Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác chạy một đường về nhà, chính xác mà nói, cậu vừa chạy vừa nhảy chân sáo.

Dì Trần đang quét nhà, Vương Nhất Bác bỏ lại một câu "Chào dì Trần" rồi hăng hái nhảy vọt qua chiếc chổi mà dì đang vươn ra, giống một chú báo con lanh lợi. Cánh cửa "cạch" một tiếng đóng lại, Vương Nhất Bác bấy giờ mới dừng lại thở hổn hển, tựa lưng vào cánh cửa trượt ngồi xuống đất.

Hôm đó ánh nắng quá đẹp, nhắm mắt lại giây lát, còn có tàn ảnh ấm áp của ánh mặt trời lững lờ trôi trước mắt. Sau này Vương Nhất Bác cũng thường xuyên gặp phải những ngày trời trong nắng đẹp, cậu sẽ ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, ngắm mây xanh, ngắm mái hiên của những tòa nhà, nhưng chẳng có hôm thời tiết dự báo nắng ráo nào giống được như hôm nay, có xua cũng không bay mất.

Lagrange đứng bên ngoài cào cửa bày tỏ sự bất mãn vì bị phớt lờ.

Cửa mở, con mèo anh lông dài sải những bước chân kiêu ngạo đi vào, nhấc chân lên tự liếm liếm những sợi lông màu xám đậm của mình, lại bị Vương Nhất Bác với tay nhấc lên. Một người một mèo mắt to nhìn mắt nhỏ, Lagrange giật mình sợ hãi, Vương Nhất Bác giơ hai chiếc chân trước của nó lên nghịch qua nghịch lại cả nửa ngày, nó cuối cùng mới bắt đầu giãy dụa, chân sau sắp đạp lên mặt Vương Nhất Bác đến nơi.

Lúc được Vương Nhất Bác thả xuống, Lagrange còn nhìn con người không bình thường này một cách vô cùng khó hiểu.

Vương Nhất Bác bật cười, xoa xoa gáy nó, nhỏ giọng nói: "Mày không hiểu, mèo ngốc."

Rèm cửa chưa kéo kín, gió luồn từ ngoài ban công vào, khuấy động ánh nắng được rèm cửa và mái hiên hắt trên sàn nhà. Mồ hôi trên chóp mũi đã bị gió thổi khô, điện thoại trong túi quần bị cầm đến phát nóng, Vương Nhất Bác lôi ra, nhanh như chớp gõ mấy chữ gửi đi: "Đến đâu rồi?"

Gõ nhanh quá, còn gõ thừa ra một ký hiệu ở phía sau. Bên kia trả lời cũng rất nhanh, Tiêu Chiến hình như rất thích dấu chấm lửng, giống như khi nói chuyện anh sẽ kéo dài giọng ra vậy: "Đại ca, tớ vừa mới lên xe mà....."

Vương Nhất Bác rất hiếm khi làm gì khiến mình cảm thấy ngại ngùng, nhưng lúc này lại giống như chê điện thoại nóng bỏng tay vậy, vội vàng ném nó lên chăn. Dưới cái nhìn chăm chú của Lagrange, Vương Nhất Bác gãi gãi cổ, ra ngoài uống hết một cốc nước đầy, đi qua đi lại một vòng trong phòng khách, lại tưới nước cho một chậu hoa, tận tới khi dì Trần cũng thấy kỳ quái hỏi cậu sao thế, cậu mới quay lại phòng.

Trên màn hình có thêm mấy tin nhắn mới, dấu đỏ trên biểu tượng hộp thư trông có vẻ thật sự rất đầy đặn.

"Nhưng mà cái xe này chạy nhanh ghê..... Tớ còn tưởng tớ sẽ đến muộn cơ!"

"Cậu về đến nhà chưa?"

"Lại không để ý đến tớ! Biết rồi, là tớ phiền phức quá....."

Vương Nhất Bác không nén nổi khóe môi cong lên, đổ người lên giường, gõ rồi lại xóa, cuối cùng chậm rãi đáp lại một chữ "Ò".

Lagrange nhảy từ trên ghế lên mặt bàn của Vương Nhất Bác, giẫm lên tờ đề đang mở của cậu, dùng ánh mắt như kiểu "không thèm quan tâm" nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đáp lại bằng một ánh mắt "là mày không hiểu", liếm môi một cái rồi trả lời Tiêu Chiến: "Đến nhà rồi, cậu thì sao?"

