Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa vừa mở, khí nóng của mùa hè đã đánh thốc vào đầy nhà. Tiêu Chiến vội vàng nhận lấy chiếc bánh gato kem trong tay Lâm Giác, hớt hải cất vào trong tủ lạnh để "cấp cứu".

Trong bình nước lạnh có ủ sẵn trà chanh, Vương Nhất Bác rót cho Dương Giai Giai và Tần Chiêu mỗi người một cốc, lại đáp coca cho hai cậu con trai, mở Xbox trong phòng khách ra cho bọn họ chơi.

Phòng khách bắt đầu líu ra líu ríu ồn ào lên, Tiêu Chiến vẫn chưa ra khỏi nhà bếp, Vương Nhất Bác thu xếp cho mọi người xong liền đi vào xem anh đang làm gì.

Nửa cánh cửa kéo trong bếp vẫn đóng lại, Tiêu Chiến đang quay lưng về phía Vương Nhất Bác, nhón mũi chân, kiễng lên tìm gì đó trên nóc tủ, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ấy, thìa......thìa ở đâu nhỉ?"

Trời đã ngả về trưa, không biết ánh mặt trời từ rọi lên ô cửa kính, chiếu một tia nắng lên người Tiêu Chiến, chiếc áo phông trắng của anh bị kéo lên một mảng, lộ ra vòng eo mảnh khảnh và hõm eo mờ mờ.

Hô hấp của Vương Nhất Bác hơi ngừng lại, lông mi hơi rung lên một chút, không phát ra bất cứ âm thanh gì, bước lớn tới phía sau lưng ôm trọn lấy Tiêu Chiến.

"Anh......" Tiêu Chiến đột nhiên bị ôm chặt, giật thót cả mình, vừa mới nghiêng đầu đã bị Vương Nhất Bác ấn lấy đầu khóa chặt môi.

Cách nửa cánh cửa kéo, các bạn vẫn đang ồn ào huyên náo ngoài phòng khách, trong tiếng chơi đùa ồn ào, anh vẫn lờ mờ nghe thấy Thẩm Nghiêu đang hỏi "Hai người kia đâu?" Tiêu Chiến lại cả người mềm nhũn hết xương cốt, một nửa bờ vai co lại trong lòng Vương Nhất Bác, hoàn toàn không còn sức lực, không động đậy nổi, môi lưỡi triền miên với cậu, hơi nóng giao hòa vào nhau, hoàn thành một cái hôn chậm chạp có nhiệt độ còn cao hơn cả nhiệt độ cơ thể.

Không biết bao nhiêu lâu Vương Nhất Bác mới buông anh ra, Tiêu Chiến nghe thấy Thẩm Nghiêu đứng dậy nói "Tớ đi xem bọn họ".

Bước chân càng lúc càng gần, Vương Nhất Bác hạ mắt xuống nhìn cánh môi bị hôn tới mức ửng đỏ của Tiêu Chiến, dùng chất giọng đã hạ thấp xuống của mình nói: "Gả cho anh có được không?"

Mắt Tiêu Chiến trợn tròn lên một khắc, anh nghe thấy trái tim mình đang đập, từng tiếng từng tiếng, còn lớn tiếng hơn sấm sét giữa ngày hè.

Buổi chiều dì Trần tới nấu một bàn toàn những món ăn ngon, mấy người túm tụm lại một chỗ chơi trò chơi một lúc, tới hoàng hôn mới đem chiếc bánh gato kem đã đông lạnh ra đặt lên trên bàn trà.

Mọi người ai nấy đưa tới những lời chúc hơi đơn giản khoa trương và những món quà không được chỉn chu cho lắm.

Thẩm Nghiêu và Lâm Giác ồn ào hơn bất cứ ai: "Chúc Bác ca lấy được giải nhất kỳ thi học sinh giỏi toán toàn quốc! À không! Cúp vàng quốc tế được không! Cúp vàng quốc tế mới xứng với Bác ca của chúng ta!", "Chúc Bác ca đẹp trai hơn Oguri Shun! Cao hơn cả Diêu Minh!"

