PN 1: Vài ba chuyện về người yêu cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1: Vài ba chuyện về người yêu cũ

Tiêu Chiến có chút đau đầu.

Người bạn là nhà thiết kế ở nước ngoài mở phòng làm việc trong nước, liên hệ với Tiêu Chiến để hỏi một số việc, con đường nào ok, rồi thì tài nguyên nào ổn.

Người nước ngoài đến mở phòng làm việc, trời xa đất lạ, Tiêu Chiến là chủ nhà, cộng thêm việc người bạn này cũng từng giúp anh không ít khi anh mới đến Anh, nợ người ta không ít, nói thế nào Tiêu Chiến cũng phải đồng ý.

Chỉ là, cái người bạn này còn một thân phận nữa - bạn trai cũ.

Thế này là đủ vấn đề rồi.

Vương Nhất Bác là một người đặc biệt mẫn cảm, nhất là chuyện liên quan đến Tiêu Chiến.

Lúc ấy Tiêu Chiến nhận điện thoại, haiz, chính là trùng hợp thế đấy, cậu vừa vặn ngồi cạnh.

Lúc anh nghe điện thoại, đầu kia mơ hồ truyền đến tiếng nói sang sảng, từng từ tiếng Anh lưu loát, giọng nói trầm thấp. Nhìn dáng vẻ không tự giác trở nên ôn nhu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy trời sắp sập.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến ở nước ngoài từng có bạn trai, không chỉ một người. Tiêu Chiến không có ý kiêng dè, chỉ cần Vương Nhất Bác hỏi, anh sẽ nói, nhưng mà Vương Nhất Bác đến hỏi cũng không dám hỏi.

Cậu cũng không biết vì sao, lần nào cậu cũng ép mình không được để tâm. Nhưng lần này chỉ một chút gió lay thôi cũng đủ khiến cậu mịt mờ, cậu thật sự không khống chế được mình.

Tiêu Chiến thật ra cũng rất để tâm đến cảm giác của cậu, từ sau khi hai người nói rõ ràng với nhau, Tiêu Chiến thật sự đã toàn tâm toàn ý đối xử với mối tình này.

Anh là một người yêu rất tốt.

Cơ bản luôn duy trì khoảng cách với bất kì người con trai, con gái nào khác, chẳng cho người ta một chút cơ hội đến gần mình. Một chút khả năng gây ra hiểu lầm cũng bóp chết từ trong nôi.

Lúc trước cũng không phải không có người yêu cũ liên lạc với Tiêu Chiến, đều bị Tiêu Chiến block ngay trước mặt Vương Nhất Bác.

Trên mặt Vương Nhất Bác tỏ vẻ không sao, bày ra một vẻ rất trưởng thành ổn trọng, không có vấn đề. Rồi nói với Tiêu Chiến rằng em tôn trọng anh, đây là tự do của anh, không sao, em không ngại.

Nói thì dễ nghe lắm, một đống lời nhảm nhí. Chỉ có Tiêu Chiến biết sắc mặt đứa nhỏ kia đen bao nhiêu, cười cũng không cười, mãi đến lúc Tiêu Chiến block người ta mới chuyển biến một chút.

Vương Nhất Bác cũng biết là Tiêu Chiến để tâm đến cậu, trong lòng cậu có vết thương, Tiêu Chiến nguyện ý che chở vô điều kiện.

Theo lý thuyết, cậu không nên có băn khoăn gì, chỉ là lần này thì khác, Vương Nhất Bác có một cảm giác bất an mãnh liệt. Không chỉ vì thân phận bạn trai cũ của vị này, còn bởi vì sự bất giác ôn nhu và do dự của Tiêu Chiến.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tiêu Chiến nhận được điện thoại của người yêu cũ không cúp luôn, mà bắt máy, ngữ khí còn ôn hoà, trong lúc lơ đãng còn bị chọc cười, sau khi nói chuyện xong Tiêu Chiến còn rơi vào trầm tư.

