Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm vô tri vô thức, hình như không mộng mị, nhưng lại giống như nằm mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy bản thân rơi xuống khoảng không vô tận, không túm được bất cứ thứ gì. Cảm giác bất lực đó lấp đầy toàn bộ lồng ngực, vắt kiệt toàn bộ oxy, khiến người ta không thể hô hấp nổi.

Tỉnh dậy mới có bảy giờ, Tiêu Chiến nhìn ra bên ngoài một cái, không chỉ trời vẫn chưa sập, mặt trời vẫn mọc lên như thường, là một ngày thời tiết đẹp.

Anh mò lấy điện thoại dưới gối, xem đơn đấu thầu dự án mới mà sếp vừa gửi tới, trả lời xong xuôi, lại vào phần người liên hệ nhấn vào khung trò chuyện của Lauren, phóng khoáng gõ hơn một trăm chữ, ngón tay cái đang định nhấn nút gửi, chần chừ vài giây, lại nhấn lên ô trên, xóa từng chữ từng chữ đi.

Ánh sáng trắng của điện thoại chiếu lên mặt, sau đó tự mình tắt vụt đi, Tiêu Chiến có chút ủ rũ vùi mặt vào trong gối, phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ.

Nếu như trái đất vẫn đang quay, thì vẫn phải đến công ty làm việc.

Tiêu Chiến chấp nhận số phận bò dậy khỏi giường, mang theo tinh thần rời rạc của mình đến dưới vòi hoa sen tắm qua loa một chút, chiếc gương bám đầy hơi nước cũng không thể che giấu nổi đuôi mắt đỏ ửng và sắc mặt tồi tệ của anh. Lúc lục tìm quần áo trông thấy chiếc áo len màu xanh da trời được cởi xuống hôm qua, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy chướng mắt, vội vàng vứt vào chỗ sâu nhất trong vali, chôn vùi trong đống quần áo khác.

Có thể do đêm qua tâm trạng đã rơi xuống đáy vực, lúc xách laptop ra khỏi cửa trông thấy tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm, Tiêu Chiến híp mắt lại, vậy mà lại cảm thấy cũng không tệ như thế.

Anh đã trải qua mười năm không có Vương Nhất Bác, sớm đã tưởng tượng đối phương có người mới vô số lần, mở ra cuộc sống mới, thậm chí kết hôn, sinh con, vĩnh viễn ở lại một quốc gia khác. Bây giờ có thể gặp lại lần nữa, đã là món quà mà vận mệnh ban tặng rồi, có gì đáng để muốn sống muốn chết đây?

Đến tòa nhà mới chỉ hơn tám giờ, vẫn chưa tới giờ vào làm của Infi, nhưng quán cafe dưới tầng làm ăn rất vượng, người mua cafe đã xếp hàng dài một đoạn. Tiêu Chiến không có chỗ nào để đi, định gọi một phần bánh sừng bò kết hợp với Americano, ăn xong rồi đi làm.

Người phục vụ vẫn là cô gái câm đó, cô hiển nhiên vẫn nhớ Tiêu Chiến, đem cafe và bánh sừng bò đưa cho Tiêu Chiến xong không chịu nhận tiền của anh, ý bảo anh tiền lần này trừ vào một trăm tệ tiền típ hôm trước.

Tiêu Chiến khăng khăng muốn trả tiền, cô cười mỉm cúi đầu xuống viết một tờ giấy note đẩy qua.

"Nếu anh cũng thích bài hát đó, vậy cũng xem như duyên phận."

Tiêu Chiến đọc xong, cười cười nhét tờ giấy vào trong túi, không kiên trì nữa.

Anh cầm lấy sandwich tìm vị trí trong quán cafe, hơi ngây người trong giây lát, lại liếc thấy một bóng dáng không gì thân thuộc hơn đang tựa vào cửa sổ xem điện thoại.

Cuộc chia tay chẳng mấy vui vẻ hôm qua vẫn rõ mồn một ngay trước mắt, vừa mới tắm nắng sớm xong, Tiêu Chiến vẫn chưa quyết định được nên vượt qua đống lộn xộn đó giả vờ như không có chuyện gì để làm một người có thể diện, hay tiếp tục làm một tên lính đào ngũ nhát gan, đầu óc vẫn đang hỗn loạn mơ hồ, chân đã không nghe sai bảo, bước sang bàn bên đó.

Bánh sandwich của Vương Nhất Bác đã ăn được một nửa, bên cạnh đặt một cốc cafe cùng loại với của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hỏi: "Có thể ngồi chung bàn được không?"

