Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong kí ức của Vương Nhất Bác giấu một mùa xuân bất tri bất giác.

Tháng ba rồi, công viên Vịnh Thái Tử có rất nhiều người, đâu đâu cũng đều là tiếng cười vui của trẻ nhỏ, mỗi một ngọn gió đều có treo một con diều. Vương Nhất Bác nằm trên bãi cỏ, nhìn con mèo bóng bay và một chiếc diều giấy quấn lấy nhau, đứt dây, sau đó bị kéo đến một nơi nào không rõ, càng bay càng xa.

Cậu không biết mình đã nằm như vậy bao lâu, ánh mặt trời bắt đầu chếch đi, có một chùm sáng xuyên qua kẽ lá rơi lên mặt cậu.

Vương Nhất Bác híp mắt lại một chút, thò tay vào trong túi áo tắt chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên đi. Nhắm mắt lại, trước mắt là một mảng màu sắc ấm áp hỗn độn, nhưng lại cũng không có gì. Lại nằm thêm một lúc, cậu đưa tay lên ấn lồng ngực một chút, giống như xác nhận lại rằng ngực mình vẫn còn tiếng tim đập.

Lúc ngồi dậy, có một bạn nhỏ chạy qua bên cạnh, tiếng cười trong sáng: "Anh ơi! Tóc anh rối rồi!"

Cậu bé cũng không nhìn Vương Nhất Bác nữa, quay đầu lại đuổi theo con diều của mình. Vương Nhất Bác mím môi thành một đường cong, chống tay lên đứng dậy, đi ra phía ngoài.

Trên đường đi qua con hẻm nhỏ sau trường 19, mới là buổi chiều, các sạp hàng nhỏ đã dựng sạp lên, chú nướng khoai không còn đến nữa, bánh sơn tra cũng đổi thành trái cây cắt sẵn, dâu tây đỏ tươi đựng trong chiếc bát nhựa, từng bát từng bát xếp vào cạnh nhau. Đi tiếp về phía trước, bởi vì là buổi chiều ngày trong tuần, cả con đường dài cũng chẳng có mấy người, các cô các dì đều tụ tập lại một chỗ nói chuyện.

Đi qua một cây cầu nhỏ, rẽ từ cầu vào trong là một con ngõ, cây liễu ở đầu cầu đã nảy mầm.

Gió chầm chậm thổi qua, đem theo hương hoa không biết từ đâu bay tới. Tóc Vương Nhất Bác đã dài, bị thổi đến trước trán, có chút hơi che mất đôi mắt. Tất cả mọi thứ xung quanh đều chân thực và quen thuộc, đến cả hơi thở mười mấy năm qua cũng chưa từng thay đổi. Nhưng có một khoảnh khắc như vậy, cậu đột nhiên không biết mình nên đi về hướng nào.

Hứa Dung cầm điều khiển từ xa ngồi trên sofa cứ nhìn ra cổng mãi, nhìn một cái lại đổi một kênh, tận tới khi ngoài cổng có tiếng động, mới buông điều khiển TV xuống.

"Mẹ." Vương Nhất Bác đứng ở cửa thay giày, không mặn không nhạt chào một tiếng rồi đi vào bên trong.

"Nhất Bác." Hứa Dung gọi cậu lại, cửa sổ trong nhà chưa đóng, khắp nơi đều là mùi hương của cây cối.

Bà nói: "Đã sang mùa xuân rồi, sao vẫn mặc áo khoác?"

Vương Nhất Bác trước nay sợ nóng nhất, bình thường hận không thể tháng ba đã lôi áo cộc tay ra mặc. Cậu rất rõ ràng hơi cứng đơ lại một chút, rút tay ra khỏi túi áo, sau đó mới nhả ra hai chữ: "Vậy sao?"

Lagrange đứng trước cửa phòng ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt màu xanh nước trông có vẻ rất ngây ngô. Vương Nhất Bác đi qua, khom lưng xuống, xoa xoa đầu nó.

Ban đầu, Vương Nhất Bác mười tám tuổi không biết đau khổ là cảm giác như thế nào.

Sau đó cậu cảm thấy, cảm giác đó giống như tỉnh lại sau một ca phẫu thuật.

Bạn có thể đem cơn đau nhức sống động như thật đó nói cho người khác, bọn họ sẽ cho bạn đủ an ủi và đồng tình. Nhưng không ai biết rằng, thật ra sau khi khâu, vết thương vẫn sẽ tiếp tục đau. Đau đến mức giống như có người cầm dao không ngừng rạch đi rạch lại.

