Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người Vương Nhất Bác có một kiểu năng lực rất đặc biệt - không lên tiếng thì thôi, hễ lên tiếng liền khiến người ta kinh ngạc. Có lúc Tiêu Chiến nói chuyện với cậu, còn tưởng cậu đang thất thần, kết quả thật ra mỗi một chữ cậu đều đang nghe. Có lúc Tiêu Chiến ghét bỏ cậu nửa ngày chẳng chịu hé răng, cậu lại có thể dùng một câu nói khiến Tiêu Chiến ba ngày liền vẫn chưa khôi phục được tinh thần.

Thời tiết Hàng Châu đã ấm trở lại, trái tim Tiêu Chiến vẫn vì câu tỏ tình đến một cách bất chợt ngày cuối đông của Vương Nhất Bác làm cho trái tim râm ran như đang mọc đầy cỏ dại - chúng đâm chồi nảy lộc còn nhanh hơn cả những mầm non cây cỏ trong vườn.

Anh nằm bò trên mặt bàn làm nốt bài tập về nhà của kì nghỉ đông mà mình vẫn chưa làm xong, căng thẳng lật giở tập đáp án chính xác không biết moi ở đâu ra của Thẩm Nghiêu, viết mấy nét lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, dòng tư duy bay đến câu nói của Vương Nhất Bác, sau đó lại ấn lấy trái tim đã tê ngứa mà vui vẻ một lúc lâu.

Đáp án cũng không thể sao chép toàn bộ, dạng bài điền vào chỗ trống như thế này cứ phải sai hai ba câu mới có vẻ chân thực. Đầu ngón tay Tiêu Chiến trượt thẳng một đường từ câu 1 tới câu 20, cuối cùng chọn ra câu số 5 và câu số 18, lần lượt điền vào hai số 5, 20.

Làm việc này xong, bài tập về nhà của kì nghỉ đông hình như cũng bắt đầu trở nên thuận mắt hơn rồi. Tiêu Chiến ngâm nga hát, đứng lên đi rót nước, làm nốt tờ bài tập tiếng anh cuối cùng nữa là đống bài tập về nhà của anh có thể đại công cáo thành, Vương Nhất Bác nói buổi chiều sẽ tới tìm anh, bọn họ sẽ cùng nhau tới trường trung học số 21 vẽ báo bảng.

Con trai lớn của nhà chú Trương hàng xóm đang xới đất cho vườn hoa, một thời gian nữa chú Trương sẽ trồng những giống hoa mới. Nhiệt độ "vù" một cái liền tăng mười mấy độ, mùi đất đai mùa xuân dần dần bay từ phía bên kia bức tường sang, Tiêu Chiến nhìn ánh nắng chói lọi, đột nhiên cảm thấy trận tuyết mấy hôm trước ở Nam Kinh quả thật quá là kỳ tích.

Sắp tới buổi trưa, Tiêu Chiến mới bước ra khỏi cổng đã thấy dưới tán cây liễu ở đầu ngõ có một người đang đứng. Bà mặc một chiếc váy dài, bên ngoài khoác áo dạ, nắm điện thoại trong tay, đang bước đi thong thả ở đầu ngõ.

Tiêu Chiến sững lại một chút, Triêu Thư Tịnh đi tới, anh có chút hơi giật mình lên tiếng: "Mẹ."

Nhà hàng kiểu Tây này, ngày nhỏ Thư Tịnh đã từng đưa Tiêu Chiến đến ăn.

Lúc ấy vẫn là sinh nhật bảy tuổi của Tiêu Chiến. Gia đình không được tính là rất khá giả, cũng phải chắt góp để sống qua ngày. Ở lớp Tiêu Chiến có bạn học nói nhà hàng Tây này ăn rất ngon, nói rằng bố mẹ mình đưa mình đi ăn bít tết, hôm đó sau khi Tiêu Chiến về nhà, còn chưa bỏ cặp sách xuống, đã lon ton chạy vào trong thư phòng, kéo lấy Thư Tịnh hỏi có thể đưa anh đến nhà hàng Tây ăn bít tết được không.

Thư Tịnh rất hiếm hoi đang chuẩn bị nấu cơm, bà đi ra khỏi phòng, buộc dây chiếc tạp dề xinh đẹp lên, dịu dàng quay lại xoa xoa đầu Tiêu Chiến nói: "Vậy hôm sinh nhật sẽ đưa con đi ăn có được không?"

