Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi học đại học, trong ký túc xá của Tiêu Chiến có một người tên Dư Lão Tam mới chia tay với cô bạn gái đã yêu suốt ba năm. Cậu lôi một chiếc túi rác màu đen dưới ngăn bàn Tiêu Chiến ra, đem từng thứ đồ của bạn gái cũ vứt đi hết.

Tiêu Chiến bỏ sách trên tay xuống, tựa lên bên bàn nhìn cậu vứt đồ.

Đồ của Lão Tam trông thì có vẻ không nhiều, nhưng thu dọn ra, mười cái thì phải có tới tám cái liên quan tới người yêu cũ, cái gì mà hộp bát âm old school, dao cạo râu, tiểu thuyết trinh thám, dây buộc tóc không biết đã rơi sang chỗ anh từ bao giờ, đựng đầy một túi, vừa xách lên, túi rác liền rách luôn, lăn lông lốc rơi đầy xuống sàn nhà.

Hai bạn cùng phòng khác đã đi học, Tiêu Chiến ngồi xuống nhặt giúp cậu, khom lưng xuống mới phát hiện Lão Tam đang khóc.

Một cậu con trai phương Bắc cao một mét tám mấy, lại ngồi trên thảm trải nhà vừa khóc vừa thu dọn đồ.

Sau đó lồng hai túi rác vào một mới có thể xếp được hết những kỷ niệm đó vào trong, một phát vứt thẳng vào xe rác.

Trên đường về ánh nắng cực kỳ đẹp. Lão Tam cũng không khóc nữa, không ngừng khuyên Tiêu Chiến rằng: "Bây giờ tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cậu cũng thử vứt đồ đi xem."

Tiêu Chiến nghĩ cả nửa ngày, vậy mà lại bắt đầu thấy ngưỡng mộ Lão Tam. Anh vốn chẳng có đồ gì có thể vứt. Dụng cụ vẽ cùng tất cả kỷ niệm đều đã bị đóng thùng niêm phong từ lâu, anh chỉ có mỗi một chiếc nhẫn đeo không vừa tay, và một chiếc điện thoại cũ sắp hỏng mất.

Lần đầu tiên sinh ra suy nghĩ muốn vứt đồ là một đêm mùa đông, Tiêu Chiến đi từ bên ngoài trường về, lúc vào ký túc xá cả người đều tê dại, gọi anh cả nửa ngày vẫn chẳng thấy anh đáp.

Bạn cùng phòng tưởng anh lạnh quá ngốc luôn rồi, kéo anh nào là đứng máy sưởi nào là rót nước nóng, một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới tỉnh táo lại, nhìn một mảng trắng mênh mông ngoài cửa sổ, mở miệng nói câu đầu tiên: "Là tuyết rơi rồi sao?"

Lão Tam vô cùng ra vẻ người từng trải vỗ vỗ anh: "Tiêu à, thời gian có thể xoa dịu tất cả."

Tiêu Chiến cười, anh cởi áo ngoài ra, trèo lên giường, nhỏ giọng nói: "Ừ, tôi ngủ chút. Ngủ dậy là sẽ tốt thôi."

Lão Tam tắt đèn cho anh, mọi người cũng đều rất ăn ý không hỏi Tiêu Chiến làm sao thế. Tiêu Chiến nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng cảm giác tỉnh táo như một phiến băng lạnh đang căng cứng trong đầu, anh mở mắt, mò lấy chiếc điện thoại cũ trong túi ra, hòm thư đến đầy ắp, đều là những tin nhắn năm xưa.

"Hôm nay ăn mì rau cải thêm trứng lòng đào, cho nhiều giấm lắm."

"Hôm nay ăn hai lát bánh mì gối, khô quá, quên mất không mua sữa......"

"Hôm nay ăn bánh kếp, cô bán hàng bảo anh đẹp trai, cho anh thêm hai quả trứng!"

"Hôm nay không ăn sáng, ngủ dậy muộn...... Em phạt anh đi."

Tiêu Chiến chống người dậy, thùng rác ở ngay bên cạnh bàn, anh chỉ cần thả tay là có thể vứt nó đi. Nhưng mấy lần liền, nắm tay siết chặt đều đang run lên, chiếc điện thoại cũ lại bị nhét xuống dưới gối.

