Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Tuấn Ninh đã biết Tiêu Chiến yêu đương từ lâu rồi.

Vì tính chất công việc, một tháng ông phải chạy đi chạy lại rất nhiều chỗ, rất ít khi về nhà. Trước đây là hai lần một tuần, sau đó Tiêu Chiến lên cấp ba, trưởng thành và hiểu chuyện sớm hơn các bạn cùng trang lứa, tần suất Tiêu Tuấn Ninh về nhà lại càng ít đi.

Tiêu Chiến và bố mình cũng không có nhiều chuyện để nói với nhau, mỗi lần hai người ăn cơm đều cố gắng tìm chủ đề để nói. Tiêu Tuấn Ninh không hiểu được tâm tư của con trai ở độ tuổi thanh xuân, mỗi lần quay về đều mua cho anh cái này cái kia, cũng chẳng thấy Tiêu Chiến vui cho lắm. Đứa nhỏ ngày bé còn hoạt bát tinh nghịch, càng lớn lên lại càng ít thấy nụ cười chân thành của nó.

Nhưng Tiêu Tuấn Ninh nhớ vô cùng rõ ràng, có một lần, ông đẩy cửa phòng của Tiêu Chiến ra, hỏi con có muốn ra ngoài ăn cơm không. Tiêu Chiến đang ôm điện thoại, giống như vừa mới trả lời tin nhắn xong, ý cười trên mặt vẫn chưa kịp thu lại.

Chiều tối cuối mùa hè, cửa sổ phòng Tiêu Chiến chưa đóng, một trận gió cuốn vào, thổi tóc mái của Tiêu Chiến rối lên. Gò má anh hơi đỏ, đầu mũi lấm tấm mồ hôi, ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi: "Ba, ba vừa bảo gì cơ?"

Ông không muốn quản mấy chuyện này chặt như vậy, vì thế bèn giả vờ như không biết. Lúc Lão Trương nhà hàng xóm nói chuyện với ông còn đùa rằng, thằng nhỏ đẹp trai như Tiêu Chiến, chắc chắn có không ít các bạn gái thầm thích......

Tiêu Tuấn Ninh phục hồi tinh thần lại, thở dài một hơi, cách một lớp túi nilon siết chặt lấy gói cơm nắm và bánh quẩy vẫn còn nóng trong tay.

\

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, hoạt động chiếc cổ đã đau mỏi của mình một chút. Chiếc cặp sách được anh ôm trong lòng suốt cả đêm, chỉ sợ lúc ngủ bị ai đó lấy đi mất, nhưng ôm tới mức cánh tay đều đã phát tê, nhưng lại không dám thật sự ngủ thiếp đi.

Anh chưa từng đi xa nhà, ngoại trừ năm nào cũng từ Hàng Châu về Trùng Khánh rồi quay lại, nơi xa nhất từng đi cũng chính là hang đá Long Môn mà năm anh năm tuổi được Tiêu Tuấn Ninh và Thư Tịnh đưa đi.

Suốt dọc đường vừa hồi hộp vừa cảnh giác, một chiếc ghế cứng trên tàu, đã quá nửa đêm vẫn không thể chợp mắt. Tận tới khi chân trời hiện ra ánh sáng, chiếu lên khuôn mặt, Tiêu Chiến mới chấp nhận số phận rằng mình không ngủ được, lôi chiếc điện thoại chỉ còn lại 33% pin ra.

Pin chiếc điện thoại này của anh không tốt, sụt điện rất nhanh, chỉ trong thời gian ngồi ngây người nhìn con trỏ chuột chớp sáng, con số bên cạnh kí hiệu pin đã tụt xuống một nấc rồi.

Một đêm trôi qua, lửa giận lúc thu dọn đồ ra khỏi cửa cũng đã tắt. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi. Giống như bị giội một gáo nước lạnh, dòng suy nghĩ nguội lạnh đó mãi vẫn không tiêu tán đi.

Ngón tay cái cử động trên bàn phím, Tiêu Chiến gõ một câu "Anh đã dậy chưa", đợi tin nhắn gửi qua, mới nhìn thấy thời gian ở góc trên màn hình đang hiển thị sáu giờ một cách rõ ràng.

Sao có thể dậy vào lúc này chứ.

