Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một khoảng thời gian, Tiêu Chiến thường xuyên mơ thấy một cảnh tượng. Là lần truyền nước ở bệnh viện khi đó, anh sốt đến mức đang choáng váng, mí mắt khép hờ, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh anh, nghiêng nửa người qua mò thẻ bảo hiểm y tế trong túi áo anh.

Xung quanh vẫn mơ hồ có tiếng ồn ào, trong phòng truyền dịch cấp cứu, tiếng khóc của trẻ con, bản tin muộn lúc 9h tối trên TV, người bị bệnh tật đau đớn dày vò đang nhỏ giọng rên rỉ, tất cả trộn lẫn vào nhau.

Vương Nhất Bác lấy thẻ bảo hiểm trong túi áo anh, rất dịu dàng nói với anh "Tớ sẽ về ngay". Hơi nóng lướt qua bên tai, hình như sau khi Vương Nhất Bác đi một lúc, nhiệt độ trên vành tai vẫn chưa hạ xuống.

Rất nhiều năm sau, trong giấc mơ của Tiêu Chiến, những cảnh tượng này lại được gia công thêm một lần, ví dụ như bên ngoài đang đổ tuyết lớn, ví dụ như Vương Nhất Bác không hề đi, ngồi bên cạnh anh, nắm chặt lấy bàn tay lạnh cóng của anh, cổ và mũ áo lông hình thành một chiếc tổ ấm áp, để Tiêu Chiến nghiêng người tựa lên cậu ngủ say, thế là tiếng ồn ào nào cũng không khiến người ta đau đầu được nữa, Tiêu Chiến yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Tất nhiên, đây đều là chuyện của sau này.

Lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ này là đêm giao thừa tết dương lịch. Hôm đó Tiêu Tuấn Ninh đã về, Tiêu Chiến sớm đã tắm rửa xong xuôi cuốn mình trong chăn nhắn tin với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vẫn như thường ngày, trả lời rất ngắn gọn, Tiêu Chiến một mình lách ca lách cách gõ chữ, giống như đối phương là điều gì đó bí mật lắm vậy, điều hòa đang thổi gió ấm áp, không lâu sau, Tiêu Chiến đã mơ mơ màng màng ngủ quên mất.

Giấc mơ này rất chân thực, chân thực đến mức anh dường như vẫn có thể cảm nhận được trán mình đang nóng rát, chân thực đến mức mùi hương trên cơ thể Vương Nhất Bác gần ngay trong gang tấc. Đó là một mùi nước giặt rất bình thường, sau khi được nhiệt độ cơ thể cậu ủ ấm, biến thành một mùi thơm khiến Tiêu Chiến ngửi vào liền thấy rất dễ chịu.

Tiêu Chiến tỉnh dậy, có chút không biết nên làm thế nào, đối mặt với chiếc trần nhà trống không mà ngây người, xung quanh rất yên tĩnh, anh nghe thấy trái tim mình đang đập nhanh từng nhịp từng nhịp trong lồng ngực, trong không gian yên tĩnh tối tăm giống như tiếng kêu tích tắc của kim đồng hồ.

Anh cứ nằm nhìn lên trần nhà như vậy, tận tới khi chiếc điện thoại bên gối đột nhiên sáng lên.

Là Vương Nhất Bác nhắn tin tới: "Ngủ chưa?"

Tiêu Chiến trở mình cầm điện thoại lên, gõ từng chữ từng chữ: "Ngủ rồi..... Vừa dậy xong, sắp mười hai giờ rồi này, suýt thì ngủ sang năm sau......"

Vương Nhất Bác không trả lời tin nhắn, trực tiếp gọi điện thoại tới.

"Alo......" Tiêu Chiến lúng ta lúng túng nhận điện thoại, nghiêng người sang kẹp chiếc điện thoại giữa tai và gối, giọng nói rất nhỏ, nhưng lại kéo thật dài âm.

"Chưa tỉnh ngủ?" Vương Nhất Bác ở đầu bên kia cười, giọng cậu rất thấp, lúc cười lên tiếng gió rất nặng, rơi vào tai thấy tê tê ngứa ngứa.

