Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng học là một căn phòng sát cầu thang trong trường đại học. Mấy ngày đầu nói thế nào Tiêu Chiến cũng nhất quyết muốn ngồi ở bàn đầu, ngồi mấy ngày liền quả thực nghe không hiểu, lại không tiện gà gật ngay trước mắt vị giáo sư lớn tuổi, chỉ có thể một tay chống cằm, đầu gà gật từng chút một, tới lúc gần ngủ mất mới lại giật mình tỉnh dậy.

Vương Nhất Bác thấy anh lên lớp ngủ gật cũng không ngủ được yên, về sau liền kéo anh xuống ngồi ở bàn cuối cùng.

Ngồi ở bàn cuối, Tiêu Chiến vẫn mặt mày khổ não, tỏ ý không bằng lòng: "Sao không ngồi bàn trên?" Vương Nhất Bác nhận lấy đề bài Lâm Giác ngồi ở bàn trên đưa xuống, không hề nể tình mà vạch trần anh: "Còn ngồi bàn trên, ngủ gật cũng không yên tâm."

Tiêu Chiến bị nói tới mức đỏ cả mặt, mở trang giấy trắng tinh ra đặt lên mặt bàn, lầm bầm nói: "Thế anh không phải là cần nghe còn gì, ngồi đằng sau chẳng nhìn thấy gì cả."

Vương Nhất Bác đang viết tên, tay dừng lại một lát, trên môi tràn đầy ý cười: "Anh nhìn thấy, em ngủ việc của em đi."

Bàn cuối cùng có một ô cửa sổ lớn, từ nơi đó phóng mắt nhìn xuống có thể trông thấy chiếc hồ nhỏ giáp với phòng học cạnh cầu thang. Hai ngày nay nhiệt độ thấp một cách khác thường, hồ nước ở phương Nam cũng bắt đầu đóng băng. Tiêu Chiến kéo cửa sổ ra nhìn, có chút hưng phấn nói: "Wa, lâu lắm không thấy nước hồ đóng băng rồi."

Anh quay đầu lại, thấy Vương Nhất Bác đang giải đề một cách cẩn thận tỉ mỉ, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng của giáo sư, hơi hơi ngửa cằm lên, kéo căng đường quai hàm vô cùng tinh tế rõ nét.

Vương Nhất Bác đắm chìm trong thế giới bên kia, phản ứng cũng đều chậm nửa nhịp, ánh mắt quay sang rơi lên người Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì không có gì." Tiêu Chiến vội vàng quay vai về, "Anh nghe giảng tử tế đi, em vẽ tranh đây."

Những tiết học của trại tập huấn giống như chĩa mũi nhọn vào học sinh khoa toán vậy, quả thực còn khó hơn tiết học của lớp đội tuyển bình thường mấy cấp độ liền, số người nghe không hiểu cũng có rất nhiều. Ví dụ như Lâm Giác và Thẩm Nghiêu ở bàn trên, còn có cả Tần Chiêu ở bên cạnh. Ba kẻ học hành tạm bợ này đang kéo Dương Giai Giai đòi chơi đánh bài. Tiếc rằng Dương Giai Giai lại là một học sinh vô cùng ngoan ngoãn, nghe không hiểu cũng phải chép lại tất tần tật những gì giáo sư viết trên bảng vào vở, thế là Lâm Giác lại quay qua rủ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đang vẽ tranh, thấy Lâm Giác quang quác quay sang hỏi mình có chơi bài không, liền vội vàng gõ cho cậu một cái: "Nhỏ tiếng chút, cậu không nghe giảng thì để người khác nghe."

Lâm Giác thấy ngạc nhiên, rút lấy tờ giấy nháp của Tiêu Chiến nhìn một cái: "Không phải cậu cũng không nghe giảng à? ...... Cậu đang vẽ ai thế?"

Tiêu Chiến vội chộp tờ giấy nháp quý báu của mình về, đáp: "Đây là Venus, chưa thấy bao giờ chứ gì."