Quả không ngoài dự đoán, Vương Nhất Bác không trả lời. Tiêu Chiến cảm thấy trái tim mình tê dại, trên bàn có đặt một nửa gói 3+2 mua ở trạm xe, anh cầm một miếng lên cắn, nhai hai cái, cũng chẳng nếm ra có mùi vị gì.

Đám mây ở chân trời đang đè lên ánh mặt trời tờ mờ sáng, sắc xám trở nên càng lúc càng nhạt màu, càng lúc càng sáng rọi.

Tiêu Chiến ngây người ra nhìn đám mây đó, ăn không thấy mùi vị mà nhét bánh quy khô khốc vào miệng mình. Còn một trạm nữa là anh phải xuống xe rồi, hành trình ngồi xe bảy tiếng đồng hồ, càng tiến gần tới điểm đến, anh càng cảm thấy đầu óc mình là một mảng trống rỗng.

Chiếc điện thoại cầm trong tay trái lúc này rung lên, Tiêu Chiến cầm lên nhìn một cái, Vương Nhất Bác vậy mà đã trực tiếp gọi điện thoại tới luôn.

"Alo......" Vương Nhất Bác nghe có vẻ vừa mới ngủ dậy, giọng nói lười nhác, còn có chút khàn khàn, "Sao em dậy sớm thế?"

Trái tim Tiêu Chiến tự nhiên nhảy lên, giọng nói của Vương Nhất Bác rơi vào trong tai anh, giống như lông vũ vậy, quét sạch những bất an và lạc lõng tích tụ suốt cả đêm. Anh lấy lại tinh thần, có chút không giấu nổi niềm vui: "Vậy sao anh lại dậy sớm thế?"

Bên kia truyền tới âm thanh loạt sà loạt soạt, hình như là Vương Nhất Bác hơi ngồi dậy. Cậu nói: "Anh cũng thấy lạ. Em nhắn tin cho anh anh không thấy, nhưng anh vừa mơ thấy một giấc mơ, đột nhiên tỉnh giấc....."

Trước đây sao lại không cảm thấy giọng nói của Vương Nhất Bác nghe hay như vậy nhỉ? Tiêu Chiến cảm thấy cả người mình đều thả lỏng được một chút, anh mở chế độ ghi âm cuộc gọi lên, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mơ thấy giấc mơ gì thế?"

Vương Nhất Bác vẫn còn hơi buồn ngủ đem theo một chút giọng mũi, nghe càng có cảm giác dịu dàng hơn: "Anh mơ thấy hai chúng ta ở Bắc Kinh, trời đổ tuyết cực kỳ lớn, anh đến trường em tìm em. Sau đó em mặc một chiếc áo len màu xanh da trời đi ra, áo ngoài cũng không mặc, anh nhìn thấy em liền vô cùng tức giận, muốn mắng em......"

Tiêu Chiến bất giác cong khóe môi lên, nghe thấy câu cuối lại bĩu bĩu môi, kháng nghị nói: "Sao còn mắng người thế?"

Đối phương thấp giọng bật cười, nói rằng: "Chưa nói xong mà. Sau đó em chạy từ tòa nhà ký túc xá ra, giẫm thành một hàng dấu chân trong tuyết, tung tăng nhảy chân sáo, chớp mắt đã nhào tới, suýt chút đã va cho anh ngã xuống đất."

"Anh đang định mắng em, vừa trông thấy em cười với anh, lại không thấy giận nữa."

Một luồng chua xót tràn ra từ khoang mũi, từ từ bò lên từng sợi mạch, len đến mỗi một ngóc ngách trong cơ thể. Tiêu Chiến nhấc ống tay áo lên bịt chặt lấy mắt, chỉ sợ mình khóc thành tiếng. Vương Nhất Bác thấy bên anh không nói gì, gọi anh hai câu, anh mới giật mình phản ứng lại. Nhưng vừa mở miệng, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.

Trái tim Vương Nhất Bác hơi run lên, hỏi: "Sao thế? Khóc à?"

Tiêu Chiến phục hồi lại tinh thần, hắng giọng lại đáp: "Quỷ nhà anh! Có mà anh khóc ấy." Tiêu Chiến dừng lại một chút, giả vờ cắn một miếng bánh quy, "Em đang ăn bánh quy, bị nghẹn đây này."

