Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vĩnh viễn ghi nhớ khoảnh khắc này, chiếc rèm bên cửa sổ cửa hàng đồ uống lạnh kéo một nửa, khí nóng và khí lạnh gặp nhau trên ô cửa kính, hiện lên một mùa hạ nóng nực vô cùng.

Ký hiệu vô cực trên chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út được đeo thẳng về nhà, sau đó được cẩn thận tháo ra treo lên dây chuyền. Một khoảng thời gian rất dài sau này, Tiêu Chiến đều sờ vào nó để vẽ phác họa.

Đây lại là một mùa hè không trông thấy bình minh, cơ hội gặp mặt của anh và Vương Nhất Bác cũng đã ít lại càng ít hơn, nhưng Tiêu Chiến không ngờ rằng, vào những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, anh lại gặp phải Phương Niệm Luy.

Trong chiếc siêu thị mini ở giữa nhà mình và nhà Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đang mua bút máy, Phương Niệm Luy muốn đến tủ đồ lạnh để chọn nước ngọt, đi lướt qua Tiêu Chiến.

Đôi mắt cô rất nhanh nhạy, lập tức gọi Tiêu Chiến lại: "Anh trai! Anh là bạn của anh Nhất Bác."

Máy điều hòa đang kêu o o trên đỉnh đầu, Tiêu Chiến quay đầu lại, nhận ra là cô, có chút ngại ngùng đáp: "Là em à."

Phương Niệm Luy là một cô gái nhỏ trước nay đều rất hòa đồng, cô cười xán lạn híp mắt lại: "Anh vẫn còn nhớ em à? Chúng ta từng gặp nhau trong cửa hàng tổng hợp."

Tiêu Chiến gật gật đầu, anh đột nhiên nghĩ, trong mùa hè mà anh và Vương Nhất Bác chẳng gặp nhau được mấy lần này, Phương Niệm Luy vậy mà lại ở nhà Vương Nhất Bác hơn một tháng.

Tuy Vương Nhất Bác từng nói do Hứa Dung được nghỉ phép, muốn giữ cô con gái nuôi này ở bên cạnh chơi, nhưng thật sự gặp được cô gái xinh xắn hoạt bát này, Tiêu Chiến lại khó lòng không có những tư vị khác.

Nhưng Phương Niệm Luy không sợ người lạ, thấy dưới mái hiên cửa hàng tiện lợi có bàn và ô che nắng, liền kéo Tiêu Chiến ngồi xuống dưới tán ô nói chuyện.

Phương Niệm Luy vừa học xong lớp 10, cũng chẳng có áp lực bài vở gì, ngồi huyên thuyên kể cho Tiêu Chiến nghe về những thứ thú vị mà mình được chơi ở Hàng Châu, nói tới mức khô cả miệng, lại ừng ực tu một phát gần nửa chai nước ngọt.

"Phải rồi! Lần trước em đi vội quá, có chuyện muốn hỏi anh này." Phương Niệm Luy chớp mắt một cái, tự nhiên nhỏ giọng xuống, tay cô ôm chai nước ngọt có gas, mất tự nhiên gẩy gẩy tờ giấy dán trên vỏ chai, có chút ngại ngùng hỏi, "Anh Tiêu Chiến, anh có biết bạn gái anh Nhất Bác trông thế nào không?"

Tiêu Chiến hơi sững người, mất tự nhiên sờ lên vật đeo trên cổ mình, đáp: "Cậu ấy không có bạn gái thì phải."

"Nhất định là có!" Nói đến cái này, Phương Niệm Luy có chút chán nản, "Em toàn thấy anh ấy đang gọi điện thoại với nhắn tin, còn cười, anh nói xem bạn gái của anh Nhất Bác......cảm giác chắc là xinh lắm nhỉ?"