"Sắp mười hai giờ rồi." Vương Nhất Bác lại nói.

Tiêu Chiến cuộn người lại, ngước mắt nhìn một góc trời đêm, than phiền: "Sắp mười hai giờ rồi, vẫn chưa có tuyết."

Vương Nhất Bác rất bình tĩnh ngụy biện: "Còn hai mươi ngày nữa mới tết, trước tết thì đều tính là năm nay."

Tiêu Chiến cười ha ha: "Rồi rồi rồi, cậu nói thế nào thì là như thế......"

"Vương Nhất Bác." Trăng di chuyển lên mái nhà, ánh trăng nhàn nhạt xuyên vào từ bên ngoài cửa sổ, phủ lên mí mắt của Tiêu Chiến.

"Hửm." Vương Nhất Bác cũng nghe như nửa tỉnh nửa mơ.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên giấc mơ ấy.

Hôm đó, anh ngồi truyền nước, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh anh xem TV. Anh ngồi lâu quá, chỗ nào cũng thấy khó chịu, mơ mơ màng màng khép hờ đôi mắt, quên mất tay phải vẫn cắm kim, suýt chút đã cử động linh tinh.

Vương Nhất Bác giống như đuôi mắt vẫn luôn chú ý đến anh, xoa xoa cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Sắp rồi sắp rồi, được hơn một nửa rồi."

"Vương Nhất Bác......" Tiêu Chiến mở mắt ra, nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường chuyển động từng giây từng giây, tới khi kim giờ chỉ đến số mười hai, "Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới." Vương Nhất Bác hình như cũng buồn ngủ rồi, giọng nói ngấm đầy âm mũi, "Tiêu Chiến, chúc mừng năm mới."

Vốn dĩ nói đến đây là hết cái để nói rồi, nhưng không ai cúp máy cả, nghe những tiếng sóng điện từ và tiếng hô hấp nhè nhẹ của đối phương trong điện thoại. Không biết cứ như vậy bao lâu, Tiêu Chiến tưởng đối phương đã ngủ rồi, có chút không tự nhiên mà liếm môi, nhẹ giọng nói: "Giấy đăng ký điền gì cũng chẳng nói cho tớ......"

Tiếng hô hấp trong điện thoại rất nhẹ nhàng dừng lại một chút, sau đó lại trộn lẫn tiếng cười, Vương Nhất Bác chậm rãi nói: "Tớ điền gì, cậu không biết à?"

Việc thi cử loạn lạc của cấp ba khó khăn lắm mới kết thúc, chưa nghỉ đông được mấy ngày, Tiêu Chiến đã phải về Trùng Khánh rồi.

Chuyến bay sáu giờ tối ngày hôm đó, Tiêu Tuấn Ninh vẫn phải đi làm, công ty ông vừa hay ở khu vực gần sân bay, mới sáng sớm đã kéo hành lý của Tiêu Chiến lái xe đi làm, Tiêu Chiến không chịu đi đến công ty ngồi nhàm chán cả ngày, quyết định tự mình bắt xe đi sau.

Đã hẹn với Vương Nhất Bác sẽ đến Học viện Mỹ thuật chơi bóng, nhưng Tiêu Chiến lại dậy muộn, lúc vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Vương Nhất Bác đang đứng chơi với con golden nhỏ bên nhà chú Trương hàng xóm. Bé Dừa hình như vô cùng thích Vương Nhất Bác, không ngừng quay vòng vòng bên chân cậu, vui vẻ vẫy vẫy đuôi, thấy Tiêu Chiến đi đến, lại làm bộ muốn nhào lên, may mà được chú Trương giữ lấy dây xích kéo lại.

Chú Trương cười ha ha: "Dừa vẫn còn tưởng là mình bé bỏng lắm!" Nói xong, chú Trương ngồi xuống gãi gãi cổ nó, nói: "Mày không còn ba tháng tuổi nữa đâu nha Dừa!"

