Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết ở phương Nam vĩnh viễn không bao giờ nói đạo lý. Tuy Tết đã qua nhưng mùa đông rét buốt vẫn chưa chịu kết thúc, Nam Kinh lại tiếp tục hạ nhiệt độ. Trời vào đêm, nhiệt độ liền trực tiếp hạ sát tới âm độ, những cơn gió không có tình cảm mặc ý cuốn bay hơi ấm người ta vừa mới thở ra. Mặc dù chiếc điều hòa trong khách sạn vẫn kiên trì bền bỉ làm việc không ngừng, Tiêu Chiến mặc một bộ đồ ngủ mỏng, nhưng đánh răng xong đi ra khỏi nhà tắm vẫn không khỏi lạnh run cầm cập.

Vương Nhất Bác vắt chéo chân, nằm tựa lên đầu giường đọc sách, ánh đèn đọc mang màu sắc ấm áp, gộp thành một quầng sáng nhu hòa trên mái tóc vừa được sấy khô của cậu.

Người mười phút trước vẫn còn đè mình lên tường để hôn, bây giờ lại đạo mạo trang nghiêm ngồi đọc sách, ít nhiều cũng có chút cảm giác con sói đang giấu đi cái đuôi dài. Tiêu Chiến mím mím môi, nén cười, cẩn thận quan sát Vương Nhất Bác một lát, nói: "Vương Nhất Bác, cậu đang ngồi trên giường của tớ."

Nói lại buồn cười, Vương Nhất Bác cũng không cận thị, nhưng không biết tại sao lại giả vờ giả vịt gẩy gẩy mũi một cái, giọng điệu thản nhiên: "Thế à, viết tên cậu rồi sao?"

Tiêu Chiến đứng ở một chiếc giường khác ném gối qua, chuẩn xác đập lên mặt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác một tay túm lấy, kéo chiếc gối sang bên, lộ ra một khuôn mặt với nụ cười vô cùng xán lạn, đã không còn là dáng vẻ lạnh lùng như khi nãy nữa.

"Tùy cậu, tớ phải ngủ đây." Tiêu Chiến lề mà lề mề đi khỏi chiếc giường còn lại, Vương Nhất Bác lập tức gấp sách, giơ chiếc chân dài của mình ra chắn đường Tiêu Chiến, "Đi đâu?"

Tiêu Chiến lắp ba lắp bắp, giả vờ vô tội: "Ngủ, ngủ chứ làm gì. Cậu chiếm giường của tớ, còn không cho tớ ngủ, chẳng lẽ tớ phải ngủ sofa, Vương Nhất Bác cậu nhẫn tâm quá đi mất, suốt ngày đối xử với tớ như vậy....." Anh vô cùng yêu thích việc nói nhăng nói cuội, nói mãi nói mãi còn thật sự hòa nhập luôn vào vai diễn.

Vương Nhất Bác xỏ chân vào dép lê, vừa đưa tay ra đã kéo Tiêu Chiến đến bên giường, cánh tay còn lại ôm lấy eo anh, khóa chặt anh vào lòng mình từ phía sau. Tiêu Chiến nghiêng đầu sang, còn chưa kịp bổ sung thêm mấy câu đã nhận được một nụ hôn sâu. Vương Nhất Bác giống như đã nghiện anh vậy, hôn rồi lại hôn, một lúc lâu sau mới thả tay ra, ghé sát phía sau tai anh nói: "Cậu cứ vờ vịt đi."

Hơi nóng chui qua vành tai Tiêu Chiến, lập tức khiến chiếc tai đó trở nên đỏ ửng. Tiêu Chiến bị vạch trần, lúng túng nói nhỏ xíu: "Cậu mới vờ vịt, còn đọc sách cơ, nửa đêm nửa hôm đọc sách gì chứ, mặt người dạ thú, chính là nói cậu đó!"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, đẩy sách về phía chiếc gối, nói: "Thế cậu sang ngủ ở giường bên kia đi, nói chúc ngủ ngon với chính nhân quân tử."

"Cậu là heo đấy hả!" Mắt thấy Vương Nhất Bác thật sự sắp sửa giơ tay lên tắt đèn, chỉ để lại mỗi một chiếc đèn ngủ, Tiêu Chiến tức tới mức đẩy cậu một cái. Vương Nhất Bác thuận đà lăn vào phía trong giường, rất có vẻ ăn vạ: "Đẩy người rồi, Tiêu Chiến đẩy người ta rồi, lưng đau quá, không cử động được nữa rồi."

