CHƯƠNG 27 - SỰ THẬT PHƠI BÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ trước đến giờ, cậu có yêu tôi sao?"

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nội tâm dằn xé không ngừng. Ánh mắt lạnh lẽo ấy khẽ dao động. Hai bàn tay nắm lấy áo Tiêu Chiến cũng buông xuống.

Cứu một mạng. Báo ơn. Tiếp cận hắn. Lừa dối hắn.

Không, hắn không còn muốn yêu anh nữa rồi. Chỉ là...hắn chưa thể làm được.

Hắn không muốn giống như mẹ mình. Yêu một người tham vọng và mưu mô, bất chấp tất cả.

Cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn đối với người kia tàn nhẫn, cũng là tàn nhẫn với chính mình.

"Tôi với anh ngay từ đầu... đã không phải là tình yêu!"

Nói xong, hắn dứt khoát xoay người rời khỏi nhà kho. Hắn bỏ mặt Tiêu Chiến ở phía sau vừa được hắn buông cánh tay nơi cổ áo đã loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất.

Giây phút ấy Tiêu Chiến dường như nghe được trái tim mình rơi xuống vụn nát.  m thanh Lâm Ngạn gào thét bên tai anh cũng không còn nghe thấy nữa.

Lần này anh cược thua rồi. Anh thua hắn, thua mất cả trái tim. Hắn không yêu anh, một chút cũng chưa từng yêu anh.

Vừa rời khỏi nhà kho, tựa như muốn chạy trốn thực tại, hắn vụt chạy rời khỏi Điệp Lạc Vương không khác gì một kẻ điên lao thẳng ra đường, không muốn nhận thức bên ngoài có bao nhiêu chiếc xe ngược hướng.

Đến lúc dừng lại, chỉ thấy bản thân đang một mình đứng ở một bên vệ đường cách Điệp Lạc Vương không quá xa. Hoàng hôn cũng đã khuất dạng từ lúc nào. Con đường dần thưa người thẳng tắp chạy thẳng vào bóng tối. Hai bên đèn đường bật sáng khiến hắn càng nhìn thấy bóng mình đổ xuống, lòng càng cô độc đến bi thương.

"VƯƠNG NHẤT BÁC! CẬU ĐỨNG LẠI ĐÓ!"

Hắn dừng lại bước chân. Thế nhưng, chính sự tĩnh lặng đến không ngờ của không gian xung quanh giờ đây mới cho phép tiếng gọi kia trở nên rõ ràng đến vậy,

Hắn vẫn đang chìm trong suy nghĩ bi thương của chính mình, vốn vẫn chưa nhận thức kịp thời kẻ vừa gọi là ai, một cảm giác đau buốt đã chạy xộc lên não. Cả thân người hắn chớp mắt đã ngã lăn xuống mặt đường.

"Trở về ngay! Về mà xin lỗi anh ấy ngay!"

Kẻ mới ra tay đánh hắn hét to, tay nắm chặt lấy cổ áo hắn xốc lên.

Bất ngờ bị tấn công, tâm trạng Vương Nhất Bác đã bất ổn lại còn bị kẻ này chọc điên đến đỉnh điểm. Bấy nhiêu sự kiên nhẫn, điềm tĩnh, dồn nén bấy lâu đều như cùng lúc bị đánh gãy.

Hắn vung tay đánh trả, cú đấm thẳng vào mặt khiến đối phương mất đã ngã ngửa. Nhưng vẫn như chưa thỏa mãn cơn giận trong lòng, hắn giờ đây đã thành kẻ chủ động mà tiếp tục tấn công. Kẻ đối diện cũng không hề sợ hãi, dùng sức chống cự nện thêm vào người hắn nhiều cú đấm đến đau nhói.

Cả hai người họ cứ thế đến khi hắn dường như mất hẳn nhuệ khí đánh trả kẻ đến sau mới dừng lại.

"Tiêu Chiến nói hoàn toàn là sự thật. Năm đó chính tôi là người đã yêu cầu Tiêu Chiến phản bội cậu! Chính tôi. Chính là tôi."

Hạc Thần giờ phút này mới lại lên tiếng. Anh buông ra hai bàn tay đang nắm lấy cổ áo đối phương, lảo đảo một chốc mới có thể đứng vững. Tên này ra tay cũng ác lắm. Anh lấy tay lau đi vết máu rỉ ra nơi khóe miệng. Ngay khi nhận được cuộc gọi của Tiêu Chiến, Hạc Thần đã biết có chuyện chẳng lành liền sắp xếp công việc ổn thỏa ngay lập tức chạy đến Điệp Lạc Vương. Xe vừa đỗ lại đã thấy hắn dáng vẻ phẫn nộ cùng uất nghẹn từ bên trong bước ra như một kẻ mất hồn phách. Chắn chắn, hắn đã triệt để tổn thương người kia rồi.

