Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng không đi Disney, trưa chủ nhật bị một cuộc điện thoại triệu hồi về Hàng Châu, hai tấm vé tinh xảo đẹp đẽ cũng chán chường nằm kẹp giữa những đồng tiền.

Mấy ngày sau khi về Hàng Châu, Vương Nhất Bác cũng đều không trả lời hay có bất cứ phản ứng gì với tin nhắn kia của anh. Tiêu Chiến không khỏi lại lộ ra vài phần suy sụp, giống như một con cá đã rời xa nước quá lâu. Tận tới một buổi trưa khi Tần Chiêu gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, nói với anh mình đã về nước, hẹn gặp anh ở cửa hàng KFC gần trường trung học số 19.

Lúc Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào, bên cạnh quầy đang có một học sinh cấp ba thò đầu vào xem nhân viên rót kem, lớp kem màu trắng tuyết cuối cùng cuốn thành một cái đầu nhọn, chầm chậm cong xuống. Cậu con trai đó cuống cuồng lấy thìa dựng cái đầu đó lên, giống như nếu nó biến thành hình tròn thì ăn sẽ không ngon nữa.

Tần Chiêu ngồi bên cửa sổ chơi điện thoại. Cô đã nhuộm tóc, trang điểm nhẹ nhàng, từ xa khiến người ta cảm giác khá xa lạ, nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Chiến, dáng vẻ Tần Chiêu nhoẻn miệng cười cũng chẳng khác gì hồi còn học cấp ba.

Lúc đó mọi người tụ tập lại với nhau, ồn ào nói "Có giàu cũng không quên bạn", không ngờ Tần Chiêu đi nước ngoài xong mỗi ngày vẫn đều sôi nổi xã giao với mọi người trên mạng, Tiêu Chiến lại là người mất liên lạc nhiều năm.

Tiêu Chiến chưa ăn cơm, lấy một chiếc hamburger lên chầm chậm cắn, ánh mắt cứ chốc chốc lại rơi ra ngoài cửa sổ. Đi thêm về phía nam mấy trăm mét, rẽ một cái là đến khu vực của trường trung học số 19 rồi.

Nghe nói hai năm gần đây trường 19 xây cơ sở mới rất lớn ở ngoại thành, tường cũng được sơn lại thành màu đỏ đậm chất Harvard, lần trước ăn đêm ở con phố nhỏ đã là nửa đêm, Tiêu Chiến nhìn không rõ, lúc này nhìn kĩ càng hai lượt, anh vẫn thích bức tường ngoài bị nước mưa gột rửa đến bạc cả màu của trường 19 hơn.

"Lần trước tớ về cũng không gặp được cậu, lúc tụ tập Thẩm Nghiêu nói cũng không liên lạc với cậu." Tần Chiêu trách móc nhìn Tiêu Chiến một cái, "Sao chẳng liên lạc với ai thế, cậu là muốn tuyệt giao với bọn tớ đấy à?"

Tiêu Chiến lấy giấy lên lau lau sốt salad trên khóe miệng, đáp: "Không phải là liên lạc đây rồi còn gì?"

"Được rồi đấy." Tần Chiêu cầm một miếng khoai tây chiên lên chỉ chỉ anh, "Nếu không phải tháng trước tớ đào được tài khoản insta của cậu thì còn tìm được cậu chắc?"

Tiêu Chiến cười không đáp. Ngoài cửa sổ, cậu học sinh vừa nãy ngốc nghếch ôm cây kem ốc quế đứng đó đã đợi được bạn mình tới, hai người cười nói một đường đi về phía trường học. Ánh nắng mùa đông rất mỏng, kéo xuống hai bóng lưng mờ nhạt dưới mặt đất.

Có thể do vẫn ở gần khu vực trường 19, những cảnh tượng quen thuộc lần lượt kéo về vô số hồi ức, tuy nhiều năm không gặp, nhưng hai người nói chuyện một lúc liền giống như đã quay về trước đây.