Thẩm Nghiêu cũng quay đầu lại, nắn nắn bộ bài đang xáo được một nửa ở trong tay, tròn mắt nói: "Hóa ra Venus là con trai à, tớ còn tưởng là con gái cơ."

Tiêu Chiến lừa gạt người một cách hùng hồn đầy lý lẽ: "Thần là người không có giới tính, thần có thể là nữ cũng có thể là nam."

Hai cậu con trai cấp ba đến nửa tế bào nghệ thuật cũng không có lập tức bị thuyết phục, đáp: "Đừng vẽ Venus nữa, chơi bài với bọn tớ đi, ba người đang thiếu một."

Tiêu Chiến còn lâu mới chơi bài cùng bọn họ, ghét bỏ đẩy đẩy hai người, nói: "Các cậu chơi đi, đừng làm ảnh hưởng tới Vương Nhất Bác học."

Vương Nhất Bác nghe thấy tên mình, quay đầu sang nhìn anh: "Nói gì đó?"

Tầm mắt của cậu rơi lên tờ giấy nháp của Tiêu Chiến, đó là đường nét của một khuôn mặt hơi hơi nghiêng sang, mũi cao mắt dài, nét mặt vừa thanh nhã vừa ưu tư, dưới lông mày có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu. Vương Nhất Bác giận dỗi lấy nắp bút gõ gõ lên đại tác phẩm của Tiêu Chiến: "Ai đây?"

Tiêu Chiến cúi đầu xuống chăm chú vẽ tranh, nhỏ giọng nói thầm: "Đây là một, người con trai trong giấc mơ của em....."

Vương Nhất Bác lập tức thấy có vấn đề, phủ tay lên bản thảo của Tiêu Chiến, nhìn người ta giống như đang khiêu khích.

Lâm Giác và Thẩm Nghiêu ở bàn trên đã bắt đầu chơi cờ năm quân, Tần Chiêu đang xem tạp chí cung hoàng đạo, Tiêu Chiến nổi ý muốn trêu chọc người, nhỏ giọng đáp: "Anh biết Venus không? Người ấy đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của em, từ đó khả năng vẽ của em tự nhiên tiến bộ rất nhanh, em cảm thấy chắc đây chính là Venus của em."

Vương Nhất Bác không hiểu chuyện của nghệ thuật gia, giành lấy tờ giấy vẽ nháp, giọng nói đầy mùi giấm chua: "Không được vẽ nữa, vẽ cái khác."

Tiêu Chiến đã đạt được mục đích, vui tới mức bật cười, giả vờ rộng lượng nói: "Cũng được, thế anh học hành tử tế, em vẽ cái khác."

Lại vẽ thêm nửa tiết, lúc chuẩn bị tan học, Tiêu Chiến mới ngẩng đầu lên, trên bảng đã dày chi chít toàn những thứ nhìn đã thấy khó hiểu, dưới cánh tay anh đã nhiều thêm một bức tranh chân dung.

Vương Nhất Bác cũng thu bút, đang đóng nắp lại, tầm mắt bay bay sang phía bên này, hỏi: "Đây lại là ai?"

Tiêu Chiến chọc chọc vào khuôn mặt của người trong bức chân dung: "Anh đó, tự anh còn không nhận ra à..... Đây là anh với mái tóc xoăn, đẹp không?"

Vương Nhất Bác đá lông mày: "Em thích tóc xoăn?"

Tiêu Chiến nhấc cánh tay lên, lấy ngón tay cuốn cuốn hàng tóc mái rủ trên trán Vương Nhất Bác, nói: "Tóc xoăn đáng yêu biết bao, em vẫn luôn nghĩ xem anh uốn tóc xoăn thì sẽ như thế nào...... Nhất định là sẽ đẹp không chịu nổi, giống như Óc Chó hồi còn nhỏ."