Tin nhắn là một thứ rất thần kỳ, gửi đi rồi liền giống như một quả bóng bay vừa được thả, có với cũng không với về được nữa. Vương Nhất Bác đang hối hận không thôi vì tin nhắn còn chưa kịp chạy qua đại não của mình, phía bên kia đã nhắn lại: "Không phải là tớ vừa mới lên xe sao, còn chưa đến sân bay, đến nhà cái gì chứ, Vương Nhất Bác, cậu ngốc rồi à!"

Bạn nhỏ Vương Nhất Bác được khen thông minh từ nhỏ tới lớn, chấp nhận số phận mà với lấy cuốn sách "Định lý Fermat lớn" trên chiếc tủ đầu giường ra úp thẳng lên mặt mình.

\

Tiêu Chiến cảm thấy Tết năm nay kéo dài hơn so với bình thường rất nhiều.

Trước kia về quê hơn mười ngày, phải ăn cơm với họ hàng, đánh bài với lũ bạn ngày nhỏ đi học lớp năng khiếu cùng nhau, phải ở cạnh ông nội, còn phải đi dạo phố, đi mua sắm, chớp mắt đã tới ngày phải quay lại học, lúc đi luôn cảm thấy không nỡ, nhưng năm nay........ Tất cả đều có vẻ không thú vị như vậy nữa.

"Cậu đang làm gì thế?" Tin nhắn được gửi đi, cả nửa ngày vẫn chưa thấy đáp.

Tiêu Chiến ngồi trên mép cửa sổ, xem TV mà tâm trạng bay mãi đâu đâu, xem một lúc cảm thấy chẳng có gì thú vị, mò lấy quyển bài tập trong balo ra kê lên trên cặp sách rồi bắt đầu làm.

Ông nội đã ngủ trưa dậy, xách một túi lạc sống tới ngồi bóc trên sofa, ông thích rang lạc để nhắm rượu. Thấy Tiêu Chiến đang làm bài, ông còn ngạc nhiên nói: "Bé con hôm nay ngoan không tưởng nổi...... Đam mê học quá nha, ba mươi Tết vẫn còn học."

Thế là Tiêu Chiến lại ngượng ngùng vò vò đầu, ném quyển bài tập đi, ngồi xuống ngoan ngoãn bóc lạc với ông nội. Chiều ba mươi, TV đã bắt đầu chiếu các kiểu quảng cáo cho chương trình Xuân Vãn, có các hoạt động lễ tết và phỏng vấn đường phố ở khắp các vùng miền, ông nội xem một cách vô cùng chú tâm, Tiêu Chiến chốc lát lại lôi điện thoại ra nhìn một cái, giống như một chú kiến trong chiếc chảo nóng, đứng ngồi không yên.

Đến cả Tiêu Tuấn Ninh gọi anh đi rửa rau, Tiêu Chiến cũng cả người không yên, cuối cùng tay chân luống cuống, còn bị Tiêu Tuấn Ninh ghét bỏ, đuổi ra ngoài mua nước tương.

Tết ở Trùng Khánh rất náo nhiệt, không vắng tanh như Hàng Châu, trong không khí toàn là mùi bánh pháo vừa mới đốt. Tiêu Chiến đá một chiếc xác pháo màu đỏ tươi dưới chân, đi từng bước trên vỉa hè, điện thoại vừa rung, Tiêu Chiến đã gần như nhấn nghe ngay tức khắc.

"Sao cậu cả nửa ngày mới trả lời tớ thế?" Giọng của Tiêu Chiến kéo rất dài, nghe cực kỳ tủi thân.

"Điện thoại bị hỏng." Bên phía Vương Nhất Bác cũng có chút ồn ào, giống như đang đi trên phố.

"Cậu đi đâu sửa thế? Cửa hàng không phải đều đã đóng cửa rồi à?" Tiêu Chiến đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải, lại đút tay trái đã lạnh cóng của mình vào trong túi để sưởi ấm, "Lần trước tớ còn trông thấy thông báo nghỉ lễ của cửa hàng bọn họ nữa."