Chào chú Trương xong, hai người đi ra ngoài ngõ, hôm nay ánh nắng xán lạn, những chiếc cây trụi hủi trên đường trông cũng có vẻ tràn đầy tinh thần. Tâm trạng Tiêu Chiến rất tốt, dọc đường cứ ngâm nga hát mãi, thấy Vương Nhất Bác quay đầu sang nhìn mình, bèn vui vẻ nói: "Chó con, chúng ta đi đâu? Đi qua cả trạm xe buýt rồi."

Vương Nhất Bác trừng mắt với anh: "Gọi gì cơ?"

Tiêu Chiến không hề chối cãi, còn đưa tay ra gãi cằm Vương Nhất Bác một cái: "Chó con, cười một cái đi, cậu xem bé Dừa người ta xem."

Cả người Vương Nhất Bác cứng đơ lại, nhanh như chớp túm lấy bàn tay đang làm càn của Tiêu Chiến: "Tay để đâu thế?"

Tiêu Chiến còn lâu mới sợ cậu, lẩm bà lẩm bẩm nói: "Quỷ nhỏ nhen......"

Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay anh, đi một đoạn rồi vẫn chưa thả ra, tận tới khi bên đường có người nhìn bọn họ, Tiêu Chiến mới mất tự nhiên hơi giãy ra một chút, hỏi: "Cậu kéo tớ làm gì thế?" Vương Nhất Bác bấy giờ mới mặt không biểu cảm đáp: "Chó sợ lạc đường."

Câu này không biết tại sao lại chọc phải điểm cười của Tiêu Chiến, tận tới khi hai người họ dừng lại rồi khóe môi vẫn chưa hạ xuống được.

Con phố nhỏ bên phía đông trường trung học số 19 đi về phía bắc một đoạn là một quảng trường thương nghiệp, không được tính là cực kỳ phồn hoa, nhưng nhờ vào trường học ở cạnh có nhiều học sinh, buôn bán cũng rất tốt. Tiêu Chiến vẫn còn chưa hoàn hồn, không ngờ lại gặp phải học bá lớp họ là Phương Cát, đối phương vẫy vẫy tay, cười với anh: "Trùng hợp ghê, cậu cũng đi trượt băng à."

Vương Nhất Bác đã đút tay vào túi đi vào phía trong sân rồi, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn, bấy giờ mới phản ứng được hóa ra đây chính là sân trượt băng mới khai trương mà anh chưa được tới bao giờ.

Lúc ngồi cạnh sân đeo giày trượt băng, Tiêu Chiến không nói gì, chỉ cắm đầu vào buộc dây giày. Vương Nhất Bác đã xỏ giày xong từ lâu, đang đứng cạnh anh chờ anh.

Thấy anh cả nửa ngày vẫn chưa xỏ xong, chiếc miệng ngày nào cũng líu la líu lo lúc này lại ngậm chặt, mím thành một đường thẳng, Vương Nhất Bác còn tưởng anh căng thẳng, cười nói: "Không dám đứng dậy à?"

Điều ngoài ý muốn là, Tiêu Chiến không trừng mắt với cậu như thường ngày, anh ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác một cái, gò má đỏ ửng lên, trông như một trái đào.

Anh vẫn không nói gì cả, Vương Nhất Bác ngược lại lại bắt đầu thấy hơi hoang mang, đưa tay ra áp lên má anh: "Sao thế, không thoải mái à?"

Tiêu Chiến liên tục lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Có sao đâu, đi thôi đi thôi."

Trên mặt băng có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi, có vài người chơi rất giỏi, đã có thể trượt ở trung tâm hồ băng rồi. Nhưng cũng không thiếu những "người lớn" cao trên một mét tám nhưng không làm sao cách xa lan can bảo vệ quá 30cm được như Tiêu Chiến.

Đã đi vào trong sân được mười mét rồi, Tiêu Chiến vẫn men theo xung quanh lan can giống như cục nam châm bị hút chặt lại vậy, có cảm giác như mỗi bước đi trên băng đều lưu lại dấu chân trên mặt băng, khiến Vương Nhất Bác nhìn đến nỗi thấy vô cùng vui vẻ.

