Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều năm sau khi trưởng thành, Tiêu Chiến nghiệm chứng lại đạo lý này nhiều lần, rằng thứ gì càng muốn có thì càng dễ mất đi. Ví dụ như, ngày Noel năm mười sáu tuổi, anh bị sốt.

Trước lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Tiêu Chiến dường như vẫn đang nằm mơ, mơ thấy ngày nhỏ, lúc đó cũng gần tới Noel, giáo viên âm nhạc điềm đạm luôn đeo một chiếc khăn quàng cổ xinh đẹp, dạy bọn họ hát "Jingle Bells", trên cửa kính dán đầy những chiếc sticker Noel xanh xanh đỏ đỏ, ánh sáng hoàng hôn xuyên qua những tán cây bên ngoài cửa sổ, len vào trong phòng đàn của họ.

Bắt đầu từ cảnh tượng đó, anh đã thích ngày Noel.

Mỗi lần đón lễ, Tiêu Chiến đều thích chạy ra ngoài. Anh được người khác yêu mến, rất nhiều bạn bè, có thể cùng bạn bè hát hò, đánh bài, thậm chí tụ tập lại một chỗ để sửa bài tập về nhà.

Miệt mài cắm đầu vào không khí náo nhiệt trên toàn thế giới, giống như chỉ cần quay đầu một cái liền có thể quên đi sự trống trải cô độc ở nhà.

Tiêu Chiến dụi mắt tỉnh dậy, đã hơn 12 giờ rồi.

Tối qua trước lúc ngủ đã thấy chóng mặt, cứ tưởng ngủ một giấc sẽ khỏi được bảy tám phần, không ngờ sau khi tỉnh dậy đi tìm cục sạc, lại cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mí mắt nóng bừng, mạch máu đang nhảy lên thình thịch.

Sốt rồi.

Tiêu Chiến tiếp nhận sự thật này, anh ngồi trên giường, gọi điện thoại lại cho Thẩm Nghiêu, nói với cậu rằng mình không đi được nữa.

Hôm nay thời tiết xem ra cũng không tệ, ánh nắng rất nhạt, nhưng trong mùa đông mưa nhiều như thế này, đã là một ngày hiếm có để có thể ra ngoài chơi rồi.

Tiêu Chiến hắt xì một cái, mới phát hiện không biết điều hòa bị làm sao mà không thổi khí nóng, cứ nhả gió lạnh mãi. Anh mò lấy điều khiển ở đầu giường chỉnh lên chỉnh xuống cả nửa ngày, mới phát hiện điều khiển đã hết pin.

Anh hết cách, lấy bàn tay áp lên hai gò má nóng hổi của mình, co người vào trong chăn.

Thẩm Nghiêu lại gọi điện thoại tới, nói đợi bọn tớ chơi xong sẽ đến thăm anh. Tiêu Chiến sốt đến mức cổ họng cũng khô khốc, khàn giọng trả lời: "Thôi thôi không cần..... Các cậu cứ chơi đi, đừng tới chỗ tớ làm loạn thêm nữa, còn phải ra mở cửa cho mấy cậu. Tớ ngủ một giấc là được rồi."

Cúp điện thoại xong, Tiêu Chiến quấn chăn ngồi ngây người. Trên miệng anh nói với Thẩm Nghiêu như vậy, nhưng thực tế thì không cười nổi.

Riêng chuyện Noel đi đâu chơi, mấy người họ đã thảo luận nguyên một tuần trời, cuối cùng mới quyết định sẽ đi trượt băng, Tiêu Chiến háo hức mấy ngày liền, nhà trượt băng ở trung tâm thành phố khai trương lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa từng đến.

Tiêu Chiến nằm sấp trong chăn một lúc lâu, điện thoại đặt bên cạnh mặt sáng lên một cái, chút ánh sáng đó lại lôi Tiêu Chiến ra khỏi cơn buồn ngủ gà gật.

Vương Nhất Bác: Trượt băng vui không?

Tiêu Chiến dụi dụi mắt, môi không tự giác chu ra, vô cùng hờn giận trả lời: "Không biết....."

Tin nhắn vừa gửi đi, còn chưa đợi đối phương trả lời, Tiêu Chiến đã lại lọc cọc gõ chữ: "Tớ bị ốm rồi! Tớ thảm quá đi!"

Vương Nhất Bác: Bị cảm à?