"Chính vì phải như vậy mới có thể giữ bí mật đưa cậu đến Ý, ra tay thâu tóm Vương Hành, tìm ra chân tướng Nghiêm Từ hãm hại Emma. Tất cả đều là vì cậu!"

Mọi thứ xung quanh đều dường như bị ngưng đọng nhưng chẳng được bao lâu, đã bị tiếng cười của Vương Nhất Bác làm nhoè đi.

"Cậu cùng kẻ lừa dối kia chẳng phải cùng một thuyền sao? Vì tôi? Thật nực cười."

Gắng gượng đứng dậy, ánh mắt hắn lóe lên tia xem thường.

"Vậy tại sao cậu không nói luôn việc anh ta bị truy sát là vì cứu tôi. Nhưng thế, anh ta sẽ tựa hệt một đấng cứu thế, một câu chuyện cảm động đến rơi nước mắt!"

Dứt lời, hắn lại cười.

"Tôi không biết về việc anh ấy bị truy sát. Nhưng có một điều tôi dám đem mạng mình ra đảm bảo. Tiêu Chiến nói yêu cậu là hoàn toàn là thật."

Hạc Thần loạng choạng để chính mình đứng vững, hằn học đáp lời.

"Là thật ư? Lời thật lại phát ra từ miệng một kẻ cũng phản bội tôi. Hahaha."

Hắn nhướng mày hỏi người đối diện. Giọng nói đầy vẻ mỉa mai, vừa cười như giễu cợt. Nhưng vốn dĩ nhìn hắn không hề muốn cười đến thế.

"Tôi thất vọng về cậu, Nhất Bác. Nếu biết trước cậu là một kẻ ích kỷ đến vậy, đêm đó có lẽ tôi nên để mặc cho Nghiêm Từ giết chết cậu. Tạ Quân cũng không cần vì thế mà đánh đổi cả sự nghiệp bác sĩ của mình."

Đến đây, nét cười trên khuôn mặt đã rời khỏi hắn. Tạ Quân? Vì sao lại dính dáng đến Tạ Quân. Đúng thật là vài hôm trước gặp lại hắn đã không còn thấy Tạ Quân khoác trên mình áo blouse trắng nữa, cũng không mang theo đội ngũ. Tự mình đều cầm vật dụng y tế mà đến. Vì lẽ gì người kia bị mất đi tấm bằng hành nghề hắn giờ đây cũng tỏ tường.

Như thể đọc được sự thay đổi trong ánh mắt người kia, Hạc Thần nở một nụ cười gượng ẩn ý.


"Tạ Quân là một người bạn rất thân của cả hai chúng ta, Ngài Vincent à!"

Chốc lát, Vương Nhất Bác mờ mịt hướng mắt lần nữa tựa như muốn đem tất cả những biểu cảm trên gương mặt của Hạc Thần thu vào đáy mắt.

"Là cậu cứu tôi? Cậu làm thế để được gì?"

Lời vừa thốt ra, trong nháy mắt khoé miệng Vương Nhất Bác khẽ nhếch, mắt nheo lại đầy nghi hoặc.

"À, đúng thôi. Cậu cứu tôi để đổi lấy một nửa Vương Hành. Phải rồi, gã Nghiêm Từ kia làm sao ngờ được một giang sơn ông ta dày công trù tính bao nhiêu năm lại để rơi vào tay một kẻ ngư ông đắc lợi không chút liên hệ với Vương gia."

Thoáng chốc sự âm u dâng lên. Hạc Thần nhìn chằm chằm vào kẻ đối diện, bất giác ánh mắt cũng đầy giễu cợt cười lớn lắc đầu.

"Mọi người xung quanh không biết gì nhìn vào sẽ nghĩ rằng Tiêu Chiến là một kẻ ích kỷ, hám lợi, bất chấp tất cả để đoạt lấy Vương Hành. Hoá ra, kẻ ích kỷ nhất trên đời này mới chính là cậu."