......

Số trên thang máy một đường hạ xuống, vừa biến thành B1, Tiêu Chiến đã không ngừng ấn nút mở cửa.

Tiêu Chiến không nhớ rõ lần trước anh thất lễ như thế này là khi nào. Trời đã rất lạnh rồi, nhưng lúc anh ra khỏi phòng họp chỉ mặc mỗi một chiếc áo len. Cửa cuối cùng cũng đã mở ra, mùi khói xe trong hầm để xe hòa lẫn với khí lạnh cùng lúc ập vào mặt.

Tiêu Chiến không biết nên đi về bên trái hay đi sang bên phải, mờ mịt chọn đại một phương hướng, bắt đầu chạy từng bước nhỏ.

Tòa nhà này có hai mươi ba tầng, mỗi tầng đều có vô số người đi làm, hầm để xe càng lớn tới mức khó mà hình dung. Mấy nghìn chỗ đỗ xe, Vương Nhất Bác ở đâu?

Tiêu Chiến quay ngược lại, chạy về hướng lối ra.

Anh không biết tại sao mình phải đuổi theo, nhưng lại giống như lỡ mất hôm nay thì sẽ không thể nào gặp lại Vương Nhất Bác được nữa. Rõ ràng đây là công ty của Vương Nhất Bác, đây là cuộc sống của Vương Nhất Bác, rõ ràng ngày hôm sau vẫn phải gặp mặt, không có gì bất ngờ thì vẫn còn một hai tháng nữa có thể nói chuyện cùng Vương Nhất Bác, nhưng anh lại không dám đợi dù chỉ là một giây.

"Tôi thà rằng......"

Ba chữ nhẹ như bay này sao lại giống như một tảng đá khổng lồ lăn từ đỉnh núi xuống, đè cho anh không thể nào thở nổi. Rõ ràng không phải như vậy...... Rõ ràng đã quen rồi, tiếp nhận rồi, không còn bất cứ hi vọng gì nữa, Tiêu Chiến không hiểu tại sao mình vẫn mất chống chế.

Bất kể trong đêm mưa bão mùa hè điên cuồng tìm chiếc nhẫn vốn không nên thuộc về mình, hay ở hầm gửi xe to như thế này tìm một người sớm đã đi mất.

Gió tháng mười một thổi tới từ lối ra vào, phả lên mặt giống như con dao băng, cắt xé người ta cũng làm người ta tỉnh táo. Tiêu Chiến cảm thấy mình giống như đột nhiên bị rút mất sức lực toàn thân, anh chạy chậm bước chân lại, men theo sườn dốc trong hầm để xe đi dọc lên trên, mất hồn mất vía bước vào mùa đông của Hàng Châu.

Bên ngoài lạnh hơn hầm để xe mấy phần, Tiêu Chiến rất nhanh đã lạnh tới mức răng đập vào nhau. Khách sạn ở ngay phía không xa, anh móc thẻ phòng ra cầm trong tay, nghĩ một lát xem nên đi lên phòng họp hay dứt khoát quay về khách sạn.

Lúc này, một cột đèn xe chiếu từ phía sau lưng tới, đối phương nhấn còi một cái, Tiêu Chiến tưởng mình chắn mất đường của người ta, đứng nép vào dải phân cách xanh bên cạnh. Vào lúc còi xe lại vang lên lần nữa, Tiêu Chiến mới quay đầu lại.

Cửa kính trên xe được hạ xuống một phần tư, Vương Nhất Bác đang dùng vẻ mặt bất ngờ nhìn anh, Tiêu Chiến nghe thấy cậu hỏi: "Em ở đây làm gì?"

Tiêu Chiến ngây ngốc đáp: "Đang tìm anh."

Vương Nhất Bác nhấc mắt: "Có chuyện?"

Răng Tiêu Chiến có chút va vào nhau, trong giọng nói thấm đẫm mấy phần tủi thân, anh nói: "Em muốn hỏi anh, hôm khác là hôm nào?"

Vương Nhất Bác hơi sững người ra một chút.