Vương Nhất Bác hỏi: "Óc Chó là ai?"

Tiêu Chiến đáp: "Con chó em nuôi hồi nhỏ."

Cũng không biết tại sao người này lại suốt ngày dốc sức so sánh cậu với chó cún, Vương Nhất Bác tặc lưỡi một tiếng, hạ người xuống đưa tay ra véo eo anh. Tiêu Chiến vô cùng sợ ngứa, vừa cười vừa luôn miệng xin tha, tận tới khi tiếng chuông hết giờ vang lên mới túm được tay người này: "Em sai rồi, em sai rồi....."

Thẩm Nghiêu ngồi bàn trên quay đầu lại nói chuyện với bọn họ, Vương Nhất Bác vội vàng rút lấy tờ giấy vẽ kia, quang minh chính đại kẹp vào trong sách của mình, dùng khẩu hình nói với Tiêu Chiến: "Của anh rồi nhé."

"Hôm nay chúng ta đừng đi học lớp tự học tối nữa nhé." Thẩm Nghiêu ra vẻ thần thần bí bí, "Mười hai giờ đêm nay là sinh nhật Tần Chiêu, tổ chức sinh nhật cho cậu ấy đi! Tớ nghe ngóng rồi, Kim trọc nhà các cậu với Lão Diêu nhà bọn tớ tối nay đi uống bia với nhau, nhất định không quản nổi chúng ta!"

Tần Chiêu trước nay đều thích náo nhiệt, vừa nói đến đón sinh nhật đầu óc đã hăng hái hơn lúc đi học cả trăm lần, một tay túm lấy Dương Giai Giai một tay túm lấy Thẩm Nghiêu: "Đi đi đi, tớ mời các cậu đi ăn! Tối mua thêm ít rượu với cái bánh gato, tớ có board game, bọn mình lên phòng Lâm Giác!"

Tiêu Chiến cũng là một thành phần thích chơi vui, vừa nói đến chơi hai mắt đã sáng cả lên, giục Vương Nhất Bác thu dọn đồ đạc, nhận được một nụ cười bất đắc dĩ của người ta.

Xế chiều trời vừa tối, đèn đường từng chiếc từng chiếc sáng lên, sáu người đi thành hai hàng, những chiếc bóng xếp chồng lên nhau đi về phía cửa hàng thịt nướng mà Tần Chiêu muốn ăn.

Hai cô gái là Tần Chiêu và Dương Giai Giai dính vào với nhau đi phía trước Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, nhưng Dương Giai Giai cứ liên tục nhìn về phía sau, Tần Chiêu cứ đi theo bước chân cô chầm chậm di chuyển về phía sau lúc nào cũng không phát hiện ra, Thẩm Nghiêu lại quay đầu lại nhìn Tần Chiêu, không hay không biết sáu người đi thành một hàng, rất có điệu bộ hoành hành ngang ngược.

Nội tâm của Lâm Giác còn thô hơn cả thùng nước, bóc phốt rằng: "Hai đôi các cậu đi chung với nhau đi, đừng có chen chúc với lũ cẩu độc thân bọn tôi, phải không Tiêu Chiến, chúng ta đi về phía sau."

Tiêu Chiến nghe thấy chữ "hai đôi" thì trái tim hơi co lại, nghe hết mới phát hiện Lâm Giác đã phân định Dương Giai Giai và Vương Nhất Bác thành một đôi, té ra sáng nay cậu ta gọi anh "Bác tẩu" thật sự chỉ là nói đùa.

May mà đèn đường u ám, không cho một tia sáng soi rọi khuôn mặt đen ngòm không muốn để ý đến người khác của anh. Tiêu Chiến suýt chút buột miệng nói "Ai là chúng ta với cậu", quay đầu lại thì thấy Vương Nhất Bác đang xem điện thoại, hoàn toàn không nghe thấy đoạn đối thoại bên này, càng thêm khó chịu, tự mình lùi về phía sau đi song song với Lâm Giác.