"Từ đầu đến cuối, cậu chỉ nhìn thấy duy nhất nỗi đau của bản thân, khiến cả thế giới xung quanh dường như đều là kẻ có tội với cậu. Lúc nào cũng tỏ ra bản thân bị tổn hại đến nặng nề để có lý do hành hạ kẻ khác, trói buộc Tiêu Chiến. Tôi nói cho cậu biết, Vương Nhất Bác, nếu như cậu thật sự yêu Tiêu Chiến, từ sớm cậu đã không hề muốn tính toán anh ta có bao nhiêu lỗi lầm trong quá khứ khi anh ấy chấp nhận ở lại bên cậu."

"IM NGAY!"

Vương Nhất Bác gầm lên, hắn bước đến nắm lấy cổ áo Hạc Thần, thái độ tức giận lần nữa bị chạm đến đỉnh điểm.

"Cậu thì biết gì? Tôi có thể chấp nhận anh ấy có gây ra lỗi lầm gì, có bán đi cả cái Vương Hành kia cũng sẽ chẳng có gì đáng nói. Thế nhưng, tất cả những gì tôi cần ở anh ấy là tình yêu. Một trái tim duy nhất chỉ được phép có tôi."

Vậy mà, tất cả những gì hắn nhận được đều nói lên câu chuyện khác. Anh bảo vệ Lâm Ngạn, anh đem Vương Hành trao cho kẻ đã phản bội hắn, anh bỏ rơi hắn vào lúc hắn mất đi tất cả. Anh xem những điều đó đều quan trọng hơn hắn. Anh thà chọn bọn họ chứ chưa từng tự nguyện đứng về phía hắn.

Hạc Thần cười khẽ, ánh mắt trực diện nhìn kẻ ngông cuồng trước mắt. Hắn có thể nổi điên được đến mức này đây có lẽ là lần đầu trong suốt nhiều năm qua Hạc Thần mới nhìn thấy.

"Chỉ có duy nhất một mình cậu? Có thể đó là điều duy nhất cậu cần. Còn đối với Tiêu Chiến, chính cậu lại là tất cả những gì anh ấy có đấy, Vương Nhất Bác!"

"Năm đó, tôi chính là người đã gọi điện cho Tiêu Chiến khi cậu vừa bị tai nạn nằm ở bệnh viện. Tôi đã yêu cầu anh ấy hãy từ bỏ cậu và cùng tôi sắp đặt để đưa cậu đến Ý trong tình trạng cậu hoàn toàn hôn mê. Khi cậu tỉnh dậy sẽ tin tưởng tuyệt đối về sự phản bội của người cậu yêu và có khi là cả tôi. Cậu thật sự nghĩ cậu được giải thoát kịp thời bởi tai nạn bất ngờ kia mà ở nửa vòng trái đất có thể mang cậu đi ngày trong đêm? Nếu ngày ấy Ngài Leo Welfein chính tay cứu được cậu thì liệu kẻ phản bội như tôi cùng Tiêu Chiến lại dễ dàng được buông tha đến tận bây giờ? Toàn bộ sự thật hôm ấy không ai rõ nhất ngoài tôi cùng Tiêu Chiến. Nếu cậu nghi ngờ, cậu có thể hỏi Ngài Leo xem ai mới chính là người báo với họ cho người đón cậu tại Ý, Tạ Quân có phải hay không chính là người cùng cậu trên chuyến bay đến ý để bảo toàn tính mạng cho cậu. Và hỏi xem đám người từ lúc đưa cậu rời khỏi đây đến khi dừng trước cổng tòa lâu đài của dòng họ Welfein có phải chỉ có mỗi người của ông ấy. Không, tất cả đều là Tiêu Chiến đã an bài Lâm Ngạn cùng một Bang phái ở Ý đưa cậu trở về an toàn."

Hạc Thần nói xong, lại cười khổ. Anh tiến về phía hắn, đặt bàn tay lên vai hắn.

"Tôi biết cậu sợ rằng bản thân sẽ giống mẹ mình, yêu một kẻ tham quyền đoạt lợi. Tôi cũng biết cậu lo sợ bị phản bội cùng bỏ rơi. Thế nhưng tình thế khi ấy, tôi đã không thể tìm ra lối đi nào khác. Người đàn bà mà cậu nghĩ rằng bà có không ít những yếu đuối và bi luỵ tình yêu của Vương Gia Hành lại là một người mẹ luôn bảo hộ cậu chu toàn. Người mà cậu cho rằng đến bên cậu chỉ vì những mưu tính danh lợi, ích kỷ trong tình yêu nhưng đối với người mình yêu anh ấy lại bất chấp hy sinh."

