Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học kỳ sau của năm lớp 11 cực kỳ ngắn ngủi, mùa mưa dầm vừa tới, Tiêu Chiến đã bước một chân vào lớp 12. Tiêu Tuấn Ninh tưởng rằng chuyện tình cảm hoang đường thời niên thiếu của anh đã kết thúc trong yên lặng, trông anh cũng thuận mắt hơn nhiều, lại cộng thêm việc có ông nội đứng giữa hòa giải, hai người hòa bình được một khoảng thời gian.

Ông nội đón tết xong cũng không về Trùng Khánh, bị Tiêu Tuấn Ninh mời ở lại để trông chừng Tiêu Chiến. Ông lão chẳng biết gì, chỉ cảm thấy ở Trùng Khánh lâu quả thực cũng chán ngấy rồi, nhân dịp này còn có thể ở cạnh cháu trai nhiều hơn.

Tiêu Chiến thì không được tự do như vậy nữa. Công việc của Tiêu Tuấn Ninh đã không bận như trước nữa, cuối tuần toàn ở nhà, bây giờ trong nhà có nhiều thêm một người, lại càng khó tìm cơ hội ra ngoài một mình để gặp Vương Nhất Bác.

Kỳ nghỉ hè vừa trôi qua một tuần, ông nội ra ngoài đi dạo, Tiêu Tuấn Ninh nhất định đòi dán bảng đồng hồ đếm ngược thời gian tới kì thi đại học lên bức tường phòng khách, còn gọi Tiêu Chiến ra xem dán đã cân đối chưa. Tiêu Chiến có chút ám ảnh cưỡng chế, nhìn thế nào cũng thấy không cân xứng, lúc thì kêu ông dịch chuyển lên trên, khi lại bảo ông hạ thấp xuống dưới.

Tiêu Tuấn Ninh làm cho tấm băng dính hai mặt đều không dán nổi nữa, "soạt" một cái xé nó xuống, dán xiêu dán vẹo cả, bước xuống khỏi ghế liền quay đầu lại trợn mắt với Tiêu Chiến một cái: "Thằng ranh này cố ý chơi ba mày đấy à?"

Tiêu Chiến tự mình kéo một chiếc ghế tới, dẫm lên ghế vươn tay ra bóc xuống, dán lớp băng dính hai mặt mới lên, uể oải đáp: "Con chẳng có công sức đâu mà làm thế."

"Con có việc gì quan trọng? Ngày nào cũng ở lì trong phòng, chưa tới chín giờ thì không dậy nổi!" Tiêu Tuấn Ninh lớn giọng, cười nhạt một tiếng, "Bị đá rồi thì đem hết bực bội phát tiết hết lên người ba mày."

Tâm trạng Tiêu Chiến vốn đã không tốt, khó khăn lắm mới bắt đầu vẽ lại dưới sự cổ vũ của Vương Nhất Bác, còn phải lén lút luyện tập, cũng không thể ra khỏi nhà để tham gia lớp tập huấn, lúc nào cũng lo mình không theo kịp tiến độ để tham gia thi, gần đây thường xuyên bực dọc tới mức mãi nửa đêm vẫn không thể ngủ.

Nhất thời nghe thấy vậy lửa giận liền xông tới đỉnh đầu, Tiêu Chiến "bốp" một tiếng dán tờ lịch thi đại học lên trên cửa, nói: "Ai bị đá chứ? Con với anh ấy vẫn tình cảm lắm, chúng con lên đại học sẽ kết hôn!"

"Con!!" Tiêu Tuấn Ninh bị lời con trai nói làm cho nghẹn họng, đôi mắt bỗng chốc mở to, "Con, con nói cái gì? Nói lại lần nữa!?"

"Con nói gì ba cũng nghe thấy rồi." Tiêu Chiến thẳng lưng lên, rất bình tĩnh nói, "Con chuẩn bị kết hôn với anh ấy."

"Được, được, mày giỏi! Có phải hôm nay ba không trị nổi mày không?" Tiêu Tuấn Ninh tìm cả nửa ngày, bên tay không có đồ gì đập được, liền tiện tay vớ lấy một chiếc cốc giơ cao lên. Chiếc cốc đó là chiếc cốc ngày nhỏ ông và Thư Tịnh đưa Tiêu Chiến đến xưởng gốm thủ công tự tay làm ra, bên trên còn có cả trời xanh mây trắng mà ngày nhỏ Tiêu Chiến từng vẽ, còn cả chiếc cây ở gần cổng nữa.

