Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cuộn áo khoác ngoài lại, lúc cúi đầu cất vé đi, Vương Nhất Bác vừa hay gửi tin nhắn tới: "Túi của em rơi trên xe tôi rồi."

Anh dùng ngón tay bị đông cứng khó khăn gõ chữ trả lời, đến nụ cười tràn ra cả khóe môi vẫn không hay không biết.

Gần bảy giờ, Vương Nhất Bác mới họp xong. Địa điểm tham gia hội nghị là một khách sạn cao cấp, lúc Tiêu Chiến đi đến đó, Vương Nhất Bác vẫn đang tiễn một đối tác nước ngoài, tiếng Anh của cậu lưu loát hơn ngày trước rất nhiều, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ trước kia đã từng cắm mặt vào bảng từ mới buồn rầu rất lâu.

Tiêu Chiến hơi ngẩn ngơ một lát, Vương Nhất Bác đã tiễn người xong xuôi, quay lại đưa Tiêu Chiến đi đến bãi đậu xe.

Anh tưởng Vương Nhất Bác sẽ hỏi anh buổi chiều đã đi đâu, gặp ai, nhưng Vương Nhất Bác không hỏi gì cả. Sáng sớm lúc ở trong xe, Tiêu Chiến còn cảm thấy không khí giữa bọn họ đã có một tia ấm áp, bây giờ hình như lại tuột xuống rồi, như ao tù nước đọng.

Rất nhanh đã đi đến cạnh xe, Vương Nhất Bác đưa túi lại cho anh, Tiêu Chiến cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng: "Buổi tối anh ở đâu?"

Vương Nhất Bác lạnh lùng khóa cửa xe lại, nói: "Khách sạn."

Tiêu Chiến "ờ" một tiếng, di chuyển tầm mắt, không biết nên nói gì nữa. Dù cho anh cùng ở lì với Vương Nhất Bác trong một khách sạn thêm hai ngày, trên đường đi đã không vui vẻ như vậy rồi, Vương Nhất Bác liệu có còn đồng ý chở anh quay về không? Đại khái hoàn cảnh cũng sẽ rất khó coi.

Nhưng dù cho đã nghĩ tới mức này, Tiêu Chiến vẫn không di chuyển bước chân. Anh cứ im lặng đứng chờ đợi như vậy, giống như một cây thực vật yên tĩnh, tận tới khi Vương Nhất Bác tựa lên xe, chậm rãi móc một hộp thuốc lá trong túi áo khoác ra, Tiêu Chiến mới quay đầu lại, cứ như vậy nhìn cậu thành thục mở hộp thuốc, ngón cái nhẹ nhàng đẩy một điếu ra ngoài, dùng cánh môi giữ lại, cúi đầu xuống châm lửa.

Đột nhiên, Tiêu Chiến thấy buồn một cách lạ thường, một loại cảm giác nặng nề kéo anh rơi xuống dưới, hàng ngàn hàng vạn lời gom góp lại với nhau, anh chỉ ngưng trệ lại một lúc, sau đó quay đầu sang, nói rất nhẹ: "Hút ít thôi."

Vương Nhất Bác hình như không nghe thấy, cậu hút xong nửa điếu thuốc, nói: "Tôi tình cờ gặp Thẩm Nghiêu rồi."

Tiêu Chiến hơi sững người. Thẩm Nghiêu, cái tên từng vô cùng quen thuộc, bây giờ nghe thấy, vậy mà lại có một tia cảm giác quá xa vời. Anh hạ mi mắt xuống, khóe môi mấp máy hai cái, đáp: "Trùng hợp vậy sao."

Vương Nhất Bác nhấc mắt lên nhìn anh, nói: "Hóa ra cậu ấy cũng mười năm không gặp em."

Tiêu Chiến không biết nên nói gì, ngập ngừng đáp: "Đúng vậy."

Thẩm Nghiêu và Tiêu Chiến bắt đầu từ tiểu học đã học chung một trường, trước khi Vương Nhất Bác xuất hiện, mỗi một kỳ nghỉ hè và nghỉ đông của Tiêu Chiến, ngoại trừ vẽ, gần như đều chơi cùng một chỗ với Thẩm Nghiêu. Thẩm Nghiêu có gì cũng đều nói với anh, từ chuyện cái khóa trong nhà, đề bài sai trong đống bài tập, đến quá trình mà cậu ấy thích Tần Chiêu, Tiêu Chiến cũng đều rõ như lòng bàn tay.

