Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm tiễn Vương Nhất Bác đến sân bay đi trại đông tập huấn, lúc Tiêu Chiến đi từ sân bay về nhà mới vừa sáng sớm.

Anh không mang điện thoại và ví, may mà có tiền mặt Vương Nhất Bác nhét cho mình, trên đường gọi xe về nhà, Tiêu Chiến bọc trong chiếc áo khoác lông của Vương Nhất Bác, cảm thấy mình thật ngốc nghếch, cũng vô duyên vô cớ cảm thấy rất hạnh phúc.

"Đợi anh về rồi đưa em đi thi năng khiếu mỹ thuật, được không?" Hơi nóng khi Vương Nhất Bác nói câu này hình như vẫn còn vương vấn bên tai, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, cảm nhận được ánh nắng mùa đông chiếu lên mí mắt mình, rất ấm áp, giống như được sống lại vậy.

Anh không trực tiếp về nhà mà gọi xe đến nhà cô Ôn - người đã dạy anh vẽ từ nhỏ, mượn cô một ít tài liệu ôn tập chuẩn bị thi, còn nói chuyện với cô một lúc. Cô Ôn ít nhiều cũng biết tình hình của Tiêu Chiến, an ủi anh rằng: "May mà hồi lớp 11 em có tham gia học được một thời gian, nền móng lại tốt, mấy ngày này chăm chỉ luyện tập vẫn rất có hi vọng đấy."

Lúc rời đi, Tiêu Chiến thật lòng thật dạ ôm cô Ôn một cái, bắt đầu từ lúc cô bắt đầu lên lớp ở Dream City, năng khiếu hội họa của Tiêu Chiến đều do cô và Thư Tịnh một tay chỉ dạy.

Nói cảm ơn tới cả trăm nghìn lần, Tiêu Chiến tung tăng ôm đống tài liệu về nhà, vừa mới tháng hai, cây liễu đương nhiên vẫn chưa mọc mầm. Nhưng lúc đi qua đầu ngõ, Tiêu Chiến đứng ngây người ở đó rất lâu, cứ cảm giác có thể trông thấy một vài nốt xanh xanh trên cành liễu.

Hôm đó là thứ bảy, nhưng dạo gần đây Tiêu Tuấn Ninh toàn không có ở nhà. Tiêu Chiến trông thấy có hai cuộc gọi trong danh sách gọi nhỡ của mình, đang gọi lại thì lại thấy bị cúp máy, bèn không để ý nữa, vẽ tranh một lúc, lại làm thêm hai tờ đề, gần đến trưa, điện thoại của Tiêu Tuấn Ninh mới lại gọi tới.

Tiêu Chiến tưởng ông muốn hỏi xem buổi sáng mình đã chạy đi đâu, nhưng Tiêu Tuấn Ninh hoàn toàn không nhắc tới chuyện này, giọng ông nghe trong điện thoại trầm thấp hơn mức bình thường, ông nói: "Chiến Chiến, đến bệnh viện thành phố một lát, đến thì gọi điện thoại cho ba."

"Sao thế?" Tiêu Chiến nghe thấy hai chữ "bệnh viện", hốt hoảng tưởng rằng ông nội đã xảy ra chuyện, nhưng phục hồi tinh thần lại, ông nội là quân nhân xuất ngũ, có bảo hiểm y tế tốt nhất ở Trùng Khánh, ở đó còn có bác cả của Tiêu Chiến, dù cho sức khỏe có vấn đề thì cũng không đến nỗi vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Hàng Châu.

Tiêu Tuấn Ninh không đáp, Tiêu Chiến liền không truy hỏi thêm nữa, luống cuống tay chân mặc quần áo rồi xỏ giày, hỏi: "Con có cần mang gì không?"

Thời gian lâu như vậy, Tiêu Chiến vẫn nhớ như in mùi vị trong bệnh viện thành phố, mùi nước sát trùng và mùi thuốc nồng nặc, tràn ngập hơi thở bệnh tật. Những người đang xếp hàng lấy số cuối tuần đứng chen chúc một chỗ, đông nghịt một mảng, khiến Tiêu Chiến nhớ lại sự yên tĩnh trong cuộc điện thoại của Tiêu Tuấn Ninh, một cảm giác lo sợ dần dần nuốt gọn trái tim.