Tiêu Chiến tự lảm nhảm trong khung trò chuyện: "Cả sáng nay rớ không dậy được, trong nhà cũng chẳng có ai, còn tưởng chưa đến giờ cơ, chóng mặt quá, bây giờ gõ chữ cũng thấy tốn sức. Tớ thật sự rất đau lòng.........muốn đi trượt tuyết quá........."

Mắt anh hoa cả lên, đến gõ chữ cũng không chỉn chu được, chữ "tớ" cũng gõ nhầm thành "rớ" luôn, trượt băng lại nói thành trượt tuyết mà vẫn không biết.

Gõ xong một loạt chữ, Tiêu Chiến cực mệt mỏi, anh dựng điện thoại dựa vào gối, quay màn hình sang đối mặt với mình, nhắm mắt lại đợi Vương Nhất Bác trả lời, như vậy điện thoại chỉ cần sáng lên là anh có thể cảm nhận được.

Nhưng một lúc lâu sau, mở mắt ra nhìn mấy lần, chiếc màn hình yên tĩnh vẫn hiển thị không có tin nhắn mới. Tiêu Chiến đột nhiên giống như quả bóng da xì hơi, cả người càng uể oải, yết hầu khô khốc, trong nhà lại lạnh, anh muốn dậy uống cốc nước, nhưng lại thật sự không đủ sức.

Tiêu Chiến úp điện thoại xuống, lấy mu bàn tay đặt lên trán mình, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng nóng, không phân biệt được nhiệt độ.

Điều hòa cứ kêu o o, Tiêu Chiến nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, lại chống đỡ tinh thần, ngồi dậy tự đi rót nước tìm thuốc cho mình, anh kéo lê đôi dép đi ra phòng khách, vừa vịn vào tủ vừa quỳ gối lên gạch lát nền để tìm thuốc, không có chút tinh thần nào mà nghĩ, vẫn may, đây cũng không phải lần đầu bị ốm lúc chỉ có một mình.

Thuốc cảm viên con nhộng ở trong ngăn kéo phòng khách đã uống hết, chỉ còn mỗi thuốc pha. Tiêu Chiến ghét nhất chính là uống thuốc pha kiểu này, anh chê đắng, không ngon, vị ngọt cũng kì cục, nhưng bây giờ anh cũng không chọn được nữa.

Ông trời giống như cứ muốn đối đầu với con người vậy, nước nóng trong phích cũng hết. Trong lòng Tiêu Chiến tràn đầy cảm giác chua xót, nhấc phích lên lắc lắc hai cái, chấp nhận số phận đi vào bếp đun nước, nào ngờ còn chưa kịp mở vòi lấy nước đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

"Ai thế....." Tiêu Chiến hậm hực đặt siêu nước xuống, yếu ớt kéo dài âm mũi ra.

Anh suy nghĩ một giây, cảm thấy đối phương chắc là không nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi này của mình, chỉ đành khoác bừa một chiếc áo khoác, kéo lê đôi dép ra mở cửa.

Tốt nhất đừng có là hội chào hàng, từ lúc anh bị kéo lại điền cái bảng gì ở cổng trường, người này đã đến tận mấy lần rồi. Tiêu Chiến chẳng có tí sức sống nào nghĩ, đi lẹ đi, hôm nay tôi có thể sẽ thật sự không nhịn được mà mắng người đấy.

Không ngờ Tiêu Chiến không có cơ hội này, cửa vừa mở ra, đối phương đã "sissh" một tiếng, kéo chiếc áo khoác đang phanh ra của anh lại, cuộn Tiêu Chiến thành một chiếc bánh: "Cậu không cảm thì ai cảm vào đây nữa?"

Vương Nhất Bác thở gấp, đầu mũi lạnh tới mức đỏ ửng, lúc nói chuyện hơi nước bay ra tụ thành một mảng sương trắng.

Chẳng đem theo gì cả, vác theo mỗi hai bàn tay trắng. Tiêu Chiến thất thần, rất buồn cười nghĩ, mọi ngày còn đem theo đề thi, hôm nay đến đề thi cũng không mang, đúng là chẳng khách sáo chút nào........

Vương Nhất Bác không đếm xỉa đến sự thất thần của anh, đẩy anh đi về phía trước.

Lúc bị đuổi về phòng ngủ, Tiêu Chiến mơ màng cảm thấy mình có chuyện gì chưa làm, cả chuyện gì chưa nói, nhưng anh đã sốt tới mức đầu óc quay cuồng, mặc kệ Vương Nhất Bác nhét mình vào trong chăn.

