Chương 0: Dẫn truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22.520  18:33

Trời đã lạnh dần. Trong xe mở điều hòa, nhưng khi đầu ngón tay chạm lên cửa sổ xe vẫn có thể chạm vào cơn ớn lạnh thẩm thấu tới tận xương.

Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu một cái, hành khách ở ghế sau đang nói chuyện điện thoại, nụ cười vừa hòa nhã vừa có phần mệt mỏi, "Ừ, Hàng Châu lạnh quá, ngày mai anh phải đi mua quần áo."

"Nếu như bọn họ mà biết anh được điều tới sát giờ, ngày mai nhất định sẽ vui đến phát điên lên." Lauren hớn hở trêu chọc Tiêu Chiến trong điện thoại, "Tối qua lúc em nói chuyện này với Ann, chị ấy còn hỏi có cần điều mấy người ở trụ sở bên đó đến cho anh dùng không, em thấy chị ấy chính là tự mình muốn đi!"

Ann là giám đốc ở trụ sở Hàng Châu, lúc nào cũng cười hi hi, là một chị gái cười lên trông rất phúc hậu, có lần thẩm tra cuối năm còn cùng Tiêu Chiến và Lauren ăn cơm ở Bắc Kinh.

Tiêu Chiến cười lên đôi mắt cong cong, "Không cần đâu, anh thấy khá đủ người rồi mà."

Lauren chẹp miệng một tiếng, "Anh không thể chuyện gì cũng tự mình gồng gánh chứ." Cô dừng lại một lát, không biết đang nghĩ tới điều gì, "Chuyện mấy bạn nhỏ làm không được anh cũng tự ôm vào người, năm nay anh đã thăng chức lên giám đốc rồi, vẫn cần cái gì cũng tự làm sao? Em không muốn lại phải đến bệnh viện thăm anh lần nữa đâu."

"Làm gì khoa trương tới mức ấy, lần đó chỉ là bị cảm lạnh thôi." Tiêu Chiến không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ mềm mỏng nói, "Bận một chút cũng rất tốt."

Ánh mắt rơi ra phía ngoài cửa sổ, xe đã chạy vào trong đường hầm, ánh sáng vàng lành lạnh của đèn đường tỏa xuống, dừng lại trên mặt Tiêu Chiến chốc lát, sau đó lại chạy về phía đằng sau. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vào giây phút ánh đèn đường quen thuộc lướt ngang qua đáy mắt, anh nhắm mắt lại. Có lẽ do đã muộn, trên đường cũng ít xe, còn chưa kịp chợp mắt đã nghe thấy tài xế nói, "Đến rồi."

Lạnh thật đấy.

Nếu không phải đã dự đoán trước được việc cả ngày đều ngồi trong phòng họp với khách hàng, anh tuyệt đối sẽ không chỉ mang theo mỗi quần áo mặc đầu đông. Ở Bắc Kinh lâu rồi, trước lúc đến cũng đã xem dự báo thời tiết, chỉ cảm thấy nhiệt độ còn cao hơn Bắc Kinh 10 độ, cũng quên mất phương Nam có thời tiết như thế nào, gió lạnh ẩm ướt luồn sâu vào tận xương tủy, lạnh tới nỗi khiến anh run cầm cập.

Tiêu Chiến ngáp một cái, hơi nóng bị gió thổi, cơn buồn ngủ cũng lạnh tới mức biến mất luôn. Anh nhấc vali ra, cuốn chiếc áo gió trên người lại, đi về quán cafe ở phía trước.

Quán cafe không nhỏ, trên cửa kính còn dán những thứ đồ trang trí Giáng sinh xanh xanh đỏ đỏ, không biết là đã bắt đầu đón Giáng sinh sớm như vậy, hay là từ năm ngoái đến nay chưa gỡ xuống. Lúc đi qua Tiêu Chiến còn liếc nhìn hình dán cây thông Noel bị dán lệch một cái, miếng giấy thếp vàng khảm trên tán cây trông có vẻ rất vui mừng hớn hở.

Tuy trên cửa có viết kinh doanh tới hai giờ sáng, nhưng chín giờ tối, trong quán đã không còn người. Trước quầy là một cô gái trẻ, hình như không thể nói chuyện, nhưng cô có một đôi má lúm đồng tiền, lúc cười lên trông rất ngọt.

Tiêu Chiến gọi một ly Americano nóng, cô gái còn cúi đầu viết lên giấy, "Muộn thế này rồi, sẽ mất ngủ đó."

Tiêu Chiến lắc đầu, cười nói, "Đang tăng ca này, không còn cách nào khác, đồ uống đắng mới nâng cao tinh thần."

Ngồi trên ghế cao lâu sẽ đau lưng, thế là Tiêu Chiến dứt khoát di chuyển đến trước bàn trà, ngồi khoanh chân trên tấm thảm trải sàn để trả lời email.

