Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai...ai làm nũng?" Tiêu Chiến vừa nghe thấy câu này mắt đã trố tròn lên, tai đỏ như sắp chảy máu tới nơi, "Người Trùng Khánh bọn tớ nói chuyện chính là như vậy!"

Đèn huỳnh quang ở bàn sau đã hỏng mất hai bóng, chớp chớp vài cái rồi không sáng nữa, Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn, nhè nhẹ gật đầu, không biết có nghe thấy không.

Tiêu Chiến chống cằm lên tờ đề rồi cũng tự mình ngồi im lìm, đột nhiên, tờ giấy lại bị rút mất, Vương Nhất Bác giống như người chẳng có vấn đề gì, lấy đề sang giảng lại cho anh câu này một lần nữa.

Lần này Tiêu Chiến rất quy củ, rất cẩn thận nói "cảm ơn", rồi lại vùi đầu vào làm đề, cũng không để ý tới Vương Nhất Bác nữa.

Triệu Kim trẻ hơn Lão Bồ rất nhiều, Tiêu Chiến từng nhìn qua ảnh của y một lần, còn tưởng y trọc đầu là vì tới tuổi trung niên nên bất đắc dĩ, không ngờ Triệu Kim chỉ mới hơn ba mươi tuổi, là một tên đầu trọc vô cùng hăng hái, cạo đầu chỉ vì sợ gội đầu phiền phức.

Y đi một đôi giày đá bóng màu trắng, tay áo của chiếc áo len được kéo tít lên cao, đầu trơn bóng như một quả trứng muối vậy, hễ suy nghĩ là lại thích xoa đầu, cả đầu toàn là bụi phấn, trứng muối liền biến thành quả trứng vịt chưa được bóc vỏ.

Tiêu Chiến nhìn sau gáy Triệu Kim, nghĩ tới tính từ này liền muốn chia sẻ với Vương Nhất Bác, đuôi mắt liếc liếc đối phương, phát hiện đối phương nhạy bén giống như lắp radar vậy, lại vội vàng quay đầu về nghiêm túc nghe giảng.

Trong phòng học bật điều hòa, vừa khô vừa nóng, học được hơn nửa tiết, bình nước của Tiêu Chiến đã uống hết sạch rồi, miệng khô tới nỗi không nhịn được mà cứ liếm môi mãi. Nhưng Triệu Kim lại cứ thích kéo dài tiết học, đã dạy hết cả thời gian nghỉ giữa giờ rồi mà vẫn chưa có ý cho nghỉ.

Tiêu Chiến khát tới nỗi ỉu xìu, bò lên mặt bàn ngẩn người ra, trong lúc mơ mơ màng màng thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình, lập tức cảnh giác ngồi thẳng dậy, giống như không muốn bị người ta xem thường.

Vương Nhất Bác vui vẻ cong khóe môi lên, ngòi bút khều khều tờ đề của anh, "Sang trang rồi anh ơi."

Tiêu Chiến giống như sực tỉnh khỏi giấc mộng nói, "Ồ ồ ồ."

Vương Nhất Bác thấy anh vẫn không vui vẻ lắm, nhíu mày lại viết lên trên trang đề, hỏi, "Nghĩ gì thế?"

Tiêu Chiến không để ý đến cậu, ngồi thẳng tắp người, cẩn thận tỉ mỉ nhìn lên chiếc bảng mà Triệu trọc đang viết như mưa sa bão táp, tất cả những chỗ đã đi qua đều là dấu vết hi sinh oanh liệt của cây phấn trắng.

Vương Nhất Bác lại lấy nắp bút gõ gõ lên mu bàn tay anh, Tiêu Chiến mới vô cùng chững chạc đàng hoàng viết một dòng chữ lên vở nháp, đẩy qua bên đó. Vương Nhất Bác cầm lấy nhìn một cái, dưới một hình người tiện tay vẽ nguệch ngoạc trên giấy làm bộ làm tịch viết một câu "Trong giờ học đừng có nói chuyện".

"Vờ vịt." Vương Nhất Bác nhấc bút lên viết dưới hàng chữ nhỏ đó.

Tiêu Chiến nhìn về phía trước, kéo lấy quyển vở, nhìn thấy chữ "vờ vịt" rồng bay phượng múa kia, tức tới nỗi trợn mắt lên, viết xuống dưới đáp lại, "Tớ phải nghe giảng tử tế, không nói chuyện với cậu nữa."