"Dù sao anh ấy ưu tú như vậy, trông lại đẹp trai, tính tình dịu dàng.....Bất kể là cô gái như thế nào cũng sẽ rung động vì anh ấy nhỉ?" Phương Niệm Luy nhìn lên trời cảm thán.

Tiêu Chiến liếm liếm môi, đôi lông mi dài hơi rung lên vài cái, Dương Giai Giai từng nói một câu gần giống như vậy - "Bởi vì tất cả con gái đều sẽ thích người như cậu ấy."

Anh hơi hoảng hốt, đột nhiên nhớ lại mùa đông mà bọn họ cùng nhau trải qua, một buổi tối bình thường, bầu trời đổ một trận mưa nhỏ xíu xen lẫn nước mưa và tuyết, anh ngẩng đầu lên nhìn trời hỏi có phải tuyết rơi rồi không, nghiêng đầu lại, mới trông thấy Vương Nhất Bác đang cười mình.

Quả thật, cảnh tượng dịu dàng đó, mười nghìn người nhìn thấy thì cả mười nghìn người cũng đều sẽ rung động.

Tiêu Chiến thu dòng suy nghĩ lại, ngửa đầu lên hút một ngụm nước ngọt, ra vẻ trêu đùa nói: "Thế nếu cậu ấy có bạn gái thì em chuẩn bị làm thế nào?"

Phương Niệm Luy cười vừa thẳng thắn vừa vô tư: "Em đợi thôi! Em đợi anh ấy chia tay!"

Đôi mắt cô sáng long lanh, giống như chưa từng có chuyện buồn nào từng ở trong đôi mắt ấy: "Kỳ thi học sinh giỏi của anh Nhất Bác đã được cộng rất nhiều điểm rồi! Đợi tới lúc nghỉ đông lại đi tham gia tuyển sinh tự do hoặc là trại đông một chút là gần như có thể chắc chắn vào được Thanh Bắc*! Thanh Bắc ở ngay bên cạnh nhà em mà. Thế thì em cũng có rất nhiều cơ hội có thể gặp được anh ấy rồi, còn có cơ hội học chung trường!"

*chỉ Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh (hay còn gọi là Bắc Đại)

Tiêu Chiến hơi nghẹn một chút, đáp: "Em cũng thi Thanh Bắc à."

Phương Niệm Luy chớp mắt một cái, nói: "Em là người Bắc Kinh mà, cố gắng thôi."

Nói chuyện không bao lâu, Phương Niệm Luy đã đến lúc phải đi, kỳ nghỉ hè của cô đã kết thúc, cũng nên quay về đi học rồi.

Ánh mặt trời mùa hè vẫn luôn cực kỳ rực rỡ, giống như đã rải một lớp vàng lên mặt đất, Phương Niệm Luy mặc một chiếc váy liền thân có thắt lưng, nhảy chân sáo đi dưới ánh nắng mặt trời, cảnh tượng đó, giống như poster chụp ở California vậy.

Một chiếc xe dừng ở phía không xa bên ngoài, cửa xe vừa mở, Vương Khánh Châu và Vương Nhất Bác đồng thời bước xuống từ bên trái và bên phải ghế lái cùng ghế phụ. Phương Niệm Luy gọi một tiếng "chú Vương" giòn tan, lại đem đống nước còn lại mà mình mua nhét cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cúi đầu nói một câu cảm ơn, ngước mắt lên mới trông thấy Tiêu Chiến đang đứng cách đó không xa.

Cậu cũng không ngờ sẽ gặp được Tiêu Chiến ở đây, bọn họ đã rất lâu không đứng đối mặt để nói chuyện trực tiếp với nhau rồi.

Đột nhiên một trận gió nổi lên, tóc mái trên trán Vương Nhất Bác hơi động, cậu nắm lấy chai nước ngọt kia, đang định đi về phía Tiêu Chiến. Gió ập tới từ phía sau lưng, giống như tháng tám trong cuốn truyện tranh Nhật Bản.