Trong lúc không chú ý, đèn trong quán cafe lại tắt thêm hai chiếc, Tiêu Chiến ngáp một cái, đóng email lại, bắt đầu chuẩn bị review bản thảo, ngước mắt lên mới trông thấy cô gái ở trước quầy đang ôm một tấm thảm tới, ý bảo anh lót lên ngồi, còn bê chiếc cốc sót lại một chút cafe lạnh ngắt của anh đi, đổi thành một cốc nước nóng.

Tiêu Chiến rất cảm kích cười với cô, cô gái chỉ gật đầu rồi lại đi về trước quầy. Tiêu Chiến trải tấm thảm kia lên kê xuống bên dưới một chút, ôm lấy chiếc cốc thủy tinh nóng hổi, vừa mới thở ra một hơi thở ấm áp, đã nghe thấy nhạc nền trong quán cafe đã được đổi, từ một bản nhạc nhẹ nhàng thuần âm, đổi sang một bài hát tiếng anh triplex.

"Maybe I am, the same as I always am..."

Dường như ngay trong khoảnh khắc, Tiêu Chiến thất thần tại chỗ.

Bài hát vẫn đang phát, màn hình laptop đã tắt ngúm, nhiệt độ của ly nước vẫn chưa hạ xuống, liên tục làm nóng cháy lòng bàn tay anh.

Đáy mắt Tiêu Chiến mờ mờ dâng lên một tầng hơi nước, giây phút vành mắt cay xè, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa đông ở Hàng Châu là trơ trụi, chẳng có bất cứ cái gì, nhưng trong lúc hốt hoảng anh dường như trông thấy một bông hoa tuyết giống như một chiếc lông vũ nhỏ bé, bị gió thổi bồng bềnh giữa không trung, anh đưa tay lên bắt, chỉ thấy nó xoay tròn rồi bay đi mất.

Anh cười nói với người bên cạnh, "Tuyết rơi rồi, có phải là tuyết rơi rồi không, em nhìn thấy tuyết rồi!"

Phía không xa có tiếng người bán hàng rong đang rao hàng, trong không khí trộn lẫn mùi thơm của khoai lang và ngô nướng, đèn đường kiểu cũ lúc nào cũng không đủ sáng, nhưng trong một đoạn đường ngắn của bóng đêm đen, một cột sáng nhỏ bé chiếu xuống phía dưới cũng là toàn bộ của thế giới.

Ánh sáng ấm áp đảo loạn một hồ nước xuân, người bên cạnh không nói gì, giống như đang cười anh.

Tiêu Chiến không nhớ bài hát đã phát xong từ lúc nào, nhưng thời gian đã chỉ thẳng mười hai giờ, anh đứng dậy gập máy tính lại, xách hành lý chuẩn bị về khách sạn.

Lúc đi qua quầy thu ngân, cô gái nằm bò trên mặt bàn ngủ say, Tiêu Chiến nhẹ tay nhẹ chân đặt tấm thảm đã gấp gọn gàng lên trên quầy, nhét một trăm tệ dưới đáy cốc của cô, nghĩ một lát, sợ đối phương hiểu lầm, lại xé một tấm giấy nhớ ở bên cạnh lên, viết, "Cảm ơn bạn đã bật bài hát mà tôi thích."

Bên ngoài vẫn là mùa đông giá rét, Tiêu Chiến dụi dụi mắt, nhìn con phố lác đác gần như không có người và ánh đèn đường ảm đạm.

Anh biết, Hàng Châu tháng mười một có lạnh hơn nữa thì cũng không có tuyết rơi, thậm chí cả mùa đông cũng chẳng thấy có tuyết.

Ngày hôm sau còn chưa tới tám giờ, Tiêu Chiến đã tỉnh rồi, dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo, dí sát mặt vào gương nhìn một cái, dưới mắt có một quầng xanh đen nhàn nhạt. Anh ngáp ngắn ngáp dài, mặc áo khoác ngoài lên đi xuống nhà ăn để ăn sáng.

Fiona từ tít xa đã trông thấy anh, còn có cả Tracy đang trố tròn mắt ra nhìn nữa, cô lắc tay Fiona nói, "Chị Phi, chị véo em xem, sao em hình như trông thấy Sean rồi."

Trước đây Fiona từng làm chung một dự án với Tiêu Chiến, chớp chớp mắt nhìn nửa ngày, nghiêm túc đáp, "Em không nhìn nhầm đâu, thật sự là Sean đó."

Tiêu Chiến không biết bọn họ đang thì thầm cái gì, đi tới chào hỏi, "Nói gì thế?"

Tracy kích động siết bàn tay đang cầm cốc sữa đậu nành, "Sean, chào anh, nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu."