Năm đó người bị vứt lại không chỉ có Vương Nhất Bác, còn có cậu bạn thân cùng lớn lên bên Tiêu Chiến từ nhỏ, thậm chí còn có cả bạn của anh là Tần Chiêu, Lâm Giác, Dương Giai Giai...... Anh không nói một lời nào liền rời khỏi thời thiếu niên tươi đẹp nhất, hoàn toàn không cho bất cứ ai cơ hội tạm biệt.

Quả thực đã quá lâu không gặp, thế nên Tiêu Chiến không dám nhớ lại người bạn thân năm đó giúp đỡ anh, dung túng anh vô điều kiện, người cùng chép bài tập của nhau từ nhỏ tới lớn, liệu có oán giận anh vì không nói lời nào đã biến mất bao nhiêu năm như thế. Nếu như lại gặp lại, bọn họ liệu có thể chuyện gì cũng nói giống như trước kia được hay không......

Không khí lắng xuống, Tiêu Chiến dừng lại giây lát, do dự hỏi: "Anh có phương thức liên lạc của cậu ấy không?"

Vương Nhất Bác "ừ" một tiếng, điếu thuốc kia chưa hút hết đã bị dập tắt. Tiêu Chiến đang đợi cậu lên tiếng, nhưng Vương Nhất Bác mãi vẫn không nói gì. Một lúc sau, cậu chầm chậm nhấc mí mắt lên, nhiệt độ trong giọng nói lẫn trong gió tháng mười một: "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến bị gọi nên nhìn sang, thấy Vương Nhất Bác dừng lại một lát, hỏi: "Nếu như hôm nay em gặp phải Thẩm Nghiêu, em có hỏi cậu ấy xin cách liên lạc với tôi không?"

Tiêu Chiến giống như bị sét đánh qua người, lông mi hoảng loạn chớp động một cái, không trả lời.

Trong giây phút anh yên lặng, Vương Nhất Bác đã quay người vào xe, để lại một câu: "Gửi cho em rồi."

Rõ ràng là một buổi tối trong lành, Tiêu Chiến lại cảm thấy giống như bị dầm trong trận mưa xối xả, cả người đều bị dội cho ướt sũng. Mỗi một ngày sau khi gặp lại Vương Nhất Bác, tâm trạng đều giống như đang ngồi trên tàu cao tốc, cứ luôn lên lên xuống xuống.

Lúc đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Thẩm Nghiêu không, Tiêu Chiến vẫn đang nghĩ tới câu nói kia của Vương Nhất Bác.

Đúng vậy, nếu như thứ anh lấy được là cách liên lạc với Vương Nhất Bác, anh có liên lạc với Vương Nhất Bác hay không? Cho dù mười năm thương nhớ không quên, nhưng người giống như anh, vấp phải khó khăn một lần đã đủ chịu đựng một đời, liệu có còn dũng khí để mặt dày mày dạn, đập vỡ bức tường chắn vô hình ấy, tìm cách nhìn thấy dù chỉ một chút ánh sáng mặt trời hay không.

Chỉ là càng nghĩ, nỗi đau đớn khi giãy giụa càng rõ ràng hơn. Một lát sau, anh lại cảm nhận ra một tia ngọt ngào đem theo mùi máu tươi lẫn trong nỗi đau đớn này, Vương Nhất Bác hỏi như vậy, liệu có phải vẫn còn một chút quan tâm? Quan tâm anh liệu có chủ động tìm cậu không, hoặc là nói......ít nhất vẫn đang oán hận anh vì không đi tìm cậu.

Cảm xúc của Tiêu Chiến hỗn loạn, nhìn chằm chằm lên dãy số trên màn hình, rất lâu sau mới nhấn nút gọi.

Anh liếm liếm môi, yết hầu phát khô nói ra câu nói mở đầu đã cân nhắc vô số lần.

Bên đối diện trầm lặng rất lâu, chỉ có tiếng điện lưu trong điện thoại chứng minh là cuộc gọi vẫn chưa bị gác máy, giọng nói không thể nào quen thuộc hơn vượt qua không gian và thời gian truyền đến, bớt đi một chút non nớt, nhiều thêm vài phần trầm ổn: "Cậu còn biết liên lạc với tớ à."

