Phiên ngoại : Toả nhi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chuyến du lịch ở Thái, một tháng sau về nước Tiêu Chiến liền phát hiện mình đang mang thai, cả anh lẫn cậu khi nhận giấy xét nghiệm liền hốt hoảng không dám tin, và giây sau đó Vương Nhất Bác hét lên rồi bế thốc lấy Tiêu Chiến.

Bác sĩ Trương đứng bên cạnh giật mình, nói lớn.

"Vương Nhất Bác cậu cẩn thận một chút, thể trạng của Tiêu Chiến không giống người bình thường đâu".

Nghe vậy, cậu liền đặt anh xuống, nhưng vẫn không kiềm nổi xúc động mà ôm chặt Tiêu Chiến, cậu sắp được làm bố rồi, Tiêu Chiến sắp sinh cho cậu một nhóc con rồi.

Còn Tiêu Chiến xúc động tới nổi mắt đỏ hoe, không nói nên lời, trong bụng anh cũng đã có một sinh linh bé nhỏ rồi, là con của anh và Nhất Bác.

Ông Bà Vương sau khi biết tin cũng chạy tới nhà hai người, bà Vương còn muốn đưa Tiêu Chiến về để chăm sóc nhưng mà Vương Nhất Bác không cho. Cậu thuê hẳn một y tá riêng để theo dõi cho anh rồi, bác sĩ Trương cũng sẽ giúp đỡ nữa.

Mấy tháng đầu tiên Tiêu Chiến không có biểu hiện gì, nhưng đến tháng thứ ba bụng nhỏ bắt đầu nhô lên một ít thì anh cũng bị ốm nghén, cứ ăn gì vào cũng nôn, lại còn thường xuyên buồn ngủ. Cả ngày anh không ăn được mấy chỉ nằm trên gường ngủ li bì.

Vương Nhất Bác lo lắng không thôi, cậu bỏ hết lịch trình để ở nhà với Tiêu Chiến trong giai đoạn này cho yên tâm, nằm bên cạnh anh tay cậu chọc chọc cái má giờ đã không còn tý thịt nào nữa liền cảm thấy đau lòng, nhóc con này còn chưa ra đời đã hành ba ba nó như thế này rồi, nào ra cậu phải đánh mông nó mới được.

Tiêu Chiến ngủ không yên ổn, anh nhíu mày sau đó tỉnh dậy, quay sang nhìn thấy cậu liền đưa hai tay ôm lấy Vương Nhất Bác, anh lại buồn nôn rồi khó chịu quá. Vương Nhất Bác xoa lưng anh sau đó trấn an.

"Qua giai đoạn này sẽ ổn thôi, bảo bối của em vất vả rồi".

Tiêu Chiến rúc vào ngực cậu gật gật đầu.

Đến tháng thứ năm, Tiêu Chiến hết ốm nghén bắt đầu ăn được bình thường, dần dần mặt cũng có tý thịt, cân cũng tăng lên. Nhưng trọng lương tăng của yếu vẫn là của đứa bé, còn anh vẫn chỉ tăng một ít. Vương Nhất Bác mang anh siêu âm nhìn thấy các những người mang bầu khác béo múp míp liền lo lắng, bảo bối của cậu vẫn khẳng khiu như vậy liệu có bất ổn không, tuy y tá và bác sĩ Trương bảo không có vấn đề gì nhưng cậu vẫn rất sốt ruột.

Cậu với bà Vương bồi bổ cho Tiêu Chiến rất nhiều, nhưng anh vẫn gầy còm, chỉ có bụng cứ lớn dần hơn, đến tháng thứ tám hai tay của anh như dính chặt vào xương vậy, làn da trắng gần như trong suốt thấy rõ cả những mạch máu.

Tiêu Chiến nằm trên gường thở mệt nhọc, Vương Nhất Bác xoa bụng tròn to của anh rồi ghé đầu thì thầm.

"Toả Nhi ngoan không được làm ba ba mệt đâu nhé, không ra ngoài ba sẽ đánh đòn con đấy nghe chưa".

Sau rồi cậu nhổm dậy vuốt ngực cho anh, Tiêu Chiến mệt đến nổi muốn cười một cái cũng không được.

Vương Nhất Bác hôn anh, sau đó xoa hai má của anh, rầu rỉ hỏi.

"Em phải làm gì bây giờ hả anh?".

Tiêu Chiến nghe vậy miệng cố nhếch một tý, anh không béo được tý nào nhưng lão công của anh cũng chẳng khá hơn, chạy qua chạy lại mấy tháng trời cũng đã ốm đi không ít rồi.

" Hay em kể chuyện cho anh nghe đi". Tiêu Chiến nhỏ giọng bảo.

Vương Nhất Bác nhìn ảnh cưới trên tường của anh và cậu sau đó cẩn thận suy nghĩ, một lúc sau cậu bảo.

