CHƯƠNG 29 - GIẢI THOÁT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, Lâm Ngạn chui tọt vào trong xe, Tử Mặc lập tức nhấn ga rời đi hướng chiếc xe màu xám trước đó không lâu đã vụt ngang qua.

Vương Nhất Bác nhanh chóng phản ứng, nhìn thấy xe Hạc Thần đỗ gần đó không chút do dự liền chui tọt vào ghế lái. Hạc Thần cũng nối gót theo phía sau yên vị ở ghế phụ. Chiếc xe ngay sau đó cũng khuất dạng.

Phía bên cạnh, Hạc Thần liên tục bấm vào số điện thoại Tiêu Chiến nhưng không một ai nhấc máy. Một lúc sau, chiếc xe màu xám bạc đã có thể nhìn thấy lấp ló đuôi xe. Thấy chiếc xe kia điên cuồng lao đi với tốc độ kinh khủng, tiếng chửi bật ra thành tiếng.

"Mẹ kiếp. Là con V10. Đống phế thải này làm sao đuổi kịp anh ấy!"

Hạc Thần ở bên cạnh nhíu mày. Linh tính có điều gì đó không ổn liền chuyển máy gọi đến số Lâm Ngạn nhưng vẫn không thể kết nối vì ở phía bên kia, Lâm Ngạn vẫn đàn liên tục gọi cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác càng nhấn ga, phút chốc đã vượt qua khỏi xe của Tử Mặc tiến gần hơn xe Tiêu Chiến nhưng chiếc xe màu xám kia vẫn còn bỏ xa đám người bọn họ. Chân mày nhíu chặt, một lúc sau, ba chiếc xe đã gần như rời khỏi trung tâm thành phố mà chạy về hướng vùng ngoại ô phía Tây.

Bên kia, Lâm Ngạn không ngừng gắt gao quan sát phía trước, nhìn thấy chiếc xe màu xám kia tay lái loạng choạng lại không hề giảm tốc khiến trong lòng hệt như bị lửa thiêu đốt. Tử Mặc bên cạnh sắc mặt khó khăn lộ ra một cái nhíu mày.

"Cậu ấy...là vì nhìn thấy những thứ đó sao?"

Lâm Ngạn không trả lời, tay không rời chiếc điện thoại. Tử Mặc dường như hiểu ra. Tay gắt gao siết chặt lấy vô lăng chỉnh tốc độ lao vụt về phía trước.

Trên đại lộ vắng tanh, chiếc xe của Nhất Bác cuối cùng cũng đã đuổi kịp chiếc Audi xám bạc phía trước. Kính xe vừa hạ xuống, Vương Nhất Bác gần như đã ngoài người ra liên tục hét lớn về hướng Tiêu Chiến, ánh mắt nghiêm nghị muốn anh lập tức dừng xe. Chiếc xe bên cạnh kính tự lúc nào đã mở, để mặc gió lùa vào trong. Vương Nhất Bác thấp thoáng thấy được gương mặt anh vô cảm, tái nhợt.

"TIÊU CHIẾN! DỪNG XE LẠI. ANH CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG? LẬP TỨC DỪNG XE!"

Vương Nhất Bác bẻ bánh lái càng lúc càng kề sát. Nhất Bác trong lúc gấp gáp nắm lấy tay Hạc Thần đặt về phía vô lăng. Nếu như anh không dừng lại, hắn sẽ trực tiếp nhảy sang đó.

Bỗng dưng, ánh mắt hắn lay động, hắn tưởng như chính mình hoa mắt. Tiêu Chiến mắt không nhìn hắn, môi khẽ cong lên một nụ cười quỷ dị. Hành động điên rồ còn chưa kịp thực hiện, một giây sau hắn liền biết nụ cười kia ám chỉ thứ gì!

RẦM

Chiếc xe màu xám đột nhiên bẻ bánh lái chạm vào chiếc xe đồng hành đang song song mình với tốc độ cao không tưởng. Hạc Thần thoáng chốc lệch tay lái nhưng vẫn có thể giữ vững chiếc xe không bị văng khỏi mặt đường. Cú va chạm kia làm xe của hai người họ tuột lại phía sau.