Thế là Tiêu Chiến hơn sáu tuổi lúc ấy bắt đầu bấm đầu ngón tay chờ đón sinh nhật bảy tuổi của mình.

Nhưng buổi tối hôm mùng bốn tháng mười, Tiêu Tuấn Ninh và Thư Tịnh cãi nhau một trận ầm ĩ. Trong ấn tượng của Tiêu Chiến, Tiêu Tuấn Ninh điềm đạm và Thư Tịnh hòa nhã trước nay chưa từng to tiếng với nhau như thế bao giờ.

"Choang" một tiếng, ấm trà trong phòng khách vỡ tan, Tiêu Chiến giật nảy mình, co người trốn vào trong góc phòng.

Một lúc sau, Thư Tịnh lại đi tới mở cửa, nói với Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, vừa nãy mẹ không cẩn thận va vào làm vỡ chén trà, có làm con sợ không?"

Trên lông mi của Tiêu Chiến vẫn còn treo giọt nước mắt chưa khô, nhút nhát hỏi Thư Tịnh: "Là vì con muốn ăn bít tết nên ba mẹ mới cãi nhau sao?"

Thư Tịnh sững người, hình như bấy giờ mới nhớ tới chuyện này, bà liều mạng lắc đầu, ôm chặt lấy Tiêu Chiến, nói: "Không phải đâu, Chiến Chiến, ngày mai ba mẹ đi ăn bít tết cùng với con."

Tiêu Chiến đón sinh nhật bảy tuổi rất vui vẻ, kem ở nhà hàng Tây rất ngon, trên quả cầu kem màu trắng gạo có vị thanh mát còn có hình trái tim được dùng socola vẽ thành.

Ba mẹ không cãi nhau, giống như chuyện tối qua chưa từng xảy ra vậy. Hôm đó mẹ cho phép anh ăn hai chiếc kem, Tiêu Chiến cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới.

Nhưng ngày hôm sau, Thư Tịnh đã bỏ đi.

Bà mặc váy, kéo theo một chiếc vali, nói với Tiêu Chiến rằng mình phải đi đến một nơi để công tác. Tiêu Chiến đến ngày hôm nay vẫn nhớ như in ánh mắt của bà, dưới lớp màu lót ấm áp dịu dàng, đang lấp lánh ánh sáng hướng tới sự tự do, bà thỏ thẻ nhẹ nhàng nói: "Mẹ muốn đi làm chuyện mình thích, Chiến Chiến cũng ủng hộ mẹ có phải không?"

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Thư Tịnh, hỏi: "Mẹ muốn đi làm họa sĩ sao?"

Thư Tịnh đỏ mắt gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy, con lớn lên cũng làm một họa sĩ có được không?"

Tiêu Chiến năm bảy tuổi đã biết vẽ rất nhiều thứ, trên những bức tường trong nhà đều là tác phẩm của anh, anh dùng sức gật đầu thật mạnh, ngoan ngoãn nói: "Được."

Mười năm trôi qua, cách trang trí trong nhà hàng đều đã thay đổi, thực đơn cũng phong phú hẳn lên. Tiêu Chiến cụp mắt xuống nhìn những món ăn hình thức đẹp mắt trên bảng thực đơn, đồ ngọt vô cùng đa dạng và ngon mắt, nhưng không bằng cây kem mà anh ăn năm đó.

Tiêu Chiến chọn bừa một món ăn trong trang giới thiệu rồi gấp thực đơn lại.

"Đã cao như vậy rồi." Thư Tịnh ôm lấy chiếc cốc thủy tinh đựng đầy nước chanh, nhìn Tiêu Chiến lúc ngồi còn cao hơn mình một đoạn, lộ ra chút áy náy, "Lần trước mẹ về con còn chưa thi cấp ba."

Nói xong bà phản ứng ra, lộ ra một tia ngượng ngùng, lại nói sang chuyện khác: "Quà sinh nhật mà mẹ gửi con đã nhận được chưa?"

