Chương 2. Người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn gió mạnh mẽ thổi tung cánh cửa sổ, lá cây dưới đất bị gió thổi làm không thể nằm yên, ánh nến yếu ớt chập chờn bên bàn gỗ, thanh đoản đao sắc nhọn được tấm vải thô lau qua trở nên thật sạch sẽ.

"Ngươi nói xem, nếu rạch một đường ở mặt ngươi thì hắn ta còn để ý tới ngươi không?"

Giọng nói nữ nhân cao cao lại pha chút ma mị vang lên, hoà cùng cái lạnh lẽo ban đêm khiến người ta phải rùng mình. Một thân hắc y ngồi trên ghế gỗ, một tay cầm đoản đao, tay kia dùng khăn liên tục chà xát lên mũi đao sắc nhọn.

"Chủ nhân nói rồi, không hoàn thành nhiệm vụ, rạch một đường ở mặt"

"Ta sẽ sớm hoàn thành"

Nàng ta hừ nhẹ một tiếng, hướng mắt về nam nhân đang quỳ trước mặt mà nói: "Cho ngươi hai năm rồi mà chẳng có động tĩnh gì, ngươi thực sự nghĩ chủ nhân sẽ giữ lại ngươi sao?"

"Không phải cô cũng thế sao?"

"Tiêu Chiến, ngươi là đang chọc tức ta?"

Tử Thư Vi đứng dậy, khẽ nâng cằm Tiêu Chiến lên: "Một con trung cẩu mà cũng có ngày cãi lại lời của chủ nhân?"

Tiêu Chiến cười nhạt, nắm chặt cổ tay của Tử Thư Vi: "Từ khi nào cô trở thành chủ nhân của ta rồi?"

Tử Thư Vi bị siết chặt cổ tay, tuyệt nhiên không lộ ra một tia kinh hãi, thay vào đó còn có chút muốn chơi đùa. Nàng ta nở một nụ cười, bóp chặt cằm hắn.

"Cuối tháng này ta và chủ nhân thành thân, ngươi nhớ đến tham dự nha~"

Tiêu Chiến nhíu mày: "Thành thân?"

Tử Thư Vi như đạt được mong muốn, liền buông cằm hắn ra, tay Tiêu Chiến cũng vì thế mà thả lỏng. Nàng ta nhìn sắc mặt của Tiêu Chiến, lập tức cười nhẹ rồi vờ như bất ngờ.

"Ây dô! Chủ nhân không nói ngươi biết sao? Hai người là thanh mai trúc mã, lẽ ra cũng phải thông báo một tiếng chứ?"

Đối với lời châm chọc của nàng ta, Tiêu Chiến đã sớm quen thuộc, bởi vậy cũng chẳng thưa chẳng rằng. Tử Thư Vi biết với chiêu trò cỏn con đó của mình cũng chẳng thể lay động hắn, nhưng nàng ta sớm đã có chuẩn bị mới đến tìm thanh mai trúc mã của phu quân tương lai mình.

"Ngươi biết không? Chủ nhân dùng lực rất mạnh, tới nỗi ta ba ngày không xuống giường được"

Vị "Chủ nhân" trong mắt Tiêu Chiến là công tử hào hoa phong nhã, trước nay hành sự cẩn thận, chưa bao giờ vượt quá chuẩn mực, vậy mà giờ đây có người lại đến nói chủ nhân nhà hắn "hùng hổ" trong chuyện kia như thế. Tiêu Chiến tất nhiên không tin, nhưng cũng không thể chối cãi.

"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Nàng ta khẽ nhếch nhẹ, nhìn Tiêu Chiến toàn thân cứng đờ quỳ trên nền đất lạnh cùng giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn mà cất cao giọng: "Nói ngươi không được tích sự gì, đến cả giường của chủ nhân cũng không leo lên được"

Tiêu Chiến cảm thấy cực kỳ nực cười, trước nay hắn luôn một lòng làm việc cho chủ nhân, tâm tư trong lòng cũng giấu rất kỹ, chưa từng có ý định vượt quá khuôn phép mà làm chuyện đồi bại, đương nhiên cũng sẽ chưa bao giờ nghĩ tới việc làm những chuyện đê hèn. Nhưng Tử Thư Vi thì khác, Tử Thư gia chẳng phải gia tộc bình thường, nếu chủ nhân được Tử Thư gia nâng đỡ thì ắt sẽ lên làm thiên tử, được người người kính nể. Hắn luôn biết chủ nhân tiếp cận Tử Thư Vi là vì điều gì, nên cũng chẳng bất ngờ với việc nàng ta dễ dàng nằm trong lòng chủ nhân.  Chuyện thành thân của hai người hắn cũng đã đoán được sẽ diễn ra, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

Nhìn Tiêu Chiến im lặng, Tử Thư Vi càng muốn châm chọc nhiều hơn: "Sao hả? Tên què đó không thoả mãn được ngươi?"

"Tử Thư Vi!" Tiêu Chiến bỗng chốc quát lên.