Giây lát, cậu mới hiểu Tiêu Chiến đang nhắc tới câu ban nãy mình nói "Ôn chuyện cũ thì để hôm khác đi."

Vương Nhất Bác nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhíu mày lại hỏi: "Em có biết bây giờ đang là mấy độ không?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào cậu, mũi anh đã lạnh tới đỏ ửng, trông giống như một con động vật đang trải qua mùa đông lạnh giá.

Bàn tay đang đặt trên vô lăng của Vương Nhất Bác siết chặt, giọng điệu cũng nặng thêm mấy phần: "Lên xe."

Thật sự là rất lâu rồi.

Khí ấm trong xe rất đúng tầm, hai người đều không nói gì cả. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang đặt một tay lên vô lăng, giọng nói có chút không dám tin lắm hơi nghẹn lại một chút: "A, anh đã biết lái xe rồi."

Nói xong câu nói vô dụng này, Tiêu Chiến mới nhớ ra, Vương Nhất Bác đã là CEO của một thương hiệu trang sức chuẩn bị đưa ra thị trường rồi, câu nói này vừa ấu trĩ vừa khôi hài tới mức đáng buồn cười, thậm chí còn để lộ sự thật rằng anh đã lấy được bằng lái nhưng lại không biết lái xe cho lắm.

Nhưng cảm xúc trong giây phút đó lại chân thực đến thế.

Lúc còn niên thiếu cứ cảm thấy biết lái xe mới là người lớn. Có tiền, có tự do, có quyền lựa chọn. Ngày sinh nhật năm mười bảy tuổi, Vương Nhất Bác đã muốn sớm trở thành một người lớn, còn Tiêu Chiến hoàn toàn không biết cậu đã biến thành một cái cây lớn chọc trời từ lúc nào.

Rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm, giống như rãnh trời vậy, vắt ngang giữa hai người, khiến việc mở miệng cũng trở nên rất khó.

Vương Nhất Bác "ừm" một tiếng, đáp lại câu nói nhảm nhí vô dụng của anh.

Tiêu Chiến bất an vặn vặn mấy sợi len ở cổ tay áo, thử sắp xếp lại hệ thống ngôn ngữ đã tan nát của mình trong tiếng điều hòa yên tĩnh.

Thật ra anh có rất nhiều lời muốn hỏi Vương Nhất Bác. Anh muốn hỏi Vương Nhất Bác có ổn không, có buồn không, hỏi Vương Nhất Bác đang yên ổn học khoa toán tại sao phải ra nước ngoài, muốn hỏi Vương Nhất Bác trở về từ khi nào thế, muốn hỏi Vương Nhất Bác hiện có còn nhớ anh không.

Nhưng không có câu hỏi nào có thể hỏi ra miệng.

Vương Nhất Bác mở miệng lên tiếng trước, cậu nghe có vẻ bình lặng một cách khác thường: "Tôi tưởng em nên hiểu 'hôm khác' có nghĩa là gì."

Tiêu Chiến mấp máy môi, nửa ngày mới tiếp lời đáp: "Là ý gì......"

Vương Nhất Bác từng chữ từng câu nói: "Hôm khác tức là sẽ không có hôm này nữa."

Cậu quay đầu lại, có ánh đèn đường rất nhạt chiếu vào con ngươi màu đen thẫm, chớp động trong giây lát.

Giống như vừa bị sét đánh ngang qua.

Những cảnh tượng chìm nổi trong biển thời gian đột nhiên chầm chậm trở nên rõ ràng.

Trại đông tại Bắc Kinh của Vương Nhất Bác là hoàn toàn khép kín, sau khi vào trong liền bị thu mất điện thoại, gần như không có cơ hội có thể gọi điện. Sau khi ra ngoài người đầu tiên Vương Nhất Bác gọi điện là Tiêu Chiến, đó là một buổi chiều chủ nhật, giọng nói của Tiêu Chiến nghe có vẻ rất nhẹ.

"Vẫn chưa ngủ dậy à?" Tâm trạng Vương Nhất Bác rất tốt, cậu tưởng chủ nhật Tiêu Chiến ở nhà ngủ quá thời gian, "Thỏ con muốn ngủ đông rồi đấy à?"