Vương Nhất Bác mắt đã gần như trợn tròn lập tức vút ga tăng tốc trở lại. Sắc mặt hắn ngập tràn sát khí. Hắn giờ đây bắt đầu lo sợ. Không phải hắn lo sợ cho chính mình mà là sợ người kia sẽ xảy ra chuyện. Cú va chạm xe vừa rồi đủ để chứng tỏ anh không hề tỉnh táo. Hắn là một tay đua, phản ứng kia hắn tất nhiên có đủ thời gian để tránh né. Nhưng nếu giây phút ấy hắn tránh, chiếc Audi kia chắc chắn sẽ lao lên lề lật ngửa bởi vì mất điểm chạm. Hành động đó làm ra chắc chắn anh đã quẫn trí rồi.

"Gọi cho Lâm Ngạn, tôi muốn nói chuyện với anh ta."

Lần nữa số máy của Hạc Thần gọi đến, như có điều gì đó đã bỏ quên Lâm Ngạn lập tức bắt máy.

"Lâm Ngạn, chuyện này là thế nào?"

"Các người nghe rõ lời tôi nói. Tôi nghĩ người khiến cậu ấy có khả năng bắt máy nhất có lẽ là cậu ta. Hãy dùng số điện thoại ấy. Ngay khi kết nối được hãy từ từ khuyên Tiêu Chiến dừng xe hoặc ít nhất đi chậm lại, chúng tôi sẽ lo phần còn lại. Các người bây giờ không được phép kích động cậu ấy. Khi rời khỏi đó tinh thần cậu ấy đang rất không ổn định."

Không chờ đợi thêm, Vương Nhất Bác nhanh chóng lấy điện thoại nhấn số máy người kia gọi đi, kiên nhẫn chờ đợi. Đến hồi chuông thứ năm reo vang, đúng như Lâm Ngạn đã nói, đầu dây bên kia mới chậm rãi nhấc máy. Giọng nói trầm tĩnh của anh vang lên, hai người bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua cửa kính.

"Nhất Bác, cậu có bị thương không?"

Hạc Thần thoáng giật mình, người này vừa đâm xe vào bọn họ.

Hạc Thần còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy người bên cạnh gần như gào thét.

"Anh đang làm trò gì thế? Dừng xe lại ngay!"

Lời vừa dứt, Hạc Thần đã nắm lấy một bên cổ áo hắn gì chặt gằn giọng đủ để hai người nghe thấy.

"Chẳng phải đã bảo cậu đừng kích động cậu ấy sao! Đừng quát lên nữa!"

Mặc kệ hai người vẫn đang dằn co, phía trước xe của Tử Mặc và Lâm Ngạn gần như đã sát sao bám theo đuôi chiếc xe xám bạc như thể chỉ cần anh giảm tốc, bọn họ liền có thể khống chế.

Giọng Tiêu Chiến lại tiếp tục vang lên.

"Xin lỗi, Nhất Bác. Tôi thật sự không cố ý."

Trong xe, hắn đột nhiên thinh lặng. Giờ đây để chọn một câu trả lời đối với hắn cũng thật khó khăn. Trong lòng, nỗi lo sợ mỗi lúc một tăng lên.

"Nhất Bác, cậu biết không, đêm đó, không khí cũng mát mẻ như thế này. Tôi ở một nơi tận mắt nhìn cậu rời đi. Thật sự, có chút không dễ dàng."

Hệt như bị ai đó bịt miệng, Vương Nhất Bác giờ đây không thể thốt nên lời. Anh ấy đang nói về cái đêm năm năm trước đưa hắn rời đi sao?

"Tôi vốn dĩ muốn đi cùng cậu...nhưng mà...Tử Mặc, những anh em khác của Chiêu Hoàng, tôi không thể bỏ rơi họ. Chứng kiến những người thân cận mình từ từ mất đi sinh mệnh, lúc đó, tôi thật sự đã muốn cùng họ đi."

"Lúc đó, tôi đã nghĩ đến cậu. Cậu còn yếu như vậy, tôi thật không nỡ. Tôi còn muốn gặp lại cậu, còn muốn cùng cậu đi tiếp một chặng đường phía trước. Nhất Bác à, có phải tôi rất dính người không? Cậu sẽ cảm thấy rất phiền!"

Nói rồi anh khẽ bật cười như thể anh đang từ từ kể lại một câu chuyện cũ thật vui vẻ. Thế nhưng, tất cả lời nói của anh giờ đây hắn chỉ còn cảm nhận được sự đau đớn nơi trái tim đang dần co thắt. Bên cạnh, Hạc Thần càng trở nên căng thẳng, nhìn chiếc xe kia vẫn cứ lao nhanh trên đường. Thoáng chốc đã đi đến những cung đường uốn lượn, hai bên mơ hồ nhìn thấy sườn đồi, vách đá ẩn hiện hoà lẫn vào màn đêm. Họ đã đi rất xa trung tâm rồi.

