Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến thật sự chưa từng làm nhiều chuyện trái với lệ thường, anh không ngờ Vương Nhất Bác thật sự nói đi liền đi, lái xe đưa anh đến bên bờ biển.

Anh quay đầu sang nhìn góc nghiêng khuôn mặt Vương Nhất Bác khi cậu lái xe, đột nhiên trái tim nổi lên một cảm giác xao động khó nói thành lời.

Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác màu đen, lúc lái xe hơi hơi ngửa cằm lên, xếp chồng lên hình ảnh góc nghiêng khuôn mặt khi còn thời niên thiếu, lại trộn lẫn một cảm giác lạ lẫm tới kì diệu.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm nhận được rõ ràng những ngày tháng mà mình đã bỏ lỡ.

Từ lễ tốt nghiệp không kịp tham gia, cấp ba, đại học......không biết Vương Nhất Bác có học nghiên cứu sinh không? Lúc thương hiệu mới thành lập thì như thế nào, sau đó tới khi bắt đầu phát triển thì Vương Nhất Bác ở giữa đã nếm trải bao nhiêu khó khăn vất vả......

Anh dường như có thể trông thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua nhanh như bay, bốn mùa một vòng lại một vòng luân phiên thay đổi, đã làm thế nào để từng chút từng chút rèn dũa ra người trước mặt đây.

Sắc đêm nặng nề phủ xuống, đã một giờ sáng, trên đường gần như chẳng có xe cộ gì, thi thoảng có một hai chiếc xe lao vút qua bên cạnh, khiến đêm dài hiện ra càng tĩnh mịch hơn.

Vương Nhất Bác một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút. Đuôi mắt cậu cảm nhận được Tiêu Chiến đang nhìn mình, nói: "Em ngủ một lát trước đi."

Tiêu Chiến thu ánh mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu đáp: "Không biết tại sao, hôm nay không buồn ngủ chút nào." Anh đột nhiên nhớ ra gì đó, mím môi lại nói, "Anh có còn nhớ hồi nghỉ hè năm lớp mười hội Thẩm Nghiêu đi Châu Sơn xem mặt trời mọc, hai chúng ta không đi được không?"

Lúc đó Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trên tuyến xe buýt số 16 từ Học viện Mỹ thuật về, trông thấy ảnh bọn họ chụp bên bờ biển, ngưỡng mộ tới mức thở ngắn than dài cả đoạn đường.

Ánh tà dương màu vàng quýt xuyên qua cánh rừng xanh ngắt, khắc sâu vào trí nhớ của Tiêu Chiến như một bức tranh, Vương Nhất Bác quay sang nhìn anh, đôi mắt trong ánh sáng biến thành màu hổ phách, cậu nói: "Sau này chúng ta tự đi ngắm, thứ ta có chính là cơ hội."

"Nhớ." Vương Nhất Bác nói.

"Thẩm Nghiêu sắp kết hôn rồi." Tiêu Chiến lại nói, "Lần trước gặp được cậu ấy, cậu ấy nói đang chuẩn bị cho hôn lễ."

Bọn họ trước kia cũng được xem như một tập thể nhỏ thân thiết, cùng nhau ra ngoài chơi, cùng nhau uống rượu, cùng nhau ăn mắng, chỉ có Tiêu Chiến giống như một con thuyền đơn độc tự mình trôi dạt về phương xa.

"Ừ, cậu ấy nói với anh rồi." Vương Nhất Bác trả lời.

"Không biết những năm qua cậu ấy sống thế nào, lâu lắm không liên lạc rồi." Tiêu Chiến thở ra một hơi, "Còn có Lâm Giác, cũng không biết đã kết hôn chưa, phải rồi, nghe nói Dương Giai Giai đang làm giáo viên, nghĩ một lát thì thấy cũng khá hợp với cậu ấy......"

