Chương hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Liên tục mấy ngày Vương Nhất Bác chìm trong trạng thái buồn bực, nhìn điện thoại nhiều đến mức sắp nát rồi.

Vừa nghe thấy tiếng báo điện thoại liền click mở, thư kí bị biểu cảm thất vọng sau mỗi lần mở điện thoại làm cho khiếp sợ.

Miệng mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt nhu hoà, ấm a ấm ức, nhìn lâu khiến người ta muốn biến thành mẹ cậu luôn.

Lạ thật, sự biến đổi biểu cảm của Vương tổng trong hai ngày nay sắp đuổi kịp biểu cảm trong cả năm của cậu rồi, mặt mũi ngày thường cứng đờ như cục băng, mấy ngày nay lại thiên biến vạn hoá. Chuyện bất thường xảy ra ắt là do yêu quái, yêu quái này tám phần là ở trong điện thoại.

Vương Nhất Bác một ngày mở khung chat một trăm tám mươi lần, mãi vẫn chỉ nhìn thấy cái câu "Có rảnh thì cùng nhau đi ăn không?" mà mình gửi.

Nằm lẻ loi giữa lịch sử trò chuyện, có vẻ cực kỳ đáng thương.

Những lời này là tối hôm đó cậu suy đi tính lại, gõ rồi lại xoá xoá rồi lại gõ, cuối cùng lấy hết can đảm mới gửi đi, ba ngày, như đá chìm xuống biển, đến nay cũng chưa hề có hồi đáp.

Lúc Vương Nhất Bác vừa gửi xong tin ấy, trong lòng vừa căng thẳng vừa mong chờ, như một quả bóng căng tràn, chờ đợi bùng phát, cậu cũng không biết mình đang chờ mong cái gì, rõ ràng hiện tại Tiêu Chiến đã không còn muốn để ý đến cậu nữa rồi.

Mấy ngày nay mỗi lần xem điện thoại lại như quả bóng bị chọc một lần, xì hơi ra, đến giờ đã bẹp lép, chẳng có tinh thần gì cả.

Vương Nhất Bác lướt điện thoại, trong lòng vừa đau vừa ấm ức. Nếu là lúc trước, lúc trước...

________

"Ai ya, Nhất Bác, bảo bảo, cún con, đừng giận có được không?" Tiêu Chiến chọc má Vương Nhất Bác, cả người trông vừa mềm mại vừa có vẻ làm nũng.

"Không phải anh cố ý không trả lời tin nhắn của em, là bởi vì phải đi chụp ảnh cả ngày, điện thoại phải tắt tiếng."

Vương Nhất Bác vẫn lạnh mặt như cũ, đẩy tay Tiêu Chiến ra.

"Anh chụp vui thế nhỉ, chắc chị gái người mẫu xinh lắm đúng không?" Vương Nhất Bác cười lạnh ra tiếng, "Là em không xứng, ai dám trách anh đâu?"

"Ai da, cái lu dấm này, người ta trả tiền mà," Tiêu Chiến vẫn ôn tồn giải thích như cũ.

"Trách em không biết kiếm tiền, liên luỵ anh," Vương Nhất Bác giận dỗi khác thường, cậu không thích Tiêu Chiến chụp ảnh cho người khác, chuyên tâm như thế, trong mắt Tiêu Chiến chỉ nên có một mình cậu thôi.

Tiêu Chiến cũng không muốn cho cậu đi làm thêm, chỉ bảo cậu yên tâm học hành trước.

Công việc của Tiêu Chiến càng ngày càng nhiều, thế giới của anh càng ngày càng lớn, người ưu tú xung quanh chỗ nào cũng có, nếu... Vương Nhất Bác càng nghĩ càng thấy chua.

"Vương Nhất Bác, có thể không náo loạn nữa được không, nói năng tử tế, không cãi nhau nữa được không?" Tiêu Chiến bận rộn cả ngày, thật sự rất mệt.