Tiêu Chiến nhìn rõ xem đó là chiếc cốc nào, trợn tròn mắt, còn chưa kịp kêu lên, tiếng của ông nội đã vọng từ ngoài sân vào: "Cãi nhau cái gì? Đi cách cổng năm mét đã nghe thấy hai bố con cãi nhau rồi. Hai đứa là bố con à? Hay là oan gia?"

Tiêu Tuấn Ninh hạ chiếc cốc xuống, nặng nề đặt nó kêu một cái "cộc" lên mặt bàn, lườm Tiêu Chiến một cái, không nói gì.

Ông nội đi tới gần, híp mắt lại hỏi Tiêu Chiến: "Muốn kết hôn với ai??"

Tiêu Chiến vẫn đang giận đùng đùng, quay đầu đi không nói gì cả.

Ông nội lấy đầu cây gậy ba-toong chọc chọc Tiêu Tuấn Ninh, nói: "Anh cáu giận với trẻ con làm gì? Lúc anh còn đi học anh nắm tay bạn gái tôi đã đánh anh chưa? Mấy giờ rồi, đi nấu cơm đi!"

Tiêu Tuấn Ninh bị đuổi vào trong bếp thái rau, không nói gì nữa. Có lúc Tiêu Chiến thấy rất vui mừng vì có ông nội ở đây, không thì anh và Tiêu Tuấn Ninh chỉ vài ba câu là không nói nổi với nhau, nói trên năm câu là nhất định sẽ cãi lộn.

Tiếng TV vọng tới từ phòng khách, trên vẻ bề ngoài ngôi nhà đã rơi vào hòa bình, Tiêu Chiến đem chiếc cốc vẽ trời xanh mây trắng kia cất về phòng mình, sau đó đi đến bên ông nội ngồi xuống.

Ông cầm tách trà lên thổi một hơi, không nhanh không chậm nói với Tiêu Tuấn Ninh ở trong bếp: "Trẻ con yêu đương có bạn gái thì làm sao? Anh không biết đấy chứ, cháu trai nhà Diêu Văn Cường, tên là gì ấy nhỉ, à phải rồi, tên là Diêu Triển Quân, cháu có nhớ không?" Nói đến đây, ông nội vỗ vỗ đầu gối Tiêu Chiến, "Ngày nhỏ từng chơi chung với cháu đó, thằng nhỏ nhà ông Diêu."

Tiêu Chiến tất nhiên là nhớ, Diêu Văn Cường là chiến hữu cũ của ông nội anh. Ngày nhỏ anh và Diêu Triển Quân đều trải qua kỳ nghỉ hè ngay trong cơ quan bộ đội, Tiêu Chiến tinh nghịch, là "trùm" của đám trẻ con ở khu vực đó. Diêu Triển Quân lớn hơn anh gần mười tuổi, lúc đó đã lên trung học rồi, người trắng nõn, nói chuyện cũng rất dịu dàng, Tiêu Chiến cả ngày chạy theo sau cậu ta gọi anh ơi.

Ông nội nói tiếp: "Không biết là làm sao, cắt đứt với bố nó luôn rồi. Lần trước Văn Cường tới uống trà, ông thấy hắn già đi tận mấy tuổi, chính là vì chuyện của thằng cháu trai này đó."

Trong ấn tượng, Diêu Triển Quân là một người hòa nhã ngoan hiền, nói chuyện cũng đều thỏ thẻ nhẹ nhàng, Tiêu Chiến kinh ngạc hỏi: "Anh ấy làm sao ạ?"

Ông nội cau mày lại, thở dài một hơi đáp: "Triển Quân đến tuổi yêu đương rồi mà, bố thằng nhỏ kêu thằng nhỏ đi xem mắt, đều bị nó từ chối hết, hai năm trước lúc về ăn tết nó nói với bố là nó thích con trai, cháu nói xem Triển Quân cũng là con trai, sao có thể...... Cháu nói xem có hoang đường không? Văn Cường bị người ta cười chết mất!"

Tiếng thái rau trong bếp dừng lại một lát, Tiêu Chiến cũng cứng đơ trên sofa không cử động, không lâu sau mới nghe thấy Tiêu Tuấn Ninh nói: "Tiêu Chiến qua đây vứt giúp ba túi rác."

