Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hay là em lại hỏi anh lần nữa......" Tiêu Chiến ngẩng khuôn mặt đã tái nhợt của mình lên, chút ý cười ban nãy đã tan biến gần như sạch sẽ, anh đỏ ửng vành mắt, ánh mắt gần như cầu khẩn, "Chúng ta có thể thử lại lần nữa được không?"

Tất cả mọi thứ trong vòng mười năm đều cùng nhau ùa về. Vai Vương Nhất Bác mạnh mẽ phập phồng lên xuống, cảm xúc chất chồng đã lâu cuồn cuộn như nước biển trong lồng ngực. Mắt cậu đỏ lên, tờ giấy trong tay hoàn toàn bị vò nát: "Thử? Tiêu Chiến, người mười năm trước dùng một cuộc điện thoại đã kết thúc là em, mặc kệ tôi sống hay chết là em, khiến tôi sống như cái xác không hồn rất lâu cũng là em......"

Tiêu Chiến bị câu nói này đâm cho đau nhói, giống như không hề phòng bị mà bị trói lại, không thể cử động, bị dùng vũ khí sắc bén cắt từng miếng từng miếng thịt, anh mấp máy môi, không nói ra được bất cứ thứ gì.

Vương Nhất Bác buông tờ giấy đã bị vò thành một nắm kia ra, cậu đứng dậy, răng cũng run lên, nói một chữ ngừng một chữ: "Tại sao em vẫn làm ra một bộ dáng rất yêu tôi? Lại muốn tôi thử cái gì? Cảm giác bị bỏ rơi hai lần sao?"

Rõ ràng âm lượng trong mỗi câu nói đều không lớn, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy màng nhĩ của mình cũng tê hết cả lên, giống như bị giáng một gậy vào đầu, anh hơi khom lưng xuống, chống lên chiếc ghế đối diện với bàn làm việc, vành mắt nóng như muốn cháy lên, nhưng lại khô tới mức dường như không thể nào chảy ra nước mắt được nữa, anh hèn mọn nói: "Thử bắt đầu lại...... Thử......yêu em."

Vương Nhất Bác lùi về phía sau một bước, giống như nghe thấy câu chuyện cười nào vậy, cậu ném tờ giấy bị vo tròn kia lên mặt bàn, giọng nói nhẹ như bay: "Tôi của lúc đó yêu em bao nhiêu, không ai rõ hơn chính bản thân em."

"Là em vứt đi không cần nữa."

Cánh môi Tiêu Chiến phát run, tầm nhìn rơi lên đôi mắt đỏ bừng của Vương Nhất Bác. Rất lâu cho đến tận bây giờ, anh đều không dám tưởng tượng lúc Vương Nhất Bác nhận được cuộc điện thoại đó, khi giọng cậu run rẩy hỏi "Tiêu Chiến, em đang nói gì thế" thì có biểu cảm như thế nào. Tiêu Chiến trốn tránh không nghĩ, cũng tưởng tượng không ra, anh chỉ nhớ dáng vẻ vĩnh viễn hăng hái phấn khởi của Vương Nhất Bác, nhớ khoảng thời gian niên thiếu mang chút lười nhác nhưng đã tính trước mọi việc của cậu.

Thậm chí lúc trùng phùng, Vương Nhất Bác cũng vẫn danh giá và trưởng thành, cẩn thận tỉ mỉ, chiếu cho chút tâm tư nhỏ nhặt của Tiêu Chiến nực cười không chịu nổi.

Tiêu Chiến chưa từng thấy biểu cảm như thế này của cậu. Trong phút chốc, mười năm nay, những yêu hận tình thù của bọn họ đều bị xé nát, rải dưới ánh nắng mặt trời để tính toán rõ ràng.