Cười đùa một trận, Tiêu Chiến mới chui vào nằm trong chăn, hai người cách nhau một khoảng hai mươi centimet, nằm đối mặt vào nhau.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đang bất động nằm yên nhìn mình, đôi mắt sáng long lanh như hai hồ nước đựng đầy ánh trăng, liền đưa tay lên che mắt anh lại, không thể nhịn được mà nói: "Đừng nhìn tớ như thế."

"Sao vậy?" Mắt Tiêu Chiến vẫn chưa nhắm lại, lông mi bừa bãi quét lên lòng bàn tay Vương Nhất Bác, môi lúc đóng lúc mở, lộ ra một nửa cặp răng thỏ, nốt ruồi dưới môi lúc này cũng trở nên rõ ràng hơn mức bình thường. Thấy Vương Nhất Bác im lặng hồi lâu, Tiêu Chiến truy hỏi, "Cậu sao thế?"

Lúc anh nói chuyện sẽ vô thức cắn nhẹ đầu lưỡi, hàm răng chạm lên chóp lưỡi, khiến Vương Nhất Bác nhìn mà hận không thể bịt miệng anh lại.

Tiêu Chiến thò tay ra muốn gạt tay Vương Nhất Bác xuống, nói: "Vương Nhất Bác, cậu cứ bịt mắt tớ lại làm gì?" Âm đuôi theo thói quen kéo rất dài, một câu nói bình thường lại giống như đang làm nũng.

Đôi mắt còn chưa hoàn toàn trông thấy ánh sáng, Tiêu Chiến đã mạnh mẽ cảm nhận được đối phương đã áp tới gần, hơi nóng phả lên cổ Tiêu Chiến giống như đang ghẹo người: "Vẫn còn giả vờ, trên xe tại sao anh lại che áo lẽ nào em không biết sao?"

"Á....." Tiêu Chiến hình như không nghĩ tới đáp án này, trong đầu nhanh chóng triển khai bài văn dài tám trăm chữ, thầm nghĩ người này sao vừa châm ngòi đã cháy, hỏa khí cũng không nhỏ, kết quả nín nhịn tới mức đỏ cả mặt, lắp ba lắp bắp, cố tỏ ra dày dặn kinh nghiệm mở miệng nói, "Ồ ồ, vậy anh chú ý sức khỏe."

? Chú ý sức khỏe cái con khỉ ấy.

Vương Nhất Bác chắc cả đời này đều chưa gặp câu trả lời nào khiến người ta cạn lời nhưng lại không làm sao được như thế này bao giờ.

Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay Vương Nhất Bác kéo nó ra khỏi mắt mình, cầm lấy nắn nắn trong tay, nhăn nhó chỉ dám mở một con mắt ra, nói: "Hay.....hay là em giúp anh?"

Vương Nhất Bác vẫn còn chưa hoàn hồn sau trận cạn lời ban nãy, dùng sức véo lên má Tiêu Chiến một cái, giữ lấy cổ đối phương cắn mạnh một miếng rồi mới nhảy xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.

Tiêu Chiến nằm trên giường, ngây ngốc nhìn lên trần nhà, đều là thanh niên mười bảy tuổi, anh hình như phí công cao lớn bằng từng này, đối với những cơ thể lõa lồ trên những tấm tranh vẽ trong sách sinh vật cũng chỉ có thể nhìn ra sự đẹp đẽ của thân thể con người trong thời kỳ văn hóa phục hưng, lúc đầu ngón tay lướt qua còn phải áng chừng xem có phải tỉ lệ vàng hay không.

Mấy chuyện quay tay như thế này cũng không phải chưa từng làm, toàn là sáng sớm lúc ngủ dậy thấy có nhu cầu nên mới giải quyết nhu cầu sinh lý một chút.

Tiêu Chiến điên cuồng "lật sách" trong đầu, lần đầu tiên có cảm giác manh động thật sự chính là lần anh ngã vào lòng Vương Nhất Bác trong đêm mưa, lúc về nhà anh liền mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ có một bóng người rất mơ hồ, giống như một cơ thể người mẫu, người ấy có tỉ lệ cơ thể đẹp đẽ, góc nghiêng rất giống Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đang vẽ người ấy, bàn tay cầm bút cũng đang run lên, người mẫu lại rất lạnh lùng liếc anh một cái, hỏi: "Vẽ xong chưa?"