Ông nội vẫn đang lẩm bẩm, ông vừa nói tới mấy chuyện này liền rất xúc động: "Thục Quyên dạo trước còn có tâm trạng đi nhuộm tóc đen, mấy hôm nay ngày nào cũng cầu thần bái phật, cũng chẳng lo nổi hai bên tóc mai đã trắng màu hoa râm, chỉ hy vọng cháu trai bọn họ có thể......"

Tiêu Chiến đứng dậy, chậm rề rề đi vào trong bếp, không nói không rằng thu dọn lá rau còn sót lại trên bàn nấu ăn.

Vòi nước vẫn đang mở, Tiêu Tuấn Ninh đang rửa rau, trong tiếng nước chảy rất nhỏ, Tiêu Chiến rất hiếm khi nghe thấy ông nói chuyện một cách ôn hòa như vậy: "Đây chính là con đường mà con chọn."

"Con cảm thấy ba không quan trọng, ông nội con bị người ta cười như thế nào cũng không quan trọng...... Chỉ có bản thân con quan trọng, ba càng không cho con làm gì, còn càng muốn làm cái đó. Ba không cho con vẽ, con lại nhất định muốn học vẽ, ba kêu con chia tay với cậu ta, con lại muốn kết hôn với cậu ta."

Tiêu Chiến đứng đó, mấp máy môi, đang định phản bác lại đã bị Tiêu Tuấn Ninh ngắt lời.

"Con cảm thấy những thứ này đều không quan trọng, vậy đối với con thì sao?"

Vòi nước đã được khóa lại, Tiêu Tuấn Ninh mở máy hút mùi lên, quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến một cái, tiếp tục nói: "Vương Nhất Bác, lần trước con nói chỗ thằng bé ở là khu biệt thự phải không, con có biết nhà ở bên đó bao nhiêu tiền một mét vuông không? Bố mẹ thằng bé đều là bác sĩ cấp bậc chủ nhiệm, con có địa vị xã hội như thế nào? Con có thể từ bỏ, nó có thể từ bỏ không?"

Tiêu Chiến theo bản năng đáp: "Sao ba biết anh ấy không thể chứ?"

"Thế nên con muốn thằng bé vì con mà từ bỏ sao?"

"Ba không muốn thấy con càng ngày càng tự mình lún sâu." Tiêu Tuấn Ninh quay người đi, đổ rau trên thớt gỗ vào trong chảo, nước và dầu nóng gặp nhau, phát ra những tiếng xèo xèo, "Ba vĩnh viễn không thể chấp nhận nổi chuyện này, thế nên con nhân lúc chưa quá muộn thì nghĩ cho kĩ, sớm kết thúc, đừng làm ảnh hưởng tới thi cử."

Trước lúc Tiêu Tuấn Ninh định lên tiếng nói tiếp, Tiêu Chiến đã hai ba cái buộc xong túi rác, nói: "Con đi vứt rác."

Đi đến cửa nhà bếp, anh quay lưng vào Tiêu Tuấn Ninh, tiếng gầm rú của máy hút mùi chôn vùi mất cảm xúc trong câu nói, nhưng chính anh có thể cảm nhận được mình đã nghẹn lời rồi.

"Nhưng con chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy thôi."

Lúc không gặp được anh ấy thì muốn gặp, gặp được nhau rồi lại không nhịn được mà cứ nhìn chằm chằm vào anh. Mỗi một giây một phút ở cạnh anh ấy đều rất vui, chỉ cần nghĩ tới tương lai có anh ấy thôi là sẽ thấy tràn đầy hy vọng.

Tiêu Chiến cố chống đỡ cái đầu mờ mịt của mình đi ra bên ngoài, vứt túi rác ở đầu ngõ xong lại không muốn về nhà. Anh ra ngoài vội vàng, không đem theo điện thoại. Mò hết túi này tới túi khác, vậy mà lại có một đồng xu, không biết đã bỏ vào từ bao giờ.

Anh chui vào bốt điện thoại công cộng, nghĩ một lát, nhấn số gọi cho Vương Nhất Bác.

Tiếng tút tút kêu rất lâu, đối phương mãi chưa bắt máy, ngay lúc Tiêu Chiến tưởng Vương Nhất Bác sẽ không nhận số máy của người lại, bên kia lại truyền tới một tiếng "Alo......"