"Em không có không cần......" Tiêu Chiến không thể khống chế mà rơi lệ, anh không lau nước mắt trên mặt đi nữa, chỉ cố gắng đứng thẳng người, bình ổn cảm xúc, đỏ ửng vành mắt nói, "Em trân trọng muốn chết, giống như đón được một bông hoa tuyết trong ngày hạ, em rất sợ nó sẽ tan đi...... Nhưng nó vốn dĩ sẽ tan, bởi vì nó không nên là của mùa hạ."

Vương Nhất Bác nét mặt đau khổ ngắt lời Tiêu Chiến: "Anh......"

"Hai năm chúng ta ở cạnh nhau......là hai năm đẹp nhất mà em từng sống. Em vẫn luôn nghĩ, sao lại có người tốt như Vương Nhất Bác chứ? Giống như từ trên trời rơi xuống vậy."

Tiêu Chiến quay người đi, ánh nắng chiếu tới từ cánh cửa sổ phía sau lưng, vệt nước mắt trên mặt hiện lên vô cùng rõ ràng dễ thấy, nét mặt lại đột nhiên nhẹ nhõm đi vài phần: "Vương Nhất Bác. Em không có sở trường gì cả, đến cả chuyện mình thích cũng không có dũng khí kiên trì, con người em thật sự không có gì tốt, còn nhát gan ích kỷ, thích chạy trốn...... Em còn rất ngốc, rõ ràng biết đáp án của anh, sao vẫn cứ cố hỏi chứ."

Trước lúc mở cửa đi ra ngoài, anh quay lưng vào Vương Nhất Bác, chầm chậm nói: "Nhưng em vẫn cảm thấy rất may mắn, nếu như hôm đó không đến muộn bị chặn trước cửa lớp, cũng sẽ không quen được anh."

Con hẻm chật hẹp sau trường, mùi thơm ngọt của khoai lang nướng, học sinh tan học, tiếng chuông trường đã vang lên hai lần, một đường ngược hướng vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh anh. Tờ đề vẫn còn sót lại nhiệt độ của máy in, lúc bị ném đến bên tay, hai nét trên chiếc tên ở cột họ tên hình như vẫn chưa khô mực.

Vương Nhất...... Vương Nhất gì đây nhỉ?

Khe cửa sổ vĩnh viễn đóng không chặt lọt vào những trận gió đông, Tiêu Chiến xoa xoa mũi, thầm nghĩ người này cũng nóng tính ghê.

Lúc đó anh không biết, mình đã gặp được người dịu dàng nhất trên thế giới.

Hoàng hôn, Tiêu Chiến đứng trong sân vườn của ngôi nhà cũ thở dài. Anh kéo vali hành lý sáng sớm đã thu dọn xong từ khách sạn về, lại cùng ăn với bố mình bữa tối. Tận tới khi ăn cơm xong Tiêu Tuấn Ninh đi tìm bạn cũ đánh cờ, Tiêu Chiến mới phát hiện lúc chạy khỏi Infi anh đã để quên điện thoại trong văn phòng Vương Nhất Bác, cả máy tính cũng để bên phòng họp chưa cầm về.

Không có chuyện gì ngại ngùng hơn việc sau khi chia tay còn quay lại hiện trường. Tiêu Chiến nghịch nghịch cành cây mới ra mầm của chiếc cây non, trong lòng thầm tính, điện thoại quả thực không được thì thôi bỏ. Nhưng bất kể thế nào, dữ liệu trong máy tính quá nhiều, đổi thì rất phức tạp.

Trong túi anh có thẻ ra vào của Infi, đợi muộn thêm lúc nữa, người về hết rồi thì quay lại lấy cũng không muộn.

Hoàng hôn của mùa đông ở Hàng Châu luôn có vẻ rất nhạt nhòa, u tối mờ mịt, Tiêu Chiến ngắm một lát, đi vào phòng lật giở túi xách, chuẩn bị đem chút tiền mặt ra ngoài đi lại chút.