Bấy giờ, anh trông thấy Tiêu Tuấn Ninh, Tiêu Tuấn Ninh bước tới ôm lấy vai anh đi ra bên ngoài. Đi tới tòa nhà nội trú ở bên cạnh, bọn họ không đi thang máy mà leo từng bậc từng bậc cầu thang. Lớp 12 bận rộn, Tiêu Chiến đã rất lâu không ăn cùng Tiêu Tuấn Ninh một bữa cơm tử tế, không phát giác ra gần đây ông đã tiều tụy đi không ít, mùa đông không nhìn ra cơ thể gầy đi bao nhiêu, nhưng ông quả thực đã gầy, đến xương gò má cũng hơi hơi gồ ra ngoài.

Ở nhịp cầu thang từ tầng hai rẽ lên tầng ba, Tiêu Chiến một phát túm lấy cánh tay Tiêu Tuấn Ninh, hỏi: "Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Tuấn Ninh thở dài một hơi, có vẻ dường như muốn sờ soạng quanh người tìm thuốc lá, lại nhớ ra đây là tòa nhà nội trú của bệnh viện, Tiêu Chiến nhìn ông, phát hiện những nếp nhăn trước kia chỉ khi cười mới lộ ra nay đã hằn sâu trên khuôn mặt bố. Ông xoa mặt một cái, nói: "Là mẹ con."

Ông đẩy Tiêu Chiến đang đờ đẫn ngây người đi về phía trước, đến tầng ba mới dừng lại, nói nốt nửa vế sau: "Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối rồi."

Tiêu Chiến kinh sợ tới mức nửa câu nói cũng không thốt ra nổi, anh đứng ngây ngốc tại đó, không bao lâu đã cảm nhận được tai mình đang ù lên.

Tòa nội trú im ắng tĩnh mịch, thi thoảng có tiếng xe lăn lăn bánh chạy qua, có tiếng nói chuyện của người nhà bệnh nhân, nhưng đều giống như bị ngăn cách ở thế giới bên ngoài, rất nhanh, anh cảm thấy máu nóng khắp cơ thể mình đều đang bị rút cạn, cả người lạnh tới mức muốn run lên, anh lặp lại từng chữ từng chữ, giống như không hiểu được ý nghĩa của mấy chữ này: "Ung thư dạ dày? Giai đoạn cuối?"

Thư Tịnh ngủ không sâu, Tiêu Chiến chỉ mới sợ sệt đứng bên giường chốc lát bà đã tỉnh dậy, đối diện với ánh mắt bi thương tới mức đờ đẫn của Tiêu Chiến, bà rất nhanh đã sốt ruột, vội vàng quay đầu sang nhìn Tiêu Tuấn Ninh, đau khổ nói: "Sao anh lại đưa thằng bé tới đây......"

Có thể do ban nãy nhìn vẫn chưa có cảm giác chân thực lắm, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thư Tịnh đem theo âm gió khàn khàn, Tiêu Chiến giống như đột nhiên sực tỉnh lại, hai ba bước đã đi đến bên đầu giường, hai mắt đã đỏ ửng, hai mẹ con đã hơn một năm không gặp bốn mắt nhìn nhau, không nói nổi bất cứ câu gì, Tiêu Chiến phủ vai xuống, bò lên cánh tay Thư Tịnh khóc nức nở.

Cánh tay Thư Tịnh cũng tiêm chọc không ít, xanh xanh tím tím sưng lên một mảng, chỉ có thể chầm chậm nhấc lên, vuốt ve đầu Tiêu Chiến, nước mắt nối thành hàng rơi xuống dưới.

Tiêu Tuấn Ninh quay lưng đi. Ánh nắng mặt trời buổi trưa chiếu thẳng xuống, nhưng thủy chung không ghé thăm tới phòng bệnh bên này của bọn họ. Ngoài hành lang truyền tới tiếng gào khóc, không biết là bệnh nhân trong căn phòng nào đã ra đi.