"Vừa nãy không phải mới giảng cho cậu xong à, câu này."

Tay Vương Nhất Bác chống lấy cằm, khóe miệng áp trong lòng bàn tay đang kéo cong lên trên, sột soạt viết, "Lại không biết làm rồi?"

Tiêu Chiến vô duyên vô cớ cảm thấy mình bị cười nhạo, rất không phục, "Thầy giáo giảng hay, tớ còn không được nghe nữa à?"

Vương Nhất Bác phê bình anh ở bên dưới, "Qua cầu rút ván."

Nhìn thấy bốn chữ nhỏ xíu đó đang tủi thân dính lại một chỗ, Tiêu Chiến vui vẻ, trang này không đủ viết nữa, còn lật sang trang sau tiếp tục viết, "Kim trọc sao vẫn chưa cho nghỉ thế, khát nước chết mất!"

Vương Nhất Bác trả lời, "Tớ có nước, cậu uống không?"

Lần này Tiêu Chiến không viết chữ, trực tiếp chìa tay sang, hợp tình hợp lý mà đòi nước.

Vương Nhất Bác lại không nhìn bàn tay đang xòe ra trên mặt bàn của anh, tiếp tục viết lên vở, "Ai giảng bài hay ấy nhỉ?"

Tiêu Chiến lườm cậu một cái, viết vô cùng mạnh, sắp làm rách giấy đến nơi, "Không uống nữa!!!"

Nhìn ba dấu chấm than to đùng được tô đậm kia, Vương Nhất Bác cười mãi không thôi, không biết đã chọc cười cậu chỗ nào. Tiêu Chiến cảm thấy điểm cười của người này sao lại kỳ cục như vậy chứ, quen cậu đến bây giờ cũng chưa thấy cậu ấy cười đến mức này, có chút cạn lời mà rút quyển vở nháp lại, lật sang trang khác bắt đầu giải đề.

Lâm Giác ngồi phía sau chọc chọc Vương Nhất Bác mượn cậu bút xóa, thấy người này quay đầu, trên mặt vẫn treo nụ cười, cũng giật cả mình, khó hiểu hỏi, "Cậu làm sao đấy, gì mà vui thế?"

Vương Nhất Bác thay đổi rất thành thạo, một giây đã khôi phục như thường ngày, "Không có bút xóa, tự mua đi."

Tiêu Chiến vốn dĩ đang nhìn lên bảng, không chú ý gì cả, vừa cúi đầu, cằm suýt nữa đụng vào thứ gì đó, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện trên mặt bàn chỗ giữa hai cánh tay mình có đặt một chiếc bình giữ nhiệt màu xanh lá cây.

Anh quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác, mới phát hiện người kia đang quang minh chính đại ngồi làm bài tập tiếng anh, chữ nào chữ nấy dính vào với nhau, trông đáng yêu như những bạn nhỏ đang xếp hàng.

Tiêu Chiến chớp mắt một cái, không nói gì, mở bình nước ra, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ hết nửa bình.

Lúc tan học đã hơn chín giờ, lạnh hơn lúc tối nhiều, mưa lại bắt đầu rơi, không tính là mưa rất to, nhưng một lúc lâu vẫn không có ý định dừng lại.

Tiêu Chiến thu dọn cặp sách xong, xách lấy dù, quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác lúc ấy đang nói chuyện với Lâm Giác. Lâm Giác đang tùy tiện quàng lấy cổ Vương Nhất Bác, "Cậu xem, cái áo mưa lần trước mua có tác dụng rồi phải không, tôi đã bảo cậu đừng có vứt, anh Lâm cậu nhìn xa trông rộng chưa."

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đứng bung dù dưới mái hiên, vành ô màu đỏ xoay trong không trung một vòng, lúc được giương lên mới lộ ra một nửa bên mặt, thấy Vương Nhất Bác nhìn sang bên này, Tiêu Chiến nhấc lông mày lên, dùng khẩu hình hỏi, "Sao thế?"

"Không sao."

Vương Nhất Bác nghiêng mặt nhìn bầu trời đêm đang không ngừng rỏ nước, tối đen như mực, giống như đang chầm chậm tan ra vậy, "Bai bai."

"Ừ, tuần sau gặp!" Tiêu Chiến vẫy tay một cái, ôm cặp sách lại, liền đi vào màn mưa.