"Cậu bám lấy tớ." Vương Nhất Bác trượt đến bên cạnh anh, đưa tay ra chỗ anh, "Bám lấy tớ, đừng sợ."

Bàn tay Tiêu Chiến nhỏ hơn tay cậu một vòng, anh căn bản không bám được cả bàn tay của Vương Nhất Bác, chỉ đành khó khăn nắm lấy ngón tay cái của đối phương, trong lòng run sợ theo cậu tăng tốc trượt về phía trước.

"Vương Nhất Bác......" Tiêu Chiến ở phía sau gọi cậu.

Hôm nay Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam khói, màu da của cậu lại nhạt, đứng trên mặt băng trắng như tuyết trở nên càng trắng hơn, cậu quay người lại, kéo lấy Tiêu Chiến, chầm chậm trượt giật lùi về phía sau.

Cậu hạ tốc độ xuống, Tiêu Chiến lại không phanh kịp, hai người đang đối mặt với nhau, khoảng cách đột nhiên thu hẹp, hai đám hơi nước phả ra khi nói chuyện chạm vào nhau trong không khí.

Khóe môi Vương Nhất Bác cong lên trông hơi vô lại, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: "Gọi tớ làm gì?"

Bàn tay đang nắm lấy tay cậu của Tiêu Chiến siết chặt thêm mấy phần, lông mi chớp chớp hai cái, đột nhiên nói: "Tớ bám vào cậu, liệu có ngã không?"

"Không đâu." Vương Nhất Bác trả lời rất nhanh, rất chắc chắn, cậu lật tay ôm lấy bàn tay Tiêu Chiến, ôm toàn bộ ngón tay Tiêu Chiến vào lòng bàn tay mình.

"Sao cậu lại tự tin thế?" Tiêu Chiến hình như cuối cùng cũng bị cậu chọc cười, "Năm nay tuyết còn chưa rơi nữa đó, lúc ấy cậu cũng chắc nịch nói với tớ là 100% sẽ có tuyết rơi đó. Chuyện gì cũng có vạn nhất...... nhỡ đâu ngã thì........"

Cả hai đứng nghiêng người đối diện với dòng người trượt qua, Tiêu Chiến còn chưa nói xong, sau lưng vừa hay có một nhóm các bạn nhỏ đang học trượt băng trượt ngang qua, Vương Nhất Bác vội vàng dùng tay phải ôm lấy eo anh, kéo anh vào trong một chút. Chỗ này đông người, mặt băng rất trơn, lưỡi giày trượt một cái, Tiêu Chiến gần như nhào vào lòng Vương Nhất Bác.

Nhạc trên sân trượt băng vừa hay kết thúc, đang bắt đầu phát bài tiếp theo, là một bài nhạc tiếng anh triplex.

"Maybe I am, the same as I always am......"

Thế giới rõ ràng đang ồn ào huyên náo, nhưng đột nhiên như dừng lại, âm thanh của dòng người như thủy triều rút xuống, chỉ có tiếng nhạc trong không gian, mỗi một nhịp một phách đều gõ thẳng vào trái tim. Vương Nhất Bác chưa buông anh ra, hai người tay trái nắm chặt lấy nhau, khuôn ngực cách nhau 10cm, giống như đang hoàn thành một cái ôm chưa được chỉn chu lắm.

Vương Nhất Bác nói với anh, hơi nóng như có như không bay đến bên tai Tiêu Chiến: "Vậy tớ sẽ ngã cùng với cậu, cậu ngã lên người tớ, không đau được."

Những bạn nhỏ lần lượt trượt lướt qua bên người Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới buông cánh tay đang ôm lấy eo anh ra, nói: "Chỉ cần cậu không buông tớ ra là được."

Trượt băng xong, Tiêu Chiến phải đi rồi, ngồi xe buýt đến sân bay còn mất thêm một lúc lâu nữa, may mà anh không phải mang theo hành lý gì, chỉ vác mỗi người đi là xong.

