CHƯƠNG 13 - TRÙNG HỢP ĐẾN VẬY SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm tập hồ sơ trong tay, Vương Nhất Bác chăm chú đọc từng mục trong tập hồ sơ vừa được gửi đến. Trước khi về nước, hắn vốn đã cho người điều tra rõ thành phần cổ đông hiện tại của Tập đoàn Vương Hành. Khẽ nhíu mày, hắn nhìn thấy những cái tên khác ngoài Tiêu Chiến cũng đang sở hữu không ít cổ phần của Vương Hành.

Cổ đông – Hạc Thần
Tỷ lệ: 10%

Cổ đông – Vương Gia Hành
Người Uỷ quyền – Nghiêm Từ
Tỷ lệ: 19%

Ngửa đầu về phía sau chiếc ghế lớn, hắn nhếch mép nở một nụ cười cay độc.

Người hắn tin tưởng, lợi dụng hắn.
Người hắn yêu thương, phản bội hắn.

Nhấc chiếc điện thoại di động lên ấn đến dãy số của trợ lý, Vương Nhất Bác ra lệnh.

"Trả lời với bên đối tác, chúng ta sẽ hợp tác cùng Tập đoàn Vương Hành. Bảo họ chuẩn bị giai đoạn hai. Ba ngày nữa ký kết."

Ngắt điện thoại, hắn cũng vươn tay cầm lấy chiếc áo vest rời đi. Chiếc xe thể thao phút chốc vụt khỏi toà nhà.

Tiêu Chiến sau buổi họp báo cáo nội bộ vừa kết thúc, trong người đã thấm mệt. Lúc rời phòng họp lại vô tình gặp Tiêu Hân ở một góc tựa như trực chờ sẵn lôi anh ra ngoài ăn trưa. Miệng còn chưa kịp từ chối muốn về nghỉ, người kia đã lôi anh xuống đến sảnh.

"Anh Hai à, tìm anh ăn một bữa cơm thật khó nha!"

"Tiêu Hân, em..."

Vừa bước ra khỏi cổng chính, hình ảnh chiếc xe thể thao đỏ chói dừng lại trước mặt. Nhìn thấy người kia bước ra, Tiêu Hân khẽ khựng người mắt không chớp nhìn về hướng đối diện. Tiêu Chiến nhìn thấy người kia đến liền muốn lập tức tránh né.

"Tiêu Hân, đi thôi."

Xem như không nhìn thấy, hai anh em họ Tiêu nhanh chóng rảo bước về nhà hàng phía đối diện công ty. Còn chưa đi được ba bước, một bên cánh tay đã bị người kia giữ lấy.

Tiêu Chiến bị một lực đạo siết mạnh lên cánh tay thoáng chốc nhíu mày. Anh quay đầu tỏ vẻ không hiểu hắn đang muốn làm gì. Hôm nay cũng không có cuộc hẹn nào với công ty của hắn.

"Giám đốc Tiêu, bữa cơm hôm trước vẫn còn chưa ăn được. Nếu không ngại, tôi mời!"

"Tôi không muốn."

Tiêu Chiến thẳng thừng đáp. Hai mắt trực diện người kia để biểu lộ.

"Giám đốc Tiêu, đừng cố tình tránh né tôi. Anh biết những thứ đó với tôi đều không có tác dụng mà!"

Vương Nhất Bác ở phía sau, người tựa vào đầu chiếc xe thể thao phía sau, chăm chú nhìn người kia như thể muốn cùng anh ngồi xuống trò chuyện phiếm.

"Anh đừng có quá đáng!"

Tiêu Hân một bên rốt cuộc nhịn không được thái độ của người kia liền tức giận lên tiếng.

"Tôi quá đáng? So với anh trai cô, tôi vốn dĩ một góc cũng không bằng!"

"Anh..."

"Tiêu Hân, đi thôi!"

Tiêu Chiến không muốn ở trước công ty lại cùng hắn đôi co những chuyện kia liền rảo bước. Tiêu Hân nén giận chạy theo phía sau.

Hắn nhìn thấy người kia đã không có ý phản đổi, vui vẻ thảy chiếc chìa khoá về hướng bảo vệ. Hướng nhà hàng đối diện bước vào.

Một gian phòng ăn được đặt trước, món ăn cũng đã được dọn lên đầy đủ. Thế nhưng trong ba người, duy nhất chỉ có một người động đũa, gắp từng miếng nhỏ thức ăn cho vào miệng.