"Anh thì sao?" Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ngắt lại chuỗi những câu nói độc thoại của anh, Tiêu Chiến nhìn xương hàm dưới đang căng lên và đôi mắt hơi híp lại của cậu, mới nhớ ra những lời Vương Nhất Bác nói sau khi trùng phùng, và cả ánh mắt khi cậu nói chuyện, hóa ra đều đem theo một phần xa cách nào đó xuất phát từ việc tự bảo vệ chính mình, giống như lớp vảy dày trên miệng vết thương, những câu nói đó vạch ra, nghiền vỡ toàn bộ mọi thứ, đem theo nỗi đau khó mà lành.

"Vậy những năm qua anh......" Tiêu Chiến liếm liếm môi, giọng nói ngập ngừng, "Có gặp được người nào tốt không?"

Vương Nhất Bác nhìn con đường phía trước, một lát sau mới trả lời: "Nếu có thì sao?"

Tiêu Chiến cụp mi mắt xuống, đáp: "Nếu có thể gặp được người tốt thì cũng rất tốt." Anh tất nhiên không thể mong cầu Vương Nhất Bác cô độc cả mười năm, vậy thì khổ quá. Hơi ấm nhẹ nhàng lướt qua khớp ngón tay Tiêu Chiến, anh lại nói, "Em không gặp được ai tốt hơn anh nữa."

Dư Lão Tam ở cùng phòng ký túc xá từng khuyên Tiêu Chiến, cách tốt nhất để bước ra khỏi một đoạn tình cảm chính là bước vào đoạn tình cảm tiếp theo.

Tiêu Chiến từng thử, có đối tượng nào thiện cảm, anh cũng đều theo đúng quy trình đi hẹn hò với người ta, nhưng toàn chẳng gặp được mấy lần đã bắt đầu không che đậy nổi nữa. Đối phương cảm nhận được anh không yên lòng, dù cho có nhiệt tình hơn nữa thì cũng sẽ nguội lạnh thôi.

Có lần nói chuyện với một nam sinh thật sự rất tốt, là một học trưởng cùng trường đại học, đối phương học thức nho nhã, tính cách dịu dàng, cũng rất quan tâm tới cảm nhận của Tiêu Chiến, lúc đó Tiêu Chiến mới bắt đầu đi làm, thời gian thẩm tra năm thường xuyên thức rất khuya, nhưng đối phương vẫn luôn hiểu cho anh, đợi anh.

Gặp hai lần, Tiêu Chiến quyết tâm phải tiếp xúc thật tử tế với đối phương, không ngờ tới hôm lễ tình nhân, lúc bọn họ đi ngang qua rạp chiếu phim, Tiêu Chiến trông thấy chiếc poster chiếu lại cực lớn của phim "Thư Tình", trái tim được vỗ về cho êm dịu và bình thản đột nhiên đau thắt như nước biển cuộn trào.

Tiêu Chiến đứng ngây người ở đó, dường như nhớ lại đêm mưa tầm tã không có điểm tận cùng, anh và người đó đầu gối chạm nhau ngồi cuốn trong chăn cùng nhau xem phim, lòng bàn tay hơi hơi ẩm được viết xuống "100%".

Những năm tháng tươi đẹp nhất mình từng sở hữu giống như thẩm phán, tuyên cáo anh vĩnh viễn không thể thoát thân.

Vương Nhất Bác nhẹ giọng cười một tiếng, giống như đang trách cứ cũng như đang tự giễu: "Tốt nữa thì có tác dụng gì, em không phải vẫn nói bỏ là bỏ đấy thôi."

"Chỉ là quá tốt, quá tốt nên khiến em cảm thấy mình vĩnh viễn không đuổi kịp." Có thể do cảm giác chân thực của việc Vương Nhất Bác đã về bên cạnh anh dần trở nên rõ ràng, Tiêu Chiến dần dần bình tĩnh trở lại, từng câu từng chữ thổ lộ tiếng lòng, "Em cứ luôn sợ anh cảm thấy em không tốt, thế nên đang tỏ vẻ, sợ anh đột nhiên phát hiện, Tiêu Chiến không xứng đáng để thích......"