Tiêu Chiến gật đầu nói: "Nhận được rồi." Anh nhận được hai hộp quà, một hộp là tranh mà Thư Tịnh vẽ cho mình mỗi năm, hộp còn lại là một chiếc đồng hồ điện tử có mẫu mã rất thịnh hành. Tiêu Chiến nhấc tay, kéo tay áo lên, chiếc đồng hồ đó được đeo ngay trên cổ tay trái của anh.

Thư Tịnh cuối cùng cũng thả lỏng được xuống, cười nói: "Đẹp thật đấy, con đeo lên trông vô cùng đẹp trai."

Ăn cơm một lúc, Thư Tịnh trông có vẻ rất vui, bắt đầu nói nhiều hơn, còn gọi hai ly rượu vang, lúc cười lên đuôi mắt có những nếp nhăn mờ mờ.

Bà nói với Tiêu Chiến bà muốn mở một hành lang triển lãm tranh, ở một thành phố giáp biển thiên về phía nam. Nói đến những điều này, đôi mắt bà sáng long lanh, không giống như cùng một người với bà khi còn là giáo viên mỹ thuật ở tiểu học.

Giữa chừng Thư Tịnh đi vào nhà vệ sinh, Tiêu Chiến ăn mà không thấy mùi vị, lúc anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn của bà rung lên.

Gọi điện đến là một người có tên "David".

Tiêu Chiến không bắt máy của bà, điện thoại tự rung một hồi, dừng lại giây lát, rất nhanh chuông lại vang lên.

Thư Tịnh đã quay về, bà dặm lại một lớp son nhạt, trông càng xinh đẹp và có sức sống hơn. Bà cầm điện thoại lên nhìn một cái, tắt màn hình đi, treo một nụ cười lên môi, giải thích: "Là người hợp tác làm hành lang triển lãm tranh với mẹ, chắc là muốn hỏi chuyện lựa chọn tác phẩm trưng bày."

Tiêu Chiến chưa nói gì, chỉ gật gật đầu. Thư Tịnh nâng ly rượu lên, vuốt nhẹ một cái, ánh mắt hạ xuống, hỏi: "Ba con gần đây có bận không?"

"Mẹ......" Tiêu Chiến ngắt lời Thư Tịnh, "Con vui cho mẹ, thật đó."

Thư Tịnh ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh hai cái.

Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Mẹ có thể làm việc mà mình thích, con rất vui cho mẹ. Con đi học muộn, bây giờ cũng đã rất lớn rồi, không cần chuyện gì cũng phải đợi con thi đại học xong."

Nói xong, anh uống nốt chỗ rượu vang còn lại trong ly, nói: "Mẹ, sinh nhật con là ngày mùng năm tháng mười, không phải tháng mười hai, lần sau đừng nhớ nhầm nữa."

Ra khỏi nhà hàng Tây, thời gian vừa mới qua buổi trưa, bữa cơm này vốn dĩ cũng không ăn đáng bao nhiêu thời gian. Tiêu Chiến hồn bay phách lạc đi bộ về nhà, đi được nửa đường, mới nhớ ra nên đến trường vẽ báo bảng rồi, lại quay đầu đi về phía trường học.

Trên đường anh đi qua Dream City, nhìn thấy bức tường vẽ nguệch ngoạc đó lại có thêm không ít chữ. Tiêu Chiến đút tay vào trong túi áo, đứng đó xem từng cái một, quả không ngoài dự đoán, lại có rất nhiều những lời tỏ tình có liên quan tới Vương Nhất Bác.

Lão Trần ngồi trong trạm bảo vệ đọc báo, đuôi mắt liếc thấy anh, tháo chiếc kính lão xuống, gọi Tiêu Chiến qua, muốn cho anh ăn dâu tây ở quê ông, nói rằng rất ngọt.

Tiêu Chiến ăn một quả, bị chua tới mức mặt nhăn thành một đống, Lão Trần còn ngồi đó khà khà cười rất vui vẻ. Tiêu Chiến oán trách nói: "Ông lớn tuổi như vậy rồi mà còn lừa trẻ con nữa?"

Lão Trần cười tới mức không khép được miệng, đáp: "Bé con lâu lắm không tới rồi, thằng nhóc tới đây cùng cháu lần trước lúc trước Tết còn tới đây thăm ông một lần đấy." Ông nhấc tay lên, chỉ chỉ bức tường trắng ở mặt bên trong, nói, "Cậu nhóc vẽ kém hơn cháu nhiều, toàn vẽ lằng nhằng thôi."