Tiêu Hân vừa nãy còn đang rất đói thế nhưng nhìn thấy kẻ đáng ghét phía đối diện không rời mắt khỏi anh trai mình cô thật muốn đến đánh cho hắn tỉnh. Giờ đây, đến đũa cô cũng chẳng đụng vào.

Phía Vương Nhất Bác, từ khi ngồi vào ghế, hắn vẫn luôn chăm chú nhìn về một hướng. Quan sát từng động tác, cử chỉ của anh như thế hắn có thể soi ra nửa điểm bất thường. Người kia vẫn một mình điềm tĩnh. Trực tiếp xem hắn như không khi không để vào mắt.

Tiêu Chiến nhìn thấy cô em gái nhỏ không thèm động đũa liền lên tiếng nhắc nhở. Tầm mắt vẫn không dời bàn thức ăn trước mặt.

"Tiêu Hân, nếu em không ăn, lần sau không cần đến kêu anh đưa em đi."

Tiêu Hân tức giận cầm lên đôi đũa chống xuống mặt bàn, ánh mắt tia lửa vẫn không dời đi bắt đầu ăn.

Vương Nhất Bác ngồi một bên, một lúc lâu sau hắn cũng cầm lên đôi đũa của chính mình. Gắp một miếng cá nhỏ loại bỏ xương xuống trước mặt người kế bên. Giọng nói thâm trầm cũng vang lên.

"Tiêu Chiến, anh nói xem, năm năm nay không gặp. Anh có nhớ tôi không?"

Tiêu Hân vừa nghe thấy thoáng chốc sặc sụa, trợn tròn mắt nhìn người kia.

Tiêu Chiến không đáp, dáng vẻ anh vẫn ung dung dùng xong phần ăn của chính mình.

"Nhưng tôi thì rất nhớ anh."

Vương Nhất Bác dừng đũa, quan sát nét mặt nguời kế bên. Nhưng đáp lại hắn chỉ có một vẻ mặt không chút biểu cảm khiến nét cười trên mặt có chút nét gượng gạo.

"À, năm đó ở bệnh viện, tôi đã thật sự rất nhớ anh. Vì sao không đến thăm tôi?"

Tiêu Chiến bấy giờ lưng trở nên cứng đờ. Sắc mặt bỗng dưng ngưng đọng khi nghe hắn nhắc đến chuyện năm đó. Tiêu Chiến cười thầm trong lòng, tự nhủ.

Tôi không thể, cũng không tìm được!

Tiêu Hân nhìn thấy sắc mặt Tiêu Chiến bắt đầu không tốt, cô liền đứng bật dậy, phẫn nộ lên tiếng.

"Vương Nhất Bác, anh...!"

"Tiêu Hân, em ra ngoài một chút. Ngài Vincent đây hẳn là có chuyện cần bàn rồi!"

Tiêu Chiến lên tiếng chặn lời Tiêu Hân. Anh không muốn con bé đôi co, cũng không muốn để nó bị kích động nói ra những lời không nên nói.

"Anh hai..."

Tiêu Chiến ngầng đầu nhìn về hướng em gái, ánh mắt như thể bảo cho anh chút thời gian giải quyết. Tiêu Hân không thể không đồng ý, tức giận vứt chiếc khăn ăn xuống ghế, xoay người rời đi.

Đến khi cánh cửa phòng sập lại. Tiêu Chiến buông đũa. Nghiêng đầu nhìn về phía người kế bên trầm giọng hỏi.

"Cậu muốn gì? Nếu như cậu muốn nhắc lại chuyện cũ, không cần. Một chút tôi cũng không nhớ!"

"Ồ, đường đường là một Thiếu Chủ, giờ đây là một tổng tài của tập đoàn lớn. Anh nuốt trọn cả Vương Hành mà giờ đây lại nhanh quên vậy sao?"

Tiêu Chiến cầm lên chiếc khăn quệt đi vết dầu mỡ còn đọng lại trên môi. Miệng khẽ nhếch lên từ tốn trả lời.

"Tại sao tôi lại phải nhớ? Một ván cờ lớn như vậy, tôi tại sao phải nhớ đến một con chốt thí?"

Tiêu Chiến mỉa mai như tự cười chính mình. Nếu người ta đã không tin anh, anh vì sao phải tốn công? Anh cũng chẳng phải một nàng tiểu thư vì cảm thấy uất ức mà bám lấy người kia giải thích từng chút. Trước giờ đều là sự lựa chọn của anh, trước giờ anh cũng chưa từng hối hận về chuyện năm đó.

