Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng chẳng học vào được bao nhiêu, hơn một nửa thời gian đều ngồi thất thần, nhưng học xong tiết học dài hai tiếng rưỡi, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy mệt như người đã chạy bộ 5000 mét.

Không ít học sinh chui vào nhà xe để lấy xe đạp, màn đêm vốn yên tĩnh tự nhiên có một loạt tiếng cười nói ồn ào ập tới. Khu nhà để xe đạp chỉ có mỗi một ngọn đèn nhỏ xíu phát sáng, sắc đêm đang dày, ánh sáng yếu ớt, phải cắm đầu xuống mới có thể nhìn rõ xem chiếc nào mới là xe của mình.

Xe của Lâm Giác không để cùng một chỗ với Vương Nhất Bác, dắt xe ra chơi điện thoại một lúc lâu vẫn chưa thấy cậu đâu, bèn đi vào gọi, "Làm gì mà vẫn chưa xong thế?"

"Cậu về trước đi." Vương Nhất Bác nhét ngược xe vào nhà để xe, lại nhấc chân đá lên lốp xe một cái, nói, "Hết hơi rồi."

Lâm Giác cười, "Số cậu hôm nay đúng là rất tệ nha Bác Tử." Nói xong Lâm Giác nhét điện thoại vào túi, vỗ vỗ lên chỗ ngồi phía sau con xe đạp địa hình của mình, ngứa đòn nói, "Lên đây, anh Lâm đèo cậu một đoạn?"

Vương Nhất Bác đến nhìn cũng lười không muốn nhìn cậu ta, ném ra một chữ "Biến", Lâm Giác nhận lấy, cười hi hi rồi dong che chạy mất.

Nhà hai người họ vốn dĩ cũng không cùng đường, đi qua đèn đỏ là phải mỗi người rẽ một ngả. Vương Nhất Bác không quan tâm lắm, trường 19 cách nhà cậu nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần, nhưng cả hai đầu trạm xe buýt lại chẳng gần trạm nào, tuy nói đi xe đạp là tiện nhất, nhưng cuốc bộ hai mươi phút thì cũng tới nơi.

Ra khỏi cổng sau đi vào con hẻm nhỏ, việc làm ăn buôn bán của mấy sạp hàng rong ven đường đang tốt, ông chủ đang đứng trước chiếc sạp có mặt bàn bằng sắt hào sảng rắc hành băm, leng keng tiếp đãi những cậu học sinh vừa lạnh vừa đói, mùi dầu thơm bốn phía, khí nóng hôi hổi, bất kể là những người qua đường có thích ăn mấy thứ này hay không đều phải liếc nhìn thêm một cái.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đứng bên cạnh một chiếc xe đẩy bán hạt dẻ ngào đường, chiếc áo đồng phục nhét trong balo của anh đã được mặc lên người, sau lưng có một dòng chữ Trường trung học số 21 sáng loáng, khóa áo được kéo thẳng lên tới đỉnh, vẫn lạnh tới mức rụt cổ vào, nửa dưới khuôn mặt đều vùi trong cổ áo.

Tiêu Chiến vừa mới trả tiền, cô bán hàng đang lục túi tìm tiền xu lẻ trả lại cho anh. Hai người hoàn thành giao dịch trang trọng này xong, Tiêu Chiến nói một câu "cảm ơn", liền ôm túi đồ ăn vừa mới mua chạy lên phía trước vài bước, còn nhảy chân sáo mấy cái, giống như đã đạt được niềm vui gì đó ghê gớm lắm.

Nhảy mấy bước lại thấy dừng lại, không biết người này đang vùi đầu vào mua bán cái gì, cũng không đi nữa.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng anh, cạn lời đứng yên tại chỗ một lúc. Cả con hẻm cũng chỉ có tổng cộng mỗi cái chỗ hẹp như vậy thôi, Vương Nhất Bác muốn không đi qua chỗ anh cũng khó.