Hai cô gái lại khác một trời một vực, một người chúc Vương Nhất Bác tiền đồ rực rỡ, một người chúc Vương Nhất Bác đêm đêm có mộng xuân...... Người sau đương nhiên là vị đến từ đất trời rộng lớn ta luôn chơi lớn - Tần Chiêu.

Quay hết một vòng đi tới Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nghĩ một lát nói: "Chúc mỗi một ngày sinh nhật sau này của Vương Nhất Bác đều vui vẻ giống như hôm nay!"

Bánh gato kem không thể cắm nến lâu quá, Tần Chiêu bèn giục Vương Nhất Bác mau chóng ước đi, Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn nhìn hai ngọn lửa lập lòe trên cây nến số 17, nói: "Tớ hi vọng......"

"Đừng có nói ra!" Tiêu Chiến ngồi bên cạnh đột nhiên bịt miệng cậu lại, "Nói ra mất linh đó! Có phải anh bị ngốc không thế!"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu sang nhìn anh, hơi thở của cậu gãi qua lòng bàn tay Tiêu Chiến mấy cái.

Trong mắt cậu chứa đầy ánh nắng chiều, rất nhanh đã cười nói: "Vậy anh không nói nữa, em biết mà."

Cả đám người vẫn còn đang chưa hiểu, tai Tiêu Chiến đã bỗng chốc đỏ bừng lên.

Lần này đón sinh nhật ầm ĩ vui đùa rất lâu, Vương Nhất Bác nói trong nhà đã mấy trăm năm chưa ồn ào như thế này rồi, đến Lagrange cũng chốc chốc lại chạy ra meo meo với những con người làm phiền việc nghỉ ngơi của nó, biểu thị sự bất mãn khi lãnh địa của mình bị chiếm lĩnh.

Ăn uống xong, Dương Giai Giai và Tần Chiêu phải về nhà sớm, dứt khoát nhân lúc trời chưa tối hẳn đã tan tiệc luôn. Dì Trần hôm nay về nhà sớm, Tiêu Chiến chuẩn bị cùng Vương Nhất Bác cùng nhau tiễn bọn họ về rồi mới quay lại rửa bát.

Đi ra khỏi biệt thự, Tần Chiêu liền thấy mất hứng, nói cũng chẳng buồn nói nhiều, Tiêu Chiến bèn đi nhanh đến bên cạnh cô hỏi cô làm sao.

Tần Chiêu lắc lắc đầu đáp: "Cũng không phải là có chuyện gì, chỉ là chắc có lẽ tớ phải ra nước ngoài rồi. Lạc quan lên chút, thêm nửa năm một năm nữa là phải đi học SAT rồi. Nghĩ tới bây giờ vui vẻ như vậy, sau này chẳng có ai chơi nữa lại thấy buồn."

Tiêu Chiến có chút hơi ngoài dự đoán, thành tích của Tần Chiêu cũng được tính là khá tốt, thi ở trong nước cũng có thể đỗ vào một trường đại học tốt, anh an ủi đáp: "Ài, còn lâu lắm, sao bây giờ đã bắt đầu buồn rầu rồi."

Tần Chiêu chắc đến tám phần là xem nhiều phim điện ảnh, rất có vẻ bà cụ non mà thở dài một hơi, tỏ vẻ chín chắn nói: "Bây giờ càng vui vẻ sau này càng không nỡ."

Tiêu Chiến bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cậu là vì điều này nên mãi vẫn không đồng ý với Thẩm Nghiêu sao?"

Bắt đầu từ lúc nghỉ đông tới trại tập huấn đội tuyển toán, Tiêu Chiến đã nhìn ra Thẩm Nghiêu vốn không phải mũi tên một đầu. Tần Chiêu bề ngoài sai bảo cậu ấy như đàn em, thực tế đối phương bị cảm hắt xì hơi một cái thôi cũng bị cô quở trách một hồi.

Có khoảng thời gian Thẩm Nghiêu vì muốn tiến gần đến kiểu con trai "học thức uyên bác" mà Tần Chiêu thích, cả ngày ôm quyển Quốc học kinh điển còn dày hơn cả Ngũ Tam đọc mãi không thôi, tới lúc Tần Chiêu biết, cũng chỉ không biết làm thế nào mà cười cười lắc đầu.

