Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay tết đến sớm, đa số các trường đều tổ chức thi cuối kỳ vào giữa tháng 1, thi xong sẽ nghỉ tết, vì vậy lớp đội tuyển toán bên trường 19 cũng đã dạy nốt tiết cuối cùng của học kỳ này vào hai tuần trước lúc thi.

Lúc tan học, trong phòng học không khỏi xao động, lờ mờ có cảm giác hào hứng vui vẻ trước ngày nghỉ lễ. Triệu Kim đứng trên bục giảng gõ eke mấy lần liền, mới miễn cưỡng duy trì được trật tự: "Đừng có phấn khởi, tạm thời đừng có phấn khởi!"

Triệu Kim lôi ra một chồng giấy, bảo Tần Chiêu ngồi bàn đầu phát cho mọi người: "Trong lúc nghỉ đông, ở Nam Kinh có một trại tập huấn đội tuyển, cái này lúc trước thầy đã từng nhắc qua với cả lớp, bảo mọi người thương lượng với bố mẹ ấy."

"Lúc đó sẽ có giáo viên đã từng ra đề thi học sinh giỏi tới giảng bài, về cơ bản đều là giáo sư các trường cao đẳng và đại học." Y dừng lại, quét mắt một vòng, nói, "Cơ hội này rất hiếm có, thầy hết sức ủng hộ các em tham gia....."

Kim trọc còn chưa nói xong, Lâm Giác đã ngồi kêu rên ở bên dưới: "A..... Mùng ba tết đã bắt đầu rồi á, còn định nghỉ đông nữa không thế!"

Cả lớp cười ầm lên. Trong tiếng ồn ào, Tiêu Chiến lấy tờ giấy đăng ký ra xem, đầu ngón tay lướt qua dòng chữ ghi ngày tháng, có chút buồn rầu nhăn mày lại.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh nhìn anh xòe tay ra đếm từ lúc bắt đầu cho tới lúc kết thúc có tổng cộng bao nhiêu ngày, rất bất lực nói: "Đừng đếm nữa, số lớn trừ số nhỏ cộng 1."

"A! Tớ đếm đến đâu rồi! Cậu cắt ngang tớ làm gì!" Tiêu Chiến hoàn toàn nghe không vào tai, tức tối vỗ cho Vương Nhất Bác một cái, tiếp tục việc thật thà xòe tay ra đếm của mình, sau đó giống như sực tỉnh, "Mười hai ngày à, lâu thế! Thế bên kia kết thúc xong thì vào học rồi còn gì!"

Kỳ nghỉ đông của học sinh cấp ba vốn dĩ cũng chỉ có khoảng hai mươi ngày, áng chừng nghỉ tới tết Nguyên Tiêu, cái trại tập huấn này sương sương đã chiếm mất mười hai ngày, chẳng trách mọi người đều đang oán thán.

"Cậu ăn tết ở đâu thế?" Tiêu Chiến nhìn biểu cảm hờ hững của Vương Nhất Bác, không biết có phải cậu muốn đi hay không.

"Ở đây luôn." Vương Nhất Bác cúi đầu xuống viết tên lên tờ đăng ký. Quê cậu ở Lạc Dương, trước kia cứ đến tết mới về, nhưng cả nhà họ đã chuyển đi từ lâu, năm trước lại đón bà nội qua đây ở, ở Lạc Dương ngoại trừ vài người họ hàng lác đác ra thì cũng chẳng có gì để vướng bận.

"Ồ ồ." Mắt Tiêu Chiến bay lên ba chữ "Vương Nhất Bác" trên tờ giấy, bắt đầu cắn cắn nắp bút suy nghĩ.

Trước kia mỗi lần đến tết anh đều phải về Trùng Khánh, nhưng vì công việc của Tiêu Tuấn Ninh bận rộn, áng chừng ở vài ba hôm là cũng lại bay đi. Ngày thường Tiêu Chiến chê Hàng Châu quá lạnh lẽo và buồn tẻ, sẽ ở Trùng Khánh chơi bài giết thời gian với con cái nhà những họ hàng thân thích, nếu không thì cũng sẽ đi đến phòng vẽ tranh ở Xuyên Mỹ xem xem, tự học một lúc, sau đó sẽ tự mình mua vé quay về Hàng Châu.

Thế năm nay........

