Chương tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả nói là chương này khá ngọt, gòi các cô xem xem nó có ngọt không =)))

.

.

.

Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại ở nhà mình, đầu óc có hơi mơ hồ, cậu cố gắng hồi tưởng lại, hầu như đều là kí ức vụn vặt. Khi trong đầu hiện ra một đoạn ngắn, cậu chỉ kịp vội bắt lấy một điểm ấy, khiến trái tim như lơ lửng giữa không trung, vừa mừng vừa hoảng, Tiêu Chiến đã nói là được ư? Anh đồng ý rồi ư? Là mình đang mơ ư?

Vương Nhất Bác lộn một vòng, tìm điện thoại trên giường mình, bàn tay cầm lấy điện thoại không ngăn nổi run rẩy.

Ấn rất nhiều lần, lại do dự một lúc mới gọi được điện thoại. Tiếng chuông vang lên thật lâu, Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy thời gian dài như thế, tay cũng nắm chặt lấy chăn.

"A lô?" Tiêu Chiến hẳn là cũng đang ngủ bù, giọng nghèn nghẹn, còn mang theo âm cuối mềm mại, và mấy phần cáu giận bị đánh thức.

Vương Nhất Bác nghe âm thanh mềm mại quen thuộc ấy, gần như muốn rơi lệ, cuối cùng cũng không còn là giọng nói như máy móc ấy nữa, cuối cùng cũng không còn là số máy trống không có hồi âm nữa, cuối cùng cũng có người đáp lại rồi.

"Ai thế? Làm gì thế..." Tiêu Chiến có hơi mất kiên nhẫn, bị Vương Nhất Bác làm cho cả đêm không ngủ nổi, phải dỗ dành đến tận 3 giờ sáng mới bảo thư kí đến đón cậu về được, sao vừa mới ngủ thôi lại bị đánh thức rồi.

Tiêu Chiến mở to hai mắt mê man, chớp chớp, nghe đầu bên kia có tiếng thở nặng nề, thử hỏi: "Vương Nhất Bác...?"

"Ừm..." Vương Nhất Bác ngập ngừng trong điện thoại, cậu đột nhiên không biết phải nói gì, đầu óc trống rỗng.

"Cậu phiền thật đấy... Tôi đồng ý rồi, tôi đồng ý rồi, tôi đồng ý rồi, được chưa?" Tiêu Chiến đột nhiên phát cáu, cạch một phát dập máy luôn, Vương Nhất Bác ngây ra.

Cậu rất ít khi gặp một Tiêu Chiến tính tình trẻ con tuỳ hứng như thế, cho dù là trước khi vào lúc tình cảm mặn nồng, Tiêu Chiến cũng rất ít khi cáu kỉnh, cứ như là người anh trai không biết giận dỗi, bao dung cho cậu, chăm sóc cậu.

Chỉ là, vì sao cậu lại cảm thấy, Tiêu Chiến như thế, thật sự đáng yêu quá... Vương Nhất Bác vùi đầu vào gối, tiếng cười khó chịu.

Sau khi Tiêu Chiến cúp mắt, muốn ngủ tiếp lại không sao ngủ được nữa. Anh vừa mới phát cáu với Vương Nhất Bác đấy à? Sao mấy năm nay được người khác chiều chuộng quen rồi lại càng thêm thêm không kiêng nể gì thế. Tiêu Chiến lắc lắc đầu.

Nhưng mà cũng tốt, để Vương Nhất Bác thất vọng sớm một chút, buông tay sớm một chút. Để cho cậu biết là không có ai nguyện ý  quan tâm cậu, hiện tai ai là tổ tông còn chưa biết được đâu.

Vương Nhất Bác đã cầm điện thoại cười ngây ngô cả ngày, thư kí Tần bị doạ đến trong lòng run sợ, chẳng lẽ là chịu kích thích lớn quá, choáng rồi?

"Vương tổng..." Thư kí cẩn thận mở miệng, ý cười trên mặt Vương Nhất Bác lập tức thu lại.

Nội tâm thư kí: Tổng vẫn là tổng ấy, không xứng vẫn là tôi không xứng.

"Tối nay ngài có một buổi hẹn uống rượu ở thành đông..." Còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất Bác truyền qua.