Vương Nhất Bác có một cảm giác nguy cơ chưa từng có, lần này lửa ở sân sau hơn lớn.

Cậu nghe người đàn ông kia nói chuyện với Tiêu Chiến mà cả người xù lông, trái tim bị gai đâm đến đau.

Không phải cậu không tin Tiêu Chiến, mà thật sự là người này thoạt nhìn quá đặc biệt với Tiêu Chiến.

Bọn họ nhất định có quá khứ thuộc về bọn họ, hồi ức thuộc về bọn họ, mà đoạn hồi ức ấy, không có mình.

Vương Nhất Bác nghĩ đến đây, trái tim liền cuộn lại, mặc cho cậu cố gắng hít thở thả lỏng đến thế nào, vẫn không tốt hơn được.

Nhưng cậu có thể trách ai đây?

Rõ ràng là năm đó mình mờ mắt nên mới đẩy Tiêu Chiến ra, mới để người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, Vương Nhất Bác thật sự giận, không phải giận Tiêu Chiến mà là giận chính mình.

Vương Nhất Bác từ đằng sau ôm chặt lấy Tiêu Chiến, dùng lực rất lớn, trước sau mím chặt môi, không nói tiếng nào.

Tiếc là tiếng tim đập dồn dập lại để lộ ra cảm xúc bất an của cậu.

Lần này, đến cả một câu giả dối, "Không sao cả, anh đi đi", cậu cũng không nói nên lời.

Tiêu Chiến nháy mắt liền nhận ra sự khác thường của cậu, lập tức xoay người ôm lấy Vương Nhất Bác, hôn lên bờ môi hơi lạnh lẽo của cậu, thả giọng nhẹ nhàng nói, "Được, anh không đi."

Vương Nhất Bác vẫn không nói gì, cả người bị kéo, giống như một chú cún con bị thương.

Tay Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt theo sống lưng cậu trấn an, hai người ôm rất chặt, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được nhịp tim không ổn định của Vương Nhất Bác.

"Anh và anh ta..." Tiêu Chiến muốn giải thích, anh không muốn Vương Nhất Bác không vui.

Sự mẫn cảm của Vương Nhất Bác không phải không có nguyên nhân, cậu quả thực rất hiểu Tiêu Chiến, cũng đoán được tám chín phần mười.

Vị người yêu cũ này là người đầu tiên anh quen sau khi chia tay Vương Nhất Bác, thật ra cũng dụng tâm.

Chỉ là bởi vì Tiêu Chiến không ngừng nhìn thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác trên người anh ta, giống lắm, tính cách cũng giống.

Nhiệt huyết quật cường giống nhau, thích thể thao mạo hiểm giống nhau, trí mạng nhất, là bọn họ đều có một đôi mắt phượng thanh lãnh.

Khi đó Tiêu Chiến nhìn thấy anh ta, tựa như uống rượu giải khát, không có cách nào cả, anh thật sự quá nhớ bạn nhỏ của anh.

Đối với một Tiêu Chiến mình đầy vết thương lại chỉ có thể kiềm nén tình cảm mà nói, là si tình, cũng là cứu rỗi.

Nhưng đối với người kia mà nói, đêm đó khi Tiêu Chiến đẩy anh ra, khi Tiêu Chiến gọi anh bằng một cái tên Trung Quốc xa lạ, đó là vạn tiễn xuyên tâm, tàn nhẫn đến cực điểm.

Tiêu Chiến hiểu, cho nên hổ thẹn.

Nhận được thâm tình của người, khó có thể hồi báo, cho nên mới do dự.

Chỉ là những điều này anh phải nói với Vương Nhất Bác như thế nào được.

"Đừng nói, em không muốn nghe..." Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng mở miệng, giọng nói mang theo ý giận dỗi.