"Cậu đi không?" Không biết Vương Nhất Bác đã điền xong chưa, tựa hồ ngồi đã mệt, bèn gác đầu lên cánh tay nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Chiến, "Đi không?"

Tiêu Chiến vốn dĩ đang phân vân, đuôi mắt liếc một cái, va phải Vương Nhất Bác đang nói chuyện với mình ở tư thế đó, ánh mắt còn vừa dịu dàng vừa có chút lười biếng, tự nhiên vui như muốn nở hoa, mím khóe môi đang cong lên lại, đặt tay lên cánh tay Vương Nhất Bác nói: "Đừng làm nũng."

Vương Nhất Bác quả nhiên cạn lời cực độ lườm anh một cái, vỗ một cái gạt tay anh ra, Tiêu Chiến vui tới mức vùi đầu vào khuỷu tay cười: "Cậu, cậu...... Chỉ cho quan châu đốt lửa, chỉ cho cậu được nói tớ à!"

*Lái từ câu nói "只许州官放火,不许百姓点灯" - chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn; làm quan tha hồ hoành hành, làm cho dân không chút tự do.

Giấy đăng ký cũng không phải nộp ngay tại lớp, Tần Chiêu nói Kim trọc sẽ cho cả lớp thời gian một tuần để suy nghĩ, thứ hai nộp cho cô ấy là được.

Tiêu Chiến không giống như người khác thứ hai là có thể gặp Tần Chiêu, anh vừa thu dọn sách vở xong liền đuổi theo với lấy Tần Chiêu: "Cậu đợi tớ một chút, tớ viết xong rồi đưa cho cậu luôn, thứ hai tớ cũng chẳng có cách nào nộp cho cậu được."

Tần Chiêu hình như đang vội ra ngoài chơi, ánh mắt bay ra phía ngoài cửa sổ, điên cuồng xua tay với anh, nói: "Giờ cậu đưa cho tớ, có mỗi một tờ kiểu gì tớ cũng làm mất." Cô quay về phía người sau lưng Tiêu Chiến chu mỏ ra, "Cậu đưa cho Vương Nhất Bác đi, kêu Vương Nhất Bác thứ hai nộp cả cho tớ."

"Sao tớ phải đưa cho Vương Nhất Bác....." Tiêu Chiến tự nhiên nói lắp, cũng không biết mình chột dạ cái gì.

Tần Chiêu nhìn anh như nhìn động vật quý hiếm: "Hai cậu không phải một nhà còn gì, ngày nào cũng dính lấy nhau."

Cô nói đến đây, mặt mũi cong cong bày ra biểu cảm "tớ hiểu": "Bạn cùng lớp tớ bảo cuối tuần còn trông thấy hai cậu đi với nhau, ài, nói thế nào ấy nhỉ, à à, thứ bảy trông thấy hai soái ca của lớp đội tuyển toán húp mì trong hẻm...... Ai da, thế ngày mai lúc húp mì thì cậu đưa cho cậu ấy đi."

Tai Tiêu Chiến đỏ ửng lên, nhìn Tần Chiêu nhảy chân sáo đi mãi xa, mới quay người lại nhìn Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa sau đợi mình, mất tự nhiên đưa tay lên sờ sờ cổ.

Vương Nhất Bác đứng đằng sau vốn đang cúi đầu xem điện thoại thì thấy tờ giấy đăng ký nhăn nhúm được cuộn tròn lại đưa đến trước mắt mình. Tiêu Chiến nói: "Đưa cậu, thứ hai cậu nộp giúp tớ đi."

Vương Nhất Bác thò tay nhận lấy rồi mở ra, thấy tờ giấy đăng ký mới viết mỗi hai chữ "Tiêu Chiến" trên dòng họ tên, nói: "Sao cậu chưa điền vào?"

Tiêu Chiến ấn lấy balo của cậu đẩy ra bên ngoài: "Đi đi đi, ra ngoài đã, người về cuối cùng phải tắt đèn đấy."

Những sạp bán đồ ăn trong ngõ đang tranh thủ tiếp đón đợt khách cao điểm cuối cùng trước khi dọn hàng, học sinh lớp 12 và lớp đội tuyển đều đã tan học, tiếng dầu cháy xì xèo trong chảo trộn lẫn với tiếng nói cười rôm rả, khắp nơi đều ồn ào.

