Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết càng rơi càng dày, tận tới khi trên lông mi cũng có những đốm trắng li ti như sao trời, hai người mới đi qua chiếc đèn giao thông dài đằng đẵng này.

"Tuyết rơi rồi này, Vương Nhất Bác." Đôi mắt Tiêu Chiến sáng long lanh, "Vậy mà lại có tuyết rơi này!"

Trận tuyết này không duy trì quá lâu đã dần dần nhỏ đi. Tiêu Chiến nhìn lên bầu trời, lại nhìn xuống mặt đất, rất vui vẻ nói: "Anh nói xem ngày mai liệu có tuyết đọng không? Có thể đánh trận tuyết không?"

Tiêu Chiến líu lo suốt dọc đường, Vương Nhất Bác tiếp lời nói ở phương Nam rất khó có tuyết đọng, anh cũng không có biểu hiện gì là không vui vẻ.

"Tuyết có thể rơi đã rất tốt rồi!" Trên mặt đất không có tuyết đọng, Tiêu Chiến đón lấy hai bông hoa tuyết trong lòng bàn tay, tiếc là mới đi hai bước đã tan ra rồi.

Vào trong khách sạn, Tiêu Chiến không ấn thang máy, kéo Vương Nhất Bác đi thang bộ. Hai người chầm chậm đi từng bậc từng bậc, tiếng bước chân rất nhỏ, đến cả đèn cảm ứng âm thanh cũng không phát sáng. Hoa tuyết trong lòng bàn tay sớm đã tiêu tan, Tiêu Chiến suốt một đường đều nắm chặt lấy tay Vương Nhất Bác, khí nóng trong lòng bàn tay đối phương nắm đến mức tay anh đã hơi hơi ra mồ hôi rồi nhưng vẫn không buông ra.

Rất nhanh đã đến tầng sáu, Tiêu Chiến không xách đồ, đưa tay ra đẩy cánh cửa phòng cháy chữa cháy. Ai ngờ anh vừa thò đầu ra đã ngay lập tức rụt mạnh về, nói như lâm đại địch: "Lão Diêu với Kim trọc!"

Vương Nhất Bác mượn khe cửa thò nửa cái đầu ra, vừa nhìn, hai người Lão Diêu với Kim Trọc không biết đã về từ bao giờ, lúc này Lão Diêu đang đứng ôm cánh tay ở bên cạnh nhìn, Kim trọc đang bước đi thong thả, trước mặt hai người, Lâm Giác, Tần Chiêu, Thẩm Nghiêu và Dương Giai Giai đang xếp thành hàng ngang, cúi đầu ra vẻ biết sai nhận lỗi.

"Bây giờ ai ai cũng giỏi rồi......" Kim trọc một tay chắp sau lưng, một tay chỉ chỉ từng người một, "Đều biết trốn học cả rồi! Nhìn tôi làm gì? Tự học buổi tối thì không tính là tiết học à?"

Lão Diêu đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: "Trốn tiết tự học tụ tập ở một chỗ chơi đùa còn lớn tiếng như thế!"

Kim trọc nói tiếp: "Đúng thế! Tôi với thầy Diêu đi trong thang bộ đã nghe thấy rồi...... Lâm Giác! Cậu ồn ào cái gì? Tôi thấy mấy ngày nay cậu đi học lớp đội tuyển không có ngày nào yên ổn cả! Ở trường còn biết thảo luận nghiên cứu với Vương Nhất Bác, nghỉ một cái là bung lụa luôn có phải không?"

Vương Nhất Bác vô duyên vô cớ bị cue thấy có chút chột dạ mà nắn nắn tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không nghe rõ bên ngoài đang nói gì, giống như đang góp vui mà khom lưng ra đằng trước, cũng thò nửa cái đầu ra: "Bọn họ nói gì thế?"

Thẩm Nghiêu đứng tựa vào tường mắt đảo bốn xung quanh, vừa quay đầu lại liền trông thấy giữa khe cửa có hai người đang đứng chen chúc vào nhau, liều mạng dùng mắt ra hiệu, khổ nỗi mắt cậu nhỏ, ra hiệu cả nửa ngày Tiêu Chiến cũng không nhìn rõ, thế là cậu chỉ đành mở lớn miệng dùng khẩu hình, lúc Tiêu Chiến nhìn rõ khẩu hình của cậu là chữ "chạy", Kim trọc cũng thuận theo ánh mắt của Thẩm Nghiêu nhìn sang bên này.