"Gạt."

"Buổi chiều anh tìm người giúp tôi đặt chỗ ở Tiểu Long Khảm, tối nay tôi đi." Vương Nhất Bác cố gắng giấu đi nội tâm tưng bừng, giọng nói nâng cao lên.

"... Được" Thư kí Tần nghe theo ra ngoài, chà, hôm nay quả là một ngày tốt.

/

Cuối cùng cũng chờ đến giờ cơm chiều, Vương Nhất Bác muốn đi đón Tiêu Chiến, do dự nhắn tin cho anh.

"Khi nào tan làm, em đi đón anh được không?"

Còn gửi kèm một cái meme mèo con đáng yêu tìm được trên mạng.

Đáng tiếc người kia không nghe, đợi một tiếng sau mới trả lời.

"Gửi địa chỉ cho tôi."

"Tôi có tay có chân có bản đồ."

Vương Nhất Bác bĩu môi, hiện tại tính tình Tiêu Chiến quả nhiên không tốt lắm. Chỉ là cậu giống như đã mở ra được một cánh cửa tính cách khác của Tiêu Chiến, sẽ cáu kỉnh, sẽ không lễ phép, cậu hình như lại càng thích Tiêu Chiến như vậy hơn, khiến người ta muốn yêu thương, mà không phải giống như 6 năm trước, mạnh mẽ đến mức Vương Nhất Bác chỉ có thể ngước nhìn từ phía sau.

Còn về những chuyện khác, từ từ thôi, dù sao đời này cũng phải tiêu tốn trên tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không muốn giãy giụa. Đã nhận định một người, thì cậu sẽ kiên nhẫn cả đời.

Vương Nhất Bác đến tiệm lẩu trước, cũng không gọi món, đợi Tiêu Chiến đến, Vương Nhất Bác sửa sang cái này, rồi sửa sang cái kia một chút, không có lúc nào rảnh rỗi, hiện tại cậu cứ giống như một đứa nhóc con, chẳng còn dáng vẻ bình tĩnh lão thành trên thương trường chút nào.

Tiêu Chiến đi vào, mang theo cái lạnh bên ngoài. Tiêu Chiến mặc rất ấm, một chiếc áo len màu vàng nhạt, khiến anh càng thêm dịu dàng.

Anh gầy quá, áo len lại hơi rộng, trông thùng thình khiến người ta nhìn mà đau lòng, muốn ôm anh vào lòng sưởi ấm. Mắt kính cũng chưa tháo xuống, che đi phần nào đôi mắt đào hoa, thêm một chút hơi thở văn nhã.

Mỹ nhân tại cốt bất tại bì, trời cao như thể phá lệ thiên vị anh, năm tháng cũng không để lại dấu vết gì, một người đã ba mươi tuổi mà vẫn giống như mới hai mươi. Bất kể là dáng vẻ hay khí chất của Tiêu Chiến đều là một sự tồn tại khiến trái tim người ta đảo loạn.

Vương Nhất Bác nuốt nước miếng, cậu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến không rời được mắt, mãi đến khi Tiêu Chiến khoanh tay nhướng máy nhìn cậu, cậu mới khôi phục tinh thần.

Cậu vội đứng dậy kéo Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng để cho cậu kéo. Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, tay Tiêu Chiến lạnh quá.

Vương Nhất Bác cẩn thận ôm tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bẩm sinh khung xương nhỏ, tay cũng nhỏ hơn Vương Nhất Bác nhiều.

Trước mắt tay anh đã bị Vương Nhất Bác ôm chặt, Vương Nhất Bác hà hơi và chỗ tay hai người, chà xát, còn không quên dặn dò, "Sau này ra ngoài nhớ phải đeo găng tay vào, đừng để bị lạnh."

Tiêu Chiến giật mình tại chỗ. Những việc gì, lúc trước chỉ có anh làm với Vương Nhất Bác, cũng làm một cách hiển nhiên. Hiện giờ sao ngược lại, mà Vương Nhất Bác cũng làm một cách thông thuận như thế? Tiêu Chiến còn có chút hoảng hốt, đã bị Vương Nhất Bác đưa đến chỗ ngồi, ngồi song song với nhau.

Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, không thể ngồi đối diện sao? Không ngại chật à? Không ngại nóng à?