"Nghe danh đã lâu cái gì chứ, họp thường niên năm ngoái chẳng gặp là gì? Bài nhảy mà em nhảy anh vẫn còn nhớ đó." Tiêu Chiến bị cô gái chọc cho bật cười, di chuyển tầm mắt, hỏi, "Bạn nhỏ Fiona, năm nay đã thi qua thuế pháp chưa?"

Fiona vừa nãy vẫn còn đang tính toán xem thuế pháp của mình phải đạt mấy điểm mới có thể qua, nào ngờ tự nhiên lại bị đâm một nhát, vô cùng đau lòng nói, "Em đã S1 rồi, sao vẫn còn gọi em là bạn nhỏ thế... Sao anh lại ở đây? Không phải đang ở Thượng Hải làm dự án à?"

"Nhanh ghê, đã thăng lên S rồi." Tiêu Chiến cười di chuyển tầm mắt sang hướng khác, lấy một ly cafe cho mình, nhưng cafe của bữa sáng tự phục vụ nhạt nhẽo chẳng có vị gì, uống một cái đã khiến người ta trực tiếp nhíu mày, "Vốn dĩ anh ở Thượng Hải... Sao em biết anh làm dự án ở đâu?"

Fiona chẹp chẹp miệng, nhẹ nhàng nói, "Thầy Tiêu, anh không biết anh nổi tiếng thế nào đâu. Trong group của bọn em, tuần nào cũng có người đi xem kế hoạch dự án của anh, xem xem team nào may mắn như vậy, có thể gặp được anh, anh làm mọi người đều chết mê chết mệt hết rồi."

Thấy hai cô gái đang lén cười, Tiêu Chiến bị nói tới mức bắt đầu thấy ngại, kéo áo ngoài bảo, "Mau ăn sáng đi! Lát nữa còn tới chỗ khách hàng."

Tiêu Chiến đi lấy đĩa, Tracy vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn bóng lưng anh, thấy người đi xa rồi mới kéo kéo tay áo Fiona hỏi, "Sean rốt cuộc tốt đến mức nào thế? Anh ấy thật sự chưa từng nổi nóng bao giờ à? Bị giục deadline cũng không sụp đổ? Làm sai số liệu cũng không mắng người? Anh ấy đẹp trai ghê, cảm giác cho dù anh ấy có mắng em thì em cũng chỉ có thể nhìn mặt anh ấy mà ngây người ra."

Fiona thấy cô nói thế thì bật cười, "Người ta cũng là người có được không hả, tất nhiên cũng sẽ sụp đổ, chị còn từng thấy anh ấy đuổi theo tàu cao tốc nữa kìa, nhưng dáng vẻ lúc anh ấy chạy cũng đẹp hơn người khác..."

"Sean quả thực vô cùng dịu dàng, rất ít khi nổi giận, nhưng anh ấy cũng có nguyên tắc. Có lần team bọn chị có một bạn nhỏ lúc gửi văn kiện không chú ý, xảy ra một lỗi lớn, lúc anh ấy nói người ta giọng điệu vẫn rất ôn hòa, sau đó bạn nhỏ kia cười, Sean liền nói, cười cái gì, có cái gì buồn cười? Wa, lúc đó cả phòng họp đều rơi vào sự im lặng chết chóc."

Fiona nói đến đây, giống như bị rùng mình mà rung vai một cái, "Nhưng anh ấy luôn có khả năng xử lý được tất cả các tình huống một cách hợp lý, đó là sự thật."

Tracy gật đầu tỏ ý tán đồng, "Anh ấy trông vừa ôn hòa vừa khó tiếp cận, thật sự cuồng công việc lắm à?"

"Có chút đấy. Sức chịu đựng tâm lý của anh ấy thật sự rất lớn, khách hàng khó chơi đến mức nào cũng đều có thể bày ra một khuôn mặt tươi cười, giống như trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến anh ấy suy sụp." Hai người nhìn sang góc nghiêng khuôn mặt vô cùng rõ ràng của Tiêu Chiến lúc anh đang chọn bánh mì, "Là một người vô cùng liều mạng."

Fiona lấy một cái thìa gạt cháo trong bát, đột nhiên như nhớ ra điều gì, nhồm nhoàm nói, "Phải rồi... Nói như vậy thì, thật ra chị từng thấy một lần Sean có dáng vẻ bất thường..."

"Thế nào thế nào?" Lòng tò mò hóng hớt của Tracy nổi lên, không cả bóc trứng gà nữa, "Bất thường kiểu gì?"

"Thật ra cũng không phải rất bất thường, chỉ là hơi..." Fiona nuốt một miếng cháo, nghiêng đầu nhớ lại một chút, lộ ra một biểu cảm có phần nghi hoặc, "Ầy, chị không biết nên hình dung thế nào."