Khóe môi đang căng cứng của Tiêu Chiến không tự nhiên thả lỏng ra một chút: "Vương Nhất Bác, là em."

Vương Nhất Bác ở bên kia hơi ngây ra một chút, hỏi: "Sao em lại gọi cho anh bằng số này?"

Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi của cậu, hỏi lại: "Anh đang làm gì thế?"

Vương Nhất Bác rất ngoan ngoãn trả lời: "Đang làm đề."

Tiêu Chiến không hài lòng với đáp án này lắm, hỏi: "Có thể nói nhiều thêm mấy chữ được không?"

Bên kia truyền tới tiếng lật giở sách, Vương Nhất Bác đường hoàng chính trực nói: "Đang làm chủ đề bài giảng thứ hai của kỳ số ba 'Trại huy chương vàng Olympic Toán'".

Tiêu Chiến phì cười: "Có bệnh mà." Anh dừng lại một lát, lại hỏi, "Buổi chiều anh bận gì không?"

Vương Nhất Bác nắp nắp bút lên, trả lời rằng: "Có, bạn của mẹ anh đưa con tới chơi, buổi chiều chắc anh phải đi cùng."

Nghe thấy Tiêu Chiến bên kia "ồ" một tiếng, Vương Nhất Bác lại nói: "Sao em lại lấy điện thoại công cộng gọi cho anh? Xảy ra chuyện gì rồi à?"

Tiêu Chiến sờ sờ tai đáp: "Có xảy ra chuyện gì đâu, tại đi trên đường phát hiện quên không đem điện thoại, nhưng đột nhiên muốn gọi điện thoại cho anh."

Vương Nhất Bác cười một chút, gấp sách lại hỏi: "Nhớ anh rồi à?"

Bọn họ quả thực mấy tháng nay đều rất ít gặp mặt, càng không nói đến nhà Tiêu Chiến quản anh chặt hơn ngày thường rất nhiều, bài vở và các tiết tự học của kỳ hai lớp 11 chất cao như núi, các kỳ thi mô phỏng từ lớn tới nhỏ nối đuôi nhau kéo tới, giống như cả thế giới đều đang nói với bọn họ cái gọi là "lớp 12" như nước lũ và mãnh thú sắp tới rồi.

Tiêu Chiến ngước mắt lên, thấy ở bên ngoài bốt điện thoại có một tia nắng lẻ loi len qua kẽ lá rơi xuống.

Anh chớp chớp mắt, đột nhiên không đầu không cuối nói: "Vương Nhất Bác, chúng ta kết hôn đi."

Nói xong, Tiêu Chiến mới phản ứng ra mình vừa nói ra câu nói kinh thiên động địa gì, lập tức bổ sung thêm một câu "Em nói bừa đó", sau đó cúp máy với tốc độ nhanh như chớp.

Vương Nhất Bác nhìn chiếc điện thoại vừa bị cúp máy ngẩn ngơ rất lâu, lúc sực tỉnh cảm thấy trời cũng như sáng thêm mấy phần, cậu "soạt" một cái liền đứng dậy, làm Lagrange đang ngủ bên cạnh giật cả mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Nhất Bác vui không tả nổi, nhắn một tin nhắn gửi sang bên kia: "Em vừa nãy là đang cầu hôn sao?"

Cầm điện thoại trong tay cả nửa ngày vẫn chưa nhận được hồi đáp, cửa phòng trước tiên bị gõ vài cái, Phương Niệm Luy thò đầu vào hỏi: "Anh Nhất Bác, có thể đi được chưa?"

Phương Niệm Luy chính là con gái của bạn mẹ cậu. Cô nhóc nhỏ hơn Vương Nhất Bác một tuổi, ngày nhỏ cũng từng gặp nhau mấy lần.

Mẹ cô và Hứa Dung trước đây là bạn học khá thân thiết, hai tuần nay đến Hàng Châu mở hội thảo, bận tới nỗi không biết ngày giờ, bèn vứt Phương Niệm Luy ở nhà Vương Nhất Bác kêu cậu chăm sóc em.

Vương Nhất Bác cảm thấy mọi người tuổi tác đều không còn nhỏ nữa, không ai phải chăm sóc ai, dù sao cũng đều là dì Trần nấu cơm, cứ coi như là có thêm một người bạn cùng phòng. Nhưng hồi tết một mình Vương Nhất Bác ở Bắc Kinh học lớp đội tuyển, được bố mẹ Phương Niệm Luy đón đi ăn một bữa tất niên, vì vậy vẫn còn nợ tấm nhân tình này, không tránh khỏi phải đi chơi cùng con gái họ một hai hôm.

