Chương mười bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không đi..." Tiêu Chiến như đứa trẻ con, ôm đầu, rầu rĩ nói, dáng vẻ có phần giận dỗi.

"Tiêu Chiến!" Ngữ khí Vương Nhất Bác nghiêm túc, nhưng nhìn đến gương mặt tái nhợt vào hơi nước lâng lâng trong mắt, cơn giận lại biến mất, không còn gì nữa.

Cậu hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc, nắm lấy tay Tiêu Chiến vuốt ve.

"Anh biết hiện tại sức khoẻ anh kém thế nào rồi không?"

"Tụt huyết áp, bệnh cột sống."

"Máu lên não không đủ, chỉ hai cái này thôi là anh có thể ngất bất cứ lúc nào rồi."

"Huống chi," Vương Nhất Bác dừng lại một chút.

"Bây giờ anh có trả lời tin nhắn của em không cũng còn phải xem cảm xúc..." Vương Nhất Bác hạ ngữ khí, rũ mắt.

Tiêu Chiến nhìn thần sắc của Vương Nhất Bác, có chút áy náy, muốn nói lại thôi, "Anh..." Tiêu Chiến mím môi.

"Em biết bây giờ ở trong lòng anh, em không quan trọng..." Hầu kết Vương Nhất Bác chuyển động, giống như đang chịu đựng cảm xúc nặng nề, đè nén một lúc, Vương Nhất Bác tiếp tục nói.

"Anh có muốn trả lời em hay không đều được, em cũng không bắt buộc gì anh."

"Chỉ là như bây giờ, lúc nào em cũng phải lo anh có xảy ra chuyện gì không, có phải đang ngất ở nơi nào đó em không biết không."

"Anh coi như là đồng cảm thương hại cho em thôi, đừng để em phải lo lắng như thế nữa."

"Được không?" Nói xong liền giương mắt lên nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chạm tới ánh mắt của Vương Nhất Bác, người con trai luôn luôn kiêu ngạo, đôi mắt luôn luôn sắc bén, lại trào ra một tia bi thương và khẩn cầu không nén nổi, đâm vào trong lòng khiến Tiêu Chiến tê dại.

Anh không cố ý cúp điện thoại của Vương Nhất Bác, cố ý không trả lời tin nhắn. Chỉ là đã lâu lắm rồi, quen ở một mình rồi, ngất xỉu thật ra cũng không sao, ngất rồi cũng tự tỉnh thôi, có người ở bên cạnh hay không, cũng chẳng sao cả.

Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy mình sai rồi.

Tuy rằng chẳng có sức lực đáp lại tấm chân tình ấy, thì cùng đừng giẫm đạp lên.

"Không phải em không quan trọng..." Giọng nói Tiêu Chiến yếu ớt, lại cảm thấy lời này giống như một lời thổ lộ lỗi thời, có phần ngượng ngừng, nhắm mắt chui vào trong chăn.

Thật lâu sau, Vương Nhất Bác mới khôi phục tinh thần từ sự vui vẻ, bây giờ, Tiêu Chiến chỉ cần cho cậu một chút ngon ngọt, cậu cũng có thể bọc cả mật lên, buộc chặt lại, bù đắp cho nỗi mất mát và khổ sở vì không được đáp lại.

Bỗng nhiên, bàn tay bị nắm ngược lại, đầu ngón tay Tiêu Chiến hơi lạnh, sau đó, Vương Nhất Bác nghe thấy anh nói,

"Được, chuyển."

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy, bầu trời mưa phun mênh mông bên ngoài cửa sổ, hình như cũng trở nên tốt đẹp trong nháy mắt.

/

"Tán bảo, lại đây," Vương Nhất Bác đứng ở chỗ tủ giày gọi.

Tiêu Chiến nghiến răng, vì vẽ bản thảo mà cào đầu tóc rối bù, đi chân trần đến chỗ Vương Nhất Bác, "Em gọi nghiện luôn rồi đúng không?"