Đèn trong phòng học được người cuối cùng ra khỏi lớp tắt công tắc, màn mưa càng trở nên u ám hơn, càng đi về phía trước càng không nhìn rõ. Nhưng chiếc ô màu đỏ thẫm đó của Tiêu Chiến rất dễ thấy trong đám đông, tận tới khi anh đi ra khỏi cổng, Vương Nhất Bác vẫn nhìn thấy.

Hôm nay Tiêu Chiến đi chậm, anh đi một đôi giày vải, sợ mình dẫm phải hố nước. Sạp hàng rong trong ngõ ít, Tiêu Chiến cũng không đói, chỉ là thích mùi khói và mùi thức ăn trong con hẻm đó, nhìn trái ngó phải, phát hiện chú nướng khoai lang hôm nay không tới, bất giác dẹt miệng ra, vốn dĩ lưu luyến không muốn rời xa, lại phát hiện cũng chẳng có cái gì để nhìn, liền nhấc chân lên rao bước ra khỏi ngõ.

Mưa đầu đông rất đáng ghét, còn khiến người ta ghét hơn cả mùa mưa dầm. Tiêu Chiến đứng trước cột đèn giao thông ngẩng đầu lên nhìn trời, có mấy giọt nước mưa được dịp rơi lên trán anh, từng giọt lạnh buốt.

Nghĩ đến việc Tiêu Tuấn Ninh tối nay chắc cũng không ở nhà, còn có một đống bài tập chưa làm, dầm mưa ướt rồi về còn phải phơi quần áo, mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy khô, Tiêu Chiến liền vội vã che ô cẩn thận, nhân lúc đèn xanh đi về phía trước.

Tiêu Chiến cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Nghiêu, hỏi cậu tiết hoạt động tuần này xem phim gì, chuẩn bị về nhà tắm rửa xong lúc làm bài tập thì mở lên xem.

Thẩm Nghiêu nói chiếu phim "Xẩm Xử Quan" của Châu Tinh Trì. Tiêu Chiến đứng trong thời tiết không tới mười độ này giương ngón tay cứng đơ ra trả lời tin nhắn, gõ sai mấy từ liền rồi lại xóa đi, điện thoại còn chưa kịp cất, đã đột nhiên bị người ta bổ nhào tới, người đó cả người dính nước mưa, từ phía sau xông vào tán ô của anh, một giọt nước bắn lên phía sau cổ Tiêu Chiến, khiến anh giật cả mình.

Mưa không được tính là lớn, nhưng dày đặc kéo dài, Vương Nhất Bác dầm mưa một đoạn đường, tóc cũng đã ướt sũng dính lên trước trán, giống như tảo biển vậy, màu tóc rất đen, làm cho khuôn mặt càng thêm trắng.

Tiêu Chiến nghe thấy cậu thở gấp, là do nhanh chân chạy đuổi theo từ phía sau, vội vàng kéo người vào trong tán ô, hỏi: "Sao cậu không gọi tớ?"

"Sợ cậu đang sang đường lại quay đầu." Vương Nhất Bác như không hề cảm thấy mình nhếch nhác chút nào, rúc vào dưới tán ô, "Cậu đi nhanh thế."

"Chân dài." Tiêu Chiến cười, "Xe cậu đâu? Không phải bảo là có áo mưa à?"

"Không tìm thấy." Vương Nhất Bác đút tay vào túi áo, "Vắt trên xe, chắc là mất rồi."

"Thế cậu không gặp tớ thì dầm mưa về à?" Tiêu Chiến cảm thấy người này thật kỳ lạ, "Đạp xe còn nhanh hơn được chút."

Vương Nhất Bác không đáp, đi bên cạnh anh, nhiệt độ cơ thể cách lớp áo đồng phục mỏng manh tỏa ra ngoài, không gian dưới tán ô nhỏ hẹp, hai người đi bộ, vai còn liên tục cọ vào nhau.

Tiêu Chiến không nhịn được, thò tay ra cầm lấy phần cổ tay lộ ra bên ngoài lớp áo của Vương Nhất Bác, nói, "Sao nhiệt độ cơ thể cậu cao thế, cậu không thấy lạnh à......"

Chiếc ô này dài, lúc giương lên không đủ cao sẽ không trông thấy rõ đường, Tiêu Chiến đi một mình thường thích gác cán ô lên vai, bây giờ có thêm một người, không thể không ngoan ngoãn mà giơ thẳng lên.