Trời nóng, cô gái trẻ sợ nắng đen da nên không chịu đến mấy chỗ như Tây Hồ, cứ nằng nặc kêu không đem theo quần áo gì, muốn đi dạo siêu thị. Vương Nhất Bác tự mình rất ít khi dạo siêu thị, chỉ đi xách đồ cho người ta, suốt quãng đường toàn cúi đầu xem điện thoại, suy nghĩ xem Tiêu Chiến sao mãi vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Hoàn cảnh nhà Phương Niệm Luy khá tốt, mua sắm cả nửa ngày vẫn chưa thấy dừng lại, không hề có cảm giác đau lòng chút nào, còn kéo Vương Nhất Bác đi muốn mua quần áo cho cậu. Vương Nhất Bác nào có tâm trạng này, khóe miệng cậu chứa ý cười, cúi đầu xuống tiếp tục nhắn tin cho Tiêu Chiến: "Anh cũng có bảo là không đồng ý đâu, con người em sao lại không bền lòng thế chứ."

Phương Niệm Luy phát hiện Vương Nhất Bác không đếm xỉa đến mình cho lắm, cũng không chịu để mình mua quần áo cho, có chút không vui. Thấy cậu cúi đầu lọc cọc gõ chữ, bĩu bĩu môi nói: "Anh Nhất Bác, anh đang nhắn tin với bạn gái à? Wa...... Bạn gái anh phải xinh cỡ nào chứ."

Vương Nhất Bác không cả ngẩng đầu, giống như không nghe thấy câu mà cô vừa mới lẩm bẩm, cúi đầu gõ tin nhắn xong mới đáp: "Em còn muốn mua gì nữa không? Anh phải xuống tầng một chút."

Tiêu Chiến ra khỏi bốt điện thoại xong cũng không về nhà, anh đang nghĩ về nhà kiểu gì cũng bị nói một trận, chẳng bằng đi dạo vài vòng ở bên ngoài. Anh rẽ vào giao lộ ở Dream City, không chút vui vẻ gì mà thưởng thức những lời nhắn mới được lưu lại trên bức tường, lại vòng ra phía sau bức tường, nơi chỉ thuộc về anh và Vương Nhất Bác, nhìn những đại tác phẩm mà bọn họ đã để lại trong một năm rưỡi này.

Lượn lờ chán rồi, lại vòng sang khu buôn bán đi dạo một vòng. Tiêu Chiến vừa đi vừa suy nghĩ, sắp tới sinh nhật Vương Nhất Bác rồi, năm nay nên tặng món quà như thế nào đây?

Gió lạnh trong cửa hàng phả thẳng vào mặt, chút mồ hôi lấm tấm trên trán Tiêu Chiến rất nhanh đã được thổi khô. Anh đi dạo nửa vòng trong tâm trạng trống rỗng không mục đích, vừa ngẩng đầu, vậy mà lại thấy Vương Nhất Bác và một cô gái đang đứng trước tủ trang sức của một cửa hàng. Giọng cô gái vô cùng vui vẻ: "Cái này cái này, cái này đẹp nè!"

Chị gái bán hàng trong cửa hàng cả mặt cười tươi mở ngăn kéo, lấy chiếc nhẫn mà Phương Niệm Luy chỉ ra ngoài, khen ngợi rằng: "Bạn gái cậu thật có mắt nhìn." Vương Nhất Bác cúi đầu nói câu gì đó, Tiêu Chiến không nghe rõ, chỉ trông thấy chị gái bán hàng loạt soạt viết bill rồi xé ra đưa cho cậu.

Nhìn Vương Nhất Bác đút tay vào túi đi tới trước quầy thu ngân thanh toán, cô gái kia thì ngồi trên chiếc ghế trước quầy chờ cậu, Tiêu Chiến cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi dư âm của hai chữ "bạn gái" kia, tức tới nỗi nhanh chân đuổi theo về phía trước, nào ngờ vừa mới rẽ vào một góc cua, đã không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đâu nữa.