Tần Chiêu nói Lâm Giác học ở một trường đại học phương Nam, học về máy tính, bây giờ đang làm nghiên cứu phát triển, Dương Giai Giai làm giáo viên ngữ văn ở Hàng Châu, còn Tần Chiêu làm mảng thị trường trong một công ty buôn bán ở Mỹ.

Mười năm một giấc mộng, không cách nào khiến người ta không xúc động. Tiêu Chiến cảm thấy rất thần kỳ, anh gặp được Thẩm Nghiêu, lại gặp được Tần Chiêu, tất cả giống như những tấm thẻ domino vậy, bắt đầu từ lúc anh gặp lại Vương Nhất Bác, thời gian bị rút mất trí nhớ lại đầy đủ quay về bên anh, khiến cho người ta có cảm giác năm tháng vẫn như xưa vậy.

"Thật ra Vương Nhất Bác cũng không liên lạc nhiều với mọi người." Tần Chiêu nói, "Tớ cũng nghe nói thôi, sau khi tớ ra nước ngoài không lâu cậu ấy được vào học thẳng, sau đó nửa học kỳ sau cũng chẳng lên lớp mấy. Lúc đó cũng sắp mùa hè thì phải. Lâm Giác đến nhà thăm cậu ấy một lần, nói là người rất tiều tụy, chưa nói được mấy câu đã đi rồi."

Tiêu Chiến cụp mắt xuống hút chỗ coca còn sót lại trong cốc, tiếng đá kêu sột soạt. Anh vò vò tờ giấy trong tay, ánh mắt sáng lấp lánh, hỏi: "Vậy sao?"

"Sau đó tớ gặp cậu ấy ở Mỹ một lần, sau khi tốt nghiệp thì liền ít liên lạc hơn." Tần Chiêu lại nói.

"Hả?" Tiêu Chiến bất giác gấp tờ giấy trên tay lại, "Lúc nào thế?"

"Tầm năm ba, hay là năm tư gì đó."

Tiêu Chiến quả thực biết Vương Nhất Bác có ra nước ngoài một khoảng thời gian. Mùa xuân năm thứ ba đại học, anh khóa tất cả các tài khoản mạng xã hội, chỉ giữ lại mỗi một blog nhỏ, bên trên có rất nhiều tùy bút và những mẩu truyện ngắn của anh, dù sao cũng không có ai xem, nên đành mặc kệ ở đó.

Ai ngờ sau này mạng xã hội phát triển, trang web blog cũng phát triển chức năng "bạn có thể biết". Đại khái trong bài đăng của Tiêu Chiến có xuất hiện cụm từ "Trường trung học số 19 Hàng Châu", hệ thống đề xuất bạn bè cho anh, là một nam sinh, trông có vẻ điềm đạm nho nhã, có đeo một cặp kính.

Tiêu Chiến cảm thấy người này hơi quen mắt, liền nhấn vào xem một chút, cậu nam sinh đó quả thực là học sinh trường số 19, học khoa nguyên lý kỹ thuật, hình như cũng học đại học ở Bắc Kinh.

Trang cá nhân có một series bài viết ngắn, bên trong toàn là những chuyện vụn vặt của cuộc sống sinh viên, chuột của Tiêu Chiến cuộn xuống dưới vài cái, bỗng nhiên bắt được một câu: "Nghe nói Vương Nhất Bác sắp ra nước ngoài rồi, cậu ấy điên rồi hả, giáo sư Hà chắc cũng buồn lắm......"

"Tớ cũng là nghe Lâm Giác nói Vương Nhất Bác học ở Boston, vừa hay tớ được nghỉ hè, tới đó tìm bạn." Tần Chiêu nhớ lại, "Thời gian đó cậu ấy để tóc rất dài, tớ suýt chút cũng không nhận ra. Bọn họ có ba bốn người gì đó, cộng thêm tớ với bạn tớ, cùng nhau đi California chơi một tuần."