Hôm đó, lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy khỏi giấc mơ đã hoàn toàn quên mất người lúc nãy là ai, cúi đầu xuống nhìn một cái lại phát hiện ra mình đã cứng rồi.

Nhớ đến đây, Tiêu Chiến tự nhiên có một suy nghĩ với chính mình. Nếu như là Vương Nhất Bác thì.....muốn gần bên cậu ấy, muốn có tiếp xúc cơ thể với cậu ấy, muốn hôn cậu ấy........ Tiêu Chiến không ngừng nhớ lại tư vị khi được hôn, anh kéo chăn lên, che đi khuôn mặt đã ửng hồng của mình.

Tiêu Chiến đợi mãi đợi mãi liền mơ mơ màng màng thấy buồn ngủ, không biết bao lâu sau, lúc Vương Nhất Bác mặt mày lạnh lùng đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Chiến đã lơ mơ ngủ rồi.

Ngày hôm đó vừa ngồi máy bay vừa ngồi xe, lại còn giận dỗi nhau, quả thực khiến người ta mệt mỏi. Tiêu Chiến ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt buồn ngủ ngước lên nhìn Vương Nhất Bác nói: "Em buồn ngủ quá....."

Vương Nhất Bác biết anh thật sự đã mệt, cũng không trêu anh nữa, nằm nghiêng xuống bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi."

"Vương Nhất Bác......" Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nhưng vẫn không chịu ngoan ngoãn im lặng, miệng không ngừng nói tiếp.

"Ừ." Vương Nhất Bác nghe có vẻ rất tỉnh táo.

"Anh bắt đầu thích em từ khi nào thế?" Tiêu Chiến mơ mơ màng màng hỏi.

"Không nói cho em." Vương Nhất Bác buổi tối cũng chỉ dịu dàng hơn lúc ban ngày một chút xíu thôi, vẫn giống như con trai không chịu mở miệng.

"Vậy anh đoán xem em thích anh từ khi nào." Tiêu Chiến nhớ tới giấc mơ đêm mưa đó của mình, thấy có chút hào hứng.

"Lúc nào?" Vương Nhất Bác không mặn không nhạt phối hợp với Tiêu Chiến.

"Không nói cho anh." Tiêu Chiến có gì học nấy, ăn miếng trả miếng.

Vương Nhất Bác cũng chẳng muộn phiền, cậu cười một tiếng đáp: "Không nói cho anh thì không nói cho anh." Cậu dừng lại một lát, nói tiếp, "Buồn ngủ rồi mà vẫn nói nhiều thế."

"Vương Nhất Bác......" Tiêu Chiến kiên quyết thực hiện chức trách chiếc micro của mình tới cùng.

"Ừ." Vương Nhất Bác vẫn kiên nhẫn trả lời anh.

Tiêu Chiến xoay người lại, len lén nhìn cậu: "Ban nãy anh.....có nghĩ tới em không?"

Vương Nhất Bác ngừng lại một lát, giống như quả bóng xì hơi, bất lực đáp: "Im miệng."

Tiêu Chiến nhẹ như bay đáp lại một tiếng, tự điều chỉnh tư thế trong chăn mấy cái, giọng ồm ồm nói: "Vương Nhất Bác..... Em lạnh..... Cái điều hòa này sao chẳng có tác dụng gì thế."

Anh nhắm mắt lại, nghe thấy Vương Nhất Bác phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ, sau đó trên eo anh chợt ấm lên, một bàn tay ôm lấy anh vào lòng.

Nhiệt độ cơ thể cả người Vương Nhất Bác đều cao, khiến Tiêu Chiến nhớ tới lớp da lúc nào cũng ấm áp của bé Dừa. Cánh tay đối phương luồn qua gáy anh, nhè nhẹ ôm lấy vai anh, cánh tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái trên lưng anh, đôi lông mày vốn dĩ đang nhíu lại theo thói quen của Tiêu Chiến cũng thả lỏng ra mấy phần.

Lúc ngủ Tiêu Chiến thường thích cuộn thành một đống, anh theo bản năng cuộn mình lại, càng tựa chặt vào lòng đối phương hơn. Tiêu Chiến hiểu chuyện từ rất sớm, vẫn luôn một mình tự trưởng thành, sau khi rời khỏi tã đã không còn được ôm ngủ bao giờ nữa, vì vậy anh mơ hồ cảm nhận thấy, đây là một tư thế đã lâu tới mức có chút lạ lẫm, nhưng lại khiến người ta lưu luyến không thôi.