Tiêu Chiến giật thót mình, lập tức rụt lại, túm lấy tay Vương Nhất Bác chạy một mạch xuống dưới.

"Sao thế?" Vương Nhất Bác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Kim trọc trông thấy em rồi!" Tiêu Chiến cực kỳ căng thẳng, trong tay bọn họ còn xách một túi rượu lớn, để thầy giáo bắt được thì không tránh khỏi bị giáo huấn một trận.

"Chúng ta chạy cái gì?" Vương Nhất Bác bị anh túm lấy, mờ mịt chạy xuống dưới theo anh.

"Anh ngốc à, trong tay chúng ta xách rượu đó! Bị tóm được là toi rồi!" Suy nghĩ của Tiêu Chiến vô cùng rõ ràng.

Trốn tiết tự học có tính chất khác, trốn tiết tự học rồi tụ tập uống rượu với nhau lại là tính chất khác, quả thực chẳng khác nào xây tổ chim ngay trên đầu Kim trọc, gan to bằng trời.

Thang bộ chuyển hết nhịp này tới nhịp khác, tối thui giống như không có điểm tận cùng, bước chân hỗn loạn của hai người trở nên vô cùng ồn ào giữa thang bộ yên ắng. Vương Nhất Bác mặc cho anh kéo mình xông xuống dưới, Dopamine* giống như được mở van nên ào ạt tuôn ra ngoài, vui vẻ không hề giống như đang chạy trốn.

*Dopamine còn được gọi là hormone "hạnh phúc"

Chạy tới bậc cầu thang cuối cùng của tầng một, ánh sáng rạng rỡ như giành được chiến thắng như đang tỏa sáng trước mắt Tiêu Chiến, anh hưng phấn bật chân nhảy lên, bổ nhào về phía trước.

Vương Nhất Bác vẫn chưa buông tay, bị anh lôi nên chân cũng trượt một cái, cậu vội vàng ôm Tiêu Chiến ngược lại, cuối cùng hai người lăn thành một đống với nhau, "ai da" một tiếng, Tiêu Chiến nằm bò trên người Vương Nhất Bác, mấy chai bia lăn lông lốc đầy trên mặt đất.

"Anh có bị thương ở đâu không? Có đau không?" Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy nhìn cậu.

"Không sao." May mà tầng một có trải chiếc thảm ghi chữ "Chào mừng đã đến", Vương Nhất Bác cũng xem như hạ cánh nhẹ nhàng. Cậu đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên người, đáp: "Đại lão, anh hỏi em một vấn đề."

Tiêu Chiến vẫn còn đang ngơ ngác, luống ca luống cuống sờ tay sờ chân Vương Nhất Bác, xem có vẻ thật sự không sao, mới cúi người xuống nhặt rượu, "Em sai rồi, thì mắt em không tốt mà, tưởng là tới bậc dưới rồi, không ngờ bên dưới vẫn còn một bậc nữa!"

"Không phải." Vương Nhất Bác nhặt những lon bia rơi trên mặt đất vào trong túi nilon, vô cùng chân thành hỏi, "Anh muốn hỏi là, phòng của chúng ta ở tầng bảy, sao lại phải chạy xuống dưới?"

Tiêu Chiến cũng quả thật bị hỏi cho đứng hình, anh lôi người ta chạy như lính cứu hỏa đang diễn tập, bây giờ mới nhớ ra, chạy về phòng giấu rượu đi không phải là xong rồi sao?

Huống hồ Kim trọc căn bản không đuổi theo.

Hai người vừa nhặt rượu vừa cười, Vương Nhất Bác giống như bị chọc phải điểm cười, mãi không đứng được thẳng lưng, bị Tiêu Chiến vờ vịt ra vẻ đạp cho một cái mới chịu ngoan ngoãn.

Vừa thu dọn xong đống rượu, Thẩm Nghiêu đã gọi điện thoại tới: "Lão Diêu với Kim trọc đi rồi......mười phút nữa tập hợp ở phòng bọn tớ, lặng lẽ thôi, đừng đánh động!"

Tiêu Chiến bị Thẩm Nghiêu làm cho cạn lời, cúp máy xong, thấy Vương Nhất Bác đang ngây ra nhìn mình, đột nhiên hỏi: "Lúc nãy khi chúng ta chạy xuống dưới, anh cười cái gì?"

