Chương mười sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tháng yên bình thường qua đi rất nhanh, xuân đi thu tới, mùa đông lại sắp đến.

Hai người cứ như thế, không nóng không lạnh mà sống với nhau, trước sau vẫn luôn cách một tầng băng mỏng, thường xuyên toả ra hơi lạnh, làm tổn thương cả hai.

Mãi đến khi Vương Nhất Bác bóng gió nói tới chuyện ra nước ngoài đăng kí kết hôn, phản ứng của Tiêu Chiến vô cùng kịch liệt, sự bài xích trong lời nói mới lập tức làm Vương Nhất Bác cứng người.

Trong một nháy mắt ấy, cả hai người đều hiểu, cứ ngỡ như đã đi được rất xa, nhưng hoá ra lại vẫn chỉ mới dừng chân tại chỗ, trong lúc nhất thời đều thấy bất lực. Đêm đó, Vương Nhất Bác phá lệ không về nhà.

Tiêu Chiến một mình ở nhà suy nghĩ rất lâu, Tiêu Chiến biết rõ, phần lớn vấn đề là ở phía mình.

Vương Nhất Bác cô độc dũng cảm, trực tiếp nhiệt liệt, dường như có sức lực và kiên nhẫn vô cùng vô tận, giống như ngày xưa, yêu đến thuần tuý, lại thêm kiên nhẫn.

Nhưng Tiêu Chiến biết, vẫn là không giống.

Vương Nhất Bác quá cẩn thận. Lúc nào cũng để tâm đến phản ứng của Tiêu Chiến, khi phát hiện ra Tiêu Chiến tránh né hoặc có bất cứ xu hướng không thoải mái gì, cậu sẽ tự giác lui về vị trí thích hợp, chờ đợi lần sau lại thử lại.

Tiêu Chiến cũng thấy mệt thay cậu, nhưng lại không biết phải làm gì.

Bởi vì đầu sỏ gây tội chính là mình.

Anh không khống chế được chính mình, mỗi khi muốn quên đi tất cả chìm đắm vào, hệ thống phòng ngự trong đầu sẽ tự động liều mạng kéo anh ra ngoài, giống như phản ứng không thể khống chế được.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận từng chút của Vương Nhất Bác hiện giờ, Tiêu Chiến cứ cảm thấy mối quan hệ này không bình đẳng, nhưng anh lại chẳng có cách nào.

Thậm chí còn có cảm giác tội lỗi nồng đậm, trách chính mình đã mất đi dũng khí bình thường nhất, có lúc anh cũng hoài nghi, liệu có phải mình mất đi cả năng lực yêu một người rồi không?

Nếu không phải thế, sao lại có thể trơ mắt nhìn chính mình giữa lúc do dự, lơ đãng làm Vương Nhất Bác bị thương hết lần này đến lần khác, trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác kìm nén mất mát, không ngừng tự mình tiêu hoá cảm xúc tiêu cực để yêu anh.

Như thế mệt mỏi biết bao, Tiêu Chiến hiểu rõ hơn ai hết.

Anh rõ ràng ngày càng ngửi thấy mùi rượu trên người Vương Nhất Bác nhiều hơn, hoặc là nửa đêm rời khỏi giường nhìn thấy Vương Nhất Bác ôm đầu gối dựa vào cửa sổ ngẩn ngơ, tất cả lần lượt đâm vào trái tim Tiêu Chiến, đau đớn xót xa khó nhịn.

Nếu không phải thật sự không có cảm giác an toàn, Vương Nhất Bác cần gì phải thiết tha mong muốn tờ giấy đăng kí kết hôn kia. Nói đến cùng, cũng chỉ là lý do cậu đưa cho chính mình để có thể tiếp tục kiên trì thôi.

Lần này, Vương Nhất Bác quả thực không hề do dự, đi thẳng về phía trước. Nhưng còn Tiêu Chiến thì sao, bước lên một bước, lại lùi về sau cả trăm tấc.

Tiêu Chiến giằng co với Vương Nhất Bác, cũng giằng co với chính mình. Giày vò chính mình đến mỏi mệt, chẳng thể chịu nổi.