Nhưng bạn không thể nói với người khác được nữa, không ai có thể chia sẻ cảm giác đau đớn này với bạn, chỉ cảm thấy bạn rất phiền.

Lâu dần về sau, vết thương không giống như đã lành, mà là đã quen với cảm giác đau đớn. Nó trở thành một cơ số trong cuộc sống, lâu rồi, sẽ biến thành một phần của mỗi ngày. Lúc ăn, lúc ngủ, lúc cười......nó vẫn đều ở đó.

May mà —— trí nhớ của con người là có hạn, những chuyện không được nhớ đi nhớ lại rất nhanh sẽ bị quên lãng. Hồi học đại học, một vị giáo sư đã từng nói như vậy trong tiết học chung.

Vương Nhất Bác viết câu nói đó lên sổ ghi chép, viết đến chữ "quên" ở phía cuối thì bút hết mực. Con chữ đó chỉ để lại vài nét bút rất sâu, nó cùng với dấu chấm câu phía sau đều không nhìn ra bất cứ chút màu sắc nào.

Vương Nhất Bác học khoa toán học làm một bài toán đơn giản, năm nay cậu hai mươi tuổi, phía sau vẫn phải sống rất nhiều năm. Dần dần, dần dần, rất nhiều chuyện rồi sẽ biến mất, cậu chỉ cần một chút thời gian mà thôi.

Năm đó Bắc Kinh rất lạnh, cứ cách vài ba hôm lại rơi một trận tuyết, Vương Nhất Bác hiếm hoi gác lại đống bài tập mà cậu một lòng nghiên cứu, đồng ý lời hẹn của bạn, đến cửa hàng thịt xiên đối diện trường uống rượu.

Lúc ngụm rượu vừa chua vừa cay chảy xuống yết hầu, Vương Nhất Bác nhìn chiếc đèn trên trần nhà nghĩ, hai ba năm không đủ, vậy mười năm có đủ không?

Giống như mùa xuân ngây ngô không hề phát giác ra đó, Vương Nhất Bác không phát hiện, hóa ra đã mười năm rồi.

Vương Nhất Bác đi bước lớn về phía trước, cõng Tiêu Chiến say rượu đi qua đoạn đường bị bóng đèn cắt thành từng khúc. Cậu khi ấy mới nhớ ra, mình và Tiêu Chiến từng đi qua rất nhiều những con đường như thế này. Bọn họ toàn gặp nhau vào buổi tối, chia bánh sơn tra và bánh hạt dẻ, nhìn những sạp hàng rong thu dọn đồ đạc về nhà, hôn nhau dưới bóng của ánh đèn đường, dùng trí tưởng tượng ngây thơ nhất để nói về tương lai.

Lời mà giáo sư nói hình như không hiệu nghiệm lắm. Rõ ràng cậu cũng nói với bản thân là đừng nghĩ, nhưng sao vẫn nhớ rõ ràng như vậy chứ?

Tiêu Chiến nằm trên lưng cậu, từng hơi thở nhẹ nhàng rơi lên phần da bên gáy Vương Nhất Bác, vừa dịu dàng vừa không có tính công kích, tận tới cửa phòng khách sạn vẫn chưa tỉnh.

Vương Nhất Bác quả thực có nghĩ lập tức vứt anh lên giường rồi đi luôn cho xong chuyện, cậu đã túm lên cổ tay Tiêu Chiến, thở dài một hơi, vẫn lại nhẹ tay nhẹ chân gỡ anh từ trên lưng xuống, tốn chút công sức tháo áo ngoài và giày ra giúp anh, nhét anh vào trong chăn.

Nên đi rồi.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào chiếc đèn ngủ ngây người ra một lát, vừa mới quay người, lại nghe thấy Tiêu Chiến đang líu ríu nói mơ: "Vương Nhất Bác......"

Tiếng nói rất nhẹ, bước chân của Vương Nhất Bác dừng lại một chút, nhưng vẫn lại đi đến bên đầu giường. Dáng vẻ Tiêu Chiến ngủ say hình như vẫn chẳng khác gì so với trước kia. Gò má đỏ ửng, lông mi nhẹ nhàng rủ xuống, thi thoảng vô thức nhíu mày lại, chiếc bóng nhỏ mà lông mi hắt xuống cũng theo đó nhẹ nhàng rung động.

