Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa rồi. Trận mưa hôm nay đến một cách không hề báo trước, nước mưa đem theo khí lạnh táp lên kính chắn gió của Vương Nhất Bác, táp thành những bông hoa nước cực lớn, rất nhanh đã mờ thành một mảng. Cần gạt nước không ngừng làm việc cũng vẫn phí công.

Đường quay về chẳng có mấy người, xe xuống khỏi cao tốc đã gần một giờ sáng. Trong màn mưa, sắc đêm đậm tới mức giống như keo dán, chỉ có ánh đèn đường màu vàng ảm đạm bé bằng cái muôi đang trộn lẫn bên trong, giống như một màn kịch sân khấu vậy. Khí nóng trong xe vẫn đang sưởi ấm, mưa ngoài xe vẫn đang rơi, giống như trên thế gian này không có người thứ ba.

Hai người im lặng suốt cả quãng đường, cảm giác ăn ý như thể trong lòng mỗi người đều có quỷ. Dường như trong câu chuyện đã chìm vào sự lỡ làng, sau khi cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, thứ lưu lại chính là cảm giác đau lòng dù bị những cơn mưa acid của thời gian ăn mòn cũng không thể nào biến mất, bất tri bất giác bò lên từng khớp xương.

Tiêu Chiến không quay đầu, anh ngước mắt lên nhìn gương chiếu hậu một cái, trông thấy Vương Nhất Bác đang vô thức nhíu mày, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Vương Nhất Bác, dừng xe lại chút."

Vương Nhất Bác không hiểu ý gì, nhưng vẫn theo lời dừng xe bên vệ đường. Một chút ánh sáng vàng chiếu vào từ bên mép đường, chiếu cho những bông hoa nước mưa sáng lóng lánh như thủy tinh.

Ánh mắt hai người vững vàng giao nhau sau khi xe dừng lại, Tiêu Chiến dùng ánh mắt mà Vương Nhất Bác không hiểu nhìn cậu, khiến cậu nhớ tới hôm ở sân trượt băng. Tiêu Chiến đi giày trượt băng xong, gò má ửng hồng như một quả đào, lúc đó anh cũng ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác như thế này một cái, ánh mắt đó chỉ có hai giây, nhưng lại khiến Vương Nhất Bác nhớ tận mười năm.

Cậu đang định lên tiếng nói chuyện thì Tiêu Chiến đột nhiên tháo dây an toàn, phủ người sang từ bên ghế phụ, hôn lấy cậu. Mặt anh nóng, môi nóng, hơi thở cũng nóng, lúc Vương Nhất Bác ôm lấy gáy anh đáp trả, đầu lưỡi cuốn một cái đã nếm được vị ngọt ngào của nước bọt.

Không ai nói gì, cũng không cần nói gì. Vương Nhất Bác vượt qua ghế lái, đưa tay ra hạ ghế phụ nằm xuống. Quần áo mùa đông sao lại nhiều thế chứ, nhiều đến mức Tiêu Chiến mất kiên nhẫn, anh luống cuống tay chân tự cởi áo khoác của mình, ngửa đầu ra đón lấy nụ hôn triền miên của Vương Nhất Bác, không hung hăng như hôm qua, nhưng dường như muốn cướp đi hô hấp của anh.

Hơi nước bọc thành một tầng mỏng trên cửa kính xe, ngăn cách với thế giới ngoài xe vốn đã không có người. Vương Nhất Bác mặc ít, nhiệt độ cơ thể cách một lớp áo trong mỏng dính truyền lên người Tiêu Chiến, chốc lát sau, hai người dừng lại, thấp giọng thở dốc, hạ mắt xuống, im lặng chiếm đoạt hơi nóng của nhau.

Vương Nhất Bác vùi mặt lên cổ áo Tiêu Chiến, giống như toàn thân đều mất sức, bọn họ ôm nhau rất lâu, Vương Nhất Bác đột nhiên ồm ồm hỏi: "Tiêu Chiến, em có biết Paracetamol mỗi lần uống mấy viên không?"

"Anh bị cảm rồi à?" Tiêu Chiến nhấc mi mắt lên, xoa xoa tóc Vương Nhất Bác, hơi nóng chân thực và dịu dàng lướt qua trán cậu, "Paracetamol mỗi lần chỉ được uống một viên thôi."

Tiếng mưa dần dần lớn hơn, khiến người ta bất chợt nhớ tới hình ảnh chiếc đèn sợi đốt thời niên thiếu phản chiếu trên cánh cửa kính, thân thiết đan vào một chỗ với đêm mưa. Tan học, ánh đèn trắng khiến người ta lóa mắt vụt tắt, ánh sáng trên cửa sổ được thay thế bằng những bóng ô do tia sáng còn sót lại ngoài hành lang chiếu thành, những bóng ô chật chội thu nhỏ lại, thiếu niên lần lượt đạp bước về phía xa, chỉ có chiếc ô đỏ đó dường như vẫn có thể trông thấy rõ ràng.