Tiêu Chiến biết mình vẫn còn yêu Vương Nhất Bác, rất yêu, cũng biết, ngoại trừ Vương Nhất Bác ra, anh không thể yêu một ai nữa, không cần phải đợi đến hôm nay, trong sáu năm đằng đẵng rối rắm ấy anh cũng đã biết rõ rồi.

Đáng tiếc, lòng còn ngổn ngang trăm mối.

Là những nút thắt của vô số năm tháng cô độc và kí ức ngột ngạt theo dòng thời gian, dựa vào bản thân Tiêu Chiến không thể gỡ được, dựa vào tình yêu, cũng không gỡ được.

Tiêu Chiến thật sự bất lực, bất lực đến nỗi anh không muốn đối mặt với Vương Nhất Bác, không muốn đối mặt với cục diện không lạnh không nhạt, tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Mỗi khi nhìn Vương Nhất Bác anh đều cảm thấy mình giống như đao phủ, đang lăng trì cậu, cũng đang lăng trì mối tình này.

Hôm nay sau khi Vương Nhất Bác về nhà, hai người trầm mặc ăn cơm tối, Vương Nhất Bác vừa liếc nhìn thần sắc của Tiêu Chiến, vừa thật cẩn thận mà gắp đồ ăn vào bát anh.

Tiêu Chiến có chút không chịu đựng nổi bầu không khí trầm mặc và sự lấy lòng gần như hèn mọn của Vương Nhất Bác. Sai rồi, loạn rồi, giữa bọn họ không nên như thế này, Vương Nhất Bác rõ ràng không nên chấp nhận việc này.

Tiêu Chiến ép chính mình ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gọi tên người đang giúp anh tách xương cá: "Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác nâng mắt lên liền thấy thần sắc quyết tuyệt trong mắt Tiêu Chiến, trái tim đột nhiên trầm xuống, ban đầu còn mang theo một chút may mắn, cậu biết gần đây quan hệ của hai người hơi căng thẳng, Tiêu Chiến đã chẳng cười được nữa, chính cậu cũng không biết mình đã làm sai ở đâu, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.

Hẳn là không phải, Tiêu Chiến không đành lòng, nhất định không đành lòng lâu, Vương Nhất Bác không ngừng trấn an chính mình, cậu gần như run rẩy đáp, "Ừm...?"

"Chúng ta không bằng..." Tiêu Chiến vất vả lắm mới sắp xếp được từ ngữ, lại bị Vương Nhất Bác cưỡng ép chen ngang.

"Anh, anh ăn cá đi, cá hôm nay tươi lắm..." Vương Nhất Bác chịu đựng nỗi tuyệt vọng và nỗi đau đớn khi trái tim bị xé thành nhiều mảnh, dùng hết sức lực còn lại trên người để chặn lời Tiêu Chiến, cậu đã không còn dũng khí nghe Tiêu Chiến nói hết rồi.

"Có phải hôm nay em nấu không ngon không? Anh không thích à? Lần sau em sẽ làm cay hơn chút nữa, được không..." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, đến chữ cuối cùng đã run rẩy không nói nổi, từ ngữ vỡ vụn, tơ đỏ trong mắt cuốn lên tầng tầng lớp lớp.

Cậu thật sự không chịu nổi việc Tiêu Chiến rời đi một lần nữa, mấy ngày này, Vương Nhất Bác mới cảm thấy mình sống được như một con người, mà không phải là một cái xác trống rỗng, mỗi ngày chỉ cần tưởng tượng đến việc trong nhà có Tiêu Chiến, cậu liền hạnh phúc đến mức ngỡ như mình đang nằm mơ.

Tiêu Chiến nhìn nỗi bi ai và khẩn cầu trong mắt Vương Nhất Bác, tựa như một thanh kiếm ghìm anh lên cái giá của tội ác, khiến anh hít thở không thông.

Đôi mắt Vương Nhất Bác ướt át đỏ bừng, vươn tay với Tiêu Chiến, quật cường nhìn chằm chằm Tiêu Chiến. Mới vừa rồi nắm tay quá chặt, đầu ngón tay tái nhợt, Vương Nhất Bác thấy tay mình đã tê dại đến mức không cảm nhận nổi.