Thấy đối phương chẳng nói được không, trong lòng Tiêu Chiến hơi mừng rỡ, thuận thế ngồi xuống. Nào ngờ Vương Nhất Bác khóa điện thoại lại, ngẩng đầu đáp: "Bên kia vẫn còn rất nhiều chỗ."

Tiêu Chiến giả vờ nghe không hiểu câu đuổi khách này, nói: "Chỗ này ánh nắng đẹp."

Anh chậm chạp tháo chiếc túi giấy đựng bánh sandwich ra, trong lòng ấp ủ tính nói vài ba câu, nhưng Vương Nhất Bác không để ý đến anh nữa, rất nhanh đã ăn xong nửa chiếc sandwich còn lại, tiện tay vứt luôn cốc cafe chưa uống xong vào thùng rác bên cạnh, rồi bỏ lại một mình Tiêu Chiến ở lại thưởng thức ánh nắng duy nhất chỉ có bên cửa sổ, từ đầu tới cuối đều không để anh có cơ hội mở lời.

Tiêu Chiến không quay đầu lại nhìn cậu, nhưng sau khi chiếc chuông được treo trên cửa kêu lên một lần rồi quay về yên tĩnh, anh chầm chậm hạ vai xuống, lấy tay làm gối, im hơi lặng tiếng bò xuống mặt bàn.

Trùng phùng với người yêu cũ từng có kết thúc thê thảm, giống như một bát máu chó nóng hổi đổ đầy lên mặt đất, đặc biệt là còn bị đối đãi lạnh nhạt, bị vứt lại một câu "Không quan trọng nữa", nếu là Tiêu Chiến của mười năm trước, một thiếu niên giống như động vật nhuyễn thể, thật sự sẽ không quay đầu mà thu mình vào vỏ.

Thế nên lúc Tiêu Chiến thu dọn chiếc bánh sừng bò đã nguội lạnh, bước vào phòng họp ở tầng số hai mươi ba, cảm thấy mình vẫn là đã thay đổi rất nhiều. Dầm mưa dãi nắng nhiều, cây cũng trở nên cứng cỏi, trải qua vài lần bất chấp khó khăn để xã giao một cách không dễ chịu, da mặt con người tự nhiên cũng tiến bộ lên không ít.

Kính trong phòng họp là dạng kính mờ, nhìn không rõ, Tiêu Chiến chọn cho mình một vị trí đối diện cửa, chỉ có thể lờ mờ trông thấy cánh cửa đối diện là mở hay là đóng.

Một buổi sáng cánh cửa đó mở ra bốn lần, Tiêu Chiến liền ra khỏi phòng họp bốn lần. Lần cuối cùng cuối cùng cũng gặp được Vương Nhất Bác, đối phương đang quay lưng vào anh loay hoay dùng máy pha cafe. Hôm nay Vương Nhất Bác không mặc vest, chỉ mặc một chiếc sơ mi màu trắng, tay áo xắn đến cánh tay, trên cổ áo lộ ra một chiếc cổ thon dài.

Bàn tay cầm cốc của Tiêu Chiến cũng siết chặt thêm mấy phần, không đoán được Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thấy mình sẽ có biểu cảm như thế nào, cũng không biết nếu như đối phương lạnh mặt, mình sẽ phải nói gì.

Rất nhanh, Vương Nhất Bác trông thấy anh. Tiêu Chiến căng thẳng một chút, sợ lại giống như buổi sáng chưa kịp nói gì đã để người ta đi mất, cứng đờ đứng chặn ở cửa, ai ngờ Vương Nhất Bác dường như coi anh là không khí, ngón tay gõ gõ lên chiếc bàn quầy bar, kiên nhẫn đợi máy pha cafe hoạt động.

Tiêu Chiến có chút nản lòng, ánh mắt rơi lên phần cánh tay lộ ra ngoài của Vương Nhất Bác, nhíu mày hỏi: "Anh không lạnh à?"

Vương Nhất Bác thuận theo chiếc máy nhận lấy một ly cafe, trả lời: "Không lạnh."

Anh dường như quên mất Vương Nhất Bác trước nay sợ nóng, quên mất lòng bàn tay đã dùng chính mình bọc lấy ngón tay đông cứng của anh, phủ lên chiếc đầu gối lạnh ngắt của anh trên xe buýt, sau này Tiêu Chiến rất sợ lạnh, mỗi khi đến ngày đông giá rét đều nhớ tới câu nói kia của Vương Nhất Bác "Sẽ bị viêm khớp đó, sau này đi đường trông như bà già".

