CHƯƠNG 30 - NỖI ĐAU NGỰ TRỊ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bao giờ bạn có cảm giác vật mà bạn trân quý đang từng mảnh, từng mảnh vụn vỡ?

Đã bao giờ bạn biết được cảm giác thứ bạn muốn chạm vào nhưng đến cùng vẫn là cầm nắm sai lực mà vô tình bóp nát?

Và liệu bạn đã từng nghĩ đến một ngày, ôm người mình yêu trong tay, nhưng đến cả hơi thở của người ấy bạn cũng không còn cảm nhận được. Đó sẽ là dạng cảm giác gì?

Đau đớn ư? Không phải

Bất lực ư? Cũng không phải.

Mà lúc đó, cảm giác chính là không cảm nhận được bất cứ thứ gì được nữa.

Đèn cấp cứu bật sáng, Tạ Quân và Tiêu Hân cùng nhiều bác sĩ chuyên khoa khác cùng ở bên trong.

Phía ngoài hành lang, Lâm Ngạn cùng Tử Mặc an tĩnh một góc ngồi chờ đợi. Ở phía đối diện, Hạc Thần chăm chú nhìn Vương Nhất Bác giờ đây không khác gì một kẻ mất hồn. Hắn dùng hai tay ôm lấy đầu chính mình cứ như thế từ lúc người kia được đẩy vào phòng phẫu thuật. Chiếc áo sơ mi hắn giờ đây gần như bê bết máu đến dọa người.

Không lâu sau, Tạ Quân nắm lấy Tiêu Hân trở ra bên ngoài. Trên người cô, bộ đồ phẫu thuật cũng đã mặc lên bị Tạ Quân đẩy về hướng Lâm Ngạn và Tử Mặc. Tiêu Hân thường ngày tinh nghịch, đanh đá thế nhưng đối với hành động kia hôm nay cô lại chẳng có phản ứng. Cứ thế ngây ngốc ngồi một chỗ.

Nhìn thấy Tạ Quân trở ra, Vương Nhất Bác liền bật dậy tiến đến bên cạnh. Nhưng khi đôi mắt hắn nhìn thấy thứ trên tay Tạ Quân đang cầm lại bất giác loạng choạng  lùi về phía sau.

"Tình hình cậu ấy đang rất nguy kịch. Chấn thương ở vùng đầu lần trước vẫn liên tục xuất huyết, khả năng bên trong đã bị nứt. Chúng tôi vẫn đang đợi kết quả chụp CT mới có thể có kết luận chính xác.  

Điều quan trọng khác đó là... Do trước đây cậu ấy đã có tiền sử bị chấn thương cột sống, kèm theo tai nạn đa chấn thương ở vùng đầu, cổ, cột sống và chân trái, chúng tôi thật sự không nắm được đến 50% cơ hội. Các vị hãy nhanh chóng ra quyết định, tình trạng bệnh nhân không thể đợi được. Ai là người nhà bệnh nhân hãy ký vào đơn tự nguyện phẫu thuật."

"Tình huống xấu nhất là gì?"

Tạ Quân hạ tầm mắt chỉ lắc nhẹ đầu.

"Ai là người nhà, hãy ký vào đây."

Vương Nhất Bác cầm trên tay tờ giấy Tạ Quân đưa đến sắc mặt cứng đờ, đôi mắt không dời đi. Chiếc bút ở ngay trước mặt lại không thể cầm lên.

"Để tôi."

Từ phía xa, một thân ảnh trầm tĩnh tiến đến cầm lấy tờ đơn kia trên tay Vương Nhất Bác, anh rút ra chiếc bút ký tên mình. Đề lên bốn chữ. Tiêu Nam. Đồng ý.

Không có bất kỳ ai lên tiếng ngăn cản. Tiêu Hân vừa nhìn thấy người, đầu mới từ từ ngẩng lên, đôi mắt thoáng chốc đã ngập nước. Giọng run rẩy khẽ gọi.