Tiêu Chiến bị nỗi đau lòng che lớp lý trí, thở dài, kéo tay Vương Nhất Bác vòng qua eo mình, nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ đã sắp sụp đổ trước mặt, nhẹ nhàng mà vỗ về.

"Được... cá ngon lắm, em chỉ lo tách xương cho anh mãi, cũng phải ăn nhiều một chút chứ..."

Vẫn là không đành lòng, anh không thể nhìn Vương Nhất Bác khổ sở được.

Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến, giống như con cún nhỏ bi thương ấm ức, tìm được đường sống giữa cõi chết, trở về vòng tay ấm áp, khe khẽ thở hổn hển, lại càng giống như con cá sắp chết giãy giụa tìm về nước, cậu liều mạng cảm nhận hơi thở ấm áp trên người Tiêu Chiến, trái tim bị treo lên giày vò mới chầm chậm hạ xuống, người cũng dần dần bình tĩnh lại.

Buổi tối đi ngủ càng ôm chặt Tiêu Chiến, một khắc cũng không buông tay.

Tiêu Chiến một đêm không ngủ. Đến ngày hôm sau khi Vương Nhất Bác đi làm, lại vẫn thu dọn đồ đạc, trở về phòng làm việc, chỉ gửi tin nhắn nói với Vương Nhất Bác phải về phòng làm việc vẽ bản thảo, mấy ngày nay ở đó sẽ tiện hơn.

Anh cảm thấy hai người đều cần phải bình tĩnh, nghĩ cho kĩ xem, mối quan hệ này phải đi về hướng nào.

Cả ngày Vương Nhất Bác đều thấy không yên, chỉ là cứ phải tiếp hết người này đến người khác, cậu không có thời gian nghĩ sâu. Vừa tan làm lập tức chạy về nhà, trên đường còn đi mua một cái bánh kem nhỏ, Tiêu Chiến thích ăn ngọt.

Về đến nhà nhìn thấy khung cảnh quạnh quẽ ấy, giày của Tiêu Chiến cũng không thấy đâu. Bánh kem lập tức rơi xuống đất, một mảnh hỗn độn, Vương Nhất Bác cảm thấy, có phải cậu đã tỉnh khỏi giấc mơ rồi không, trời sập rồi.

Dựa vào tia lí trí cuối cùng còn lại, tay run rẩy lấy điện thoại ra, lúc ấy mới nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Chiến. Thanh đao băm vụn trái tim mới ngưng lại một chút, cậu ấn ngực, gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.

Bên kia dường như biết nỗi dày vò của Vương Nhất Bác, mới vài giây đã bắt máy, giọng nói dịu dàng của Tiêu Chiến truyền từ trong máy ra, Vương Nhất Bác buông lỏng trái tim, nhảy mắt mất lực ngã ngồi xuống đất.

Vương Nhất Bác miễn cưỡng cười nói trong điện thoại, dặn dò Tiêu Chiến chăm sóc chính mình cho tốt.

Nhưng giọng nói mang theo bi thương kia khiến Tiêu Chiến cũng không thở nổi.

Chỉ cần không phải là chia tay, cái gì cậu cũng chấp nhận được. Vương Nhất Bác ép chính mình bình tĩnh lại, bắt đầu rửa sách vụn bánh kem, nhưng nước mắt lại cứ rơi xuống không ngừng, lau một giọt lại rơi xuống một giọt.

Đến đêm, Tiêu Chiến lại nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác lần nữa, hẳn là cậu lại uống say rồi.

Cậu chưa nói gì cả, chỉ có tiếng khóc nức nở không giấu nổi, bất lực hỏi Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác, "Anh, em phải làm gì bây giờ...?"

"Em rốt cuộc phải làm gì thì anh..."

"Mới chịu quay về..."

"Em làm sai ở đâu, anh nói với, em sẽ sửa..."

"Tha thứ cho em có được không... anh ơi..."

Cậu đã hỏi rất nhiều lần, hỏi đến mức nửa đêm Tiêu Chiến rơi lệ đầy mặt, cả đêm khó ngủ.

Chỉ là, Vương Nhất Bác, người mà anh trách,

Chưa bao giờ là em.

