Chương sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lần trước gặp nhau ở văn phòng, một tuần sau đó Tiêu Chiến cũng chưa gặp lại Vương Nhất Bác, cũng không nhận được bất cứ tin nhắn nào của cậu.

Tiêu Chiến cũng cảm thấy bình thường, lòng tự trọng của Vương Nhất Bác cao đến thế, làm sao chịu được việc bị anh xem thường nhiều lần như vậy.

Tối nay mưa hơi lớn, tiếng mưa đánh lên tấm chắn kính khiến Tiêu Chiến có hơi đau đầu, anh ném bút xuống bàn, ngửa đầu xoa xoa bả vai đau nhức, ngón trỏ và ngón cái xoa xoa chỗ kê kính, tháo kính xuống, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Cầm lấy ly nước đi đến bên cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa sổ xuống những tấm đèn sáng giữa mưa bụi mê mang mấy giờ qua. Anh bị cận thị, cho nên nhìn ánh đèn cũng sẽ bị phóng đại thành một mảng màu, mơ mơ màng màng.

Anh rất thích thế giới khi không đeo kính, không rõ ràng đến thế, có một loại cảm giác đẹp đẽ như trong sương mù, nhìn cái gì cũng mờ mịt.

Anh nhìn lại xuống lâu, lại thấy hai điểm đen đang di chuyển, hẳn là người. Tiêu Chiến phán đoán, nơi này là khu thương nghiệp mới xây, cách trung tâm thành phố cũng xa, xung quanh lại không có nơi ở, buổi tổi thường hẻo lánh ít người, ai lại nửa đêm không ngủ được, đứng dưới phòng làm việc của anh?

Tiêu Chiến như nhớ ra cái gì, nhanh chóng đến cạnh bàn lấy kính đeo lên, thế giới mê mang nháy mắt trở nên rõ ràng, lại nhìn xuống lầu một lần, quả thực là hai bóng người, một người đứng một người ngồi xổm, một người giúp người kia che ô, một người lại không phối hợp mà liều mạng nghiêng ra khỏi ô.

Tiêu Chiến cơ hồ như nháy mắt đã nhận ra đây là ai, tư thế ngồi xổm kia quá quen thuộc.

Anh xoa xoa sống mũi cao thẳng, sắc mặt bực bội khác thường.

Trở về phòng xong liền đóng sập cửa chui vào ổ chăn, dùng sức nhắm mắt. Tiếng mưa rơi bên ngoài dường như càng lúc càng lớn, qua chừng nửa tiếng, Tiêu Chiến vẫn không ngủ được, xuống giường lấy áo khoác rồi đi xuống dưới lầu.

Mới vừa đến cửa cầu thang đã phát hiện ra Vương Nhất Bác ngồi xổm trong mưa, tóc ướt đẫm, đôi tay ôm chân, vùi mặt vào đầu gối, cuộn tròn lại. Trên đầu có che ô, nhưng vì không nghe lời, mưa lại lớn, cả người cũng chẳng còn chỗ nào khô ráo.

Thư kí Tần xấu hổ nhìn Tiêu Chiến, giữa lúc do dự mở miệng, ấp úng.

"Tiêu tiên sinh... Đêm nay Vương tổng có việc xã giao, uống nhiều quá."

"Lúc trước không mưa ở trong xe vẫn còn được."

"Nhưng trời mưa sợ cậu ấy bị cảm..."

"Cậu ấy không chịu về, tối nay nhất quyết đòi ngồi xổm ở cửa cầu thang."

"Ngại quá, quấy rầy anh rồi."

Trong lúc anh nói, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, thấy Tiêu Chiến, ánh mắt cực kỳ ấm ức, cậu nhìn Tiêu Chiến, có ý làm nũng nói:

"Em đợi anh lâu lắm rồi."

"Chân tê hết rồi."

