Phiên ngoại: Cuộc sống sau khi kết hôn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhân lúc được nghỉ phép liền đưa Tiêu Chiến đi du lịch.

Tiêu Chiến chọn Thái Lan vì muốn sang thử đồ ăn, vì mọi người đều bảo đồ ăn ở Thái vừa lạ vị lại vừa ngon. Mà sang đến nơi quả thật, đồ ăn rất hợp khẩu vị của Tiêu Chiến nên anh ăn rất nhiều.

Buổi tối ngày thứ ba, Tiêu Chiến chuẩn bị đi ngủ liền sờ eo của mình, hình như gần đây đang to ra.

"Nhất Bác anh béo rồi?". Tiêu Chiến sờ eo xong liền nhìn Vương Nhất Bác đang chơi game hỏi.

Mà cậu đang tập trung, không để ý câu anh hỏi nhưng vẫn gật đầu.

Tiêu Chiến nhíu mày rồi lại xoa cái eo nhỏ của anh, anh nắn ra được ít thịt lại cảm thấy bản thân béo lắm rồi.

"Xấu chết đi được". Anh liền than thở.

"Đúng đúng". Vương _đang _tập _trung a dua theo.

Tiêu Chiến nghe vậy tức giận, nhìn cậu vẫn cúi mặt với chiếc điện thoại, liền mở cửa đi ra khỏi phòng.

Khách sạn cả hai chọn gần biển nên buổi tối rất mát, dù đã hơn 10h rồi nhưng vẫn rất đông người. Tiêu Chiến ra bãi cát chán nản ngồi xổm nhặt vỏ ốc, mắng Vương Nhất Bác vì dám bảo anh xấu.

Quả thật, tính cách Tiêu Chiến từ sau khi kết hôn thay đổi nhiều hơn trước, chính là do Vương Nhất Bác chiều thành như vậy.

Trước đây anh hoàn toàn sẽ không để ý ngoại hình bản thân, hiện tại béo một chút liền sầu não rồi.

Vương Nhất Bác vừa đánh thắng xong, đang hí hửng nhìn lên thì không thấy Tiêu Chiến đâu cả. Cậu nghĩ anh đang vào nhà tắm nên lại chơi ván nữa.

Ngoài kia, Tiêu Chiến nhặt vỏ ốc chán liền tò mò đến xem một nhóm người Thái đang hát với nhảy.

Từ bé ngoài thích hội hoạ, ca hát chính là niềm đam mê thứ hai của anh. Thế là anh đứng xem một hồi liền xung phong lại xin hát.

Tiêu Chiến hát một bài tiếng anh, giọng anh vừa trong trẻo lại mềm mại, hát xong ai cũng vỗ tay.

Một anh người Thái nhìn Tiêu Chiến ngay từ đầu, liền tiến tới muốn song ca với anh một bài, Tiêu Chiến vui vẻ lại hát tiếp. Vui đến nổi không nhớ phải về phòng nữa.

Vương Nhất Bác chơi gần hết ván vẫn chưa thấy cửa nhà tắm mở cửa, liền quăng luôn điện thoại phi xuống gường chạy đến nhà tắm, cậu vặn nắm cửa thấy cửa không hề khóa mà người cũng không có đâu. Nhìn trên bàn thì điện thoại Tiêu Chiến đang nằm đó.

Cậu hốt hoảng liền vội vàng mở cửa đi tìm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa mới hát xong với anh người Thái, anh kia cầm vòng tay của mình đang tặng cho Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác từ đâu xông tới kéo Tiêu Chiến ra.

''Anh đi đâu vậy hả, sao không nói gì cho em ?''.

Tiêu Chiến bị kéo có chút hoảng, nhưng sau khi nhìn thấy lão công nhà mình thì liền tức giận, cứ cắm mặt vào game đi rồi có biết gì nữa đâu.

''Anh làm sao vậy hả?''. Thấy Tiêu Chiến bơ mình, Vương Nhất Bác lại càng lo lắng.

Tiêu Chiến thấy không nên cãi nhau chổ đông người, thế là vẫy tay chào nhóm người Thái xong lôi Vương Nhất Bác đi về.

Vương Nhất Bác bị tay nhỏ của anh túm chặt, còn thấy anh ra sức nghiến chặt, đoán ra bảo bối của cậu đang giận rồi, nên liền gọi anh.

''Tiểu Tán''.

''Tiểu Tán a~''

''Chiến Chiến ơi ''.

'' Chiến Chiến à''.

Tiêu Chiến quay lại lườm cậu, quát, "Em im lặng đi, tối nay anh không muốn nói chuyện với em''.

''Nhưng tại sao vậy?''. Vương Nhất Bác vẫn chưa nghĩ ra cậu làm anh giận lúc nào.

Mà Tiêu Chiến nghe vậy càng bực, chân dài bước nhanh về phòng rồi lên gường trùm chăn lại.

Vương Nhất Bác rối rắm, nghĩ nát óc cũng không ra là cậu sai chổ nào, cậu trèo lên gường vòng tay ôm lấy anh nhưng liền bị anh hất ra, xong đó Tiêu Chiến nhổm dấy, cầm lấy điện thoại cậu vứt cho Vương Nhất Bác.

