Chương mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cười, hoảng loản đến mức tứ chi run rẩy, cậu thà là Tiêu Chiến tức giận nói ra, cũng không muốn anh cười như thế.

Tiêu Chiến cười phá lệ xinh đẹp, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt, Vương Nhất Bác lại nhìn ra mấy phần hàn ý.

Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, lần này Tiêu Chiến không trốn, mặc kệ cậu kéo, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng quơ quơ tay Tiêu Chiến, nói:

"Anh, em không cố ý." Tóc mái mềm mại rủ xuống trán, lộ ra vài phần ấm ức.

Cậu thật sự không cố ý làm Tiêu Chiến khó chịu, vẫn là nóng nảy quá, Vương Nhất Bác tự trách mà cúi đầu

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh tế của Vương Nhất Bác rũ xuống dưới ánh đèn, không rõ thần sắc. Tiêu Chiến như thế rơi vào một cục bông, mềm mại vô lực, giận cũng không nổi, bức bối đến đau cả ngực.

Anh hít vào một hơi, cảm thấy mình thật sự không có ý gì, chỉ là không khống chế được cảm xúc thôi. Nhưng tàn nhẫn lại không đủ, chưa làm trái tim người ta tổn thương thì đã mềm lòng trước rồi.

Nhắc lại chuyện cũ là điều anh không thích làm nhất, hiện giờ lại vẫn biến thành kiểu người mà mình ghét.

Tiêu Chiến yên lặng tránh tay Vương Nhất Bác, sau khi điều chỉnh thần sắc lại như bình thường, ngữ khí bằng phẳng, nói "Đùa vui mà thôi, về đi."

Tiêu Chiến bình tĩnh ngược lại làm Vương Nhất Bác càng thêm bất an, Tiêu Chiến như thế, giống như cách một tầng sương mù, nhìn không rõ, cũng không sờ được.

"Tối mai đi ăn cùng nhau được không?" Vương Nhất Bác có chút loạn, nắm tay Tiêu Chiến càng chặt hơn.

"Ăn món Nhật được chứ?"

"Anh thích nhất mà."

Vương Nhất Bác gấp gáp không chờ nổi nói hết câu này đến câu khác, không biết là đang thuyết phục ai.

Tiêu Chiến nhìn ánh mắt vừa chờ mong vừa hoảng loạn của cậu, lời cự tuyệt quanh quẩn trong miệng, nói không ra. Trầm mặc một lúc lâu sau,

"Ngày mai tôi có việc, vẽ bản thảo xong chắc đã khuya rồi, cậu vẫn nên..."

"Không sao, em chờ anh!" Tiêu Chiến còn chưa nói hết câu đã bị Vương Nhất Bác cắt ngang.

"Lúc nào cũng được."

Ngực Tiêu Chiến rất bức bối, rốt cuộc vẫn tránh tay cậu, xoay người lên lầu.

"Tuỳ cậu."

Giọng nói nhàn nhạt theo gió bay vào tai Vương Nhất Bác. Trái tim lơ lửng của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng buông xuống một chút, nhưng lại như chìm vào nước biển lạnh băng, vừa lạnh vừa mặn.

-

Tiêu Chiến nói có công việc cũng không phải lừa Vương Nhất Bác, anh quả thực có một bản thảo thiết kế phải vẽ, đối phương vẫn luôn giục giục giục. Tiếc là từ sau khi anh về nước, nỗi lòng phiền loạn, thiếu linh cảm.

Mắt thấy đã sắp đến deadline, lúc này không có linh cảm thì cũng phải vẽ bừa thôi.

May là hôm nay vận khí không tồi, bút cũng nghe lời. Tiêu Chiến vùi đầu vào bàn, không biết ngày tháng. Đợi Tiêu Chiến vẽ xong bản thảo, cầm lấy điện thoại vứt ở bên cạnh, đã 10 giờ tối.

Tiêu Chiến xoa bóp trán, phát hiện mình hơi đói, muốn vào phòng bếp nấu mì lót dạ.

Đi được nửa đường, bước chân khựng lại, anh chợt nhớ ra, hình như hôm qua Vương Nhất Bác hẹn mình ăn cơm, cậu sẽ không thật sự đang đợi đấy chứ?

Tiêu Chiến đột nhiên nhanh trí, đi đến trước cửa sổ, vừa nhìn xuống, quả nhiên chiếc xe quen thuộc ấy vẫn đứng yên dưới lầu, phác hoạ ra hình dáng mơ hồ dưới đèn đêm.

Tiêu Chiến nhất thời có chút áy náy, Vương Nhất Bác hẳn là đã đợi rất lâu rồi. Liền cầm lấy áo khoác, xỏ dép lê vào, chậm rãi xuống lầu.