Tiêu Chiến nhấc mắt lên, dường như đang tưởng tượng dáng vẻ Vương Nhất Bác để tóc dài. Anh phát hiện kỉ niệm liên quan tới Vương Nhất Bác và mùa hè của mình đều dừng lại dưới tán cây mùa hạ của Hàng Châu, trên mặt Vương Nhất Bác đều là mồ hôi, híp mắt lại đưa cho anh một cây kem đá, gió từ đằng sau thổi tới, khiến anh được ôm trọn trong hơi thở và mùi hương của Vương Nhất Bác.

Ánh nắng mặt trời ở California cũng sẽ hòa hợp với cậu như vậy.

Đột nhiên, Tiêu Chiến giống như nhớ ra gì đó, ngập ngừng một lát, hỏi: "Cậu có quen Noah không?"

Tần Chiêu cũng hơi sững người, gật gật đầu nói: "Là cái cậu học thiết kế ấy gì, bọn tớ từng chơi với nhau, có quan hệ khá tốt với Vương Nhất Bác. Cậu ta chắc cũng lấy không ít giải thưởng thiết kế đâu, hình như sau này thương hiệu cũng làm lớn lắm thì phải."

Cô dừng lại một lát, dường như đang nghĩ xem có nên nói không, nửa ngày mới nói: "Có một lần lúc thanh toán, tớ từng thấy trong ví tiền của Vương Nhất Bác có để ảnh chân dung của cậu ta...... Sau đó bọn họ thế nào tớ cũng không biết nữa."

Lông mi Tiêu Chiến hơi run lên, ánh nắng bên ngoài tối đi một lát, chiếc bóng của anh liền hiện lên trên cửa kính.

Tuy bi thương giống như đã được phân chia thành vô số những trận bão táp mưa sa, từng chút từng chút thâm nhập vào anh trong mười năm này. Nhưng trong một khoảnh khắc, Tiêu Chiến vẫn có ảo giác như mình bị dội cả xô nước lạnh lên đầu. Đúng vậy, Vương Nhất Bác nói với anh vài câu, chở anh một đoạn đường, vậy thì đã sao? Vương Nhất Bác chưa từng nói vẫn còn nhớ anh, cũng chưa từng nói mình vẫn còn độc thân.

Tiêu Chiến biết những năm qua anh vẫn luôn giữ đường lui cho chính mình. Mỗi lần vào giây phút muốn vẽ dấu chấm hết, anh lại giống như một người sắp chết đang vùng vẫy, kéo chặt lấy khe cửa cuối cùng, bất kể tay bị kẹp lại, cũng không để cho chút khả năng đó được khép lại với nhau, giống như đang tham luyến chút oxy để tồn tại.

Thêm một lát nữa, thêm một lát nữa.

Anh nén đau cậy mở khe cửa, lòng đầy mong đợi đưa mắt nhìn sang.

Thật ra đầu bên kia làm gì có oxy gì chứ? Chẳng qua chỉ là một cánh cửa khác đã đóng chặt, đã đóng chặt rồi, còn có khóa.

Không khí đột nhiên lạnh xuống, Tần Chiêu trước nay hồn nhiên cũng không nói được lời nào nữa, chỉ vỗ vỗ lên mu bàn tay Tiêu Chiến an ủi. Cô hít sâu vào một hơi, nhìn ra phía những học sinh cấp ba đang đi đi lại lại ngoài cửa sổ, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Phải rồi, nghe nói Thẩm Nghiêu sắp kết hôn, hôn lễ ở Thượng Hải, cậu ấy còn gửi thiệp mời cho tớ."

Tiêu Chiến có chút không biết nên làm thế nào nhấc mắt lên nhìn Tần Chiêu, không biết có nên nói với cô mình đã gặp được Thẩm Nghiêu ở Thượng Hải, trước lúc tạm biệt cậu ấy nói phải đón vợ chưa cưới đi xác nhận lại thủ tục cử hành hôn lễ hay không.