"Vương Nhất Bác......"

Không biết vì đã uống quá nhiều hay tư thế nằm không thoải mái, Tiêu Chiến thở nghe có vẻ rất tốn sức, từng hơi từng hơi bắt đầu dồn dập. Vương Nhất Bác lo anh lại muốn nôn, bị nghẹn ở cổ họng sẽ nguy hiểm, chỉ đành luồn ra sau lưng anh đỡ anh ngồi thẳng dậy, trong giây phút đó, Tiêu Chiến lại mở mắt ra.

Ngoài cửa sổ hình như đã bắt đầu mưa, mưa rất lớn, lốp ba lốp bốp, khiến cho căn phòng càng trở nên yên tĩnh.

Bọn họ hình thành một tư thế gượng gạo, giống như một cái ôm kỳ cục.

Ánh mắt của Tiêu Chiến trông rất mơ màng, không biết đã tỉnh chưa hay vẫn còn đang say. Trong không khí ngoại trừ tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, chỉ sót lại mỗi tiếng thở gấp gáp của Tiêu Chiến sau khi say. Anh nhìn người trước mắt, bất giác nhíu mày lại, ánh mắt bi thương, môi nhẹ nhàng chu một chút về phía trước, giống như đã chịu sự tủi thân nào lớn lắm.

Hai người nhìn nhau không nói, Vương Nhất Bác tự cảm thấy tư thế này hơi khó xử, muốn buông anh ra đứng dậy, cổ lại đột nhiên bị cuốn lấy.

Tiêu Chiến ôm lấy cậu, áp môi lên hôn.

Môi lưỡi sau khi say rượu càng nóng bỏng, Tiêu Chiến đang dùng sức để hôn cậu, thử tách hai cánh môi ấy ra. Hơi thở của anh giống như không khí mùa hạ phả lên gò má Vương Nhất Bác, là nóng bỏng, là sống động, không giống với mưa tháng mười một, cũng không giống với nhiệt độ mà Vương Nhất Bác sớm đã quên.

Trái tim Tiêu Chiến đập nhanh một cách mãnh liệt, giống như muốn xông ra khỏi lồng ngực bé nhỏ chật hẹp của mình. Thậm chí khiến anh không phân biệt được là tiếng sấm bên ngoài cửa sổ hay tiếng tim đập của chính mình.

"Buông ra."

Vương Nhất Bác nghiêng môi đi, giọng nói còn lạnh hơn lúc ban ngày mấy phần, cậu hạ mắt nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt giống như đã đóng băng, trong nháy mắt khiến Tiêu Chiến như trở lại tháng mười một lạnh như muốn lấy mạng người. Nước mắt của Tiêu Chiến phút chốc đã tràn mi, lăn trên gò má vẫn còn nóng hổi, nhưng lúc rơi xuống chăn chắc cũng nguội lạnh rồi.

Cả mặt anh toàn nước mắt, nhỏ giọng lúng túng nói: "Đừng mà..."

Miệng thì nói vậy, nhưng sức trên tay đã buông lỏng mà vẫn không hay biết. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tách khỏi cánh tay đang ôm lấy mình của anh, quay người rời đi đầu cũng không ngoảnh lại.

Cửa "cạch" một tiếng đóng lại, Tiêu Chiến ngồi trên giường rất lâu, đột nhiên giống như mất hơi vậy, nhấc tay lên dùng lòng bàn tay ôm lấy đôi mắt vẫn đang không ngừng tuôn nước mắt của mình. Anh cảm giác được tay đã ướt một mảng, cắn môi không phát ra tiếng, đè nén một hồi lâu, cuối cùng cũng vỡ òa trong một khoảnh khắc, khóc ra thành tiếng.

Rõ ràng giây phút Vương Nhất Bác đỡ anh ngồi dậy anh đã tỉnh rồi, sớm biết trước mắt là thực chứ không phải mơ, nhưng anh vẫn lại đang mong chờ điều gì?

Mưa không ngừng rơi, không khí lạnh lẽo ẩm ướt xâm nhập vào từ mái hiên của khách sạn. Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, nhìn những hạt mưa không biết rơi xuống từ độ cao bao nhiêu nối thành một đường, không biết lúc nào mới tạnh, nhưng cậu không muốn đợi dù chỉ là một giây nào nữa. Cậu cứ thế đi thẳng vào màn mưa trước mặt, chưa được mấy bước, quần áo đã bị táp cho ướt sũng cả rồi.