Tiêu Chiến trong lúc lơ đãng cười thành tiếng, đã lâu lắm rồi anh chưa thấy một Vương Nhất Bác tính tình trẻ con như thế, trong nháy mắt trái tim cũng mềm như kẹo bông.

"Thật sự không muốn nghe?" Tiêu Chiến nhìn chằm chằm đôi mắt Vương Nhất Bác cong môi hỏi.

Vương Nhất Bác ngước mắt, u oán trừng anh, lại rũ đầu xuống.

Vẻ mặt Tiêu Chiến bình đạm, nội tâm lại cảm thán giác quan thứ sáu của Vương Nhất Bác, hơi chuẩn quá rồi.

"Không tin anh à?" Tiêu Chiến nhướn mày, cố ý hỏi.

Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu, cả người đều trở nên hoảng loạn, "Không phải, em không có, không tin à không, không phải không tin."

Vương Nhất Bác sợ đến mức nói chuyện cũng không trôi chảy.

Vương Nhất Bác liếc nhìn thần sắc của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến rũ mắt, không biết hỉ nộ. Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến thấy mình không hiểu chuyện, ép mình cười nói, "Không sao đâu, anh có thể đi mà..."

Câu "Em không ngại" phía sau có thể nào cũng không nói nên lời, Tiêu Chiến thấy nụ cười còn khó coi hơn là khóc của Vương Nhất Bác, miệng nói anh có thể đi, tay lại không hề có ý buông anh ra.

Tiêu Chiến vừa buồn cười vừa có chút giận. Cái tính tình nghĩ một đằng nói một nẻo này bao giờ mới sửa được đây.

Ghen thì cứ quang minh chính đại mà ghen, chẳng lẽ anh lại chưa thương cậu đủ, đã cố gắng cho cậu cảm giác an toàn bao nhiêu lần rồi.

Nhưng với một số việc, đến giờ Vương Nhất Bác vẫn có chút cẩn thận.

Nói đến cùng, vẫn có những thứ khó mà bước qua được.

Tiêu Chiến cũng đột nhiên thấy hối hận vì mấy năm dạo chơi khắp nơi ấy, vốn dĩ anh thấy cũng chẳng có gì, chỉ là một cách sống mà mình chọn vào khoảng thời gian ấy, không có gì phải hối hận cả.

Nhưng bây giờ, lựa chọn ấy lại làm Vương Nhất Bác khổ sở như vậy, anh liền cảm thấy mình sai rồi.

Cho nên anh muốn Vương Nhất Bác biết, có thể hợp tình hợp lí mà không cho anh đi, có thể quang minh chính đại để tâm, có thể không vui, có thể giận dỗi, không cần thiết phải cẩn thận như thế.

"Được, vậy anh hẹn giờ với anh ấy." Tiêu Chiến cố ý nói theo Vương Nhất Bác, làm bộ xoay người lấy điện thoại trả lời tin nhắn.

Trái tim Vương Nhất Bác thoáng cái trầm xuống, thân thể phản ứng sớm hơn một bước, một phen giành lấy điện thoại của Tiêu Chiến.

Giành xong mới phản ứng lại, nghĩ mình vừa làm gì thế này, liền không dám nhìn Tiêu Chiến. Chỉ là cảm xúc cũng không thể đè nén được.

Trong lòng Vương Nhất Bác xoay vần, nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Chiến yêu cậu như thế, một chút tuỳ hứng chắc là vẫn chấp nhận được.

"Không được đi!" Vương Nhất Bác dứt khoát, gần như hét lên, lại cũng rất lưu loát, có thể nhìn ra là sự giận dỗi phát ra từ đáy lòng.

Tiêu Chiến ra vẻ nghi hoặc, "Hả?"

Vương Nhất Bác đi được bước đầu rồi, những bước tiếp theo cũng dễ hơn. Nói đến cùng, gần đây bị Tiêu Chiến chiều chuộng, tính tình trẻ con cũng quay lại không ít.