"Không biết lớn nhỏ gì cả..." Tiêu Chiến nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Làm gì?"

Vương Nhất Bác hạ một gối ngồi xuống, nâng chân anh lên, làm Tiêu Chiến sợ đến mức bám vào tủ giày bên cạnh.

"Này, em làm gì thế?" Tiêu Chiến giãy giụa. Vương Nhất Bác giữa chặt mắt cá chân của anh, nhét bàn chân hơi lạnh vào trong chiếc dép mềm mại.

Đi xong một bên lại muốn đi nốt bên kia, Tiêu Chiến vội vàng lui về phía sau một bước.

"Để tự anh làm, tự anh làm..." Tiêu Chiến nói liên tục, anh cảm thấy tim mình đập nhanh quá.

Vương Nhất Bác cũng không buông anh ra, đứng dậy, "Sàn nhà lạnh, nhớ phải đi dép,"

"Nghe lời chút đi."

Nói xong liền vươn đến bên cạnh mặt Tiêu Chiến, hôn một cái lên môi anh, động tác vô cùng tự nhiên.

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác không đợi Tiêu Chiến phản ứng lại đã hỏi tiếp, "Tối nay muốn ăn gì?" Cậu cởi tây trang trên người ra, vén tay áo lên.

Tiêu Chiến vừa nghe đến ăn, cả người phấn chấn cả lên, đôi mắt loé sáng.

Tiêu Chiến đã dọn đến nhà Vương Nhất Bác ở hơn nửa tháng. Cứ tưởng rằng nếu mình không chịu nấu cơm, hai người gọi tạm cơm hộp ăn cũng được. Chỉ là ai biết được, cái người từng đổ cả nửa chai dấm lên dưa chuột, giờ lại có thể làm được cả món cay Tứ Xuyên, rõ ràng là không biết ăn cay, nhưng độ cay độ thương gì đó đều vừa vặn hết.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến ăn đã kinh ngạc hết cỡ, cả người như sống dậy. Lúc trước ở cùng Vương Nhất Bác, bởi vì cậu không ăn cay, cho nên Tiêu Chiến biết làm rất nhiều món Quảng Đông. Lâu rồi không làm cũng quên mất, sau này lại ở nước ngoài, muốn ăn đồ Trung Quốc cũng khó, càng miễn bàn đến đồ cay.

"Cái này ngon quá đi..." Tiêu Chiến vừa nhét đầy thức ăn vào miệng vừa nói, trong miệng đầy thịt, giống như con thỏ ăn củ cải, má phình lên, đáng yêu không chịu nổi.

"Ăn xong rồi nói, cay, dễ sặc đấy," Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cười cưng chiều, quay đầu lại đưa một bát canh cho Tiêu Chiến.

"Em học ở đâu thế, sao tự nhiên lại nợi hại thế?" Tiêu Chiến vừa gặm cánh gà vừa mở to mắt nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ăn ngon như thế, cười đến lộ cả má lúm đồng tiền, "Học bừa thôi," Cậu nhàn nhạt nói.

Cậu không nói với Tiêu Chiến, rằng có một khoảng thời gian cậu khá điên cuồng, cứ cảm thấy Tiêu Chiến chỉ giận thôi, nguôi giận rồi sẽ về.

Vương Nhất Bác bắt đầu học các làm việc nhà, cũng bao gồm cả việc xuống bếp. Muốn tự tay nấu cho anh ăn, xin lỗi anh, nói với anh rằng cậu cũng sẽ chăm sóc anh, sẽ không kéo chân anh.

Nói với Tiêu Chiến... đừng không cần cậu.

Cho nên không ngừng học, không ngừng thử, cuối cùng cay đến mức nhiễm trùng yết hầu, phải đến bệnh viện mấy ngày mới khỏi.

Chỉ là Tiêu Chiến mãi vẫn không về.