"Anh Cả, anh ấy..."

"Sao hôm nay em lại khóc? Làm tốt lắm! Cứ để bọn họ lo phần còn lại. Tiêu Chiến sẽ không sao đâu!"

"Nhưng mà anh ấy..."

"Tiêu Hân! Em đi thay đồ một chút đi. Tiêu Chiến tỉnh lại nhìn thấy em trong bộ dạng này sẽ rất buồn lòng. Được chứ?"

"Em biết rồi, Anh Cả!"

Tiêu Hân vừa rời đi, Tiêu Nam hướng về phía Tử Mặc cùng Lâm Ngạn tự lúc nào đã đứng lên như thể họ có thể nhận lệnh bất kỳ lúc nào, giọng nói trầm tĩnh vang lên.

"Tử Mặc, cậu sắp xếp một chút, ca phẫu thuật kết thúc, Lão Tiêu sẽ cho người đến đón!"

Vương Nhất Bác ngồi một bên nghe thấy liền có phản ứng hướng ánh mắt về phía Tiêu Nam.

"Không thể!"


"Tôi không ở đây để xin phép cậu!"

"Tình trạng anh ấy bây giờ sẽ không chịu đựng được."

"Lâm Ngạn, chuyện cần làm nên làm cho xong đi!"

"Tôi biết rồi, Chủ tịch."

Nói đoạn, Tiêu Nam hướng về căn phòng nghỉ gần đó đã được chuẩn bị sẵn cùng Tiêu Hân an tĩnh chờ đợi. Bỏ mặc hắn ở phía sau lưng không có ý định giải thích thêm.

Hạc Thần níu lấy cánh tay hắn ẩn ý muốn hắn giờ phút này nên bình tĩnh một chút. Không thể kích động làm mọi việc thêm tồi tệ hơn.

Tử Mặc sau đó cũng cùng Lâm Ngạn rời đi. Trước khi ca phẫu thuật kết thúc, hai người bọn họ mới trở về.

Biển đèn báo phụt tắt, bác sĩ chủ trị cùng Tạ Quân bước ra ngoài. Nhờ có sự sắp xếp của hắn, Tạ Quân với hai tấm bằng chuyên khoa tim mạch và ngoại tổng hợp được ưu tiên tham gia ca phẫu thuật. Vừa nhìn thấy bác sĩ trở ra, mọi người bỗng chốc trở nên tỉnh táo sau gần 18 tiếng chờ đợi. Tiêu Nam cùng Tiêu Hân cùng lúc có mặt.

Bác sĩ Lâm Kinh - một trong những vị bác sĩ hiện là viện trưởng kiêm giáo sư dày dặn kinh nghiệm điều trị về chấn thương cột sống được đích thân Tiêu Nam chỉ định đảm nhiệm tình trạng của Tiêu Chiến.

Nhìn thấy Bác sĩ Lâm hướng về phía mình, Tiêu Nam khẽ gật đầu đáp lễ. Anh không lên tiếng nhưng vị bác sĩ đủ hiểu ý mà từ từ trình bày kết quả phẫu thuật. Ông vừa lúc nhìn thấy người đến bên cạnh ngay sau đó thoáng chốc sững người. Chẳng phải là vị Vương Thiếu gia năm năm trước ông từng chữa trị sao? Nhìn bộ dạng này của hắn ông cũng không biết nói điều gì. Dáng vẻ này năm năm trước ông cũng đã từng nhìn thấy. Là mất mát, lo lắng nhưng vẫn giữ vẻ lãnh đạm đến dọa người. Đó là khi Tiêu Chiến đến tìm ông. Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tạ Quân, sắc mặt cậu ta không tốt khiến lòng hắn bị một nỗi hoang mang không rõ ràng vây lấy.

