Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa sau của Trường trung học số 19 nằm trong một con hẻm nhỏ. Mùa đông, trời còn chưa tối hết, con hẻm vốn dĩ bốn năm người dàn hàng ngang thì không đi vừa đã chen chúc đầy những sạp bán hàng rong, bánh rán Sơn Đông, mì lạnh nướng Đông Bắc, mì lạnh Từ Châu, đủ loại đồ ăn bày bán la liệt như bản đồ Trung Quốc vậy. Chú bán khoai lang đẩy một chiếc xe lớn, híp mắt lại đứng tựa lên xe hút thuốc, trong chiếc lò nướng đen thui vì cháy sém kia tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của khoai lang nướng chín.

Cổng trước gần với mặt đường, vào giờ cao điểm buổi tối còn bị kiểm soát giao thông, ra vào đều nghiêm ngặt, cũng khá thông thoáng, nhưng những học sinh lớp dưới không phải học tự học buổi tối đều đi ra bằng cổng sau, không mua cũng sẽ hít hà hương thơm một chút.

Sạp hàng ở đây sẽ bày bán tới chín rưỡi, bởi vì ngoại trừ những học sinh lớp 12 đến học tiết tự học buổi tối, còn có một tốp học sinh đang học đội tuyển toán trong trường. Thầy giáo dạy đội tuyển tốt nhất toàn thành phố, xách đèn lồng cũng không tìm nổi, chỉ chịu bồi dưỡng cho chính học sinh trường 19 của mình thôi.

Những học sinh mặc đồng phục màu xanh lam trắng ôm đồ ăn trong lòng, cứ thế di chuyển ra bên ngoài, con hẻm nhỏ giống như miệng một chiếc chai, mùa đông có lạnh đến mấy cũng hiện ra vô cùng ấm áp.

Mà Tiêu Chiến lúc này quả thực rất nóng, suốt một đường gào lên "Xin lỗi nhường đường một chút", suốt một đường lòng nóng như lửa đốt mà chạy ngược dòng người, chen vào phía cổng sau.

Tiếng chuông tự học buổi tối của học sinh lớp 12 đã vang lên hai lần — đây cũng là tiếng chuông của lớp đội tuyển, Tiêu Chiến nghe xong càng sốt ruột hơn, khó khăn lắm mới chui vào cổng được, trường trung học số 19 lại có tới ba tòa nhà dạy học, anh còn chạy nhầm cả hướng, lúc chạy được tới cửa phòng học, lớp đã đang giảng bài rồi.

Tiêu Chiến vội vàng phanh lại, bấy giờ mới sực nhớ, vội vàng cởi chiếc áo đồng phục trên người ra nhét vào cặp — quần của trường bọn họ giống với đồng phục bên trường số 19, quần thể thao màu xanh lam đậm, nhưng áo thì không thể đánh lừa được.

Lúc gõ cửa, thầy giáo vừa mới phát đề xong, y đeo một chiếc kính gọng đen, đôi mắt nhỏ trông rất sắc bén, thấy Tiêu Chiến lạ mắt, quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, ngón tay miết miết trên đầu viên phấn, hỏi: "Đến muộn thế, cậu ở lớp nào?"

Tiêu Chiến ngốc luôn, người lên lớp hôm nay không phải thầy giáo Triệu Kim mà Tiêu Tuấn Ninh đã cho anh xem ảnh, mà là Bồ Chí Hoa — người còn nổi tiếng hơn trong việc đi đầu môn học của trường trung học số 19. Tiêu Chiến cả nửa ngày vẫn chưa hồi chuyển lại, mặt mũi đỏ bừng cả lên, chỉ đành nhỏ giọng nói: "Em đi vệ sinh ạ."

Thấy Bồ Chí Hoa nghi hoặc nhìn mình, Tiêu Chiến vậy mà lại không may mắn như trong tưởng tượng, ngược lại trái tim còn lạnh đi một nửa. Dù sao Tiêu Tuấn Ninh đập tiền để lôi kéo quan hệ cho anh, thông qua họ hàng thân thích nhà hàng xóm đối diện, mới nói chuyện được để giúp Tiêu Chiến đi cửa sau đến nghe giảng ở lớp đội tuyển — dù sao anh cũng không phải học sinh của trường 19, vả lại học sinh của người ta còn phải thi qua vòng tuyển chọn mới được vào trong.