Tiêu Chiến đột nhiên giống như sực tỉnh vậy, vội vàng lắc đầu nhè nhẹ với cậu.

Phương Niệm Luy đứng dưới ánh nắng cười tươi vẫy vẫy tay với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đứng dưới bóng râm của chiếc ô che nắng lớn, thế giới đột nhiên như bị chia thành hai phần sáng tối.

Vương Khánh Châu đứng bên cạnh đợi cậu lên xe, lên tiếng hỏi: "Nhất Bác, là bạn con à? Đi đâu, không thì tiện lên đây đi chung."

Tiêu Chiến vừa cười vừa lắc đầu, đáp: "Cảm ơn chú ạ, con đi bộ về là được, ở ngay bên cạnh thôi, không xa ạ."

Trước giờ chưa từng thấy con đường từ cửa hàng tạp hóa về nhà lại xa như thế. Tiêu Chiến ngước mắt lên, trông thấy hai đứa nhỏ đang thổi bong bóng bên đường, những quả cầu bong bóng với muôn ngàn màu sắc đó, đều khiến anh cảm thấy ngẩn ngơ.

Nó trở nên rất lớn, bay lên rất cao, sau đó "bụp" một tiếng vỡ tan, đến một chút tiếng vang cũng không phát ra.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn bong bóng một lúc, chiếc điện thoại trong túi quần rung lên, mới phát hiện hóa ra Vương Nhất Bác gửi cho anh hai tin nhắn.

"Anh đưa nó ra sân bay, nó mua khá nhiều đồ, một mình bố anh không xoay sở được."

"Lát nữa anh tới tìm em, em đang ở đâu thế?"

Tiêu Chiến nghĩ một lát, trả lời: "Em về nhà trước đây, vẫn còn chút việc này."

Vương Nhất Bác rất nhanh đã nhắn lại một câu "Vậy thôi......", lúc cậu tỏ ý tủi thân thường thích dùng một loạt dấu chấm lửng như vậy. Tiêu Chiến thấy thế liền bất giác mỉm cười, tưởng tượng một chút dáng vẻ của Vương Nhất Bác khi cậu hơi phồng hai má lên, tự nhiên cảm thấy cực kì cực kì nhớ nhung cậu.

Rõ ràng mười phút trước vừa mới gặp mặt. Vương Nhất Bác mặc chiếc áo phông đứng trong gió nhìn anh, trời xanh mây trắng, ánh nắng xán lạn, giống như được khắc sâu trong não vậy, xóa cũng không thể xóa nhòa.

Tiêu Chiến đi trên đường, đột nhiên nghĩ, nếu như vừa nãy mình không ngăn Vương Nhất Bác đi tới thì tốt rồi, còn có thể đứng gần nhau một chút, nói vài ba câu.

Không, thế thì lại không đủ. Anh muốn ôm lấy Vương Nhất Bác, muốn hôn Vương Nhất Bác. Muốn tay trong tay nắm lấy nhau ngay trước mặt Vương Khánh Châu và Phương Niệm Luy.

Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn ánh nắng đổ đầy trên người mình, hắt ra một chiếc bóng mảnh dài phía sau lưng.

Câu nói kia của Tiêu Tuấn Ninh không hề báo trước đột nhiên xuất hiện bên tai Tiêu Chiến: "Đây chính là con đường mà con chọn."

\

Lớp 12 đã hùng hổ tới.

Ông nội ở lại Hàng Châu hơn nửa năm đã thấy chán, muốn về Trùng Khánh tìm lão chiến hữu rồi.

Tiêu Tuấn Ninh và Tiêu Chiến vẫn như nước với lửa, nhưng có một pho tượng Phật như lớp 12 ở trước mặt, Tiêu Tuấn Ninh đã không còn ném đồ đập bát để xả giận nữa, để tránh việc cãi nhau, hai người dứt khoát rất ít khi nói chuyện, không khí trong nhà lạnh lẽo như ngăn tủ lạnh vậy.

