Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kể ra một cảnh tượng mà cậu khó quên nhất."

Đây là câu hỏi Vương Nhất Bác không may bốc phải trong trò chơi sự thật hay thử thách trong một lần bị bạn bè đại học lôi đi tụ tập. Bạn bè ngán ngẩm nói rằng câu hỏi đơn giản như vậy mà cậu cũng không trả lời, trong căn phòng bao KTV với ánh đèn tối tăm, Vương Nhất Bác nhìn dòng chữ này ngây người ra rất lâu, dòng tư duy lật giở từng trang từng trang từ hồi ức đã phai màu, lôi ra những lớp bụi rất dày, từ đầu tới cuối đều là những cảnh tượng hết sức tầm thường nhưng có xua thế nào cũng không bay đi mất.

Trại đông của đội tuyển học sinh giỏi toán ở Nam Kinh năm đó, sảnh lớn khách sạn chật ních toàn là học sinh, Tiêu Chiến vừa xuống xe đã gặp phải bạn học ở trường số 21 cũng đang làm thủ tục đăng ký, bị kéo qua nói chuyện, Vương Nhất Bác thì bị ép đi theo đoàn người.

May mà bọn họ đều cao, ánh mắt giao nhau giữa đoàn người đông nghịt. Vành tai Tiêu Chiến nổi lên một màu hồng nhạt, không dám nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác như vậy, cứ nói chuyện với bạn học một lúc, lại không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn cậu, đôi mắt hơi mở tròn, giống một con động vật nhỏ đáng yêu.

Sau này Vương Nhất Bác xem rất nhiều phim, cũng không có bất cứ cảnh quay nào khiến cậu khắc sâu như khoảnh khắc tầm thường này.

"Xin cậu đấy anh ơi, cậu không ở cùng phòng với tớ là tớ phải ở chung phòng với Lão Diêu đó." Thẩm Nghiêu túm lấy cánh tay Tiêu Chiến, vô cùng đáng thương, "Cậu không thể nào thật sự để tớ ở chung phòng với thầy chủ nhiệm chứ! Thế cũng tàn nhẫn quá đấy!"

"Tớ tưởng cậu bảo đến là nói đùa cơ." Tiêu Chiến cũng không ngờ tới môn toán lớp 10 cũng chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào hạng trung bình như Thẩm Nghiêu lần này cũng đến đây góp vui.

Giáo viên dạy văn trường bọn họ khá mạnh, đội tuyển toán cũng chẳng có chương trình học hệ thống nào, người quan tâm tới chuyện này nhất trong trường chắc cũng chỉ có mỗi thầy chủ nhiệm Lão Diêu - người được điều từ trường trung học số 19 đến trường bọn họ, lần này y cũng tới trại tập huấn, đưa theo mấy học sinh tâm đắc cùng thằng cháu trai ngoại không được tích sự gì là Thẩm Nghiêu tới.

"Làm như ai bằng lòng đến lắm ấy....." Thẩm Nghiêu nhìn đông ngó tây mấy cái, "Tần Chiêu đến chưa?"

Tiêu Chiến bừng tỉnh ra: "Ồ, tớ bảo sao mà cậu lại hăng hái thế, ra là đến thăm nữ thần của cậu à."

Tần Chiêu, Thẩm Nghiêu và Tiêu Chiến ba người là bạn học hồi cấp hai, tốt nghiệp xong thi thoảng cũng tụ tập, chủ yếu là Thẩm Nghiêu cứ nhớ nhung người ta mãi.

Thẩm Nghiêu chép miệng một cái, không để ý tới lời trêu chọc của anh, tự mình nói với mình: "Chắc là cậu ấy tới rồi nhỉ, đừng có tớ đến mà cậu ấy không đến, cho tớ leo cây..... Không nói cái này nữa, đưa chứng minh thư cho tớ, hai chúng ta một phòng nhé."

Tiêu Chiến khó xử nhìn cậu, nói: "Cậu đợi tớ chút."

Vương Nhất Bác đứng bên kia quầy lễ tân, đang đứng xếp hàng cùng Lâm Giác và hai bạn nam khác, Lâm Giác đang tán dóc về bộ phim điện ảnh mà cậu xem ở sinh nhật hai hôm trước. Tiêu Chiến chạy tới gần, kéo kéo tay Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Cái đó..... Bạn tớ bảo tớ ở cùng với cậu ấy, nếu không cậu ấy phải ở chung phòng với giáo viên chủ nhiệm mất."