Tiêu Chiến căng thẳng chà xát ngón tay, cả căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, vô số ánh mắt rơi lên người anh đều giống như có nhiệt độ, nóng tới mức dọa người. Bồ Chí Hoa vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, Tiêu Chiến đang định mở miệng, còn chưa kịp nói gì, đã thấy có người ngồi ở bàn sau đột nhiên giơ tay lên nói: "Đây nè, giữ chỗ cho cậu rồi!"

Tiêu Chiến trợn tròn mắt, ánh mắt xuyên qua căn phòng ngồi chật ních toàn là người, rơi lên người cậu bạn vừa mới lên tiếng. Là một nam sinh, cười rất rạng rỡ, tay cầm một chiếc bút chỉ chỉ lên chỗ trống ở bàn trên, "Đi vệ sinh cũng lâu!"

Bên cạnh chỗ trống mà bạn học đó chỉ cũng có một nam sinh, Tiêu Chiến không đeo kính, chỉ lờ mờ nhìn thấy, sắp cuối tháng mười rồi, người đó vẫn mặc chiếc áo đồng phục xuân hạ màu trắng của nhà trường, nhìn cũng đủ thấy rét run.

Tóc cậu so với tóc người khác thì dài hơn một chút, nhìn từ xa trông có chút lười nhác, vừa nhìn đã thấy là kiểu hay thích ngủ gật trên lớp. Cậu ấy dường như có quen biết với bạn ở bàn sau. Lúc đó, cậu cũng đang nhìn Tiêu Chiến, không biết đang nghĩ gì.

"Đây, tới liền!" Tiêu Chiến có đến 90% chắc chắn rằng cả hai người này anh đều không quen, nhưng anh nhanh nhạy, vội vàng rảo bước về phía trước, giống như sợ Bồ Chí Hoa sẽ tóm được anh rồi nhìn ra sơ hở nào đó vậy.

"Đợi đã." Bồ Chí Hoa đứng sau lưng anh lên tiếng, Tiêu Chiến bị y làm cho giật mình cả người cứng ngắc, không chắc chắn quay đầu lại, nhìn y bằng ánh mắt vô tội.

"Không biết đường đóng cửa à, hay định để tôi đóng?" Bồ Chí Hoa xem ra khá nóng tính, liếc mày một cái, vứt câu nói kia lại rồi quay lưng viết lên bảng tiếp, âm thanh loạt soạt, cây phấn gãy thành ba.

Tiêu Chiến thở ra một hơi, lại vội vàng quay đi đóng cửa, rón ra rón rén giống như một chú thỏ.

"Lấy tài liệu vừa mới phát ra..."

Ngoài cửa sổ đã chập choạng tối, ánh đèn huỳnh quang trắng bệch, Tiêu Chiến ngồi xuống trong một loạt tiếng lật đề sột soạt. Cậu bạn nhỏ giải vây cho anh ở bàn sau đáp lại sự cảm kích của Tiêu Chiến bằng một ánh mắt chứa đầy ý cười, tặc lưỡi một cái nhìn sang nam sinh ngồi cùng bàn với Tiêu Chiến, nói, "Đừng cảm ơn tôi, không phải công của tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn cậu ấy."

Ban nãy chạy vội, lại bị dọa cho một trận, Tiêu Chiến rịn một lớp mồ hôi, cởi áo khoác ra liền bị gió thổi cho run cầm cập. Nghiêng đầu sang nhìn, Tiêu Chiến mới phát hiện cửa sổ trong phòng học hình như hỏng mất rồi, không khép chặt được, có chút gió lạnh luồn vào trong.

Người ngồi cùng bàn không nhìn anh, một tay chống đầu, đang viết tên lên tờ đề, cậu ấy rất trắng, mạch máu đều hiện lên rõ ràng ở phần da lộ ra dưới tay áo đồng phục.