Quả thực không có ai sửa điện thoại. Thời gian nghỉ tết, Hàng Châu càng vắng vẻ ít người hơn bình thường, Vương Nhất Bác vội vàng chạy ra ngoài, cửa hàng sửa chữa sớm đã đóng cửa, đi một mạch cả ba con phố cũng chẳng thấy có tiệm sửa chữa nào, may thay cuối cùng cũng bắt kịp, gọi với ông chủ cửa hàng lại khi ông đang hạ cửa xuống chuẩn bị đi về.

"Vừa hay trông thấy có tiệm còn mở." Vương Nhất Bác mất tự nhiên mà hắng giọng một tiếng, "Cậu ở bên ngoài à?"

"Tớ ra ngoài mua nước tương." Tiêu Chiến thò tay ra, vừa hay túm được một mẩu giấy đỏ bị gió thổi tới, phía không xa đột nhiên vang lên tiếng pháo, anh không thể không nói lớn tiếng, "Cậu có nghe thấy không? Chỗ tớ ồn quá, trẻ con ở chỗ tớ thích đốt pháo giấy lắm! Mặt đất khắp nơi toàn là giấy, ngày mai cô lao công chắc sẽ phải vất vả lắm....."

"Ừ." Vương Nhất Bác nhẫn nại nghe anh nói hết, đáp lại một câu.

"Cậu lại ừ với tớ, Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, cậu rất tốt, chỉ là mọc ít hơn người ta một cái miệng........" Tiêu Chiến đi đến quầy bán hàng, ngón tay lướt qua một chai nước tương, túm lấy chiếc chai có dán nhãn cân đối nhất, sau đó lại đến kệ bán đồ ăn vặt ngó ngang ngó dọc cả nửa ngày, lấy hai gói kẹo bỏng gạo và một hộp ô mai mơ mà ngày nhỏ mình hay ăn, "Tớ mua đồ ăn ngon cho cậu, cậu đoán xem là cái gì? Chắc chắn cậu chưa được ăn."

"Tớ không đoán ra." Vương Nhất Bác càng áp sát tai vào điện thoại hơn, lúc gò má đè lên bàn phím mới phát hiện ra mình đã cười vui vẻ như vậy, "Ngon đến mức nào?"

"Nó là kiểu bỏng làm bằng gạo nếp, ngọt lắm..... giòn giòn, còn có nhân lạc." Tiêu Chiến vắt óc hình dung món ăn ngày nhỏ mà mình thích ăn, bỏng ngọt kiểu này cũng là một nét đặc sắc ở Trùng Khánh, ngày nhỏ ông nội không cho anh ăn nhiều quá, toàn nói là ăn nhiều đồ ngọt như vậy sẽ rụng hết răng, lớn lên rồi vẫn còn thấy thèm vặt.

Tiêu Chiến nói đến đây không nhịn nổi mà cảm thấy thèm ăn: "Vương Nhất Bác, cậu thích ăn đồ ngọt không? Không phải kiểu đồ ngọt mà dính chặt vào răng đâu, là kiểu giòn giòn thơm thơm ấy....."

Bên phía Vương Nhất Bác nghe có vẻ cuối cùng cũng đã đi vào con phố yên tĩnh, nghe thấy cả tiếng hô hấp, cậu im lặng nghe một loạt những câu nói của Tiêu Chiến, rất ngoan ngoãn đáp: "Thích."

Bàn tay đang cầm đồ của Tiêu Chiến dừng lại một chút, chữ thích rất bình thường đó của Vương Nhất Bác rõ ràng đang nói tới bỏng ngào đường, nhưng nghe lại dịu dàng không tả nổi. Tiêu Chiến ho một tiếng, đánh trống lảng sang chủ đề khác: "Cậu đang làm gì thế?"

"Bao giờ cậu về?" Vương Nhất Bác hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Còn chưa bắt đầu Xuân Vãn, chiếc TV trên kệ đang phát dự báo thời tiết, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn một cái, Hàng Châu vút qua, bên cạnh có một ký hiệu hoa tuyết cực lớn.

"Tớ, chắc là trưa ngày kia tớ quay lại. Không phải là mùng ba tết là chúng ta phải xuất phát rồi sao....." Tiêu Chiến đi ra khỏi quầy bán hàng, những làn gió ẩm ướt của Trùng Khánh thổi từng cơn lên gò má, nhưng trên trời trông cũng chẳng có nổi mấy đám mây.