Không biết tại sao, lúc Tiêu Chiến nói câu này thấy mình vô cùng chột dạ, tay trượt từ khuỷu tay Vương Nhất Bác xuống túm lấy cổ tay cậu, giống như đang lấy lòng mà kéo kéo một cái: "Được không?"

Vương Nhất Bác còn chưa nói gì, Lâm Giác đã hào phóng trả lời thay cậu: "Được chứ, tớ ngủ cùng với Bác Tử không phải là được rồi sao?"

Bên kia hình như Thẩm Nghiêu đã xếp hàng tới lượt, đứng phía trước lớn giọng gọi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không động đậy gì, chỉ tròn mắt nhìn Vương Nhất Bác, mà người kia thì không nhìn ra cảm xúc gì trong ánh mắt, môi hơi mấp máy, không nói bất cứ câu gì.

Lâm Giác đẩy đẩy Tiêu Chiến, mặt mày rặt một vẻ không thể chịu đựng nổi: "Cậu đi đi, ngày mai không phải còn lên lớp cùng nhau sao, làm cứ như sinh ly tử biệt không bằng."

Tiêu Chiến bị Lâm Giác nói cho càng thấy ngại, chỉ đành đi qua bên kia tìm Thẩm Nghiêu, trước lúc đi còn quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác mấy cái liền, Vương Nhất Bác không có bất cứ phản ứng gì, tay đút trong túi quần mắt nhìn về phía xa.

Sau khi đăng ký, Tiêu Chiến lại quay đầu nhìn cậu, Vương Nhất Bác ở bên kia cũng đã đăng ký xong, Lâm Giác cầm hai chiếc thẻ phòng đi khắp nơi khoe khoang với người khác: "Bọn tớ ở tầng sáu, mấy cậu tầng mấy?"

Nhóm học sinh tới từ trường 19 đa số đều ở tầng sáu, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn số phòng của mình và Thẩm Nghiêu, thậm chí còn không cùng tầng với hội Vương Nhất Bác.

Suốt cả quá trình lên lầu và sắp xếp hành lý, Tiêu Chiến không biết đã nhắn bao nhiêu tin sang bên kia, nhưng bên đó nửa tin cũng không trả lời. Thẩm Nghiêu gạt đổ vali trên mặt đất liền nằm bò lên giường, tò mò nhìn Tiêu Chiến nói: "Cậu xem cái gì suốt cả đường thế, mặt mày ủ dột cả."

Trong lòng Tiêu Chiến bức bối, không có gì để nói với kẻ bắt đầu ngọn nguồn câu chuyện này cả, rầu rĩ không vui đáp: "Không có gì."

Thẩm Nghiêu cũng không để ý đến anh nữa, tự mình vui vẻ với điện thoại của mình: "Ấy, chị Chiêu bảo cùng nhau đi ăn cơm, đi thôi."

Tiêu Chiến bấy giờ mới nhớ ra việc đói, buổi trưa ăn lót dạ một chút trên máy bay, bây giờ sắp bảy giờ, đói tới kiệt sức tới nơi rồi. Nhưng nhớ tới dáng vẻ không muốn để ý tới mình chút nào của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã hoảng sợ tới mức đứng ngồi không yên rồi, càng không có tâm trạng ăn cơm, anh mệt mỏi xua xua tay nói: "Cậu đi đi, tớ không ăn."

"Không ăn sao được?" Thẩm Nghiêu đi tới kéo anh, "Đi thôi, bảo cái cậu Vương gì đó hôm nay tới cùng với cậu đi chung luôn, có phải cái người mà lúc trước cậu bảo là giảng bài rất hay đấy không?"

Tiêu Chiến giật mình nghĩ ra, lập tức nhảy dựng lên: "Đi đi đi!"

Lúc xuống đến tầng một, Tần Chiêu và một bạn nữ khác đang nói chuyện, đứng bên cạnh là Vương Nhất Bác và Lâm Giác. Thấy bọn họ đến, mọi người chào hỏi xong liền cùng nhau đi ra ngoài.

Lâm Giác và Thẩm Nghiêu đi cùng hai bạn nữ ở phía trước, Vương Nhất Bác im lặng không nói đi phía sau, Tiêu Chiến thấy vậy cũng đi chậm lại sóng bước bên cạnh cậu, đáng tiếc Vương Nhất Bác thế nào cũng không chịu quay đầu.