"Vương Nhất Bác, chào cậu!" Tiêu Chiến đã trông thấy cậu, chào hỏi bằng một câu vô cùng quê mùa, nói xong lại đưa đồ ăn trong tay mình ra, "Cậu ăn không?"

Hóa ra anh vốn không mua hạt dẻ ngào đường, mà là bánh thạch trên sạp hàng bán hạt dẻ. Vương Nhất Bác nhìn chiếc thìa nhựa nhỏ cắm trên miếng bánh ở trên cùng, lắc lắc đầu, thầm nghĩ người này ăn đêm mà ăn đồ ngọt thế, lại còn là đồ lạnh, không biết có khẩu vị kỳ lạ gì nữa.

Tiêu Chiến cũng không miễn cưỡng, híp mắt lại đút miếng bánh kia vào miệng mình, nhồm nhoàm nói, "Nhà cậu ở đâu đó?"

Vương Nhất Bác nói tên của một tiểu khu.

"Còn xa hơn nhà tớ một đoạn." Tiêu Chiến lại xiên một miếng nữa, "Thế sao cậu không đạp xe, tớ thấy bọn họ đều đi xe đạp."

Nói chuyện mấy câu, hai người đã đi ra khỏi con hẻm ở cổng sau trường, xung quanh yên tĩnh đi không ít, cũng lạnh hơn vài phần, một tầng ánh trăng mỏng rải đầy lên mặt đất.

"Hết hơi rồi."

Vương Nhất Bác nói.

"Thế cậu không dong về bơm hơi à?" Tiêu Chiến sợ ăn nhiều sẽ đau răng, hậm hực đóng nắp hộp lại nhét vào balo, nhận được câu trả lời của đối phương xong lại hỏi, "Cổng trường cũng có thể bơm hơi mà, thế thứ hai cậu đi học kiểu gì?"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt liếc anh một cái, không nói gì.

Nói ra cũng lạ, Tiêu Chiến tuyệt đối không phải kiểu người nhiều lời. Hồi cấp 2 anh chỉ thích bò trên bàn vẽ tranh, Tiêu Tuấn Ninh còn bị gọi tới trường, bị thầy cô thành khẩn nói rằng phải giáo dục cho con trai hoạt bát hơn một chút, để dễ hòa nhập với tập thể hơn, đừng có rụt rè như vậy.

Nói rụt rè thì cũng không phải. Thật ra Tiêu Chiến khá được yêu thích, số thư tình của một học kỳ chỉ cần nhiều thêm một tấm cũng có thể ghép thành nửa cuốn thoại bản rồi. Anh chỉ là người không thích chủ động để ý đến người khác, người ta nói chuyện thì anh cười cười đáp lại, chỉ có điều không tình nguyện chủ động nói chuyện của mình với người khác mà thôi.

Bây giờ đỡ hơn trước kia, thích nói hơn nhiều rồi, nhưng suy cho cùng vẫn không phải người mặt dày. Nói thêm mấy câu, thấy Vương Nhất Bác không để ý liền lập tức phản ứng ra, không nói gì nữa.

Hai người họ đi chung đường, nhà Vương Nhất Bác vẫn còn phải đi xa hơn một đoạn. Hai người im lặng đi vài bước, màn đêm tháng mười một trên con đường không có người trở nên càng lạnh giá. Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác đi chậm lại, liền quay đầu nhìn cậu.

"Cúp điện rồi." Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn bên mép đường đã tắt ngúm. Chẳng trách đèn trong nhà để xe hôm nay tối hơn so với mọi ngày, trong con hẻm còn có ánh đèn của những sạp hàng bán rong, đi ra ngoài liền cảm nhận được trời đen như mực.

...A... Tiêu Chiến cũng ngẩng đầu, anh vẫn chưa từng đi qua con ngõ này vào buổi tối, cứ tưởng chỗ này vốn tối như vậy, "Sao lại cúp điện rồi?"