Hai con nhím, vốn dĩ hướng mặt mềm mại nhất về phía nhau, nhưng đến giờ lại mất đi năng lực ôm nhau, hễ tới gần, lại đâm cho đối phương mình đầy thương tích.

.

Chỉ là, sự biến đổi của đời người lúc nào cũng sẽ đột ngột như thế, không phá thì cũng không xây được, phải thật lâu sau đó Tiêu Chiến mới hiểu được đạo lí này.

"Cậu chính là Tiêu Chiến?" Mẹ Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt tương tự với Vương Nhất Bác nâng lên, sắc sảo mà bén nhọn, không có bao nhiêu thiện ý.

"Vâng, cháu chào cô." Tiêu Chiến tuy có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn lễ phép chu toàn.

"Tôi làm việc không thích quanh co lòng vòng."

"Cậu không hợp với Nhất Bác."

"Đừng dây dưa nữa."

"Nếu năm đó đã lựa chọn rời đi, vậy thì không nên trở về."

Trái tim Tiêu Chiến đột nhiên trầm xuống, chưa mở miệng.

Cánh cửa phòng riêng bị đá thẳng ra, trên người Vương Nhất Bác còn mặc tây trang, chạy đến cả trán đều là mồ hôi, cà vạt cũng lệch đi.

Cậu vừa vặn nghe được câu cuối cùng, ánh mắt thoáng cái trở nên tàn nhẫn như muốn giết người, như một con sư tử hùng mạnh bạo nộ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn vào máu thịt người ta.

Tiêu Chiến giống như nhìn thấy Vương Nhất Bác của sáu năm trước, chỉ hơn chứ không kém.

Sau khi quay lại, Vương Nhất Bác đối với anh đều là dịu dàng nuông chiều, chưa bao giờ có lúc nào hung ác như thế, Tiêu Chiến đột nhiên có chút sợ hãi, giật mình tại chỗ.

"Tôi đã nói với bà là đừng có động đến anh ấy hay chưa?" Vương Nhất Bác nghiếng răng nghiến lợi, đối mặt với mẹ cậu, đạp đổ một chiếc ghế ở cách xa Tiêu Chiến nhất, lực mạnh đến mức Tiêu Chiến cảm thấy chiếc ghế ấy sắp nát rồi.

Mẹ Vương Nhất Bác đứng bậy dậy, "Vương Nhất Bác, năm đó cậu ta có thể bỏ lại một lần, thì cũng có thể bỏ con lần thứ hai."

"Sao con lại hồ đồ thế hả?"

"Vội vàng đến cầu xin người ta à? Ai biết được người ta có coi con ra gì không?"

Vương Nhất Bác dường như sắp điên rồi. Cậu vốn đã cảm nhận được nỗi xa cách của Tiêu Chiến mấy ngày gần đây, cũng biết Tiêu Chiến đã có ý muốn không muốn tốt đẹp.

Cho nên cậu cố nén sự điên cuồng trong lòng không đi tìm anh, sợ làm anh kinh ngạc, cũng sợ nói sai một chữ thôi sẽ khiến Tiêu Chiến có cớ từ bỏ đoạn tình cảm vốn đã lung lay sắp đổ này.

Cậu vốn đã vô cùng cẩn thận, thậm chí coi như hèn mọn rồi. Hiện người mình vất vả lắm mới cầu xin trở về được, người mình đặt trong trái tim che chở, lại không biết đã phải nghe bao nhiêu lời chói tai đau lòng từ miệng cái người tự xưng là mẹ cậu ấy.

Nói không chừng, trong lòng đã từ bỏ mất rồi, lần này chẳng biết còn muốn chạy đi bao xa nữa. Nỗ lực của cậu trong khoảng thời gian này, vất vả lắm mới tìm về được Tiêu Chiến, tất cả đều thất bại trong gang tất.

Vương Nhất Bác có nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

"Lúc bà không cần tôi thì đã bỏ tôi rồi, con mẹ nó không thể coi như tôi đã chết được à? Buông tha cho tôi được không?!" Vương Nhất Bác giận đến đỏ mắt, vung tay gạt đổ đồ ăn trên bàn.

Thư kí Tần đến sau đột nhiên ngăn cản Vương Nhất Bác đang bùng phát lại.