Mùa đông ở Nam Kinh cũng là trơ trụi, lá cây ngô đồng đều đã rụng hết, cành cây trơ trọi ôm lấy gió lạnh. Tiêu Chiến ra ngoài không đem theo khăn quàng cổ, bị gió thổi một cái, vội vàng rụt cổ lại, theo bản năng nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Bên ngoài chiếc áo len mỏng của Vương Nhất Bác có khoác một chiếc áo bông liền mũ, một đoạn da cổ lộ ra trong gió đông, Tiêu Chiến không nhịn được, khịt khịt mũi, kéo khóa áo lên tận cằm cho cậu.

Vương Nhất Bác lạnh lùng liếc anh một cái, "Làm gì?"

Tiêu Chiến quay mặt đi, lẩm bẩm nói: "Bị rét tới mức cảm lạnh thì cậu sẽ thấy dễ chịu thôi."

Chỗ bọn họ học chính là trường đại học đối diện khách sạn, ngôi trường vừa hay nằm ở trung tâm thành phố, bên cạnh có con phố ăn vặt, trong con ngõ nhỏ nội thành cũ kỹ ẩn giấu không ít những món ăn ngon, đi về phía bên ngoài thêm chút nữa cũng có thể nhìn thấy những cửa hàng phồn hoa.

Nhóm Lâm Giác chọn một cửa hàng ăn vặt rất đông khách để ăn món đặc biệt nhất Nam Kinh là thang bao* và canh tiết vịt, phía trước cũng có thể trông thấy khí nóng đang bay lên trên lồng hấp ở trong bếp, mọi người lũ lượt ngồi quây quần với nhau, vô cùng náo nhiệt.

*Thang bao (汤包 /tāngbao/): một loại bánh bao lớn có súp đến từ Dương Châu, chứa súp trong nhân, khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó mới ăn vỏ. (google)

Đang cắm đầu đi vào bên trong, Vương Nhất Bác đột nhiên nói: "Tớ đi mua nước." Tiêu Chiến vội vàng dừng bước lại, hấp tấp nói: "Ồ ồ tớ cũng đi."

Không biết Vương Nhất Bác mua nước gì, đi qua cửa hàng tạp hóa cũng không dừng lại, cứ đi thẳng vào trong ngõ. Tiêu Chiến không còn cách nào khác, vừa chạy theo người ta, vừa ngó sắc mặt người ta.

Chỗ này ánh sáng yếu, nhưng vẫn có thể trông thấy mặt Vương Nhất Bác lạnh tới mức sắp sửa kết thành hoa tuyết đến nơi. Tiêu Chiến chạy bước nhỏ theo cậu một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Vương Nhất Bác, cậu đang giận à?"

Vương Nhất Bác quả thật sắp tức tới nỗi bật cười tới nơi rồi: "Tớ giận cái gì?"

Thế thì đúng là đang giận rồi.

Tiêu Chiến hấp tấp sợ sệt, giống như một chú cún con xoay trái xoay phải, vụng về giải thích: "Không phải mà, thì là Thẩm Nghiêu, vừa nãy cái đó, cậu ấy là vì Tần Chiêu nên mới đến. Nhưng thầy giáo dạy toán của bọn tớ là cậu của cậu ấy, nếu như tớ không ở chung phòng với cậu ấy, cậu ấy sẽ phải ngủ chung một phòng với thầy giáo mất!"

Ánh đèn trong ngõ tối tăm, còn không sáng tỏ bằng ánh trăng tự nhiên, Tiêu Chiến sáp tới gần một chút, hướng mặt lên một nửa vầng trăng thề thốt: "Tớ một chút xíu cũng không muốn ở cùng cậu ấy, tớ thật sự không cố ý đâu, tớ cũng nói với cậu rồi, cậu cũng chẳng để ý đến tớ........"

Vương Nhất Bác nhấc mí mắt lên, nhìn Tiêu Chiến đang mặt mày thành khẩn, đột nhiên hỏi: "Thế tớ bảo cậu đừng ở cùng phòng với cậu ta, cậu có nghe không?"

Tiêu Chiến đột nhiên nghẹn họng, chớp chớp mắt không biết trả lời như thế nào.

