Chương bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào văn phòng, Vương Nhất Bác đóng cửa, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến xong liền bất động.

Tiêu Chiến lại không muốn nhìn cậu giằng co, tự nhiên ngồi xuống sô pha, lấy mấy bản vẽ thiết kế từ trong ba lô ra, cũng mặc kệ Vương Nhất Bác không đến xem, tự mình giới thiệu.

"Vương tổng, đây là mấy bản thiết kế mẫu của phòng làm việc chúng tôi, ngài xem xem thích phong cách thế nào..."

"Anh," Giọng sữa thêm chút ấm ức của Vương Nhất Bác truyền tới từ phía sau. Bàn tay cầm bản thiết kế của Tiêu Chiến dừng lại, hít vào một hơi, tiếp tục sửa sang lại bản thiết kế.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không muốn để ý đến cậu, người vốn mang bệnh lại càng khó chịu hơn, có thứ gì trào lên, ho đến cả người đều cong xuống.

Chỉ là cậu không đợi được Tiêu Chiến đến vỗ lưng cho cậu, dỗ cậu uống nước uống thuốc. Chỉ nghe thấy Tiêu Chiến nói có chút máy móc: "Sức khoẻ Vương tổng không tốt thì vẫn cần phải nghỉ ngơi đi, chúng ta có thể hẹn hôm khác."

"Hoặc là để thư kí của ngài nói chuyện với tôi cũng được."

Vương Nhất Bác ho đến sắp chảy nước mắt, lại sợ Tiêu Chiến thật sự muốn đi, vội đè nén cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng xuống.

Giọng nói khàn khàn, "Không sao đâu."

Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, Tiêu Chiến thấy cậu ngồi gần quá, theo phản xạ dịch ra bên ngoài.

"Vậy ngài cứ xem từ từ," Nói xong liền đến sô pha đối diện ngồi.

Lúc trước Tiêu Chiến làm sao nỡ lạnh nhạt với cậu như thế, làm sao nỡ nhìn cậu ho đến cong người xuống vẫn mặc kệ.

Không thể nghĩ đến trước kia nữa, càng nghĩ lòng càng như dao cắt, Vương Nhất Bác khổ sở đến hít thở cũng không thông.

Vương Nhất Bác bị đả kích sắc mắt lại càng kém, vẫn không nói lời nào, ép buộc mình xem bản thiết kế, hiện giờ có lẽ chỉ có công việc mới giữ được Tiêu Chiến thêm một lúc, Vương Nhất Bác phảng phất như đang uống rượu độc giải khát.

Nhưng xem một hồi, ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn không tự chủ được đặt lên người Tiêu Chiến ngồi đối diện.

Tiêu Chiến yên tĩnh ngồi trên sô pha, tuỳ tay cầm lấy một quyển giới thiệu công ty xem, lông mi cong dài run run, đôi mắt tinh xảo chuyển động theo từng trang sách.

Ánh nắng xuyên qua cửa số buông lên người anh, phiếm màu ánh kim trên áo lông, như thể ấm áp của năm ấy.

Vương Nhất Bác nhìn đến cay mắt, vươn tay xoa xoa, cậu thật sự rất muốn ôm lấy Tiêu Chiến.

Nếu hiện tại Tiêu Chiến có thể cười với cậu giống như năm đó, xoa xoa tóc cậu, cậu nguyện dùng tất cả mọi thứ để đổi.

"Anh... chúng ta," Giọng sữa của Vương Nhất Bác vẫn không nhịn được chui ra ngoài, Tiêu Chiến nhăn nhăn mày, buông quyển sách trên tay. Vẻ mặt mất kiên nhẫn.

"Vương Nhất Bác, chuyện công việc có thể nói, còn lại thì không cần đâu," Biểu cảm của Tiêu Chiến lạnh như băng.

"Anh đừng như vậy được không... em biết sai rồi... em xin..." Vương Nhất Bác quật cường muốn nói một lời đang muộn màng sáu năm.

"Tôi tha thứ cho cậu," Tiêu Chiến không đợi cậu nói xong đã cắt ngang, nghiêm túc nhìn cậu, trong ánh mắt Vương Nhất Bác ánh lên sự mong đợi.