Hóa ra kể từ năm ấy khi cậu qua quýt khóa xe dưới hành lang gấp khúc, vội vội vàng vàng xông vào trong tán ô của Tiêu Chiến, rất nhiều thứ về sau đều đã được định trước.

Ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng của Tiêu Chiến rất tốt, so với trạng thái hồn bay phách lạc thời gian trước, quả thực là quá mức ngọt ngào. Tâm hồn trạm tỷ của Tracy bị đốt cháy, chụp lén hai bức ảnh của Tiêu Chiến, chưa đến nửa ngày đã truyền khắp các group office lớn nhỏ trong công ty.

Vương Nhất Bác cũng không ngờ mình vậy mà lại có thể lướt thấy ảnh của Tiêu Chiến trên newfeed — Lauren đem hai tấm ảnh mà Tracy chụp trộm đính lên thông báo tuyển dụng trên trang cá nhân, không lâu sau đã có cả đống đồng nghiệp lần lượt bày tỏ muốn nhảy nơi công tác. Vương Nhất Bác cong khóe môi lên cười một chút, lưu đi lưu lại hai tấm ảnh mấy lần liền. Ngón tay lướt qua, lại kéo lại ngắm thêm mấy cái, rồi lại không nhịn được mà nhăn nhăn mày.

Tiêu Chiến đang vật vã diễn vở Ngu Công dời núi với đống email đã chất thành núi mà mình nợ trong hai ngày trốn việc đi chơi, wechat nhảy một cái, liếc thấy hình đại diện của Vương Nhất Bác liền vội vàng nhấn vào xem, tự mình cười rõ ràng bao nhiêu cũng không hề hay biết.

Vương Nhất Bác gửi tới hai tấm hình Tiêu Chiến bị người khác chụp mà đến chính anh cũng chưa trông thấy, không nói thêm bất cứ một chữ dư thừa nào. Tiêu Chiến giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, kẻ đầu sỏ là Tracy vừa mới đặt điện thoại lên đùi, đang ra vẻ không có gì xảy ra, vờ vịt ho khan hai tiếng.

Tiêu Chiến trong lòng rõ như ban ngày, cười hỏi: "Cổ họng em khó chịu à?"

Tracy lập tức đáp điện thoại đi, đầu hàng nói: "Em sai rồi! Em chỉ gửi cho các chị em xem, ai nhờ một truyền mười mười truyền trăm...... Chủ yếu vẫn là tại anh đẹp trai quá."

Mấy cô gái cười thành một đống, Fiona cười hề hề gian xảo truy hỏi: "Nói ra thì lão đại, anh yêu đương từ bao giờ thế?"

Cô hỏi vô cùng tinh quái, căn bản không cho Tiêu Chiến cơ hội phản bác. Tiêu Chiến đang lướt khung nhãn dán để chọn meme gửi cho Vương Nhất Bác, nghe thấy câu này suýt thì sặc không khí, tay run một cái, vốn định chọn chiếc meme đầu đầy dấu hỏi lại thình lình bị gửi nhầm thành chú thỏ con đang ngất xỉu bán manh.

"Anh......" Tiêu Chiến "anh" cả nửa ngày, không nói được ra nguyên cớ.

Đêm qua anh tá túc ở chung cư của Vương Nhất Bác, hai người ôm bình nước ấm bọc trong thảm lông cùng nhau xem phim, thì thầm nói chuyện, tựa vào nhau ngủ say trong đêm mưa gió.

Tiêu Chiến mặc đồ ngủ của người ta, dùng ly nước của người ta, những phụ kiện bên trong hôm nay cũng đều được lấy ra từ tủ của Vương Nhất Bác, phần vai rộng ra một mảng, vừa nhìn đã biết không phải quần áo của mình, cả người từ trên xuống dưới đều hiện đầy hơi thở ái muội.

Càng như vậy, Tiêu Chiến càng có tật giật mình, ăn sáng xong nhất định đòi ra cửa lệch giờ với Vương Nhất Bác, cuối cùng không có cách nào bị người ta tóm lên xe, chỉ có thể thỏa hiệp đòi xuống cách công ty một giao lộ để "đi bộ cho tiêu cơm".

Cũng không phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ là về sau có bừa bãi làm bừa một trận, lúc tắm Tiêu Chiến đối mặt với tấm gương sáng loáng đột nhiên như sực tỉnh — không đúng, anh ngủ với khách hàng bên A, vậy tính độc lập không phải là toi rồi à!? Anh còn có mặt mũi nào ký tên lên báo cáo của người ta nữa.