Về lại còn phải dỗ bạn trai nhỏ của mình, đột nhiên cảm giác mệt mỏi trào lên, có chút lực bất tòng tâm, chụp ảnh cả một ngày, mắt cũng dính lại rồi, liền cọ cọ mũi dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác hiểu lầm Tiêu Chiến chê cậu phiền, miên man suy nghĩ, cảm giác tiêu cực tích đến cực điểm, tiểu sư tử nháy mắt liền xù lông, đứng dậy đi ra ngoài.

Đợi đến lúc Tiêu Chiến mở mắt lại, cửa chống trộm đã bị đóng sập đến vang trời.

Tiêu Chiến đột nhiên cũng giận, không muốn đuổi theo cậu. Tính tình cậu ngày càng khó chiều, cứ kệ cậu đi. Tiêu Chiến cầm quần áo vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu.

Vương Nhất Bác đi dạo dưới lầu, cũng không dám đi xa, sợ Tiêu Chiến không tìm thấy cậu. Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh đến mức hơi thở cũng muốn đóng băng, cậu chỉ lo giận dỗi, áo khoác lông cũng không lấy, bị lạnh đến mức tay chân cứng lại, vẫn chưa đợi được Tiêu Chiến đến tìm cậu, lúc trước cậu còn chưa đi đến cửa cầu thang, Tiêu Chiến đã ôm cậu vào lòng.

Tiêu Chiến thay đổi rồi, không để ý đến cậu nữa đúng không? Không thích cậu nữa đúng không? Để cậu ở ngoài bị gió lạnh thổi vào cũng không đau lòng đúng không? Tra nam. Ngay từ đầu Vương Nhất Bác đã giận không chịu được, các loại kịch bản diễn ra trong đầu.

Đợi đến khi phát hiện Tiêu Chiến thật sự không đi tìm mình, cậu lại bắt đầu luống cuống, đứng dậm chân tự mình nghĩ lại. Hôm nay đúng là cậu quá đà, rõ ràng trông anh đã rất mệt rồi, là cậu không hiểu chuyện, làm sao bây giờ nhất định là anh giận rồi, cũng không đi tìm cậu nữa. Ngộ nhỡ anh thật sự mặc kệ cậu thì làm sao?

Tiêu Chiến tắm xong ra ngoài, người tỉnh táo một chút. Đột nhiên nhìn thấy áo khoác của Vương Nhất Bác treo trên tường...

"Đù, điên rồi à," Tiêu Chiến khoác áo vào rồi chạy ra ngoài.

Mới vừa chạy đến cửa cầu thang đã thấy Vương Nhất Bác ngồi xổm ở chỗ bậc thang tối om, không nhịn được run rẩy. Cậu nghe thấy tiếng vang ngẩng đầu, cắn môi dưới quật cường trừng mắt nhìn anh, như thể bị bắt nạt một cách tàn nhẫn mà lại không muốn chịu thua.

Tiêu Chiến đau lòng đến mức suýt thì rơi nước mắt, chạy vội đến dùng áo lông vũ bọc Vương Nhất Bác lại, ôm cậu vào lòng, vừa giận vừa vội.

"Không lạnh chết em đi à."

"Cãi nhau cũng để ý đến sức khoẻ của mình một chú được không?"

"Em cho là sức khoẻ của mình rất tốt à?"

Tiêu Chiến vừa nói vừa cầm lấy tay Vương Nhất Bác xoa xoa, muốn cấp nhiệt cho cậu.

"Chẳng phải anh cũng nỡ vứt em ở ngoài không thèm để tâm à?"

Giọng nói giận dỗi của Vương Nhất Bác kèm theo một chút tủi thân không dễ phát hiện ra.

"Lạnh chết em rồi" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nhìn anh hà hơi vào tay mình, thấp giọng lẩm bẩm, càng muốn làm Tiêu Chiến thương mình.

"Được rồi, trách anh, đều tại anh."

"Cún con, có tê chân không, còn đi được không?"