Tiêu Chiến nghĩ như thế, cũng hỏi như thế. Nhưng Vương Nhất Bác lại trả lời một cách thản nhiên, "Anh đã từng thấy hai người nào yêu nhau mà ngồi đối diện ăn lẩu chưa?"

"Lúc trước tôi đi cùng bọn họ đều ngồi đối diện," Tiêu Chiến buột miệng thốt ra, bọn họ là ai, không cần nói cũng biết.

Sắc mặt Vương Nhất Bác biến đổi, Tiêu Chiến mới kinh ngạc phát hiện ra hình như mình nói ra, chẳng qua cũng không tính là sai, trong tiềm thức cũng có mấy phần cố ý, chỉ là muốn Vương Nhất Bác không được yên.

Nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy thần sắc lộ vẻ bi thương của Vương Nhất Bác, cũng không biết có phải do sự hiểu chuyện đã in vào xương tuỷ hay không, mà Tiêu Chiến lại sinh ra mấy phần áy náy, nhưng tiếc là phần áy náy ấy ngay lập tức bị Vương Nhất Bác đẩy về.

Tiêu Chiến nghe được Vương Nhất Bác nói, "Thế nên bọn họ đều là người yêu cũ rồi."

Tiêu Chiến:...

Tiêu Chiến mà phải chịu thiệt, nhất định sẽ tìm cách đòi lại, lúc gọi món cố ý không gọi nồi uyên ương, chỉ gọi nồi cay. Sắc mặt Vương Nhất Bác khẽ biến đổi, cũng không nói thêm gì.

Tiêu Chiến nhìn cậu không tỏ vẻ gì, cố ý không buông tha cho cậu. Nói với Vương Nhất Bác: "Aiya, xem tôi này, người yêu cũ đều biết ăn cay, khẩu vị hợp nhau lắm nên gọi quen rồi."

"Tôi quên mất, có phải cậu không ăn được cay hay không?"

"Làm sao đây, tôi bảo phục vụ đổi nhé?" Xong còn nhíu nhíu mày, một bộ vô cùng ngại ngùng.

Vương Nhất Bác biết rõ là Tiêu Chiến cố ý chọc giận cậu, nhưng cậu vẫn rất khó chịu, rất để ý.

Để ý đến 6 năm đã qua, có người khác ở bên cạnh Tiêu Chiến, có được nụ cười của anh, có được sự quan tâm của anh, thậm chí còn lưu luyến thân mật ở nơi mà cậu không nhìn thấy.

Vương Nhất Bác không nghĩ nổi, nghĩ đến liền muốn nổi giận, chua xót đến mức dạ dày cậu cũng đau theo, cả người đều không thoải mái, nhưng cậu lại bất lực, cậu không có tư cách truy cứu, không có một chút tư cách nào.

Tiêu Chiến rõ ràng cảm nhận được áp suất thấp quanh người Vương Nhất Bác. Rõ ràng là lập tức giận ngay, nhưng dường như bị Vương Nhất Bác đè ép lại, Tiêu Chiến còn mẫn cảm nhận thấy được hơi thở nhuốm mùi bi thương, khiến Tiêu Chiến cũng có chút mất mát.

Trong lúc nhất thời, hai người rơi vào trầm mặc. Vừa vặn lúc này nồi sôi, tiếng lộc cộc lộc cộc phá vỡ sự im lặng.

Nồi nước dùng màu đỏ toả hương thơm, bọt nước nổi lên, mấy quả ớt cũng bị nước sôi sùng sục đẩy lên, màu sắc đỏ tươi. Trong không khí cũng phảng phất mùi vị cay nồng quen thuộc, mùi thơm bốn phía. Hơi lẩu khiến cả người ấm lên, xua đi cái lạnh, làm cho bầu không khí vốn yên lặng giằng co cũng náo nhiệt lên.

Từ sau khi nổi lẩu bê lên, đôi mắt Tiêu Chiến liền sáng bừng, không ngừng chun mũi hít hà, cực kỳ đáng yêu. Trông cũng thấy vui lây, Vương Nhất Bác một tay chống đầu, nghiêng người, lại nhân cơ hội nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nhìn rồi lại không rời mắt được.