"Tiêu Chiến, trước hết anh hãy dừng xe lại, chúng ta sau đó sẽ cùng nhau..."
Vương Nhất Bác vẫn còn chưa dứt lời, Tiêu Chiến đã đột nhiên ngắt ngang lời hắn.

"Cô gái Anna ấy...có tốt với cậu không? Hôm ấy, hai người cùng tiến vào lễ đường,  trông hai người thật xứng đôi. Tôi vốn nghĩ rằng cậu đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi. Sẽ có tổ ấm mới, thế giới mới, bạn đời mới. Cậu sẽ thật hạnh phúc...mà không cần có tôi."

Hắn siết chặt vô lăng, đầu dây bên kia âm thanh càng lúc càng lớn hơn. Hắn giờ đây không cách nào phân biệt được anh là đang cười hay đang khóc, giọng nói càng lúc càng bi thương.

"Lúc đó tôi thật sự muốn chúc phúc cho cậu, Nhất Bác. Nhưng cuối cùng vẫn là không đủ can đảm gửi quà cưới cho hai người. Nếu như tôi trước đó có thể đến gặp cậu sớm hơn một chút, có phải cậu sẽ không lấy cô ta? Tiếc là tôi không thể sớm tìm cậu. Tôi không thể. Cũng không cách nào làm được."

Vương Nhất Bác cố gắng giữ cho chính mình bình tĩnh. Hắn muốn anh được an toàn. Hắn muốn cả quãng đời còn lại đều muốn từ từ bù đắp lại những tổn thương đã gây ra cho anh. Chỉ cần giây phút này anh đừng tự làm hại chính mình. 

"Tiêu Chiến à, hãy bình tĩnh. Nghe em nói. Có chuyện gì chúng ta về Điệp Lạc Vương, anh từ từ kể hết cho em nghe có được không? Anh trước tiên hãy dừng xe lại, ở yên đó, em đến đón anh. Được chứ?"

Hắn nghe tiếng anh hoang mang không ngừng lặp đi lặp lại hỏi hắn.

"Dừng xe? Thật sự phải dừng xe?"

"Đúng vậy, anh dừng xe, chúng ta mới có thể gặp nhau. Em liền lập tức xuất hiện trước mắt anh."

"Nhưng mà..."

Trở về sao? Anh còn có thể trở về sao?
Mà phải trở về đâu bây giờ!

Nhìn đôi tay đặt trên vô lăng vươn đầy máu của chính mình, lòng anh càng lạnh lẽo. Anh không muốn tiếp tục nữa. Yêu hắn, anh đã yêu đến không còn gì để mất.

Trái tim. Niềm tin. Hy vọng.

Anh đều mất tất cả.

Vậy thì trở về làm gì kia chứ!

Lâm Ngạn, Tử Mặc.

Các cậu đừng đuổi theo tôi nữa.

Hãy đi con đường của các cậu thôi.

Phía bên kia, Vương Nhất Bác vẫn không ngừng lên tiếng.

"Anh à, hãy nghe lời em. Dừng xe lại, em đưa anh về, có được không?"

Chỉ cần anh dừng xe lại, chỉ cần anh thoát khỏi nguy hiểm tự đe dọa chính mình, anh muốn hắn tin điều gì, không tin điều gì hắn đều làm theo. Chỉ cần anh an toàn, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.

Hắn thật sự đã sai rồi. Tất cả đều là lỗi của hắn. Giờ đây chỉ nghe được giọng anh qua điện thoại ngày càng mất bình tĩnh, hắn mới biết lỗi lầm hắn gây ra sớm đã không hề ít. Nhưng ít nhất, anh đừng xảy ra chuyện, hắn về sau mọi sự trừng phạt đều có thể chịu được. 

Đến sau này hắn mới biết, anh tự hành hạ mình mới chính là sự trừng phạt đau đớn nhất dành cho hắn.

Đáp lại lời hắn chỉ có tiếng gió rít gào, không còn chút tiếng động. Trong lòng hắn thấp thỏm, nóng ran như lửa đốt. Ánh mắt gắt gao nhìn về phía Hạc Thần muốn anh lập tức gọi cho Lâm Ngạn. Bọn họ không thể đợi được nữa, anh ấy sẽ gặp nguy hiểm.