Sau khi nắp hộp ký ức được mở ra, rất nhiều chuyện đều bay loạn ra ngoài, Vương Nhất Bác tối qua vẫn giống như một kí hiệu trong trí nhớ của Tiêu Chiến, hôm nay ánh nắng trong phòng trà vừa chiếu vào một cái, Tiêu Chiến mới ý thức được, Vương Nhất Bác thật sự đứng trước mắt anh, vẫn là bờ vai rộng và vòng eo mảnh, bị năm tháng lấy đi sự ngây ngô của tuổi trẻ.

Hình như không thay đổi, cũng hình như đã thay đổi rồi. Ít nhất anh chưa bao giờ thấy vẻ mặt như lúc này của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến có hàng nghìn câu nói đang ở trong cổ họng, nhưng không biết phải bắt đầu nói từ câu nào.

Đứng một lúc lâu, Tiêu Chiến lên tiếng nói: "Buổi tối anh có rảnh không, em muốn mời anh ăn cơm."

Vương Nhất Bác gần như không hề ngập ngừng trả lời ngay: "Không, phải tăng ca."

Tiêu Chiến không chết tâm mà truy hỏi thêm một câu: "Tăng ca cũng phải ăn cơm, chỉ mười lăm phút thôi có được không?"

Vương Nhất Bác không trả lời anh, cầm cafe lên đi từ quầy bar ra cửa, đứng trước mặt anh, ánh mắt cậu vẫn rất bình lặng, lặng đến mức thậm chí đem theo một tia rét lạnh. Sau nhiều năm lần đầu tiên Tiêu Chiến đứng gần cậu như vậy, đến cả lông mi cũng nhìn được rõ ràng, là cảnh mà trong mơ không có.

Tiêu Chiến tức cười, anh gần như đáng thương mà nhìn Vương Nhất Bác, muốn tìm sơ hở trong mắt đối phương, nhưng Vương Nhất Bác rất nhanh đã dời tầm mắt, lạnh giọng nói: "Nhường đường chút."

Hành lang truyền tới tiếng nói cười, có người khác đi về hướng phòng trà. Tiêu Chiến giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nghiêng người, Vương Nhất Bác cứ thế đi qua ngay trước mắt anh. Cậu không cả quay đầu đi thẳng vào văn phòng, "cạch" một tiếng, đóng cửa lại.

Người đến chính là đồng nghiệp của Tiêu Chiến, bọn họ đang cười cười nói nói nhắc tới một chuyện thú vị, thấy Tiêu Chiến đang đứng bên máy pha cafe, bắt lời hỏi: "Sean, cafe ở đây có ngon không? Ngửi mùi thơm ghê."

Tiêu Chiến đi sang bên cúi đầu lấy nước nóng, cười đáp lời: "Không biết nữa, cậu thử xem."

Lấy hơi nhiều nước nóng, Tiêu Chiến hoàn toàn không phát giác ra, anh đang nghe đồng nghiệp nói đùa, ngửa đầu uống một ngụm, bị bỏng lưỡi mới phát hiện ra, mặt lưỡi và miệng đều đỏ lên một mảng, anh hít vào một hơi, giả vờ như không có chuyện gì nói: "Tôi đi trước đây."

Đã quá quen với cuộc sống bình lặng như nước, Tiêu Chiến không nhớ đã bao lâu mình chưa trải qua cảm giác chua xót mãnh liệt như thế này, giống như một quả chanh nổ tung, chầm chậm chảy từ khoang miệng vào yết hầu. Nhưng cảm giác như vậy cũng không xấu, khổ nữa đau nữa, anh ít nhất vẫn có cơ hội gặp được Vương Nhất Bác mỗi ngày. Điều khiến không ai ngờ được là, xa cách nhiều năm, hai người đều trở thành con người cuồng công việc, giống như đang phân cao thấp mà ngồi cách nhau một cái hành lang ai tăng ca người nấy, giống như đang so đấu xem ai nỗ lực và kính nghiệp trong công việc hơn.

Các đồng nghiệp khác thứ sáu đều về sớm, Fiona sớm đã quen với việc Tiêu Chiến liều mạng như thế này rồi, qua tám giờ liền đứng dậy thu dọn máy tính, lúc mặc áo khoác ngoài thò đầu sang nhìn bên đối diện một cái, trêu ghẹo rằng: "Đây là thói đời gì thế, bên A và bên B sao lại còn hơn thua với nhau thế này?"