Vương Nhất Bác như thể quên cả thời gian, không biết hai người đã sớm chia xa, có lẽ còn tưởng là thời gian ở chung 6 năm trước, chẳng qua là Tiêu Chiến đang giận, cậu ra cửa ngồi xổm đợi anh mà thôi.

Cậu vươn tay về phía Tiêu Chiến, muốn Tiêu Chiến kéo cậu, Tiêu Chiến bị cậu kéo vào lốc xoáy hồi ức, đầu đau đến mức muốn vỡ ra.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến mãi không động đậy, tưởng anh còn chưa hết giận. Nhưng làm sao cậu lại quên mất lý do Tiêu Chiến giận rồi, cậu dùng sức vỗ vỗ đầu mình, lẩm bẩm nói: "Em không nhớ ra, không nhớ ra... chóng mặt quá."

"Anh, em xin lỗi anh mà, anh đừng giận có được không?"

"Anh đến ôm em nhanh đi, chân em đau..." Cậu cau mày, giọng nói mềm mại, vươn tay kéo kéo bàn tay buông bên người của Tiêu Chiến.

Thư kí Tần một vẻ không đành lòng nhìn, Diêm Vương làm nũng, nhìn nhiều sẽ tổn thọ.

Tiêu Chiến nhìn cảnh tượng ấy, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của thư kí, vừa tức giận vừa buồn cười. Do dự thật lâu, vẫn cúi người xuống, kéo Vương Nhất Bác dậy, Vương Nhất Bác cậy chân mình tê, cả người bám vào người anh, mùi rượu ập vào mặt, Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, "Sao lại uống nhiều thế?"

"He he, lần sau không thế nữa, anh đừng không vui mà," Vương Nhất Bác cười có chút ngốc, nói xong lại giơ tay muốn xoa chân mày nhíu lại của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến theo phản xạ tránh đi.

Tay Vương Nhất Bác dừng giữa không trung, nhìn biểu cảm ấm ức của cậu, phảng phất như đang mắng Tiêu Chiến là tra nam.

Tiêu Chiến cuối cùng thở dài, vươn tay giữ lấy bàn tay giữa không trung của Vương Nhất Bác, đỡ cậu vào trong xe, tiếc là Vương Nhất Bác không chịu phối hợp chút nào, cực kỳ tiêu hao sự nhẫn nại của Tiêu Chiến.

"Anh đưa em đi đâu thế?"

"Em mệt rồi, không đi."

"Em phải về nhà, em phải về..." Vương Nhất Bác hết sức giãy giụa.

Có lẽ là chữ "nhà" ấy đã kích thích thần kinh vốn căng thẳng của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đột nhiên gào lên một tiếng: "Nhà ở đâu ra?! Hả?"

Vương Nhất Bác bị mắng một tiếng liền ngây ra tại chỗ, đôi mắt bị hơi rượu nhuốm đỏ, nhìn Tiêu Chiến dáng vẻ mất kiên nhẫn gào lên với cậu, thần sắc ấm ức, giống như đột nhiên tức giận, đẩy anh ra, "Anh không phải Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác sau đó liền thất tha thất thểu đi trong mưa.

"Em muốn đi tìm anh ấy, muộn quá không về nhà, anh ấy sẽ lo."

Trái tim Tiêu Chiến thoáng cái giống như miếng bọt biển thấm nước, trướng đến mệt mỏi. Anh nhớ đến thật lâu trước khi hai người ở với nhau, Vương Nhất Bác uống say suýt nữa bị xe đụng, tửu lượng của cậu vẫn thế, nếu như xảy ra chuyện gì...

Tiêu Chiến cuối cùng vẫn chạy vội lên, giữ chặt Vương Nhất Bác, thở sâu, giọng nói ôn hoà đi rất nhiều: "Anh ở đây, nghe lời, đừng chạy loạn."

Vương Nhất Bác mở to đôi mắt mê man nhìn xuống Tiêu Chiến, như thể đáng phán đoán tính chân thật của lời anh nói, sau đó mãnh liệt ôm lấy vòng eo gầy mảnh của Tiêu Chiến, "Anh, sao anh lại gầy đi rồi."