Vương Nhất Bác không nói gì, yên lặng nghe anh nói tiếp.

"Hồi nghỉ hè năm lớp 11, có một lần ở cửa hàng tiện lợi, em gặp anh với bố anh đưa Phương Niệm Luy ra sân bay, hai người đứng bên xe, em ấy đưa nước ngọt cho anh, nhìn trông hợp đôi ghê. Em biết em ấy chỉ là một cô gái bình thường bên cạnh anh, nhưng chỉ là em ấy thôi em cũng đã không so nổi. Sau này vẫn sẽ có những người tốt hơn, ưu tú hơn......"

"Ngày nhỏ cảm thấy vui vẻ là quan trọng nhất, sau đó em bắt đầu cảm thấy em sẽ trở thành khuyết điểm trong cuộc đời anh, một vết bùn nhơ. Lúc đó bố em phát hiện ra chuyện của chúng ta, ông ấy hỏi em, dù cho Vương Nhất Bác cam tâm tình nguyện vì con mà buông bỏ nhiều thứ, con có bằng lòng không?"

Giọng của Tiêu Chiến quá bình thản, khiến nó trở nên càng bi thương trong bóng đêm tĩnh mịch.

Dần dần có tiếng sóng, tầm nhìn cũng dần dần mở rộng hơn, hóa ra hơn hai tiếng đồng hồ cứ thế yên lặng trôi qua, bọn họ đã đến bên bờ biển. Đèn xe chiếu rất xa, sắc đêm cuốn theo sóng biển, từng lớp từng lớp màu đen tấp về phía bọn họ.

Tiêu Chiến xuống xe, gió biển lạnh giá thổi bay tất cả cảm xúc, thổi tới nỗi mắt anh đỏ lên, đột nhiên cảm thấy vui vẻ dễ chịu. Tóc Tiêu Chiến bay tán loạn trong gió biển, anh quay đầu lại cười nói với Vương Nhất Bác: "Chúng ta có bệnh ghê, mùa đông đến bờ biển hóng gió."

Từ lúc trùng phùng, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác trông thấy nụ cười tùy hứng và tự do như thế này của Tiêu Chiến, còn sáng hơn ngọn đèn duy nhất trong đêm đen mịt mù, đột nhiên va vào trái tim cậu, mở ra sự rung động mãnh liệt.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười, nhìn cậu đã đi đến bên cạnh mình, hai bàn tay áp lên tai anh, tiếng gió rít gào bên tai lập tức nhỏ đi rất nhiều. Hai người đứng trong gió, bốn mắt nhìn nhau.

"Vậy tại sao em còn quay lại tìm anh?" Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi, "Nếu em cảm thấy như vậy, tại sao tối qua còn muốn hôn anh?"

Tiêu Chiến chậm chạp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ đáp án cho câu hỏi này.

"Em ích kỷ, còn mặt dày." Gió rì rào thổi, tiếng Tiêu Chiến nói đã lớn hơn lúc bình thường rất nhiều.

"Nếu như vốn dĩ đã là một tên khốn, thì trước khi bị anh đá, hãy làm một vết bùn nhơ dứt khoát không buông bám chặt trên áo anh."

"Tiêu Chiến ——" Vương Nhất Bác giống như bị chọc tức đến bật cười, cuối cùng cũng lên tiếng, lông mày cậu hơi nhăn lại, vành mắt hơi đỏ, "Có phải em cảm thấy anh bị ngốc không?"

Tay cậu véo lên vành tai Tiêu Chiến, giống như báo thù mà dùng lực kéo một cái.

"Nếu ai cũng tốt hơn em, tại sao anh phải nhớ nhung em suốt mười năm không quên chứ."