Tiêu Chiến kéo tay áo Vương Nhất Bác nhìn trái ngó phải, mồm lẩm nhẩm: "Ấy, hàng bánh sơn tra đi đâu rồi nhỉ? Bánh sơn tra......"

Tìm bánh sơn tra cả nửa ngày, hóa ra người ta còn chẳng bày sạp, Tiêu Chiến dẹt miệng đi về phía trước, cuối cùng khuất phục trước cái bụng đói của mình, mua một hộp mì lạnh nướng ở đầu ngõ.

Anh cực kì thích nhìn chủ sạp đánh trứng, trứng gà màu vàng ươm được đổ lên tấm mì lạnh mong mỏng, chiếc xẻng nấu ăn đảo trái đảo phải, trứng đã rải đều lên khắp bề mặt.

Tiêu Chiến nhỏ giọng "wa" một tiếng, nói: "Ông chủ, cho cháu thêm quả trứng nữa."

Ông chủ sảng khoái đáp: "Có ngay!"

Tiêu Chiến nhìn không chớp mắt, dạt dào hứng khởi: "Cậu nói xem mì lạnh nướng, rõ ràng là nóng mà, sao lại gọi là mì lạnh nướng?...... Thật ra rõ ràng là mì nóng nướng mới đúng."

Nhìn ông chủ bắt đầu cho xúc xích và thịt vào mì, Tiêu Chiến lại nói: "Sao hôm nay hàng bánh sơn tra lại không tới nhỉ, hạt dẻ nhà chú ấy cũng rất ngon..... Lần sau chúng ta mua cái hạt dẻ đó, lúc học thì ăn vụng, ngọt cực.... À à, mấy môn học kỳ này đều học xong cả rồi!"

Vương Nhất Bác nghe anh nói, cũng không đáp lời, Tiêu Chiến tự nhiên không nói nữa, quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, chớp chớp mắt hai cái: "Vương Nhất Bác..... Có phải là tớ rất phiền không?"

Bàn tay kéo tay áo Vương Nhất Bác vừa nãy của anh vẫn chưa buông, tự mình cũng không phát hiện ra, khóe môi Vương Nhất Bác hơi cong lên, gật đầu: "Đúng là rất phiền."

"Hả? Tớ........" Tiêu Chiến bấy giờ mới sực tỉnh, buông bàn tay đang túm tay áo Vương Nhất Bác ra, không tình nguyện bĩu môi, đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa.

Trước đây không phát giác ra, hôm nay Tần Chiêu nói vậy, Tiêu Chiến nhớ lại một chút mới phát hiện từ lần mình bị ốm được Vương Nhất Bác đưa đi bệnh viện lúc trước, anh đã trở nên dính người hơn rất nhiều.

Vốn là thứ sáu kéo Vương Nhất Bác xem phim cùng anh, giảng bài cho anh, thứ bảy sẽ cùng nhau đến Học viện Mỹ thuật, lúc về còn phải đến chỗ Dream City để vẽ, cùng nhau ăn tối...... Buổi tối lại liên tục nhắn tin cho Vương Nhất Bác kể về chuyện ở trường mình.

Sau khi tan học, Tiêu Chiến còn chẳng nói nhiều như thế với cậu bạn có quan hệ thân thiết nhất với mình là Thẩm Nghiêu.

Ông chủ làm mì lạnh nướng xong, Tiêu Chiến nhận lấy chiếc hộp giấy bưng ra ngoài, muốn quay đầu lại cho Vương Nhất Bác ăn trước một miếng, lại nhớ ra mình phải từ chối làm cái loa lắm lời, giữ gìn hình tượng lạnh lùng, chỉ có thể nhét cây xiên vào tay đối phương, dùng hành động để tỏ ý đối phương tự ăn đi.

"Miệng lạnh quá bị đông cứng lại rồi à?" Vương Nhất Bác cảm thấy anh rất buồn cười, nhét cây xiên đối phương vừa đưa cho mình lại vào tay người ta, "Cậu ăn trước đi."

Tiêu Chiến liếc cậu một cái, bưng suất mì nướng nóng hổi lên, tự mình đi đến ngã tư phía trước đợi đèn đỏ.

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười đi theo anh, Tiêu Chiến cũng không chạy, chỉ tự mình ăn mì xào một cách ngon lành, không đếm xỉa tới Vương Nhất Bác.