"Hi, sao còn mắng người thế?" Vương Nhất Bác có gì học nấy, giả vờ tủi thân xong lại đoan trang nói, "Sáng sớm ra ăn bánh quy gì chứ, đợi lát nữa đi ăn sáng, tám giờ anh mới lên lớp cơ."

Tiêu Chiến bấy giờ mới nhớ ra nhìn điện thoại, quả không ngoài dự đoán, chiếc pin điện thoại không bền đã chỉ còn 24%. Anh vội vàng nói: "Cuối tuần em đi đến chỗ mẹ rồi, quên mất không bảo với anh."

Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên: "Em đi Quảng Châu rồi? Cuối tuần?"

"Ở mấy hôm rồi về thôi, đừng có nhớ em quá." Tiêu Chiến điều chỉnh lại cảm xúc xong, cố gắng vui vẻ nói, "Cũng khá lâu chưa gặp bà ấy rồi."

"Vậy em gọi điện cho anh nhiều chút." Vương Nhất Bác so với lúc mới ở bên nhau, hình như dính người hơn nhiều rồi, so với cậu thiếu niên mặt lạnh không dễ tiếp xúc lúc ban đầu giống như không phải một người vậy, "Nghe thấy chưa?"

"Biết rồi." Tiêu Chiến nhỏ giọng đáp, "Điện thoại em sắp hết pin rồi, đợi tới nơi sạc điện thoại xong lại nói với anh."

Vương Nhất Bác đáp: "Ừ, em cẩn thận chút, có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho anh."

Nói là phải tắt máy nhưng ai cũng không tắt. Ánh mắt của Tiêu Chiến rơi ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh sáng lúc nãy trốn dưới đám mây dần dần trở nên rõ ràng, sau đó trong phút chốc cuồn cuộn trào ra, chiếu sáng cả phía chân trời, ánh nắng ban mai được phóng khoáng ném qua, xuyên qua cửa kính rơi lên trên trán anh.

Vương Nhất Bác hình như vẫn thấy hơi buồn ngủ, lẩm bẩm nói: "Tối qua nhắn tin cho em em cũng không trả lời anh."

Tiêu Chiến bấy giờ mới ra ra chuyện hôm qua, cãi nhau xong anh mới trông thấy trong hộp thư có một tin nhắn của Vương Nhất Bác, nói rằng gặp phải bố mình ở cửa hàng tiện lợi. Một đêm trôi qua, anh nghĩ mãi vẫn chưa hiểu, tại sao bố mình thấy Vương Nhất Bác đi đôi giày đó lại phản ứng dữ dội như vậy.

"Tối qua anh dầm mưa ướt rồi hả?" Tiêu Chiến vội vàng hỏi, "Sao nghe có chút âm mũi?"

"Không bị cảm, anh nào có yếu đuối thế." Vương Nhất Bác cười, "Hôm qua mưa to lắm, trên đường toàn là hố nước, suýt chút đã làm ướt giày rồi."

Tiêu Chiến sững người một chút: "Trời mưa lớn như thế giày còn có thể không ướt sao?"

Vương Nhất Bác hình như lại nằm vào trong chăn rồi, giọng nói mơ mơ màng màng: "Anh lấy áo đồng phục bọc lại rồi, thông minh không."

Tiêu Chiến tưởng tượng cả nửa ngày mới phản ứng ra: "Trời mưa mà anh tháo giày ra? Vương Nhất Bác anh thật là......" Câu nói của anh ngắt lại ở giữa, tưởng tượng cảnh trời mưa tầm tã, Vương Nhất Bác không lấy áo che người mà dùng để bọc giày, giận tới mức một câu cũng không nói được hoàn chỉnh, "Anh là heo à! Giày là dùng để đi mà!"

"Sao em lại mắng người rồi?" Vương Nhất Bác nghe xong có vẻ không vui lắm, đáp, "Thế nhỡ đâu ngấm nước hỏng mất thì phải làm sao?"

Tiêu Chiến quả thực không hiểu nổi logic này: "Hỏng rồi thì em lại vẽ cho anh đôi khác."

"Thế thì cũng không phải là đôi này nữa." Vương Nhất Bác khăng khăng đáp.

Tiêu Chiến nói trái nói phải mà cậu không thông, giận dỗi đáp: "Em hết pin rồi! Em phải tắt máy đây! Ngốc nghếch!"