\

Trời đã tối, từng ngọn đèn lần lượt sáng lên, gió sông nổi lên từng trận, ý lạnh không giảm, mũi Tiêu Chiến chợt cay xè, anh ngước mắt lên nhìn những đám mây thấm đẫm sắc đêm, run rẩy nói: "Đã lâu không gặp."

Thẩm Nghiêu cao lên rồi, béo lên rồi, kiểu tóc cũng thay đổi rồi, trông có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn giống như trước đây. Trông thấy biểu cảm của Tiêu Chiến, Thẩm Nghiêu cười, nện một cái lên vai anh giống như trước kia, "Làm gì thế? Đến tớ cũng không nhận ra nữa à?"

Tiêu Chiến cũng cười, vừa cười vừa muốn khóc, lúc phản ứng ra đã mặt đầy nước mắt rồi. Những bi thương, buồn bã, miễn cưỡng vui cười mấy ngày nay đột nhiên toàn bộ đều tìm tới, lúc Thẩm Nghiêu đi tới cho anh một cái ôm chắc chắn, cổ họng Tiêu Chiến nghẹn lại, nửa câu cũng không nói nên lời.

Quả thực quá lâu...... Bọn họ vậy mà cũng, mười năm không gặp.

Căn chung cư mini đơn mà Thẩm Nghiêu thuê cách Quốc Kim một đoạn, gọi xe phải ba mươi phút, nhưng cũng được xem là mảnh đất vàng. Cậu giải thích tháng sau phải kết hôn rồi, bạn gái làm giảng viên trong trường đại học, mua nhà ở khá xa, đang chuẩn bị lắp đặt xong, tuy không hào hoa nhưng tốt xấu gì cũng coi như đã có nhà, cậu không cần thuê chung cư, bạn gái cũng không cần chen chúc trong ký túc xá công nữa.

Tiêu Chiến vừa vào cửa đã trông thấy bức ảnh chụp chung của hai người trên huyền quan, cười rất ấm áp, trông vô cùng hạnh phúc.

Ngày nhỏ, Tiêu Chiến luôn không hiểu cái gì gọi là thời gian như bóng câu qua khe cửa. Nhưng tận mắt trông thấy người bạn thân cùng mình lớn lên từ ngày nhỏ biến thành một người lớn, một người lớn chuẩn bị thành gia lập nghiệp, Tiêu Chiến đột nhiên hiểu được ý nghĩa của cụm từ này.

Thẩm Nghiêu đưa cho anh một chai bia, hai người ngồi trên bàn trà nói chuyện, nói từ lúc lên đại học tới khi tốt nghiệp, công việc, lại đến bạn gái của Thẩm Nghiêu. Thẩm Nghiêu quan sát anh, cười cười lắc đầu, "Cậu hình như vẫn giống như ngày trước, chỉ là gầy hơn thôi."

Tiêu Chiến quá xúc động, có chút cảm giác mất mát như người xa quê quay về thấy vạn vật đều đã thay đổi: "Hóa ra mười năm có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Nghĩ kĩ lại chính anh cũng có phải không như vậy đâu. Học lại, tốt nghiệp, đi làm, nhưng hình như không có tiến bộ gì, không có người yêu, không có câu chuyện, không tính là vô tri vô giác, nhưng cũng chẳng có gì nổi bật cả.

Thẩm Nghiêu sửng sốt: "Lâu như vậy cậu không yêu đương gì, cũng không liên lạc với Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến ngửa đầu uống một ngụm bia, nói: "Xem là thế, không ngờ lại tình cờ gặp được trong công việc."

Thẩm Nghiêu híp mắt, dường như đang nhớ lại: "Hồi học cấp ba tớ cũng quả là một tên ngốc, đợi tới khi cậu rời khỏi Hàng Châu rồi, tớ mới biết quan hệ của các cậu. Lúc đó Vương Nhất Bác tới trường bọn tớ tìm tớ, hỏi tớ có biết cậu đi đâu không, tớ nói tớ không biết, cậu ấy không tin...... Có thời gian cậu ấy thường xuyên đứng ở ngoài cổng trường bọn tớ, xem xem cậu có tới học hay không...... Giống như cây cột điện ấy."

Bia trượt qua bề mặt lưỡi, đắng một cách khác thường, Tiêu Chiến nói: "Là tớ có lỗi với anh ấy."