Ngăn túi trong có cất tiền mặt đó bình thường Tiêu Chiến không mấy khi đụng vào, vì vậy chiếc điện thoại cũ kia vẫn luôn cất trong đó, Tiêu Chiến cũng suýt chút quên luôn. Có thể do trong túi áo trống trơn cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì, ma xui quỷ khiến thế nào, Tiêu Chiến cũng bỏ luôn chiếc điện thoại kia vào trong túi.

Đã là ngày đầu tiên của tháng mười hai rồi, thời tiết có chút lạnh, Tiêu Chiến rụt cổ lại đi dạo không mục đích, không hay không biết lại đi tới quảng trường thương mại ở phía bắc trường trung học 19.

Có những học sinh vừa tan học tụ tập lại mua trà sữa và gà chiên, tiếng cười nói bên tai không dứt, Tiêu Chiến ngẩng đầu quét mắt hai vòng, phát hiện sân trượt băng năm xưa vậy mà vẫn còn đó, chỉ là cái vốn dĩ được gọi là "sân trượt băng mới mở" trong miệng anh biến thành sân trượt băng cũ. Chiếc biển hiệu mới tinh ngày trước sớm đã bạc màu, bao nhiêu năm cũng chẳng đổi thành loại biển hiệu có thể phát sáng, lúc này trời hơi tối, trông có vẻ như đang đóng cửa vậy.

Tiêu Chiến đi vào phía trong một đoạn, khí lạnh liền tấp đầy vào mặt. Trong sân trượt có không ít các bạn nhỏ đang học trượt băng, học sinh cấp ba cũng cực kỳ nhiều, Tiêu Chiến ôm lấy cánh tay, tựa lên cửa kính nhìn người bên trong trượt qua trượt lại. Trong đó cũng không thiếu những tay chơi mới như anh, rời khỏi lan can liền không dám đi nữa, chỉ dám nắm lấy tay người khác.

Anh đứng tựa ở đó xem không biết bao lâu, chốc chốc lại bị những cú ngã khôi hài chọc cho bật cười, tận tới khi người dần dần ít đi, trong sân dần dần yên tĩnh, Tiêu Chiến hình như cũng đã xem mệt rồi, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga hát.

"Maybe I am, the same as I always am......"

Lời bài hát đã từng nghe ngàn vạn lần, cách mười năm, đột nhiên trở nên rõ ràng. Ánh sáng trắng được khúc xạ trên mặt băng rải tới, biến thành vách ngăn, ngăn cách không khí và nhân gian, chỉ có âm thanh có thể lan truyền.

"Tớ bám vào cậu, liệu có ngã không?"

"Chỉ cần cậu không buông tớ ra là được."

Không biết lời nói đùa của thiếu niên mười bảy tuổi tại sao lại thành lời tiên tri, Tiêu Chiến dường như nằm ngửa trên mặt đất, nhìn những viên đá đang lào rào tuôn rơi trên vách núi dựng đứng sau khi anh buông tay, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau, sau khi đau đớn đi qua lại không cảm nhận được bất cứ thứ gì khác.

Chung quy là anh tự mình buông tay.

Hai cửa hàng bên cạnh sân trượt băng có một cửa hàng là tiệm sửa điện thoại, lúc Tiêu Chiến đi qua ông chủ đang định đóng cửa. Không biết là sợi nơron thần kinh nào đã bị chạm phải, Tiêu Chiến vội vàng đi tới đưa tay chặn cánh cửa cuốn đã kéo xuống được một nửa.

Ông chủ đó hơn năm mươi tuổi rồi, lúc cười lên mặt đầy hòa khí: "Chàng trai, vội sửa điện thoại à?"

Tiêu Chiến sờ sờ cổ, ngại ngùng lấy chiếc điện thoại Nokia đời cũ trong túi áo ra, nói: "Cái này chắc là không cách nào sửa được nữa rồi nhỉ? Đời cũ quá rồi."