Quả nhiên ngày xuân tới gần, ánh nắng cứ rải xuống dưới giống như không cần tiền vậy, Tiêu Chiến đi mấy bước về phía bức tường liền phát hiện ra đại tác phẩm của Vương Nhất Bác - thật ra cũng không phải đại tác phẩm gì, chỉ là ở chỗ giáp với mặt đất, có thêm một cây thông Noel rất lớn, cao phải bằng một nửa Tiêu Chiến.

Nét bút rất vụng về, giống như bức tranh của bạn nhỏ, vẽ viền ngoài xong lại bắt đầu tô màu ở bên trong, từng nét từng nét một, nhưng rất nghiêm túc, giống như một người thợ tô tượng. Trên cây có treo chuông nhỏ và đèn màu, dưới gốc cây chất đầy những hộp quà, trông có vẻ vô cùng sôi động.

Vừa nghĩ đến đây là do Vương Nhất Bác vẽ, Tiêu Chiến liền không nhịn được cười, đưa tay lên sờ mỗi một chỗ chưa tô đều màu, thầm nghĩ, đây là cái gì thế chứ.

Vừa hay Vương Nhất Bác gọi điện tới hỏi anh đang ở đâu, Tiêu Chiến báo địa điểm, không lâu sau đã thấy Vương Nhất Bác đạp chiếc xe đạp đơn đi tới.

Mùa đông vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, Vương Nhất Bác đã cởi áo lông rồi, ngoài chiếc áo khoác thể thao thổi vào một trận gió, phồng lên rồi lại xẹp xuống, tám chín phần bên trong chỉ có mỗi một chiếc áo mỏng.

"Sao chưa lấy màu ra?" Vương Nhất Bác xuống khỏi xe đạp, bởi vì ánh nắng quá mạnh nên hơi nheo nheo mày, "Vừa đi qua phòng bảo vệ, ăn một quả dâu tây, chua quá."

Tiêu Chiến "phụt" một tiếng phì cười, nói: "Em cũng bị lừa, nhìn thì rõ ngọt...... Đây là anh vẽ à?"

Vương Nhất Bác "ừm" một tiếng, không chắc chắn hỏi lại: "Xấu không?"

Tiêu Chiến lần đầu tiên thấy dáng vẻ cậu thiếu tự tin như vậy, lắc lắc đầu, đáp: "Không xấu, vô cùng đẹp. Sao lại nghĩ tới việc vẽ cây thông Noel thế?"

Vương Nhất Bác không tự nhiên dịch chuyển ánh mắt sang hướng khác, đẩy xe đạp quay đầu đổi hướng, nói: "Anh cũng có thích đón Noel đâu."

"Là vẽ cho em sao?" Tiêu Chiến thấy vui, trái tim thấy vô cùng ngọt ngào, chạy hai ba bước đuổi theo, "Anh đi nhanh thế làm gì?"

Còn chưa hết kì nghỉ, trừ tòa nhà của học sinh lớp 12 ở cách khá xa ra, trong trường số 21 chẳng có bóng người nào. Tiêu Chiến lấy một hộp phấn màu to từ dưới gầm bàn giáo viên ra, trèo lên chiếc tủ thấp phía sau phòng học để vẽ báo bảng.

Vương Nhất Bác tiện tay kéo một chiếc ghế ở bàn cuối cùng, ngồi xuống xem anh vẽ.

Tiêu Chiến chuyên tâm nhìn chằm chằm vào bảng cả nửa ngày, quỳ trên tủ để vẽ, tới lúc đầu gối đau nhức mới phát giác ra. Anh buông cây phấn, quay lại ngồi xuống, chuẩn bị nghỉ một lát thì thấy Vương Nhất Bác đang bò trên lưng ghế bất động nhìn mình, giống như một chú cún con đang đợi được người ta nhận về nhà.

Anh cong cong khóe môi hỏi: "Cún con, anh có thấy chán không?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu.

Hai người không nói gì, Tiêu Chiến ngồi trên tủ, hai chiếc chân đung đưa vài cái rồi không cử động nữa, giống như đang ngây người thất thần vậy.

"Sao thế?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu đón lấy ánh mắt sắp sửa rơi xuống mặt đất của anh.

