Chương một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Người hôm nay trở về, chẳng còn là thiếu niên hôm qua

Bóng đêm nặng nề, Tiêu Chiến đứng trước cửa kính sân bay, nhìn lên vô số chiếc máy bay hướng thẳng lên bầu trời, dần dần chìm vào trong đêm đen, chỉ để lại một đốm sáng nho nhỏ, dung nhập vào màn sao, chẳng hề nổi bật. Giống chuyện xưa tựa như mây khói, không thấy tung ảnh.

Sáu năm trước, anh cũng giống thế này, cô độc một mình, rời xa quê hương.

Tiêu Chiến hít sâu vào một hơi, trong không khí có một mùi hương quê nhà quen thuộc, cảm giác quen thuộc ấy phảng phất như thể anh chưa bao giờ rời đi, chỉ là một chuyến du lịch mà thôi, năm tháng không buông tha người ta, quay đầu lại đã 6 năm trôi đi.

Nhưng rốt cuộc thì anh cũng vẫn trở lại rồi.

_

"Tiểu tử thối, thật sự về rồi cơ à," Bành Sở Việt dựa vào cửa ca thán một phen, thương xuân buồn thu nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bật cười, "Không phải là do nhớ cậu sao ~"

Nói xong còn wink một cái với Bành Sở Việt. Bành Sở Việt chấn động cả người nổi da gà, nói liên thanh với Tiêu Chiến:

"Tiểu ca, tôi thẳng, đừng có bẻ tôi."

"Cái mặt cậu bẻ đứa nào cong đứa đấy."

"Tha cho tôi đi."

Bành Sở Việt từng sang Anh gặp Tiêu Chiến, với mức độ được hoan nghênh của anh ở bên đó thì nói thế cũng chẳng quá đáng đâu.

Người thì dịu dàng, có học thức, có năng lực, đến đâu cũng giết sạch cả nam nữ. Bạn trai cũ nhớ mãi không quên anh, lưu luyến không rời muốn sống muốn chết cũng không phải không có, nhưng Tiêu Chiến đều có thể xử lí thật sự thoả đáng, không có người yêu cũ nào dám nói linh tinh về anh, cũng không có người nào lật mặt.

Hắn cũng biết Tiêu Chiến lục tục thay đổi mấy người bạn trai, trong nước nước ngoài đều có. Theo lý mà nói, hắn không nên lo lắng cái gì cả, chỉ là hắn cứ cảm thấy sự biến đổi của Tiêu Chiến mấy năm nay không khỏi liên quan đến người nọ.

Thật ra cũng không biến đổi lớn lắm, đối xử với đáng bạn cũ bọn họ vẫn chân thành thuần thuý như cũ, giúp bạn chẳng tiếc cả mạng sống. Chỉ là về mặt tình yêu hình như... Nói dễ nghe thì là phong lưu đa tình, nói không dễ nghe thì là dễ dãi bạc tình.

Tiêu Chiến đánh bạn một cái, "Cậu lắm mồm vừa thôi."

"Xe ở ngoài, cậu về nhà hay là?"

"Đến phòng làm viêc." Bành Sở Việt nhíu mày, quan hệ của Tiêu Chiến với cha mẹ mấy năm nay tuy là có hoà hoãn hơn, những cũng vẫn có chút ngăn cách.

"Đừng lo, mẹ tôi mới vừa gọi điện thoại qua đây, báo bình an cho bà ấy rồi, ba tôi ngoài miệng gay gắt thế thôi, cậu lại còn không biết à."

"Qua mấy ngày nữa, đợi tôi sắp xếp công việc ổn thoả thì sẽ về thăm họ."

"Người làm trong phòng làm việc của cậu đâu? Có về cùng cậu không?"

"Mấy ngày nữa mới về, một phần thôi. Phòng làm việc ở Anh cũng cần người, bọn họ đều là người có thể tự đảm đương được, đến lúc đó có đơn gì quan trọng thì tôi cứ bay đi bay về thôi."

"Cậu thì giỏi rồi, mở phòng làm việc mà cứ như chuỗi cửa hàng ấy."

"Cậu lại nữa rồi đấy," hai người cãi nhau ầm ĩ.

