CHƯƠNG 32 - NHẬT KÝ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Vương Nhất Bác đưa anh về thị trấn nhỏ yên bình nơi đây. Ngồi nơi ban công cùng anh nhìn về hướng hồ Hallstatter ở trước mắt thế nhưng hắn lại không tìm thấy chút cảm giác an yên. Cầm trên tay quyển nhật ký được Lâm Ngạn gửi đến đã hơn một tháng trước được anh ghi lại trong hai năm kia. Đến giờ hắn vẫn chưa đủ can đảm để mở ra.

Nhật ký của anh hắn thậm chí không dám mở ra. Hắn sợ mình sẽ bỏ cuộc, hắn sợ sự đau đớn sẽ vắt kiệt sự sống của bản thân. Thế nhưng, sâu tận trong tâm, hắn biết, hắn đáng phải chịu đựng như thế.

Hắn cầm trên tay quyển nhật ký thế nhưng nó lại không lưu lại quá nhiều chữ mà đáng lý ra trong hai năm nên có. Không dài nhưng lại rất ngắn gọn. Ngắn gọn đến mức hắn tưởng chừng nó tựa hệt một lưỡi dao trực tiếp đâm xuyên tim mình.

Nhật ký

Ngày...tháng...năm

Nhất Bác,

Thời tiết hôm nay thật đẹp, nó làm anh nhớ đến ngày chúng ta cùng nhau ở Áo dạo một vòng lớn thành phố rồi đến chỗ của Emma.

Nhưng anh vẫn chưa ngắm đủ vì đó là quê hương của em. Một ngày nào đó cùng anh trở lại, được không?"

Ngày...tháng...năm
Nhất Bác à, hôm nay anh vẫn chưa được rời khỏi phòng. Anh thật có chút ghét bỏ không khí ngột ngạt rồi.

Lâm Ngạn, cậu ta bảo chỉ cần anh nghỉ ngơi tốt, vết thương sẽ mau lành. Thế nhưng, đến bao giờ mới có thể lành lại được.

Anh thật không muốn để em nhìn thấy. Nó sẽ doạ em mất. Liệu em có ghét bỏ những vết sẹo lồi lõm này không?

Nhưng, anh không dám hỏi.

Ngày...tháng...năm...

Hôm nay Lão Tiêu đến cùng anh, còn trò chuyện rất lâu. Cuối cùng, ông ấy vẫn nói với anh rằng:"Hãy buông tay đi."

Nhưng anh không thể, Nhất Bác. Anh không muốn buông tay, càng không muốn người khác buông tay mình.

Vậy nên, em đừng làm việc đó, được không?

Ngày...tháng...năm...

Anh đang tự hỏi chính mình. Vì sao anh lại tồn tại ở đây đến hơn hai năm? Một nơi mà ở đó không có hình bóng của em?

Ngày...tháng...năm...

Người ta thường nói: Hạnh phúc là khi nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc.

Vậy mà tại sao khi nhìn thấy em cùng người con gái đó đứng cùng một nơi cười đến rực rỡ tim anh lại đau đớn. Nó đau đến mức anh muốn chính mình tự tay phá huỷ đi thứ hạnh phúc đó. Nhất Bác, đừng cưới cô ta, có được không?


Bên cạnh em, không phải là anh.
Không có anh, em hạnh phúc như thế...thì anh phải làm sao đây... Nhất Bác?


Ngày...tháng...năm...

Em biết không, trên đời có đến hàng trăm cách để diễn đạt nỗi đau.
Nhưng chúng có khác gì nhau sao Bác?

Nếu có một ngày em hỏi anh đau ra sao. Anh sẽ nói: Cái đau ấy là trong một đêm tối, bầu trời có lẽ rất đẹp, đứng nơi ban công nhìn ra mặt hồ đầy gió lạnh, anh chỉ muốn lao mình xuống.

Có thể là cái đau khi anh đặt chân ra đường, lúc đợi đèn đỏ để băng qua một ngã tư đầy xe cộ, bỗng chốc anh lại muốn bước thêm thật nhiều bước.

Hoặc cũng có thể là cái đau trong những lúc ngâm mình trong làn nước, bỗng nhiên anh chỉ muốn cầm lên con dao cứa vào nơi cổ tay.