Vương Nhất Bác không thừa nhận: "Anh có cười sao?"

Tiêu Chiến tố cáo: "Em trông thấy anh cười rồi! Chẳng nghiêm túc chút nào hết!"

"Ái, lưng anh đau quá." Vương Nhất Bác quay người lại, trốn tránh vấn đề này, giả vờ giả vịt vươn tay vươn vai, "Có phải là ngã hỏng rồi không, em xem xem."

"Thật á?" Tiêu Chiến lập tức căng thẳng, không để ý tới vấn đề vừa nãy mình hỏi nữa, ấn từng chỗ một trên lưng Vương Nhất Bác, "Chỗ này đau không? Thế chỗ này?"

Bọn họ vừa nói chuyện vừa leo từng bậc cầu thang đi lên.

Vương Nhất Bác từ đầu tới cuối đều không nói, cậu cười lúc cậu chạy xuống cầu thang, là vì đột nhiên cảm thấy mình và Tiêu Chiến rất giống như đang bỏ nhà vì yêu.

Tối đó sinh nhật Tần Chiêu đúng là như chiến tranh loạn lạc, cuối cùng bọn họ đến đèn cũng không bật, ngồi túm tụm thành một vòng tròn trong bóng tối, đốt nến với cái bánh kem đã ăn hết một nửa, vô cùng nhỏ tiếng hát bài chúc mừng sinh nhật.

Tần Chiêu nói: "Đây là cái sinh nhật kìm nén, uất ức nhất, cũng là sinh nhật thú vị nhất mà tớ từng đón."

Một túi bia to cũng không uống hết bao nhiêu, đám học sinh ngoan muốn tới bến nhưng lá gan lại có hạn vẫn nghĩ rằng ngày mai còn phải lên lớp, cuối cùng lại nhau chia mỗi người một túi xách về.

Ngày cuối cùng ở trại tập huấn là tết Nguyên Tiêu. Học xong, bọn Lâm Giác muốn đến sông Tần Hoài ngắm đèn, Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác không đi, trường đại học chỗ bọn họ học đã có không ít học sinh nghỉ lễ xong quay lại rồi, bọn họ mua một bát bánh trôi trong canteen, mỗi người ăn bốn cái, sau đó liền đi tản bộ dọc theo chiếc hồ nhỏ trong trường.

Tiêu Chiến có chút phiền muộn nói: "Ngày mai là phải quay về rồi."

Trước lúc đến Lâm Giác còn oán trách mười hai ngày quá dài, chiếm mất hơn nửa già kì nghỉ đông, nhưng thật sự ở tới ngày cuối cùng, mọi người đều khó tránh khỏi có chút không nỡ. Sự không nỡ của Tiêu Chiến biểu hiện rõ ràng nhất, bởi vì sau khi quay về anh không thể ngày nào cũng gặp Vương Nhất Bác được nữa.

"Khi nào bọn em đi học lại?" Vương Nhất Bác ném một viên đá, hai hôm nay trời nóng rồi, nước hồ cũng không đóng băng nữa, hòn đá nhảy trên mặt hồ mấy cái, sau đó liền chìm vào trong nước.

"Hai ngày nữa em đi học, ngày mai phải đi tảo mộ cho bà nội, ngày kia đến nhà chú ăn cơm, hai hôm nữa phải tới trường vẽ báo bảng......" Tiêu Chiến cũng nhặt một hòn đá lên, anh ném đá cực kỳ tốt, ngày nhỏ đã dựa vào kỹ năng này cũng như chiều cao vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa để trở thành "đại ca" trong con ngõ nhà mình.

"Anh đi vẽ báo bảng cùng em." Vương Nhất Bác nói.

Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, tâm trạng của Tiêu Chiến cuối cùng cũng tốt lên một chút, trên mặt mang theo ý cười: "Thế hai hôm sau anh đến nhà em đợi em."

Miếng đá nhẹ nhàng nhảy mấy cái trên mặt nước, sau đó cắm đầu chui vào trong ánh trăng. Tiêu Chiến nhìn ánh trăng vụn vỡ như hòa trên mặt nước, nói: "Hôm nay là mười lăm tháng giêng, anh gọi điện cho bố mẹ chưa?"