Tiêu Chiến quay vòng vòng tại chỗ, không tìm thấy người, cảm giác tức giận vừa mới chuyển hóa thành lạnh lòng, ai ngờ vừa quay đầu đã bị kéo lấy cổ tay, Vương Nhất Bác còn cười: "Xoay cái gì? Kim chỉ nam mất phương hướng rồi à?"

"Sao anh lại ở đây?" Tiêu Chiến trông thấy cậu, lửa giận lại từ đâu trào ra, hất tay Vương Nhất Bác ra nói, "Không phải anh nói phải đi cùng con của bạn mẹ anh sao? Sao lại ở cùng với con gái?"

Vương Nhất Bác không hiểu chuyện gì: "Đó chính là con của bạn mẹ anh mà?...... Em còn nói anh, anh gửi cho em bao nhiêu tin nhắn em đều không trả lời."

"Em không đem điện thoại......" Tầm mắt của Tiêu Chiến di chuyển, chua xót nói, "Người bình thường đều cảm thấy 'con' là chỉ trẻ con mà nhỉ? Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần anh đi cùng? Còn cần anh mua đồ cho nữa......"

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng sực tỉnh ra, cậu nhìn Tiêu Chiến nói một tràng dài như đạn liên thanh, cười hỏi: "Em đang ghen à?"

Tiêu Chiến bực bội, không ngờ trọng điểm của cậu lại rơi lên chỗ này: "Ghen cái đầu quỷ nhà anh ấy!" Anh xoay người định bỏ đi, lại bị Vương Nhất Bác một phát kéo lấy, cứ thế bị lôi tới trước quầy trang sức bạc ban nãy, đưa hóa đơn nhận lấy đồ xong liền vẫy tay gọi Phương Niệm Luy đi.

Phương Niệm Luy mơ mơ màng màng bị nhét chìa khóa cho rồi được đưa lên xe taxi, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo tới cửa hàng đồ lạnh bên cạnh uống trà sữa kiểu Hồng Kông. Trong cửa hàng khí lạnh được điều chỉnh rất đúng tầm, cũng giội tắt ngọn lửa giận vô duyên vô cớ lúc nãy của Tiêu Chiến, anh có chút chột dạ cúi đầu xuống, giống một chú mèo ỉu xìu, hút từng ngụm từng ngụm trà sữa.

"Cái này cho em." Vương Nhất Bác lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi ra, có chút căng thẳng đưa tới, "Cái này chỉ là bình thường...... Nhưng nó là vòng Mobius, bên cạnh là các kí hiệu vô cực, được mua bằng tiền thưởng trong cuộc thi của anh đó, đợi anh kiếm được tiền rồi sẽ đổi cho em một đôi đắt hơn."

"Cái gì thế? Lại còn đổi đắt hơn." Tiêu Chiến hơi sững người một lát, nhận lấy vừa mở ra xem, là một chiếc nhẫn với vòng Mobius, là một mẫu mã rất phổ biến, nhưng ngay khoảnh khắc đó đã khiến sống mũi Tiêu Chiến cay cay.

Anh bỗng nhiên giống như lưỡi đã bị buộc chặt, nói cũng không được rõ ràng: "Anh...... Anh có độc hả, sao lại tặng em nhẫn?"

Vương Nhất Bác mở tròn mắt: "Không phải em bảo muốn kết hôn sao......"

Tiêu Chiến bị biểu cảm kia của cậu làm cho đáng yêu, xấu hổ vùi mặt vào trong cánh tay: "Trời ạ...... Em nói bừa đó, chúng ta đã đến tuổi hợp pháp để kết hôn chưa?"

Vương Nhất Bác đưa tay ra ấn nhúm tóc bị vểnh lên của anh xuống, dịu dàng nói: "Em ngốc à, chúng ta không chịu sự ràng buộc của pháp luật, tự do yêu nhau."

Tiêu Chiến không nói gì nữa, anh vùi đầu vào trong khuỷu tay, nước mắt cứ chảy dài ra bên ngoài, mặc cho Vương Nhất Bác đem chiếc nhẫn có vòng Mobius tượng trưng cho sự "vô tận" kia đeo lên trên ngón tay mình.

Anh nắm chặt nắm tay, cảm nhận được sự tồn tại của chiếc nhẫn, giống như chỗ đau xót nhất trong trái tim mình bị đâm trúng, rầu rĩ nói: "Vương Nhất Bác, anh thích em ở điểm nào thế?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net