Người này cũng hung dữ lắm, Tiêu Chiến lăn một vòng trong chăn, chiếc chăn bọc thành cái bánh chưng, anh thò đầu ra mơ mơ màng màng nhìn Vương Nhất Bác, đột nhiên nhớ ra mình muốn hỏi gì: "Sao cậu lại đến đây?"

Vương Nhất Bác cũng chẳng vì anh ốm mà nói với anh thêm được mấy câu. Cậu mặc một chiếc áo phao màu trắng, lúc này đang thò tay ra cảm nhận gió điều hòa, quen đường thuộc lối lôi điều khiển từ xa ra bắt đầu điều chỉnh.

Phát hiện ra điều khiển đã hết pin, Vương Nhất Bác liền kéo ghế của anh sang, chuẩn bị tháo nắp điều hòa xuống.

Tiêu Chiến thò nửa khuôn mặt ra khỏi chăn, ồm ồm gọi cậu: "Sao cậu không ra ngoài chơi?"

Cậu cởi áo ngoài, lúc giơ tay lên, áo len bị nhấc lên một khoảng lớn, Tiêu Chiến nằm đó nhìn cậu, rất bận tâm nói: "Cái bụng cái bụng."

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, ánh mắt lạnh lùng, không biết sao lại khiến Tiêu Chiến có chút chột dạ, rụt đầu vào trong chăn. Không lâu sau, anh nghe thấy tiếng kéo ghế, Vương Nhất Bác đã đi xuống.

"Vương Nhất Bác....... Tớ muốn uống nước." Tiêu Chiến cảm thấy mí mắt nóng tới phát bỏng, chỉ đành khàn giọng cầu cứu người ta.

Vương Nhất Bác ừm một tiếng, lại đắp chăn kín lên chiếc cổ thò ra ngoài của anh, ý bảo anh đừng có cử động.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại gật gật đầu, anh vốn định hỏi xem Vương Nhất Bác có biết bình nước ở đâu không, nhưng tự nhiên một chữ cũng không nói nổi, theo bản năng cảm thấy Vương Nhất Bác nhất định sẽ tìm được.

Sự mệt mỏi kéo tới, trước lúc ngủ thiếp đi, Tiêu Chiến lật chiếc điện thoại bị úp sấp lên, tin nhắn lúc trước Vương Nhất Bác quả nhiên vẫn chưa trả lời.

Anh kéo lên trên một chút, từ lúc anh gửi tin nhắn đầu tiên cho đến giờ, cũng chỉ mới 16 phút mà thôi.

Lúc Tiêu Chiến đang lơ mơ buồn ngủ, được dìu dậy uống thuốc. Vương Nhất Bác pha gói thuốc cảm có vỏ màu xanh duy nhất còn sót lại trong nhà bọn họ, một mùi đắng ngắt, Tiêu Chiến chỉ ngửi một cái đã nhăn mặt nghiêng đầu đi.

Vương Nhất Bác bị bộ dáng không tình nguyện đó của anh chọc cười, khóe môi cong lên một góc: "Khó uống thế cơ à?"

Tiêu Chiến ồm ồm nói: "Khó ngửi quá......"

Anh đón lấy chiếc cốc thủy tinh, nhìn chằm chằm vào thứ nước thuốc có màu cafe kia thở dài, bộ dạng như tráng sĩ chặt tay cố gắng đổ vào miệng.

Vương Nhất Bác nhìn anh uống xong mới đưa nước lọc tới: "Từ từ, uống ít thôi."

Tiêu Chiến cảm thấy uống thuốc xong uống nước toàn là vị ngọt, đầu lưỡi đẩy đẩy hàm răng, nhíu mày lại nửa ngày mới rút về.

Điều hòa cuối cùng cũng bắt đầu thổi gió ấm, trong phòng chỉ có mỗi tiếng gió vù vù, có một tia rơi lên trán Tiêu Chiến, giống như đang an ủi anh.

Có thể do sợ ánh nắng sau buổi trưa chói mắt, Vương Nhất Bác tắt đèn rồi kéo rèm cho anh, cầm cuốn sách trên chiếc tủ đầu giường của anh lên đọc. Đọc được hai trang, phát hiện Tiêu Chiến vẫn chưa ngủ, còn nhìn chằm chằm vào mình, bèn gấp sách lại hỏi: "Sao thế?"