Tiêu Chiến lâu lắm rồi không ăn được lẩu Trùng Khánh Tứ Xuyên chuẩn như thế này, ở nước ngoài không tìm được mùi vị quê hương, khiến Tiêu Chiến nhớ lại lúc còn nhỏ đón tết, cả nhà ở bên cạnh nhau quây quần ăn lẩu, kí ức xa xôi mà ấm áp, nồng nhiệt, đó là mùi vị của gia đình.

Anh lại nhớ đến 6 năm ở nước ngoài, mỗi năm đón tết đều rất cô độc, năm mới biến thành một ngày in đỏ trong điện thoại. Năm đầu tiên ở nước ngoài, anh xem Xuân Vãn phát sóng trực tiếp, không kìm được nhớ nhà, nhớ người, trốn trong ổ chăn khóc đến rối tinh rối mù lên. Từ sau năm ấy liền không xem nữa. Mãi đến sau khi mở phòng làm việc, mới miễn cưỡng ăn sủi cảo cùng với mấy người đồng nghiệp.

Khoé mắt Tiêu Chiến đỏ lên, cũng không biết là do nỗi lòng khó yên hay là do hơi nóng của lẩu, hít hít mũi, không ngừng chớp mắt, dáng vẻ có chút ấm ức, như thể không nhịn được muốn khóc.

Vương Nhất Bác đau lòng không chịu nổi, không kìm được nhẹ nhàng kéo người vào lòng vỗ về dỗ dành, "Được rồi, là em sai, em sai, đừng buồn mà ~"

Cũng không biết nhận sai cái gì, Vương Nhất Bác hiện giờ cảm thấy chỉ cần Tiêu Chiến không buồn nữa thì bảo cậu làm gì cậu cũng nghe. Cậu thật sự không chịu nổi bộ dạng nước mắt lưng tròng của Tiêu Chiến, đau đến mức trái tim run lên.

Tay ôm eo Tiêu Chiến lại càng chặt hơn, cậu muốn hôn Tiêu Chiến, nhưng lại sợ anh giận, chỉ có thể không ngừng dỗ dành bên tai anh. Từ mãnh liệt biến thành dịu dàng, tất cả chỉ là vì một mình Tiêu Chiến mà thôi.

Tiêu Chiến vốn là người nghĩ nhiều lại tỉ mỉ, lúc này nhất định không dễ chịu. Vương Nhất Bác có chút tự trách, chọn cái gì mà chẳng được, lại cứ thích chọn cái chỗ này cơ.

Tiêu Chiến lúc ấy bị hơi lẩu hun nóng người, lòng vừa nóng vừa lạnh nên mới rối loạn lên, cũng không giãy giụa gì, dựa vào lồng ngực Vương Nhất Bác, đầu gục xuống, yên tĩnh bình ổn lại cảm xúc.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến cuối cùng cũng điều chỉnh cảm xúc xong, ngồi thẳng người dậy, Vương Nhất Bác lại thấy trong lòng vắng vẻ.

"Ăn đi, tôi đói rồi..." Tiêu Chiến nói, mang giọng mũi dày đặc, trái tim Vương Nhất Bác lại run lên, hận không thể mang tất cả đồ ăn ngon trên đời đến trước mặt anh. Vương Nhất Bác vội vàng bỏ thịt viên vào nồi, nào ngờ lại nóng nảy quá, nước canh bắn vào tay, Vương Nhất Bác theo phản xạ kêu lên một tiếng.

"Cậu cẩn thận một chút," Tiêu Chiến hơi gấp, lập tức cầm lấy cái đĩa trong tay cậu, đặt sang một bên. Kéo tay cậu sang, nhìn kỹ xem. Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ bất giác sốt ruột của Tiêu Chiến mà lòng như ăn đường, trên tay vừa nóng rát vừa đau, khoé miệng lại không ngăn được giơ lên.

Tiêu Chiến, anh mềm lòng một chút thôi cũng đủ để em vui vẻ thật lâu rồi.

Tiêu Chiến cũng phát hiện ra hình như mình nóng nảy quá, có chút giận chính mình. Khó chịu bỏ gia vị vào nồi, cũng không nhìn Vương Nhất Bác nữa.