Vương Nhất Bác không miễn dịch nổi với vẻ mặt vô tội của anh, lạnh mặt quay người muốn bỏ đi, đột nhiên eo bị hai cánh tay ôm chặt, cả người Tiêu Chiến ôm lấy cậu từ phía sau, gác cằm lên vai cậu, lí nha lí nhí nói: "Tớ nghe......"

Cơ thể Vương Nhất Bác cứng đơ, dừng động tác lại.

Khi Lagrange vẫn còn là một chú mèo con, lúc làm sai chuyện cũng sẽ bày ra bộ dạng đáng thương thế này rồi kêu meo meo. Lúc đó Vương Nhất Bác sẽ nhốt nó ngoài cửa, mặc kệ cho nó ở ngoài cào cửa thế nào cậu cũng không chịu mở. Cậu biết, chỉ cần mở cửa, mèo con chui vào lòng làm nũng, cậu sẽ chẳng còn cách nào nữa.

Nhưng Tiêu Chiến không phải mèo, anh ấy biết mở cửa.

Một người ngày bình thường sức lực dồi dào như thế, lúc này bị Tiêu Chiến nhẹ nhàng ôm lấy đã giống như Tề Thiên đại thánh tự nguyện đeo lấy vòng kim cô, đến cử động cũng không cử động được.

Sau này cậu hiểu ra, tình yêu đến đất trời sụp đổ, chỉ có thể yếu ớt đắm chìm vào nó, không thể nào kiên định vững chắc lại như trước kia được nữa.

Tiêu Chiến ôm người ta rất gượng gạo, tay cũng không biết nên đặt vào đâu, chỉ đành cuốn thành một vòng, nghiêng đầu sang tựa lên hõm vai cậu, kéo dài giọng ra nói: "Đừng giận nữa mà....."

Qua một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới nghe thấy Vương Nhất Bác thở một hơi rất dài, rầu rĩ nói: "Cậu căn bản không nhớ tớ." Giọng điệu không biết đã mềm xuống bao nhiêu phần, nghe ướt át giống như đang tủi thân.

Tiếng trống quân đang gõ tùng tùng tùng không ngớt trong lồng ngực, Tiêu Chiến có chút ngờ nghệch tự nhiên nảy ra suy nghĩ..... Vương Nhất Bác sao lại đáng yêu thế chứ?

Tiêu Chiến buông tay ra, đỏ mặt phản bác: "Có hôm nào tớ không nhắn tin cho cậu đâu, cậu, cậu, vu oan cho tớ....."

Vương Nhất Bác quay người lại trừng mắt với anh: "Vậy cậu còn ngủ chung phòng với người khác."

Tiêu Chiến cảm thấy người này thật sự rất thích xoay vòng vòng ở một chỗ cũ, giống như đã đi vào ngõ cụt, bất lực đáp: "Đấy không phải là do tình huống đặc biệt sao, tớ cũng không muốn ở cùng cậu ấy, nhưng mà bỏ tớ ra thì cậu ấy không phải sẽ phải ở chung phòng với thầy giáo à."

Vương Nhất Bác không để ý đến anh, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại kéo rất dài: "Thế tớ thì sao?"

"Cậu?" Tiêu Chiến vẫn chưa phản ứng ra, chép chép miệng, nói: "Nếu như bọn họ hỏi tại sao tớ cứ nhất định phải ở chung một phòng với cậu thì tớ trả lời thế nào đây? Tớ không trả lời thế nào được mà."

Vương Nhất Bác đút thẳng tay vào túi, kết thúc cuộc nói chuyện, xoay người đi về phía siêu thị mini: "Đi thôi, đi mua nước."

Vào trong siêu thị, Vương Nhất Bác tóm bừa mấy chai nước ngọt rồi ra thanh toán, đi đến cửa rồi vẫn chưa thấy Tiêu Chiến ra, một lúc sau mới thấy anh ôm một gói đồ ăn vặt vứt vào lòng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đưa tay ra đón, vừa cúi đầu xuống nhìn, là một gói bim bim ngô, cậu đáp: "Ăn cơm rồi mà vẫn ăn vặt."

"Tặng cho cậu đó." Tiêu Chiến rất hào phóng ấn ấn gói bim bim ngô vào lòng cậu, "Lần trước định đưa cho cậu ăn, kết quả bị cậu đè vỡ cả rồi, gói này không được vỡ nữa đâu đấy."