"Chủ tịch Tiêu, Tiêu Tổng tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Vết thương ở chân trái và những vết thương khác không quá nặng. Đã được xử lý. Nhưng... tình trạng vết thương ảnh hưởng đến cột sống và não bộ lại không mấy khả quan. Chúng ta có thể vào bên trong không? Tôi nghĩ chúng ta cần bàn bạc một chút. Ngay khi cậu ấy được chuyển vào phòng hồi sức, y tá sẽ thông báo."

Theo vào sau Bác sĩ Lâm vào bên trong phòng nghỉ. Nơi bộ sopha lớn thoáng chốc đã chật kín người. Bác sĩ Lâm mới chậm rãi lên tiếng.

"Về chấn thương ảnh hưởng đến cột sống có chút phức tạp. Chúng tôi đã xử lý để không chạm phải những vết thương cũ hết sức có thể. Vì nơi đó đã từng bị tổn thương nặng, cho đến khi cậu ấy tỉnh lại thông qua kiểm tra cơ học mới có thể biết được có để lại di chứng gì hay không. Theo suy đoán của chúng tôi, sau này lưng cậu ấy sẽ không thể chịu lực được nữa."

"Về tổn thương ở phần đầu...ngoài việc xử lý vết thương không thể để bị xuất huyết thì vấn đề tâm lý...rất tiếc...chúng tôi không thể kiểm soát. Nếu tôi đoán không lầm cậu ấy đã từng bị chấn thương tâm lý? Và đây không phải lần đầu cậu ấy có ý định tự tử?"

Đáp lại câu hỏi kia của vị Bác sĩ không một ai lên tiếng. Điều đó cũng chẳng khác một câu trả lời chắc chắn được đưa ra. Ánh mắt Vương Nhất Bác trong thoáng chốc càng lạnh lẽo u tối nhìn những con người trước mặt tựa hệt như ai nấy đều rõ tường tận mọi việc kia. Duy nhất chỉ có hắn là không biết chút gì.

Những lời lúc ở trên xe anh nhắc đến hắn đều nhớ rất rõ nhưng lại không có chút nào liên kết hay chấp vá được thành một bức tranh hoàn chỉnh. Anh trở nên mất kiểm soát và lao nhanh trên đường rồi tự sát hoá ra chính là vì bị chấn thương tâm lý sao? Trong đầu hắn giờ đây một mảng hoang mang tột độ vây lấy tâm trí xen lẫn cả nỗi bất lực đang dần lớn theo.

Vị bác sĩ không nhận được câu trả lời, chỉ lắc nhẹ đầu rồi tiếp tục lên tiếng.

"Vì không kiểm soát được căng thẳng và tổn thương trực tiếp nên vết thương kia không thể khép miệng. Áp lực máu lên não cũng theo đó tăng cao. Nếu trong tình trạng như hôm nay kéo dài sẽ rất dễ gây vỡ mạch máu não dẫn đến đột quỵ là chuyện không thể tránh khỏi."

"Tôi vẫn khuyên các vị nên đưa cậu ấy đến nơi của vị bác sĩ tâm lý trước đây là cách tốt nhất để khống chế bệnh tình ngày càng thêm trầm trọng. Nếu không, việc cậu ấy lựa chọn tự sát như hôm nay sẽ vẫn còn tái diễn. Nhưng ít nhất, đó là khi tình trạng cậu ấy hoàn toàn ổn định. Bây giờ là không thể rời đi. Hô hấp của cậu ấy đang rất yếu."

"Những lời cần nói tôi cũng đã nói hết rồi. Tôi sẽ trực tiếp theo dõi tình trạng của cậu ấy. Người nhà hãy cùng nhau cân nhắc.

Chủ tịch Tiêu, tôi xin phép."

Lâm Kinh vừa rời khỏi, Tiêu Hân đã gần như bật khóc. Tiêu Nam sắc mặt ẩn hiện đôi nét miễn cưỡng giữ bình tĩnh ôm chặt lấy cô em gái bên cạnh.

"Chúng ta phải làm gì đây? Anh cả, chúng ta mau đưa anh hai về Áo, đi nhanh thôi."

