Chương năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giờ sau, thư kí mang thuốc mới, nơm nớp lo sợ vào văn phòng. Vương Nhất Bác đã ngồi trước máy tính làm việc, theo lý mà nói, thư kí nên vui vì Tiểu Vương tổng của bọn họ rốt cuộc đã nhớ ra mình vẫn còn cái công ty.

Có thể thấy hai mắt Vương Nhất Bác phiếm đỏ, cánh môi không có huyết sắc, thư kí cảm giác như tổng tài của anh chỉ một giây nữa là sẽ gục xuống.

Thần sắc Vương Nhất Bác rất không kiên nhẫn nhìn anh, còn lạnh hơn bình thường mấy lần. Nhìn thuốc trong tay anh, bực bội la lên:

"Không phải tôi đã nói là tôi không muốn uống rồi sao? Anh nghe không hiểu à?"

Thư kí Tần thiếu chút nữa thì quỳ cả xuống, Vương Nhất Bác ngoại trừ lúc ở trước mặt Tiêu Chiến không có khí thế, còn ở trước mặt người khác thì vẫn khí thế bức người như cũ.

Hừ, có giỏi thì ngài thử gào lên với tâm can bảo bối của ngài mà xem, thư kí nghĩ thế, nhưng tuyệt đối không dám nói thế.

Lời nói vẫn cực kỳ hiểu lòng người.

"Vương tổng, không thì ngài uống một ít... đường glucose?" Thư kí Tần thử hỏi một câu.

Vương Nhất Bác nghe được đường glucose liền lập tức đứng dậy, đứng quá đột ngột, tuột huyết áp khiến trước mặt tối đen lại, cậu đỡ lấy mặt bàn chờ màu đen tan đi, đỡ trán, không quên nói, "Mang thuốc đến đây."

Thư kí vội vàng đưa thuốc qua.

"Là ai bảo anh mua?" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm thư kí.

"Là..." Thư kí ấp úng, bên tai lại vang lên lời cảnh cáo của Tiêu Chiến.

"Ai?" Giọng Vương Nhất Bác đã nghẹn đến không nghe ra nữa rồi, cậu nâng cao giọng, cổ họng bị ép đến mức dấy lên mùi máu.

"Là, là ... Tiêu tiên sinh" Thư kí Tần không chống cự nổi.

Vương Nhất Bác nắm chặt túi thuốc, ngực phập phồng không ngừng, nhưng cuối cùng lại suy sụp ngồi xuống ghế.

Giọng nói khe khẽ, bảo đi ra ngoài. Sau khi thư kí Tần rời đi, trong văn phòng to như thế chỉ còn một mình Vương Nhất Bác ôm chặt túi thuốc.

Sau một lúc lâu, Vương Nhất Bác cẩn thận lấy thuốc ra, lại đi đến bên cạnh máy lọc lấy nước ấm, ngơ ngác nhìn đường glucose tan ra trong làn nước mờ mịt. Cậu nhìn hướng dẫn sử dụng thuốc, lấy mấy viên ra, uống cùng nước, khoé mắt chua xót.

Tiêu Chiến à, thuốc thật sự đắng lắm, nước đường glucose cũng không có vị ngọt, em phải làm gì mới được đây. Vương Nhất Bác tựa vào mặt bàn, cậu có chút không chịu nổi, mặc kệ chính mình chìm vào bóng tối hỗn độn.

"Bảo bảo, uống thuốc thôi, "Tiêu Chiến dùng giọng thúc giục như một bà mẹ mà hối thúc Vương Nhất Bác đang cuộn mình vào chăn.

"Không uống." Giọng Vương Nhất Bác truyền ra từ trong chăn, có hơi buồn bã.

"Em mấy tuổi rồi hả, nhanh lên," Tiêu Chiến kéo kéo góc chăn.

Vương Nhất Bác thò cái đầu bù xù ra, giận dỗi quay đầu, "Đắng, không uống."

"Đây là thuốc tây, lấy đâu ra mà đắng hả tổ tông ơi," Tiêu Chiến lắc đầu nhìn vẻ trẻ con của Vương Nhất Bác.

Lúc ở trên giường thì tàn nhẫn không chịu được, đến giờ lại mềm nhũn, mặc kệ người ta xoa tròn bóp méo.

"Dù sao em cũng không uống, "Vương Nhất Bác chui đầu vào trong chăn.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến kéo dài giọng, hơi giận.

Vương Nhất Bác lộ mắt ra một chút, đôi mắt bình thường thon dài mở ra, lấp lánh hơi nước nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, đáng yêu đến mức người ta không thở nổi.

Thua em rồi, Tiêu Chiến quay đầu đi ra ngoài.

"Anh đi đâu..." Vương Nhất Bác lúc bệnh thật sự rất dính người, xốc chăn muốn đi theo, Tiêu Chiến nghe được tiếng vang phải quay đầu lại.

"Tổ tông ơi, em đừng lăn lộn nữa được không, muốn cảm nặng hơn à," Tiêu Chiến ấn Vương Nhất Bác về lại giường, cẩn thận kéo chăn lên cằm Vương Nhất Bác.

Bất đắc dĩ dặn dò, "Nằm yên đấy, anh ra ngoài pha cho em một ít nước đường glucose, quay lại ngay."

Vương Nhất Bác nghe xong chỉ cười với Tiêu Chiến, nắm tay Tiêu Chiến cọ cọ môi vào.

"Chiều em quá rồi," Tiêu Chiến cười oán giận, trở tay sờ mặt cậu.