Còn có những đêm không tài nào chợp mắt, anh chỉ muốn lái xe đi đổi gió, nhưng rồi anh lại không đi nữa. Anh sợ mình không đủ kiên định, sẽ không dằn nỗi mà buông thõng tay lái.


Nhất Bác à, anh chính là cố tình viết đến thương tâm. Để đến một khi nào đó, em đọc được nó, em cũng sẽ đau đớn. Đau đến tột cùng.

-
Gấp loạn quyển sổ đen trên tay, Vương Nhất Bác đưa tay che đi đôi mắt chính mình, cúi đầu dáng vẻ đầy thảm bại.


Đưa tay lên hắn khẽ vuốt tóc người bên cạnh, nước mắt tự lúc nào cũng đã lăn dài.

-

Sau gần tám tháng trôi qua, Vương Nhất Bác ngày càng hốc hác. Lần cuối Hạc Thần đến thăm, trông hắn không khác gì một kẻ khổ não già cỗi.


"Tôi nghĩ Tiêu Chiến đã có một vài phản ứng tích cực. Nhưng gã đó thì..."

Tạ Quân ngồi một bên hướng ánh mắt về hắn đang ở căn bếp loay hoay chỉ biết lắc đầu thở dài.

Tiêu Hân vốn dĩ ngay từ ban đầu đều không có chút thiện cảm, nhưng những tháng nay nhìn thấy hắn dáng vẻ càng lúc càng thê thảm,bất giác cô cũng không rõ là đáng thương hay đáng hận.

Hạc Thần ảo não nhìn đứa em trai kia mà không khỏi lắc đầu. Tay đặt lên vai Tạ Quân cùng ánh mắt tin cậy hướng về phía hai người trước mặt.

"Tiêu Chiến rồi sẽ ổn thôi. Tôi không thể giúp được gì. Đều trông cậy vào hai người."

Tạ Quân chăm chú một lúc lâu sau đó như chợt nảy ra một ý nghĩ lại lên tiếng.

"Có thể anh ấy cần một sự kích động nhất định nào đó để có thể dứt ra khỏi trạng thái vô thần bây giờ."

"Cậu đã từng nói qua với Vương Nhất Bác?"

"Đã từng, nhưng chúng tôi không có cách nào. Mọi thứ đều vô dụng."

Vương Nhất Bác từ bếp trở ra, ánh mắt như không để ý đến đám người trước mắt mà hướng thẳng lên tầng trên. Tiếng cánh cửa đóng sầm lại cũng như hắn thay lời cắt đứt cuộc đối thoại của ba người họ.

Hắn lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế còn lại nơi ban công đã đặt anh ở đó hơn hai mươi phút trước. Sửa lại giúp anh chiếc đệm ở phía sau lưng đã bị lệch. Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản và chiếc quần thể thao cùng màu dài đến khuất mắt cá chân do hắn chọn. Vẫn một tư thế đó, anh vẫn dán mắt xuống sàn nhà thay vì dõi theo vài ba chiếc tàu cập bến nơi ven hồ như thường lệ.

Dạo gần đây anh ăn uống càng lúc lại càng kém đi, ngay cả nước cũng uống cũng trở nên khó nhọc, thân thể tiều tuỵ khiến hắn càng nhìn càng nhói lòng. Hắn càng lo sợ.

Hắn nhớ nụ cười của anh.Hắn thật sự rất nhớ. Và hắn càng lo sợ. Hắn sợ chính mình dần quên mất những điều đó dù cho người kia vẫn ở cạnh bên.

Hắn vòng tay ôm lấy anh, để đầu anh rúc vào nơi hõm cổ. Nhưng khi da thịt chạm phải gương mặt và cánh mối khia, chúng khô ráp, lạnh lẽo không mang chút hơi ấm. Lòng hắn lại trở nên đắng chát.

Rõ ràng hắn không phải như đang thèm khát anh mà đây là một sự cầu cứu. Cầu cứu anh giải thoát cho hắn, cầu cứu anh đừng tự mình đau lòng.

Hắn chầm chậm buông anh ra, đôi mắt người kia vẫn vô hồn nhìn nơi cũ.

"Chiến à, anh nhìn em đi, có được không?"