Nào ngờ Vương Nhất Bác cứ như có cả mắt ở trên đỉnh đầu vậy, tuy không nhìn anh, nhưng giống như bật chế độ tự động theo đuôi vậy, Tiêu Chiến vừa đi liền đi theo về hàng sau, hình thành cục diện trước ba sau ba trông vô cùng hài hước. Tiêu Chiến cũng không còn giận dỗi gì nữa, ngược lại cảm thấy buồn cười, huých huých Vương Nhất Bác nói: "Đi va vào cây rồi!"

Vương Nhất Bác phản xạ có điều điện ngẩng đầu lên, thò tay ra định xoa trán anh: "Va vào đâu rồi?"

Tiêu Chiến không nhịn nổi cười: "Em nói anh đó đại ca!"

Vương Nhất Bác thở ra một hơi: "Em tự lo cho em đi, cái đôi mắt cận thị cách một trăm mét là không phân biệt được người hay vật này, ra ngoài còn không đeo kính."

Thẩm Nghiêu nhớ ra một câu chuyện buồn cười, vội vàng vạch trần Tiêu Chiến: "Một trăm mét không phân biệt được người hay vật là thật đó! Chị Chiêu chị còn nhớ không, hồi cấp hai trường chúng ta mở đại hội thể dục thể thao, Tiêu Chiến chạy hai nghìn mét, tự mình không đếm cũng không nhìn thấy trọng tài vẫy tay, cứ thế chạy nhiều hơn người ta cả một vòng....."

Tần Chiêu được khơi gợi lại ký ức, cười tới gập cả bụng: "Quan trọng là lần đó còn có bao nhiêu bạn nữ tới xem cậu ấy! Chính là mấy cô bé lớp sáu lớp bảy ấy, rồi học sinh trường bên cạnh......còn có bao nhiêu người đứng bên sân cổ vũ cho cậu ấy, Tiêu Chiến chân dài mà, vừa lao lên đã dẫn đầu rồi, kết quả chạy năm vòng xong vẫn chạy tiếp, mọi người còn tưởng cậu ấy ăn mừng vì đạt quán quân cơ, trọng tài lấy loa chạy theo sau cậu ấy gào lên kết thúc rồi kết thúc rồi, Tiêu Chiến mới dừng lại......"

Mọi người bắt đầu cười điên cuồng, cười tới mức cúi về trước ngả về sau, Tiêu Chiến thẹn đỏ cả mặt, hận không thể ôm mặt vùi đầu vào cây cột điện trốn một lúc, qua kẽ tay thấy Vương Nhất Bác cũng đang cười, không nhịn được nhấc chân lên đá người.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tránh được, mình rõ ràng vẫn đang cười, nhưng lại cố tỏ ra điềm tĩnh xua đuổi mọi người: "Được rồi được rồi, đủ rồi đấy, mau đi thôi."

"Một trăm mét không phân biệt được người hay vật" lập tức trở thành thứ khiến mọi người cười cợt Tiêu Chiến. Vào trong quán thịt nướng, đi mấy mét Lâm Giác lại phải hỏi xem Tiêu Chiến có nhìn rõ tấm biển phía đối diện đang viết cái gì không, ngồi xuống nướng thịt rồi vẫn phải hỏi Tiêu Chiến liệu có trông thấy nhãn hiệu của mấy chai gia vị ở bên tay hay không.

Tiêu Chiến thấy phiền không chịu được, tự mình gắp một miếng thịt ba chỉ ngấy tới nỗi mỡ vẫn còn đang chảy, gào lên: "Để cho tớ ăn! Thịt mỡ cũng không dán được miệng các cậu lại!"