Anh thủy chung vẫn luôn ghi nhớ năm đó lúc tổ chức sinh nhật cho Tần Chiêu ở Nam Kinh, tắt đèn đi thổi nến, Thẩm Nghiêu ngây người nhìn góc nghiêng khuôn mặt cô, nhớ Thẩm Nghiêu vì muốn nói chuyện với Tần Chiêu mà cả ngày ôm quyển Quốc học kinh điển, nhớ sau này khi Tần Chiêu ra nước ngoài, Thẩm Nghiêu ngồi trên xà kép ở sân tập khóc.

Trên mặt Tần Chiêu tràn ra một nụ cười nhàn nhạt và chậm rãi, cô nói: "Tiêu Chiến à, tớ thế này mới gọi là đã thật sự đi qua."

Lúc Tiêu Chiến ra khỏi cửa hàng KFC nhận được điện thoại của Lauren, nói tối mai ăn cơm cùng với bộ phận luật sư và chứng khoán của Infi, chị đang ở nơi khác không về kịp, bảo anh đi thay.

Lúc trước khi nhận dự án này, Lauren cũng có ý muốn nhờ Tiêu Chiến lo liệu mấy việc xã giao này giúp, chị nói: "Em cũng lên chức giám đốc rồi, bất kể uống được hay không, quen biết thêm vài người cũng vẫn là tốt."

Tiêu Chiến cúp máy, đột nhiên nghĩ, cuộc gặp gỡ như thế này, giám đốc của bên A nhất định sẽ không vắng mặt.

Rõ ràng là bữa cơm ngày hôm sau, không biết tại sao, Tiêu Chiến sớm đã bắt đầu lo lắng và căng thẳng. Ban ngày trả lời email cả ngày, cơm cũng không ăn nổi, đuôi mắt toàn xuyên qua cửa kính phòng họp chăm chú nhìn sang văn phòng ở chếch bên đối diện.

"Sean, hôm nay anh sao thế?" Gần tới năm giờ, Fiona cuối cùng cũng không giấu nổi sự tò mò, sáp qua hỏi.

"A, đâu có." Tiêu Chiến có chút chột dạ như vừa bị vạch trần, "Sao lại hỏi thế."

Fiona cười cười chỉ chiếc bút máy bên tay Tiêu Chiến: "Anh cứ nghịch nắp bút mãi, có phải là có hẹn không?"

Tiêu Chiến ngại ngùng cười một chút, vội vàng cốc lên đầu cô em gái này một cái kêu cô chăm chỉ làm việc, luống ca luống cuống cầm cốc nước lên đi ra ngoài: "Anh đi rót nước."

Khoảnh khắc ra khỏi cửa, văn phòng CEO chếch bên đối diện vừa hay "cạch" một tiếng, không biết là có người đi vào hay có người đi ra, Tiêu Chiến ôm cốc nước, ánh mắt rơi lên trên cánh cửa đó, nhìn một lúc, phát hiện nơi đó quả thực không có động tĩnh gì, mới thành thật đi vào phòng trà rót cafe.

Anh biết mình đang căng thẳng gì, địa điểm ăn buổi tối cách chỗ này mười kilomet, khoảng cách nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần. Anh không có xe, Vương Nhất Bác liệu có chở anh không? Hay là cảm thấy anh quá mặt dày vô sỉ, mấy ngày trước đi ké xe đến Thượng Hải còn chưa nói cảm ơn, biết mình không có ý định dây dưa vẫn cố chấp quấy rầy.

Tiêu Chiến nhìn cánh cửa kính trong phòng trà, hôm nay anh mặc một chiếc áo len cao cổ, áo khoác ngoài màu đen, một chiếc quần dài thích hợp. Người trong gương lộ ra một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn, khóe môi mím lại cong lên một góc, mắt cũng híp lại một chút, để nhìn trông không đến nỗi quá giả trân.

Độ cong trên khóe môi rất nhanh đã hạ xuống, Tiêu Chiến bưng nửa cốc cafe đứng ngây người ở đó, tận tới khi phía sau lưng có người đi vào vẫn không phát giác ra.