Tiêu Chiến bị thu điện thoại, cuộc sống bị đống đề cao như núi phủ kín. Trường học cũng không cho dùng điện thoại, nhưng may mà Thẩm Nghiêu lén giấu được một cái. Thời khóa biểu bên trường 19 và trường 21 không giống nhau, gặp phải mấy tiết học bị dạy cố, Tiêu Chiến chỉ có một phút để gọi điện thoại mà thôi.

Một phút chẳng nói được cái gì, cũng chẳng kịp nói câu "Muốn gặp anh quá". Nhưng cứ gọi tên đối phương hết lần này tới lần khác như vậy, nghe tiếng thở bên kia đầu dây điện thoại, đã khiến Tiêu Chiến cảm thấy giống như trong không gian bị bịt kín có một ô cửa sổ lén mở ra, chỉ cần hé mở một xíu đã như được sống lại.

Khi thời gian đếm ngược rơi vào đầu số hai, giáo viên chủ nhiệm đã dán số điểm chuẩn của trường học lên bức tường trong lớp. Tiêu Chiến ngồi ngay bên cạnh tấm áp-phích đó, mỗi ngày chỉ cần ngẩng đầu là có thể trông thấy, những trường học ở Bắc Kinh, điểm số trường này cao hơn trường khác.

"Haiz......" Thẩm Nghiêu đột nhiên thở dài một hơi.

"Sao thế?" Tiêu Chiến không cả ngẩng đầu. Kể từ sau khi Tần Chiêu quyết định phải di dân, Thẩm Nghiêu khó tránh khỏi mỗi ngày lại thở dài thêm mấy cái, tưởng niệm tình yêu chưa bắt đầu đã bị khoảng cách bóp chết của mình.

"Lâm Giác bảo Bác Ca lại đoạt giải rồi, cậu biết không?" Thẩm Nghiêu lén lút lấy chiếc điện thoại giấu trong túi quần ra đưa tới cho Tiêu Chiến xem, "Thấy báo giải lần này giá trị khác, có tư cách đến cái trại đông kia của Bắc Đại, thi qua là có thể được cử đi học thẳng, học thẳng đấy, là khái niệm gì chứ?"

"Cậu nói xem sao người ta lại giỏi thế cơ chứ...... Chuyện mình thích là có thể làm tới cực hạn." Thẩm Nghiêu lẩm bẩm hai câu, vừa ngẩng đầu thấy giáo viên chủ nhiệm đi từ đầu bên kia hành lang tới, vội vàng nhét điện thoại vào trong ngăn bàn.

Chuyện mình thích là có thể làm tới cực hạn......

Tiêu Chiến giống như con robot cúi đầu xuống giải nốt bài toán đồ thị hình nón, trong lúc ngây người, ngòi bút đã viết lên trên giấy nháp sáu chữ "Học viện Mỹ thuật Trung Ương", chữ cuối cùng vừa mới viết được hai nét, Tiêu Chiến đột nhiên dừng bút lại.

Tiêu Chiến vẫn muốn tham gia kỳ thi kiểm tra năng khiếu nghệ thuật như cũ, chỉ có mình Vương Nhất Bác biết.

Mùa đông năm lớp 12, tất cả các sinh viên nghệ thuật đều đang học lớp tập huấn, đang bừng bừng khí thế chuẩn bị cho kì thi. Còn Tiêu Chiến chỉ có thể nhân lúc sau khi Tiêu Tuấn Ninh đã tắt đèn đi ngủ, lén lút bò dậy bật chiếc đèn nhỏ lên để vẽ bài tập. Bộ não ban ngày đã phải gánh vác quá nhiều kiến thức, đến nửa đêm vẫn cứ suy nghĩ miên man.