Lời đã thốt ra, khiến bản thân hắn bất ngờ. Thừa biết Tử Thư Vi là đang châm ngòi trêu chọc, nàng ta nói rất nhiều lời nhằm khiến hắn kích động nhưng chẳng thành, vậy mà chỉ một câu ám chỉ Vương Nhất Bác lại khiến hắn lòng như sôi sục mà quát lên.

"Hỗn xược!" Tử Thư Vi thẳng tay cho hắn một bạt tai. Tiêu Chiến thân là sát thủ, đương nhiên đánh trả chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nàng ta hiện giờ là quân cờ quan trọng của chủ nhân, nên hắn đành phải nhẫn nhịn. Nàng ta thấy hắn không phản kháng, liền muốn cho hắn thêm một nhát đao. Tiêu Chiến phản ứng nhanh liền đứng dậy, né được một nhát. Nhưng Tử Thư Vi thì không dễ dàng buông tha như thế, cố gắng đâm hắn nhưng bất thành, cuối cùng cổ tay bị Tiêu Chiến siết chặt không thể cử động.

"Ta nhịn cô, nhưng không đồng nghĩa với việc cô được nước lấn tới!" Tiêu Chiến quát lớn, khiến nàng ta có phần e sợ. Hắn đẩy một cái khiến toàn thân Tử Thư Vi ngã về phía sau, thanh đoản đao rơi xuống đất.

"Ngươi được lắm Tiêu Chiến, chờ ngày chủ nhân trách phạt đi!" Nàng ta đứng dậy, hùng hổ bỏ đi.

Tiêu Chiến khẽ thở dài, muốn đi về nhà. Nhưng hình như, hắn đã không còn nhà rồi...

Khi Tiêu Chiến trở về đã là canh tư, vừa bước vào cửa phủ đã nhìn thấy thân ảnh gầy gò cùng lớp y phục mỏng của Vương Nhất Bác hiện ra trước mặt. Trước lúc hắn đi đã canh chừng Vương Nhất Bác ngủ say, vậy mà giờ đây đối phương lại xuất hiện trước mặt mình với bộ dạng như vậy, Tiêu Chiến cũng cảm thấy cần nên giải thích điều gì đó.

"Đại nhân...ta"

"Ngươi đã đi đâu?" Vương Nhất Bác ngắt lời, nhìn y mặc một lớp áo mỏng ngồi trên xe lăn, ánh trăng chiếu xuống gương mặt càng khiến người khác si mê, đặc biệt là người vừa gặp qua sẽ chẳng tài nào thoát ra nổi. Tiêu Chiến nhất thời bị vẻ đẹp trong một khoảnh khắc ấy làm cho thần hồn điên đảo, mọi lời giải thích đều bị nuốt lại vào trong. Trước đây, lần đầu tiên hắn gặp Vương Nhất Bác là khi y ngồi trên lưng ngựa khải hoàn trở về, lúc đó y là tướng quân uy phong lẫm lẫm, khiến người khác vừa gặp đã thấy e dè, bản thân hắn lại bị cuốn sâu không thể rời mắt. Sau này gặp nhiều biến cố khiến y không còn là kiệt xuất nhân tài đắc ý trước đây, thay vào đó y dần dần ôn tồn lễ độ, bình thản trước thế sự, hiện tại còn có phần nhu hoà khó tả.

"Trả lời ta" Vương Nhất Bác gằn giọng, mới khiến Tiêu Chiến như người mất hồn mà tỉnh táo lại.

Vương Nhất Bác cho rằng hắn không muốn nói, khẽ thở dài mà nhìn lên vầng trăng sáng trên cao: "Ta đã đợi ngươi nửa canh giờ rồi"

Tiêu Chiến tiến đến trước mặt Vương Nhất Bác rồi khẽ ngồi xổm xuống, đặt tay lên tay y: "Ta có một việc quan trọng cần phải làm"

"Vì việc quan trọng này, khiến ngươi luôn mất tích không dấu vết, làm ta-ưm" Vương Nhất Bác còn chưa nói hết câu, đã bị Tiêu Chiến chặn lại bằng cánh môi mềm mại. Giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, dẫu đã rời đi nhưng vẫn để lại một chút lay động.

"Là người yêu của nhau, ta biết không nên giấu giếm ngài, nhưng bây giờ chưa thể nói được"

Màn đêm tĩnh lặng như tờ, cả hai im lặng đến khó thở. So với ban nãy đi gặp Tử Thư Vi, thì rõ ràng là yên bình đến cầu còn chẳng được.

Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác trở về phòng, cẩn thận đắp chăn cho y rồi mới về phòng của mình.

Là người yêu của nhau

Là người yêu...

Người yêu...

Đúng vậy, là người yêu thì nên tin tưởng lẫn nhau.

Vương Nhất Bác nằm trên giường, ngón tay đặt nhẹ lên môi, suy nghĩ đến khi thiếp đi lúc nào không hay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC