Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn cách bờ biển rất gần, lúc thủy triều lên, Tiêu Chiến thậm chí còn nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ.

Sau khi tỉnh dậy, Tiêu Chiến đối mặt với chiếc trần nhà lạ lẫm ngây người một lúc lâu. Tầm mắt vừa định di chuyển xuống dưới, một bàn tay lại đưa tới phủ lên trán anh.

Tiêu Chiến động đậy, quay đầu sang nhìn, xuyên qua kẽ tay đối mắt với người ấy. Vương Nhất Bác ngồi tựa trên giường, chỉ mặc mỗi một bộ quần áo trong mỏng dính, điện thoại úp trên chăn, hạ mắt xuống nhìn anh.

"Khó chịu không?" Trước lúc Vương Nhất Bác rút tay về, còn dùng ngón tay vuốt ve má anh một chút. Tiêu Chiến mở to mắt, giống như một chú mèo đang bị chải lông, thấy Vương Nhất Bác chăm chú nhìn mình, có chút ngây ngốc nói: "Không khó chịu."

Nói thì bảo không khó chịu, vừa mở miệng giọng cũng khàn hơn mấy phần, rặt một vẻ phóng túng quá độ. Tiêu Chiến có chút xấu hổ hắng giọng lại hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Sắp sang chiều rồi." Vương Nhất Bác nhét cánh tay thò ra ngoài của anh vào lại trong chăn, tầm nhìn bị chăn che khuất, Tiêu Chiến hình như trông thấy độ cong trên khóe môi cậu đã dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "Anh ra ngoài một lát, tiện mua ít đồ ăn, em ngủ thêm lúc nữa đi."

Tiêu Chiến theo bản năng muốn ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện toàn thân đều đau nhức. Vương Nhất Bác còn chưa đi được hai bước, nghe thấy tiếng động lại quay đầu lại nhìn anh: "Sao thế?"

Tiêu Chiến cũng không biết mình bị làm sao, anh chống tay lên mép giường ngồi dậy, tìm dép lê khắp sàn nhà, mắt đảo tròn tìm kiếm lý do: "Điều hòa, điều hòa hơi lạnh, em chỉnh cao lên chút."

Người anh bọc trong một chiếc áo phông của Vương Nhất Bác, chiếc áo được lấy ra từ vali hành lý được chuẩn bị cho những chuyến công tác thường ngày trong cốp xe. Đi lại thì vẫn đi lại được, chỉ có điều tối qua quả thực hơi quá đà, Tiêu Chiến vừa vội vàng đi hai bước, chân không có lực một cái đã bổ nhào về phía trước.

May mà Vương Nhất Bác ở ngay đằng trước, lập tức đón lấy anh vào lòng.

Tai Tiêu Chiến lập tức đỏ ửng lên, anh không biết tại sao mình lại có thể làm thành bộ dạng này. May mà Vương Nhất Bác không nói gì, một tay đỡ anh đứng vững, một tay ấn bảng điều khiển điều hòa trên tường.

Không khí lại lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt Tiêu Chiến rơi xuống vị trí dưới cổ Vương Nhất Bác, vừa nãy lúc đỡ anh dậy, cổ áo của Vương Nhất Bác bị kéo lệch đi một chút, lộ ra một vết răng rõ ràng trên xương quai xanh. Tất cả mọi thứ tối qua giống như chiếu phim vậy, lần lượt xuất hiện trước mắt anh, yết hầu Tiêu Chiến phát khô, vội vàng liếc mắt sang chỗ khác.

Vương Nhất Bác quay đầu lại, trông thấy Tiêu Chiến - người có dáng vóc cao như vậy, lại vì xấu hổ mà đỏ từ mặt tới tai, tưởng anh đi không vững nên thấy mất mặt, nén lại cảm giác muốn cười, đỡ lấy vai anh đi ngược lại: "Vẫn là nằm thêm lúc nữa đi."

Tiêu Chiến "ừm" một tiếng, bị nhét nằm lại vào trong chăn, tóc bị đè cho tán loạn vẫn không biết. Anh thò tay ra khỏi chăn, túm lấy tay áo Vương Nhất Bác, giọng điệu rầu rĩ nói: "Đợi lát nữa cùng nhau đi đi, hoặc là......" Anh chớp chớp mắt, nói, "Gọi đồ ăn bên ngoài."

Có ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong, chắc sắc trời bên ngoài cũng đã sáng rõ. Nhưng trong phòng tắt điện, chỉ có đèn tường chiếu sáng, hiện ra giống như một đêm đông ấm áp. Vương Nhất Bác hạ mắt xuống nhìn anh một giây, đáp một câu "Được" rồi quay người lại ngồi xuống giường.

Vương Nhất Bác nửa nằm nửa ngồi, không làm gì cả, một tay gối sau đầu ngây người nhìn lên trần nhà.

Buổi sáng hơn chín giờ cậu đã dậy rồi, nhưng vẫn luôn ở trong trạng thái cảm thấy không được chân thực lắm. Vừa tới ban ngày, cảm giác chua xót và đau đớn không trông thấy trong màn đêm bị ánh mặt trời soi sáng, chỉ vừa trải ra trong không khí đã lộn xộn quấn thành một mớ bòng bong.

Một lát sau, cậu ngoảnh đầu sang nhìn Tiêu Chiến đang nhắm mắt. Người này nằm trọn trong chăn, hơi thở rất nhẹ, lông mi nhẹ nhàng rung lên, cổ và sống lưng đều căng cứng, vừa nhìn đã biết là tư thế khó chịu không ngủ được. Vương Nhất Bác đưa tay kiểm tra gió điều hòa thổi ra một chút, nhẹ giọng hỏi: "Không ngủ được à?"

Tiêu Chiến giống như đang giả vờ ngủ bị người ta vạch trần, rầu rĩ hỏi: "Sao anh nhìn ra thế?"

Vương Nhất Bác đáp: "Cả người em đều căng cứng."

Tiêu Chiến sờ sờ mũi, nói: "Hơi lạnh, cổ cũng không thoải mái."

Vương Nhất Bác có chút không yên tâm lại đưa tay ra đặt lên trán anh kiểm tra lần nữa, tay cậu rất ấm, giống như có một chiếc bếp lò nhỏ trong cơ thể vậy, vĩnh viễn đều tỏa nhiệt, gió mùa đông cũng thổi không lạnh được. Khiến Tiêu Chiến nhớ lại, lúc còn học cấp ba Vương Nhất Bác đã mặc rất ít, dù cho sau đó dưới sự giám sát của Tiêu Chiến cũng đã mặc áo lông dày, nhưng bóng lưng thiếu niên phong phanh và gầy yếu vẫn có thể khiến anh vừa nhìn một cái đã nhận ngay ra trong đoàn người tấp nập.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn mặc cho Vương Nhất Bác kiểm tra xem mình có sốt hay không, anh chầm chậm chớp mắt một cái, hỏi: "Anh có ngủ không?"

Nét mặt anh dịu dàng và ngây ngô, không có bất cứ sức công kích nào, bởi vì cổ họng khàn chỉ có thể dùng âm gió để nói chuyện, khiến Vương Nhất Bác dường như chớp mắt liền quay về căn phòng có chiếc điều hòa rách nát ở trại tập huấn Nam Kinh năm đó, Tiêu Chiến sợ lạnh, ngày nào cũng đều cuộn mình nằm trong lòng cậu ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy hai người nằm dạng cả tay chân, nhưng Vương Nhất Bác vẫn luôn quàng một cánh tay dưới cổ Tiêu Chiến để anh gối đầu lên.

Vương Nhất Bác chấp nhận số phận "ừm" một tiếng, trước lúc lật chăn ra nằm vào trong, cậu cầm điện thoại lên gõ chữ, Tiêu Chiến nhấc mí mắt lên yên ắng nhìn cậu, bắt được một chữ "họp" trên màn hình, hơi mơ hồ cảm thấy lạc lõng. Bọn họ đến nơi đây, ngày nghỉ này đã là anh len lén rút trộm ra, không tính được tính mất mà sảng khoái một trận, sau khi quay về hiện thực quan hệ liệu có lại lạnh lùng như trước kia không, trong lòng Tiêu Chiến không hề có bất cứ tính toán nào.

Đúng lúc anh đang suy nghĩ miên man, Vương Nhất Bác đã gõ chữ xong, kéo mở chăn ra.

Bàn tay cậu vẫn gối sau đầu, nhắm mắt lại, không nhanh không chậm nói: "Anh nói với Lauren rồi, không đổi người, đổi người anh sẽ hủy hợp đồng."

Tiêu Chiến bấy giờ mới nhớ ra chuyện này, lúc anh tâm tàn ý lạnh đã đưa ra quyết định rút khỏi dự án của Infi, không ngờ lại lần nữa xảy ra thay đổi chỉ trong vòng một ngày. Anh mím môi lại, mắt chớp chớp hai cái, vậy mà lại cảm nhận được vài phần tính khí trẻ con trong lời nói của Vương Nhất Bác, điều này khiến anh cảm nhận được chút vui mừng phấn khích.

Còn chưa kịp nói gì, chiếc điện thoại trên thảm trải sàn đã rung lên, quả không ngoài dự đoán, là Lauren, chị trước tiên quan tâm Tiêu Chiến một hồi, sau đó mới khéo léo thuật lại lời của Vương Nhất Bác.

Trong điện thoại tiếng chị nghe có chút phiền não: "Vốn dĩ dự án này là em làm thay chị, bây giờ bên đó nói nhất định phải là em, chị chỉ đành đến nhờ em thôi...... Dự án mà sếp đích thân đàm phán không thể để hai chúng ta làm hỏng được."

Cổ họng vẫn còn khàn, Tiêu Chiến chỉ "ừm ừm" hai câu, Lauren nghe giọng anh thả lỏng, lại an ủi nói: "Đổi sang một góc độ khác mà nghĩ, đây cũng là sự công nhận của khách hàng đối với em đúng không......"

Tiêu Chiến quay mặt lại, trông thấy Vương Nhất Bác đang nhắm mắt, không biết là ngủ rồi hay đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh ngồi thẳng người dậy, nói với đầu bên kia điện thoại: "Không sao, vốn dĩ muốn đi cũng là vấn đề của em. Infi em tiếp tục làm, chị cũng đừng lo nữa, trừ khi người ta đuổi em......em cũng không đi."

Lông mi Vương Nhất Bác động đậy một chút, Tiêu Chiến trông thấy cậu mở mắt, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Đuổi em em cũng không đi."

Sau khi cúp máy, Tiêu Chiến nhấc tay lên tắt chiếc đèn đêm kia đi, căn phòng lần nữa rơi vào một mảng yên tĩnh như giữa đêm đen. Tiêu Chiến chui vào trong chăn, ánh sáng tối tăm, anh không nhìn rõ biểu cảm của Vương Nhất Bác, chỉ nghe thấy cậu nói: "Qua đây một chút."

Cánh tay ấm áp luồn qua cổ anh, giúp anh lấp đầy bộ phận trống trơn phía dưới cổ. Trái tim Tiêu Chiến tê dại một trận như vừa có luồng điện chạy qua, anh thuận thế lăn sang, cong người chui vào lòng Vương Nhất Bác.

Điều hòa hình như cuối cùng cũng đã ấm, Tiêu Chiến cảm thấy vành tai mình cũng đã bị đốt cho đỏ ửng, may mà bốn phương đều không có ánh sáng, sẽ không bị ai trông thấy. Rõ ràng chuyện quá đáng hơn cũng đã làm rồi, Tiêu Chiến không biết tại sao mình lại vì động tác gập cánh tay lại ôm chặt lấy đầu mình của Vương Nhất Bác làm cho căng thẳng không thôi.

Anh có chút không biết nên làm thế nào, giống như một chú mèo con quay về căn nhà cũ xa cách đã lâu, nhìn đông ngó tây, cứ cảm thấy rất xa lạ, lúc sực tỉnh lại giống như tất cả đều không thay đổi. Tai Tiêu Chiến dán lên xương quai xanh của Vương Nhất Bác, anh nghe thấy tiếng trái tim đập rất có lực trong lồng ngực đối phương, Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Vương Nhất Bác, tim anh đang đập này."

Giọng nói của Vương Nhất Bác truyền tới từ đỉnh đầu, cậu giận dỗi nói: "Anh cũng đã chết đâu."

Tiêu Chiến vui vẻ, nhưng miệng vẫn không quên mê tín: "Phì phì phì —— đừng có nói linh tinh."

Anh hình như thật sự có chút buồn ngủ, ngáp xong một cái liền không nói nữa, không lâu sau, tiếng thở đã bắt đầu đều đều kéo dài.

Tay kia của Vương Nhất Bác mò lấy điện thoại, mặt không biến đổi mà gõ chữ: "Nhà có việc gấp, không thể tham gia cuộc họp qua điện thoại lúc hai giờ, xin lỗi." Cậu gõ chữ xong, cầm điện thoại trong tay xoay một vòng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Tiêu Chiến ngủ rất yên ổn, buổi trưa lúc Vương Nhất Bác dậy trông thấy anh đang nhíu mày, giống như đang nằm mơ thấy ác mộng vậy, nhưng bây giờ cảm giác bất an đó hình như đã biến mất, có một khoảnh khắc như vậy, giống như đã quay về thời học cấp ba.

Thông qua khe hở dưới rèm cửa, quầng sáng nho nhỏ theo tiếng thủy triều được đẩy vào trong phòng nhiều hơn, trong căn phòng có ánh sáng tối tăm, Vương Nhất Bác hạ mắt ngắm nhìn Tiêu Chiến đang yên tĩnh ngủ say trong lòng, động tác rất nhẹ nhàng ôm anh chặt thêm một chút, sau đó nhắm mắt lại hôn một cái lên trán anh.

Lần này Tiêu Chiến tỉnh dậy đã sắp bốn giờ chiều rồi. Lúc tỉnh dậy đã đói quá mức, cả người đều như muốn rụng rời cả ra. Nhưng bọc từng lớp từng lớp quần áo lên, vừa đi ra khỏi cửa khách sạn, gió biển mang theo vị mặn đã ập đầy tới trước mặt, Tiêu Chiến vẫn cảm nhận được một trận sảng khoái thanh tỉnh.

Anh đã rất lâu mới có cảm giác "đang sống" như thế này.

Bãi biển này cũng được coi là một cảnh đẹp, nhưng một là không phải điểm lôi cuốn, hai lại không phải mùa du lịch, trên bãi cát chỉ có vài du khách đang lác đác đi lại. Đi về phía ven đường một chút, người trong quán ăn cũng không nhiều, những con cá biển bơi qua bơi lại trong chiếc bể thủy tinh ngoài cửa, cua biển mai thoi bò ra bên ngoài cũng chẳng ai để ý.

Vương Nhất Bác quét mắt một vòng, hỏi: "Muốn ăn gì?"

Tiêu Chiến liếm liếm môi nói: "Muốn ăn hải sản."

Vương Nhất bác quay đầu lại, trông thấy ánh mắt Tiêu Chiến đang di chuyển theo con cua biển có mai hình thoi kia, rất cạn lời đưa tay ra, kéo đầu anh về, nói: "Cái dạ dày này của em bây giờ không thích hợp ăn hải sản."

Tiêu Chiến bấy giờ mới phản ứng ra, anh lầm bầm "ồ" một câu, có chút không biết nên tả thế nào, nói: "Anh hiểu ghê......"

"Đây là kiến thức phổ thông có được không hả." Vương Nhất Bác lại nhìn anh một cái, cả mặt không hiểu kiểu gì, "Học sinh cấp ba cũng biết."

Cuối cùng vẫn ăn cháo hải sản, nửa ngày mới múc được một thìa, thổi nguội rồi mới dám đưa vào miệng. Có thể do lâu không ăn gì, cháo lại có mùi vị tươi ngon, Tiêu Chiến ăn mấy thìa lại bắt đầu ngẩng đầu nhìn sang Vương Nhất Bác đang yên lặng ngồi bên phía đối diện ăn cháo, đột nhiên bắt đầu ngốc nghếch vui vẻ.

Rõ ràng anh không cười ra tiếng, nhưng Vương Nhất Bác chẳng cả ngẩng đầu đã hỏi anh: "Cười gì?"

Hơi nóng mờ mịt, mặt Tiêu Chiến vì ăn cháo mà đỏ lên mấy phần, anh nhỏ giọng nói: "Ngon ghê í, ngon ghê."

Ăn xong ra ngoài, gió biển lớn dần lên, có điều may mà ăn một nồi cháo nóng, cả người Tiêu Chiến từ trên xuống dưới đều rất ấm áp. Bọn họ đi về phía bên bãi cát, ánh chiều vừa hay bắt đầu ngả màu.

Trong gió biển, Tiêu Chiến híp mắt lại nói: "Nói là muốn xem bình minh, lại không xem được." Anh tự mình lẩm bẩm, "Vậy thì xem hoàng hôn đi, hoàng hôn cũng rất đẹp, tiếc là thời tiết hôm nay không được tốt lắm......"

Vương Nhất Bác không để ý đến anh, Tiêu Chiến liền có chút hốt hoảng vội vã quay đầu lại nhìn cậu, Vương Nhất Bác đang ngây người nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh, thấy người này quay đầu lại liền hỏi: "Sao thế?"

Ánh chiều tà chiếu tới, vừa hay chiếu cho đôi mắt của Tiêu Chiến càng nhạt màu, anh chớp mắt một cái, nói: "Anh không để ý đến em, em tưởng anh đổi ý rồi."

Tóc Vương Nhất Bác bị gió biển thổi cho bay tán loạn, cậu vô thức nhíu mày lại, không hiểu hỏi: "Đổi ý cái gì?"

Bọn họ đi vào bãi biển, lớp cát mềm mại được dẫm dưới gót chân, có ảo giác như đang đi trên mây vậy. Tiêu Chiến nói: "Đổi ý cho em cơ hội, đang nghĩ xem làm thế nào để đá em đi......"

Vương Nhất Bác thở ra một hơi rất nặng, sắc mặt bất ngờ, quay đầu lại hỏi: "Tiêu Chiến, là ai không cần ai thế?"

Cậu đút tay vào trong túi áo, quay người định bỏ đi, Tiêu Chiến đứng ngây người tại chỗ một giây, vội vàng chạy theo ôm chặt lấy người ta, trái một cái phải một cái dỗ dành: "Đừng đừng đừng...... Em em em......là em sai rồi."

Sức của Vương Nhất Bác rất lớn, giãy giụa hai cái liền muốn đi về phía trước, Tiêu Chiến vẫn ôm chặt không chịu buông tay.

Thấy Vương Nhất Bác không cử động nữa, Tiêu Chiến mới nói: "Bây giờ anh đối xử với em thế nào cũng được."

Cằm Tiêu Chiến gác ngay trên vai Vương Nhất Bác, cậu ngẩng đầu liền có thể trông thấy bờ mi đang rung rung của Tiêu Chiến, đối phương ngước mắt lên, bọn họ cứ thế đối mắt nhìn nhau trong cơn gió biển lạnh giá.

Ánh mắt này dường như đi qua mười năm, sự tức giận trước kia bị lắng đọng thành hận thù, sau đó lại bị bão táp mưa sa chôn vùi, giấu ở nơi Vương Nhất Bác tưởng rằng cả đời này cũng không trông thấy nữa.

Lúc trùng phùng, đống hận thù này bị đào ra, lần nữa trông thấy ánh mặt trời, Tiêu Chiến lại thổi tới một trận gió, dường như muốn thổi chúng tan đi, thổi thành cát bụi, thành sỏi đá, thổi thành tàn tro, thổi vào biển, vào núi, thổi đến một nơi thật sự không tìm thấy nữa, chỉ còn lại một trái tim bị móc đến rỗng tuếch của cậu mà thôi.

Vương Nhất Bác quả thực một cơn tức giận dồn lên tới đỉnh đầu, nhưng lại không biết đang giận dỗi ai.

Cậu đưa tay lên gỡ tay Tiêu Chiến ra khỏi người mình, quay đầu đi, một lúc lâu sau mới rầu rĩ không vui nói: "Thế em biểu hiện cho tốt."

Tiêu Chiến vui tới mức như muốn bay lên, ánh mắt anh quét một vòng, trông thấy đằng trước có một cô bán hoa hồng, vội vàng vỗ vỗ Vương Nhất Bác nói: "Anh đợi em một tí nhá."

Trên bãi biển chẳng còn mấy người, trong chiếc sọt của cô bán hoa cũng chỉ còn sót lại mỗi một bông. Tiêu Chiến thấy cô đang định chào hàng với một đôi tình nhân bên cạnh, vội vàng chạy bước nhỏ qua, chỉ sợ bị người ta giành mất.

Anh đi đường cũng đã uốn a uốn éo, lúc chạy chỉ thiếu chút loạng choạng mà vấp chân vào nhau, Vương Nhất Bác đứng sau lưng anh theo bản năng định đưa tay ra kéo, Tiêu Chiến lại quay đầu lại, ngốc nga ngốc nghếch nói với Vương Nhất Bác: "Em không sao......"

Có thể do là bông hoa cuối cùng còn sót lại trong sọt, bông hoa hồng đó trông cũng chẳng ra làm sao, nở quá rộ, những cánh hoa xung quanh đã đỏ tới mức đậm màu. Lúc Tiêu Chiến cầm bông hoa đó quay trở về, cúi đầu nhìn đi nhìn lại, còn ngửi ngửi như một con động vật nhỏ, nói với Vương Nhất Bác: "Bông này không đẹp, không tặng anh nữa, lần sau tặng anh bông đẹp hơn."

Vương Nhất Bác nhận lấy bông hoa trong tay anh nhìn một cái, nói: "Đúng là không đẹp, chỉ cần lấy giấy nhựa bọc bên ngoài ra là cánh hoa sẽ rụng hết."

Tiêu Chiến lại dẹt miệng, sáp tới nhìn tới nhìn lui, ngụy biện rằng: "Cũng không tệ đến mức đấy, vẫn đẹp mà."

Vương Nhất Bác nói: "Hoa hồng mà công ty anh tặng cho khách hàng ngày lễ tình nhân còn đẹp hơn cái này."

Tiêu Chiến không vui rồi, quay đầu lườm cậu một cái, đem hoa hồng giấu trong áo khoác của mình, kéo khóa lên không cho cậu xem nữa.

Vương Nhất Bác kéo anh lại, hỏi: "Không phải là tặng anh à?"

Tiêu Chiến che chở bông hoa trong lòng, nói: "Không cho anh nữa, không phải là anh không cần à, lần sau mua cho anh bông đẹp hơn."

Vương Nhất Bác động tay kéo khóa áo Tiêu Chiến ra: "Ai bảo anh không cần chứ."

Tiêu Chiến cười tránh đi, lại bị túm cổ tay kéo lại.

Hoàng hôn toàn bộ đều chìm xuống, dung hòa thành một thể với nước biển. Bọn họ đứng trong gió, đứng cách một bông hoa hồng hôn nhau.

Ánh sáng dần dần tối đi, hai đứa trẻ đang dùng nhánh cây vẽ bừa trên bờ cát cũng bị người lớn dắt về, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác men theo bãi biển chầm chậm đi về.

Đi qua bức tranh nguệch ngoạc đó, Tiêu Chiến lưu luyến nhìn thêm một cái, ánh mắt người bên cạnh ngưng đọng lại một giây, anh nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi: "Tiêu Chiến, tại sao lại không vẽ nữa?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net