Thật sự cúp máy rồi, điện thoại chỉ còn lại 10% pin cuối cùng. Lúc Tiêu Chiến đang chuẩn bị tắt máy để tiết kiệm pin thì một tin nhắn của Tiêu Tuấn Ninh gửi tới: "Ra ngoài ăn sáng."

Tiêu Chiến đọc đi đọc lại mấy chữ này hai lần liền, sau đó siết chặt điện thoại, chần chừ cả nửa ngày mới trả lời một câu: "Con đi sang chỗ mẹ rồi."

Gõ xong câu này, anh liền nhấn nút nguồn để tắt máy, ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, ngồi thất thần một lúc lâu.

Anh đột nhiên nhớ ra, ngày mình còn nhỏ mẹ từng vẽ cho ba một chiếc áo phông, rõ ràng đã dùng loại màu không bị bay theo thời gian, nhưng ba thế nào cũng không nỡ đem ra mặc.

Quảng Châu còn nóng nực và bức bí hơn so với tưởng tượng của Tiêu Chiến.

Lúc đi vội vàng, Tiêu Chiến chỉ đem theo mỗi một chiếc balo, trên người vẫn mặc áo khoác. Mới đi được mấy bước ở trạm xe đã nóng tới sắp toát mồ hôi, vừa gọi được taxi liền vội vàng cởi áo khoác ra ngoài.

Bên trong chiếc áo khoác anh vẫn mặc chiếc áo hoodie màu xám nhạt hôm qua, chiếc nơ Vương Nhất Bác buộc trên áo anh không nỡ tháo ra.

Lúc này cúi đầu xuống nhìn chiếc nơ bươm bướm cân đối không thể tả nổi kia, Tiêu Chiến vô duyên vô cớ nghĩ tới kí hiệu vô cực trong toán học. Anh cong khóe môi lên cười, nhìn phong cảnh xa lạ bên ngoài cửa sổ, nghĩ rằng lát nữa sạc pin điện thoại rồi, nhất định phải kể cái này cho Vương Nhất Bác nghe.

Nơi mà Thư Tịnh ở tiếp giáp với một công viên sáng tạo nghệ thuật, khoảng vài tháng trước lúc gọi điện thoại bà cũng đã từng nhắc tới, hành lang triển lãm tranh sẽ được mở ở đây, bà đưa cho Tiêu Chiến một địa chỉ, nói với Tiêu Chiến rằng sẽ khai trương sớm thôi, tới lúc đó để Tiêu Chiến qua đây chơi.

Một đêm không ngủ, Tiêu Chiến có chút buồn ngủ và mệt mỏi, lúc đứng trước cổng công viên sáng tạo nghệ thuật mới nhớ ra, đến cả điện thoại anh cũng quên chưa gọi cho Thư Tịnh. Anh dựa theo biển số nhà đi tìm một vòng, không tìm thấy hành lang triển lãm tranh, còn tưởng mình bị hoa mắt.

Lúc đi tới vòng thứ hai, Tiêu Chiến không nhịn được hỏi bà chủ cửa hàng đồ da đang ôm mèo ngồi trước cửa xem hành lang triển lãm tranh Dữ Thanh ở đâu.

Bà chủ chưa phản ứng ra, nghĩ một lúc mới nói: "À à, cháu nói hành lang tranh của chị Thư hả......" Bà ngồi thẳng người lên, có chút tiếc nuối nói, "Vẫn chưa mở được. Nói ra cũng rất lâu chưa trông thấy chị Thư rồi."

Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên: "Sao lại chưa mở được ạ?"

Bà chủ thả con mèo trên tay vào trong nhà, liên tục lắc đầu đáp: "Cái này cô cũng không rõ lắm, nhưng hình như cái người tên David có quan hệ rất thân thiết với chị Thư không phải người tốt đẹp gì...... Không biết là có liên quan gì tới hắn không."

Bà dừng lại một lát, lại nói: "Nhưng nếu không có hắn ta, chị Thư chắc cũng không nghĩ đến chuyện mở hành lang tranh đâu, tranh của chị ấy bán ra ngoài được chắc? Trước đây chị ấy ngồi vẽ kí họa ở đầu con phố đằng trước kia cũng chẳng có bao nhiêu khách."