Vương Nhất Bác như thể chết đuối, lại cam tâm tình nguyện chìm trong mộng không muốn tỉnh lại.

Cậu còn mơ thấy mình ôm chặt Tiêu Chiến, là học trưởng 6 năm trước của cậu, là Tiêu Chiến của cậu.

"Anh, anh dữ quá," Vương Nhất Bác ấm ức không chịu được, ôm Tiêu Chiến không buông tay.

"Dữ chỗ nào," Tiêu Chiến trong mộng có hơi ngây ngẩn, ấn trán Vương Nhất Bác, "Anh đối xử với em còn chưa đủ tốt hả cún con này."

"Không phải," Vương Nhất Bác sụt sịt mũi, liều mạng lắc lắc đầu.

"Anh giúp em với," Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm gương mặt ngũ quan còn non nớt của Tiêu Chiến, căng thẳng đến mức hốc mắt đỏ cả lên.

Tiêu Chiến trong mộng dịu dàng quá, hôn lên mắt cậu, anh nói.

"Đừng có rối, bảo bảo, nói chậm thôi, làm sao vậy?"

"Ai bắt nạt em?"

"Anh đi nói với anh ấy được không, bảo anh ấy đừng như thế mà."

"Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi."

"Anh đi khuyên anh ấy được không, anh ơi."

"Khuyên anh ấy quay đầu lại nhìn em được không, em khó chịu lắm, anh ơi."

Vương Nhất Bác nói năng lộn xộn, chỉ lẩm bẩm lặp lại mấy câu nói đó.

Tiêu Chiến trong giấc mộng vẻ mặt mơ hồ hỏi: "Người đó là ai? Sao lại nỡ đối xử như thế với cún con của anh?"

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến trước mặt, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.

Là anh, Tiêu Chiến, người đó là anh, anh nỡ, anh thật sự nỡ mà.

Nhưng người sai là em, mua dây buộc mình, không thể sống nổi.

Tiêu Chiến trước mặt Vương Nhất Bác đột nhiên biến mất không thấy đâu, thoáng cái liền biến thành Tiêu Chiến xa lạ, khách sáo, lạnh lùng đối với cậu, "Sẽ có người yêu cậu, nhưng tuyệt đối không phải là tôi."

Tuyệt đối không phải là tôi.

Tuyệt đối không phải là tôi.

Những lời này giống như lời nguyển rủa xoay quanh lỗ tai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nháy mắt bừng tỉnh.

Đập vào mắt là một mảnh trắng xoá.

"Vương tổng, ngài tỉnh rồi," Thư kí Tần như được đại xá, vừa rồi phát hiện Vương Nhất Bác ngất trong văn phòng, ba hồn bảy phách của anh đều bay mất rồi.

Nếu Vương Nhất Bác có gì xảy ra chuyện gì thật, anh thật sự không gánh nổi hậu quả.

"Lại là ai khiến con biến thành cái bộ dạng này nữa!" Một giọng nữ trung niên vang lên, khí thế áp người.

Vương Nhất Bác nhìn mẹ mình cau mày đứng trước mặt, trong lòng càng thấy phiền chán. Nhắm mắt không nói lời nào.

Nhưng mẹ cậu lại không muốn buông tha cho cậu.

"Lần trước con rơi vào tình trạng này cũng là vì cái thằng bé kia đúng không."

"Tên là cái gì nhỉ? Tiêu cái gì?"

"Mẹ nói con đấy, sao lại không biết cố gắng như thế nhỉ, mấy chuyện tình tình ái ái ấy có thể làm ra cơm cháo gì không?"

"Người ta đã không yêu con nữa rồi, vứt bỏ con rồi, con còn ngồi đây si tình thì có tác dụng gì, mẹ cũng muốn nhìn xem đó là đại la thần tiên cỡ nào đấy..."

"Nói đủ chưa?" Vương Nhất Bác lạnh lùng mở miệng.

"Nếu bà còn để tâm đến một chút tình cảm mẹ con với tôi, thì đừng có ý đồ gì với Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác trợn mắt, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa kiên quyết.

"Nói xong thì đi đi, chuyện chăm sóc người bệnh thế này, lúc tôi còn nhỏ bà đã chẳng làm được, lớn rồi càng không cần."

"Có đúng không, mẹ?" Vương Nhất Bác nói từng câu không chút lưu tình, cũng không có độ ấm. Từ trước đến nay cậu vẫn luôn như thế, không hề giả dối.

Trong mắt người phụ nữ hiện lên bi thương, muốn nói lại thôi, cuối cùng cầm túi quay đầu đi.

"Tần Tùng, lần sau còn xảy ra chuyện như thế nữa, thì anh về mà hầu bà ấy, không cần đến đây nữa." Ánh mắt Vương Nhất Bác như đao, liếc nhìn thư kí Tần một cái, giọng nói lạnh lẽo, nói xong liền tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thư kí Tần trong góc tường run bần bật, cậu bất tỉnh nhân sự trong văn phòng, không phải tôi nên gọi xe cấp cứu à, chuyện lớn thế này làm sao Thẩm tổng không biết được? Được thôi, lần sau cậu mà ngất thì tôi khiêng cậu đi là được, không gọi xe cấp cứu nữa.

"Vương... Vương tổng, ngài muốn ăn cái gì không?" Thư kí run rẩy mở miệng, muốn lấy công chuộc tội.

Vương Nhất Bác thật lâu sau không đáp, lâu đến mức thư kí tưởng là cậu sẽ không trả lời.

Đột nhiên, giọng Vương Nhất Bác vang lên trong tĩnh lặng.

"Nước đường glucose."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net