7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nhất Bác tắm xong, thì có điện thoại. Chính là vụ đóng giả người yêu hôm trước.

"Mẹ em đang ốm, nào khỏi em báo lại". Vương Nhất Bác bảo với anh trong đội rồi tắt máy.

Cậu tắt máy xong thì liền gọi điện cho Bà Vương, muộn rồi nên bà báo không cần qua, sáng mai cũng được.

Vương Nhất Bác sấy tóc, cậu nhìn mũ bảo hiểm và những bộ le go của mình, sau đó chả hiểu sao mặt Tiêu Chiến lại hiện ra.

Chuyện bà Vương kỳ thật anh ta có ý tốt, nhưng đều bị thái độ của cậu làm cho cả hai xích mích, nhưng cũng do Tiêu Chiến đánh cậu trước.

Cả hai đều là không ai chịu nhường ai, thế mà mẹ cậu bảo Tiêu Chiến tính cách ôn hoà sẽ bù trừ cho cậu.

Vương Nhất Bác sờ sờ vết cắn trên vai, Tiêu Chiến đích thị là một còn mèo hung hãn.

Tiêu Chiến bên kia vì câu nói của Vương Nhất Bác mà trằn trọc không ngủ được. Anh cứ nhìn trên trần nhà, nghĩ mông lung. Mà tương lai phía trước của anh cũng mông lung như vậy. Anh khẳng định bây giờ Vương Nhất Bác rất ghét lắm rồi, chuyện kết hôn chắc sẽ không thành đúng không?

Tốt nhất ngay từ đầu không nên hy vọng gì cả.

Sáng sớm hôm sau Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác  đi tới bệnh viện thăm bà Vương.

Mắt Tiêu Chiến thâm quần như gấu trúc, cả tối qua anh không ngủ được, nhưng hiện tại cũng không cảm thấy buồn ngủ, nhưng cả người cứ cảm thấy trống rỗng.

Vương Nhất Bác liếc bộ dáng thất thần của Tiêu Chiến qua gương.

"Lúc nào thì mẹ tôi mổ". Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến không trả lời, vẫn chuyên tâm nhìn ra ngoài cửa kính.

Cứ thế cả ngày hôm ấy, Tiêu Chiến đến nhìn cũng không nhìn Vương Nhất Bác một cái, xem cậu như không tồn tại.

Vương Nhất Bác cảm thấy khó chịu, bình thường đấu võ mồm với Tiêu Chiến quen rồi, giờ cứ bị bơ thế này thì cảm thấy ngứa ngáy.

Thế là thừa dịp chỉ có hai người, Vương Nhất Bác tỏ vẻ bất cần tiến tới trước mặt Tiêu Chiến.

"Này nói chuyện chút đi".

Tiêu Chiến không trả lời, mặt cũng không ngẩng lên.

Vương Nhất Bác liền vươn tay đẩy vai anh một cái, anh ngờ Tiêu Chiến tránh rất nhanh, sau đó trừng mắt với cậu.

"Mèo hoang". Vương Nhất Bác liền trừng lại.

"Im miệng". Tiêu Chiến lập tức quát lại.

"Tiêu Chiến nếu chúng ta kết hôn rồi, khẳng định tôi sẽ bịt miệng anh, ăn nói với lão công tương lai mà hỗn thế hả?". Vương Nhất Bác hôm nay không biết học từ ai không quát lại anh, mà là đá đểu.

Sau đó còn bồi cho Tiêu Chiến một câu.
"Đừng vì từ lão công tương lai mà nghĩ nhiều nhé, nằm mơ cũng đừng nghĩ".

Rồi Vương Nhất Bác nhếch mép quay lưng đi.

Lịch mổ của bà Vương đúng hôm Vương Nhất Bác thi đấu. Mà ông Vương thì đi công tác đột xuất.

Bà Vương mắt đỏ hoe nhìn Vương Nhất Bác.

"Mẹ từng mày tuổi rồi mới lần đầu mổ, Nhất Bác con không ở bên cạnh mẹ lo lắm".

Vương Nhất Bác bối rối nhìn mẹ mình, lần này hiếm lắm cậu mới được đi thi đấu chính thức. Nhưng bộ dáng của bà Vương làm cho Vương Nhất Bác phân tâm.

Tiêu Chiến đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác sau đó thấy cậu ta gật gật đầu có chút ngạc nhiên.

Đến khi ngồi ngoài phòng mổ chờ, Tiêu Chiến lắng nghe Vương Nhất Bác gọi điện bảo huỷ thi đấu.

Cũng chưa tới nổi tuyệt tình lắm, Tiêu Chiến nghĩ.

Vương Nhất Bác thấy ánh mắt của Tiêu Chiến đang nhìn cậu, liền quay sang gắt.

"Chắc hẳn bây giờ anh hả hê lắm hả?".

"Tại sao?". Tiêu Chiến hỏi lại.

"Còn hỏi ư, tôi không tham gia thi giải được, anh chả vui".

Tiêu Chiến cau mày, chuyện này liên quan gì mà anh phải nghĩ vậy. Vương Nhất Bác ghét anh tới mức chuyện này cũng nghĩ anh sẽ cười nhạo cậu ta.

"Tôi không quan tâm về việc thi đấu của cậu, tôi chỉ quan tâm việc mẹ đang ở trong bàn mổ kia kìa". Tiêu Chiến trả lời nhẹ nhàng.

"Vậy anh nhìn tôi làm cái quái gì?".

"Vương thiếu, cậu đẹp trai thế tôi nhìn một cái thì làm sao?".

Tiêu Chiến bổng dưng cười, Vương Nhất Bác cảm thấy anh ta hình như đã trở lại bộ dáng trước kia rồi.

Cứ mang bộ mặt u ám cả tuần nay, bây giờ khẳng định vì chuyện cậu không được thi đấu mà vui mừng. Cậu hừ mạnh một cái rồi lại bảo anh.

"Đừng có mơ tưởng thích tôi..

Vương Nhất Bác chưa nói xong, Tiêu Chiến đã cướp lời.

"Nằm mơ cũng đừng nghĩ".

Sau đó anh cười rộ lên.

Vương Nhất Bác lần đầu thấy Tiêu Chiến cười híp cả mắt như vậy. Đang bị anh chọc tức nhưng cậu cũng phải cảm thán, Tiêu Chiến cười thế này nhìn thật sự rất đẹp, nhưng lý trí Vương Nhất Bác lập tức khống chế, đẹp gì mà đẹp quả nhiên là Hồ ly tinh.

Sau đó cậu nhắm mắt lại niệm chú.

Bà Vương mổ xong ba ngày sau được xuất viện về nhà luôn, Bác sĩ bảo chỉ cần không vận động mạnh là được, nằm trên gường không di chuyển càng tốt.

Vương Nhất Bác từ hôm ấy ngoan hẳn đi, sáng đến Công Ty tối về nhà, không là cà đâu hết. Bà Vương thấy hơn một tuần cực khổ giả bệnh rốt cuộc thu được kết quả ưng ý rồi.

Quả nhiên với đứa con út bướng bỉnh của bà phải cho ăn mềm không nên cho ăn cứng. 

Sau đấy bà gọi Tiêu Chiến kể chuyện cho anh nghe.

"Giữ bí mật cho mẹ nhé". Bà Vương vui vẻ nói.

Tiêu Chiến nghe xong bổng nhiên cảm thấy rất áy náy. Bà Vương thấy vậy khuyên nhủ anh.

"Con không cần lo lắng, những chuyện chúng ta làm là tốt cho Nhất Bác mà, chỉ cần không để nó phát hiện ra là được".

____/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net