"Tôi đi toilet đã, vừa mới giúp một cô gái lấy hành lí, tay bẩn rồi."

"Đi đi đi," Bành Sở Việt đẩy anh.

Tiêu Chiến đứng trước gương trong nhà vệ sinh, gạt gạt sợi bông trên chiếc áo len màu xám xuống. Tay nhẹ nhàng vỗ, sợi bông mềm mại bay tán loạn khắp nơi, chẳng muốn ở lại một khắc nào, chỉ tiếc là lại không có chốn về.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm sợi bông phất phơ giữa không trung có chút thất thần, đến chính anh cũng chẳng biết mình đang nghĩ cái gì.

Nhiệt độ trong nước cao hơn ở Anh một chút, cũng ấm hơn, suy nghĩ của Tiêu Chiến đột nhiên có chút loạn xạ.

Sự quen thuộc trong không khí tựa hồ như nhuốm dần từng hồi ức rải rác trước kia, tranh giành trước sau chen vào trong tâm trí Tiêu Chiến, nhưng dường như có một cánh cửa vô hình, ngăn trở tất cả hỗn loạn bộn bề ở bên ngoài.  

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu với chính mình trong gương, vươn tay mở vòi nước, lấy nước rửa tay, tỉ mỉ rửa ngón tay thon dài của mình. Điện thoại trong túi quần rung lên vài cái, tay ướt đẫm, Tiêu Chiến mặc kệ nó.

Đùng một tiếng, cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị mở ra, người vừa đến dùng lực hơi mạnh, đập vào tường phát ra một tiếng vang trầm.

Tất cả những yên lặng lúc trước bị phá vỡ, Tiêu Chiến có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn vào trong gương, trong phút chốc ngừng lại.

Người trong gương chạm mắt với anh, thời gian năm năm trượt quay ánh mắt họ, chẳng còn biết hôm nay là hôm nào.

Trong lúc nhất thời cả hai người đều có chút chết lặng, không khí phảng phất như ngưng đọng lại.

Vương Nhất Bác ngẩn ngơ đứng ở cửa, trong nháy mắt chẳng biết là mơ hay tỉnh.

Cô gái ngồi cạnh trên máy bay xịt quá nhiều nước hoa, hun đến mức cậu có chút mơ hồ. Cậu trằn trọc nhẫn nhịn trên máy bay suốt cả đường, mấy năm nay ngủ không ngon cũng quen rồi, ngoại trừ có hơi bực bội thì vẫn ổn.

Nhưng lúc xuống máy bay phát hiện cả người mình toàn mùi nước hoa, cái thói quen sạch sẽ khiến cậu có hơi không chịu nổi, không thể không vào nhà vệ sinh đổi bộ quần áo khác.

Không ngờ lại nhìn thấy Bành Sở Việt ở bên ngoài nhà vệ sinh, trông có vẻ giống như đang đợi người, khiến cậu có chút không tin nổi, cùng với một chút hoảng loạn không nói nên lời.

Bành Sở Việt, sân bay, đợi người, mấy cái từ này xoay quay trong đầu Vương Nhất Bác, nháy mắt như muốn nổ tung. Như thể những tia sét mùa xuân giữa bầu trời u ám đầy mây, đánh xuống khiến cậu choáng váng.

Mấy năm nay thất vọng nhiều lần, đau khổ nhiều lần, đến chờ mong cậu cũng chẳng dám mong nữa.

Chỉ là lần này, có một ý niệm mãnh liệt chạm đến lý trí của cậu, khiến cho da đầu cậu tê dại, tay chân thậm chí còn hơi run, có lẽ, có lẽ anh thật sự về rồi thì sao? Vương Nhất Bác dường như loạng choạng mà xông vào nhà vệ sinh.

Khoảnh khắc người trước gương ngước mắt lên, trong đầu Vương Nhất Bác trống rỗng, gần như không đứng được, như thuyền cá gặp sóng thình lình ập đến mà giãy giụa, thở không ra hơi.

Vương Nhất Bác cố chấp nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, muốn tìm bóng dáng chính mình trong đôi mắt đào hoa sóng sánh kia, chỉ là đến cuối cùng Tiêu Chiến vẫn hạ mắt xuống trước.