Tiêu Chiến biết mình sẽ mất mẹ vào năm mười tám tuổi, chỉ không biết là mùa đông hay mùa hạ. Thư Tịnh không còn người thân trên thế giới này, bố đã mất sớm, người thân cận nhất chắc cũng chỉ có một bà cô, bây giờ cũng đã lớn tuổi, tự mình còn có cả thân bệnh tật, bà từ Tây Nam đến thăm Thư Tịnh hai lần, để lại một ít tiền và đồ bồi bổ rồi lại quay về.

Trước khi nói với Tiêu Chiến, bên cạnh Thư Tịnh không có nổi một người có thể ký tên cho bà làm phẫu thuật, bà rất sợ bệnh viện, một mình nằm viện ở Quảng Châu một thời gian, lúc được Tiêu Tuấn Ninh liên lạc tới, người đã gầy như tờ giấy. Tiêu Tuấn Ninh đón bà đến Hàng Châu, cũng chẳng quan tâm xem bà có đồng ý hay không, cứng rắn lôi Thư Tịnh đến cục dân dính làm thủ tục tái kết hôn.

Ra khỏi cửa cục dân chính, ánh nắng chói mắt, Thư Tịnh giống như một bông hoa lung lay sắp rụng, gục đầu lên vai Tiêu Tuấn Ninh khóc, vừa khóc vừa mắng ông ngốc nghếch. Tiêu Tuấn Ninh không quan tâm, vác bà lên đi thẳng vào nhập viện, chỉ nói mỗi một câu: "Trừ anh ra không có ai quản em."

Ai ngờ sau đó vẫn quá thời gian phẫu thuật, một mình bà chống chọi ở Hàng Châu rất lâu, tiêu hao toàn bộ số tiền tích lũy ít ỏi của mình, hoàn toàn là dáng vẻ nằm im chờ chết. Tiêu Tuấn Ninh ghét bà, trách bà, hận bà, nhưng liên tiếp mấy chục ngày đêm lăn lộn cùng bà cũng không thấy nói nửa lời khó chịu.

Mà Tiêu Chiến của năm mười tám tuổi không ngờ rằng, sau khi mười sáu tuổi, thời gian mà mình ở bên cạnh mẹ lâu nhất lại là bên giường bệnh.

Tiêu Tuấn Ninh biết Thư Tịnh có thể ra đi bất cứ lúc nào, Tiêu Chiến sao có thể yên tâm đi học, bèn đến trường xin nghỉ cho anh. Tiêu Chiến ôm một đôi mắt sưng đỏ về nhà, thu dọn hết quần áo và sách vở tới, sau đó lại ngày đêm túc trực bên giường. Còn Tiêu Tuấn Ninh ban ngày phải làm việc, buổi tối lại đến thay ca cho Tiêu Chiến ——  hóa trị phải tốn rất nhiều tiền, toàn bộ đều nhờ vào sự cố gắng chống đỡ của một mình Tiêu Tuấn Ninh.

Túc trực bên giường bệnh là một chuyện cực kì tổn hao tâm sức, so với nói là không ngủ được, chẳng bằng nói là không dám ngủ. Mười mấy hai mươi ngày, Tiêu Chiến đều không thể nào đi vào một giấc ngủ say, thức tới mức sinh ra một quần xanh xám dưới mắt. Cứ một lúc anh lại tỉnh dậy, xem xem Thư Tịnh có gì khác thường hay không.

Hàng Châu bắt đầu những cơn mưa không biết khi nào chấm dứt, cảm giác âm u ẩm ướt cứ quanh quẩn bên người mãi vẫn không chấm dứt.

Phòng bệnh hướng bắc, lúc nào cũng mang trong mình một tầng hơi nước ẩm ướt lạnh lẽo, bật điều hòa lên nhiệt độ cao nhất cũng khó mà tránh được nó. Tiêu Chiến thay thuốc cho Thư Tịnh, gọi y tá, lúc Thư Tịnh ngủ rồi anh sẽ nhìn cánh cửa sổ duy nhất đó ngây người, mở điện thoại ra xem tin nhắn cuối cùng mà Vương Nhất Bác nhắn cho mình: "Anh vào doanh trại rồi, phải nộp điện thoại, khi nào ra sẽ tìm em, ngoan."