Ra khỏi sân trượt băng, hai người mỗi người tu nửa chai nước, Tiêu Chiến mới khôi phục lại trạng thái líu la líu lo: "A, nhanh ghê, sắp sang năm mới tới nơi rồi, ăn tết xong mùng ba là phải đi học rồi!"

Đi bộ đến trạm xe buýt, ánh mặt trời rạng rỡ như mùa xuân, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn, tự mình nói với mình: "Không thể có tuyết rơi nữa rồi, tiếc ghê, Trùng Khánh càng không thể nào có tuyết."

Tuyến xe cần đợi rất nhanh đã đến, trước lúc lên xe, Tiêu Chiến vẫy vẫy tay với Vương Nhất Bác: "Sáu ngày nữa......à không, năm ngày rưỡi nữa gặp lại!"

Anh mím môi lại một chút, trước lúc cửa xe mở ra, giống như đang trêu chọc người ta mà bổ sung thêm một câu: "Đừng có nhớ tớ quá đấy."

Vương Nhất Bác đứng dưới ánh nắng rạng rỡ nhè nhẹ chau mày, nghe câu này xong cũng mím môi một cái, hỏi: "Thế cậu có nhớ tớ không?"

Tài xế đang giục, Tiêu Chiến vẫn đang ngây người vì câu nói này, đã bị Vương Nhất Bác đẩy đẩy, cười nói: "Mau lên xe đi."

Trên xe rất ít người, Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế hàng thứ ba từ dưới lên mà mình thích nhất. Anh đột nhiên nhớ ra, trước đây lúc ngồi trên chỗ này, luôn có Vương Nhất Bác ở bên cạnh, bàn tay đặt lên đầu gối anh, nghe anh mặt mày hớn hở kể những câu chuyện ở trường.

Nhớ lại câu nói lúc vừa nãy, Tiêu Chiến vô thức cuộn năm ngón tay lại, ngón cái miết lên miết xuống trên khớp ngón trỏ mấy cái.

Xe vừa mới đi được một đoạn đã gặp phải một chiếc đèn đỏ chín mươi giây ở giao lộ, Tiêu Chiến buồn chán chống tay lên cằm ngồi thừ người, đột nhiên cửa sổ bị gõ hai cái. Tiêu Chiến giật mình, quay đầu sang nhìn, hóa ra lại là Vương Nhất Bác, tay cậu cầm một chiếc túi, đứng trên thành giải phân cách xanh.

"Cậu......." Cửa sổ vừa mở, Tiêu Chiến còn chưa kịp nói gì, Vương Nhất Bác đã nhét chiếc túi vào trong tay anh, sau đó liền sải bước qua dải phân cách xanh chạy vào trong làn đường cho người đi bộ.

Đèn đỏ chín mươi giây rất nhanh kết thúc.

Tiêu Chiến cúi đầu xuống mở túi ra, bên trong còn có một túi giấy màu xanh lam rất bình thường, bên trên có in hình hoa tuyết màu trắng, viết bốn chữ "Sơn tra Hoa Tuyết".

Tiêu Chiến quay ra cửa sổ nhìn về phía sau, trên làn đường cho người đi bộ, Vương Nhất Bác đang chầm chậm đi về phía nhà mình, xe chạy rất nhanh, bóng dáng cậu nhanh chóng trở nên ngày càng nhỏ xíu.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng ở trạm kế tiếp, Tiêu Chiến gần như lao xuống xe ngay giây phút cửa xe vừa mở.

Hôm nay ánh nắng rất đẹp, con đường này vắng vẻ, dọc đường cũng chẳng có mấy người, Tiêu Chiến cứ chạy mãi, cứ chạy mãi, cuối cùng đã gặp được Vương Nhất Bác đang đợi đèn đỏ ở giao lộ thứ hai.

Vương Nhất Bác cũng giật mình, dáng vẻ đôi mắt hơi mở lớn trông rất thú vị: "Cậu......"

Gói sơn tra Hoa Tuyết đó được Tiêu Chiến cầm chặt trong tay, lớp đường bọc bên ngoài gần như bị tan chảy. Tiêu Chiến không để cậu nói gì, nhào tới ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, vụng về áp môi hôn lên môi cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net