Nếu hắn hận anh, được, cứ để hắn hận. Anh đều có thể gánh lấy. Việc để hắn một mình ở nơi kia năm năm trời đã khiến chính anh cảm thấy hận chính mình. Làm gì cầu mong hắn sẽ trở về đối với anh như trước mà ôn nhu. Nếu như việc đó có thể khiến hắn nguôi ngoai sự tổn thương, kể cả là xem nhau như chưa từng quen biết, anh cũng sẽ không oán trách nửa lời.

Câu nói vừa rồi của anh thành công làm bừng lên ngọn lửa tức giận vốn đã nhen nhóm từ lần trước. Tức giận, hắn chụp mạnh lấy cổ tay anh kéo thẳng dậy để mặt đối mặt với hắn.

Mặt hắn gần như đã đỏ lên vì tức nghẹn, lực tay ngày càng siết chặt, lớn tiếng gầm giọng.

"TIÊU CHIẾN!"

"Tôi ở đây. Ngài Vincent, giờ đây chúng ta chính là mối quan hệ làm ăn. Ngoài công việc, tôi thật sự không có gì để nói cùng Ngài. Nếu như Ngài cảm thấy tức giận vì tôi đã chiếm lấy Vương Hành. Được thôi. Ngày mai, tôi sẽ lập tức cho người bán đi!"

Vương Nhất Bác cười lớn, hắn tiến đến hai bước, ngay lập tức Tiêu Chiến phản xạ lùi về sau. Lưng anh chẳng mấy chốc cũng bị chạm mạnh vào tường, đôi mày khẽ nhíu lại. Hắn giờ tay chế trụ tay anh trên đỉnh đầu. Gương mặt hắn càng ngày càng tiến sát lại gần. Tiêu Chiến lập tức quay đầu tránh né.

Đôi đồng tử của hắn có lại, miệng kề sát tai anh thì thầm.

"Vương Hành sớm chẳng có chút giá trị nào với tôi rồi. Bán hay giữ, tôi không quan tâm."

Tiêu Chiến cố gắng vùng ra cánh tay đang bị hắn kiềm chặt đến đau nhức. Ánh mắt không chút khuất phục, ngạo nghễ trả lời.

"Được thôi, vậy chúng ta không còn gì để nói. Buông tôi ra!"

Thế nhưng cánh tay kia chưa hề buông lỏng như thể nếu hắn đặt lên cổ anh, sớm đã có thể bóp lấy đến ngạt thở.

"Nói cho tôi biết, có phải năm năm qua sống trên nỗi đau của tôi, anh đã sống rất tốt không?"

Tiêu Chiến bất giác bật cười. Vương Nhất Bác tức giận dùng tay còn lại siết chặt lấy cằm anh, khiến nụ cười kia không cách nào cong nên được. Miễn cưỡng dùng lực, Tiêu Chiến vẫn gắng gượng trả lời từng chữ.

"Quả thật, cũng có chút không dễ dàng!"

Vương Nhất Bác biết người kia sẽ chẳng bao giờ chịu thua hắn. Cái miệng nhỏ kia hắn hận không cách nào khiến nó im lặng. Tức giận hắn vung tay buông người đối diện.

Xoảng!

Hắn trong lúc tức giận vì dùng lực quá mạnh, khiến người kia vốn dĩ mệt mỏi liền lảo đảo mất thăng bằng ngã xuống. Tay cố gắng bám víu chiếc kệ nhỏ trong gian phòng để đứng vững thế nhưng vẫn chạm phải chiếc bình hoa sứ ngay bên cạnh khiến nó rơi xuống vỡ tan. Tay bất giác cảm nhận được có thứ gì đó đang chảy ra, anh liền cuối đầu nhìn mà chỉ có thể gượng gạo trấn tỉnh chính mình.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thấy người kia tay đã rướm máu, ngã ngồi trên mặt đất. Một tay vươn đến vốn định giúp anh đứng dậy, cuối cùng cánh tay vẫn ở trên không trung mà không hề được chạm đến.

Tiêu Chiến tự mình chống đỡ đứng dậy, không nói gì tiến về phía nhà vệ sinh riêng trong phòng, rửa đi vết máu. Sau đó để mặc hắn ở đó, rời khỏi nhà hàng.

Vương Nhất Bác trơ mắt nhìn Tiêu Chiến rời đi một lúc sau vẫn chưa hề động đậy. Nếu như anh đã thật sự đem đoạn ký ức của hai người xoá sạch, vậy được, hắn sẽ không ngần ngại giúp anh nhớ lại. Từng đoạn, từng đoạn một.