Giọng nói của Vương Nhất Bác thình lình xuất hiện sau lưng anh: "Nhường một chút."

Tiêu Chiến giật thót mình, quay người lại trông thấy là Vương Nhất Bác, lập tức xấu hổ tới mức muốn độn thổ cho xong, nghi ngờ dáng vẻ ngốc nghếch lúc nãy của mình bị đối phương thu vào tầm mắt.

Anh ngập ngừng một lát, rõ ràng biết những vẫn cố hỏi: "Cái đó, bữa tiệc tối nay anh có đi không?"

Vương Nhất Bác mở vòi nước ra đang rửa tay, trong tiếng nước ào ào, Tiêu Chiến nghe thấy cậu nói: "Có."

Tiêu Chiến có chút căm hận cảm giác vui mừng vẫn đang không ngừng được mà dâng lên trong lòng, anh thăm dò hỏi: "Nghe nói chỗ này vào giờ tan tầm hơi khó gọi xe, nhà hàng có xa không?"

"Cũng tạm."

Nước được khóa lại, trong hai chữ đó Tiêu Chiến không phân biệt được trạng thái cảm xúc của Vương Nhất Bác là gì. Còn đang không biết nên nói tiếp như thế nào, lại nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Tôi có thể đưa em đi, nhưng trên đường phải đón một người."

Sáu chữ "tôi có thể đưa em đi", giống như một lá bùa kỳ lạ nào vậy, khiến Tiêu Chiến hiểu được con người thật sự có thể vì một chuyện không thể nhỏ nhặt hơn mà vui mừng nhảy nhót, anh cắn môi, cố gắng kiềm chế để không lộ ra sự vui sướng: "A, cảm ơn nha."

Đợi một lát, anh không nhịn được, lại hỏi: "Vậy khi nào chúng ta đi thế?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu sang nhìn anh một cái, Tiêu Chiến bắt được một tia dịu dàng cực kỳ ngắn ngủi trong ánh mắt của đối phương, cậu nói: "Vậy giờ đi luôn đi, tôi đi lấy chìa khóa."

Lúc quay lại phòng họp, đến các bạn nhỏ trong team cũng phát giác ra tâm trạng phấn khởi của Tiêu Chiến, ai ai cũng bắt đầu trêu ghẹo. Tiêu Chiến bị cuốn lấy tới mức không còn cách nào, cầm áo khoác lên, trước lúc đi còn gọi đồ ăn vặt và trà sữa cho bọn họ.

Vẫn là tuyến đường như cũ, Tiêu Chiến nhớ lại lần trước lúc mình nhấn thang máy xuống tầng một có cảm giác nôn nóng và hoang mang như thế nào. Lần này Vương Nhất Bác đứng bên cạnh anh, anh đột nhiên lại cảm thấy thang máy hình như chạy hơi nhanh quá.

Đang là thời điểm tan tầm, thang máy dừng ở các tầng khác vài lần, có rất nhiều người đi vào, Tiêu Chiến liền bị ép vào trong góc, đứng vai về vai với Vương Nhất Bác. Vải áo cọ xát vào nhau, nhiệt độ cơ thể cũng di chuyển sang người bên cạnh.

Tiêu Chiến nhanh chóng chớp chớp mắt hai cái.

Anh dùng đuôi mắt liếc nhìn Vương Nhất Bác, nhưng đối phương không có phản ứng gì. Tiêu Chiến bất giác dẹt môi ra.

Trên đường cũng không tắc lắm, Tiêu Chiến cứ chốc chốc lại hỏi một câu, Vương Nhất Bác lúc có lúc không trả lời anh. Bọn họ đi vòng một quãng đường, xe dừng trước một biệt viện yên tĩnh. Tiêu Chiến tò mò thò đầu ra nhìn một chút, có vẻ như là một quán ăn tư cao cấp, trang trí vô cùng lịch sự tao nhã.