"Thì có một lần bọn chị làm trung kỳ ở Tam Hoàn ấy, lúc đó là mùa hè, hôm ấy còn mưa bão to lắm, hôm đó Sean hồn bay phách lạc, bọn chị gọi anh ấy mấy lần anh ấy vẫn chưa phản ứng ra."

"Lúc chị ăn trưa xong quay lại, phát hiện anh ấy vẫn chưa ăn, vẫn đang ngồi thừ người ra đó. Chị nghe thấy anh ấy tự nói một mình mấy lần liền, cứ nói, 'Đi đâu rồi nhỉ?', 'Sao lại không có chứ?'"

Fiona nhăn mày nhớ lại, "Anh Allen ở cùng một phòng với Sean đúng không? Hôm sau bọn chị đi hỏi anh ấy, Allen bảo Sean đã đánh mất dây chuyền."

Tracy "a" lên một tiếng, đáp: "Chắc là phải thích sợi dây chuyền đó lắm nhỉ? Em hiểu, ầy, trước đây em làm mất một đôi khuyên tai, rõ ràng cũng không phải là rất đáng giá, nhưng em rất thích nó, đau lòng muốn chết luôn."

Tiêu Chiến uống nửa cốc Americano chẳng ra cái vị gì kia, ăn một nửa góc bánh mì. Khách sạn cách chỗ khách hàng không xa, đi bộ không bao lâu là có thể tới.

Khách hàng của dự án lần này là một công ty trang sức đá quý, những năm gần đây không ngừng mở rộng, quy mô vô cùng khả quan, Tiêu Chiến đến làm kiểm tra IPO cho bọn họ cũng không dám sơ suất hay lơ là, trước khi đến còn xem qua tạp chí, thương hiệu này tuy trẻ tuổi, nhưng ý tưởng thiết kế rất tiên phong, ở trong giới nhận được lời khen không ngớt, trong ngành trang sức đá quý cũng được không ít người coi trọng.

Người của cả một team đứng chật ních thang máy, Tiêu Chiến đứng ở hàng trong cùng, cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại. Ai ngờ lúc cửa thang máy gần như đóng lại, lại bị người ở bên ngoài nhấn nút mở ra.

Tiêu Chiến không để ý, tận tới khi phát giác ra một đám người ban nãy vẫn còn mồm năm miệng mười nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển tự nhiên im phăng phắc, anh mới ngẩng đầu.

Quả nhiên lại có một người đi vào, người ấy đứng quay lưng vào Tiêu Chiến, ở giữa còn cách tới tận mấy người, Tiêu Chiến chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của người đó, dưới mái tóc mềm mại hơi đem theo chút màu hạt dẻ lộ ra một chiếc gáy trắng ngần.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào nốt ruồi sau gáy người ấy, quên trả lời tin nhắn, mắt cũng quên luôn cả chớp, tận tới khi thang máy "tinh" một tiếng rồi mở ra, người đó đứng ngay ở cửa, là người đầu tiên bước ra ngoài.

Những người bên cạnh ào ào đổ ra, Fiona quay đầu lại gọi anh, "Sean, đi thôi!" Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân đều đang tê dại, đáp một tiếng rồi đi theo ra ngoài.

Anh cất điện thoại vào túi áo, dẫn team đi về hướng phòng họp đã liên hệ sẵn từ trước, hành lang ở chỗ này vừa dài vừa nhiều, mỗi phòng làm việc và phòng họp thôi đã bao nhiêu gian như thế, chỉ cách một góc cua, đã không biết người kia đi về hướng nào rồi.

Giám đốc từng liên hệ với Tiêu Chiến lúc trước nói đợi một chút sẽ cùng họp với ông chủ, kêu mọi người đợi thêm, Tiêu Chiến treo một nụ cười lên đáp lời, ngón tay cứng nhắc theo bản năng nhấn nút mở nguồn laptop.

Màn hình sáng lên rồi lại tối đi, Tiêu Chiến nhập mật mã tới lần thứ ba, cuối cùng mới vào được giao diện chính.

Fiona đang mở máy tính lên xem lịch trình công việc, thình lình bị gọi một câu "Này", cứ tưởng Tiêu Chiến có chuyện gì cần phân phó.

Ngày thường Tiêu Chiến đẹp đẽ và xa cách như vậy, trong đoàn người anh trở nên không giống với người phàm, cô thế nào cũng không ngờ được lúc này anh lại hạ mắt xuống nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình điện thoại, trong nét mặt dịu dàng đem theo sự không chắc chắn mà trước nay cô chưa từng thấy, dáng vẻ cô đơn như một chú mèo.

"Em thấy anh có béo lên không?" Tiêu Chiến do dự một chút, hỏi cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net