Kệ con mẹ nó trưởng thành ổn trọng đi, bạn trai sắp đi theo người khác rồi còn hiểu chuyện cái đ gì.

"Hả cái gì mà hả," Vương Nhất Bác dùng sức giữ eo Tiêu Chiến.

"Không cho đi."

"Anh còn muốn đi gặp bạn trai cũ nữa à?"

"Mơ đi, muốn nối lại tình xưa à?"

"Anh nhặt em từ đống rác ra sao?"

"Muốn vứt là vứt được à?"

"Em còn sống đây này! Tiêu Chiến anh chú ý một chút cho em!"

Vương Nhất Bác vặn người Tiêu Chiến lại, lời nói tuôn ra như pháo.

Tiêu Chiến nghe một câu ý cười lại càng rõ hơn, cuối cùng cười ha hả ngã vào lòng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mới nhận ra mình bị Tiêu Chiến gài.

Liền ôm chặt người vào lòng, khẽ cắn môi, "Còn cười nữa?"

Tiêu Chiến vẫn cười không ngừng được. Vương Nhất Bác đợi anh cười xong, vùi đầu buồn bã nói, "Em không muốn anh đi..."

"Cún con ngốc này, anh không định đi," Tiêu Chiến xoa xoa sợi tóc mềm mại của cậu.

"Anh đang nghĩ, phải làm sao mới giúp được anh ấy." Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, hơi có chút rối rắm.

Vương Nhất Bác làm như bất mãn vì anh hao tổn tinh thần cho người khác, hơi hơi dùng sức đè xuống chân mày nhíu chặt của anh.

Đột nhiên anh nhìn Vương Nhất Bác ở trước mặt, nhanh trí, cười.

"Vương Nhất Bác, em đi thay anh đi."

"Đường đường tổng tài, tìm chỗ thuê phòng làm việc không khó đâu nhỉ?"

Tiêu Chiến cười lấy lòng, Vương Nhất Bác liền ngây ra.

Anh nợ người ta, để Vương Nhất Bác đi trả vậy.

Ánh mắt Tiêu Chiến trầm đi, nếu như vẫn còn suy nghĩ gì không nên có, thì gặp được Vương Nhất Bác rồi, cũng nên sớm chặt đứt thôi.

Tình cảm của hai người, trước giờ đều không thể chứa nổi người thứ ba, càng không thể chứa nổi nhân từ và mềm lòng.

/

Vương Nhất Bác đi gặp cái vị người yêu cũ kia, cũng không đến mức cãi cọ gì, hai người cũng nói chuyện rất hợp, xem địa điểm xong còn hoà bình mà ăn một bữa cơm.

Cứ tưởng là sẽ gặp được một người nước ngoài, kết quả gặp rồi Vương Nhất Bác mới biết là Hoa kiều, lại còn biết nói vài câu tiếng Trung.

Ví dụ như, anh ta thử gọi tên tiếng Trung của Vương Nhất Bác, lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác quay đầu lại, ánh mắt như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó, cười khổ lắc đầu.

Vương Nhất Bác có chút nghi hoặc, nhưng cũng không để trong lòng.

Bởi vì nội tâm Vương Nhất Bác không được bình tĩnh như thế.

Người đàn ông trước mắt có khuôn mặt tuấn lãng, tính cách cũng tốt, có chừng mực, khiến người ta có cảm giác thoải mái. Năm đó nhất định anh ta chăm sóc Tiêu Chiến rất tốt, cho nên Tiêu Chiến mới nhớ mãi không quên.

Ăn mặc thoạt nhìn cũng khá xa xỉ, nói chuyện rồi phát hiện ra cũng là người xuất thân từ gia đình có tiếng.

Chẳng sợ thân phận xấu hổ, chẳng sợ mang theo thành kiến, Vương Nhất Bác vẫn không thể không thừa nhận, đây quả thực là một người đàn ông ưu tú.