Tiêu Chiến có chút tủi thân chóp chép miệng, nói: "Có phải Hàng Châu tuyết rơi rồi không?"

Vương Nhất Bác đang đứng trước cửa sổ, nghe vậy liền mở cửa ra. May mà không có gió, chỉ có một mảng khí lạnh tràn vào, Vương Nhất Bác thò tay ra ngoài, một bông hoa tuyết trắng tinh đung đưa bay xuống, rơi lên lòng bàn tay cậu.

"Không." Vương Nhất Bác nhìn bông hoa tuyết đang chầm chậm tan chảy trong tay mình, nói, "Chưa có tuyết."

"Thật sao?" Tiêu Chiến dùng mặt và vai kẹp lấy điện thoại, đeo quai chiếc túi nilon lên cổ tay, đang vặn nắp hộp ô mai mơ, "Lát nữa cậu có xem Xuân Vãn không? Tớ vừa xem danh sách tiết mục, có nhiều tướng thanh với tiểu phẩm ghê, tớ thích! Phải rồi, cậu ăn sủi cảo chưa? Tớ nghe nói người phương Bắc đón Tết phải ăn....."

"Cậu mau về đây đi." Vương Nhất Bác đột nhiên ngắt lời anh.

"Tớ mau về làm gì chứ?" Tiêu Chiến lạnh tới mức đầu mũi đỏ ửng lên.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn tuyết bay đầy trời, đáp: "Cậu nói xem?"

"Tớ không biết." Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hộp ô mai mơ, móng tay không tự nhiên vuốt nhẹ lên tờ giấy dán vỏ hộp hai cái.

Vương Nhất Bác dừng lại một lát, giọng nói trầm xuống có chút khàn khàn: "Nhớ cậu rồi."

Tiêu Chiến vừa mới xé lớp giấy thiếc trên nắp hộp, đột nhiên tay dừng lại, một viên ô mai nhảy từ trong hộp ra, không biết lấy đâu ra lắm sức thế, lăn mấy vòng trên mặt đất mới để Tiêu Chiến bắt được mình.

Cảm giác tê dại bắt đầu lan từ vành tai ra ngoài, khoảnh khắc đó, giống như nguyên một hộp những viên ô mai tròn xoe đó đổ đầy lên trái tim, vừa chua vừa ngọt, viên này nối viên khác lăn tròn, phát ra những tiếng lộp bộp trầm thấp.

Ngày tháng trôi qua kẽ tay, cuối cùng cũng đến mùng ba tết. Tiêu Chiến cùng Tiêu Tuấn Ninh đi chung một chuyến bay quay về, vẫn bị muộn một chút, Tiêu Chiến gần như nhảy như bay xuống xe ngay khi taxi dừng lại.

Cổng trường trung học số 19, một chiếc xe khách bên trên đã ngồi gần như chật kín, thấy Tiêu Chiến kéo vali chạy tới, Lâm Giác thò đầu ra khỏi khe cửa sổ nhỏ, vẫy tay với anh. Kim trọc cũng đứng trước cửa xe, ra sức hét lên với mấy cô cậu học sinh còn lại cũng đang chạy tới: "Mau lên mau lên, đợi mỗi mấy cô mấy cậu thôi đó!"

Vương Nhất Bác cũng chưa lên xe, cậu đang khoác chiếc túi Nike của mình, đút tay trong túi quần nhìn Tiêu Chiến chạy đến gần. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Tiêu Chiến lại bối rối liếc sang hướng khác.

Ngăn để hành lý trên xe vẫn mở, Vương Nhất Bác đi đến, im lặng không nói gì cất vali cho anh, giây phút khom lưng xuống, bàn tay to hơn anh cả một cỡ của Vương Nhất Bác phủ lên bàn tay đang đặt trên tay nắm của anh, dừng lại một chút mới thả ra, trái tim Tiêu Chiến cũng nhảy lên mạnh mẽ.

Hai người không nói câu gì, cứ thế lên xe.