''Em đi mà ôm nó ngủ''.

Vương Nhất Bác nhìn điện thoại, cuối cùng cũng hiểu ra. Cậu liền nhanh tay ném điện thoại bộp một cái xuống sàn nhà, nói.

''Em sai rồi''.

Tiêu Chiến căm tức nhìn cậu, '' Em còn bảo anh xấu''.

''Không bao giờ có chuyện đó''. Vương Nhất Bác giơ hai tay lên.

''Anh bảo có, tức là có''.

''Vậy chắc anh nghe nhầm rồi, là cái điện thoại kia xấu xí thì có''.

''Dù sao anh vẫn giận, làm gì cũng không dỗ được, nào anh hết giận thì anh bảo giờ anh muốn ngủ''. Tiêu Chiến nói xong liền kéo chăn rồi nằm xuống, chừa cho cậu một cái lưng.

Nhưng mà Vương Nhất Bác vẫn không bỏ cuộc, cậu lại nhẹ nhàng ôm lấy anh sau đó bắt đầu cọ vào người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấy điểm bất thường, liền đẩy cậu ra.

''Em còn là người không hả, không nghe anh nói gì hả?''.

''Tiếu Tán, em muốn''.

''Muốn cái đầu em, mau đi ngủ''.

Nhưng mỗi khi Vương Nhất Bác nói muốn, chưa bao giờ Tiêu Chiến thoát khỏi tay cậu cả.

Tay cậu luồn vào trong áo Tiêu Chiến rồi nhéo cái bụng nhỏ, đợt này có tý thịt nên eo nhỏ mềm mại hẳn luôn. Mà lúc Vương Nhất Bác sờ bụng Tiêu Chiến anh lại nhớ tới cái eo đang béo lên của mình, thế là liền quay người lại há miệng cắn cậu.

Vương Nhất Bác biết là bảo bối của cậu vẫn đang dỗi nên mặc cho anh cắn, đợi anh cắn xong liền hôn lên cái môi còn đang dẩu lên.

"Lần này em sai rồi, sau sẽ không ham chơi game mà không để ý tới anh nữa". Vương Nhất Bác vừa hôn vừa dỗ anh, tay cũng không yên phận mà kéo quần Tiêu Chiến xuống.

Đến khi lột ra được cái mông trơn nhãn liền bóp nhẹ một cái, cậu sung sướng cảm thụ sự đàn hồi nơi tay mình.

Tiêu Chiến liền cho cậu một đấm.

Vương Nhất Bác tiện thể túm lấy tay anh sau đè dưới thân, cậu kéo áo Tiêu Chiến lên rồi hôn lên hai điểm nhỏ trước ngực, anh cuối cùng cũng bị khiêu khích mà nhỏ giọng rên, không phản kháng nữa.

Trải qua tầm 9 phút dạo đầu, Vương Nhất Bác liền bừng bừng khí thế xông vào, thời tiết bên Thái tốt thế cậu phải nổ lực để mong sao sẽ tạo ra quả ngọt, sức khoẻ của Tiêu Chiến đã gần như ổn định rồi, bác sĩ Trương còn bảo hai người đã có thể có con, nên đợt du lịch này không hề dùng biện pháp phòng tránh nào cả, Vương Nhất Bác cứ mỗi lần làm là phải kéo dài đến một tiếng, khi bắn trong người anh xòng còn kéo lấy gối kê dưới người bảo anh nằm một lúc mới bế người đi tắm.

Tiêu Chiến tất nhiên cũng mong chờ, anh cũng muốn sinh cho Nhất Bác một nhóc con đáng yêu.

Sau khi tắm rửa thay đồ sạch sẽ xong, Tiêu Chiến nằm trong lòng Vương Nhất Bác mơ hồ chuẩn bị ngủ, cậu nhìn mi mắt dài đang động đậy liền hôn lên một cái, rồi siết tay ôm chặt người trong lòng hơn.

Mỗi khi nhìn thấy bộ dáng nhu thuận này của anh, cậu chỉ muốn nuốt luôn người này vào trong bụng,.

Tiêu Chiến bị ôm chặt nên khó chịu muốn dãy ra, cậu nới vòng tay một tý, thì anh Tiêu thỏ lại dụi dụi đầu vào ngực tìm chổ mềm mại.

Một lúc sau, cậu thấy nhịp thở đều của anh, Tiêu Chiến đã ngủ ngon tiến vào giấc mộng đẹp.

Giấc mơ hôm ấy, Tiêu Chiến đứng dưới một cây táo lớn sau đó một trái táo đỏ mọng liền rơi vào hai tay anh, anh cẩn thận bắt lấy rồi nghe thấy giọng cười trẻ con rất vui vẻ.

Sáng mai tỉnh dậy, anh kể cho cậu nghe giấc mơ tối qua, anh cảm thấy được đây chính là một điềm báo tốt đẹp.

Thật sự rất mong chờ.

——

Tui lại viết tiếp phiên ngoại cho hôn phối đây, phần tiếp theo sẽ cho các cô gặp Toả nhi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net