Tiêu Chiến đọc đi đọc lại tin nhắn này, nhìn chữ "ngoan" đó, chữ ấy giống như một chiếc lông vũ lát thì quét qua trái tim anh, lát lại như con dao sắc treo ngay nơi đầu tim.

Hàng Châu đã mưa hơn nửa tháng, Vương Nhất Bác lại giống như mặt trời mà anh chỉ có thể cầu nhưng không thể có.

Ba bữa ở bệnh viện đều rất khó ăn, nhưng Tiêu Chiến vừa phải ôn tập, vừa phải chăm sóc Thư Tịnh, căn bản không có thời gian tự nấu hoặc đi vòng đường xa để mua đồ. Anh gầy đi trông thấy, thậm chí còn có chút bệnh kén ăn, lúc Thư Tịnh nhìn sang con trai, trong mắt luôn có rất nhiều lo âu và tự chán ghét chính mình, sau đó Tiêu Chiến phát hiện bà bắt đầu cố ý không nói với Tiêu Chiến rằng mình khó chịu. Lúc cơ thể không thoải mái sẽ quay mặt đi tự nhịn lấy, lông mày nhíu chặt tới mức lưu lại vài vết hằn, lúc quay đầu lại vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Đau đớn đánh phá cơ thể bệnh tật, người phụ nữ từng đẹp đẽ như ánh nắng ban mai nay lại như hoa khô trước gió, không có bất cứ một tia sức sống nào. Tiêu Chiến đang kéo rèm cửa, quay người lại thấy bà lại đang ngụy trang nụ cười căn bản không tồn tại kia, cảm giác đau đớn gần như đã tê dại trong lòng lại lần nữa thức tỉnh, đem theo một tia giận dữ nói: "Con là con trai mẹ, không cần giả vờ như không hề có chuyện gì trước mặt con."

Thư Tịnh đột nhiên lại bật cười, tuy ý cười đó rất nhanh đã bị cơn đau thế chỗ, lúc bà nói, hơi thở đã rất yếu ớt, Tiêu Chiến chỉ đành sáp tới bên tai nghe, bà nói: "Chiến Chiến, lúc trước nghe cô Ôn nói con đang học ở chỗ cô ấy......"

Tiêu Chiến giống như vừa bị đánh một gậy, anh sớm đã chìm trong nỗi âu lo kéo dài, tuy đến một cây bút vẽ cũng không mang tới bệnh viện, nhưng lại không lúc nào không nghĩ tới câu nói kia của Vương Nhất Bác: "Đợi anh về rồi đưa em đi thi năng khiếu mỹ thuật, được không?"

Tiêu Chiến không biết ý của Thư Tịnh, anh nhớ tới câu "con lớn lên cũng làm một họa sĩ" mà Thư Tịnh nói với anh ngày nhỏ trước lúc bà ra đi. Lúc đó Thư Tịnh mặc một chiếc váy dài xinh đẹp, trong mắt toàn là ánh sáng rực rỡ của sự tự do, giống như hai năm trước đây khi bà quay về tìm Tiêu Tuấn Ninh làm thủ tục ly hôn, nói rằng mình sẽ mở một hành lang triển lãm tranh ở một thành phố bên bờ biển.

Bây giờ bà tiều tụy khô héo, không được việc gì, địa chỉ hành lang triển lãm tranh Dữ Thanh mà bà gửi tới còn chưa mở ra đã sụp đổ, nợ một đống tiền nhà chưa trả. Sáng nay lúc Tiêu Chiến đi lấy đồ ăn sáng, nghe thấy hai y tá đang tám chuyện với nhau: "Sao lại không có bảo hiểm y tế chứ? Bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có bảo hiểm."

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy lựa chọn của mẹ có đúng không?"

Thư Tịnh rất lâu vẫn không nói gì, Tiêu Chiến lấy hai tay ôm mặt, khuỷu tay chống lên thành giường, hai mẹ con rơi vào yên lặng. Một lúc lâu sau, Thư Tịnh mới lên tiếng nói: "Mẹ từng có......những lúc rất vui vẻ."