Tiêu Chiến hiếm khi lộ ra một nụ cười có chút thật lòng, giống như chỉ cần Vương Nhất Bác và mình được đặt chung trong một câu nói, đã khiến anh nghe cảm thấy vô cùng lọt tai. Các bạn nhỏ cười cười nói nói nối đuôi nhau ra về, nói bye bye với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cúi đầu xuống nhìn chăm chú vào màn hình, đáp một câu "Happy Friday", người đi hết rồi mới nhân cơ hội ngẩng đầu nhìn sang ánh đèn bên văn phòng của Vương Nhất Bác một cái.

Anh rất hy vọng cứ hơn thua với Vương Nhất Bác như thế tiếp, nhưng lại không nhịn được nghĩ, một thương hiệu thiết kế từ khi thành lập tới khi có chút danh tiếng, từ Mỹ đến Trung Quốc, phía sau lưng phải đọng lại biết bao đêm mất ngủ của Vương Nhất Bác đây.

Tiêu Chiến nghĩ ngợi lung tung, nằm sấp lên chiếc bàn làm việc trong phòng họp rộng lớn. Đèn trong hành lang tắt một nửa, yên ắng tĩnh mịch, đến âm thanh rơi cây kim xuống đất cũng có thể nghe thấy. Tiêu Chiến hốt hoảng, giống như đến với thời đại học trong giấc mơ của anh, trong thư viện, anh đang ngủ gật, Vương Nhất Bác đang làm đề, chỉ có điều lần này bọn họ cách nhau có hơi xa một chút.

Ánh đèn trong văn phòng bên đối diện chỉ lọt ra một khe chật hẹp, nhưng lại đem đến cho Tiêu Chiến khoảnh khắc yên lòng hiếm có. Anh buồn ngủ một cách khác thường, xử lý xong công việc trong ngày, vậy mà lại ngủ quên trong phòng họp ấm áp.

Một giấc ngủ không mộng mị, nghe thấy có người gọi Tiêu Chiến mới tỉnh dậy, hóa ra là một cô gái bên bộ phận tài chính, thấy anh còn buồn ngủ, đối phương cười hỏi: "Sean, anh vẫn chưa tan làm à? Các anh cũng vất vả quá đấy......"

Hỏi han vài câu, đối phương vẫy tay: "Tôi về trước đây, nhớ tắt đèn với điều hòa."

Tiêu Chiến cười đáp lại một chút, tiễn người về xong, lại nhìn sang phía đối diện theo thói quen. Ánh đèn nhỏ hẹp qua khe cửa đó đã tắt, Vương Nhất Bác chắc cũng đã tan làm rồi.

Hóa ra Vương Nhất Bác căn bản không chú ý đến việc một mình anh ngồi trong phòng họp. Tiêu Chiến tự giễu mình cười một cái, chắc đại khái cũng đã quen với việc bị đối xử lạnh nhạt, trong lòng vậy mà cũng chẳng gợn sóng nhiều đến thế, chỉ cảm thấy sự "bầu bạn" của mình ít nhiều có vẻ hơi tự mình đa tình.

Trong chốc lát đợi thang máy, Tiêu Chiến lướt xem newfeed, đúng lúc thấy bạn cùng phòng hồi đại học là Dư Lão Tam chia sẻ một liên kết về thông tin dữ liệu. Tiêu Chiến nhấn vào khung trò chuyện, rất hiếm có chào hỏi Lão Tam một câu.

Quan hệ giữa nhóm bạn cùng phòng thời đại học của bọn anh sau khi tốt nghiệp cũng không giảm đi, bốn người đều ở Bắc Kinh, thường xuyên tụ tập, dù cho hai năm gần đây Tiêu Chiến bận tới nỗi chân không chạm đất, toàn vắng mặt, cũng không có ai trách anh, đều tỏ ý có thể thông cảm.

Nói chuyện một lúc, Tiêu Chiến không đầu không cuối nói một câu: "Có một chuyện thật sự rất trùng hợp...... Tôi gặp được người mà mình thích trước đây rồi, ở công ty của khách hàng, anh ấy là ông chủ."

Tình huống cẩu huyết như vậy, tất nhiên có thể đổi lấy sự cảm khái có trộn lẫn chút hứng thú của Lão Tam, Lão Tam hỏi: "Là người hồi học đại học cậu vẫn thích ấy hả?"

Chuyện của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thật ra các bạn cùng phòng đều không được tính là biết rõ, nhưng bọn họ đều biết Tiêu Chiến có người mà mình thích rất nhiều năm, cũng vì vậy mà bỏ qua vô số nhân duyên tốt đẹp, đối với việc này cũng không phải là ít cảm khái.