Tiêu Chiến mấp máy môi, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nửa ngày mới đáp: "Hôm nay mẹ em về, buổi trưa em và bà ấy ăn cơm cùng nhau."

Hai tay anh chống lên chiếc tủ, ánh mắt bay ra ngoài cửa sổ, lại nói: "Bà ấy nói bà ấy muốn mở một hành lang triển lãm tranh ở một thành phố giáp biển ở phía Nam, thật sự rất tốt......"

Hồi lớp một, Thư Tịnh tới tham gia họp phụ huynh cho Tiêu Chiến một lần, các bạn học vây quanh anh nói mẹ cậu thật xinh đẹp. Nhưng từ năm lớp hai, Thư Tịnh không tới một lần nào nữa, các bạn nhỏ năm người mười miệng hỏi: "Tiêu Chiến, mẹ xinh đẹp của cậu đâu? Bà ấy không cần cậu nữa à?"

Tiêu Chiến từ lúc còn rất nhỏ đã biết tự tôn là thứ gì, anh nói với các bạn học rằng: "Mẹ tớ là một họa sĩ! Bà ấy đi du lịch vòng quanh thế giới rồi! Mẹ tớ cực kỳ ngầu! Bà ấy không giống với mẹ các cậu!"

Ngày nhỏ không muốn bị chê cười, lớn lên không muốn bị thương hại.

Vương Nhất Bác đứng dậy, dang tay ra với anh, Tiêu Chiến do dự một lát, nhảy từ trên tủ xuống, nhào vào lòng đối phương. Vương Nhất Bác xoa xoa gáy anh, cảm giác vai anh cũng run lên, nhưng vẫn đang không ngừng lẩm bẩm: "Thật đó, em rất vui cho bà ấy......"

Buổi trưa lúc Thư Tịnh đi vào nhà vệ sinh, túi xách vẫn chưa khóa chặt, Tiêu Chiến liếc thấy một chiếc bút máy mới tinh, chính là loại bán trong quán tạp hóa nhỏ ở đầu ngõ, một tệ hai một chiếc.

Bà ấy đến để ký đơn ly hôn.

"Thật ra em sớm đã thấy không có vấn đề gì rồi......" Tiêu Chiến nhắm mắt lại, không đầu không cuối nói, "Là không có vấn đề gì thật đó. Em đã lớn bằng chừng này rồi, vừa biết nấu cơm vừa biết làm việc nhà, học hành cũng không cần bận tâm, tự mình hoàn toàn có thể chăm sóc bản thân mình."

"Con người phải làm việc mà mình thích, phải không, em vẫn luôn rất ủng hộ bà ấy, thế nên em thật sự vui cho bà ấy, em không lừa anh đâu......"

Cố gắng hết sức để phơi bày sự thấu hiểu của bản thân, đồng tình, không vấn đề gì cả, chẳng qua là không muốn bị nhìn bằng ánh mắt đồng cảm. Lâu dần, việc đó gần như đã hình thành thói quen khắc sâu tận trong xương tủy của Tiêu Chiến.

Lần duy nhất rơi lệ, chính là lần Vương Nhất Bác đưa anh đến bệnh viện vào đêm Noel. Thậm chí lần đó, sau khoảnh khắc cảm xúc vỡ òa ngắn ngủi, Tiêu Chiến vẫn thấy hối hận không thôi.

Giống như giây phút này, vẫn là không nói ra miệng nổi những câu thật lòng, anh chỉ cảm thấy vòng tay của Vương Nhất Bác thật ấm áp.

Bọn họ ôm nhau trong phòng học trống rỗng, mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng trở nên ảm đạm và đậm màu, đổ vào trong không khí.

Một lát sau, Tiêu Chiến lẩm bẩm hai câu, Vương Nhất Bác không nghe rõ, nghiêng đầu hôn lên cổ anh một cái, hỏi: "Nói gì thế?"

Giọng của Vương Nhất Bác trầm thấp dịu dàng, Tiêu Chiến đột nhiên thấy cảm giác tủi thân nối đuôi nhau ùa tới, anh tựa vào hõm vai đối phương, giống như một con diều đứt dây, nhẹ nhàng đáp lên cành cây xanh mướt.

Tiêu Chiến nhỏ giọng lặp lại: "Vương Nhất Bác, em muốn ăn kem."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net