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống gửi tin nhắn, không lâu sau, một người con trai đội mũ beret đi từ bên trong ra. Có lẽ do cửa sổ xe có màu trà, người đó trước tiên kéo cánh cửa bên ghế phụ ra, đối mắt với Tiêu Chiến xong mới có chút ngạc nhiên nói: "Ya, có người à, thật ngại quá."

Tiêu Chiến rất nhanh đã ý thức được mình chiếm mất chỗ của người khác, còn chưa kịp nói gì, người đó đã cười nói: "Anh ngồi đi anh ngồi đi, tôi ngồi đằng sau."

"Hôm nay lạnh muốn chết!" Người con trai vừa ngồi vào trong xe đã nói liên thanh, "Chỗ kia của bọn họ thì nóng lắm, cậu cũng chỉnh điều hòa cao lên tí đi."

Vương Nhất Bác vừa cười nói "Cậu mặc ít quá", vừa lấy cánh tay đang lùi xe của mình ra điều chỉnh nhiệt độ điều hòa. Đầu xe chầm chậm quay, Vương Nhất Bác dừng lại, quay người sang nói: "Quên không giới thiệu, đây là ông chủ Noah của Infi, đây là giám đốc Tiêu bên bộ phận hành chính."

Nụ cười cứng ngắc kia của Tiêu Chiến đã không thể nặn ra dù chỉ là một chút xíu nữa, ba chữ "giám đốc Tiêu" giống như một cú đấm nện lên ngực anh vậy, khiến anh nửa chữ cũng không thốt ra nổi.

Noah lại rất nhiệt tình, thay vì gọi là ông chủ, anh còn giống một sinh viên của Học viện Mỹ thuật hơn.

Anh bắt tay với Tiêu Chiến, nhúm tóc xoăn bên tai trái được nhét trong mũ hơi tuột ra ngoài một chút, anh cười dài nói: "Tôi không phải là ông chủ gì đó đâu, Vương Nhất Bác mới là ông chủ, giờ tôi chỉ là một người đi làm thuê thôi."

Tiêu Chiến không biết nên nói gì để che giấu cảm xúc muốn xuống xe bỏ đi của mình, nửa ngày mới nói một câu "Xin chào" rồi lại im lặng tiếp.

Xe được khởi động lại, Vương Nhất Bác và Noah lại nói sang chuyện khác, Tiêu Chiến không nghe vào tai được bất cứ chữ nào. Ngoài cửa sổ, trời đã hoàn toàn tối, màu đỏ của đèn xe trôi nổi giữa sắc đêm, chiếu cho đáy mắt anh cũng đỏ ửng. Anh cảm thấy sự vui mừng và mong đợi lúc nãy đều quá tức cười, giống như một thằng hề nhảy nhót, diễn vở kịch một vai trên sân khấu chẳng có người xem.

Giây phút nhắm mắt lại, anh rơi vào màn mưa của mùa đông năm đó, rất lạnh, cực kỳ lạnh. Anh ngẩng đầu lên trong tiếng nước chảy, nhìn thấy một đôi mắt đã hằn đầy tơ máu của mình ở trong gương.

Giống như những chiếc lá cây bị thối rữa trong mùa đông, giống như bông hoa khô héo, ngửi thế nào cũng không thấy được mùi của ánh mặt trời nữa.

Lúc đợi đèn giao thông có đi qua một con phố quen thuộc, Tiêu Chiến từ xa nhìn nó một cái, đi sâu vào trong một chút, chính là cửa hàng bán đồ uống lạnh có trà sữa uyên ương. Tháng bảy ở nơi đó, cách một cánh cửa sổ chính là thịnh hạ với tiếng ve mặc sức kêu gào.

Ở đó anh đã hỏi Vương Nhất Bác: "Anh thích em ở điểm nào thế?"

Vương Nhất Bác mười tám tuổi nắn ngón tay anh, vụng về đáp: "Không biết, nhưng chỉ cần em cười là anh sẽ cười."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net