Đơn giản một câu nói chỉ xem hắn là "chốt thí" vốn đã khiến hắn xoá sạch đi chút níu kéo quá khứ còn sót lại.

Được thôi, hắn sẽ làm anh phải hối hận. Hắn sẽ trả lại cho anh tất cả như năm năm trước hắn đã ở một mình nơi đó mà trông ngóng anh.

Tiêu Chiến, anh không dễ thoát khỏi tay tôi đâu! Những thứ anh trân quý kia, tôi sẽ huỷ đi từng thứ, từng thứ một.

Trở về văn phòng, Tiêu Hân ở bên cạnh giúp anh băng bó vết thương, gương mặt lại không ngừng khó chịu. Nhìn cánh tay người kia, một mảng bầm đỏ xanh nơi cổ tay, lòng bàn tay lại đầy vết cứa đang rỉ máu. Tiêu Hân lại chẳng thể cất lời. Nhanh chóng đem vết thương người kia xử lý xong, Tiêu Hân chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở rồi cũng rời đi.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. Tiêu Chiến đang ngồi suy tư, ánh mắt trước đó còn vô định liền nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Mời vào."

Phía sau cánh cửa, một thân ảnh cao ráo xuất hiện. Đem theo trên tay là một tập tài liệu hướng về phía Tiêu Chiến mà ngồi xuống đối diện.

"Tiêu Tổng, lâu rồi không gặp!"

"Hạc Tổng, ngọn gió nào lại đưa cậu về nước thế này?"

Tiêu Chiến mỉm cười đáp lại. Người này với anh ấn tượng trước giờ vẫn chưa từng thay đổi. Là một kẻ thức thời cũng là người nói được làm được. Năm đó Vương Hành biến động, biết được Tiêu Thịnh Thế thu mua liền chạy đến đem toàn bộ những thứ hồ sơ chính đều giao lại cho Tiêu Nam. Mười phần trăm cổ phần kia của Vương Hành chính là Tiêu Chiến muốn trả công cho anh ta. Nhờ đó, Tiêu Thịnh Thế nhanh chóng hoàn tất được thương vụ tưởng chừng sẽ mất đến nửa năm lại hoàn thành ngắn ngủi chỉ trong một tháng.

Người đứng đầu Vương Hành lúc đó chỉ còn mỗi Vương Nhất Bác và Vương Gia Hành có quyền chi phối. Thế nhưng, hắn bị thương biệt tích ở nước ngoài. Vương Gia Hành không rõ lý do mang cổ phần đều uỷ thác lại cho Giám đốc lúc đó là Nghiêm Từ xử lý. Chẳng bao lâu sau, các cổ đông đều bắt đầu muốn rút vốn đầu tư. Phần lớn cổ phần đều bán tháo. Nắm lấy cơ hội, Tiêu Thịnh Thế nhảy vào với sự trợ giúp của Hạc Thần liền nắm trong tay quyền tối cao của Tập đoàn nhà họ Vương. Từng bước trụ lại được trên thị trường.

Hạc Thần từ đó cũng ra nước ngoài điều hành các chi nhánh của Vương Hành. Rất ít khi về nước. Từ lúc Tiêu Chiến tham gia quản lý tập đoàn đến nay, số lần gặp vị này đều đếm trên đầu ngón tay.

"Tôi về Tiêu Tổng không vui sao? Tôi đem lại nhiều lợi nhuận cho công ty như vậy mà Tiêu Tổng vẫn không muốn đón tiếp?"

Tiêu Chiến nhìn bộ dạng người đối diện tuy muôn phần đề phòng người xung quanh thế nhưng vẫn có không ít đáng tin cậy. Chỉ là nếu người kia không xuất thân là người của Vương Nhất Bác trước đây, có lẽ Tiêu Chiến cũng thật muốn làm bạn với anh ta.

"Lý do cậu trở về chắc chắn là không phải vì tôi, càng không phải vì công ty. Cậu biết rõ mà!"

Tiêu Chiến thẳng thừng trả lời. Người kia vừa về, anh ta cũng từ Úc trở về. Đâu có trùng hợp đến thế.

"Âyda, Tiêu Tổng, tôi với anh dù chỉ mới quen biết nhưng nếu làm tri kỷ cũng có chút không tồi."

Hạc Thần nghe thấy người kia đoán một cái liền trúng phốc nội tâm mình mà bật cười thành tiếng.