Ông chủ tháo cặp kính treo trên tai xuống, híp mắt lại tháo chiếc nắp đằng sau ra, quan sát cả nửa ngày mới cười nói: "Cậu cũng thật sự đến đúng chỗ rồi, cả Hàng Châu chắc cũng chỉ mỗi tôi có thể sửa, nhà khác không có những linh kiện đời cũ như thế này."

Tiêu Chiến mở to mắt, giống như chưa phản ứng ra vậy: "Ý là có thể sửa?"

Ông chủ cười gật gật đầu, quay người đi lấy hộp dụng cụ, than thở: "Bên trong nhất định là có thứ quan trọng chứ gì. Tôi đoán nhé, có phải là có kỉ niệm gì đặc biệt không?"

Tiêu Chiến mím môi lại, không kiêng dè "ừm" một tiếng.

"Đừng ngại, tôi thấy nhiều rồi." Ông chủ vừa lấy chiếc tua vít nhỏ vặn ốc vít bên ở trên, vừa tán gẫu với Tiêu Chiến, "Có rất nhiều chiếc điện thoại, tiền sửa còn đắt hơn giá trị của chính nó, nhưng vẫn có một số người nhất định đòi sửa. Đó là vì mua được điện thoại chứ không mua được kỉ niệm, tôi đều hiểu mà."

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy cả người đều thả lỏng xuống, anh ngồi trước quầy kính, yên tĩnh nhìn ông chủ tháo điện thoại.

"Tôi từng gặp người chia tay xong đến sửa điện thoại, khóc phải gọi là thảm thương. Cũng từng gặp trường hợp trong điện thoại lưu những bức ảnh quan trọng, kiểu gì cũng không muốn đánh mất." Ông chủ lắp đặt đống linh kiện đó, cảm thán rằng, "Có một năm, tôi nhớ rất rõ ràng, hình như là ba mươi tết, vẫn có một cậu bé bất chấp tuyết rơi dày đặc đến để sửa điện thoại, lúc chạy đến đây vai đều trắng xóa cả, tôi đã sắp đóng cửa nấu cơm tất niên rồi, vẫn chặn tôi lại không cho tôi đóng."

Nói đến đây, ông lão cười nói: "Bảo là vội gọi điện thoại lại cho người mà mình thích."

"Thật tốt." Tiêu Chiến chống tay lên đầu không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới hô ứng theo.

"Được rồi!" Có lẽ là chiếc điện thoại kiên cường đó chưa hỏng hoàn toàn, có lẽ là tay nghề của ông chủ giỏi, ông cắm dây sạc pin cho điện thoại, sau khi sạc một lúc, rất nhanh, điện thoại đã sáng lên, biểu tượng "Nokia" xuất hiện trên màn hình.

Điện thoại cũ không tự động cập nhật ngày giờ, ngày tháng vẫn dừng ở vài năm trước. Trải qua một ngày trớ trêu như hôm nay, Tiêu Chiến tưởng mình chắc đã không thể nào rơi nước mắt được nữa, nhưng lúc này, nhìn thấy chiếc màn hình quen thuộc đó, Tiêu Chiến đột nhiên có cảm giác xung động muốn khóc.

Ra khỏi cửa, không khí càng lạnh hơn. Tiêu Chiến cầm một chiếc điện thoại cũ, thậm chí không biết bây giờ đã là mấy giờ. Anh đưa tay ra chặn một chiếc taxi đi đến Infi, ánh đèn đường từng mảng từng mảng lướt qua mặt anh, Tiêu Chiến ôm chiếc điện thoại kia trong tay, áp lên trước ngực mình, anh có thể cảm nhận được tiếng tim đập của mình cách chiếc điện thoại, từng nhịp từng nhịp truyền ra ngoài.