Nhưng hai cái người này, lại cứ mãi vẫn không chịu ở bên nhau.

Tần Chiêu đáp: "Đấy không phải là phải suy nghĩ cho tương lai sao? Bố mẹ tớ nóng lòng di dân, tớ có khả năng không chờ được tới lớp 12, phải ra nước ngoài học lớp dự bị, cậu bảo bây giờ vui vẻ nửa năm, tới lúc đó phải xa nhau không phải là sẽ buồn muốn chết à."

Thấy cô bình thường là kiểu người có chủ nghĩa vô tư quen rồi, bây giờ nói chuyện có chút sầu muộn như vậy khiến tâm trạng Tiêu Chiến cũng trầm xuống theo: "Vậy cậu cũng sẽ di dân à?"

Tần Chiêu ngẩng đầu lên, vỗ vỗ Tiêu Chiến đáp: "Không sao, tớ sẽ về thăm các cậu mà!" Nói rồi cô sáp lại gần một chút nói, "Cậu với Vương Nhất Bác phải hạnh phúc đấy, tớ sẽ bay từ nơi cách xa vạn dặm về để uống rượu mừng biết chưa!"

Đi về nhà Vương Nhất Bác, cảm giác buồn bã kia của Tiêu Chiến vẫn chưa tan biến, tận tới khi bát đũa cũng đều đã rửa xong, anh vẫn đứng đó hết thở ngắn lại thở dài.

Vương Nhất Bác ấn gel rửa tay chảy vào tay anh, hỏi: "Nghệ thuật gia, có thể nói với anh xem em đang buồn cái gì được không?"

Tiêu Chiến ngước mắt lên lườm cậu một cái, vẩy một ít bọt trên tay lên mặt Vương Nhất Bác, hai người mới cùng lúc bật cười. Tiêu Chiến chầm chậm chà xát tay dưới dòng nước, hỏi: "Anh biết Tần Chiêu sắp phải di dân chưa?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, tuy cậu và Tần Chiêu học cùng lớp, nhưng cũng thật sự không được tính là rất thân.

Tiêu Chiến tắt vòi nước, bĩu môi nói: "Lúc trước em vẫn mãi không hiểu tại sao cậu ấy rõ ràng thích Thẩm Nghiêu mà lại không đồng ý với người ta. Bây giờ em hiểu rồi, cậu ấy nói tương lai hai người họ không ở bên nhau được, giờ ở bên nhau một thời gian lại chia xa, còn khó chịu hơn cả chưa từng ở bên nhau."

Vương Nhất Bác nghe đến đây đã thấy có chút hiểu, rút một tờ giấy đưa cho anh lau tay, lấy nước ngọt cho hai người, kéo Tiêu Chiến ngồi lên khung cửa sổ lửng để tâm sự.

"Thế nên chúng ta không phải cũng nên nghĩ tới tương lai à?" Tiêu Chiến cúi đầu xuống vuốt ve hơi nước trên nắp lon coca, "Anh còn chưa từng nói với em, sau này anh muốn ra nước ngoài? Hay là thi đại học ở trong nước? Muốn đến thành phố nào? Vừa nãy em nghĩ nhiều lắm đó, nhưng em cảm thấy có rất nhiều chuyện mình cũng chẳng nghĩ thông, rất mơ hồ."

Vương Nhất Bác thấy anh ngồi tựa sống lưng lên tường khó chịu, kéo anh tới tựa vào mình. Tiêu Chiến đã hơi mệt, nghiêng đầu một cái, hai người đã tựa đầu vào nhau ngồi thành một hàng.

"Không phải em muốn vẽ tranh à? Vậy thì vẽ tranh." Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi của anh trước, "Có rất nhiều phương hướng trong ngành mỹ thuật đều rất tốt, em muốn làm họa sĩ, vậy thì làm họa sĩ."