"Quả thật là cậu nợ tôi một câu xin lỗi, cho nên lời xin lỗi của cậu, tôi chấp nhận."

Nhưng những lời nói kế tiếp lại phảng phất như cây trâm nhỏ vụn đâm vào lục phủ ngũ tạng Vương Nhất Bác, đâm thủng tất cả mong đợi ảo ảnh của cậu.

"Chúng ta đến đây là kết thúc rồi, không ai nợ ai," Giọng Tiêu Chiến cực kỳ bình tĩnh.

"Sáu năm trước, tôi yêu cậu, làm tất cả mọi thứ vì cậu, chỉ là do tôi tự nguyện, không liên quan tới cậu. Cho nên cậu không cần cảm thấy có nợ nần gì, tôi không oán trách cậu."

"Hiện tại, nếu như cậu nhớ tình cũ, không cần đâu, trên đời này còn nhiều người tốt lắm, cậu nên hướng về phía trước. Có người thứ nhất, thì cũng sẽ có người thứ hai đồng ý dùng toàn lực để yêu thương cậu, trên thế giới này ai cũng có thể làm được, nhưng..."

Tiêu Chiến dừng một chút, đứng lên đến gần Vương Nhất Bác, nhắm mắt nhẫn tâm nhìn sắc mặt xám xịt của Vương Nhất Bác.

"Tuyệt đối không phải là tôi."

"Nếu như cậu chỉ muốn chơi đùa, tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi không phải là Tiêu Chiến ngày xưa để người ta cần thì cứ lấy nữa."

"Bạn nhỏ ơi, hiện giờ tôi ấy à..." Tiêu Chiến cúi người nhẹ tiến đến bên tai Vương Nhất Bác, giọng nói cực nhẹ, lại toả ra nhiệt khí, vòng quanh bên tai Vương Nhất Bác, giọng nói dịu dàng lại phát ra những lời tàn khốc nhất khiến Vương Nhất Bác không chịu nổi.

"...Cậu không chơi nổi đâu."

Tiêu Chiến nói xong xoay người đi ra cửa, không chút lưu luyến. Anh muốn chạy nhanh đi, bi thương khắp người và hơi thở tuyệt vọng của Vương Nhất Bác đè ép anh không thở nổi.

Anh dựa vào cửa hít sâu vào, nghe được tiếng nghẹn ngào vụn vặt trong văn phòng truyền ra, trái tim bao lâu chưa hề dao động khẽ run lên một chút, khoé mắt cũng có hơi phiếm hồng. Anh thấy thư kí đến chào mình, một bộ muốn nói lại thôi.

Tiêu Chiến đè cảm xúc xuống, mở miệng nói: "Trong một giờ đừng có đi vào."

"Thuốc để trên bàn mua sai rồi, lát nữa tôi đưa cho anh cái danh sách, nhìn theo mà mua."

"Mua một tí đường glucose, pha vào nước uống."

"Chọn bản thiết kế xong thì liên hệ với tôi."

Nói mấy câu xong tiêu Chiến đã khôi phục lại sự bình tĩnh, ngẩng đầu cười như không cười đánh giá thư kí Tần.

"Đừng có đưa ra chú ý cho cậu ta nữa, gặp tôi một lần công việc cậu ta lại làm muộn thêm mấy ngày, anh chẳng được cái lợi gì đâu."

Nói xong liền đi lướt qua thư kí.

Đàn ông đẹp trai không đáng sợ, đàn ông có học vấn cũng không đáng sợ, nhưng nếu anh ta không chỉ đẹp, có học vấn, trời sinh hiểu chuyện biết điều, dịu dàng tinh tế, thì đó chính là một người cực kỳ đáng sợ.

Từng được anh yêu, còn có thể nhìn trúng ai khác nữa, lại có trốn thoát được? Cho dù có sông băng ở Bắc Cực cũng bị anh chọc thủng. Không phải thế sao, trong văn phòng còn một người đang thương tâm kia kìa, thư kí Tần nhìn dáng vẻ dĩnh bạt cao gầy của Tiêu Chiến mà nghĩ thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net