Lần này đến gần, Tiêu Chiến lại quan sát người ta thêm một lát, 90% tin tưởng trong lòng biến thành 100%, anh quả thực không quen người này.

Vậy chính là Lôi Phong sống* rồi! Nhưng Lôi Phong này trông cũng rất đẹp trai.

*Lôi Phong sống: ý chỉ những người sống giống như Lôi Phong(một nhân vật lịch sử), lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.

Tiêu Chiến chưa lấy đề thi, sáp đầu qua muốn nhìn tài liệu mà đối phương đang cầm một cái. Nào ngờ người kia lạnh lùng hỏi, "Tự mình không có đề à?" Tiêu Chiến liếc cậu, sợ tới mức rụt cổ lại, ấn tượng đối với ân nhân cứu mạng nhanh chóng thay đổi, thầm nghĩ người này hung dữ ghê, anh hơi ngây ra một lát, theo bản năng nói, "Không."

"Soạt" một tiếng, người đó nhíu mày gạch vài nét lên trên tờ đề, ném lên mặt bàn của anh.

Tiêu Chiến bị trận gió khi người kia nhấc đề lên phả vào mặt, vẫn còn ngơ ngác ngồi chớp mắt, đã thấy người này quay về phía sau, không hề nể tình mà rút một tờ khác ở bàn dưới, cậu bạn ở bàn sau gào mồm lên, còn gọi, "Ấy ấy, làm gì thế, tờ này đã làm xong đâu!"

Giọng cậu ta lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh đều liếc mắt nhìn, Bồ Chí Hoa đứng trên bục giảng ném một mẩu phấn tới, chuẩn xác bay lướt qua Tiêu Chiến, đập lên mặt bàn của cậu nam sinh kia, "Lâm Giác, mỗi cậu có miệng đấy à?"

Mọi người trong phòng học cười ầm lên, đuôi mắt Tiêu Chiến thấy khóe miệng cậu bạn cùng bàn hơi cong lên, hình như đang cười. Tiêu Chiến nhỏ giọng nói "Cảm ơn", rút nắp bút ra, thấy trên cột điền tên có một cái tên bị gạch xóa mấy nét, chỉ có thể nhìn ra "Vương Nhất", chữ thứ ba mới viết được mỗi một nét ngang.

Vương Nhất..........gì đây nhỉ?

Môn toán của Tiêu Chiến trong lớp thực nghiệm cũng chỉ có trình độ trung bình, chủ yếu vẫn phải dựa vào thói quen tích lũy bao nhiêu năm của một học sinh con ngoan trò giỏi, không hẳn thuộc loại rất có thiên phú.

Lão Diêu chủ nhiệm lớp họ chính là một giáo viên dạy toán, hận không thể đem mấy chữ "Học tốt toán lý hóa, đi khắp thế giới này cũng chẳng sợ gì" khắc trong đầu bọn họ, khai giảng lớp mười mới hơn hai tháng, đã thông báo đến việc đi thi đội tuyển toán rồi.

Cuộc họp phụ huynh lần trước, Lão Diêu cũng nói đi nói lại, "Chưa từng học qua lớp cơ bản cũng có thể đi học thử xem sao, mỗi một cơ hội tham gia thi đội tuyển toán đều rất hiếm có."

Sau khi Tiêu Tuấn Ninh họp phụ huynh về thì cứ đi đứng không bình thường, đứng trong hẻm nói chuyện với chú Trương nhà hàng xóm tận hai tiếng đồng hồ, quay về liên tuyên bố quyết định trọng đại của ông, "Ba liên lạc với thầy Triệu Kim ở trường 19 cho con rồi, tối thứ sáu con đi học lớp đội tuyển với bọn họ."

Lúc ông nói chuyện này, Tiêu Chiến đang chán chường nằm bò trên mặt bàn, cầm bút chì vẽ ngang vẽ dọc trên phần giấy trắng của quyển sách giáo khoa lịch sử, chỉ qua loa mấy nét, còn nhìn ra có chút xu hướng của họa sĩ Kandinsky. Vẻ mặt Tiêu Tuấn Ninh phấn khởi, Tiêu Chiến chỉ rầu rĩ nói, "Trường 19 nhà người ta cũng có dạy cho học sinh trường ngoài đâu, con vào được chắc?"