Mấy tòa nhà dân cư ở xung quanh vẫn có ánh đèn le lói chiếu tới, giống như những ngôi sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm sau khi mây đen tan đi hết. Lúc này đèn đường không sáng, chắc là hệ thống điện lực công cộng đang sửa chữa cái gì rồi.

"Đi thôi." Tiêu Chiến không để ý, "Chắc lát nữa là có điện thôi."

Tiêu Chiến đi về phía trước, đột nhiên cảm giác mình bị túm một cái, bước chân dừng lại, quay người lại xem, hóa ra là Vương Nhất Bác túm lấy quai cặp anh.

Ánh sáng yếu, cũng không nhìn rõ người kia có biểu cảm như thế nào. Tiêu Chiến tưởng cậu có chuyện gì, bèn dừng lại hỏi, "Sao thế?"

Vương Nhất Bác nói, "Cậu cứ đi đi."

Tiêu Chiến không hiểu gì, chớp chớp mắt, thấy đối phương không có ý định giải thích, cũng nhận lời, đi về phía trước.

Vương Nhất Bác đi theo, nửa câu cũng không nói, cứ đi cách Tiêu Chiến nửa bước ở phía sau như thế, vẫn chưa chịu buông tay.

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, nhớ tới con golden nhỏ tên Dừa nhà chú Trương hàng xóm, cũng đại khái có tình cảnh thế này. Anh quay người lại nhìn Vương Nhất Bác, cười nói, "Sao cậu lại túm cặp tớ, tớ cứ có cảm giác mình đang dắt chó."

Trời tối om, nhìn cái gì cũng giống như đã bị phủ lên một tấm vải không lọt ánh sáng, dưới một tầng ánh trăng mỏng, chỉ có thể mơ hồ nhìn rõ đôi mắt đầy ý cười của anh. Vương Nhất Bác kéo mạnh quai balo của anh một cái, khiến Tiêu Chiến suýt chút lảo đảo theo, ai ngờ anh cũng chẳng muộn phiền, cười càng lớn, "Chính là giống, còn không cho nói nữa à?"

"Dắt chó bình thường chó đi đằng trước."

Vương Nhất Bác nói một cách chẳng có chút tình cảm nào.

Tiêu Chiến cũng ngây ra nửa giây mới phản ứng được, cười ầm lên, túm lấy Vương Nhất Bác, "Cậu đi lên đằng trước đi."

Vương Nhất Bác không nghe, bước chậm lại cố ý đi ở phía sau, thế là Tiêu Chiến cũng lùi về phía sau, hai người ấu trĩ so bì với nhau một lúc, Vương Nhất Bác túm lấy cánh tay anh, bất lực nói, "Lùi nữa là về đến trường bây giờ."

Thế là Tiêu Chiến không nghịch nữa, nhìn khóe miệng cuối cùng cũng đã dịu dàng của Vương Nhất Bác, cười nói, "Sao cậu mặc mỗi tí thế này mà tay vẫn ấm thế?"

Lòng bàn tay người này khá nóng, lúc túm lấy anh cách hai lớp áo vẫn cảm thấy rất ấm áp. Tiêu Chiến sợ lạnh khịt khịt mũi nghĩ thầm, thể chất kiểu gì thế, cầm tinh túi chườm nóng à?

Vương Nhất Bác không trả lời, thả tay ra rồi lại túm lấy balo của Tiêu Chiến, một lúc sau mới nói, "Không lạnh".

Nhà Tiêu Chiến ở trong một con hẻm, nhà trong khu này không còn mới nữa, còn là nơi mà đời Tiêu Tuấn Ninh lớn lên, nhưng Tiêu Chiến thích chiếc sân nhỏ ở đây, thế nên kiểu gì cũng không chịu đồng ý chuyển nhà, sau đó Tiêu Tuấn Ninh cũng không nói nhiều nữa, dù sao việc làm ăn của ông ấy bận, cũng không thường xuyên sống ở nhà.

Tiêu Chiến thừa nhận, anh quả thật là một người vô cùng lưu luyến những thứ cũ.