Trước mắt cậu không ngừng thoáng hiện hình ảnh Tiêu Chiến áp môi hôn tới, thoáng hiện ánh mắt Tiêu Chiến tủi thân giống như bị cả thế giới vứt bỏ, hơi thở của Tiêu Chiến giống như một lưỡi dao sắc bén, không quan tâm bất cứ điều gì mà rạch mở nơi sớm đã đóng vảy của cậu, lôi vết thương vẫn còn đang chảy máu ở bên trong ra.

Ngồi vào trong xe, Vương Nhất Bác bò lên vô lăng lấy lại tinh thần một chút, nước mưa toàn thân đều đang tí tách chảy xuống dưới, một lúc sau, cậu ngồi dậy, nhấc tay tự cho mình một cái tát.

Tiêu Chiến nửa ngày vẫn không đến Infi, lúc tỉnh dậy đầu anh đau không chịu nổi, tắm xong mới miễn cưỡng ổn hơn một chút. Ngồi im một lúc, uống nửa bát canh gọi bên ngoài về. Tiêu Chiến đứng dậy cầm chiếc áo khoác đắp trên chăn đi đến phòng giặt khô.

Ánh nắng hôm nay rất đẹp, đẹp tới mức khiến trận mưa hôm qua giống như là ảo giác.

Tiêu Chiến đứng bên đường nhìn một lúc, sau đó lấy điện thoại ra soạn một email gửi cho Lauren, nhưng có thể do tối qua uống quá nhiều rượu, ngón tay anh cứ run lên mãi, toàn gõ sai chữ, sai tới mức vô lý, sai như chuyện mà tối qua anh làm.

Cả đời này anh đều chưa từng nghĩ, anh sẽ cấp bách đến mức đó, thậm chí không từ thủ đoạn muốn giữ người trước mắt lại. Thậm chí giả vờ bỏ qua chuyện đối phương đã có người yêu.

Ánh nắng có chút hơi chói mắt, Tiêu Chiến nhìn sang hướng khác, không khống chế nổi mà nhớ tới nụ cười xán lạn của Noah.

Anh không chỉ vô tích sự, nhát gan ích kỷ, lần đầu tiên, anh cảm thấy mình vô cùng xấu xa, giống như một đống bùn lầy.

"Buông ra." Trong khoảnh khắc, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nhớ tới hai chữ lạnh như băng của Vương Nhất Bác, trái tim liền giống như lăn qua chảo dầu nóng một lần rồi lại phơi dưới ánh nắng gắt, đau rát không thôi.

Quả nhiên, con người đều phải trải qua chuyện khó xử mới có thể thật sự buông tay.

Qua buổi trưa, Tiêu Chiến xách chiếc áo khoác vẫn còn chút nhiệt độ sau khi đã sấy khô đi đến Infi, Vương Nhất Bác không ở đây, anh vào phòng họp xử lý phần cuối công việc một lúc, liệt kê từng hạng mục công việc cần chú ý và các vấn đề đặc biệt trong quá trình thẩm kê của Infi ra, tiện bàn giao cho người khác.

Mỗi lúc chữ chạy thêm một hàng, anh lại giống như gỡ xuống được một ít gánh nặng, tài liệu được viết đầy đủ, Tiêu Chiến cảm thấy mình chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế. Thậm chí lúc team đang chia nhau trà chiều, Tiêu Chiến còn bỏ ra chút tâm trạng nói chêm nói chọc với mọi người vài câu.

Sau khi email được gửi đi một lúc lâu Lauren mới gọi điện thoại tới, Tiêu Chiến đi đến chỗ rẽ ở hành lang nghe điện thoại. Email buổi sáng hiển nhiên khiến chị cảm thấy hơi bất ngờ, từ lúc Tiêu Chiến mới tốt nghiệp đã được chị dẫn dắt. Bao nhiêu năm qua, Lauren trước giờ chưa từng nghe đến việc vì chuyện cá nhân mà muốn thay đổi công việc từ miệng Tiêu Chiến dù chỉ một lần.

"Cũng không phải có chuyện gì." Giọng nói của Tiêu Chiến vừa nhanh vừa nhẹ, "Chỉ là muốn nghỉ ngơi vài ngày. Không phải vốn dĩ em đã muốn nghỉ ngơi rồi sao."