Xem ra sau này ra ngoài phải xem hoàng lịch trước, Trung Quốc to như thế, sân bay to như thế, một ngày tận 24 giờ, mẹ nó làm sao lại trùng hợp như thế được, Tiêu Chiến nghĩ thầm.

Anh cúi đầu rửa sạch tay, lại đưa tay đến trước mặt hong khô, tỉ mỉ hong từng giọt nước trên tay, không nhanh không chậm.

Vừa hong khô tay vừa lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn của Bành Sở Việt, "Không có việc gì cả, ở bên ngoài chờ tôi."

Phảng phất như sự thất thần trong nháy mắt kia chỉ là Vương Nhất Bác tưởng tượng rồi.

Tiêu Chiến vắt áo khoác ở khuỷu tay, lập tức đi ra cửa, anh trực tiếp lướt qua Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến có thể nhận thấy ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn luôn đặt trên người anh. Chỉ là anh thật sự không có ý định chào hỏi, đến một câu khách sáo như 'lâu rồi không gặp', đến một chút dáng vẻ hoà bình giả dối anh cũng chẳng muốn tiêu tốn trên cái người từng khiến anh thương tích đầy mình ấy, tình cảm khi xưa cùng với người tình cũ này, anh nhìn thôi cũng thấy khó thở.

Duyên thì chẳng sâu bao nhiêu, nhưng oán thì đã nhập cả vào phế phủ.

Chẳng qua cũng là chuyện trong chớp mắt thôi, Tiêu Chiến lập tức thoát ra khỏi loại cảm xúc tiêu cực này.

Sáu năm tha hương mài giũa, kỹ năng đầu tiên mà Tiêu Chiến học được lại còn dùng không hết chính là phong lưu bạc tình, ngàn vạn lần chớ có làm khó chính mình.

Đi ngang qua nhau chính là thể diện và sự chu toàn cuối cùng mà anh muốn dành cho đoạn tình cảm này.

Anh muốn chu toàn, chỉ tiếc là có vài người lại chẳng nguyện làm theo.

Đợi đén khi Tiêu Chiến đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, dường như sắp lướt qua cậu, Vương Nhất Bác mới hồi phục tinh thần, đột nhiên nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, dùng sức đến mức Tiêu Chiến cũng thấy hơi đau.

Người này có vấn đề gì không thế, Tiêu Chiến chửi thầm. Anh thấy được tay Vương Nhất Bác có hơi run, Tiêu Chiến liếc nhìn cậu một cái, giọng nói trầm thấp, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, không giận không bực, như thể đang nói chuyện với một người xa lạ.

"Buông ra."

Vương Nhất Bác điều chỉnh lực thả lỏng ra, Tiêu Chiến trong trí nhớ chưa bao giờ là một người lãnh đạm ra lệnh như thế, ngay cả với người thường cũng dịu dàng thân thiết.

Càng đừng nói là với Vương Nhất Bác, một lời nói nặng cũng chẳng nỡ.

Nhưng còn hôm nay thì sao? Vương Nhất Bác đoán được sau khi gặp mặt Tiêu Chiến sẽ chẳng đối tốt với cậu được, chỉ là đến ngày này rồi, khi Tiêu Chiến đứng trước mặt cậu, hoá ra cậu vẫn không chịu nổi.

Không chịu nổi ngữ khí xa cách lạnh lẽo ấy, ngữ điệu nói chuyện của Tiêu Chiến nên là bay bổng mềm mại, đó là giọng nói từng nâng niu yêu thương cậu, nhưng giờ đây là trầm lặng như biển sâu, chẳng hề gợn sóng.

Vương Nhất Bác cảm thấy những gì vun đắp từ trước trong lòng đều là uống phí, nỗi khó chịu và ấm ức không thấy đáy, chua xót như thể tẩm nước muối lên miệng vết thương, đau đến mức trước mắt cậu như thể biến thành một màn đen tối.

Nhưng lại có một chút ngọt ngào lặng lẽ tràn ra, anh đã về rồi.

Ít nhất, đã về rồi.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mãi chẳng hề có ý định dừng lại, tay lại lập tức nắm chặt người kia.