"Có phải không ăn uống tử tế không?"

Trái tim Tiêu Chiến rung mạnh, nếu là một Vương Nhất Bác tỉnh táo, anh còn có thể liều mạng coi thường ngăn cản, nhưng một Vương Nhất Bác say rượu, hoàn toàn không cho người ta lối thoát, thuần tuý mà nhiệt liệt, giống hệt như người con trai tốt đẹp nhất trong trí nhớ của Tiêu Chiến, bảo anh phải chịu đựng thế nào được.

"Em tỉnh lại đi, Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến đỡ cậu bất đắc dĩ mở miệng, yết hầu đắng ngắt.

Cầu xin cậu tỉnh táo lại, cầu xin cậu nhìn cho rõ tháng năm thăng trầm ngăn cách giữa hai người họ, cầu xin cậu đừng đến quầy rầy anh nữa.

Vương Nhất Bác tựa hồ như bị giọng nói bi ai của Tiêu Chiến làm cho ngẩn ra, khôi phục một chút lý trí, không hề giãy giụa nữa, đứng tại chỗ đối diện với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến trơ mắt nhìn ánh đỏ nơi đáy mắt lan tràn trong đôi mắt phượng của đối phương, từ sau khi trở về, Tiêu Chiến thậm chí còn chưa nhìn kỹ Vương Nhất Bác.

Người thiếu niên năm đó mặt mày vẫn tinh tế như cũ, thêm vài phần sắc bén của người ở vị trí cao, ngũ quan lớn lên lại càng sáng sủa, thêm phần thành thục, lại mất đi những nhiệt huyết tươi đẹp của năm đó, màu sắc u ám khó che đi. Mấy năm nay, Vương Nhất Bác đúng là có lớn lên, lại cũng như chậm rãi mà hao mòn đi.

Thần sắc Vương Nhất Bác thống khổ, trầm mặc rất lâu, đột nhiên lại mở miệng, ngữ khí mang ý khẩn cầu:

"Anh trả lại anh ấy cho em, được không?"

Một câu không đầu không đuôi, bất kể là ai nghe cũng nghi hoặc, chỉ là Tiêu Chiến thoáng cái đã hiểu ý Vương Nhất Bác, hốc mắt nóng lên.

Trả lại anh cho cậu, trả lại Tiêu Chiến của 6 năm trước cho cậu.

Tiêu Chiến giận quá lại cười, Tiêu Chiến của 6 năm trước, đến anh cũng sắp không nhớ nổi là như thế nào rồi, làm sao tìm về được.

Huống hồ, ngữ khí Tiêu Chiến lạnh băng:

"Vương Nhất Bác."

"Không phải chính em bảo người đó cút đi sao?"

_

"Nhất Bác em nghe anh giải thích, anh và hắn không có gì cả, em..." Tiêu Chiến dùng sức ôm lấy một Vương Nhất Bác đang cực kỳ tức giận.

"Không có gì? Đã hôn người ta rồi còn bảo em là không có gì? Người ta đã tìm đến cửa bảo em chia tay với anh, bảo đừng làm liên luỵ đến anh rồi, anh vẫn nói là không có gì?" Vương Nhất Bác dứt khoát bẻ bàn tay Tiêu Chiến giữ cậu ra, vali đổ trên đất tạo ra tiếng vang chói tai.

"Anh không biết, anh thật sự không biết..." Tiêu Chiến tỉnh rượu có chút thất thố.

Trong đầu Vương Nhất Bác hiện tại đều là hình ảnh Tiêu Chiến hôn người đàn ông kia, đến ý muốn giết người cậu cũng có, ngày hôm qua rõ ràng là ngày kỉ niệm của hai người, nhẫn kim cương đã đặt trong túi áo cậu rồi, cậu lại tận mắt nhìn thấy Tiêu Chiến hôn người đàn ông khác ở dưới lầu.