Tiêu Chiến tức cười. Anh biết năm mà Thư Tịnh vừa mới tới Quảng Châu đã nhận được lời mời của báo xã hội mời tới vẽ tranh minh họa. Nhưng tính bà kiêu căng, không chịu vì tiền mà khom lưng, sau đó thà tự mình phiêu bạt cũng không tìm những công việc như vậy. Về sau, vào lúc ngập tràn hy vọng nhất thì lại bị người ta lừa gạt, rơi vào khó khăn tới không thể trở mình.

Nhưng bà vẫn nói, từng có thời gian rất vui vẻ.

Tiêu Chiến không tin, anh không biết mình đang không tin Thư Tịnh hay không tin chính mình. Anh cảm thấy lòng tự tôn quá mạnh mẽ của mình chắc được di truyền từ mẹ, trong tình cảnh chật vật tới thảm hại như vậy, vẫn phải cắn răng gật đầu nói mình không hối hận.

Bệnh tình của Thư Tịnh hết phương cứu chữa, những ngày tỉnh táo càng lúc càng ít đi —— so với việc nói không tỉnh táo, chi bằng nói là bị sự đau đớn nuốt trọn mất ý thức.

Tiêu Chiến cũng không ăn không ngủ được, có thể bớt ăn bữa nào hay bữa đó, lúc Tiêu Tuấn Ninh tới, thấy con trai đã gầy đi rất nhiều, liền nhất quyết kéo Tiêu Chiến đi ăn cơm, kết quả chống chọi tới buổi chiều khi Tiêu Tuấn Ninh đi làm, chỗ đồ ăn buổi trưa nhồi nhét vào liền cuộn trào trong dạ dày, không bao lâu đã tuôn đầy trong bồn rửa, toàn bộ nôn hết ra ngoài.

Tiêu Chiến trong lòng run sợ đi lấy số, cố gắng kìm nén cơn sợ hãi vô thanh trong lòng.

Thật ra không phải bệnh gì nghiêm trọng, do lo nghĩ và kén ăn dẫn tới viêm dạ dày cấp tính. Bác sĩ vỗ vỗ anh nói: "Tuổi này của cháu cơ thể vẫn còn đang phát triển, phải chú ý ăn uống, bây giờ là viêm dạ dày, chế độ ăn không có quy luật cộng thêm sự mệt mỏi của tuổi trẻ có thể dẫn tới ung thư dạ dày, đừng có coi thường mấy bệnh nhỏ nhặt."

Tiêu Chiến giật mình sợ hãi, hỏi bác sĩ: "Ung thư dạ dày......có phải cũng có nhân tố di truyền không?"

Bác sĩ gật gật đầu: "Sẽ có một khuynh hướng di truyền nhất định trong gia đình......"

Đoạn đường ngắn ngủi từ phòng khám bệnh tới nơi truyền dịch, Tiêu Chiến lại muốn nôn, nhưng acid dạ dày chạy ngang chạy dọc, chỉ có thể để lại cảm giác cồn cào mãnh liệt. Một mình anh bám lấy tường đi tới phòng truyền dịch ngồi xuống, lúc y tá đi tới luồn kim, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ lại, hai năm trước lúc anh bị sốt, Vương Nhất Bác đã đi truyền dịch cùng mình, bọn họ ngồi ngay tại vị trí không xa trước mặt.

Tiếng nước rơi "tí tách tí tách", Tiêu Chiến nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, ấn gọi số của Vương Nhất Bác, chỉ nghe thấy một loạt âm thanh bận "tút tút tút" ở đầu bên kia, anh ấn chặt lấy chiếc dạ dày đã đau tới mức không còn nôn ra được bất cứ thứ gì của mình, cúi đầu xuống, nhỏ giọng khóc nức nở.

......

Câu chuyện của Tiêu Chiến mới kể được một nửa, Vương Nhất Bác đã không nỡ nghe tiếp nữa. Cậu nắm chặt tay Tiêu Chiến trong bóng tối, trái tim giống như có hàng trăm nghìn con dao đang rạch qua, dường như đang trải qua quãng thời gian mà cậu không được biết đó.