"Sao có thể chứ?" Tiêu Chiến càng nghe càng kinh hãi, "Bà ấy tài hoa thế cơ mà......"

"Tài hoa cũng có phải đều có thể mài ra cơm đâu." Bà chủ không cho là đúng, "Chị Thư tính tình kiêu ngạo, vẽ một bức kí họa giá cả cũng đắt hơn người khác. Mấy du khách nam thấy chị xinh đẹp mới tới tìm chị vẽ kí họa lại bị chị đuổi đi hết, cuối cùng ai tìm chị ấy nữa chứ......"

Mấy lời phía sau Tiêu Chiến cũng chẳng nghe lọt tai câu nào, anh mất hồn mất vía đi ra phía ngoài, đột nhiên giống như tỉnh ngộ, lôi tờ bill gửi đồ mà Thư Tịnh gửi cho anh từ trong balo ra, bên trên có địa chỉ của bà, ngay xung quanh chỗ này.

Mặt trời bắt đầu cháy rực, Tiêu Chiến đói hoa cả mắt, chỉ cảm thấy cả người khó chịu, nhưng lúc anh chạy bước nhỏ, gió rít qua vành tai, chiếc nơ dây trên áo hoodie va vào mặt anh cũng mặc kệ không để ý.

"Dingdong~" Chuông cửa kêu lên vô số lần, bên kia cánh cửa mới truyền tới tiếng bước chân lề mề chậm chạp.

"Ai đó?" Cửa mở ra, Thư Tịnh so với dáng vẻ rạng rỡ lúc trước đã tiều tụy đi rất nhiều, tóc bà hơi rối, mặc một chiếc áo phông cũ rộng thùng thình, nhíu mày nhìn vị khách không mời mà tới bên ngoài cửa.

Tiêu Chiến bị hơi rượu xộc tới làm cho ngạc nhiên tới chết đứng, nửa ngày mới gọi được một câu: "Mẹ."

Thư Tịnh còn kinh ngạc hơn cả anh, như sực tỉnh, tay cũng không biết nên đặt vào đâu: "Chiến Chiến...... Sao con lại tới rồi?"

Đây là một căn chung cư đơn, phòng ngủ và bàn ăn chỉ cách nhau mỗi một tấm kính chắn, nhưng Thư Tịnh đã trang trí rất đẹp. Trên sàn nhà rơi vãi rất nhiều những tờ giấy vẽ vứt đi, màu vẽ trên bảng màu tất cả đều đã khô cứng và bám bụi, xem ra có vẻ đã rất lâu không được động tới rồi, trên bàn trà vứt đầy những chai rượu to to nhỏ nhỏ.

Thư Tịnh rót một cốc nước cho Tiêu Chiến. Từ trước bà đã thích mua những đồ vật nhỏ có tạo hình đặc biệt và hàng thủ công mỹ nghệ tinh tế, không có khái niệm tiết kiệm tiền chút nào. Ánh sáng xuyên thấu qua lớp ngọc lưu ly màu xanh khúc xạ vào nước bên trong cốc, đặt cạnh đống chai lọ vỏ rượu trên bàn, vậy mà lại có chút cảm giác tương tự đến vi diệu.

"Sao con lại tới đây rồi? Không đi học à?" Thư Tịnh rõ ràng có chút không thoải mái lắm, bà quấn một chiếc khăn choàng, lúc nói chuyện vẫn dịu dàng ấm áp, nhưng ánh sáng trong đôi mắt đã ảm đạm đi không còn thấy nữa.

"Hôm nay thứ bảy." Cảm xúc trong lòng Tiêu Chiến hỗn tạp cả, nhất thời vậy mà không biết nên mở lời từ đâu.

"À phải phải," Thư Tịnh bấy giờ mới nhớ ra, "Con đi máy bay tới à?"

Tiêu Chiến không muốn nói những thứ hàn huyên như thế này với bà, liền hỏi: "Mẹ, sao hành lang triển lãm tranh của mẹ vẫn chưa mở thế?"

Thư Tịnh cụp mắt xuống, có chút mệt mỏi nói: "Con đến đó rồi à? Cái này nói ra thì dài lắm......"

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm của bà, chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn: "Mẹ bị lừa tiền rồi à?"

"Không có." Thư Tịnh không muốn nhắc tới chuyện này, đứng dậy nói, "Chắc con vẫn chưa ăn hả, mẹ đưa con đi ăn...... Bít tết có được không?"