Tiêu Tuấn Ninh đi tới, "bộp" một cái gấp sách của anh lại, nói, "Ba nói chuyện với thầy Triệu rồi, con đi học thì chăm chú một chút, đừng khiến người ta chú ý là được."

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, "ồ" một tiếng, nhân lúc Tiêu Tuấn Ninh ra khỏi cửa, lại rút bút chì kẹp trong quyển sách ra, tiếp tục vẽ vời.

Lúc này, Bồ Chí Hoa đang đứng trên bục giảng giảng số luận, nhấc nhấc lông mày rồi ném ra một câu, "Đáp án câu này vừa nhìn một cái đã biết ngay là căn ba, vậy thì chúng ta phân tích một chút xem tại sao lại là căn ba..........."

Hả? Sao lại là căn ba? Nhìn kiểu gì ra thế?

Tiêu Chiến trố tròn mắt nhìn y viết bài giải lên bảng, nửa ngày vẫn chưa tìm được logic, chỉ cảm thấy mình và mấy người thích học toán này không có cùng kết cấu não bộ.

Anh liếc sang bên cạnh một cái, bạn cùng bàn không biết đang viết cái gì, cũng chẳng cả ngẩng đầu lên. Tiêu Chiến bĩu môi, không dám nhìn nhiều, sợ người này lại lườm anh cái nữa.

Tờ đề rất sạch sẽ, giữa các câu hỏi còn có một khoảng trắng lớn... Tiêu Chiến nhìn tới mức thấy trong lòng ngứa ngáy, lặng lẽ lôi một chiếc bút chì ra, không dám vẽ mạnh tay, sợ hằn lại vết xóa không sạch, chỉ vẽ mờ mờ mấy nét. Ai ngờ vừa đặt bút vẽ liền bắt đầu chú tâm, không biết đã ngồi tô tô vẽ vẽ bao lâu, tiếng lật đề ở bốn xung quanh vang lên cũng không nghe thấy.

Bồ Chí Hoa thong thả đi từ bục giảng xuống, sắp tới trước mặt Tiêu Chiến anh mới phản ứng ra, cuống quýt lật mặt sau tờ đề, giả vờ như đang nghiêm túc làm bài.

Lúc đó anh nghe thấy tiếng cười khẽ của cậu bạn lạnh lùng ngồi cùng bàn.

Tiêu Chiến đỏ tai, giống như bị vạch trần ngay tại chỗ.

Bồ Chí Hoa dừng lại trước bàn của Tiêu Chiến, anh căng thẳng tới mức mũi cũng toát mồ hôi, ai ngờ Bồ Chí Hoa đi qua anh, cúi người xuống nhìn về phía anh, giọng nói ôn hòa hiếm thấy, "Nhất Bác, làm đề năm nào thế?'

Hóa ra là chữ Bác, phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến vậy mà lại là, nét ngang ở bên cạnh chữ thập 十 này viết có hơi dài rồi.

Tiêu Chiến cũng tò mò nhìn cậu một cái, Vương Nhất Bác nói, "Đề năm trước, sắp làm xong rồi ạ."

Bồ Chí Hoa cũng chẳng quản cậu sao lại không xem tài liệu dạy trên lớp, chỉ nói, "Làm xong thì đưa thầy xem xem."

Tiêu Chiến cũng quên luôn ban nãy mình vẫn còn căng thẳng, anh lật lại mặt bên kia, thấy tờ đề lúc nãy Vương Nhất Bác đưa cho anh, đầu cột họ tên ghi "Lớp 10A1", thầm than một tiếng, mọi người đều học lớp 10, sao người này vừa mới khai giảng đã bắt đầu làm đề thật rồi? Tư duy của một học sinh con ngoan trò giỏi như Tiêu Chiến tự nhiên sinh ra một cảm giác không bằng bạn bằng bè.