Cậu thậm chí muốn quay lại quá khứ, xách bản thân mình của lúc đó lên, cầu xin hắn đi tìm Tiêu Chiến, ở bên cạnh anh, dù cho chỉ là khóc cùng anh một trận......

Mười năm, dễ dàng khiến bi thương biến thành hóa thạch, biến thành tiêu bản, biến thành con chuồn chuồn bị giá rét đóng băng, nhưng nó từng sống sờ sờ trong cơ thể bạn, đâm trái đâm phải, muốn lấy đi chút nhiệt độ duy nhất còn sót lại.

Tiêu Chiến sớm đã rơi quá nhiều nước mắt, lần nữa thuật lại quá khứ, chỉ có vành mắt hơi ướt, anh nhẹ giọng nói: "Thật ra sau đó em không hề tái phát lại viêm dạ dày nữa, đi kiểm tra, bác sĩ nói lúc đó quá mức đau lòng, quá mức lo âu, ăn uống không điều độ nên mới đổ bệnh."

Anh nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Vương Nhất Bác, trêu đùa nói: "Lúc đó khá yếu đuối, thế nên thật sự cảm thấy mình cũng sắp chết rồi ha ha."

Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, trấn nhỏ tắt đèn sớm, trên đường đã chẳng còn mấy người. Mượn ánh đèn đường, Tiêu Chiến mới trông thấy đôi mắt đỏ ửng của Vương Nhất Bác, có chút luống cuống tay chân, quay ngược lại bắt đầu an ủi: "Không sao rồi, đều đã qua lâu như vậy rồi."

Mắt anh nhìn về phía trước, cố tỏ ra nhẹ nhàng cười nói: "Tuy ngoài miệng em nói là tác thành cho ước mơ của mẹ, nhưng những năm mà bà ấy xa em, đó cũng chẳng qua là cái cớ dùng để an ủi bản thân mà thôi, lúc bà ấy đi em cảm thấy...... Em vẫn rất cần bà ấy, em cầu xin bà ấy đừng đi, nhưng cầu xin thì có tác dụng không? Sau đó......"

Vương Nhất Bác không đợi anh nói hết đã đưa tay ôm chặt lấy anh.

Tiêu Chiến tự nhiên thấy thả lỏng xuống, anh theo thói quen nghiêng mặt đi, vững vàng tựa lên vai Vương Nhất Bác, tiếp tục nói: "Sau đó em không thể nào vẽ được nữa, chỉ cần cầm bút lên là sẽ nhớ tới dáng vẻ mẹ em nằm trên giường bệnh, đến cả bảo hiểm y tế cũng không có...... Thật ra ai nói là em sẽ giống bà ấy chứ? Thiên phú của bà ấy tốt hơn em, có thể em còn không bằng bà ấy......"

Chiếc van khóa chặt trong tim mười mấy năm được mở ra, Tiêu Chiến kể: "Em nói với chính mình rằng, em vì bố em, chia tay với anh, không học vẽ nữa, là vì bố em, em chỉ còn mỗi một người bố là ông ấy thôi. Thật ra đều không phải...... Là tại em nhát gan, trước đây em cảm thấy chúng ta giống nhau, anh thích toán học, có thể dốc hết sức lực để làm đến mức tốt nhất, em thích vẽ tranh, cũng có thể đạt được thành tựu gì đó trên lĩnh vực của mình. Thế nên lúc quyết định từ bỏ, em cực kỳ sợ anh sẽ coi thường em......"

Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, giọng nói dần dần đem theo nghẹn ngào: "Ở bên anh thật sự vô cùng hạnh phúc, là chuyện hạnh phúc nhất mà em từng có cho tới tận lúc lớn như bây giờ. Nhưng lúc đó em cảm thấy em quá kém cỏi...... Anh gặp được dáng vẻ đó của em, sẽ không thích em nữa."