Tiêu Chiến cảm thấy miệng núi lửa nơi đầu trái tim đang không ngừng trào ra nham thạch, rõ ràng trong gió biển của tháng mười hai, lại nóng tới mức muốn chôn vùi cả thế giới. Anh nhắm mắt lại, hôn nhau với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác hôn vừa gấp gáp vừa dữ dằn, giống như ngày mai thế giới sẽ bị hủy diệt vậy. Nhưng hơi thở và nhiệt độ của cậu vẫn quen thuộc như thế, khiến Tiêu Chiến phút chốc bàng hoàng, hóa ra bọn họ vẫn còn ở ngày hôm qua, đợi một cảnh bình minh mà năm mười bảy tuổi vẫn chưa xem được, xoay người một cái liền đi tới giây phút này.

Những nỗi lòng nhỏ bé được giấu kín bấy lâu xen lẫn vào nhau, đan thành một tấm lưới cực kỳ lớn, ùn ùn kéo đến bao trùm lấy bọn họ.

Những năm tháng ngu si khờ dại, tự mua dây buộc mình, hóa ra trước giờ không chỉ trói buộc mỗi mình anh.

Đang là mùa ít khách, khách sạn ven biển có rất nhiều phòng trống. Có thể do đã vào trong nhà, Tiêu Chiến cảm thấy khuôn mặt bị gió biển thổi đông cứng của mình bắt đầu nóng lên.

Anh và Vương Nhất Bác vờ như vô ý trốn khỏi cái nhìn hiếu kỳ của em gái trực quầy lễ tân, cảm giác căng thẳng vẫn bổ nhào đầy thân thể ngay sau khi hai người lật tay khóa trái cửa.

Vương Nhất Bác lại hôn lấy anh, môi lưỡi nóng bỏng giống như ngọn lửa, sáng chói như muốn thiêu rụi anh.

Thoát khỏi đêm đen, Tiêu Chiến lại trở nên căng thẳng bất an, dáng vẻ tay chân lóng ngóng giống như con vật săn vừa bị người ta bắt được, hoàn toàn không nhớ ra người lúc nãy ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác hỏi cậu "có làm không" là chính mình.

"Trốn cái gì?" Vương Nhất Bác một tay túm lấy cổ tay anh, trong khoảnh khắc môi lưỡi hé mở vẫn không quên cười nhạo, "Tối qua lúc hôn anh không phải là to gan lắm à?"

"Không trốn." Mặt Tiêu Chiến đỏ lên một cách đáng ngờ, "Đi tắm trước đã."

Phòng tắm cũng tổng cộng chỉ to có thế, không khí vốn dĩ đã ái muội, cộng thêm hơi thở gấp gáp không thể nào đè nén, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, cũng gần như có thể nhìn thấy ánh sáng màu hồng đào dưới sự che phủ của lông mi.

Vương Nhất Bác đè lên anh từ phía sau, khóa chặt toàn bộ cơ thể anh trong lòng mình, tay nắm lấy vật đằng trước của anh.

Động tác của cậu nhanh dần, Tiêu Chiến có chút không kiểm soát được sức lực, tay chống lên tường sứ, cảm giác tiếp xúc lạnh lẽo và sự thân mật nóng bỏng quanh thân hình thành nên giây phút đối lập, kích thích anh một trận. Tiêu Chiến ngửa đầu lên rên một tiếng, bắn ra ngoài.

Anh mệt mỏi tựa vào lòng Vương Nhất Bác, cả người đều là bọt xà phòng chưa giội sạch và những giọt nước đang không ngừng chảy xuống, giống như một con cá mắc cạn vậy.

Hai người không nói bất cứ lời nào, Vương Nhất Bác bóp mặt anh kéo anh quay đầu lại, tiếp tục cái hôn triền miên.

Tiêu Chiến cảm thấy chắc cả đời này mình cũng không quên được mùi sữa tắm của khách sạn này. Anh và Vương Nhất Bác đều được bao trùm trong mùi hoa nhài không có gì bình thường hơn, anh quỳ trên giường, điều hòa rất ấm, gel bôi trơn dưới thân lại rất lạnh.