Vương Nhất Bác không đáp lại lời anh, lại đưa tay sang cầm lấy ô, con người Tiêu Chiến thích khách sáo với người khác, nắm lấy cán ô không buông tay, hai người cứ một trên một dưới cầm như vậy đi mấy bước, Tiêu Chiến cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Ai da, tớ cầm cho, tớ còn cao hơn cậu."

Nghe thấy câu này, Vương Nhất Bác không đi nữa, dừng lại nhìn Tiêu Chiến. Tầm nhìn của hai người cũng xấp xỉ ngang nhau, trông cũng cao như nhau, nhưng Vương Nhất Bác đi giày thể thao, Tiêu Chiến đi giày vải đế gần như không cao mấy, áng chừng trên thực tế vẫn hơn kém một centimet.

Tiêu Chiến thấy cậu cúi đầu xuống nhìn giày của hai người, không nhịn được cười nói: "Vẫn còn cao nữa, vẫn còn cao nữa, đừng chán nản."

Vương Nhất Bác vốn dĩ cũng chẳng chán nản, nghe thấy người này trêu chọc mình, tay dùng sức kéo cán ô một cái, muốn giành lấy. Tiêu Chiến không lường trước được hành động này, theo quán tính bị kéo về phía cậu một bước, lập tức nhào lên người Vương Nhất Bác. Có điều may mà không ngã, Tiêu Chiến giật mình, người còn chưa đứng vững đã mắng trước một câu: "Cậu làm gì thế! Sợ chết tớ rồi!"

"Yếu xìu thế." Vương Nhất Bác đỡ lấy anh, còn trêu chọc anh. Tiêu Chiến càng cạn lời hơn, đẩy đẩy cậu nói: "Ai mà biết cậu tự nhiên dùng sức chứ? Ai yếu xìu cơ, cậu coi thường ai thế?"

"Được được được, không yếu xìu." Vương Nhất Bác bị chọc cho vui vẻ, người Trùng Khánh hễ tức giận lúc nói lại còn nhảy ra một chút giọng điệu Bắc Kinh, không giống với giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng thường ngày lắm.

Tiêu Chiến thấy cậu vẫn cười, đẩy cậu một cái, giả vờ tức giận nói, "Cậu dầm mưa mà về đi, dù sao cậu là chó cún, người nóng, không sợ ướt."

"Chó thì có thể dầm mưa sao?" Vương Nhất Bác tha cho anh, thế nào lại phản bác vế sau trước, lời vừa ra khỏi miệng mới phản ứng ra mình đã tự thừa nhận vế trước.

Tiêu Chiến cười ngặt nghẽo, đầu gục về trước ngả về sau, cặp sách cũng cười lệch cả ra ngoài ô, Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn, hậm hực kéo anh lại vào trong, đã trót thì trót luôn, "Chó cũng không thể dầm mưa."

Nếu thật sự là chó, Tiêu Chiến mới không nỡ để nó dầm mưa. Con golden nhà chú Trương hàng xóm lúc hai tháng trước, Tiêu Chiến dắt nó đi dạo, nửa đường trời tự nhiên đổ mưa, Tiêu Chiến vội vàng ôm nó vào lòng chạy về nhà, chú Trương còn ha ha cười, nói đứa nhỏ này thật có tấm lòng lương thiện.

Tiêu Chiến cười đủ rồi, vô duyên vô cớ còn nghe thấy chút tủi thân từ trong miệng Vương Nhất Bác, thế là đem chiếc ô đang nghiêng hẳn về phía anh đẩy về giữa hai người, "Được được, không dầm mưa không dầm mưa."

Hai người không nói gì nữa, lại đi về phía trước. Sau khi yên tĩnh lại Tiêu Chiến mới nghe thấy tiếng mưa càng rõ ràng hơn, đột nhiên nhớ tới độ ấm trên cơ thể Vương Nhất Bác ban nãy, liền chầm chậm đưa tay lên sờ sờ tai mình.

Mưa rơi xuống giống như không có điểm tận cùng, tầm nhìn di chuyển lên phía trên, liền có thể thấy ánh đèn đường bị cuốn theo màn nước, cùng nhau rơi xuống, gộp lại với nhau giống như thời gian đang dừng lại, toàn bộ đều chiếu vào trong đáy mắt.

Tiêu Chiến của lúc này hoàn toàn không biết rằng, cảnh tượng bình thường không có gì đặc sắc ấy, lại được anh ghi nhớ rất nhiều năm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net