Tiêu Chiến cười trong điện thoại một chút, hỏi Vương Nhất Bác: "Anh làm bài có tốt không?"

"Chắc chín phần mười." Vòng cuối cùng kết thúc, lúc ra khỏi trường thi, Vương Nhất Bác cảm thấy Bắc Kinh ngày nắng ráo cũng rất đẹp, ngày này đi dạo phố với Tiêu Chiến cũng rất tuyệt.

Thời gian đó cậu luôn rất vội vàng, vội thi cử, vội chuyện học thẳng, vội vàng sớm ngày trở thành một người lớn, vội đến mức cậu rõ ràng cảm nhận được có lúc tâm trạng Tiêu Chiến không tốt, nhưng chỉ coi như áp lực bình thường, vẫn đẩy lui tất cả suy nghĩ, muốn thu xếp mọi chuyện ổn thỏa xong mới tới bầu bạn với anh, an ủi vỗ về anh.

Tiêu Chiến hiếm khi khen cậu một cách nghiêm chỉnh: "Giỏi quá đi, thầy Vương thật sự rất giỏi, quá quá quá xuất sắc."

Vương Nhất Bác chìm đắm trong cảm giác tất cả đều nhẹ nhõm kia, nói cũng nhiều hơn bình thường: "Anh xem rồi, giữa chỗ này với Học viện Mỹ thuật Trung Ương có một căn chung cư, giá cả tầm trung, cũng rất ưu đãi cho sinh viên. Ngoài cửa có một ngõ nhỏ, toàn là đồ ăn ngon."

Tiêu Chiến rất nhỏ giọng "ừm" một tiếng.

Vương Nhất Bác bắt được âm đuôi rơi xuống dưới của anh, bàn tay cầm điện thoại chợt dừng lại: "Sao thế?"

Đầu bên kia hít vào một hơi rất sâu, cậu nghe thấy Tiêu Chiến nói: "Vương Nhất Bác, em muốn nói với anh một chuyện."

Tiêu Chiến nói: "Thì là có chuyện như thế này."

Vương Nhất Bác chần chừ đáp: "Em nói đi."

Giọng nói của Tiêu Chiến nghe có vẻ nhẹ nhõm lạ thường: "Mẹ em được mời tới một Học viện Mỹ thuật ở nước ngoài làm giáo viên rồi." Anh dừng lại một lát, sau đó nhanh chóng nói, "Trường bên đó xem tác phẩm của em xong đồng ý cho em nhập học."

Vương Nhất Bác không nói gì, dường như đang tiêu hóa chuyện này.

"Bố em biết chuyện giữa hai chúng ta rồi." Tiêu Chiến tiếp tục nói, "Ông ấy nói giữa vẽ và anh chỉ được chọn một."

"Xin lỗi, em không chọn anh."

Vương Nhất Bác đứng ở cổng trường người qua người lại tấp nập, cảnh sắc tươi đẹp ngày nắng đột nhiên như bị đông cứng lại, dội thẳng xuống đầu cậu một gáo nước lạnh, cậu nghe thấy giọng mình đang run lên: "Tiêu Chiến, em đang nói gì thế?"

Tiêu Chiến giống như được bật chế độ máy phát vậy: "Vương Nhất Bác, thật ra trước lúc ở bên anh em chưa từng thích con trai. Ở cạnh anh rất vui, nhưng sau này chúng ta vẫn còn con đường mà mình phải đi, tương lai còn rất dài, vẫn còn gặp rất nhiều người......"

Chân Vương Nhất Bác như bị dính chặt xuống đất không thể cử động, cậu cắn chặt răng cố gắng để bản thân không run: "Tiêu Chiến, anh không có tâm trạng đùa với em...... Em nói lại câu vừa nãy lần nữa."

Đầu dây bên kia yên tĩnh giây lát, Tiêu Chiến nói: "Em vẫn còn có việc, hôm khác nói với anh nhé."

"Cạch" một tiếng, điện thoại rơi vào chế độ âm thanh bận.

Tiêu Chiến cúi đầu, lông mi phủ xuống mắt, bờ vai lên xuống theo nhịp thở.