Lúc thanh toán, Tiêu Chiến đi đến quầy lễ tân lấy mấy viên kẹo bạc hà liền, Thẩm Nghiêu trông thấy liền nói: "Trời lạnh thế này cậu không sợ miệng đóng băng à." Tiêu Chiến mất tự nhiên ho khan hai tiếng, quay mặt sang nhìn Vương Nhất Bác lúc ấy cũng đang ăn kẹo, nói với Thẩm Nghiêu: "Tớ......thích thế."

Ăn tối xong, mấy người lại rẽ đến tiệm bánh kem để lấy bánh. Thẩm Nghiêu đặt cho Tần Chiêu một chiếc bánh gato hạt dẻ hình Doraemon, suốt dọc đường ôm như bảo bối ở trong lòng xách về tới khách sạn. Cười cười nói nói cắt bánh xong, ăn được một nửa, Tần Chiêu mới vỗ đầu nói: "Ai da, bảo là muốn uống rượu mà, sao lại quên mua rượu mất rồi!"

Vương Nhất Bác đứng dậy nói: "Tớ đi mua cho, các cậu đợi đi."

Tiêu Chiến cũng lập tức đứng dậy: "Tớ đi xách cho cậu."

Tận tới khi vào thang máy hai người vẫn im lặng cả đường, Vương Nhất Bác nhấn số tầng, đứng chen vào Tiêu Chiến, hai người đứng trong góc thang máy, cánh tay dính sát vào nhau xuống tới tầng một, ra khỏi cửa khách sạn, Tiêu Chiến mới mở lời: "Vương Nhất Bác anh biết không? Hôm nay Lâm Giác nói anh với Dương Giai Giai là một đôi."

Vương Nhất Bác rõ ràng khựng lại một chút, giống như chưa phản ứng ra, hỏi: "Lúc nào?"

"Lúc mà anh vừa đi đường vừa xem điện thoại ấy." Tiêu Chiến chóp chép miệng, đem chút khó chịu kia viết hết lên mặt, "Kêu anh đừng có vừa đi vừa xem điện thoại, anh còn cười em cận thị, còn hại em bị cười nhạo cả tối......"

Vương Nhất Bác bấy giờ mới liên kết được nguyên nhân và hậu quả trước sau, bất đắc dĩ cười một cái: "Lâm Giác chính là một người thô kệch, em chấp nhặt với cậu ta làm gì."

Bọn họ đi ra khỏi cửa khách sạn, đến siêu thị gần nhất, nhiệt độ hình như còn thấp hơn cả lúc nãy khi ăn xong, tay Tiêu Chiến đút trong túi áo, nhìn chằm chằm vào màn hơi trắng mà mình vừa thở ra. Anh mới không phải là chấp nhặt với Lâm Giác, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, vừa chua vừa chát.

Anh nhớ lại dáng vẻ Vương Nhất Bác nghe giảng lúc ban ngày, một bảng đen dày đặc những chữ là chữ dưới ánh mắt của Tiêu Chiến đều giống như núi cao sừng sững, Vương Nhất Bác lại giống như giẫm trên đất bằng.

Người đẹp trai lại thông minh như vậy, người thông minh lại tốt như vậy, có thể bạn bè đều sẽ cảm thấy anh không xứng với hoa khôi lớp vừa đáng yêu vừa đẹp đẽ thanh tú như vậy đâu nhỉ.

Tiêu Chiến chép miệng hai cái, chưa đánh giá được trong lòng mình rốt cuộc đang có tư vị như thế nào, chỉ lúng túng nói: "Em không chấp nhặt với cậu ấy......" Anh rời mắt đi, nói sang chuyện khác, "Thế nên lúc anh đi đường xem cái gì trong điện thoại thế, như vậy thật sự rất nguy hiểm."

"Anh đang xem dự báo thời tiết mà." Vương Nhất Bác chủ động móc điện thoại ra đưa tới, nói: "Không nói chuyện với ai cả, em có cần kiểm tra không."