Thì ra anh nói có việc xã giao không thể về nhà ăn cơm với cậu, thì ra anh quên ngày kỉ niệm là vì đã tìm được người tốt hơn ở bên cạnh rồi, người này là cấp trên của anh, người này sẽ cho anh một tương lai tốt hơn, mà mình thì chẳng có cái gì. Còn vọng tưởng muốn đến cầu hôn, giữ người ở bên cạnh mình.

Vì sao chứ, vì sao tất cả mọi người đều không cần cậu? Vì sao cậu luôn là người bị vứt bỏ? Vương Nhất Bác mất hết lý trí, những kí ức đau đớn thuở thơ ấu đêm nay nối nhau ùa về, ép cậu đến mức muốn vỡ vụn.

Mẹ cậu từ khi cậu còn nhỏ đã đủ nhẫn tâm vứt bỏ cậu đi để tái giá, không chút do dự bỏ lại đứa con chồng trước là cậu, tiền gửi về mỗi tháng coi như bán đứt tình thân cốt nhục giữa bọn họ, rõ ràng trong trí nhớ, mẹ cũng từng dịu dàng đối xử với cậu, nhưng lại đi rất dứt khoát, mặc cho cậu ôm đùi bà gào khóc, bà vẫn đi mà chẳng hề quay đầu.

Con chồng trước, cái loại thiên sát cô tinh. Ba tuổi thì cha mất, bốn tuổi thì mẹ tái giá, từ nhỏ đã có bao nhiêu người chỉ trỏ vào cậu mà nói. Cho dù cậu và Tiêu Chiến ở bên nhau, cho dù Tiêu Chiến dung túng cậu yêu thương cậu, sâu trong nội tâm cậu cũng vẫn luôn hoảng loạn, cảm thấy sẽ có một ngày Tiêu Chiến rời bỏ cậu mà đi. Cậu chưa bao giờ xứng đáng có được sự ấm áp, quả nhiên, quả nhiên...

Vương Nhất Bác chìm vào thế giới của chính mình, nói cái gì cũng không nghe.

"Cún con... em nghe anh giải thích được không..." Tiêu Chiến hít sâu, kiềm chế nước mắt lại. Cánh tay bị Vương Nhất Bác kéo đỏ cả lên, lại vẫn không buông tay mà ôm lấy cậu lần nữa.

"Đừng chạm vào tôi, ghê tởm." Vương Nhất Bác hiện tại xù lông lên, đối đầu với cả thế giới, dựa vào cái gì mà chỉ có cậu phải đau khổ như thế, cậu muốn Tiêu Chiến cũng đau, muốn cả thế giới cùng đau đớn như cậu.

Tay Tiêu Chiến đờ ra giữa không trung, không thể tin được mà nhìn Vương Nhất Bác, cái chữ ghê tởm ấy khiến người ta tổn thương quá.

Vương Nhất Bác chỉ là giận, nhất định là lời nói giận dỗi thôi, Tiêu Chiến thuyết phục chính mình.

"Cún con," Tiêu Chiến vẫn không buông tay mà kéo tay Vương Nhất bác, bị Vương Nhất Bác hung hăng đẩy ra, lực lớn đến mức tay Tiêu Chiến đau run lên.

Nước mắt của Tiêu Chiến thoáng cái lại rơi xuống, Vương Nhất Bác không thể đi, anh không thể không có Vương Nhất Bác được, tất cả tương lai mà anh đã định, đều cần phải có Vương Nhất Bác mới tồn tại được, không được, không được.

Giọng Tiêu Chiến cũng run lên, "Cún con... xin lỗi."

Xin lỗi trước, đều là lỗi của anh, đều tại anh không để ý đến người theo đuổi mình, đều tại anh chỉ một lòng nghĩ cách dốc sức cho cuộc sống của hai người tốt hơn, coi nhẹ cảm giác của Vương Nhất Bác, đều tại anh đã quên ngày hôm qua là ngày kỉ niệm, còn để Vương Nhất Bác nhìn thấy... cảnh tượng ấy, hiện tại anh chỉ cầu xin Vương Nhất Bác có thể tin là anh không phản bội cậu.