Chiếc bút trong tay mỗi khi hạ xuống một điểm, Tiêu Chiến đều sẽ nghĩ đi nghĩ lại, nếu như tới lúc thi chuyên ngành mà Tiêu Tuấn Ninh không cho anh ra khỏi cửa thì phải làm sao? Nếu như không thi đỗ thì phải làm sao? Anh nhắm mắt lại, tấm áp-phích điểm chuẩn ngày nào cũng xuất hiện trước mặt anh lại hiện lên ngay trước mắt......

Bắc Kinh, Bắc Kinh......

"Rắc" một cái, chiếc bút vẽ trong tay gãy làm đôi. Tiêu Chiến bỗng chốc mở mắt, nhìn dấu tích bị quệt hỏng trên bản vẽ, một cỗ âu lo không thể khống chế càng nặng nề trào lên.

Bên ngoài đã là mùa đông rồi.

\

Tiêu Chiến chỉ mặc một chiếc áo mỏng và quần mỏng, hoảng loạn xỏ chân vào đôi giày đá bóng.

Cổng đã bị khóa trong, chìa khóa trong phòng Tiêu Tuấn Ninh. Hơn năm giờ sáng, nhiệt độ đại khái chỉ khoảng không tới mười độ, mũi Tiêu Chiến rất nhanh đã bị lạnh tới đỏ ửng, anh giẫm hai ba cái lên vại nước bên tường mà trước đây Thư Tịnh dùng nó để nuôi hoa sen, một phát nhảy ra ngoài.

Anh buộc phải gặp được Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cứ chạy chẳng ra ngoài, gió mùa đông đang rít gào bên tai.

Năm giờ ba mươi phút sáng, đối với mùa đông mà nói, cách lúc trời sáng vẫn còn một khoảng thời gian. Tiêu Chiến không biết mình đã chạy bao lâu, nhưng lúc gần tới cổng tiểu khu nhà Vương Nhất Bác, anh vậy mà lại trông thấy Vương Nhất Bác, cậu mặc một thân áo khoác đen, đứng ở đó, bên chân có đặt một chiếc vali hành lý.

Đúng lúc Tiêu Chiến sắp tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, Vương Nhất Bác liền nhanh chân bước tới, kéo khóa áo khoác ra, ôm lấy anh vào trong lòng.

"Sao em lại ở đây? Sao lại mặc mỗi tí thế?" Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến đang ngây ngốc, cảm giác như ôm lấy một tảng băng, lòng nóng như lửa đốt ôm chặt lấy anh hơn, lại chặt hơn chút nữa.

Tiêu Chiến cảm thấy xương cốt của mình đều đã bị siết đến đau mới hồi phục lại tinh thần, anh muốn nói chuyện, mới phát hiện giọng mình đã run tới mức không chịu nổi: "Anh......đi đâu?"

"Anh đến trại đông, chuyến bay buổi sáng." Vương Nhất Bác dứt khoát cởi áo khoác ra, bọc chặt lấy cả người Tiêu Chiến, ấn anh vào lòng mình, "Anh nhắn tin cho em rồi, nhưng không liên lạc được với em, em đến tiễn anh à?"

Tiêu Chiến giống như một chú mèo con đáng thương, vẫn chưa hồi phục được lại sau cơn giá rét, vẫn run cầm cập không ngừng. Vương Nhất Bác là chiếc bếp lò, khiến anh không biết thế nào là thỏa mãn mà muốn tiến lại gần hơn, lại gần hơn nữa. Tiêu Chiến vô cùng đáng thương hỏi: "Khi nào anh về thế?"

"Một tháng." Vương Nhất Bác đưa tay vẫy một chiếc taxi, nhét Tiêu Chiến vào hàng ghế sau, lại sắp xếp hành lý xong mới nói, "Đại ca à, anh cũng có phải là đi rồi không về nữa đâu, tiễn anh thì em cũng mặc áo vào, gấp gì chứ?"