Tiêu Chiến thở dài một hơi đáp: "Thật ra bố em cực kỳ không ủng hộ em vẽ tranh. Lần đó ông ấy bán cây của em đi, chính là vì điều này. Cái cây đó là ngày em còn nhỏ xíu mẹ trồng cho em, lúc em mới bắt đầu học vẽ em toàn vẽ nó. Em vẽ tốt lắm luôn, cô giáo cũng khen...... Nói bạn nhỏ mới bé xíu như thế này đã có thể vẽ được chi tiết lá cây phong phú như vậy, là tiểu thiên tài."

Lúc anh nói tới chuyện mà mình thích, sẽ nói cực kì nhiều, Vương Nhất Bác mím môi lại cười một cái, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tiêu Chiến buồn rầu đáp: "Sau đó không phải là mẹ em đã đi theo đuổi ước mơ rồi à? Bố em liền không cho em học vẽ nữa, nói là vô dụng. Sau khi lên cấp hai, các tiết học vẽ đều là em lén trốn đi học."

"Thật ra bố em biết chuyện này, nhưng vì ông ấy thường xuyên không ở nhà, thế nên em liền tỏ ra rất ngoan, chăm chỉ học hành ngày ngày tiến lên, ông ấy liền mắt nhắm mắt mở."

Tiêu Chiến uống một ngụm coca, ngồi thẳng lưng dậy, nhìn sang Vương Nhất Bác nói, "Nhưng nếu như muốn học chuyên ngành mỹ thuật thì phải thi năng khiếu, em không thể nào trốn tránh việc nói với ông ấy chuyện này."

Vương Nhất Bác xoa xoa vai an ủi anh: "Vậy em đã nghĩ ra nên nói thế nào với bố chưa?"

Tiêu Chiến gật gật đầu đáp: "Thật ra ông ấy vẫn là một người rất thấu tình đạt lý, có thể là do có nút thắt nào đó trong lòng. Em cảm thấy nói với ông ấy cẩn thận, không chừng ông ấy có thể đồng ý...... Vậy còn anh thì sao?"

Suy nghĩ của Vương Nhất Bác rất rõ ràng: "Anh nhất định là sẽ học ở trong nước, tiếng Anh khó quá, anh không học được. Chuyên ngành liên quan tới toán, cũng có thể sẽ chọn chuyên ngành kiểu như tài chính làm chuyên ngành thứ hai."

Thấy Tiêu Chiến cả mặt mờ mịt, Vương Nhất Bác lại chững chạc đàng hoàng giải thích: "Là phương hướng có thể kiếm được tương đối tiền, như vậy em gả cho anh thì sẽ có tiền tiêu rồi."

"Này......" Tiêu Chiến hoàn toàn không nghe lọt tai nổi cái chữ "gả" này, ban ngày lúc bị Vương Nhất Bác nói như vậy, trái tim anh đập loạn rất lâu, thẹn tới nỗi vành tai cũng như bốc khói.

Tiêu Chiến nhảy từ cửa sổ xuống, vung nắm đấm ra vẻ muốn đọ sức với Vương Nhất Bác: "Dựa vào đâu không phải là anh gả cho em? Em cũng có thể lấy anh mà!"

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến giả vờ giả vịt hung dữ một lát, vui tới mức bật cười, đưa tay ra kéo anh đến ôm lấy eo anh, kiên nhẫn giải thích: "Anh tính toán cả rồi, nếu kỳ thi học sinh giỏi của anh thuận lợi, có thể đi học sớm, không cần thi đại học, còn có thể lấy được học bổng, có thể bắt đầu tích tiền sớm."

Tiêu Chiến ngây người ra một lát, anh không ngờ vào ngày sinh nhật năm mười bảy tuổi của mình cậu đã nghĩ xa như thế.

Quả thật, nếu như bọn họ lựa chọn ở bên nhau lâu dài, thì bắt buộc phải độc lập kinh tế từ sớm. Anh tính toán một hồi, đáp: "Vậy sau này em cũng chọn hướng thiết kế nào kiếm tiền một chút, không làm họa sĩ nữa!"