Một cảm xúc ẩn ẩn trong lòng bắt đầu cuồn cuộn trào dâng, Tiêu Chiến nhấn sáng điện thoại lên, giống như kí ức gắn liền với cơ thể, anh nhấn vào hộp thư đến, những tin nhắn đó, những tin nhắn sắp thuộc lòng, không thiếu một tin nào, lại xuất hiện trước mắt, đầy ắp ở đó, vậy mà lại khiến anh có chút run tay.

Xe rất nhanh đã dừng lại, Tiêu Chiến đẩy cửa ra ngoài, chắc là do đã quá muộn, bên trong tòa nhà tối đen như mực. Thế nhưng, lúc ấn thang máy không sáng, Tiêu Chiến mới phản ứng ra, không phải tất cả mọi người đều đã đi hết, mà là cúp điện rồi.

Anh đi vòng sang thang bộ, biểu tượng khẩn cấp màu xanh lá cây vẫn sáng, miễn cưỡng có thể nhìn rõ một chút đường nét của bậc thang. Tiêu Chiến đi được một tầng, vừa hay gặp được hai nhân viên văn phòng đi từ trên tầng xuống, thấy anh không mang điện thoại, tốt bụng cho anh mượn một chiếc đèn pin có ánh sáng yếu ớt.

Tiêu Chiến vốn vẫn đang nghĩ xem có nên để tới mai mới qua lấy điện thoại và máy tính, hay là bảo đồng nghiệp mang về cho anh, nhưng nhận ý tốt của người ta rồi, không đi cũng không hợp lý, thế là bèn cảm ơn rồi soi đèn pin đi lên trên.

Tầng hai mươi ba không dễ leo, may mà Tiêu Chiến không vội, đi chậm rề rề, chốc chốc lại nhấn sáng điện thoại lên nhìn một cái, cứ như có thể nhận được một tia cảm giác an toàn không tên nào đó vậy.

Tiêu Chiến cứ vừa leo vừa dừng như vậy, không hay không biết đã tới tầng hai ba. Đại khái do thời gian đã quá muộn, công ty điện lực cũng không điều được người qua nữa, Infi chìm trong một mảng tối tăm.

Chiếc đèn pin mà anh đang cầm trải qua khoảng thời gian tiêu hao dài, đã không còn sáng mấy nữa. May mà anh cũng đã ở Infi một khoảng thời gian, nắm rõ được địa thế chỗ này. Team đều đã tan làm, Tiêu Chiến quen đường thuộc lối đi vào phòng họp, soi đèn pin tìm một vòng nhưng lại không tìm thấy máy tính của mình.

Đang nghĩ liệu có phải có đồng nghiệp nào đã mang về rồi không, đi ra khỏi phòng họp, Tiêu Chiến mới nhìn thấy cánh cửa bên phòng Vương Nhất Bác vậy mà chưa đóng. Trong ấn tượng, văn phòng của Vương Nhất Bác lúc không có người sẽ luôn đóng kín, không mấy khi mở ra.

Tiêu Chiến sững người lại một lát, cuộc trò chuyện lúc ban ngày vẫn rõ mồn một trước mắt, anh có chút kháng cự không muốn đi đến gần đó, nhưng nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn ở bên trong, lại bất chấp khó khăn đẩy cửa ra.

Trong văn phòng có cửa sổ, mượn ánh đèn ban đêm của thành phố nên có vẻ cũng không quá tối tăm. Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác vẫn chưa đi, cậu ôm lấy cánh tay tựa lên ghế, hơi thở nhẹ nhàng, lông mày hơi hơi chau lại, giống như đã ngủ say. Trong tay cậu cầm chặt một chiếc điện thoại, giống như sợ rằng sẽ bị ai ăn trộm mất.

Tiêu Chiến đem theo cảm xúc phức tạp ngắm nhìn dáng vẻ Vương Nhất Bác khi ngủ, có thể do ánh trăng đêm mịt mờ, anh lại cảm thấy dáng vẻ đó chẳng khác gì so với Vương Nhất Bác khi mười tám tuổi. Vẫn luôn có lực công kích rất yếu, yên lặng và ngoan ngoãn giống như một bạn nhỏ - ngoại trừ khu vực giữa mi tâm có nhiều thêm vài phần sầu não.