Tiêu Chiến bấy giờ mới trở lại bình thường, phát giác ra sự hoang đường của mình, anh có chút hơi ngại ngùng vùi mặt vào trong áo của Vương Nhất Bác, chột dạ nói: "Em, em tập thể dục."

Bọn họ mua sandwich và cacao nóng ở quán cafe trong sân bay, thấy Vương Nhất Bác cắn bánh bao cúi đầu xuống gõ chữ, Tiêu Chiến sáp tới gần xem, hóa ra là nhắn cho chính mình, tin nhắn đầu tiên mỗi buổi sáng của bọn họ, báo cáo bữa sáng của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến kì cục hỏi: "Em ở ngay đây, điện thoại cũng không ở trên người, anh nhắn rồi có tác dụng gì?"

Vương Nhất Bác không cho là đúng: "Anh đây là đang điểm danh đó. Giờ bữa sáng anh ăn phong phú lắm đấy, đợi em cầm điện thoại lên kiểm tra, không sót ngày nào."

Tiêu Chiến mím môi lại cười, anh cảm thấy mình có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với Vương Nhất Bác, nhưng khi Vương Nhất Bác ghé qua hỏi anh sao thế, anh lại không nói ra được bất cứ chữ nào. Anh nhìn đôi mắt sáng long lanh của Vương Nhất Bác, những cảm xúc tiêu cực trong lòng liền giống như chầm chậm tan chảy ra hết.

Thế giới bên ngoài sảnh đỗ máy bay đã dần dần sáng lên, ánh sáng ban ngày đã phủ đầy mặt đất.

"Đợi anh về rồi đưa em đi thi năng khiếu mỹ thuật, được không?" Nhà ga sân bay vào lúc sáng sớm chẳng có mấy người, Vương Nhất Bác đi tới hôn rất nhanh lên môi Tiêu Chiến một cái, "Nếu như thuận lợi, quay về là anh sẽ rảnh rồi, có thể học cùng em."

"Được." Tiêu Chiến tựa lì trong lòng cậu không chịu đi, chiếc nhẫn có vòng Mobius trước ngực hai người kề sát bên nhau, cộm tới phát đau, nhưng ai cũng không tách ra.

Tiêu Chiến nhấc mí mắt lên, nhìn ra bầu trời bên ngoài ô cửa kính nói: "Anh nói xem sao hôm nay lại không có tuyết rơi chứ?"

Anh nghe thấy tiếng khí lưu rung động lúc Vương Nhất Bác cười, qua bao nhiêu lâu như vậy, anh vẫn thích nghe âm thanh này như thế.

Trong hơi thở của Vương Nhất Bác vẫn đem theo vị ngọt ngào của cacao nóng, cậu chầm chậm nói: "Đợi chúng ta đi Bắc Kinh là sẽ có rất nhiều tuyết rồi."

Tiêu Chiến bấy giờ mới kéo ra một nụ cười, hài lòng gật đầu: "Ngày ngày ngắm, ngắm chán thì thôi!"

Tới lúc phải đăng ký rồi, Vương Nhất Bác cứ bịn rịn mãi không muốn rời xa, đi một bước ngoảnh đầu ba lần, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến mặc chiếc áo khoác màu đen của mình, phần vai rộng ra hẳn một đoạn, giống như một chú chim cánh cụt con đứng đó vẫy tay với cậu, kêu cậu sớm ngày trở về.

Năm đó, Hàng Châu không mang tới một trận tuyết vây lấy bọn họ giữa đất trời nữa.

Đó cũng là lần cuối cùng trong vòng mười năm, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến.

(Hết phần quá khứ, từ chương sau quay về hiện tại. Các bạn có thể đọc lại chương 0 để dễ liên kết mạch truyện hơn.

Xin chuẩn bị đầy đủ khăn giấy hoặc xô thùng nếu bạn nào quá nhạy cảm.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net