Ánh sáng trong phòng không rõ ràng, Vương Nhất Bác ngồi bên giường, dưới ánh sáng ấm áp hắt vào từ rèm cửa lộ ra những đường nét rõ ràng trên góc nghiêng khuôn mặt, khiến Tiêu Chiến vô duyên vô cớ nghĩ tới Bách Nguyên Sùng trong "Thư tình".

"Sao cậu không ra ngoài chơi?" Cổ họng Tiêu Chiến khàn khàn, lại hỏi lần nữa, kéo dài âm mũi ra hỏi cậu, giống như đây là vấn đề gì quan trọng lắm.

Vương Nhất Bác quay mặt lại nhìn anh: "Tớ không đón Noel."

Cậu phủ người tới, nhét chiếc vai vừa thò ra của Tiêu Chiến vào trong chăn, âm thanh dưới ánh sáng mờ ảo nghe ấm áp lạ thường: "Ngủ đi."

Tiêu Chiến mơ thấy một giấc mơ dài.

Trong mơ, nhóm người Thẩm Nghiêu đang trượt băng, một mình Tiêu Chiến ngồi trên băng ghế dài ở sân trượt, cả người đều nóng tới mức khó chịu, tay chân không có chút sức lực nào, chỉ có thể ấn được nút gọi khẩn cấp, nhưng nhấc máy gọi cho số của bố mẹ thì không gọi được cho người nào.

Sân trượt băng gần như vậy, lại cũng xa như vậy, gần đến mức tiếng cười nói của những người trên sân đều đập vào tai, xa tới mức không ai trông thấy Tiêu Chiến.

Lúc được gọi dậy, Tiêu Chiến nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, rèm cửa không có bất cứ tia sáng nào lọt vào. Vương Nhất Bác vỗ vỗ mặt Tiêu Chiến, anh còn mơ mơ màng màng tỏ vẻ tủi thân: "Sao cậu lại đánh tớ........"

Vương Nhất Bác cạn lời đến nỗi buồn cười, áp mu bàn tay lên trán anh, nói: "Vẫn nóng lắm, đi bệnh viện đi."

"Tớ không đi........" Nghe tới phải đi bệnh viện, cả người Tiêu Chiến đều cuộn lại, trực tiếp thu người vào góc tường, "Ngủ, ngủ một lát là được."

Anh thật sự sốt đến mức có chút mơ hồ, không chỉ nói năng không rõ ràng, mí mắt cũng nóng tới mức chỉ mở ra thôi cũng tốn sức.

Nghe thấy Vương Nhất Bác không có động tĩnh gì, Tiêu Chiến tưởng đã thoát được một kiếp, không ngờ, chẳng bao lâu sau Vương Nhất Bác đã lột chăn kéo anh ra ngoài, cuộn anh vào chiếc áo lông vũ to đùng vắt trên ghế của cậu: "Tự mặc quần hay tớ mặc cho cậu?"

Tiêu Chiến giật mình, suýt chút đã nhảy cả lên: "Tớ tự mặc........"

Bên ngoài vẫn lạnh giá như vậy, Tiêu Chiến bị gió phả vào mặt, mơ màng chớp chớp mắt như đã bị làm cho tỉnh táo.

Chân anh mềm nhũn, đi bộ cũng thấy rất mệt, đến cả nói cũng chẳng đủ sức, bấy giờ mới phát hiện ra mình quả thực đã sốt nặng hơn rồi.

Bệnh viện gần nhất cũng không xa, chỉ cách mấy trăm mét, nhưng gọi xe không có tài xế nào nhận, bắt taxi thì xe lại không vào được ngõ nhỏ.

Tiêu Chiến vẫn đứng ngây người nguyên tại chỗ, tự nhiên bị Vương Nhất Bác túm lấy cánh tay cõng lên lưng, người này trông thì yếu ớt nhưng sức lại khá lớn, bờ vai cũng rất rộng. Tiêu Chiến lần đầu tiên được người bằng tuổi cõng, giật mình, tay chân cũng không biết nên đặt vào đâu, rất nũng nịu mà vùng vẫy hai cái: "Để tớ tự đi cũng được....."

Vương Nhất Bác ôm đầu gối anh nhấc lên trên mấy cái, cảnh cáo: "Đừng ngọ nguậy nữa."

Thế là Tiêu Chiến không dám động đậy nữa, kệ cho cậu cõng, nửa ngày mới đáp một chữ "ờ".