Vương Nhất Bác làm cũng thành thói quen, mỗi lần vào bếp đều làm một ít, một mình chẳng ăn hết bao nhiêu, cuối cùng lại đổ đi. Sau này công ty bận quá, không có cơ hội vào phòng bếp. Chỉ là tay nghề thì vẫn còn đó.

Tiêu Chiến có chút trầm mặc, anh biết món cay Tứ Xuyên không dễ làm, cũng biết một người không ăn đồ cay mà lại học làm đồ cay thì khó thế nào.

Trong lòng Tiêu Chiến vừa nóng vừa rối, Vương Nhất Bác thật sự khác rồi.

Anh không thể không thừa nhận, mấy ngày nay, ở nhà Vương Nhất Bác thật sự rất thoải mái, so với bất cứ đoạn thời gian nào trong quá khứ đều thoải mái hơn. Tiêu Chiến cảm thấy tường thành trong lòng mình đang không ngừng sụp đổ, Vương Nhất Bác đạp đổ từng phân một, chẳng hề tốn sức.

Thật ra, nhà Vương Nhất Bác hơi khác với tưởng tượng của Tiêu Chiến, không phải biệt thự lớn như bá đạo tổng tài trong tưởng tượng, chỉ là một khu nhà ở vô cùng đơn giản.

Anh quả thực thích nhà như thế hơn, ấm áp mỗi ngày, ở thoải mái hơn nhiều, Một ngày ba bữa, Vương Nhất Bác bao hai bữa, sáng và tối. Bữa trưa Vương Nhất Bác ăn ở công ty, cũng sẽ gọi cơm hộp cho cả Tiêu Chiến.

Trong nhà ngoài trừ phòng sách, còn có một phòng vẽ tranh, vừa vặn để anh lấy làm chỗ phác thảo.

Những chỗ khác trong nhà đều lấy tông màu lạnh, chỉ có mỗi gian phòng này là tông màu ấm. Ánh sáng rất tốt, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy công viên ở gần đó, vừa vặn còn có thể thấy một vườn hoa cải dầu.

Hoa cải ngàn dặm, sắc vàng nở rộ. Tiêu Chiến cảm thấy ngồi đây thì linh cảm cũng tốt hơn nhiều.

Hơn nửa tháng này, Tiêu Chiến phải béo lên năm sáu cân...

"Thịt luộc!!" Tiêu Chiến hô tô.

Giọng Vương Nhất Bác dịu dàng, nói: "Được," Nói xong liền đi vào phòng bếp, cầm lấy tạp dề treo sau cửa buộc lên người.

Tiêu Chiến nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác, nghiêng đầu ngẩn ra một lát. Đột nhiên đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, chặn tay buộc dây lưng của cậu, vòng ra phía trước cởi tạp dề ra, buộc lên người mình.

Cũng không nói lời nào, mặc kệ Vương Nhất Bác có biểu cảm gì, mặc xong liền đi đến chỗ tủ lạnh, vừa đi hai bước, đã bị Vương Nhất Bác kéo vào lòng. Vương Nhất Bác gác cằm lên cổ Tiêu Chiến, hơi thở vừa nặng nề vừa gấp gáp, hơi nóng phả lên vành tai Tiêu Cheiesn.

"Anh... anh muốn, nấu cơm cho em ăn sao?"

"Làm anh tự ăn," Tiêu Chiến giận dỗi vỗ vỗ tay Vương Nhất Bác, "Tránh ra."

Vương Nhất Bác không bỏ, sụt sịt mũi, ôm Tiêu Chiến càng chặt hơn. Tóc xù cọ vào làm Tiêu Chiến hơi ngứa.

"Vương Nhất Bác."

"Em đừng như thế."

Tiêu Chiến thở dài.

"Trái tim của anh, cũng có phải làm bằng đá đâu."

__________

Uwuu đến đây thì ngọt rồiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net