"Ngủ ngon, họa sĩ nhỏ." Lúc buồn ngủ, giọng của Vương Nhất Bác nghe vô cùng ấm áp dịu dàng.

Trái tim Tiêu Chiến tê dại nhảy lên một cái, đem theo âm mũi đáp lời: "Ngủ ngon."

Trại tập huấn tám giờ sẽ bắt đầu lên lớp, bỏ thời gian nghỉ trưa đi cũng phải học đủ tám tiếng đồng hồ, thi thoảng lại có bài kiểm tra nhỏ và tiết tự học buổi tối, cũng chẳng tốt hơn học ở trường tí nào. Vương Nhất Bác vẫn chưa khôi phục lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi sau kỳ nghỉ, lúc báo thức kêu vào buổi sáng ngày hôm sau, giống như sư thầy nhập thiền vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng gì.

Tiêu Chiến đứng bên giường gọi cậu dậy, kéo túm vỗ đánh các kiểu đều không có tác dụng, rắn không được chỉ đành mềm, sáp tới bên tai Vương Nhất Bác dụ dỗ cậu: "Vương Nhất Bác..... Nghe nói bánh rán hoa quả ở bên đối diện cổng trường cực kỳ ngon, đúng tám giờ là sẽ đóng cửa."

Vương Nhất Bác không động đậy gì: "Không ăn đâu."

Tiêu Chiến cảm thấy dáng vẻ nói giọng ngạt hơi của cậu vô cùng giống một chú heo con, liền vui vẻ đáp: "Anh là heo à Vương Nhất Bác, anh còn không dậy sau này em sẽ gọi anh là Vương Nhất Trư."

Vương Nhất Bác nhắm mắt, giả vờ không nghe thấy: "Mấy giờ rồi....."

"Bảy giờ bốn mươi rồi heo con." Tiêu Chiến hạ mắt xuống nhìn đồng hồ, cố ý nói muộn thêm mười phút.

Quả không ngoài dự đoán, Vương Nhất Bác đã có ý định dậy, cổ cậu động động, nhắm nghiền mắt kéo dài âm thanh gọi anh: "Tiêu Chiến....."

"Làm gì, hầu hạ anh thay quần áo à?" Tiêu Chiến sắp bị cậu chọc cho tức đến phì cười, đang cân nhắc xem với sức của Vương Nhất Bác, anh cưỡng chế lôi cậu xuống giường đi đánh răng rửa mặt thì sẽ có bao nhiêu phần trăm khả thi.

Vương Nhất Bác tỏ ra vô cùng hợp tình hợp lý chỉ chỉ lên mặt mình: "Hôn anh một cái rồi anh dậy."

Tiêu Chiến sáng sớm gọi người ta dậy không có kết quả ngược lại còn bị trêu ghẹo, đỏ cả mặt, giận tới mức đá dép lê ra đạp lên chăn của Vương Nhất Bác một cái: "Người gì thế hả! Thích dậy thì dậy!"

Anh vất vả tìm chiếc dép lê của mình về xoay người định bỏ đi, còn chưa bước khỏi chân giường, Vương Nhất Bác đã bật dậy khỏi giường như tốc độ ánh sáng, một phát quấn lấy Tiêu Chiến, giọng nói còn lơ ma lơ mơ: "Dậy rồi dậy rồi....."

Nói xong cậu còn cọ cọ lên người Tiêu Chiến mấy cái mới mở mắt, thế là Vương Nhất Bác của ban ngày hình như đã tỉnh, cậu nhanh như chớp xoa xoa gò má đang phồng lên của Tiêu Chiến, nói: "Anh sai rồi, mua bánh rán cho em nhé."

Mãi tới khi Vương Nhất Bác lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc đi ra đã mặc một chiếc áo đồng phục và đi giày xong xuôi, Tiêu Chiến vẫn đang vừa ngồi thắt dây giày vừa ngẩn người ra đó, nhớ lại tư vị lúc Vương Nhất Bác cách một lớp áo len ôm lấy mình rồi cọ cọ hai cái, anh sững sờ nhìn cậu thiếu niên tràn đầy tinh thần lần nữa xuất hiện trước mắt mình, không chắc chắn hỏi: "Vừa nãy anh là đang làm nũng sao?"

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến một cách khó hiểu: "Đi thôi, không ăn bánh rán à?"