Bồ Chí Hoa vừa đi, Tiêu Chiến liền bất giác thở ra một hơi, cầm bút lên chuẩn bị xem đề bài quan trọng ở mặt sau tài liệu. Vừa mới viết một chữ "giải" xuống, bên cạnh lại có một chiếc đầu bút đưa ngang qua, khều khều lật tờ đề của anh lại.

Tiêu Chiến run một cái, chiếc bút vẽ trên tay lăn trên bàn hai vòng rồi rơi bộp xuống đất. Người cầm đầu sự việc lại giống như chẳng hề hay biết gì, chống tay lên cổ, chỉ chỉ đầu bút lên tờ đề của anh hỏi, "Đây là gì thế?"

Ngòi bút của Vương Nhất Bác chỉ lên hình vẽ mà ban nãy anh tiện tay nguệch ngoạc phác mấy đường, đó là một hình vẽ hoạt hình nho nhỏ, mái tóc lưa thưa còn chia ngôi 3-7, bên cạnh chiếc kính gọng đen còn có một tia chớp nhỏ — giống như hiệu ứng khoa trương "hàn quang chợt lóe" hay thấy trong tranh hoạt hình. Vương Nhất Bác nhấc nhấc lông mày, khóe môi như cười mà không phải cười, "Lão Bồ?"

"Giống không?" Tiêu Chiến bị cậu đoán trúng, chút thận trọng và đề phòng ban nãy cũng tạm thời quên sạch.

"Khá giống." Vương Nhất Bác không mặn không nhạt đánh giá một câu, rút ngòi bút của mình về, Tiêu Chiến thầm nghĩ lời nói của người này cũng quả là quý báu, cứ mỗi lần lại nhảy ra ngoài được vài chữ.

Tiêu Chiến khom lưng xuống nhặt bút, khoảnh khắc yên lặng mà ban nãy Vương Nhất Bác bày ra với anh cuối cùng cũng đỡ hơn, anh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi, "Cậu không lạnh à?"

"Nóng." Vương Nhất Bác chống tay lên đầu viết bài, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.

Sắp tháng mười một tới nơi rồi, còn nóng cái quỷ gì.

Trên người Tiêu Chiến mặc một chiếc áo len sợi mỏng manh màu trắng sữa, anh nắm lấy phần tay áo dài thò ra cuộn trong lòng bàn tay, xoa xoa hai cái, nhìn cánh tay đang để trần của Vương Nhất Bác, cảm thấy người này còn có chút giống như học sinh cấp 2, không nén được mà bật cười.

Nửa tiết sau Tiêu Chiến không vẽ vời nữa, vờ vịt ra bộ chăm chú nghe giảng rất lâu, vẫn nghe như vịt nghe sấm. Lúc tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên, tấm lưng căng cứng cuối cùng mới thả lỏng được xuống.

Lâm Giác ngồi bàn sau vừa mới ra chơi đã chạy ra bên ngoài, lúc quay về còn còn đem theo một cốc giấy đựng toàn những xiên đồ ăn nóng hổi vừa mới ra lò, chắc là mua ở mấy sạp bán hàng rong trong con hẻm sau cổng trường.

Tiêu Chiến tự xoa xoa vai mình, thấy Lâm Giác chạy vào, ngẩng đầu lên nói, "Cảm ơn cậu lần nữa nha."

Lâm Giác nhai một miếng cá viên, mặt mày hớn hở, "Cảm ơn gì chứ, cậu không phải học sinh trường bọn tôi phải không?"

Tiêu Chiến bị cậu ta nói vậy thì giật mình, nhìn bốn phía thấy Bồ Chí Hoa không có trong lớp, mới nhỏ giọng nói, "Tôi vốn dĩ tới tìm thầy Triệu Kim cơ, ai mà biết hôm nay thầy Bồ lên lớp chứ, suýt nữa đã không vào được rồi."

Lâm Giác hoàn toàn không để ý gì đến hành vi vụng trộm của Tiêu Chiến, lấy một que xiên trong cốc ra đưa cho anh, cười cười, "Lão Bồ chỉ tới mỗi tiết này thôi, y không rảnh rang thế đâu, tiết sau là Kim trọc lên dạy rồi." Tiêu Chiến nói cảm ơn, nhận lấy que xiên mà cậu ta đưa tới.