Ví tiền của Vương Nhất Bác đặt trên mặt bàn, Tiêu Chiến nhìn nó một lúc, nhớ tới câu nói kia của Tần Chiêu, giống như muốn cho mình một phát dứt điểm vậy, anh đưa tay ra lấy nó lên.

Trước đây từng để ảnh chân dung của Noah, vậy bây giờ còn để nữa không?

Đó là một chiếc ví gập màu nâu, hình như đã dùng rất lâu rồi vẫn chưa đổi. Tiêu Chiến mở nó ra, đã tìm thấy bức tranh đó trong ngăn nhét ảnh bằng nhựa trong suốt kia.

Thật sự có...... Nó vẫn ở đó.

Vừa nhìn một cái, Tiêu Chiến đã giống như bị đánh một gậy. Dần dần, có ánh trăng hiện ra sau tảng mây, mượn ánh trăng, Tiêu Chiến đã nhìn rõ đường nét lờ mờ trên bức vẽ. Nét bút non nớt và qua loa, nhưng chỗ nào cũng lộ ra đầy sự yêu thích.

Tiêu Chiến hoàn toàn sững sờ.

Đây là bức vẽ anh không thể nào nhận nhầm. Bởi vì những đường nét như thế này, anh từng vẽ vô số lần. Sống mũi, quai hàm, độ cong trên khóe môi, thậm chí đến dáng vẻ của lông mi, trong đêm đen, dưới ánh mặt trời, trên lớp học vẽ, trên bàn học trong phòng ngủ, mấy trăm trang giấy nháp, mỗi một trang đều vẽ hình dáng của người này.

"Đây là ai?"

"Anh đó, tự anh còn không nhận ra à, đây là anh với mái tóc xoăn, đẹp không?"

"Em thích tóc xoăn?"

"Tóc xoăn đáng yêu biết bao, em vẫn luôn nghĩ xem anh uốn tóc xoăn thì sẽ như thế nào, nhất định là sẽ đẹp không chịu nổi, giống như Óc Chó hồi còn nhỏ."

"Óc Chó là ai?"

"Con chó em nuôi hồi nhỏ."

Mũi Tiêu Chiến cay xè, một luồng nhiệt cuồn cuộn trào dâng từ nơi sâu thẳm trong lồng ngực, chảy khắp tứ chi và ngõ ngách trong cơ thể anh.

Ngón tay cái của anh không ngừng vuốt ve lớp nhựa trong suốt đựng tấm tranh vẽ kia, đó không phải ai khác, là cún con tóc xoăn của anh, cún con tóc xoăn Vương Nhất Bác của anh.

Tiêu Chiến cắn môi, xem đi xem lại bức tranh đó, có một cảm giác tìm lại được thứ đã mất lờ mờ trào dâng lên. Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới lưu luyến gấp chiếc ví lại, đặt về chỗ cũ, vỗ vỗ cánh tay Vương Nhất Bác nhẹ giọng gọi cậu: "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác bị gọi dậy, nhăn mày mở mắt ra, hơi sững người một chút, giống như không biết là nằm mơ hay hiện thực, vừa lên tiếng, giọng nói cũng mang theo mấy phần khàn khàn: "......Em đến rồi?"

Tiêu Chiến đột nhiên lại bắt đầu căng thẳng, lắp ba lắp bắp nói: "Anh...... Anh vẫn chưa về? Mấy giờ rồi?"

Đã gần mười hai giờ rồi.

Buổi chiều sau khi Tiêu Chiến đi ra ngoài một lúc, Vương Nhất Bác mới giống như mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại mà đuổi theo ra cửa, nhưng thang máy đã đi xuống không biết bao nhiêu tầng.