Con người sẽ luôn cảm thấy tự ti mặc cảm trước người mà mình thích, giống như việc cúi đầu dưới mặt trời vậy. Năm đó Tiêu Chiến yêu cậu yêu tới mức điên dại, coi cậu là oxy, là ánh sáng, lời Tiêu Tuấn Ninh nói từng khiến anh đem bản thân vùi vào bụi bặm, sau đó tất cả mọi thứ chứng minh cho anh thấy, trên đời này chẳng có ai không thích oxy và ánh sáng, chỉ là anh may mắn có được một tình yêu.

"Tiêu Chiến." Hai người im lặng hồi lâu, Vương Nhất Bác gọi anh, "Em có cảm thấy mình rất tàn nhẫn không."

"Em bịa ra lý do đó để lừa anh." Vương Nhất Bác nhìn về phía đại dương mênh mông đã rơi vào đêm đen ở phía xa, nói, "Em khiến anh vô duyên vô cớ hận em bao nhiêu năm, khiến anh trằn trọc suy đoán, đem bản thân ra so sánh với ước mơ của em. Kết quả thứ gì em cũng không cần......"

Hồi cấp ba ở nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác từng trông thấy tranh vẽ và lạc khoản của Thư Tịnh, vì vậy năm cậu vừa đến Mỹ, cậu thật sự không chết tâm mà tìm kiếm tên của Thư Tịnh ở gần như tất cả các Học viện Mỹ thuật ở Mỹ, kết quả cũng thật sự tìm thấy trên mạng có một giảng viên Châu Á có tên phiên âm giống như của Thư Tịnh ở một trường thuộc Los Angeles, sau đó cậu gửi email đi hỏi, nhận được đáp án nói giảng viên đó là người Hongkong, trước nay chưa từng đến Hàng Châu.

Bây giờ xem ra, những chuyện ngốc nghếch đó đều bắt nguồn từ một câu nói dối của Tiêu Chiến, trong lúc trái tim đau đớn, Vương Nhất Bác lại cảm thấy nực cười.

Vương Nhất Bác cười khổ thành tiếng: "Em dựa vào cái gì mà cảm thấy anh thích em là vì em vẽ tranh giỏi? Anh muốn tìm người vẽ anh giỏi sao không trực tiếp tới Học viện Mỹ thuật tìm một nghiên cứu sinh để yêu? Trong tương lai mà anh lên kế hoạch với em, thứ quan trọng nhất lẽ nào là lý tưởng nghề nghiệp và ngành nghề của mỗi người sao?"

Cậu đã thật sự nghe tới mức tức giận, đi bước lớn về phía trước một đoạn, lại quay đầu lại, lớn tiếng chất vấn Tiêu Chiến: "Lúc như thế, em dựa vào cái gì không cho anh ở cạnh em? Là vì anh thi vào một trường tốt, em cảm thấy sẽ làm liên lụy đến anh, hay là em căn bản chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng anh đi đến cuối cùng?"

Xe của Vương Nhất Bác dừng ngay ở chỗ không xa, buổi chiều lúc ra ngoài, bọn họ đã đem chỗ hành lý ít ỏi để hết vào trong xe. Vương Nhất Bác không nói lời nào chui vào trong xe, cậu mò lấy chìa khóa trong túi áo ra, đang định nổ máy lại bị Tiêu Chiến nhanh tay nhanh mắt giữ lại.

"Em nằm mơ cũng đều muốn đi đến cuối cùng với anh ——" Tiêu Chiến túm lấy tay Vương Nhất Bác, giọng run rẩy nói, "Mùa hè năm ngoái, Bắc Kinh mưa bão, em không mang theo ô, chạy đến chỗ trú mưa phát hiện chiếc nhẫn mà anh tặng em rơi mất rồi."

Tiêu Chiến vừa nhắc tới cái này mắt liền đỏ lên, giống như đã chịu sự tủi thân nào lớn lắm: "Em liền quay trở lại tìm, tìm thế nào cũng không thấy, em cảm thấy em sắp chết mất...... Sau đó dầm mưa phát sốt, phải vào bệnh viện truyền nước, em liền nhìn lên trần nhà nghĩ, em cảm thấy cả đời này em chỉ có thể có duy nhất chiếc nhẫn đó mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net