"Em..." Vương Nhất Bác phát hiện giọng nói của mình có hơi nghẹn, nói cũng không nên lời.

Thần sắc Tiêu Chiến có vẻ mất kiên nhẫn, dùng sức tránh ra, chỉ tiếc là từ ngày trước anh đã chẳng thể tránh được người thiếu niên bướng bỉnh kia rồi, chưa nói đến người đàn ông mặc tây trang đi giày da, khí thế biến đổi lúc này.

Lúc ấy là rạng sáng, sân bay vắng người. Tiêu Chiến dứt khoát lười biếng dựa vào khung cửa, gợi lên một chút ý cười nhàn nhạt, khe khẽ rũ mi mắ, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Vương Nhất Bác.

Địch bất động, ta bất động.

Vương Nhất Bác nuốt nước miếng, cậu đã sớm biết Tiêu Chiến rất đẹp. Nhưng hiện tại vẫn kinh diễm một hồi.

Tiêu Chiến gầy đi, người càng thêm tinh xảo. Tóc mái lúc trước vẫn luôn rủ xuống giờ được chải lên, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn, lại thêm vài phần thành thục.

Như nai con vô tội với đôi mắt nhuốm màu sương, dường như đã trở nên càng to càng lấp lánh hơn trước, cứ luôn lơ đãng nhìn lên trên chớp chớp, như thể có một cái móc nắm lấy ánh mắt của người khác đặt lên người anh.

Mấy năm nay không biết bao nhiêu người đã lạc mất hồn phách trong đôi mắt lưu luyến đa tình ấy.

Vương Nhất Bác có chút hụt hẫng, chiếm hữu dục ẩn giấu trong xương cốt lại ngo ngoe rục rịch, tuy rằng cậu biết hiện tại mình chẳng có cái tư cách ấy.

Vương Nhất Bác nhận ra sự thay đổi của Tiêu Chiến, cụ thể không nói ra được, chỉ là cảm thấy người tuy đã bị cậu nắm trong tay, lòng lại chẳng biết đã phiêu đãng tới đâu rồi. Cả người nhẹ như bẫng, khiến người ta chẳng có cảm giác chân thật.

"...Anh đã về rồi." Thiên ngôn vạn ngữ kẹt lại giữa yết hầu Vương Nhất Bác, cuối cùng lại nói ra một câu chẳng hề có ý nghĩa gì.

Tiêu Chiếnc cười như không cười mà nhìn cậu, ánh mắt có chút trào phúng, tựa hồ như đang cười cậu nói một câu vô nghĩa,

Sự nhẫn nại của Tiêu Chiến đều bị cậu tiêu phí hết rồi, hiện tại anh buồn ngủ đến mức chỉ muốn đi ngủ luôn, lúc anh buồn ngủ tính tình cực kỳ không tốt.

"Có buông tay hay không?" Lời nói ra cũng có chút gấp, Tiêu Chiến cắn răng.

Mấy năm nay ở nước ngoài, Tiêu Chiến bị đám bạn trai và đám người theo đuổi quấn lấy chiều chuộng đến mức tính tình càng ngày càng trở nên khó hiểu.

Vương Nhất Bác cố chấp không muốn thả anh đi, Tiêu Chiến xuất hiện đột ngột, Vương Nhất Bác không có tư tưởng chuẩn bị gì cả, chỉ để lại một ý niệm thuần tuý nhất.

Không thể để anh đi nữa, ngàn vạn lần không thể buông anh ra.

Tiêu Chiến là diều, nhưng dây diều đã sớm không còn nằm trong tay Vương Nhất Bác nữa.

Tiêu Chiến cảm thấy còn tiếp nữa thì cả đêm anh cũng không đừng mong được đi ngủ.

Nói ra cũng lạ, anh không hiểu rốt cuộc Vương Nhất Bác muốn làm gì, lúc chia tay thì bảo mình cút, càng xa càng tốt, bất kể giải thích thể nào cầu xin thế nào cũng không quay đầu lại.

Giờ lại vội vàng dính lại gần là thế nào?