Dọc đường đi về, Tiêu Chiến đi đằng trước ngâm nga hát, Vương Nhất Bác thì cứ lẳng lặng một lời không nói đi phía sau, hai mươi phút, đèn đường vẫn chưa sáng trở lại. Đầu ngõ có một ngọn đèn, là do nhà người khác treo ra ngoài, ngày thường cảm thấy ánh sáng yếu như đom đóm, lúc này lại thấy sáng hơn ánh trăng rất nhiều.

"Tớ đến nơi rồi." Tiêu Chiến dừng lại ở đầu ngõ, chỉ chỉ về hướng nhà mình, "Tuần sau gặp lại!"

"Ừ." Vương Nhất Bác vẫn tiếc chữ như vàng. Tiêu Chiến nhìn chiếc gáy của cậu, dưới ánh trăng mái tóc của Vương Nhất Bác mơ hồ ánh lên một cảm giác mềm mại, giống như con golden nhỏ nhà bên cạnh, trông có cảm giác vuốt ve sẽ rất dễ chịu.

Người này thật thú vị. Tiêu Chiến một chân bước vào nhà, nhớ lại một chút, câu dài nhất mà hôm nay Vương Nhất Bác nói vậy mà lại là câu "Dắt chó bình thường chó đi đằng trước", trong chốc lát không nhịn được mà bật cười.

Sân nhà vắng vẻ. Trong sân nhà chú Trương bên cạnh có dựng một chiếc xe đạp của cậu con trai nhỏ, chiếc xe tập đi của cháu trai, dưới tán cây còn có một chiếc ghế massage, rất hòa hợp. Mà Tiêu Chiến không biết đi xe, Tiêu Tuấn Ninh cũng chẳng yêu hoa cỏ, vốn dĩ Tiêu Chiến có một cái cây, còn bị ông chặt mất, một mảnh vườn nhỏ xíu, vậy mà lại thấy vô cùng trống trải.

Tiêu Chiến đi vào cửa, trước tiên ném cặp sách lên giường, sau đó liền ngây người ngồi lên đệm. Cửa sổ của anh giáp với khoảng sân, trên bàn học bày tờ ngữ văn tối qua vẫn chưa viết xong. Dưới tấm kính thủy tinh của mặt bàn đều là những bức tranh hoạt hình được anh cắt ra từ những cuốn tạp chí ngày nhỏ.

Vẫn chưa có điện.

Ánh mắt Tiêu Chiến xuyên qua kính thủy tinh, nhìn thấy chút màu sắc mờ nhạt của ánh trăng. Nghe thấy tiếng con golden nhà chú Trương sủa hai tiếng, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, túm lấy chìa khóa chạy ra ngoài.

Vương Nhất Bác vẫn chưa đi ra khỏi con hẻm, tuy nhà nào cũng có thể hắt ra một chút ánh sáng, nhưng không có đèn đường, cả con ngõ vẫn tối đen. Tay cậu đút trong túi áo, cuộn thành một nắm đấm.

Khó khăn lắm mới đi thêm được một đoạn, tiếng của Tiêu Chiến đã truyền tới từ phía sau.

"Hey!" Tiêu Chiến chạy vội, đem một trận gió se se lạnh ào tới, phả vào mặt khiến tóc mái của Vương Nhất Bác đung đưa. Vương Nhất Bác tưởng anh có chuyện gì gấp, quay người lại đỡ lấy cánh tay anh, đá lông mày một cái hỏi, "Sao thế?"

"Tớ đi siêu thị mua lọ kem đánh răng." Lúc Tiêu Chiến cười đôi mắt sẽ cong lên, vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu ánh trăng sáng, bây giờ tất cả đều chạy hết vào mắt anh, "Ở đằng trước."

Lần này trên người Tiêu Chiến không có balo, chỉ sóng vai đi bộ cùng Vương Nhất Bác. Con hẻm ban nãy trông vẫn còn tối đen không thấy đầu đối diện lúc này lại cảm giác ngắn đi rất nhiều, chưa bao lâu đã đi hết.