"Lâm Ngạn, bằng mọi giá chặn đầu xe anh ấy lại. Tôi sẽ vượt lên làm điểm chắn, cậu hỗ trợ tôi. Rõ chứ!"

"Được"

Hơi thở Vương Nhất Bác càng trở nên dồn dập, khoảng cách giữa xe bọn họ càng rút ngắn, xem ra lời khuyên hắn đã có tác dụng. Nếu không bằng tốc độ ban đầu, xe của bốn người họ cơ bản không bì kịp anh. Trái tim hắn như được vơi đi lực bóp nghẹn, hắn cảm giác điều đó như một sự may mắn được trời ban.

Hắn nhấn hết ga, nhanh chóng vượt lên chắn phía trước. Tử Mặc phía sau cũng tăng tốc vượt lên thuận lợi chắn trước đầu xe của Vương Nhất Bác tạo thành một dãy ba chiếc xe nối đuôi nhau. Ngay khi bọn hò cùng lúc thắng lại, chiếc Audi sẽ bị kìm hãm không cách nào tăng tốc được nữa mà sẽ dừng lại.

Rầm

Tử Mặc và Vương Nhất Bác ăn ý, vừa nhìn thấy đầu xe kia chạm vào, cả hai cùng lúc đạp phanh, tiếng rít của bánh xe ma sát với mặt đường vang vọng đến chói tai.

Chiếc xe xám bạc không ngờ đến hai chiếc xe trước mắt mình cùng lúc thắng gấp, không kịp xử lý, chớp mắt Tiêu Chiến đã đụng phải đuôi xe của Vương Nhất Bác.
Thế nhưng lực đẩy lại không hề giảm đi ngược lại hắn còn cảm nhận chiếc xe phía sau mình gần như còn tăng ga hơn gấp bội.

Hoà lẫn với tiếng gió rít gào, giọng anh lần nữa vang lên qua điện thoại trước đó vẫn chưa hề ngắt kết nối.

"Nhất Bác, cậu chắc là đã hả dạ lắm nhỉ?"

"Anh nói gì?"

"Cậu nhìn thấy tôi trong bộ dạng hiện giờ chắc là rất vui vẻ."

"Chiến à, anh đang nói gì thế?"

Tâm trí Vương Nhất Bác dường như có thêm sức nặng đè lên. Ánh mắt càng trở nên hoảng loạn không rõ.

"Để tôi nói cho cậu một bí mật."

"Nghiêm Từ đã từng hỏi, trong lúc tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất nếu tôi nhìn thấy người mình yêu cùng người khác ở một chỗ nó là cảm giác như thế nào? Hahaha. Còn có thể thế nào được chứ. Cảm giác khi ấy, chỉ có muốn giết người. Nhưng tôi yêu cậu như vậy, làm sao tôi có thể giết cậu được. Tôi khi đó đã tự giết chính mình. Cũng giống như bây giờ vậy, nhìn thấy máu của chính mình từ từ vơi đi. Cảm giác thật không tệ."

Vương Nhất Bác kinh hãi. Anh đã từng tự sát? Là vì hắn kết hôn sao?
Giọng điệu hắn càng lúc càng trở nên gấp gáp. Hạc Thần ở bên cạnh hít lấy một tầng lạnh lẽo nhìn về phía sau.

"Tiêu Chiến, chúng ta..."

Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến đã tiếp tục lên tiếng chặn mọi đường lui như thể lại sợ nghe thấy hắn nói ra những lời cứa đau tim mình.

"Cậu lại muốn nói gì? Cậu muốn tôi dừng xe? Muốn tôi trở về bên cạnh cậu? Để cậu tiếp tục cợt nhã, mỉa mai trên nỗi đau của tôi? À không, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Nếu không nhờ cậu, tôi cũng không biết mùi vị của tình yêu lại thống khổ đến mức này."

"Tiêu Chiến, xin anh, hãy dừng xe lại đã!"

Giọng hắn giờ đây đã gần như van nài, sắc mặt càng trở nên khó coi. Giọng nói của anh qua điện thoại vẫn không ngừng vang lên.

"Hối hận ư? Không, tôi không hối hận vì đã yêu cậu."

"Nhưng tôi càng không muốn hận cậu."