Làm sao, phát hiện ra áo mới thì tôi nhưng người nay lại không bằng người xưa à? Hay là lúc trước vứt bỏ anh cảm thấy còn chưa đủ, muốn trêu chọc anh rồi vứt một lần nữa? Trong lòng Tiêu Chiến có chút khinh thường, muốn chơi đúng không, được không.

Tiêu Chiến lôi cái xấu từ trong lòng ra, hít sâu, nhắm mắt thu lại tất cả tình cảm chân thật trong mắt. Đến lúc mở mắt ra, bên trong đã là tình cảnh khác, vừa vô tội vừa ấm ướt, ngữ khí trở nên mềm mại, "A, đau tay..."

Vương Nhất Bác bị tiếng nói ấy làm cho cả người đều mềm đi, tay lập tức lỏng ra, xoay người xem tay Tiêu Chiến, có chút gấp gáp.

"Đau ở đâu?"

Tiêu Chiến bắt được thời cơ cậu buông tay, rốt cuộc cũng tránh ra, thu lại tất cả cảm xúc, cũng không quay đầu mà bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.

Độ ấm bên cạnh Vương Nhất Bác nháy mắt tan biết, cậu nhìn bàn tay trống không của mình, không biết phải làm sao, bên tai cậu vẫn còn văng vẳng tiếng Tiêu Chiến kêu đau, nháy mắt ấy cậu như thể đã quay về quá khứ, Vương Nhất Bác bị lôi vào lốc xoáy của hồi ức, không trốn thoát được, đứng tại chỗ sững sờ.

Bành Sở Việt qua đón, sốt ruột nhìn Tiêu Chiến, "Chắc là không có việc gì chứ, cậu ta..."

Bành Sở Việt là người tận mắt chứng khiến năm đó Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác đến điên cuồng thế nào, dáng vẻ phảng phất như thể sẽ đối đầu với cả thế giới kia, Bành Sở Việt không dám nghĩ đến, nhưng ngàn vạn lần đừng giẫm lên vết xe đổ, Tiêu Chiến không chịu nổi.

"Không có việc gì, đi thôi." Tiêu Chiến nhìn Bành Sở Việt một bộ như gặp đại địch, nháy mắt cười ra tiếng.

"Nhiều bạn trai cũ như thế, gặp một người thì có sao? Cậu có cần đến mức ấy không?" Nói rồi đẩy Bành Sở Việt đi.

Lúc Tiêu Chiến nói những lời này, Vương Nhất Bác cũng đi ra, vừa vặn nghe không thiếu một chữ, khiến lỗ tai cậu muốn nổ tung.

Trong nháy mắt Vương Nhất Bác dừng tại chỗ, yên lặng nắm chặt tay, mất đi dũng khí đến bên Tiêu Chiến một lần nữa.

Cậu không nói rõ được mình có cảm giác gì, rõ ràng là thời tiết đầu mùa xuân, tứ chi cậu lại như cảm nhận được cái lạnh tháng mười hai, trái tim như lửa đốt, thành tro thành bụi.

Không sao cả, không sao cả, sẽ tốt thôi. Vương Nhất Bác lần lượt thuyết phục chính mình. Vẫn vọt lên trước, lại kéo tay Tiêu Chiến một lần nữa.

Bành Sở Việt không vừa mắt Vương Nhất Bác lâu lắm rồi, lúc trước ngại có Tiêu Chiến che chở, không tiện động thủ. Hiện giờ hai người đã như Sở hà Hán giới rành mạch, Bành Sở Việt cũng không cần lưu tình, một tay nắm lấy bả vai Vương Nhất Bác, hùng hổ.

Lúc trước sau khi Tiêu Chiến đi, hai người từng đánh nhau một trận, nói là đánh, thật ra cũng là Bành Sở Việt đơn phương đánh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác khi đó mơ màng hồ đồ, căn bản không biết đau là gì, cũng sẽ không đánh trả.

Nhưng hiện tại nếu đánh thật, chưa biết được ai thua ai thắng đâu.

Ba người giằng co ở sảnh lớn sân bay, người đi qua liên tục quay đầu lại nhìn, ánh mắt nghi hoặc, cảnh hai nam tranh một nữ thì thấy rồi, tình huống ba nam như này là...?