"Được, anh nghe nhé, ngày xửa ngày xưa có một chú sư tử lớn là chúa tể của muôn vùng ở một khu rừng nọ, nó rất hung dữ nên con vật nào cũng sợ hãi nó và luôn tránh xa nó, nên nó rất cô đơn. Rồi bổng một ngày nó bắt gặp một chú thỏ trắng muốt có hai tai dài bị thương nằm ở trên suối nhỏ, ngay lập tức nó muốn ăn luôn chú thỏ trắng, nhưng đến khi nhìn ánh mắt tội nghiệp ấy nhìn nó nên nó đã đứng yên ở đó, sau rồi quay lưng đi, nó nghĩ chỉ là một con vật bé nhỏ tha cho nó cũng được. Rồi một ngày nọ, nó đang lười biếng chuẩn bị ngáp ngủ thì bổng nhiên một con thỏ trắng xuất hiện, sư tử liền nhận ra là con thỏ trắng bị thương bên bờ suối hôm ấy, sư tử nhìn thỏ...thỏ cũng nhìn lại, sử tử liền há miệng gầm một cái, nhưng con thỏ vẫn cứ đứng nhìn nó, cứ thế sư tử và thỏ nhỏ cứ nhìn nhau không hề di chuyển, mãi một lúc sau sư tử mặc kệ nó gác đầu lên chân ngủ...một lúc sau nó liền cảm thấy một vật mềm mại nằm sát bên cạnh nó, sư tử hé mắt phát hiện ra chú thỏ, nhưng rồi nó vẫn nhắm mắt ngủ tiếp, thế là những ngày sau bên cạnh chú sư tử xuất hiện thêm một cái đuôi nhỏ màu trắng chính là chú thỏ nhỏ...từ đó về sau sử tử và thỏ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi".

Vương Nhất Bác kể một tràng dài, đến khi kể xong Tiêu Chiến cũng đã lim dim ngủ rồi, cậu đắp chăn cho anh sau đó cẩn thận hôn lên trán anh một cái.

Đến gần khi Tiêu Chiến được tám tháng rưỡi thì bác sĩ bảo anh bắt buộc phải mổ luôn, không sức khoẻ anh sẽ không chịu được.

Nhưng mà Tiêu Chiến không muốn, anh sợ mổ sớm sẽ ảnh hưởng tới con, chỉ cần anh chịu thêm một tý nữa sẽ ổn thôi.

Vương Nhất Bác thì lại hoảng lắm rồi, cậu nhìn thể trạng của anh mà thấy mình như đang nằm trên lò than vậy, bây giờ Tiêu Chiến cũng không di chuyển được nữa, cậu chịu không được, phải khuyên anh mãi rằng con mổ sớm ra nằm lồng kính sẽ không ảnh hưởng nên mãi anh mới đồng ý.

Đợi ở ngoài phòng mổ, mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà Vương Nhất Bác cứ cảm thấy như đã trải qua hằng thế kỷ vậy, cậu lo lắng sốt ruột rồi lại hoang mang, không thể ngồi yên được phút nào cả. Chưa bao giờ cậu mê tín hay tin vào đạo phật gì nhưng giờ phút này cũng chấp tay liên tục cậu nguyện rằng Tiêu Chiến sẽ khoẻ mạnh, Toả nhi cũng sẽ an toàn ra đời.

Mãi đến lúc bác sĩ bế đứa bé ra, Vương Nhất Bác cùng ông bà Vương liền chạy tức tốc đến, cậu liền hỏi ngay Tiêu Chiến thế nào rồi.

"Thuận lợi rồi, nhưng cậu ấy vẫn đang yếu lắm hiện tại vẫn đang truyền máu, phải đợi truyền xong mọi người mới có thể vào thăm". Bác sĩ liền bảo rồi trao đứa bé cho Vương Nhất Bác.

Bà Vương ông Vương cũng xúm quanh cậu, bé con đỏ hỏn vẫn chưa nhìn ra là giống ai. Bác sĩ chỉ cho bế một tý sau đó đưa bé con đến phòng đặt lồng kính.

Vương Nhất Bác sau khi an tâm về bảo bối nhỏ rồi thì liền đi tìm bác sĩ năn nỉ cho gặp Tiêu Chiến cho bằng được.

"Cho cháu nhìn anh ấy một tý đi, làm ơn mà".

Bác sĩ mổ đẻ nhiều ca rồi, chưa thấy người nào quan tâm như cậu trai trẻ tuổi này cả, nên cuối cùng cũng đồng ý cho vào.

"Cậu im lặng đứng nhìn thôi nhé, cậu ấy vẫn yếu lắm còn mất rất nhiều máu, tim cũng không ổn định, giờ đang phải truyền máu với thở ô xy".

Vương Nhất Bác gật đầu, trong lòng cuống quýt, đến khi được vào rồi, nhìn thấy Tiêu Chiến nằm trên gường bệnh kìm không nổi xúc động, viền mắt cậu nóng lên.

Cậu đứng bên cạnh anh rất lâu, đến khi anh tỉnh dậy liền nhấn chuông báo động. Tiêu Chiến cố đưa tay ra, Vương Nhất Bác liền nắm lấy tay anh.

Giọng cậu nghẹn lên, tay kia sờ lên mi mắt anh bảo.

"Toả nhi đang nằm lồng kính rồi, cực kỳ an toàn".

Tiêu Chiến nghe vậy mới an tâm, mắt anh cũng ựng đầy nước rồi.

Vương Nhất Bác hôn lên trán anh.

"Đợi anh khoẻ lên em sẽ mang anh đi gặp con nhé".

———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net