Cậu tưởng tượng đến việc Tiêu Chiến từng thân mật ở chung với người đàn ông trước mặt, có lẽ cũng sẽ đi xem phim với anh ta, nấu cơm cho anh ta, có thể còn...

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng chua, lúc uống rượu cũng dứt khoát hơn.

/

Sau khi về nhà, Vương Nhất Bác không nói hai lời liền ấn Tiêu Chiến lên giường làm hết lần này đến lần khác, lại còn vừa làm vừa hỏi Tiêu Chiến xem cậu có lợi hại không.

Bởi vì Vương Nhất Bác đố kị, cũng nghĩ mà thấy sợ, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi Tiêu Chiến đã không thuộc về cậu, mà thuộc về một người đàn ông kiêu ngạo tươi đẹp khác rồi.

Lửa giận lẫn với tình dục thiêu đốt khiến cậu có chút mất lý trí.

Tiêu Chiến cong người gắt gao bám vào cậu, vừa mới bắt đầu, còn có thể ôn nhu mà thừa nhận tất cả lòng đố kị của cậu, tuy rằng bị sự kích động của Vương Nhất Bác hôn đến mất lực, vẫn tận lực đáp lại, trấn an cậu.

Vương Nhất Bác giống như một đứa trẻ bị chiều hư, lại càng tăng lực, hỏi, anh ta cũng lợi hại như thế sao? Trong ngữ khí tàn nhẫn còn mang theo một tia ấm ức.

Nghe được Tiêu Chiến có chút khó chịu, môi khép mở vài lần, vẫn ngậm miệng không nói.

Sau đó thì thật sự quá mệt mỏi, khoé mắt phiếm hồng, đứt quãng cầu xin Vương Nhất Bác nói, khó chịu, đừng mà, không chịu nổi nữa...

Cuối cùng nước mắt không nhịn được lăn xuống, mới đánh thức Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác luống cuống tay chân ôm Tiêu Chiến vào lòng an ủi, giúp anh lau nước mắt, không ngừng xin lỗi, không ngừng nhỏ giọng dỗ dành. Chỉ sợ Tiêu Chiến giận thật.

Tiêu Chiến rất mệt, nhắm mắt nằm trong lòng Vương Nhất Bác thở dốc, đè nén lại tình dục và sự mệt mỏi.

Nhìn Tiêu Chiến không có phản ứng, Vương Nhất Bác hoang mang lo sợ. Cậu thật sự là tên khốn, sao có thể không để tâm đến cảm xúc của Tiêu Chiến chứ.

"Bảo bảo, anh nói chuyện với em được không..."

"Đừng không để ý đến e mà..."

Vương Nhất Bác nói liên miên rõ ràng, giọng nói nghẹn nghẹn trầm trầm, ấm ức sợ hãi đến cực điểm.

Thật lâu sau, Tiêu Chiến thở dài một hơi, rốt cuộc mở miệng.

"Không có người khác, chỉ có em thôi."

Vương Nhất Bác có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến.

Giọng nói của Tiêu Chiến hơi yếu ớt, mang theo sự bất đắc dĩ và thoả hiệp.

"Thân thể của anh thành thật hơn anh nhiều."

"Từ đầu đến cuối."

"Chỉ chấp nhận em thôi."

Vương Nhất Bác phủ lên đôi vai mảnh khảnh của Tiêu Chiến, tay ôm chặt lấy eo nhỏ của Tiêu Chiến, nghẹn ngào khóc.

Không biết làm sao, nước mắt có ngăn cũng không ngăn được.

Cậu nhớ, trước khi tạm biệt, người đàn ông kia nói với cậu một câu cuối cùng,

"You are a lucky man."

May mắn đến mức nào, mới có được tình yêu của người.

_____________

Uwuwuwu, định lười biếng một chút mà cái phiên ngoại này cũng xứt sắc quá rồi T-T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net