Tiêu Chiến nhìn thư kí và vệ sĩ của Vương Nhất Bác ở xa, đánh nhau ở đây thì anh với Bành Sở Việt đều chẳng có lợi gì, bằng không hiện tại anh cũng thật sự táo bạo đến mức muốn đánh người.

Anh có ý bảo Bành Sở Việt buông tay, sờ soạng trong túi một lúc, lấy một tấm danh thiếp phòng làm việc ra, chữ Chiến màu kim trên thiếp đặc biệt bắt mắt, đưa cho Vương Nhất Bác, bên trên có số điện thoại và mã QR wechat.

Vương Nhất Bác nắm chặt danh thiếp trong tay, một tay khác vẫn bướng bỉnh nắm chặt lấy Tiêu Chiến không muốn buông ra.

Tiêu Chiến thở dài, mở miệng: "Điện thoại."

Vương Nhất Bác phản xạ có điều kiện ngoan ngoãn đưa ra, Tiêu Chiến nhận lấy, trực tiếp mở giao diện điện thoại, phong cảnh bên trong màn hình có chút quen mắt.

"Mật khẩu."

"1005."

Lúc Tiêu Chiến gõ mật khẩu, ngón tay cũng không hề dừng lại, cũng quen rồi. Trong lòng lại hơi buồn cười, sinh nhật của anh thật ra có thể mở được mấy điện thoại cả trong nước, nước ngoài ấy chứ.

Khi anh mở khoá màn hình nhìn thấy tấm ảnh chụp tốt nghiệp phóng đại của mình, trong lòng đột nhiên có một sự bực bội không lý do, tấm ảnh này thật là... vừa ngốc vừa xấu.

Ngón tay gõ trên điện thoại càng dùng sức, tựa như muốn chọc thủng cái điện thoại luôn.

Thư ký cứ thế nhìn chiếc điện thoại chưa vô số bí mật thương nghiệp của Vương tổng nằm trong tay một người xa lạ, đánh đánh gõ gõ, tìm tìm kiếm kiếm, Vương tổng nhà hắn chỉ thẳng người ta, như thể mất cả hồn rồi, hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của cái điện thoại kia.

Lão tổng nhà hắn có thói quen sạch sẽ, người lạ chạm vào điện thoại của cậu một chút thôi là muốn đổi ngay.

Đi làm trợ lí cho cậu ba năm, nghĩ nát óc cũng không biết đây là hành động gì. Chỉ biết người con trai khôi ngôi tuấn tú trước mặt chỉ sợ sẽ là một vị đại Phật khác mà hắn phải cung phụng sau này.

Tiêu Chiến cầm điện thoại của Vương Nhất Bác ấn một hồi, quét mã trên danh thiếp trong tay Vương Nhất Bác, lại lấy điện thoại mình ra ấn một hồi.

Rồi đưa điện thoại trả lại cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn thấy khung thoại mới trong wechat, khoé mắt đột nhiên có chút chua xót.

"Đã được chưa?" Tiêu Chiến vốn đã rất bực bội muốn hỏi là tôi cút được chưa, nhưng nhìn thần sắc Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm khung thoại sững sờ lại có hơi không đành lòng, lời nói đến miệng rồi lại phải quay ngược về.

Sớm muộn gì anh cũng bị sự mềm lòng của mình hại chết. Tiêu Chiến thấy mình có chút sa ngã.

Vương Nhất Bác cảm giác Tiêu Chiến sắp đến mức bùng nổ, cũng rốt cuộc buông lỏng tay ra.

Tiêu Chiến kéo Bành Sở Việt không quay đầu lại, đi thẳng về phía cửa.

Vương Nhất Bác ngẩn ngơ tại chỗ, ngón tay đan xen vuốt ve, như thể cảm nhận hơi ấm của người vừa để lại.

__________

Ta đa lại đào cái hố mớii

Bộ này tác giả viết lâu lâu rồi, tôi cũng không biết là có ai edit chưa nhưng tôi thích lắm lắm, thế nên dù bận vẫn bê về. Có thể không up được thường xuyên đâu nhưng mê wá biết làm saoo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net