Đôi mắt hắn nhắm chặt ngăn cho giọt nước mắt đừng rơi. Rồi lại mở lên. Biểu cảm hắn trơ trọi hệt như một kẻ bị bỏ rơi ở một nơi hoang vắng đầy bóng tối. Nắm lấy cánh tay gầy guộc, hắn ngồi xổm nơi trước mắt mang theo sự hy vọng trong mỏi mòn cất giọng khản đặc.

"Anh à, vẫn còn giận em sao?"

Bất giác, hắn với tay rút lấy vật sắc nhọn cắm đang cắm nơi đĩa trái cây đặt phía cạnh hắn, dúi vào tay anh, hắn thản nhiên ngước mắt lên tiếp lời.

"Anh dám yêu nhưng không dám hận. Anh tìm cách trốn chạy để không phải đối mặt với kẻ đã gây ra tổn thương cho anh."

Nắm chặt lấy bàn tay vô lực của anh, hắn cố ý để lưỡi dao bén nhọn kề sát cổ mình tì mạnh vào giữ chặt.

"Vậy hãy giết em đi!"

Cả không gian một mảng im lặng bao trùm. Lưỡi dao theo đó càng lúc càng ấn sâu vào da thịt vật mà hắn lại cảm nhận thứ đang chảy máu lại là trái tim.

"Xin anh. Thà là anh hãy tự tay giết em còn hơn tự hành hạ bản thân."

Bàn tay của anh bị hắn giữ chặt không hề có chút kháng cự, cứ xui theo bàn tay lớn đang thao túng vật sắc nhọn ấn vào. Đến khi thứ chất lỏng đặc sệt chảy xuống nơi làn da trắng, chủ nhân nó ánh mắt vẫn dõi theo nơi ban công trước mắt chẳng có chút phản ứng.

Nước lưng đầy khoé mắt, hắn nhìn thẳng vào gương mặt thân thương mà trái tim như tan thành ngàn mảnh vụn.

"CẬU LÀM CÁI GÌ THẾ, VƯƠNG NHẤT BÁC?"

Hạc Thần lao vào, nghe thấy tiếng Hạc Thần gầm lớn, ngay phía sau Tạ Quân cùng Tiêu Hân cũng lao đến nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại sững người. Hạc Thần lao đến giật đi con dao trên tay hắn, bản thân lúc này chỉ muốn cho con người kia một cú đấm để tỉnh lại.

Hạc Thần tiến đến xem xét vết thương nơi cổ hắn nhưng lại bị hắn mạnh bạo đẩy ra. Cơn giận bộc phát, Hạc Thần gần như hét lên.

"Cậu đã bao nhiêu tuổi đầu rồi còn làm ra loại chuyện này? Cậu làm thế thì Tiêu Chiến sau này sẽ như thế nào? Anh ấy trên đời này chỉ cần có cậu!"

"Chỉ cần tôi?"

Giọng nói lạc lõng pha lẫn hoang dại, hắn loạng choạng đứng dậy gượng người đứng dậy. Một tay ôm lấy vết thương, máu luồn qua khẽ tay chảy dài xuống nơi trước ngực. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt hướng về phía người vẫn còn đang ngồi thẫn thờ trước mắt ảo não, giọng nói đầy vẻ tuyệt vọng.

"Chỉ cần em, mà anh lại..."

Lại không cảm thấy hạnh phúc. Anh ấy thậm chí còn chạy trốn chính mình.

Nỗi đau ấy lớn đến mức dâng trào khiến người ta cảm thấy đến nghẹt thở.

"Vậy em còn sống làm gì nữa, hả anh?"

Cả không gian nơi căn phòng dường như đều đóng băng, thân ảnh người đàn ông trước mắt khiến người khác không khỏi cảm thấy nỗi đau nơi tim cũng bị bóp nghẹt. Trái tim vỡ vụn, hắn người vào bức tường phía sau lưng, lấy tay che đi đôi mắt chính mình, không thành tiếng như bờ vai không ngừng run rẩy, nước mắt rơi xuống hòa vào màu máu đến thê lương.

"Tôi muốn ở một mình với anh ấy.."

"Không được, cậu sẽ lại..."

"Sẽ không. Tôi sẽ không làm thế nữa. Chỉ là đơn giản tôi muốn ở riêng với anh ấy."