Cảm thấy xấu hổ và căng thẳng hơn cả việc làm tình, chính là quá trình chờ đợi. Sống lưng anh căng thẳng ưỡn cong, mông hơi hơi vểnh lên, phối hợp với sự ra vào của ngón tay Vương Nhất Bác.

Một lúc sau, Tiêu Chiến quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi người sau lưng: "Được chưa?"

Vương Nhất Bác không đếm xỉa tới sự thúc giục của anh, giọng điệu cảnh cáo nghe không ra tốt xấu: "Có phải em muốn đau chết không?"

Tiêu Chiến quay người lại, đối mặt với cậu, cuốn lấy cổ người ta áp mình lên hôn: "Là anh, đau chết cũng được."

Con ngươi của người trước mặt đột nhiên biến đổi, túm lấy đùi anh liền kéo về phía trước. Tiêu Chiến còn chưa kịp kinh hô đã bị đỉnh vào trong, mới vào một đoạn đã khó chịu muốn chết, cảm giác vừa xa lạ vừa kỳ quái đó giống như đang bò lên toàn bộ xương cốt toàn cơ thể anh.

Là thật sự rất đau, Vương Nhất Bác nói không sai, Tiêu Chiến nhăn mày nghĩ, đau muốn chết.

Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy eo anh, mạnh mẽ siết chặt, vào càng sâu hơn, cậu ghé sát bên tai Tiêu Chiến, giọng nói trầm thấp nhẹ như bay: "Nhịn lấy."

Cảm giác đau đớn cùng sự thỏa mãn ngập trời xông thẳng tới đỉnh đầu, chỉ cần nghĩ tới là Vương Nhất Bác, là Vương Nhất Bác mà anh nhung nhớ mười năm, là Vương Nhất Bác đã từng vô số lần có được lại mất đi trong mộng, Tiêu Chiến liền cảm thấy linh hồn của anh lần đầu tiên được hoàn chỉnh.

"Chịu nổi không?" Vương Nhất Bác đè lên vai anh hỏi. Cậu bắt đầu cử động, giọng của Tiêu Chiến đã biến nhịp, anh không thể khống chế mà rên rỉ mấy lần, tiếng vừa nhỏ vừa nhẹ, giống một chú mèo con còn chưa đầy tháng.

"Đừng, đừng ra ngoài." Cảm giác thấy Vương Nhất Bác có xu thế rút ra, Tiêu Chiến quặp lấy eo cậu ấn vào trong, "Không được đi......"

Chân và lưng của anh đều căng cứng, giãy giụa loạn xạ, cổ chân nhỏ như một cây trúc xinh đẹp bị Vương Nhất Bác nắm trong lòng bàn tay, nắm thật chặt.

"Không đi."

Cảm giác cao trào lại lần nữa đến gần, bọn họ hôn nhau giống như đang mất đi oxy vậy.

Khóe mắt Tiêu Chiến nổi lên tầng đỏ không thể nào rút xuống, anh ngồi trên người Vương Nhất Bác, cúi đầu xuống hôn lên chiếc yết hầu nhô lên của cậu, giọng nói vừa mềm vừa nhẹ: "Em không muốn đi đâu hết, anh làm chết em đi."

Không biết qua bao lâu, sắc trời cũng dần sáng, chiếc điện thoại vừa mới cắm sạc của Tiêu Chiến bật được máy, nhảy ra một đống tin nhắn công việc vẫn chưa đọc.

Tiêu Chiến đang bị ấn lên gối thao, đuôi mắt liếc thấy thế liền nhấc cánh tay lên, gạt nó rơi thẳng từ trên gối xuống, điện thoại rơi lên thảm trải sàn, kêu lên một tiếng "cộc" trầm đục.

Đi về con mẹ nó nhân gian.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net