"Tiêu Hân, em bình tĩnh lại một chút. Em không nghe thấy Bác sĩ Lâm vừa dặn sao? Chúng ta sẽ đưa em ấy đi, nhưng không phải ngay lúc này."

"Tôi sẽ chăm sóc anh ấy."

"Cậu không có tư cách đó!"

"Tôi sẽ không làm hại anh ấy."

"Tôi không cần biết cậu sẽ làm gì. Người, chúng tôi chắc chắn sẽ mang đi!"

Tiêu Nam và Tiêu Hân rời đi. Lâm Ngạn và Tử Mặc vừa dợm bước rời khỏi đã bị câu nói của hắn khiến họ phải dừng bước.

"Lâm Ngạn, đến giờ phút này, anh vẫn không chịu cho tôi biết toàn bộ sự thật sao?"

"Ngài Vincent Welfein cao quý à, tôi đã từng cho Ngài biết sự thật, chính ngài đã lựa chọn không tin."

"Đúng, là tôi sai. Tất cả đều là lỗi của tôi. Thế nhưng, các người thì sao? Tôi đáng lý ra đã không làm đến mức này với anh ấy nếu các người không che đậy cái sự thật chết tiệt của năm năm trước."

"Tôi không có gì để nói! Dù sao, cuộc sống của cậu ấy sau này, với cậu một chút cũng không liên can."

"L M NGẠN!"

Vương Nhất Bác và Tử Mặc đã gần như cùng lúc gầm lên tên người kia như thể cảnh cáo. Hắn đối với Lâm Ngạn đã quá giới hạn kiên nhẫn rồi. Tử Mặc bắt đầu lên tiếng ban đầu là khuyên răng nhưng giọng điệu càng mang theo vài phần lo lắng.

"Bạch Ưng, chúng ta không có quyền thay cậu ấy quyết định bất cứ điều gì. Trước đây như vậy, sau này cũng sẽ như vậy. Nghe tôi, ngoài người này ra, sẽ chẳng ai có thể giúp được Tiêu Chiến. Đừng trẻ con nữa!"

Tử Mặc dứt lời, Lâm Ngạn sắc mặt tức giận liền ập đến túm lấy cổ áo người kia gằn giọng.

"Tôi trẻ con sao? Tử Mặc, cậu nhìn kỹ đi. Gã ngốc ở trong kia đã là lần thứ mấy vì kẻ nhẫn tâm này mà gặp nguy hiểm như thế? Lần thứ mấy rồi cậu nói đi?"

Trước sự thái độ kia của Lâm Ngạn, Tử Mặc dứt khoát nắm lấy hai cánh tay đang ghì chặt cổ áo mình hất ra khỏi. Giọng nói cũng càng trở nên đanh thép.

"Nhưng nếu không nói ra, sai lầm sẽ lại tái diễn, chẳng lẽ cậu không rõ? Được. Cậu không nói tôi sẽ nói. Ít nhất tôi không muốn cậu ta lại như một kẻ ngốc làm hại Tiêu Chiến thêm một lần nào nữa. Và cũng là cách tốt nhất để cậu ta biết rằng nỗi đau người kia phải chịu nhiều đến mức nào!"

"Ngay cả cậu nữa, Hạc Thần. Nếu năm đó tôi sớm biết cậu là người kéo Tiêu Chiến vào một kế hoạch ngu ngốc để lại bao hệ luỵ như hôm nay, cậu sớm đã đi cùng lão già Nghiêm Từ kia rồi!"

Hạc Thần ngồi một nơi không chút phản ứng nhìn về hướng đứa em trai kia đang gồng mình kìm nén trước diễn cảnh hiện tại, cuối cùng cũng mở lời.

"Nói đi, đây là cơ hội cuối cùng rồi. Nếu các cậu còn không nói, tôi thật không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

Tử Mặc ấn người Lâm Ngạn vào chiếc ghế bên cạnh, sau đó cùng ngồi xuống chậm rãi đem câu chuyện của những năm trước kể lại.