Tiêu Chiến vừa tan học liền gọi điện cho Tiêu Tuấn Ninh, ông ấy quả không ngoài dự đoán, lại đi công tác rồi, đang bận xã giao.

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, đáp: "Chưa. Bọn họ không nhớ đón tết Nguyên Tiêu."

Trong mắt cậu không có xao động gì, nhưng lại khiến Tiêu Chiến nhìn thấy đã mềm cả trái tim, sau đó dần dần thấy chua xót. Cẩn thận nghĩ lại, cả ngày đều là anh đang lảm nhảm, hình như cũng chẳng thấy Vương Nhất Bác nói tới chuyện ở nhà.

Nhưng ánh trăng quá đẹp, Tiêu Chiến không truy hỏi tiếp nữa, túm lấy viên đá trong tay Vương Nhất Bác, nói: "Nào so xem ai ném xa hơn."

Ngày hôm sau quay về Hàng Châu phải dậy vô cùng sớm, hơn một nửa học sinh trên xe đều ngủ say tới mức đánh cũng không tỉnh. Vương Nhất Bác tưởng Tiêu Chiến cũng muốn ngủ, nhưng không ngờ người này lại rất ngoan, cụp mí mắt xuống, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lại quay đầu lại nhìn cậu.

"Làm gì thế?" Vương Nhất Bác đưa tay ra nắn nắn sau gáy anh, "Hoạt động cổ đấy à?"

Tiêu Chiến sợ nhột, rụt cổ lại trốn đi, nhỏ giọng nói thầm: "Em nhìn anh."

Những ngày tháng mỗi khi tỉnh dậy đều có thể trông thấy Vương Nhất Bác, vậy mà lại ít ỏi tới mức chưa gì đã kết thúc rồi, giống như nằm mơ vậy. Tiêu Chiến vừa mới bước vào tuổi mười bảy đa sầu đa cảm, nhìn chiếc xe bay nhanh như chớp suốt một đường, tự nhiên lại cảm thấy mấy phần chua xót giống như phải biệt ly.

"Nghe nhạc." Tiêu Chiến đưa một chiếc tai nghe tới, thấy Vương Nhất Bác không cả nhấc tay lên, nghênh ngang đợi Tiêu Chiến đeo cho mình, vừa mắng cậu lười, vừa bất đắc dĩ nhét tai nghe vào tai cho cậu.

Bài hát triplex chầm chậm vang lên, là bài hát đã nghe thấy hôm ở sân trượt băng. Vương Nhất Bác cúi đầu xuống xem, tên bài hát chạy qua trên màn hình máy MP3, là "Not Enough" của nhóm Fur.

Nghe mãi nghe mãi, Tiêu Chiến hỏi: "Bao giờ chúng ta lại đi trượt băng tiếp thế?"

Vương Nhất Bác cười anh: "Em trượt băng hay là băng trượt em."

"Anh không cảm thấy lần trước em đã học được rất nhiều à?" Tiêu Chiến không phục kháng nghị lại, nhưng vừa nhớ tới lần trước lúc đi ra khỏi sân trượt băng, tay của Vương Nhất Bác cũng đều bị anh siết tới mức mờ mờ nổi màu xanh tím, lại có chút thấy hết cả sức lực, "Rất nhanh nữa là có thể tự trượt được rồi......"

"Không cần." Vương Nhất Bác lại không cười anh nữa, đổi giọng nói, "Học từ từ."

Bài hát phát đi phát lại mấy lần, Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu sang nhìn cậu, ánh mắt mềm mại như nước xuân tháng tư, anh hỏi: "Lúc nào thì đi qua đường hầm thế?"

Nói mãi nói mãi, ánh mắt anh lại ngại ngùng liếc sang hướng khác, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Anh nói xem ban ngày ở trong đường hầm liệu có rất tối không?"

Trái tim Vương Nhất Bác mạnh mẽ đập điên cuồng, cậu xòe tay ra, bọc lấy tay Tiêu Chiến trong lòng bàn tay mình, rất dùng sức mà siết lại, tận tới khi móng tay ngón tay cái của đối phương in thành một vết hình mặt trăng trong lòng bàn tay cậu, cậu mới nhắm mắt nghiêng người sang, nhỏ giọng nói: "Tiêu Chiến, sao anh lại thích em thế cơ chứ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net