Năm đó lúc vừa mới tốt nghiệp, có một học trưởng có quan hệ khá tốt, vì Tiêu Chiến mà từ thẳng thành cong, yêu anh hết lòng hết dạ, hẹn hò vài lần, mọi người đều tưởng có thể nước chảy thành sông, không ngờ Tiêu Chiến giữa đường chạy trốn, làm cho về sau học trưởng kia ai oán buồn phiền trên newfeed mấy tháng trời. Dư Lão Tam lúc đó còn rặt một vẻ người biết rõ sự tình mà tỏ ta cảm khái: "Ai kêu Tiêu Chiến của chúng ta trong tim có người đó cơ chứ."

Tuy chẳng ai biết người đó là người nào.

Quay trở lại dòng suy nghĩ, Tiêu Chiến đáp: "Đúng vậy."

Anh nhìn vào màn hình điện thoại, nghĩ ngợi một lát, anh cũng chỉ từng thích duy nhất một người.

Dư Lão Tam gửi tới chiếc icon cùng một đoạn văn bản dài: "Duyên phận do trời sắp đặt, hạnh phúc phải dựa vào mình, Tiêu, đời người có thể cũng chẳng gặp được mấy người khiến mình rất rất thích, nếu như năm đó cậu đã nhớ mãi không quên, bây giờ lại có thể gặp được, đây chính là số mệnh, phải cố gắng nắm bắt đó!"

Tiêu Chiến bị giọng điệu lạc đề của anh chọc cho buồn cười, vừa đi vừa trả lời: "Nhưng anh ấy hình như đã không còn thích tôi nữa." Gõ câu này ra, trái tim anh có chút nghẹn lại, lại bổ sung thêm cho mình, "Cũng rất bình thường, đã qua bao nhiêu năm như vậy rồi, anh ấy vẫn thích tôi mới là không bình thường."

Dư Lão Tam trả lời ngay tức khắc: "Nhưng không phải cậu vẫn thích người ta đấy sao?"

Tiêu Chiến lại nói: "Bây giờ tôi lại cố gắng, nếu như kết thúc thê thảm thì phải làm sao, tôi chính là sợ...... Vốn dĩ chúng tôi có thể có một chút kỷ niệm tốt đẹp, lần này kết thúc rồi, có thể còn khó chịu hơn so với trước nay chưa từng gặp."

Dư Lão Tam đáp: "Mấy cái kỉ niệm đẹp đẽ gì đó cậu đã nhớ nhung bao nhiêu năm rồi? Nhớ nhung bao nhiêu năm cũng chỉ là kỉ niệm, dù cho tạo ra chút kỉ niệm mới cũng được mà, cậu không thể khiến hắn ta yêu cậu thì hãy khiến hắn ta hận cậu, đừng tha cho hắn." Anh gõ chữ nhanh như bay, "Nếu như hắn ta không yêu cậu cũng không hận cậu, cậu cũng vừa hay tha cho bản thân mình, cũng đừng nhớ người ta nữa."

Tiêu Chiến nhìn tin nhắn của Dư Lão Tam cả nửa ngày, đột nhiên nhớ tới một câu hỏi trong bài tập về nhà môn vật lý hồi cấp hai, câu ấy hỏi: "Tại sao gương vỡ lại khó lành?"

Môn vật lý của anh trước nay đều rất kém, lúc đó cắn nắp bút lật đáp án ở phía sau, mùi mực in trên sách bài tập đến giờ anh vẫn nhớ rõ ràng.

"Giữa các phân tử tồn tại cả lực hút và lực đẩy, nhưng khi khoảng cách giữa các phân tử lớn hơn khoảng cách cân bằng hơn mười lần thì lực tương tác giữa các phân tử gần như biến mất, nên gương vỡ lại lành rất khó xảy ra".

Sau nhiều năm, Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh ngộ nhận ra lời giải hay ho của câu hỏi thú vị này.

Hóa ra chỉ có khi khoảng cách gần, mới có thể nói tới lực hút và lực đẩy. Giống như từ biệt nhiều năm, yêu là nhất, ghét là nhì, chỉ sợ đi xa quá, yêu hận đều chẳng còn liên quan nữa.

Trước mắt anh hiện ra nét mặt của Vương Nhất Bác khi nói câu "Không quan trọng nữa", trái tim đột nhiên giống như bị kim đâm mạnh vào một cái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net