"Ít nhất cũng nên để tôi xem vết thương của cậu."

"Không cần."

Nói rồi, Vương Nhất Bác bế lấy anh lướt qua đám người quay trở lại phòng ngủ. Hạc Thần nhìn theo bóng dáng hắn mang không ít sự bất lực. Điều duy nhất hiện tại bọn họ cầu mong chính là gã kia sẽ không nghĩ quẩn.

Bên trong căn phòng ngủ, Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến lên giường, tay đưa lên giúp anh vén lại một bên tóc đã bị gió làm rối, vô tình lại để máu vươn lên làn da trắng trước mắt. Lúc này hắn mới nhớ đến vết thương của mình, làm nhìn xuống đôi tay sớm đã lấm lem một màu đỏ chết chóc, tận đáy lòng một loại kinh tởm nhen nhóm bùng lên.

Máu vấy lên cả màu trắng tinh tươm trên bộ quần áo anh mặc. Hắn mới phát hoảng mà quay vào phòng tắm. Hắn cởi phăng chiếc áo đang mặc, dùng nó lau sạch vết máu trên cổ, hành động có chút gấp rút cùng bất nhẫn. Hắn như thể cảm thấy chính mình vừa mới tắm mình trong tội lỗi. Ra sức tát nước lên mặt, dòng nước lạnh khiến hắn như bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương một lúc lâu, cơ mặt hắn co rúm, trong tim đau khổ dấy lên không ngừng nghỉ.

Miễn cưỡng cầm máu khỏi phòng tắm. Vương Nhất Bác quay lại bên cạnh người mình yêu với thau nước ấm trên tay. Nắm lấy đôi bàn tay anh dúi hẳn vào trong làn nước. Bắt đầu gột rửa.

Rửa sạch tay, hắn bắt đầu thay đi bộ đồ đã vấy máu trên người anh. Giây sau đó với tay tắt đi ngọn đèn trong phòng nằm xuống bên còn lại, kéo thân người kia vào lòng mà ấp ủ.

Hắn co rút vào mái tóc ngát hương của anh, mắt lại trở nên cay xè, giọng hắn tựa hệt những mảnh vỡ vụn vang lên bên tai anh.

"Chiến à, em yêu anh. Em sai rồi. Ngày mai lại bắt đầu một ngày mới. Cho dù phải dùng cả phần đời còn lại để giúp anh rời khỏi nơi bóng tối đó, em nguyện đánh đổi. Cùng anh, đến cuối đời! Em hứa đấy!"

Đôi mắt anh nhắm nghiền. Hình ảnh da thịt nơi trước mắt khiến anh cảm thấy chính mình càng thêm đau đớn, càng thêm bi luỵ.

Những tưởng số phận hai người nút thắt được gỡ, anh sẽ mãi lạc lõng trong nỗi ám ảnh, hắn sẽ trầm mình cả đời trong hối hận. Đấy chẳng phải là nhân quả báo ứng nên diễn ra hay sao.

Nhưng sống vốn không hề công bằng. Nói đúng hơn, công bằng hay không, đều là chính mình định đoạt.

-

Khi âm thanh  của màn đêm thanh tĩnh đã chiếm trọn không gian, tiếng thở đều vang vọng bên tai, người còn thức mới nhẹ nhàng nhõm dậy. Gương mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn nay lại ngập tràn sự xót xa xen lẫn bi thương.

Tránh không muốn làm người bên cạnh thức giấc, anh run rẩy chống đỡ chính mình rồi lách người bước xuống giường. Đứng đó một lúc lâu anh nhìn xuống gương mặt còn thân thiết hơn ruột thịt, bàn tay thôi thúc anh muốn chạm vào nhưng chút lý trí còn sót lại không cho phép khiến móng tay lún sâu đâm vào da thịt đến rướm máu.

Vì sao lại như vậy? Vì sao lại không thể cùng lúc xoá sạch? Vì sao lại muốn tiếp tục níu kéo? Phải khiến cả hai rơi vào tận cùng đau khổ?

Vì sao lại phải chính tay huỷ hoại đi trái tim của đối phương?

Cắn chặt răng, Tiêu Chiến nước mắt lưng tròng quay đầu rời khỏi.

—-
Update: 26.09.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net