Thẩm Nghiêu lắc đầu nói: "Đã qua lâu như vậy rồi, có thể điều quan trọng không phải là có lỗi hay không." Ánh mắt cậu dịu xuống một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Có người có thể vượt qua thời gian, có người có thể vượt qua khoảng cách, có người không vượt qua nổi rãnh mương trước cửa nhà. Có lúc năm phút rất dài, có khi mười năm cũng rất ngắn."

Tiêu Chiến yên lặng, một lúc lâu sau mới cười khổ nói: "Sao giờ anh Nghiêu cũng triết học thế."

Thẩm Nghiêu cười ha ha hai tiếng, đáp: "Nói xằng đó." Cậu nhấc chai lên cụng ly với Tiêu Chiến, hai người uống cạn, ánh đèn ngoài cửa sổ trở nên chập chờn, Tiêu Chiến không hợp lúc nghĩ, lúc đó Tần Chiêu thường nói đùa với Thẩm Nghiêu học chả hay cày chả thạo rằng, cô thích kiểu con trai yêu học tập.

Tiêu Chiến uống không được tính là nhiều, chỉ có một chút hơi say, tắm rửa xong, anh nằm bò lên chiếc giường sofa mà Thẩm Nghiêu đã trải sẵn cho mình, ngây người nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện của Vương Nhất Bác. Wechat của Vương Nhất Bác quả thực chẳng có gì để xem, trang cá nhân đến cả ảnh bìa cũng không có, những bài chia sẻ gần như toàn là bài của Infi, tấm ảnh đại diện hình Lagrange đã được Tiêu Chiến lật đi lật lại xem không biết bao nhiêu lần.

Có thể do nghĩ quá nhiều tới chuyện của Tần Chiêu và Thẩm Nghiêu lúc trước, trong lòng Tiêu Chiến sinh ra vô số cảm xúc bùi ngùi, Tiêu Chiến đột nhiên cực kỳ cực kỳ nhớ Vương Nhất Bác. Tuy hình như ba tiếng đồng hồ trước mới chia tay không mấy vui vẻ, Vương Nhất Bác không cho anh chút mặt mũi nào, nhưng Tiêu Chiến vẫn rất nhớ cậu, nhớ đến nỗi hận không thể mọc ra một đôi cánh bay đến bên cạnh cậu, chỉ nhìn một cái, bị mắng một trận té tát cũng không sao.

Phòng tắm truyền tới tiếng nước rơi tí tách, Tiêu Chiến lấy mu bàn tay dán lên khuôn mặt nóng bừng của mình, lơ đễnh nghĩ, Vương Nhất Bác đang làm gì nhỉ? Anh ấy ở khách sạn nào, người anh ấy cần gặp có phải cũng ở đó không? Tiêu Chiến nôn nóng túm lấy lông trên tấm thảm, gõ gõ xóa xóa, cuối cùng gửi đi một câu: "Ngày mai anh có bận gì không?"

Vương Nhất Bác mãi vẫn không trả lời, Tiêu Chiến miết miết khớp ngón tay của mình, đã trót thì trót luôn, lại nhắn thêm một câu: "Buổi chiều đồng nghiệp tặng hai tấm vé Disney, ngày mai cùng nhau đi không?"

Tin nhắn này nhận được hồi âm sau năm phút, Vương Nhất Bác lạnh lùng ném qua chữ, "Không".

Tuy là đáp án đã dự đoán được từ trước, nhưng Tiêu Chiến vẫn dẹt miệng ra, anh chống người dậy, kiên nhẫn miệt mài gõ chữ: "Vâng, vậy mai em gửi ảnh cho anh."

Lần này Vương Nhất Bác không trả lời, không biết là lười trả lời hay không có gì để nói với sự tự nói tự nghe của anh.

Tiêu Chiến nghiêng mặt áp đầu lên gối, ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu lên mặt, anh tự dưng nhớ tới rất nhiều chuyện, nghĩ tới dáng vẻ tình yêu chưa lụi tàn của người khác, nghĩ tới sự sạch sẽ như ngày trời đổ tuyết hôm qua, vành mắt anh dần nóng lên, trong mắt phủ lên một tầng nước. Tiêu Chiến gõ từng chữ từng chữ: "Vương Nhất Bác, chúng ta thử lại có được không?"

Gửi câu này đi xong, giống như tất cả dũng khí đều đã bị dùng hết sạch, Tiêu Chiến khóa điện thoại lại, nhẹ nhàng đặt nó xuống đối diện với mặt mình, nhắm mắt lại, giống như trước đây vậy.

Nhưng màn hình điện thoại không sáng lên lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net