"Em xin lỗi......" Anh nghe thấy mình lặp đi lặp lại cụm từ vô nghĩa này trong tình trạng không có sức.

Vương Nhất Bác không nói gì, cậu lái chiếc xe dừng bên ven đường đi, hướng về khách sạn nơi Tiêu Chiến ở. Một khoảng cách rất ngắn, một con đường mà thôi.

Tiếng xi nhan chuyển hướng kêu "tít tít tít" và tiếng điều hòa chạy nhẹ nhàng hòa trộn vào nhau, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, anh đỏ mắt nói: "Em không biết nói gì, nhưng thật sự rất xin lỗi. Em......"

"Lúc mới đầu, tôi rất lo lắng, muốn biết em làm sao." Vương Nhất Bác nhìn về con đường phía trước.

"Sau đó không tìm được em, tôi liền không ngừng tưởng tượng, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, thì mới không tiếc nói với em những lời như thế."

"Đáp án là không." Không giống với Tiêu Chiến, mỗi câu nói của Vương Nhất Bác đều rất bình lặng, "Thế nên tôi liền bắt đầu hận em...... Đến về sau, đến bây giờ, tôi đã không còn muốn biết tại sao nữa."

Cậu quay đầu sang nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt như hồ nước chiếu đầy ánh trăng: "Không quan trọng nữa."

Tiêu Chiến sững người, anh cảm thấy môi mình khô tới mức sắp nứt ra, giống như tất cả phân tử nước đều đang kêu gào muốn bốc hơi khỏi đôi mắt.

Điện thoại của Vương Nhất Bác rung lên, cậu nhấn nút nghe, giọng điệu nhu hòa đi rất nhiều: "Đợi tôi thêm lát nữa, đến ngay đây...... Có chút việc, lỡ giờ một chút."

Tiêu Chiến không nhớ lúc mình xuống xe có nói gì với Vương Nhất Bác không, anh chỉ nhớ mình hình như phải nhanh chóng chạy trốn, nhanh chóng xác nhận xem đây có phải lại là một giấc mơ không.

Nếu như đây là mơ, vậy Vương Nhất Bác đừng bình lặng như vậy thì tốt, hay anh dứt khoát không gặp lại Vương Nhất Bác thì tốt hơn?

Không phải mơ.

Sờ khắp nơi trên người, lục tìm tất cả hành lý, đều không có bất cứ thứ đồ nào có thể chứng minh anh và Vương Nhất Bác vẫn còn liên quan đến nhau nữa.

Tiêu Chiến thất thần nhìn chiếc giường lộn xộn ngổn ngang của mình, đột nhiên như nhớ ra gì đó, luống ca luống cuống tìm một chiếc điện thoại trong túi áo ra.

Trước lúc chiếc điện thoại đó hoàn toàn hỏng hẳn, Tiêu Chiến thu lại hết những bản ghi âm trò chuyện trong đó một lần, lưu vào máy, giọng nói trong sáng trong đống tạp âm vẫn rõ ràng một cách lạ thường.

"Anh mơ thấy hai chúng ta ở Bắc Kinh, trời đổ tuyết cực kỳ lớn......"

"Anh đến trường em tìm em. Sau đó em mặc một chiếc áo len màu xanh da trời đi ra, áo ngoài cũng không mặc, anh nhìn thấy em liền vô cùng tức giận, muốn mắng em......"

"Chưa nói xong mà. sau đó em chạy từ tòa nhà ký túc xá ra, giẫm thành một hàng dấu chân trong tuyết, tung tăng nhảy chân sáo, chớp mắt đã nhào tới, suýt chút đã va cho anh ngã xuống đất."

"Anh đang định mắng em, vừa trông thấy em cười với anh......"

Tiêu Chiến đột ngột túm lấy điện thoại, nhấn nút khóa màn hình lại như đang cầu cứu, giọng nói thiếu niên đến đó liền im bặt.

Tay áo len dài quá tay che lấy khuôn mặt, Tiêu Chiến bấy giờ mới phát hiện, chiếc áo len mà anh mặc hôm nay là màu xanh da trời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net