Không biết qua bao lâu, sắc mặt người đàn ông trực tiếp đối mặt với sự thật năm năm trước của chính mình càng lúc càng khó coi, càng lúc càng quỷ dị biến hoá. Ban đầu là đau lòng, kế đến là bi thương, cuối cùng là tan nát.

Mỗi lần Tử Mặc dừng lại đôi chút, hắn đều cảm thấy chính mình cách địa ngục lại rơi xuống thêm một tầng sâu thẳm. Hắn đã làm gì rồi? Hắn rốt cuộc đã trở nên khốn nạn đến mức nào rồi mà chính hắn cũng chẳng còn có thể phân định rõ nữa. Nhìn chiếc nhẫn bạc nơi ngón tay giữa đến nỗi ngay cả chạm khẽ vào cũng hệt như bị ai đó bóp thắt nơi tim, đau nhói đến cùng cực.

"Sau khi thuận lợi đưa cậu và Lâm Ngạn rời khỏi, cậu ấy đã quay lại để đá tôi ra khỏi cửa tử. Mang chính mình không cách nào thoát được mà rơi vào tay bọn Xích Thể. Cậu ấy đã ở đó năm ngày. Tôi vốn sau vụ va chạm xe đã không thể đến cứu cậu ấy, cho đến khi tôi gặp lại...cậu ấy đã..."

"Da thịt lẫn lộn. Triệt để thống khổ."

Tự Mặc nhất thời đối với cảnh tượng năm ấy không biết nên dùng từ gì mới có thể hình dung. Bên cạnh, Lâm Ngạn giọng nói không mang chút cảm xúc, cứ thế tiếp lời.

"Ngày hôm ấy khi tôi và vị bang chủ kia tìm được cậu ấy, cảnh tưởng đó thật sự cả đời này tôi sẽ chẳng cách nào quên được nó có bao nhiêu sự kinh hãi. Những sợi xích được gắn lưỡi cưa đầy máu và da thịt. Trên người cậu ấy máu và sáp nến trộn lẫn đến không còn phân biệt được. Trải qua ngày hôm đó tôi vốn tưởng một mạng kia có thể may mắn cứu được về. Thế nhưng, không phải. Khoảng thời gian phía sau ấy còn kinh hãi hơn gấp nhiều lần. Thứ sáp nến phải dùng đến nhiệt độ của khăn ấm mới có thể gỡ ra từng chút một khỏi da thịt. Đến cả morphine liều lượng cao cũng dần không còn tác dụng trên người cậu ấy nữa. Cứ thế cắn răng chịu đựng đến ngất đi, sau đó tỉnh lại. Rồi lại tiếp tục mất dần ý thức mà lịm đi. Cậu ấy lần đó suốt 7 ngày 7 đêm đều trải qua hơn cả cực hình."

Dáng vẻ hắn giờ đây nếu người ngoài nhìn vào sớm đã không thể nhận ra là một vị Chủ tịch Vincent cao cao tại thượng nữa rồi. Hay tay hắn ôm lấy đầu mình, cả người gần như co lại một chỗ như thể một đứa trẻ mất đi chỗ dựa, mất đi cả thế giới xung quanh.

Không biết trải qua bao lâu, hắn mới ngẩng đầu, đôi mắt sớm đã trở nên đỏ ngầu ghê rợn hướng mắt về phía Lâm Ngạn lên tiếng.

"Ám ảnh tâm lý và tổn thương cột sống, là cũng từ chuyện đó?"

"Đúng, cậu ấy về sau mỗi khi vô tình nhìn thấy xích sắt, nến cùng sáp lỏng, và ánh đèn vàng le lói tựa hệt ánh nến đều vô cùng kinh hãi. Ngay cả những thứ mà da thịt chạm vào cảm thấy sắt lạnh cũng có thể khiến cậu ấy hô hấp không thông."