"Nhất Bác, chúng ta giải thoát cho nhau đi, có được không? Tôi-thật-sự-không-muốn-hận-cậu"

"Không, Tiêu Chiến, đừng cúp máy. Tiêu Chiếnnnn!"

Theo sau là tiếng rộp rõ ràng vang lên, nhìn qua gương chiếu hậu hắn trông thật rõ ràng một cánh tay nhuộm màu máu vươn ra khỏi cửa sổ, vật trên tay anh rơi xuống mặt đường bị bánh xe cán qua vỡ nát. Chiếc xe ngay sau đó phanh gấp, mũi quay một góc 90 độ nằm chắn ngang giữa con đường đồi.

Hai chiếc xe phía trước bỗng dưng mất lực trượt xa một đoạn mới dừng lại. Nhìn thấy chiếc xe phía sau nằm chắn ngang giữa con đường. Vương Nhất Bác cả kinh ngay lập tức tháo chạy khỏi nơi mình đang ngồi lao người quay trở lại xe của Tiêu Chiến ở phía sau. Trong phút chốc, hình ảnh người kia nhìn về phía hắn, ánh mắt bi thương cùng cực, màu đỏ rợn người đã bao phủ phía sau anh chạy dài xuống nơi cổ và ngực. Trên môi anh nở lên một nụ cười nhạt.

Một giây sau đó, chiếc Audi xám bạc chuyển động, dứt khoát đi lùi về sau mà rơi hẳn xuống nơi sườn đồi.

"KHÔNGGGGGG"

Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt. Tựa hệt như cả bầu trời đều ập xuống trước mắt bọn họ. Tiêu Chiến thả đi tay lái, chiếc xe tông ngã hàng rào chắn ở phía sau, cứ thế lao thẳng xuống sườn dốc đến khi chạm phải một tảng đá lớn liền bật lên rồi lật ngửa.

Tiếng thét thất thanh của Vương Nhất Bác hệt như muốn xé nát màn đêm yên tĩnh. Đến khi Hạc Thần chạy đến nơi chiếc xe kia vừa lao xuống, đã nhìn thấy bóng dáng hắn lầm lũi đi về phía chiếc xe gặp nạn mặc kệ nơi sườn đồi cao dốc té ngã đến cả người cũng bắt đầu không gượng dậy nổi. Hạc Thần đã sững sờ.

Nhìn thấy thân ảnh người bên trong chiếc xe đang lật ngửa không còn phản ứng, Vương Nhất Bác tựa hệt một kẻ điên loạn dùng lực kéo ra cánh cửa phía bên tay lái đưa anh ra ngoài. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm những thứ miễng cưỡng mới có thể ghép lại.

"Tiêu Chiến, anh không được có chuyện gì."
"Ở lại, anh nghe rõ không? Chịu đựng thêm một chút, em đưa anh ra ngoài."

Phía sau hắn, ba người còn lại cũng cùng lúc ập đến, Lâm Ngạn cùng Tử Mặc và Hạc Thần giúp hắn giữ lấy chiếc xe. Chật vật một lúc , cuối cùng bọn họ cũng đã đưa anh ra khỏi chiếc xe đã méo mó đến không còn hình thù.

Hạc Thần và Tử Mặc  lập tức gọi cho Tiêu Hân bí mật sắp xếp nơi bệnh viện, sau đó cẩn trọng người trở lại xe quay đầu trở về trung tâm. Họ vốn không thể đợi đến khi cấp cứu đến, buộc mang người rời đi.

Vương Nhất Bác choàng tay ôm lấy thân hình người kia vào lòng, cảm nhận rõ rệt máu tươi đang dần thấm vào da thịt mình, hơi thở anh càng lúc càng trở nên mong manh, Vương Nhất Bác  gần như chết lặng.

Tử Mặc ở sau tay lái ánh mắt chưa từng nới lỏng, chiếc xe lao đi trên đường nhanh đến mức ở phía sau giờ đây có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đuổi theo.

Duy chỉ có Lâm Ngạn ánh mắt vô hồn nhìn về phía kính xe. Một chút biểu cảm cũng không để lộ ra. Tử Mặc ở bên cạnh nhìn thấy trạng thái kia của Lâm Ngạn liền biết bên trong nội tâm ấy có bao nhiêu nỗi sợ hãi vây quanh.

Ngày hôm nay của bọn họ trải qua thật dài.

—-
Update: 26.09.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net