Mấy trăm mét nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Vương Nhất Bác cõng anh đi qua từng ngọn đèn đường, Tiêu Chiến mở hờ mắt, lơ ma lơ mơ nhìn bóng hai người in trên mặt đất, lúc biến ngắn lúc lại biến dài.

Ra khỏi con hẻm gió càng to hơn, hai má Tiêu Chiến bị gió thổi tới mức hạ cả nhiệt độ, lại bắt đầu nói lảm nhảm: "Vương Nhất Bác, sau cổ cậu có một nốt ruồi nè...."

Giọng anh khàn khàn, giống một con mèo con yếu đuối trong gió lạnh: "Tớ cũng có nốt ruồi, cậu có phát hiện ra không, trên mặt tớ có mấy nốt ruồi liền......"

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, chuyên tâm cõng anh đi về phía trước.

Thành phố này rất có không khí Noel. Ánh đèn vàng ấm áp rải lên những cuốn tạp chí màu sắc sặc sỡ, đến cả ông chủ kiot báo ngày thường bảo thủ nhất cũng đã treo một chiếc đèn màu nho nhỏ bên ô cửa sổ bé tí, tiệm cafe mở những bài nhạc Giáng sinh vui nhộn, nhân viên cửa hàng ăn đội những chiếc mũ Giáng sinh màu đỏ đứng ở cửa phát tờ rơi, tất cả đều hiện lên một cách sôi động, vui vẻ.

Họ đi ra khỏi con phố này, rẽ vào một hướng khác, thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Tiêu Chiến bò trên lưng Vương Nhất Bác, quay đầu lại nhìn chút ánh sáng và huyên náo đó biến mất khỏi tầm mắt mình, đột nhiên không muốn nói gì nữa, mệt mỏi tựa vào hõm vai Vương Nhất Bác.

"Khó chịu à?" Vương Nhất Bác hỏi anh, chỉ cảm thấy người này nhè nhẹ lắc đầu.

"Vương Nhất Bác......" Người trên lưng tự nhiên gọi cậu.

"Hửm?" Cánh tay quắp dưới khớp đầu gối của anh hơi tê, dừng lại một chút rồi nhấc nhấc anh lên trên.

"Vương Nhất Bác......" Tiêu Chiến nghiêng mặt tựa lên hõm vai cậu, ngập ngừng lên tiếng gọi cậu.

Con đường trong đêm đông cứ như không có điểm tận cùng vậy, thế giới yên tĩnh như đã mất đi những âm thanh khác.

Tai anh dán lên xương bả vai của Vương Nhất Bác, cậu nghe thấy trái tim anh đập từng nhịp từng nhịp, tiếng đập ổn định truyền tới tai mình.

Vương Nhất Bác đang định hỏi anh làm sao, đột nhiên cảm nhận được nước mắt nóng hổi rơi vào trong áo mình. Vương Nhất Bác sững người, vội vàng dừng chân lại, nghiêng đầu sang nhìn anh: "Khó chịu à? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Tiêu Chiến không nói gì cả, vùi mặt trong cổ cậu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đến bệnh viện, Vương Nhất Bác đặt anh xuống cho anh ngồi lên ghế chờ. Tiêu Chiến lau mặt, hình như vừa mới tỉnh táo lại, đột nhiên giống như cảm thấy mất mặt vậy, nhắm mắt lại quay đầu sang hướng khác, giải thích một cách chẳng có tí thuyết phục nào: "Đều tại cái thuốc đó.... Sao lại đắng thế chứ.....đắng chết tớ mất......"

Anh nghe thấy Vương Nhất Bác thở ra một tiếng rất nhẹ, không biết là cười hay là thở dài.

Một lát sau, anh mở mắt ra lại phát hiện không thấy Vương Nhất Bác đâu nữa.

Lúc y tá đến tiêm cho anh, Vương Nhất Bác vẫn chưa quay lại, Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nhìn trái ngó phải cũng không thấy cậu đâu, tự nhiên có chút sa sút tinh thần mà tựa người về phía sau.

TV đang chiếu một chương trình giải trí ồn ào, mắt Tiêu Chiến khó chịu, chỉ có thể nhắm mắt lại nghe.

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp lướt qua gò má anh, Tiêu Chiến sực tỉnh, quay về sau nhìn một cái, Vương Nhất Bác đứng sau ghế của anh, đưa tay ra, nhét vào miệng anh một viên kẹo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net