Đi ra khỏi ngõ chính là đường lớn, đi qua một cửa hàng tiện lợi, Tiêu Chiến cũng không đi vào, giống như không nhìn thấy vậy. Vương Nhất Bác không nhịn được mà nghĩ, người này cũng kỹ tính ghê, chẳng lẽ mua hộp kem đánh răng cũng phải đi tới siêu thị hàng nhập khẩu nào hay sao?

Có lẽ buổi tối đã có thông báo cúp điện từ sớm, trên đường cũng ít xe hơn, đều chạy rất chậm chạp. Không có tiếng còi và khói bụi ở bô xe, cảnh đường phố quen thuộc hằng ngày có vẻ như đang rơi vào giấc ngủ.

"Yên tĩnh quá." Tiêu Chiến cảm khái nói, "Giống ngày tuyết rơi ghê."

"Ngày tuyết rơi?"

Vương Nhất Bác không hiểu sự liên hệ bên trong.

Tiêu Chiến lại ngây ngô cười, nói rằng, "Đúng vậy, cậu không cảm thấy ngày tuyết rơi vô cùng yên tĩnh à, chắc là do màu trắng khiến người ta tĩnh lặng đấy, tạp âm trên thế giới cũng ít đi, giống như đang đi trên một trang giấy trắng vậy, bước chân nào cũng để lại dấu chân."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nói, "Tuyết có thể hấp thu tạp âm."

Tiêu Chiến không ngờ sẽ nghe thấy câu trả lời như vậy từ miệng cậu, trố tròn mắt ra nhìn, "Cậu đúng thật là..."

Anh nói nửa câu, lại không nói nữa, thấy Vương Nhất Bác nhìn mình, bỗng nhiên tò mò hỏi, "Có phải cậu...bị quáng gà không?"

Vương Nhất Bác bị tư duy đột nhiên nhảy ra của anh làm cho ngây người một lát.

Tiêu Chiến lại nói, "Quáng gà thì tớ biết, phải bổ sung vitamin A, ăn nhiều cà rốt vào là được."

Vương Nhất Bác buồn bực nhìn anh, "Tớ không quáng gà."

Tiêu Chiến nhìn nhìn cậu, con ngươi chuyển động, thử hỏi, "Vậy cậu...sợ tối?"

Vương Nhất Bác lập tức nói: "Cà rốt không ngon, không thích cái vị đó."

Tiêu Chiến nhịn cười, nói: "Ồ. Thế cậu uống mấy viên vitamin đi."

Đi thêm chưa được mấy bước, đột nhiên đèn đường vụt sáng lên, thành phố trông có sức sống hơn rất nhiều. Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn cậu, bắt được một khóe miệng hơi cong lên của người kia, vốn dĩ định nói gì đó, tự nhiên lại mắc kẹt trong cổ họng, nửa ngày mới "ai da" lên một tiếng, nói: "Kem đánh răng! Suýt thì quên mất."

Anh nói tạm biệt rồi chạy ngược về phía cửa hàng nhỏ ban nãy, Vương Nhất Bác gọi anh, "Quay lại!"

"Tiết sau là Triệu Kim lên lớp, giảng từ cơ bản đi lên, sẽ không khó như vậy đâu. Đừng có..." Nói đến đây, Vương Nhất Bác dừng lại một chút, yết hầu cuộn một vòng, mới nói, "...đến muộn."

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu từ phía sau lưng Vương Nhất Bác tới, hiện lên đường nét nhanh nhẹn trên khuôn mặt cậu. Chiếc bóng kéo dài trên mặt đất vừa hay chạm tới mũi chân Tiêu Chiến.

Gió tháng mười một vẫn luôn lạnh như vậy, rất lâu rất lâu sau này, Vương Nhất Bác mới nói cho Tiêu Chiến biết, bao nhiêu năm qua, em là người đầu tiên phát hiện ra anh sợ tối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net