Tiêu Chiến bị sự thẳng thắn và chân thành của cậu dỗ dành không ít, trước mắt chỉ có mỗi một Dương Giai Giai, còn chưa đủ cho anh ghen à, nhỡ đâu trong điện thoại lại mọc ra Lý Giai Giai Triệu Giai Giai thì phải làm sao. Anh bắt đầu tìm kiếm chỗ hơn người của bản thân mình...... Suy nghĩ nửa ngày, thành tích của mình ở tầm trung, đầu óc cũng không được tính là thông minh nhất, ngoại trừ việc vẽ tranh khá đẹp, thật sự không có sức cạnh tranh gì.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, bọn họ đã mua xong bia và rượu hoa quả trong siêu thị mini, xách trong tay đi về. Dọc đường chẳng có mấy người, qua một con đường chính là khách sạn mà bọn họ ở, Vương Nhất Bác lại tự nhiên dừng lại trước giao lộ.

Cậu treo túi nilon lên cổ tay, dang tay ra ôm lấy Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mím môi lại nén cười, vùi đầu vào hõm vai người kia, cố ý hỏi: "Làm gì......"

Vương Nhất Bác rất chân thành nói: "Quay về anh sẽ nói với Lâm Giác rằng, tớ và Tiêu Chiến mới là một đôi."

Tiêu Chiến vội vàng ngẩng đầu lên: "Cũng không cần phải thế! Với cái miệng mẻ đó của Lâm Giác......ngày mai cả hai trường của chúng ta đều biết hết luôn."

Vương Nhất Bác bị anh chọc cười, nói: "Sao nào, không muốn để cậu ta gọi em là Bác Tẩu à?"

Tiêu Chiến "xí" lên một tiếng, luận về mồm mép chưa bao giờ thua: "Gọi anh là Tiêu tẩu không được hả?"

Đèn đỏ chuyển thành xanh, đèn xanh lại chuyển đỏ, hai người vẫn đứng ở giao lộ không động đậy, giống như hai con gấu nhỏ đang ôm chặt lấy nhau, đôi bóng được kéo ra rất dài.

"Cho anh hôn không?" Tầm mắt của Vương Nhất Bác lại rơi lên môi Tiêu Chiến, chiếc nốt ruồi nhạt màu dưới vành môi Tiêu Chiến hình như lúc nào cũng như đang mời gọi cậu vậy.

Hơi thở Tiêu Chiến thở ra đều lướt qua cổ Vương Nhất Bác, thấp giọng cười nói: "Em vừa ăn ba viên kẹo bạc hà, miệng lạnh tới tê cả rồi."

Vừa mới sáp tới gần, Tiêu Chiến đột nhiên trông thấy một mảnh trắng nhẹ nhàng rơi lên môi Vương Nhất Bác, anh thò tay ra sờ, vừa chạm vào, màu trắng ấy liền tan ra.

Hai người cùng ngẩng đầu, trong bầu trời đêm còn đậm màu hơn cả mực đang bay xuống những bông hoa tuyết vụn vặt, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn đường trong trẻo lạnh giá, rõ ràng tới mức thậm chí như có thể trông thấy rõ hình tỏ dáng.

Tuyết rơi rồi.

Không ai nói gì, tuyết càng rơi càng dày, tới khi ngẩng đầu cũng có tuyết rơi vào trong vành mắt, bọn họ mới cúi đầu xuống hôn nhau.

Trong kí ức, cảnh tượng này được phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, mông lung đến mức giống như giấc mơ trong chiếc máy quay phim nhựa, nhưng đầu mũi lạnh đỏ và hàng mi run rẩy của đối phương, lại rõ ràng tới mức giống như đang xuất hiện ngay trước mắt.

Về sau mỗi một lần tuyết rơi, Tiêu Chiến đều sẽ nhớ tới bông tuyết rơi trên khóe môi Vương Nhất Bác, trong lòng chầm chậm dâng lên cảm giác ghen tuông vô bờ bến.

Không biết là bông hoa tuyết nào, có thể hôn được người mà anh yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net