Nồi cay thật sự rất cay, bên Tiêu Chiến ăn rất khoái chí, mà Vương Nhất Bác thì lại sắp bị cay đến rớt nửa cái mạng rồi, có lúc còn sặc đến ho không chịu nổi, cả mũi đỏ cả lên, lại vẫn không than tiếng nào, Tiêu Chiến cứ yên lặng mà ăn không cần nấu cũng không cần gắp, trong bát không có lúc nào trống.

Ban đầu là Tiêu Chiến cố ý, anh nhớ rõ Vương Nhất Bác không ăn được cay, liền cố ý giày vò cậu.

Chỉ là nghe tiếng ho không ngừng bên tay, thân thể lại phản ứng nhanh hơn tâm trí một chút, đã gọi người phục vụ đến. Tiêu Chiến muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, gọi người ta đến rồi thì cũng không thể để không được chứ.

Tiêu Chiến thở dài, nhìn người bên cạnh vẫn còn đang nghiêm túc nhúng lá lách cho mình, lại nghĩ thôi bỏ đi. Liền gọi người phục vụ lấy nước sôi để nguội đến, lại gọi một ít điểm tâm ngọt để bớt cay, không cần nói ra cũng đã là chuyện rõ ràng.

Vương Nhất Bác ban đầu cho rằng Tiêu Chiến gọi nước sôi là để tự uống, nhưng đợi đến lúc cậu thấy Tiêu Chiến nhúng đồ ăn và thịt vào nước, mũi liền bắt đầu chua xót.

Thật ra Tiêu Chiến vẫn dịu dàng mềm lòng như cũ, luôn không tự giác mà để tâm đến cậu. Tuy rằng ngoài miệng nói mình không phải là Tiêu Chiến trước đây nữa, nhưng sự lương thiện và ấm áp từ trong xương cốt vẫn chưa bao giờ mất đi, trong lòng Vương Nhất Bác vừa ấm vừa chua, Tiêu Chiến thật sự rất tốt, cậu thật sự rất yêu Tiêu Chiến.

Cho nên, hiện giờ Vương Nhất Bác lại càng hận cái người thiếu niên không biết trời cao đất dày, không biết cách trân trọng của 6 năm trước, làm sao lại nỡ nói ra câu ấy, làm sao nỡ để Tiêu Chiến rời đi, lại làm sao nỡ nhìn anh thương tâm khổ sở như thế.

Vương Nhất Bác khó chịu không kìm nổi, nỗi hối hận trào lên khiến cậu thở không ra hơi. Tiêu Chiến gắp thịt đã nhúng xong vào bát cậu, lại đẩy nước sôi đến trước mặt cậu, tức giận nói: "Chẳng tiến bộ chút nào."

Vương Nhất Bác có hơi ngây ra, đầu gục xuống, cảm xúc trầm đi. Tiêu Chiến cũng không biết cậu làm sao, chỉ biết hiện tại cậu không vui.

Do dự một lúc, không biết phải an ủi thế nào cũng cảm thấy mình không nên an ủi. Chỉ là đẩy điểm tâm ngọt đến trước mặt cậu, giúp cậu đổ kem không sữa vào, chỉ đổ một nửa, Vương Nhất Bác không thích ăn quá ngọt.

"Không biết ăn cay thì lần sau đừng chọn chỗ này, cứ như là tôi bắt nạt cậu không bằng."

Vương Nhất Bác lờ đi cái giọng thiếu kiên nhẫn của Tiêu Chiến, cũng lờ đi nội dung lời ấy, chỉ giữ chặt hai chữ lần sau. Tiêu Chiến nói lần sau, bọn họ còn có lần sau nữa. Tâm tình Vương Nhất Bác lại tốt lên, tích cực mà tiếp tục nhúng lá lách cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn tâm trạng âm u của Vương Nhất Bác lại thay đổi, cũng hơi ngẩn ra, sao cái người này lại kì quái thế? Tiêu Chiến nghĩ mình cũng đã nói được lời gì hay ho đâu.

Sao lại thế này rồi, chốt cảm xúc của Vương Nhất Bác đóng mở cái kiểu gì thế? Chọc một cái làm trầm xuống, chọc một cái là lại vui lên?

Tiêu Chiến không biết, đúng là có cái chốt đóng mở như thế thật. Chỉ là cái chốt ấy không nằm trên người Vương Nhất Bác mà thôi.