Nhưng lời này rơi vào tai Vương Nhất Bác lại thành lời xin lỗi của Tiêu Chiến vì đã phản bội đoạn tình cảm ấy. Lại là xin lỗi, lời cuối cùng mẹ nói với cậu cũng là xin lỗi, đầu Vương Nhất Bác đau đến muốn nổ tung, hiện tại cậu chính là một con sư tử bạo nộ, bất cứ lúc nào cũng có thể xé tan máu thịt người ta ra.

"Cút!" Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, đến mức trong mắt dấy lên tơ máu, trước mắt chỉ còn một mảnh huyết hồng.

Tiêu Chiến tựa hồ như không nghe rõ cậu nói gì, hoặc là nói, anh đang tự lừa mình dối người, anh vẫn vươn tay chạm vào mắt Vương Nhất Bác, muốn cậu không kích động như vậy nữa.

Vương Nhất Bác dùng sức đẩy, Tiêu Chiến không đoán được Vương Nhất Bác sẽ thật sự dùng lực như thế, nhất thời không đề phòng, cả người té ngã trên mặt đất, mắt cá chân đập xuống đau đớn, lại vẫn cố chấp chống đỡ thân thể, nước mắt rơi xuống, quật cường kéo vali của Vương Nhất Bác, dáng vẻ hèn mọn, chỉ là làm gì còn cách nào nữa đâu, ai bảo anh yêu đến mức ấy, lại không phải Vương Nhất Bác thì không được chứ?

Tiêu Chiến vứt tất cả tự tôn xuống đất, run rẩy mở miệng, "Cún con, cầu xin em, đừng đi..." Tiêu Chiến sắp không chịu đựng nổi, mắt cá chân đau đớn, cả người sau khi say rượu cũng không có sức, khóc đến mức thiếu dưỡng khí, anh không biết mình nên làm gì.

Chẳng lẽ anh thật sự không đáng tin đến thế sao? Thật sự chỉ là say rượu thôi mà, đợi đến khi anh phản ứng lại được rằng cấp trên đang làm gì thì đã liều mạng đẩy ra cơ mà, anh thật sự chỉ có một mình Vương Nhất Bác thôi.

Tiêu Chiến khó chịu đến không thở nổi, mệt mỏi quá, vì sao anh đã nỗ lực yêu một người đến như thế, lại vẫn làm mọi thứ hỏng bét, nỗi ấm ức, sợ hãi và cảm giác bất lực đan xen trong trái tim anh, khiến anh không khỏi thở dốc.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến ấn trái tim đau đến phát run của mình, mắt thường cũng nhìn thấy được nỗi tiều tuỵ khó chịu, lại vẫn không buông tay giữ chặt Vương Nhất Bác, cố chấp muốn đổi lấy một chút thương hại của cậu, đổi lấy cái quay đầu của cậu.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ngồi trên sàn nhà, quần áo xộc xệch, hốc mắt đỏ bừng, như thể rất đau đớn, mất hết thể diện và sự kiêu ngạo. Trái tim cậu cũng đau đến run rẩy, thậm chí còn đau đớn hơn cả khi nhìn thấy anh hôn người khác.

Vương Nhất Bác hận lắm, hận lúc ấy mà mình vẫn còn đau lòng vì Tiêu Chiến, lời nói càng thêm bất cần, như thể muốn chặt đứt tất cả đường lui của mình.

"Anh cút đi cho tôi!" Yết hầu Vương Nhất Bác trào lên mùi vị tanh rỉ.

Lời như lưỡi dao sắc bén, cứa đến cả hồn lẫn xác Tiêu Chiến đều bị thương, hoàn toàn cạn kiệt sức lực.

Cũng cắt bỏ tất thảy tình cảm ba năm qua của hai người họ, tan thành từng mảnh.

_______________

Trời ơi tôi đau lòng á :((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net