Một tiếng vang lên, bàn pha lê vỡ nát, giống như tình thân hỗn độn đầy trên đất.

Mẹ Vương Nhất Bác cũng bị doạ, nhìn đứa nhỏ đầy hận ý trong mắt, đột nhiên cảm thấy những năm gần đây mình đều làm sai rồi. Theo đuổi lý tưởng sự nghiệp của mình, lại làm mất đi tình thân cốt nhục. Thoáng cái bà cũng đỏ mắt, trong lòng tràn ngâp thê lương.

Tiêu Chiến thấy trán Vương Nhất Bác nổi gân xanh, lửa giận châm lên, còn đẩy thư kí Tần ra, Tiêu Chiến sợ cậu sẽ nói ra cái gì, hoặc làm ra điều gì khiến sau này phải hối hận.

Tiêu Chiến đẩy ghế dựa ra, đột nhiên đi về phía trước một bước, ôm lấy eo Vương Nhất Bác, giữ chặt cậu trong lòng mình, buột miệng thốt ra,

"Cún con, em bình tĩnh một chút..."

Đây là lần đầu tiên sau khi quay lại, Tiêu Chiến gọi cậu là cún con, chính Tiêu Chiến cũng ngây người.

Như thể một thứ phù chú định thần gì đó, hơi thở hổn hển của Vương Nhất Bác ngừng lại.

Nhưng vẫn đang run, cả người run rẩy. Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay siết chặt muốn chết của cậu, dùng ngón tay cái thăm dò chui vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác liền thả lỏng tay ra, Tiêu Chiến nhân cơ hội đan mười ngón vào tay cậu, nắm chặt lấy.

Giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao cả, anh và cô chưa nói gì cả..."

"Cún con, đừng nóng..."

Vương Nhất Bác chìm trong giọng nói của Tiêu Chiến, bình tĩnh lại, cậu nhìn người phụ nữ ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bã, giọng nói âm trầm, từng câu từng chữ mà nói: "Tôi có thể không cầu xin anh ấy sao?"

"Anh ấy là tính mạng của tôi," từng chữ rành mạch, rõ ràng.

Từng tiếng như đánh vào trái tim yếu ớt của Tiêu Chiến, tường thành vốn tràn ngập nguy cơ đổ vỡ ầm ầm sụp xuống, quân lính tan rã.

Tiêu Chiến cứng người, khoé mắt nhuốm đỏ.

"Mẹ," Giọng nói Vương Nhất Bác mang nỗi châm chọc thê lương.

"Lúc trước mẹ đã không cần con rồi, đến giờ, ngay cả tính mạng của con, mẹ cũng không muốn để lại, phải không?"

Mẹ cậu vốn là một người mạnh mẽ từ trong xương cốt, bị ngữ khí châm chọc như thế kích thích đến tức giận, lại hận Vương Nhất Bác bướng bỉnh không nghe lời, vọt đến trước mặt Vương Nhất Bác vung tay lên.

Vương Nhất Bác nghĩ, cũng tốt, lúc còn nhỏ nhìn những đứa trẻ bị mẹ đánh lăn lộn dưới đất, thậm chí cậu còn có chút hâm mộ, cậu chưa bao giờ biết đó là cảm giác gì.

Một cái tát này, buông bỏ chấp nhận, cắt đứt tình thân, cũng tốt.

Vương Nhất Bác nhắm mắt, không né không tránh.

Trong nháy mắt, Tiêu Chiến xoay người kéo đầu Vương Nhất Bác vào lồng ngực, chính mình lại không tránh được bàn tay vụt đến.

Tiêu Chiến kêu lên một tiếng, có hơi đau.

Vương Nhất Bác nghe tiếng phản ứng lại, lửa giận bùng lên, đến Tiêu Chiến cậu cũng không bảo vệ được. Chuyện liên quan đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ đến lí trí, lập tức bùng nổ, muốn giãy giụa ra khỏi cái ôm của Tiêu Chiến.

"Bảo bối, em muốn làm anh bị thương hả?" Từ trước đến giờ Tiêu Chiến vẫn biết khuyên Vương Nhất Bác thế nào có tác dụng nhất. Quả nhiên, lời này vừa thốt ra, Vương Nhất Bác lập tức giảm lực.