Vương Nhất Bác bị logic vô lý của anh đánh bại, cầm chắc gói bim bim ngô trong tay: "Không vỡ được."

Tiêu Chiến cũng giống như một chiếc máy lặp: "Không được vỡ, phải ăn hết đó."

Nét mặt của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hòa hoãn xuống một chút, ôm gói bim bim ngô như đang ôm bảo bối trong lòng, nói: "Vỡ cũng ăn được hết."

Ăn tối xong quay về, mọi người ai nấy cũng tắm rửa xong, người Tiêu Chiến vẫn bám đầy hơi nước, đã lọc cọc chạy từ tầng bảy xuống dưới.

Khách sạn có rất ít người đi thang bộ, chỉ có ánh đèn màu xanh lá trên tấm biển hiệu cửa thoát hiểm và ánh sáng của đèn cảm ứng âm thanh ở mỗi tầng. Vương Nhất Bác quả nhiên đứng ở chỗ rẽ vào thang máy đợi anh, cậu đứng khuất trong một góc có đèn khẩn cấp không được tính là sáng.

Tiêu Chiến gấp gáp chạy xuống: "Cậu giậm chân đi, ngốc à."

Bước chân anh vừa nhanh vừa nhẹ, lúc nói hai câu này âm lượng đã làm đèn sáng lên luôn.

Tóc Vương Nhất Bác vẫn chưa khô hết, hơi ươn ướt dính lên trên trán, cậu không nói gì, đứng ở bậc thang cuối cùng đón được Tiêu Chiến đang chạy hai bước một từ phía trên lao xuống, ôm lấy rồi vẫn không chịu buông tay.

"Tớ nghĩ cậu chỉ cần mở cửa là sẽ sáng, nên cứ nhìn chỗ đó." Vương Nhất Bác chỉ cánh cửa mà Tiêu Chiến vừa đi ra.

Tiêu Chiến cũng quay đầu lại nhìn, cửa chưa khép chặt, chỉ có vài tia sáng xuyên qua.

Anh mấp máy miệng, còn chưa kịp nói gì, đã bị Vương Nhất Bác túm lấy tay ấn lên tường hôn. Ngày thường trông Vương Nhất Bác ít nói, nhưng lúc hôn người ta lại rất có khí thế. Tiêu Chiến thở không nổi, xấu hổ tới mức cả người đều nóng lên, lưng áp lên bức tường lạnh lẽo, lồng ngực lại đang nổ ầm ầm như bắn pháo hoa.

"Cậu....." Giây phút ngắn ngủi bốn cánh môi tách nhau ra, Tiêu Chiến cuối cùng cũng tranh thủ nói được một câu, cố gắng chống đỡ đôi chân mềm nhũn muốn trêu chọc Vương Nhất Bác, lại ấp úng cả nửa ngày vẫn chẳng nói ra được lời nào.

"Cậu hôn tớ một cái rồi liền chạy về Trùng Khánh mất." Đèn cảm ứng âm thanh lại tắt, giọng nói của Vương Nhất Bác trong bóng tối càng có vẻ trầm thấp và ma mị hơn, "Cậu biết mấy ngày nay tớ sống thế nào không?"

Vành tai Tiêu Chiến nóng lên, lờ mờ cảm nhận được đối phương muốn nói gì, vội vàng đưa tay ra bịt chặt miệng đối phương lại, anh sáp tới gần, tiếng thở gấp nhè nhẹ, hơi nóng toàn bộ phả hết lên mặt Vương Nhất Bác: "Tớ bảo Thẩm Nghiêu ở cùng với Lâm Giác rồi....."

Vương Nhất Bác hơi ngây người ra một lát, dường như chưa phản ứng ra, tận tới khi Tiêu Chiến lặp lại lần nữa: "Tớ bảo Thẩm Nghiêu ở cùng một phòng với Lâm Giác rồi."

Trong ánh sáng yếu ớt, nét mặt Vương Nhất Bác mừng rỡ lên trông thấy, cậu nghĩ ngợi giây lát, hỏi: "Thế cậu ta hỏi cậu tại sao, cậu trả lời thế nào?"

Tiêu Chiến liếm liếm môi, nhỏ giọng đáp: "Tớ không cần thiết phải trả lời bọn họ..... Tớ muốn ngày nào cũng ở bên cạnh cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net