Đầu óc Vương Nhất Bác một mảng hỗn độn, vội vàng chạy tới khách sạn của anh gõ cửa, không ai trả lời. Quán cafe, cửa hàng tổng hợp, quán ăn, Hàng Châu lớn như vậy, Vương Nhất Bác đứng ở đầu đường, nhưng lại không biết nên đi về hướng nào. Ngã tư với biển người đông đúc, không ngừng có người đi qua va vào cậu, Vương Nhất Bác đứng một lúc, mất rất nhiều công sức mới có thể bình tĩnh lại.

Điện thoại và máy tính của Tiêu Chiến không thể nào không cần nữa, cậu nên quay về đợi.

Bây giờ đợi được Tiêu Chiến, anh đứng ngay trước mắt, Vương Nhất Bác lại không biết nên nói gì. Hai người im lặng một hồi, cậu đứng dậy, mờ mịt nhìn ngó xung quanh, hỏi: "Mất điện rồi à?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, nói: "Nguồn điện dự phòng cũng chưa được bật, chỉ có thể đi thang bộ thôi."

Hai người tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện lúc ban ngày, giống như rơi vào một sự ăn ý kì diệu. Tiêu Chiến đi trước mặt Vương Nhất Bác, chiếc đèn pin mà người tốt bụng đưa cho anh gần như chẳng sáng nữa, bấy giờ mới nhớ ra: "Ờ, em chưa lấy điện thoại." Anh đang định quay lại, Vương Nhất Bác lại chặn lấy anh, nhét chiếc điện thoại vẫn nắm chặt trong tay vào tay Tiêu Chiến, "Ở đây."

Hai người đứng trước cửa thang bộ, vẫn còn một chút ánh sáng, Tiêu Chiến quay người lại nhìn cậu một cái, ánh sáng lờ mờ, Vương Nhất Bác vốn không nhìn rõ đó là ánh mắt như thế nào.

Thang bộ quá dài, quá tối tăm, đèn flash trên điện thoại cũng không được xem là sáng lắm, càng không khéo là, Tiêu Chiến đi xuống dưới một tầng, đột nhiên màn hình chớp tắt, pin cạn kiệt, ánh sáng trắng triệt để vụt tắt, anh "a" lên một tiếng, nhớ ra điện thoại từ hôm qua tới giờ vẫn chưa được sạc, cố gắng chống đỡ đến bây giờ đã không dễ dàng rồi.

Điện thoại của Vương Nhất Bác thì vứt ở trong xe, chiếc đèn pin với ánh sáng yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng một phạm vi nhỏ xíu, thang bộ gần như rơi vào bóng đen tuyệt đối, Tiêu Chiến thử đi xuống dưới một bậc, muốn xem xem ở tầng 22 của Infi còn có ai ở lại không, có thể mượn đèn pin hay gì đó.

Ai ngờ anh vừa mới đi được một bước, đột nhiên phía sau lưng bị Vương Nhất Bác kéo áo lại một cái.

"Tiêu Chiến...... Đừng đi nhanh như vậy." Trong bóng tối, giọng của Vương Nhất Bác nghe lên vậy mà lại có chút tủi thân, "Chỗ này tối quá."

Giống như trái tim bị nện cho một cú, cánh cửa vô hình ở trái tim Tiêu Chiến cứ thế bị đánh vỡ, những giọt nước mắt chưa rơi bỗng chốc đều cuồn cuộn trào ra.

Tiêu Chiến cắn môi không dám phát ra tiếng, cũng không dám quay người lại nhìn Vương Nhất Bác, chỉ có thể lần theo bàn tay đang túm góc áo mình của Vương Nhất Bác, mò về phía sau nắm lấy cổ tay cậu, cầm chặt trong tay dắt cậu từng bước từng bước đi xuống dưới.

Chiếc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net