Lauren tất nhiên sẽ không làm khó anh, quan tâm anh từ trong ra ngoài một lượt, lại nói đến chuyện sắp xếp dự án và những chuyện trên trời dưới bể mới trong công ty, không hay không biết đã nói rất lâu. Tiêu Chiến cầm chiếc điện thoại sắp nóng đến bỏng tay, đang cười dài đáp lại một chuyện thú vị mà Lauren nói thì nghe thấy thang máy kêu "tinh" một tiếng, vừa quay đầu, Vương Nhất Bác đi từ trong thang máy ra.

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt tươi cười của anh một cái, đột nhiên cảm thấy nhức mắt, nửa chữ cũng không muốn nói, lập tức đi thẳng vào văn phòng của mình.

"Không nói nữa, em cũng thông báo với khách hàng một câu đây." Tiêu Chiến bịt ống nghe lại nói tạm biệt, sau đó liền chạy bước nhỏ đuổi theo.

Chiếc túi đựng áo khoác được đặt trên chiếc bàn trong phòng làm việc của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hít sâu vào một hơi, như trút được gánh nặng: "Cảm ơn áo của anh, chuyện tối qua em xin lỗi, dự án của Infi sau này em sẽ không theo nữa."

Vương Nhất Bác nghe anh một câu nói xong ba chuyện, hơi ngơ ngác một lát, rất nhanh đã tiếp lời: "Không theo nữa là ý gì?"

Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn cậu: "Về sau sẽ có người khác tới làm dự án này, đợi Lauren rảnh rồi, chị ấy cũng......"

Vương Nhất Bác vô thức túm lấy một góc văn kiện trên mặt bàn, tờ giấy đó nhăn nhúm thành một nắm, khuôn ngực cậu rõ ràng phập phồng lên hai cái: "Tôi không đồng ý, ở đây có vi phạm thỏa thuận."

Tiêu Chiến nghẹn lại, anh quả thực không biết trong hợp đồng có chỗ nào thật sự có quy định này hay không.

Ánh mắt anh quét quanh văn phòng Vương Nhất Bác một lượt, lúc quay lại khóe môi vậy mà lại ngậm một tia cười: "Vậy phải làm sao đây...... Nhưng em thật sự không có cách nào ở đây tiếp được nữa."

"Lúc ăn cơm em sẽ nghĩ tới anh, đi đường cũng sẽ nghĩ tới anh, nếu như anh ngồi ở văn phòng đối diện bên phía hành lang với em, em không có một giây nào có thể nhịn được mà không nghĩ xem bao giờ anh sẽ ra ngoài." Tiêu Chiến vô thức mếu máo, nét mặt lộ ra vài phần tủi thân.

Không phải chưa từng ôm hy vọng. Bắt đầu từ ngày hai người trùng phùng, cho tới giây phút khi Vương Nhất Bác đẩy anh ra, từng có bao nhiêu hy vọng, sự vui mừng ít nhiều không nên có, lên lên xuống xuống, từng chút khát khao mong đợi, đã đủ khiến anh một thân một mình đi rất lâu, lúc này nhớ lại, chẳng qua chỉ là anh tự nhốt mình trong ảo giác, tự giày vò bản thân tới sức cùng lực kiệt.

"Chi bằng anh nói xem em phải làm thế nào, em còn có thể làm thế nào......" Miệng Tiêu Chiến vẫn đang cười, chỉ có vành mắt đã đỏ, "Vương Nhất Bác, em thật sự không biết."

Dường như đột nhiên quay lại đêm Bắc Kinh năm đó, trong ký túc xá tối đen, Tiêu Chiến ôm chiếc điện thoại đựng đầy kí ức, chỉ cần anh buông tay, anh sẽ có thể giải thoát. Nhưng anh không buông tay, anh đem điện thoại nhét lại vào dưới gối, dung túng cho bản thân sợ sệt nhát gan.

Nhưng một năm lại một năm trôi qua, điện thoại vẫn sẽ hỏng, khi đó anh vứt hay không vứt, rất nhiều thứ sớm đã không thể nhặt về được nữa.

Chỉ là Tiêu Chiến trước nay không hiểu đạo lý này, anh vẫn gìn giữ chiếc điện thoại đã hỏng kia, cùng với cả những kí ức bị phong ấn bên trong đó, mấy nghìn tin nhắn, giống như đang chờ đợi một ngày nào đó nó có thể sáng lên một lần nữa.

Không thể nữa rồi đúng không, sớm đã không thể nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net