Đèn đỏ này rất lâu, mấy học sinh đều muốn qua đường lận, trong đó còn có hai bạn nữ học cùng lớp đội tuyển của bọn họ nữa, Vương Nhất Bác chỉ nhận ra một trong hai người họ tên là Đường Hân, là học sinh cùng lớp cậu, lúc điểm danh Tiêu Chiến còn hỏi sao người này lại tên là Trứng Lòng Đào.

*唐欣 /Táng Xīn/: Đường Hân, đồng âm với 溏心蛋 /Táng xīn dàn/: Trứng lòng đào.

Hai cô gái thấy bọn họ đứng một chỗ, không biết đang nói thầm với nhau cái gì, chẳng lâu sau, Đường Hân đã bị cô gái còn lại đẩy sang bên này.

"Cái đó, Tiêu Chiến......" Đường Hân một tay nắm lấy mép áo đồng phục, có chút ngại ngùng, thò đầu ra nhìn Tiêu Chiến đang đứng chếch bên cạnh Vương Nhất Bác một cái, "Tớ có thể hỏi cậu một câu được không?"

Vương Nhất Bác giống như cây cột điện đứng chắn giữa hai người, không hề có ý sẽ đi trước, Đường Hân chỉ đành nói: "Vương Nhất Bác, có thể nhường chút được không?"

"Ờ." Vương Nhất Bác bấy giờ mới khịt mũi một cái, đút tay vào túi áo không nhanh không chậm di chuyển hai bước.

Đường Hân hồi hộp ấp úng mãi, nói: "Tiêu Chiến, có thể cho tớ xin số điện thoại của cậu được không?"

Tiêu Chiến đang bối rối, vừa mới nhai xong miếng mì lạnh nướng ở trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, đôi mắt trố tròn lên, bất giác quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhận được ánh mắt của anh, nhấc nhấc lông mày lên một chút, nói: "Cậu lấy số điện thoại của cậu ấy làm gì?"

"Tớ muốn hỏi bài...... Tớ thấy Tiêu Chiến lần nào cũng làm đề rất tốt." Đường Hân hơi ngại ngùng cười một chút, "Cùng nhau học tập ấy mà."

Vương Nhất Bác hiếm khi có vẻ rất nhiệt tình: "Bài của cậu ấy đều do tớ giảng, cậu muốn hỏi bài nào?"

Đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh, Đường Hân hậm hực đốp lại một câu: "Vương Nhất Bác, sao ngày thường không thấy cậu lắm lời thế."

Qua đường xong, hai cô gái rẽ trái vào một ngõ nhỏ. Bát mì lạnh nướng trên tay Tiêu Chiến còn sót lại một miếng duy nhất, anh đưa cả hộp cả que xiên sang cho Vương Nhất Bác, ý bảo cậu ăn.

Tay Vương Nhất Bác đút trong túi, hơi cúi người xuống, không để ý tới miếng mì được đưa tới trước mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn mắt của Tiêu Chiến từ phía dưới, hỏi: "Làm gì thế?"

Tiêu Chiến thấy cậu không cầm, xiên miếng mì cuối cùng lên ăn nốt, sau đó vứt hộp và que vào thùng rác, tiếp tục đi về phía trước một cách cool ngầu.

Chưa đi được mấy bước Tiêu Chiến đã cảm thấy mình bị Vương Nhất Bác lôi về phía sau, vừa quay đầu lại, Vương Nhất Bác đang túm lấy quai balo của anh.

Tiêu Chiến suýt chút đã bị cảnh tượng quen thuộc này làm cho bật cười, rất không tình nguyện lên tiếng: "Làm gì?"

"Đại lão." Vương Nhất Bác giật giật quai balo của anh, "Chọc giận cậu chỗ nào rồi?"

Trong giọng nói của Vương Nhất Bác còn trộn lẫn chút oan ức trước nay chưa từng thấy, khiến Tiêu Chiến nghe mà vui ơi là vui, rõ ràng buổi tối rất lạnh, trái tim Tiêu Chiến lại thấy ấm áp, bước chân cũng thoải mái hơn nhiều.

"Tớ phiền phức, đang tự kiểm điểm mình......" Tiêu Chiến kéo dài âm mũi, đi từng bước về phía trước, cảm giác vô hình trung đang dắt Vương Nhất Bác ở phía sau khiến anh thấy yên tâm một cách lạ lùng.