"Đừng cảm ơn tôi, tiền của Bác Tử." Lâm Giác đưa cốc xiên cho Vương Nhất Bác, bị đối phương ghét bỏ đẩy ra, "Bọn tôi thấy cậu chạy vào trong trường, đánh cược xem Lão Bồ có cho cậu vào lớp không, ông thầy này cổ quái lắm, có lúc đến muộn không cho vào, có lúc cả người toàn mùi gà chiên cũng không cho vào, được nghe giảng ở lớp của y là một loại duyên phận."

Vương Nhất Bác lườm cậu ta một cái.

Bên cạnh cổng sau của trường 19 là những hàng rào thưa thớt, Tiêu Chiến vốn đã cao, lại mặc áo đồng phục của trường khác, chen chúc một đường vội vã chạy vào trong trường, không khiến người ta chú ý mới là lạ. Vương Nhất Bác vốn dĩ đang ngây người nhìn ra ngoài cửa, vừa không chú ý tầm nhìn đã di chuyển theo mỗi một bước chân của Tiêu Chiến.

Lúc đó Lâm Giác còn trêu chọc cậu, "Người này đúng là cố chấp, cổng sau cũng có bảo vệ đâu, hẻm thì chật như vậy, trèo vào có phải nhanh hơn không."

Tiêu Chiến bấy giờ mới hiểu ra tại sao Vương Nhất Bác vừa mới đầu đã lạnh lùng với anh như vậy, hóa ra là đem mình ra đánh cược bị thua. Tưởng tượng dáng vẻ Vương Nhất Bác đánh cược xong mất tiền, anh vậy mà lại bất giác có chút muốn cười trộm.

Tiêu Chiến nhét một miếng viên chiên vào miệng, má phồng lên, cong môi nhìn về phía Vương Nhất Bác, bấy giờ mới nhớ ra, mình thế này cũng được tính là gián tiếp "ăn sái" của người ta, thế là liền nhồm nhoàm nói, "Ngại quá, xin phép nha."

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, quay người về tự nghịch điện thoại. Tiêu Chiến tưởng cậu lại không thèm để ý đến người ta nữa, không ngờ còn chưa tới một phút, Vương Nhất Bác đã lại quay đầu lại hỏi, "Cậu tên là gì?"

"Tiêu Chiến."

Thấy đối phương nhìn mình không có phản ứng gì, Tiêu Chiến khom lưng xuống tìm bút dưới ngăn bàn, nhưng tìm bút xong thì đề thi lại bị gió thổi bay xuống đất, thế là Tiêu Chiến dứt khoát ném bút xuống, túm lấy tay Vương Nhất Bác, viết vẽ mấy đường lên lòng bàn tay cậu, "Chữ 'Chiến' này này."

Vương Nhất Bác giống như bị điện giật mà rút tay về, nhìn anh như nhìn một tên ngốc, "Cậu nói là chữ 'Chiến' trong 'chiến đấu' không phải là được rồi à?"

Tiêu Chiến mạnh mẽ phản ứng ra, "À.........ừ nhỉ." Nói xong lại có chút ngại ngùng cười cười, "Trời lạnh rồi, đầu óc cũng ngu luôn."

Tiếng chuông vào lớp lại vang lên, nửa tiết sau Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác lại không để ý tới mình nữa, cũng chẳng cả làm đề, cậu lấy một quyển sách ra, đọc được một nửa thì đưa tay đẩy cánh cửa sổ vốn không khép chặt được kia mở hé ra một chút, Tiêu Chiến bị lạnh tới nỗi trực tiếp hắt xì, Vương Nhất Bác lại mặt mày khó chịu đưa tay lên kéo vào, còn mạnh mẽ ép vào hai cái, giống như có thù với ai vậy.

Tiêu Chiến buồn bực nói trong lòng, người này khá tốt, chỉ là hơi nóng tính một chút, thua bao nhiêu tiền thế không biết?

[Vụ cược này, Vương Nhất Bác thua mất cả trái tim =)))))) ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net