"Mau về nhà thôi, pha trà gừng cho em uống đỡ lạnh."

Vương Nhất Bác tê cứng chân, cả người bám vào Tiêu Chiến, dính chặt muốn chết.

Buổi tối hôm đó quả nhiên Vương Nhất Bác sốt cao, sắp sốt đến mức mơ hồ rồi vẫn cáu kỉnh không muốn đến bệnh viên không muốn uống thuốc. Sốt cao không ngừng, sắp làm Tiêu Chiến phát khóc lên, cả đêm không ngủ ôm cậu dỗ dành, đến sáng hôm sau mới hạ nhiệt độ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiêu Chiến hôn lên đôi môi khô nứt của Vương Nhất Bác, nghiêm túc nói với cậu:

"Lần sau có cãi nhau em cũng đừng chạy ra ngoài chịu lạnh như thế."

"Em cứ ngồi ở bậc cầu thang là được rồi, anh hết giận sẽ ra ngoài tìm em."

"Nghe lời đấy nhé."

Sau này, cậu nghe lời. Sáu năm trước, Vương Nhất Bác biết sai rồi, ngồi xổm ở cầu thang không biết bao nhiêu ngày, không biết bao lâu, nhưng rốt cuộc vẫn không chờ được Tiêu Chiến nguôi giận đến tìm cậu.

Hồi ức cắm đầy đao, khi Vương Nhất Bác rời khỏi những hồi ức ấy, đã đau đến mức không thở nổi.

Cậu biết, Tiêu Chiến của cậu giận thật rồi, giận đến không muốn quay đầu lại. Mặc cho cậu có hối hận đến thế nào, đáng thương đến thế nào, cũng không có nghĩa lí gì cả, anh không muốn để tâm chính là không muốn để tâm. Tiêu Chiến chính là như vậy. Cái gì cũng làm đến cùng, yêu cũng yêu đến cùng, bỏ cũng bỏ rất kiên quyết.

Chỉ là không muốn đi ăn với cậu thì có thể từ chối, ít nhất cũng trả lời tin nhắn chứ, cho dù là một chữ, một dấu chấm câu thôi cũng được.

Ít nhất...

Ít nhất cho cậu biết, anh đã thật sự trở về, không phải nằm mơ.

Vương Nhất Bác khó chịu đến muốn chết, một cỗ khí nghẹn trong cổ không ra được, nhìn cái gì cũng thấy khó chịu, nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt. Ra ngoài chỉ mang điện thoại không mang áo khoác, thành công biến mình thành một người bệnh.

Chỉ là lần này làm gì có ai dỗ cậu uống thuốc đâu, không có. Mấy năm nay đều không có, về sau cũng sẽ không có, không có Tiêu Chiến, cậu chẳng có cái gì cả.

Thư kí nhìn tổng tài vẫn luôn ho khù khụ mà cũng sầu theo, báo cáo công việc đã xếp thành núi rồi, hiệu suất làm việc của Vương tổng thấp đến đáy rồi, chỉ có cầm chặt điện thoại, thuốc đưa đến trước mặt cũng không thèm uống, thư kí sắp nghẻo rồi.

Nhưng thư kí thì cũng là nhân tinh. Điện thoại, wechat, sân bây, đàn ông đẹp. Mấy cái này nhìn tới lui một hồi cũng đã hiểu được.Cởi chuông phải cần người buộc chuông.

"Vương tổng..." Thư kí nơm nớp lo sợ.

"Khụ khụ, nói" Giọng nói vừa nghẹn vừa lạnh, Vương Nhất Bác bởi bệnh mà làn da vốn trắng nõn cũng tái nhợt đi, môi cũng mất màu, sắp hoà thành một thể với bức tường rồi.

"Chúng ta có một phòng làm việc vừa mới thi công xong, nội thất phải chuẩn bị ngay, cần tìm một công ty thiết kế, ngài xem..."

Đôi mắt Vương Nhất Bác mở to, như thể thắp đèn, đột nhiên sáng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net