"Một năm đó trải qua chúng tôi đều ở nơi gian phòng bí mật của Chủ tịch Tiêu điều trị, không ánh nắng mặt trời, cậu ấy cũng không thể đi lại. Vết thương đó ảnh hưởng đến cột sống, năm đó đều nằm một chỗ ở trên giường từng ngày một cho đến khi cậu ấy rời giường, chúng tôi liền đến Áo. Ở đó, cậu ấy tiếp nhận điều trị tâm lý suốt hai năm trời."

"Nhưng đến cuối cùng, nỗ lực trong hai năm kia, đều vì cậu mà hoá hư không!"

Một lần nữa, những người trong gian phòng thoáng chốc lay động nghe thấy giọng người kia mang theo không ít sự run rẩy.

"Vì tôi kết hôn?"

"Năm thứ tư bệnh tình cậu ấy vốn dĩ đã tốt hơn rất nhiều, cũng có thể giao tiếp hoạt bát trở lại bình thường, cậu ấy bất ngờ muốn trở về nước tiếp nhận Vương Hành. Kể từ khi tin tức cậu chuẩn bị kết hôn đến ngày tổ chức hôn lễ tôi đều nỗ lực ngăn chặn mọi tin tức xung quanh cậu ấy. Thế nhưng, ngày hôn lễ diễn ra, cậu ấy vô tình đã nhìn thấy dù cho tôi có không ngừng trấn an cậu ấy rằng đó chỉ là một hôn nhân lợi ích vẫn không thể thay đổi được gì. Lễ đường hôm ấy quả thật rất đẹp. Nhà thờ, hoa và nến trắng lung linh ngập tràn. Hôn lễ của cậu còn được bảng tin trong nước đưa lên một cách rõ nét đến độ cậu ấy trở về Điệp Lạc Vương như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó đã tự sát. Lúc Quản gia Trần gọi tôi quay đầu lại tôi đã nhìn thấy ông ấy lôi Tiêu Chiến ra khỏi bồn tắm bên cạnh mà trong đó chỉ nhìn thấy thứ chất lỏng màu máu tươi. Sau khi tỉnh lại, cậu ấy lại cư xử như thể trước đó chưa từng có loại chuyện kinh hoàng kia."

"Đến sau này tôi mới biết rõ, không phải cậu ấy trốn tránh không muốn nhắc đến, mà chính là vì ý thức quá rõ ràng về tâm lý của bản thân nên luôn gồng mình khống chế, gồng mình kháng cự. Có lẽ giờ đây cậu cũng đoán ra được, đó là lý do vì sao khi gặp lại cậu, đối diện với cậu, cậu ấy vẫn luôn muốn xa cách vì nghĩ rằng chính mình hệt như đang mắc một căn bệnh nan y khó chữa. Còn cậu..."

"Lâm Ngạn, đủ rồi."

Hạc Thần khẽ nhíu mày lên tiếng.

"Như thế mà anh đã bảo đủ rồi? So với những chuyện cậu ta đã gây ra mà cậu bảo bấy nhiêu đó đã đủ rồi? Tôi còn chưa nói xong đâu, tôi chính là muốn còn người gây ra thảm hoạ này dù cậu ta là cố tình hay vô ý cũng phải sống trong mãi trong với ký ức kinh hoàng đó. Tôi muốn cậu ta phải hối hận cả đời. Từng chuyện, từng chuyện một mình đã gây ra."

Ngay khi Lâm Ngạn dứt lời, trong căn phòng bỗng nhiên thập phần yên tĩnh. Ngay cả Tạ Quân vẫn luôn hiện diện nơi đây cơ hồ càng cảm nhận rõ người kia chính là rơi xuống cùng cực rồi.

Giọng hắn trở nên trầm thấp dần nỉ non như thể nói với chính mình.

"Tôi đã bao giờ bảo tôi cần Vương Hành? Vì sao các người lại có thể cùng nhau đóng một cái vai cao thượng đến nhường ấy để rồi tôi trở thành một kẻ giết người. Tôi giết chính người mình yêu. Tôi đem anh ấy dày vò đến thế. Tại sao chứ? Là để đẩy tôi đến ngày hôm nay triệt để hối hận sao?