"Cậu không phiền, không phiền bằng tớ." Vương Nhất Bác nhấc tay lên chỉ chỉ ra đằng sau, "Vừa nãy bạn ấy còn bảo tớ lắm mồm."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng không nhịn nổi cười, quay lại đánh cậu một cái: "......Sao cậu nói với cậu ấy thì nhiều thế, chẳng nói với tớ câu nào! Hại tớ ngày nào cũng tự mình lải nhải, giống như cái loa phát thanh ấy!"

Vương Nhất Bác thấy anh cười, biểu cảm cuối cùng mới dịu dàng xuống: "Loa phát thanh không tốt sao?"

"Tốt sao cậu không làm đi......" Tiêu Chiến cảm thấy cậu nói một đằng làm một nẻo, đáp, "Vậy tớ quy định cho cậu, sau này tớ nói ba câu cậu nhất định phải nói một câu, nghe rõ chưa?"

Dưới sự áp bách lạm dụng uy quyền của anh, Vương Nhất Bác hiếm khi lại ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Đi một lúc, Tiêu Chiến lại quên mất chuyện này, trở về trạng thái thấy cái gì cũng phải nói một câu: "Thời tiết hôm nay cũng ok, mỗi tội hơi lạnh...... Cậu nói xem trại tập huấn mùa đông chắc là sẽ không quá khó chứ, tớ không theo kịp thì phải làm sao?"

Thấy trên tấm kính của cửa hàng dán hình một bông tuyết trang trí, Tiêu Chiến lại nói: "Lần trước cậu bảo năm nay 100% có tuyết rơi, năm nay còn mỗi hai ngày thôi! Vẫn chưa thấy tuyết! Hết hi vọng rồi Vương Nhất Bác, hết hi vọng rồi!"

Bọn họ đi qua Dream City, lại đi qua ngõ nhỏ, cả đường Vương Nhất Bác cứ túm lấy quai balo của anh, đi chếch phía sau nghe anh nói.

Tiêu Chiến nói mãi nói mãi, đột nhiên phản ứng ra, nhảy lên một cái, giống như tóm được chứng cứ gì vậy: "Cậu thấy chưa, cậu lại không nói chuyện, tớ nói mấy câu rồi! Tớ lại đang phiền phức rồi!"

Vương Nhất Bác dừng lại một chút, lông mi cử động hai cái, nói: "Tớ thích phiền phức."

Lần này Tiêu Chiến như bị nhấn nút im lặng, đột nhiên không nói được câu nào nữa.

Hai người chậm rề rề đi vào khu vực vắng người, trên đường cũng chẳng có xe cộ gì, chỉ có con đường nhựa đang ôm ấp lấy ánh đèn đường.

Một đường im lặng, đến ngọn đèn đầu hẻm, mượn ánh sáng, Vương Nhất Bác mới thấy vành tai người này đã đỏ cả lên.

"A, tớ về đến nhà rồi." Tiêu Chiến chỉ chỉ cánh cổng nhà mình, vẫy tay bừa bãi hai cái, "Bai bai."

Anh theo thói quen định nói ngày mai gặp, nhưng mấp máy miệng mấy lần, lại không biết ngày mai có thật sự gặp nữa không, môn vẽ ở học kì này của anh cũng đã kết thúc, sắp kiểm tra cuối kỳ, không biết Vương Nhất Bác có đi đánh bóng rổ nữa không.

"Tờ đăng ký của cậu........" Vương Nhất Bác kéo anh lại, không để anh chạy mất, "Điền gì?"

"Cậu điền giúp tớ đi." Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn cậu.

"Thế cậu muốn điền gì?" Vương Nhất Bác tưởng anh không muốn tự mình viết, ngây ra một lát, truy hỏi.

"Đã đưa cho cậu rồi, cậu điền giúp tớ đi." Tiêu Chiến đứng dưới mái hiên ở cổng, đêm nay không có ánh trăng, trên bầu trời chỉ có những tầng mây đen mong mỏng, nhưng dù mắt anh chỉ chiếu rọi mỗi ánh sáng đèn đường, cũng hiện lên vô cùng sáng.

Trước lúc bước vào nhà, anh nói rất nhanh rất nhẹ: "Có phải cậu bị ngốc không thế Vương Nhất Bác."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net