Đi đến bên cạnh xe, Tiêu Chiến dừng bước, cửa sổ xe hơi hạ xuống, người trong xe vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng bước đến trước đầu xe, Vương Nhất Bác ngủ trong xe mất rồi, hơi thở đều đều, trước mặt mờ mờ hơi trắng, dưới mắt hơi đen, hiện trên khuôn mặt trắng nõn lại càng rõ.

Công ty lớn như thế, công việc mỗi ngày hẳn là rất mệt, cần gì phải chờ đợi thế nào. Trái tim Tiêu Chiến đột nhiên như bị thứ gì gặm cắn, tê dại mà nhức mỏi.

Vương Nhất Bác hình như phát hiện ra, cau mày, mở bừng mắt. Người mới tỉnh ngủ, ánh mắt còn mê man, phản ứng với những thứ xung quanh đều chậm chạp.

Nhưng lúc cậu vừa quay đầu nhìn thấy Tiêu Chiến, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đèn bên ngoài hắt vào, giống như những ngôi sao vụn vặt bé nhỏ.

Vương Nhất Bác cười ngọt ngào như đứa trẻ, Tiêu Chiến cũng không nói rõ được đó là ánh mắt thế nào, ý lại, quyến luyến, như chim mỏi về rừng, cá bơi về biển.

Tiêu Chiến đột nhiên có một nỗi khổ sở nói không rõ, quay đầu, nhẹ nhàng nói, "Lên lầu đi."

Lần trước Vương Nhất Bác uống say, lần này xem như là lần đầu tiên tỉnh táo bước vào phòng làm việc, cũng là nhà của Tiêu Chiến.

Trong phòng làm việc được bố trí gọn gàng sạch sẽ, màu sắc hơn lạnh, nhưng những chỗ nhỏ hẹp không đáng kể lại có vài phần ấm áp, giống như cây xương rồng trên giá, gấu bông trên ghế sô pha, bút sáp đủ màu sắc trên bàn.

Tiêu Chiến là người mềm mại đến mức nào chứ, Vương Nhất Bác nghĩ. Lại đột nhiên có chút khổ sở.

Cậu đứng ở cửa không biết làm gì, giọng Tiêu Chiến truyền từ trong phòng ra.

"Tìm chỗ mà ngồi, đừng có đứng."

"Nói chuyện thì thôi đi, tôi đi nấu mì đã."

Tiêu Chiến không hỏi Vương Nhất Bác buổi tối đã ăn gì chưa, cũng không hỏi cậu có muốn ăn gì không. Có vài thói quen, thật sự đã khắc vào xương cốt, không thể xoá đi được.

Chỉ ở cùng em có mấy năm ngắn ngủi, tôi lại cần phải dùng cả đời để quên đi. Việc yêu em đã biến thành thói quen, Vương Nhất Bác, em có biết không?

Vào lúc không thể không từ bỏ, tôi đã phải cắt da lọc xương, thảm hại khôn cùng đến thế nào.

Lúc mì mang ra, Vương Nhất Bác mới phát hiện mình cũng đói. Hôm nay hơn 5 giờ cậu đã đứng dưới lầu, sợ làm phiền Tiêu Chiến, liền yên tĩnh chờ đợi.

Tiêu Chiến đưa một đôi đũa cho Vương Nhất Bác, mình cũng ngồi xuống bắt đầu ăn, không khí có hơi yên tĩnh.

Vương Nhất Bác chậm rãi mà ăn, hương vị quen thuộc đã lâu ấy, hơi nước mờ mịt trước mặt cũng khiến đôi mắt cậu cay cay.

Sáu năm trước, cậu vẫn còn đang lớn, rất dễ đói. Bất kể muộn thế nào, chỉ cần cậu kêu đói, Tiêu Chiến cũng sẽ không sợ mệt mỏi, dậy nấu mì cho cậu. Có lúc chính anh cũng không ăn, chỉ cười tủm tỉm nhìn Vương Nhất Bác ăn mì. Nhéo nhéo má Vương Nhất Bác, yêu thương mà nói, "Heo con, ăn từ từ thôi, có ai giành với em đâu?"

Sáu năm, năm tháng lưu chuyển, sơn hào hải vị, chẳng bằng một bát mì đơn giản, nhưng có muốn cùng chẳng được. Đôi mắt Vương Nhất Bác cay không chịu nổi, đột nhiên có một giọt nước mắt rơi xuống nước mì.

Tiêu Chiến đột nhiên nghe được giọng Vương Nhất Bác vang lên, tối nghĩa, hối hận, mang theo giọng mũi dày đặc, cậu nói:

"Tiêu Chiến."

"Xin lỗi..."

__________

Hum nay up cả 11 luôn nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net