Các người chưa từng hỏi tôi cần gì, cũng chưa từng biết tôi muốn gì. Danh vọng, quyền lực, địa vị ư?

Không, thứ tôi cần chỉ là được ở cạnh người mình yêu, được nhìn thấy nụ cười của anh ấy. Tôi sớm đã muốn tự tay huỷ hoại Vương Hành, thứ đã làm ông ta giết chết mẹ tôi. Các người...vì cái gì mà cho rằng muốn tốt cho tôi?"

"Nhưng ít nhất, cậu nhặt về được một cái mạng, không phải sao?"

Thân ảnh hắn gần như đổ gục xuống nơi sàn nhà, hai tay siết sao ôm lấy gương mặt của chính mình. Tạ Quân bên cạnh không kìm dáng vẻ trước mắt liền quay mặt đi hướng khác cố gắng kìm chế cảm xúc của chính mình.

Bên cạnh hắn từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tạ Quân nhìn thấy hắn khóc. Năm năm trước trải qua với hắn không hề dễ dàng hơn thế nhưng hắn chưa từng rơi một giọt nước mắt. Vậy mà giờ đây lại có thể mơ hồ thấy được hai vai hắn khẽ run rẩy.

"Tôi bảo anh, đủ rồi!"

"Tôi muốn anh nói sự thật, không bảo anh dùng nó để giết cậu ta! Nếu cậu ta chết, Tiêu Chiến sẽ không cách nào cứu được, biết không?"

Hạc Thần không kìm được lần nữa lên tiếng muốn Lâm Ngạn hãy dừng lại. Sự thật này từ đầu đến cuối đúng là sẽ không sánh bằng nỗi đau mà Tiêu Chiến đã chịu đựng. Nhưng mà bọn họ là người ngoài, tất nhiên sẽ không bao giờ cảm thấy đủ. Chỉ có người trong cuộc, hắn giờ đây không phải chỉ đang nghe mà là đang tự vấn tất cả những sai lầm hắn đã gây ra. Cảm giác ấy, chắc chắn bọn họ sẽ không thể cảm nhận được, cũng không cách nào cảm nhận.

Sự thật biết được người mình yêu đã hy sinh bao nhiêu mà bản thân lại không ngừng hiểu lầm, dày vò, chà đạp lên tình cảm mà hắn cả đời khao khát chỉ vì lòng thù hận. Đó cũng là một loại bi kịch hắn sẽ phải cả đời mang theo.

Tử Mặc khác với Lâm Ngạn, tất cả những gì Tử Mặc cần chính là nói với hắn tất cả, để hắn giúp người kia thoát khỏi sự đe dọa chính mình. Bọn họ nhận thức quá rõ nét ai mới chính là người Tiêu Chiến cần. Không cách nào thay đổi.

"Nỗi đau, dù gì cũng cần được chia sẻ. Tiêu Chiến không phải thần tiên, bản thân cậu ấy bước đến ngày hôm nay đã không hề dễ dàng, càng đi càng quá sức để có thể tự mình gánh vác. Chỉ có cậu mới giúp được cậu ấy bước ra khỏi cơn ác mộng kia!"

Một lúc sau chỉ nhìn thấy hắn lững thững rời khỏi căn phòng nghỉ mà rời khỏi. Tạ Quân biết hắn muốn đến chỗ người kia liền lập tức theo sau. Bên trong căn phòng chỉ còn lại ba người, không khí bỗng trở nên ngột ngạt đến bí bách.

Không lâu sau đó, Tử Mặc và Lâm Ngạn cũng rời đi. Hạc Thần nhìn tập tài liệu cùng con dấu của Vương Hành ở phía trước mặt bất giác lòng càng trở nên nặng nề.

Tiêu Chiến, lẽ nào mọi chuyện anh đều có thể suy tính kỹ càng đến mức này.

—-
Update: 26.09.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net