Tiêu Chiến ngồi ghế sát bên cửa sổ, ngồi xuống xong liền ôm balo nhìn lên lưng ghế ở hàng trước ngây ngốc, Vương Nhất Bác chưa ngồi xuống, lôi chiếc cặp to đùng của anh từ trong lòng ra nhét lên giá để hành lý phía trên. Tiêu Chiến nhìn cậu làm một loạt các hành động, anh nhớ tới lần trước lúc Vương Nhất Bác sửa chế độ điều hòa cho mình, vừa giơ tay lên đã lộ cả một mảng da thịt ra ngoài, liền vội vàng kéo vạt áo len của Vương Nhất Bác xuống trước.

Vương Nhất Bác rất nhanh đã cất xong balo, nhìn anh giống như nhìn tên ngốc.

Tiêu Chiến lườm lại cậu, tự nhiên khiến Vương Nhất Bác vô duyên vô cớ nhớ tới Lagrange.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng cong khóe môi lên, hỏi: "Mệt không?"

Không nói thì không thấy, vừa nói Tiêu Chiến liền cảm thấy buồn ngủ, sáng nay để bắt kịp chuyến bay nên dậy cực sớm, lại nóng như lửa đốt sợ không kịp xe của nhà trường, trận này chạy qua chạy lại cũng quả thật đủ mệt mỏi. Tiêu Chiến vừa gật đầu xong liền ngáp một cái.

"Ngủ đi." Trong tiếng nô đùa ồn ào, Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói.

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng nghĩ, sao hình như lúc nào Vương Nhất Bác cũng đều bảo anh "ngủ đi". Nhưng giọng cậu hình như có sức hấp dẫn gì đó, sau khi nghe thấy, Tiêu Chiến sẽ thấy yên tâm, sẽ giống như có được sự cho phép, giống như gỡ bỏ lớp phòng bị xuống, như tháo được gánh nặng, ngủ thiếp đi trong mùi hương quen thuộc.

Ngủ một giấc dậy, trời đã gần tối đen. Tiêu Chiến ngủ tới mức có chút hồ đồ, không biết mình đã tựa về phía Vương Nhất Bác từ bao giờ. Khung cảnh ngoài cửa sổ chạy như bay, tàn dư của ánh chiều tà đang tối dần từng giây trong sự yên lặng tĩnh mịch.

"Đến đâu rồi?" Tiêu Chiến chưa ngồi thẳng dậy, xoa xoa cổ ngửa đầu lên hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hạ mi mắt xuống, đáp: "Sắp rồi."

Xe chạy vào một đường hầm gần như không có chút ánh sáng nào, chút ánh sáng kia cũng đột ngột biến mất không tăm tích, một mảng tối đen ào tới. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy trên môi nóng rực, tiếp đó một chiếc đầu lưỡi nhỏ cạy mở hàm răng, hơi thở quen thuộc toàn bộ ùa vào bên trong. Nhịp tim của Tiêu Chiến giống như trận mưa cực lớn đang táp lên cửa kính, lốp ba lốp bốp, giọt nào cũng đều vô cùng rõ ràng.

Đối phương hôn vô cùng mãnh liệt, lực trên bàn tay đang ấn chặt lấy gáy anh gần như không nơi lỏng, cả người Tiêu Chiến đều gần như phát nhũn phát tê, giây phút liếc thấy có ánh sáng chiếu vào trong xe, anh mới hốt hoảng cắn lên bờ môi lúc này vẫn còn đang dán chặt lên môi anh của Vương Nhất Bác.

Đại đa số người trên xe đều đang ngủ hoặc đang chơi điện thoại, không ai chú ý đến tình hình bên này. Nhưng giây phút ánh chiều tà còn sót lại chiếu vào bên trong, Tiêu Chiến vẫn nhìn thấy vết răng của mình còn lưu lại rõ ràng trên vành môi Vương Nhất Bác. Ánh hoàng hôn màu vàng cam chiếu lên đôi tai đỏ ửng của Tiêu Chiến, trông giống như có một nửa trong suốt vậy.

"Đồ điên." Tiêu Chiến trừng mắt với Vương Nhất Bác, dùng khẩu hình miệng nói với cậu.

Vương Nhất Bác cứ như không nhìn thấy vậy, khóe môi cong lên, tháo áo khoác ra đắp lên đùi, ngửa cổ ra sau gối đầu lên ghế.

Một lát sau, người này mới mò từ dưới lớp áo khoác sang, lặng lẽ nắm lấy tay Tiêu Chiến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net