Tiêu Chiến dùng sức lực toàn thân giữ chặt cậu, bảo vệ cún con mà kéo cậu ra sau, khó có lúc mất đi vẻ lễ phép ôn hoà, ánh mắt lạnh lẽo, quay đầu lạnh giọng nói với mẹ Vương Nhất Bác,

"Cô thấy thế nào cháu không quan tâm,"

"Nhưng bạn trai của cháu,"

"Không thể tuỳ tiện mà đánh được đâu."

Đột nhiên, anh nở một nụ cười sắc bén, ngôn từ như dao nhọn, cắt xuống lớp da phẫn nộ của mẹ Vương Nhất Bác, đâm thẳng vào trái tim đã tràn ngập hối hận kia. Anh nói.

"Muốn dạy dỗ con cái, thì trước tiên."

"Cô phải có đủ tư cách làm mẹ đã."

Mẹ Vương Nhất Bác suy sụp hạ tay, ngã ngồi xuống ghế.

Ngoại trừ trái tim mềm mại không kìm nổi với Vương Nhất Bác ra, đối với người khác, từ trong xương cốt Tiêu Chiến cũng là một người lạnh lùng, nếu đã chạm đến điểm mấu chốt của anh, anh tuyệt đối không để người khác được yên.

Anh tinh tế thấu hiểu, dễ dàng tìm được điểm chết của người khác, xà đánh bảy tấc, không thể thu lực, hung hăng đay nghiến.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến che chở trước mặt mình mà ngẩn ra, mũi chua xót đến phát đau.

Người trước mặt nổi cả gai nhọn, lời nói sắc bén, hoàn toàn không có vẻ đạm nhiên thong dong, chỉ là bởi vì thấy cậu phải chịu ấm ức, chỉ vì che chở cho cậu.

Tiêu Chiến thấu hiểu như thế, biết được nỗi yếu ớt trong nội tâm cậu. Dứt khoát đứng ra bảo vệ cậu, giúp Vương Nhất Bác đẩy lui uy hiếp, tự mình ra trận, không màng đau xót.

Vương Nhất Bác nghĩ, có tài cán gì, để được người bảo vệ.

Tiêu Chiến dắt tay Vương Nhất Bác, kéo Vương Nhất Bác ra ngoài cửa. Cơn giận của Vương Nhất Bác vẫn còn chưa hạ, trừng mắt nhìn mẹ cậu, nửa bước không dời.

Tiêu Chiến xoay người chặn tầm mắt của cậu, dịu dàng dỗ dành.

"Bảo bối, anh đưa em về nhà."

/

Ra khỏi phòng, Tiêu Chiến quay đầu dặn dò thư kí Tần đưa mẹ Vương Nhất Bác về, sắc mắt bà suy sụp, không che giấu nổi bi thương.

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn nói từ biệt với bà, nói khi khác sẽ đến thăm hỏi.

Cảm xúc của Vương Nhất Bác lúc này cực kỳ không ổn định, Tiêu Chiến chứng kiến một hồi đấu khẩu kịch liệt như thế cũng đoán được bảy tám phần, càng không yên tâm cho Vương Nhất Bác ngồi một mình, liền gọi người đến lái thay, ngồi ở ghế sau với cậu.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác vào lòng, cởi áo lông trên người đắp cho cậu.

Vương Nhất Bác không biết nghe tin ở đâu chạy tới, còn chẳng mặc áo khoác, thời tiết đầu mùa đông, lạnh đến cả người toả ra hàn khí.

Tay bám chặt Tiêu Chiến, tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, Tiêu Chiến cũng không nói lời nào, khẽ hôn lên mặt Vương Nhất Bác, trấn an cậu.

Anh biết lúc này Vương Nhất Bác cần nhất là được yên tĩnh.

Để cậu một mình liếm láp vết thương, có những vết thương, chỉ có thể tự lành, châm thuốc đều vô dụng.

_________

Tác giả: Cùng đọc với tui nào, không phá không xây được, không phá không xây được.

Sắp kết thúc rồi, sẽ có phiên ngoại nha.

Editor: Chương này dài mà chương cuối cũng dài lắm tôi lười làm quá =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net