Ra khỏi cửa liền gặp phải Lâm Giác và Thẩm Nghiêu trong thang máy, hai người này ở với nhau một buổi tối, lập tức từ người lạ trở thành anh em tốt, thì thầm to nhỏ cả nửa ngày, thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi vào, nói đồng thanh giống như đang tiếp khách vậy: "Chào buổi sáng, Bác ca Bác tẩu!"

Tiêu Chiến suýt chút lảo đảo tại chỗ, đánh cho hai người mỗi người một cái, đáp: "Gọi linh tinh cái gì thế?"

Vốn dĩ cũng chỉ đùa cho vui, Thẩm Nghiêu lập tức quay súng lại bắn quân mình, đổi giọng nói: "Phải, Tiêu ca Tiêu tẩu!"

Vương Nhất Bác đứng đó cười trộm, bị Tiêu Chiến bắt quả tang trên tấm kính thủy tinh phản quang trong thang máy.

Ra khỏi khách sạn, gió như lưỡi dao cứa lên mặt vậy. Sạp bánh rán ở ngay cạnh phiến đá ghi tên trường đại học mà bọn họ đang học, vẫn chưa hết thời gian nghỉ tết, những người vây quanh sạp toàn là những ông lão bà lão ở vùng bản địa cùng những học sinh của trại đông tập huấn đội tuyển.

Tiêu Chiến đi sang sạp bên cạnh mua sữa đậu nành, quay về thấy Vương Nhất Bác cũng đã xách bánh rán rồi, hai người cùng nhau đi vào phía trong. Tần Chiêu cùng với bạn nữ hôm qua đi cùng nhau ở phía trước, hai cô gái trẻ đều muốn xinh đẹp, mặc rất ít, vừa đi vừa giậm chân. Tần Chiêu ôm một cốc nếp cẩm trong tay, trong lúc quay đầu lại tìm người thì thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, liền gọi: "Ya, Tiêu đại mỹ nhân."

Bạn nữ bên cạnh cũng quay đầu lại, tối qua lúc ăn cơm, tâm tư của Tiêu Chiến đều đặt hết lên người Vương Nhất Bác, căn bản không để ý tới bạn nữ đi cùng với Tần Chiêu. Lần này cô gái quay đầu lại, Tiêu Chiến mới nhìn rõ, hóa ra đây chính là cô bạn cùng bàn hôm đó đứng nói chuyện với Vương Nhất Bác dưới ánh đèn - Dương Giai Giai, cô đã cắt một kiểu tóc mới, nhìn lướt qua cũng quả thật không nhận ra.

Dương Giai Giai cười khanh khách, tầm mắt rơi lên cốc sữa đậu nành trong tay Tiêu Chiến và túi bánh rán hoa quả trong tay Vương Nhất Bác, nói: "Vương Nhất Bác bắt đầu ăn sáng từ khi nào thế."

Vương Nhất Bác nhấc túi bánh rán hoa quả trong tay lên, chỉ chỉ Tiêu Chiến nói: "Của em ấy đấy."

Tiêu Chiến bấy giờ mới phát hiện cậu chỉ mua một suất, tự nhiên có chút không hiểu sao tự nhiên giận: "Anh không ăn?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, mở chiếc túi nilon trong tay mình ra: "Anh không ăn sáng. Em đói không, cắn một miếng trước đi."

Tiêu Chiến giật lấy chiếc bánh rán đó, lột túi nilon bọc bên ngoài ra, bạo lực nhét vào miệng Vương Nhất Bác, thấy đối phương trợn tròn mắt cắn một miếng, nét mặt mới giãn ra vài phần, hỏi: "Ngon không?"

Bị nhét một miếng bánh rán hoa quả to tướng, Vương Nhất Bác đang cố gắng phồng quai hàm lên nhai, bên miệng lại kịp thời đưa tới một cốc sữa đậu nành nóng hổi, cậu hút lấy một ngụm, dần dần bình thường lại, ý cười trong mắt mới chầm chậm tan ra: "Ngon, em ăn một miếng đi."

Tiêu Chiến lại biến thành chiếc micro nhỏ, nói dông nói dài: "Không ăn sáng IQ sẽ giảm đi, sức khỏe không tốt, đau dạ dày, còn bị tụt huyết áp......biết chưa?" Vương Nhất Bác liên tục gật đầu, hút lấy nước trong cốc sữa đậu nành, độ cong trên khóe môi mãi vẫn chưa hạ xuống: "Sau này ăn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net