Vương Nhất Bác gạt bỏ bàn tay trên vai mình, ánh mắt hắn đanh lại, phản ứng tựa như khi chạm vào vảy ngược , lạnh lùng ngắt lời.

"Mẹ tôi thì có liên hệ gì trong chuyện này!"

"Emma là ân nhân của tôi, Nhất Bác à. Nhưng ngoài cậu, bà ấy không phải thật tâm nhân hậu đến thế. Bà ấy cứu tôi là có điều kiện. Một chuyện mà bà ấy chắc chắn chỉ có tôi mới có thể đảm trách khi tâm lý tuyệt vọng ngày càng ăn mòn bà ấy."

Ánh mắt hắn trong phút chốc bỗng bị sự hoang mang trong tâm trí bao trọn..

"Ý cậu là..."

"Khi Emma Roberto Welfein mất. Tôi mới chính là người đã ở bên cạnh bà ấy vào những giây phút cuối cùng trong đời. Hôm ấy tôi cùng cậu vẫn còn ở phía sau khuôn viên chơi đùa, cậu nhớ rõ chứ. Tôi chỉ tình cờ rời đi tìm chút nước mang đến. Thế nhưng, bóng dáng Nghiêm Từ rời khỏi phòng, tôi đã nhìn thấy Emma đã ngã ra sàn nhà. Trước khi ra đi, Emma bắt tôi hứa phải bảo hộ cậu cả đời, nhất định phải đưa cậu về với dòng họ Welfein, không muốn cậu tiếp tục dấn thân trong một Vương gia thối rữa."

Một mảng yên tĩnh bao quanh cả hai người. Hạc Thần có thể cảm nhận được hắn đang cố gắng kìm nén sự bi thương. Việc này nói ra, Hạc Thần cho rằng sẽ giúp Vương Nhất Bác càng thêm tỏ tường cái chết của mẹ mình cùng với sự oán hận người kia suốt bao nhiêu năm.

Nhưng, Hạc Thần đã không ngờ tới...

Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác đã thu hồi lại sự bi thương trước đó, thay vào là ánh mắt cao lãnh ngày thường giở giọng mỉa mai.

"Hạc Thần, anh nghĩ tôi ngu ngốc đến mức tin rằng, mẹ tôi trong cơn hấp hối lại giao tính mạng con trai mình cho một đứa trẻ vỏn vẹn mười tuổi? Thật phi lý!"

Dứt lời, Hạc Thần cảm nhận máu nóng đều cùng lúc dồn lên đến đỉnh. Túm chặt lấy kẻ bất cần trước mắt, đôi mắt Hạc Thần càng trở nên hung tợn. Đây cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy biểu hiện này trên gương mặt của đứa bạn chí cốt tính cách vốn hài hước thích châm chọc không tránh khỏi ngạc nhiên.

"Vương Nhất Bác, cậu có thể sỉ nhục tôi nhưng cậu không được phép nghi ngờ Emma, càng không được nghi ngờ tình yêu của Tiêu Chiến dành cho cậu."

"Vậy sao? Tôi chỉ vừa chỉ ra lỗ hổng mà thôi. Tôi biết mẹ yêu tôi. Nhưng việc giao con mình vào tay một đứa trẻ không hơn không kém. Giờ đây chẳng phải cậu còn nắm trong tay phân nửa cổ phần Vương Hành rồi sao? Bà ấy chắc hẳn lúc ấy đã mất trí rồi. Nếu không, tất cả những gì cậu nói,...là dối trá!"

"Mẹ cậu vốn không mất trí. Ngược lại, tôi khâm phục Emma, người phụ nữ tôi đã từng nghĩ là một kẻ yếu đuối đến thế."

Không khí xung quanh bỗng chốc vây một tầng u ám nặng nề. Hạc Thần nhìn hắn ở trước mặt như thể lúc này anh nếu anh còn nói ra sự thật, anh sẽ thật sự giết kẻ chẳng nhìn được đúng sai mù quáng này.

Thế nhưng, rõ ràng, anh không thể giết hắn.

"Vì Emma biết, trên thế gian này, ngoài Vương Gia Hành ra, tôi sẽ không tổn hại đến người thân cuối cùng của mình."

"Anh nói cái gì?"

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác trở nên sửng sốt. Hạc Thần ở trước mắt môi khẽ nhếch lên. Sự thật thân thế cuối cùng cũng không còn có thể che đậy.

"Tôi chính là anh trai cậu, Vương Nhất Bác."

—-
Update: 26.09.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net