Vương Nhất Bác thấy bộ dáng tiểu mê tiền chau mày suy nghĩ của anh, lắc lắc đầu nói: "Em muốn làm họa sĩ thì làm họa sĩ, sau này anh đầu tư cho hành lang triển lãm tranh của em. Mắt nhìn của anh tốt như vậy, về sau cuối cùng một năm em kiếm được mười triệu tệ, chín triệu tệ đều là của anh."

Tiêu Chiến không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy mỗi mười triệu đã trố tròn mắt như một con thỏ bị kinh hãi: "Trời ạ, bao giờ em có thể kiếm mười triệu tệ một năm!"

Hai người ồn ào cả nửa ngày, Tiêu Chiến cũng buồn ngủ rồi, lúc mơ mơ màng màng vẫn còn nói: "Anh nói xem thành phố nào thì tốt? Thật ra em rất thích Bắc Kinh, ở đó cũng nhiều trường đại học, còn có Học viện Mỹ thuật Trung Ương, Học viện Mỹ thuật Trung Ương thật sự rất tốt, em nằm mơ cũng muốn đến đó, nhưng Bắc Kinh lạnh lắm......"

Vương Nhất Bác nửa nằm nửa ngồi, mặc cho Tiêu Chiến tựa vào lòng mình, rút lấy chiếc chăn trên cửa sổ lửng đắp lên người cả hai, nhỏ giọng đáp lại lời anh: "Lạnh mới có tuyết rơi chứ."

Tiêu Chiến vừa nghe thấy tuyết lại dồi dào tinh thần, thò đầu ra khỏi chăn: "Thật sao? Em còn chưa được tới Bắc Kinh bao giờ, chỉ nghe nói là ở đó rất lạnh."

Nghỉ hè và nghỉ đông Vương Nhất Bác đều từng đến Bắc Kinh, cậu gật gật đầu đáp: "Mùa hè rất nóng, thi thoảng sẽ có mưa lớn. Mùa đông cực kỳ lạnh, năm nào cũng đều có tuyết."

Nói đến đây, Vương Nhất Bác nắn nắn lòng bàn tay Tiêu Chiến một chút, nói: "Mùa đông ở đó, xác suất tuyết rơi thật sự là 100%."

"Ừa...... Vậy thì đi Bắc Kinh." Giọng nói của Tiêu Chiến đã bị cơn buồn ngủ cuốn lấy, nửa ngày lại mềm mại xuống.

Một lúc sau, Tiêu Chiến tựa vào Vương Nhất Bác chìm vào giấc ngủ, Lagrange cũng đi vào trong phòng, liếc hai người đang ngồi tựa vào nhau một cái, sau đó nhanh chóng bá chiếm luôn chiếc giường của Vương Nhất Bác.

Cửa sổ mở hé ra một khe nhỏ, gió đêm mùa hạ thổi vào phòng, lá cây hồng đậu ở bên ngoài va vào nhau kêu xào xạc.

Làn gió mang theo hương thơm dịu dàng của cây cối lướt qua vầng trán, lưu lại gò má vài ba giây. Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ ra, cậu nợ Tiêu Chiến một cái cây.

Cái cây chở ước mơ này đã rời xa Tiêu Chiến, vào một ngày nào đó đầu đông, trước cả khi Tiêu Chiến xuất hiện ở cửa phòng học của trường trung học số 19, đã nói chuyện cùng cậu trong suốt mười năm qua.

Hơi nóng mùa hạ bên ngoài khung cửa chầm chậm lẻn vào, cùng với cảnh vật là tiếng ve sầu trầm thấp đang dần dần xướng lên, Vương Nhất Bác cúi đầu xuống nhìn Tiêu Chiến sau khi ngủ trông vô cùng ngoan ngoãn.

Nếu như nói nhất định phải định nghĩa một thời khắc bắt đầu trưởng thành của thiếu niên, vậy nhất định sẽ là giây phút muốn trở thành chỗ dựa cho một ai đó.

Đêm sinh nhật mùa hạ năm mười bảy tuổi, Vương Nhất Bác muốn trở thành cái cây của Tiêu Chiến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net