"Cậu ta đã về, chúng ta đều nên lo lắng một chút mới hợp tình hợp lý. Vương Hành giờ đây ngoài cổ phần chỉ chờ chia lợi nhuận trong tay tên họ Nghiêm kia thì chỉ có chúng ta như đang đứng đầu sóng ngọn gió. Tiêu Tổng nói có phải không?"

"Không phải chúng ta. Chỉ có cậu thôi. Tôi sớm đã biết trước rồi. Thế nhưng dạng dày vò của Vương Nhất Bác, tôi sợ Hạc Tổng đây sẽ không chịu nổi."

Tiêu Chiến ngả người ra sau chiếc ghế, thoải mái mà nhìn người đối diện. Nếu như Vương Nhất Bác hận anh, nghĩ anh mưu đồ lợi dụng để thâu tóm Vương Hành, gán cho anh cái mác phản bội vì tiết lộ thông tin mật về dự án trọng điểm năm đó. Thì người đối diện mới chính là kẻ trực tiếp đem Vương Hành đi dâng cho Tiêu Thịnh Thế.

Hạc Thần lại một lần nữa bật cười. Gì thì anh với hắn cũng đã từng cùng nhau lớn lên. Hạc Thần còn không hiểu tính khí hắn sao. Lần này về cũng chính là muốn xem người kia năm năm nay đã biến thành cái dạng gì rồi.

"Tiêu Tổng, tôi có một chuyện mà những năm nay vẫn chưa có dịp hỏi anh."

Hạc Thần bày vẻ mặt thắc mắc nhìn về hướng Tiêu Chiến như thể hắn đã mong chờ được hỏi đã rất lâu rồi.

Tiêu Chiến nhúng vai ra hiệu. Cứ tự nhiên.

"Tiêu Tổng, anh thật sự không thấy chuyện năm đó có quá nhiều điểm trùng hợp xảy ra rồi sao? Ngay trước đại hội cổ đông, người được chỉ định quyền thừa kế gặp tai nạn. Bản thân anh cùng lúc đó lại bị dấy lên nghi vấn mà bị người ta truy sát. Lại còn thanh tẩy. Anh một chút cũng không nghi ngờ gì sao?"

Hạc Thần đứng dậy, hướng về phía bộ sopha. Nhấc lên chiếc bình nước bằng thuỷ tinh tự rót cho mình đi nước lọc. Đoạn cũng là để đợi câu trả lời của người kia.

Đáy mắt Tiêu Chiến phút chốc khẽ giật, quan sát người trước mặt. Vấn đề kia đúng là năm năm qua anh đã cho người đi điều tra không ít. Lại chẳng có manh mối nào.

Xích Thể năm đó truy đuổi anh, vì nhất thời kích động Bạch Ưng đã giết chết hắn. Đám đàn em hiển nhiên lại chẳng điều tra ra được gì. Ngay cả người gây tai nạn năm đó cũng hoàn toàn là một tai nạn bất ngờ. Không một chút nghi ngờ có kẻ chủ mưu. Thế nhưng anh cũng biết rõ. Mọi thứ dường như đã quá trùng hợp rồi.

"Hạc Tổng muốn ám chỉ điều gì?"

Hạc Thần không nhận được câu trả lời lại còn bị người kia hỏi ngược nhất thời á khẩu.

"Tiểu Tổng à, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh. Năm năm rồi, cậu ta trở về chính là nhằm vào những người đã bỏ rơi hắn. Chẳng lẽ chúng ta ngồi chờ hắn phán tội sao? Chỉ là đối với sự việc năm đó đến chính tôi còn thấy có điều không rõ, không lý nào anh lại không nhìn ra."

Tiêu Chiến khẽ thở dài. Đúng là sự việc năm đó anh có không ít oán hận thế nhưng đã năm năm rồi. Cái gì cần làm, cái gì không cần năm đó anh cũng đã đưa ra lựa chọn thay hắn rồi. Cứu được hắn, để hắn trở về gia tộc vốn có để lại đứng dậy bắt đầu lại từ đầu. Duy nhất chỉ có một việc anh nhất định sẽ làm rõ, năm đó đúng là có kẻ muốn anh và hắn cùng đồng vu quy tận. Kẻ này năm năm nay vẫn luôn ẩn thân rất tốt. Anh không tin khi Nhất Bác trở về, hắn có thể tiếp tục bất động.

Bất giác Tiêu Chiến sờ lên tay, theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn của chính mình. Giật mình nhìn lại, chiếc nhẫn từ lâu đã không ở chỗ của nó nữa rồi.

Hắn vứt đi rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net