/

Cuối cùng hai người cũng ăn xong được bữa cơm chiều đầu tiên sau khi gặp lại một cách hoà bình.

Vương Nhất Bác đi thanh toán, Tiêu Chiến cũng chẳng tranh với cậu. Hiện tại Vương Nhất Bác là tầng lớp bóc lột rồi, không phải là cậu bé năm ấy cần anh phải chăm sóc nữa rồi.

Tiêu Chiến ăn no có hơi buồn ngủ, tối hôm qua ngủ không đủ, trong hàng lẩu lại ấm, Tiêu Chiến có chút mơ màng sắp ngủ mất.

Vương Nhất Bác quay về lại thấy Tiêu Chiến ngủ gật, đầu gật gà gật gù, mắt thấy sắp đụng phải bàn, Vương Nhất Bác liền đi một bước dài đến, đỡ lấy đầu Tiêu Chiến, tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, để người dựa vào vai mình, lại ôm vào lòng, lúc này Tiêu Chiến ngoan ngoãn thuận theo như con thỏ con.

Vương Nhất Bác dùng mặt chạm chạm chóp mũi Tiêu Chiến, lại sờ sờ tay anh, nhíu nhíu mày, lấy áo khoác trên ghế khoác lên người Tiêu Chiến, che lại, chỉ để lộ ra gương mặt trắng nõn tinh tế.

Tiêu Chiến hít hít mũi, cau mày "Ưm" một tiếng, ngữ điệu lười biếng mềm mại, như thế giằng co muốn tỉnh dậy. Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói, trầm thấp mà sủng nịch: "Có gì không thoải mái sao?"

Tiêu Chiến mơ màng lắc đầu, khí vị xa xăm mà quen thuộc khiến Tiêu Chiến buông bỏ tất cả phòng bị, chỉ còn lại bản năng tín nhiệm và ỷ lại.

"Ngoan, ngủ đi, đợi lát nữa em gọi anh dậy," Vương Nhất Bác hôn lên trán Tiêu Chiến, giống như mỗi đêm của 6 năm trước, Tiêu Chiến sẽ đều làm vậy với cậu.

Tiêu Chiến tìm một vị trí thoải mái trong lòng Vương Nhất Bác, xong liền bất động, rơi vào mộng đẹp.

Vương Nhất Bác không muốn đánh thức Tiêu Chiến, cậu muốn ở bên cạnh anh lâu hơn một chút, Cậu vừa mới nghĩ xem, phải làm sao mới có thể ở bên cạnh anh lâu hơn được. Nhưng giờ thì tốt rồi, cho dù Tiêu Chiến ngủ mất, không nói chuyện với cậu, thì cậu chỉ yên tĩnh nhìn anh thôi cũng thấy rất thoả mãn.

Hơi thở ấm áp của Tiêu Chiến toả ra ở xương bả vai Vương Nhất Bác, nóng nóng, ấm ấm, nội tâm Vương Nhất Bác tĩnh lặng.

Nhân viên phục vụ đến dọn bàn, tạo ra một chút tiếng vang, Tiêu Chiến hơi nhăn mày, ánh mắt sắc lẹm của Vương Nhất Bác thì quét về phía nhân viên phục vụ. Ánh mắt quay sang nói với Tiêu Chiến lại nhu hoà như nước, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, dỗ dành nói, "Tiếp tục ngủ đi, không có việc gì..."

Tiêu Chiến cọ cọ đầu, tay gãi lung tung, cuối cùng nắm góc áo Vương Nhất Bác, lại ngủ tiếp.

Trong hàng lẩu không phải yên tĩnh, nhưng bọn họ tựa như tách rời với thế giới náo động ồn ào bên ngoài, ở tại một nơi yên tĩnh của riêng hai người. Ánh đèn vàng ấm áp triền miên trên người họ, chiếu thành hai bóng hình giao triền thân mật.

Hà duyên giao cảnh vi uyên ương, hồ hiệt hàng hề cộng ngao tường.

(Trích Cầm Ca của Tư Mã Tương Như, đây là thơ cổ mà tôi cũng chưa tìm được bản dịch nghĩa nên mọi người có thể search google nếu muốn biết thêm ha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net