Tiêu Chiến bị hai chữ "bít tết" này đâm cho đau nhói, anh đột nhiên đứng dậy, nhìn bóng lưng của Thư Tịnh, nâng cao giọng: "Mẹ, giờ mẹ còn vẽ không?"

Đôi vai Thư Tịnh run lên một cái, bà quay người lại, nhìn chiếc cốc ngọc lưu ly màu xanh chìm trong đống vỏ rượu, chậm chạp nói: "Đợi qua một thời gian nữa, qua một thời gian nữa sẽ bắt đầu vẽ."

Tiêu Chiến trợn tròn đôi mắt, vành mắt đã đỏ ửng lên: "Cái gì gọi là qua một thời gian nữa bắt đầu vẽ? Mẹ không có thời gian vẽ sao? Tay mẹ bị thương rồi sao? Hay là mẹ không mua nổi màu vẽ?"

"Chiến Chiến!" Thư Tịnh lớn tiếng ngắt lời anh, ánh mắt bà bắt đầu nhuốm đẫm bi thương, bà nói, "Tại sao mẹ vẽ hay không vẽ đối với con quan trọng như vậy sao?"

Tiêu Chiến dường như nghe thấy câu chuyện nào nực cười lắm vậy, anh lùi về sau một bước, cẳng chân va phải góc của sofa, đau không chịu nổi.

Giọng của anh khàn đi, nói một chữ dừng một chữ: "Nếu mẹ muốn sống phí hoài thời gian, thì tại sao lại không chịu làm mẹ của con chứ?"

Nói xong câu này, anh xoay người muốn bỏ đi, Thư Tịnh đột nhiên chạy tới kéo lấy anh, bà mặt đầy nước mắt, túm lấy tay Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Là mẹ có lỗi với con."

Tiêu Chiến cảm thấy đời này mình đều chưa từng trách Thư Tịnh đã rời xa anh, bởi vì Thư Tịnh trước giờ chỉ xin anh thấu hiểu, chưa từng xin anh tha thứ.

Cứ như vậy, anh sẽ cho rằng ủng hộ mẹ đi làm việc mà mình thích là chuyện đúng đắn. Hôm nay đột nhiên nhận được một câu "xin lỗi", những sự tủi thân đã phủ đầy bụi bặm lâu nay liền âm ỉ rồi dâng trào.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, siết lấy quai cặp, đi ra khỏi cánh cửa đó.

Bên ngoài ánh nắng đang mạnh, mắt Tiêu Chiến bị chói tới mức đau nhức. Anh quay đầu lại, Thư Tịnh vậy mà lại đuổi theo ra ngoài. Nước mắt bà lăn dài, đứng ở chỗ không xa nhìn anh, dưới ánh nắng, trông giống như một pho tượng gốm sứ mỹ lệ và mong manh.

Tiêu Chiến quay người lại nói: "Mẹ, con vẫn còn một chuyện muốn nói với mẹ."

Nhớ tới câu nói kia của Tiêu Tuấn Ninh, sự chua xót và đau khổ trong lòng Tiêu Chiến cuồn cuộn tăng lên gấp bội, anh lớn tiếng nói: "Con có bệnh, con thích một người con trai."

Thư Tịnh chết đứng trong một khoảnh khắc, lúc Tiêu Chiến tưởng rằng bà sẽ không có phản ứng gì nữa, bà liền chạy lên, ôm chầm lấy Tiêu Chiến, liều mạng lắc đầu, giọng nói đem theo tiếng nghẹn ngào của nước mắt: "Con không có bệnh, đó không phải là bệnh."

Nước mắt của bà rơi lên áo Tiêu Chiến, nhuộm ra vài hình vệt nước. Tiêu Chiến ngay trong khoảnh khắc đã thoải mái hơn nhiều, anh cúi đầu xuống khóc, bàn tay hơi lạnh của Thư Tịnh vỗ về sau gáy anh.

Người mẹ không chịu trách nhiệm, vĩnh viễn vắng mặt trong các cuộc họp phụ huynh của anh, trong giây phút này, đã cho anh một nơi nương tựa.

Tiêu Chiến khóc mệt rồi, dần trở lại bình thường, rất bình tĩnh nói: "Mẹ à, con rất yêu anh ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net