Tiếc rằng bên A khá là ngang ngược, ôm người ta ngủ một đêm, rửa mặt xong còn chưa lau khô đã lại đè Tiêu Chiến lên trước gương, nâng cằm lên hôn, đem đạo đức nghề nghiệp mà một người làm nghề nên có coi thành bữa sáng ăn luôn trong miệng.

Vương Nhất Bác bị meme thỏ con ngất xỉu mà anh gửi qua làm cho đáng yêu tới ngoác miệng, Nhậm Như Hải vừa gõ cửa đi vào nào đã thấy điệu bộ đó của ông chủ bao giờ đâu, tài liệu trên tay suýt chút rơi đầy trên đất, báo cáo công việc xong ra ngoài, còn ôm một bao lì xì ra, được ông chủ phân phó nâng cao chất lượng trà chiều cho mọi người.

Rõ ràng chỉ cách mỗi chiếc hành lang, Tiêu Chiến lại toàn cảm thấy hai người như cách nhau cả dải ngân hà. Hóa ra lén lút yêu đương có tư vị như vậy...... Tiêu Chiến không ngờ mình sớm đã qua tuổi mười tám, dường như đều đã come out hết với bạn bè và người thân, bây giờ yêu đương thôi sao cũng làm ra điệu bộ như học sinh cấp ba đi học lớp đội tuyển đang lén lút hẹn hò trên sân tập.

Chút chua xót và căng thẳng trong lòng...... Ừm, mùi vị của tình đầu, hạn sử dụng cũng dài đấy.

Chủ đề của các cô gái nhỏ trong team thay đổi nhanh như chớp, không bao lâu đã lại thảo luận sang vấn đề khác, Tiêu Chiến nghe thấy bọn họ nói cái gì mà "dính dính", buột miệng hỏi: "Dính dính là cái gì?"

Bọn họ lại cười ầm lên, cười tới mức Tiêu Chiến không hiểu sao đỏ cả vành tai mới chịu đáp: "Tức là luôn muốn dính chặt lấy người mà mình thích đó, kiểu rất nhõng nhẽo rất nũng nịu ấy."

Tiêu Chiến vô duyên vô cớ bị cười tới mức đỏ cả tai, con trỏ chuột loạn xạ nhấn ra nhấn vào trên ô đề mục, giống như một con động vật nhỏ đang sốt ruột.

Một lúc sau, Tiêu Chiến không nhịn được nhắn cho Vương Nhất Bác một câu: "Anh biết 'dính dính' là gì không?"

Hình như hôm nay Vương Nhất Bác cũng bận, tin nhắn cũng không thể trả lời kịp lúc. Văn phòng cậu liên tục có người ra ra vào vào, một buổi sáng đến phòng họp hai lần. Tiêu Chiến ngồi ở vị trí đối diện hành lang, đuôi mắt từ đầu tới cuối đều như có như không nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ai ngờ nửa ngày trời Vương Nhất Bác đến cả nước cũng không rót.

Chẳng lẽ lúc anh không để ý cậu ấy đã ra ngoài rồi? Tiêu Chiến bề ngoài giống như không để tâm mà gõ hai dòng chữ, lại không nhịn được nhấn vào cuộc hội thoại, nhìn đi nhìn lại mấy lần, tự mình còn thấy phiền chính mình, lại giấu biểu tượng của wechat đi.

Đang suy nghĩ linh tinh thì cửa phòng họp đột nhiên kêu lên, Tiêu Chiến trông thấy bên A mà anh bận lòng nhất thò người vào, dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm hỏi: "Sean có ở đây không?"

Các cô gái trong team bị kinh hãi, trước đây ngày ngày hóng hớt chuyện ông chủ của Infi, cũng chẳng có cơ hội nào có thể trực tiếp chạm mặt, Tiêu Chiến thấy Tracy vờ vịt lấy cốc lên che mặt liền biết cô bé đang chụp trộm. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm cho giật mình, cách gọi "Sean" này mấy hôm trước nghe thế nào cũng thấy trái tim đau nhói, nay đột nhiên giống như công khai chòng ghẹo, khiến da mặt anh nóng cả lên.

Ánh mắt của Vương Nhất Bác vờ vịt quét nửa vòng, dừng lại trên người anh, giọng điệu vô cùng đứng đắn: "Rảnh không, có chuyện tìm anh nói một chút."

Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy, chững chạc đàng hoàng đóng máy tính lại, nói: "Được, đến ngay đây."

Ánh nhìn chăm chú của cả phòng cùng tiếng ồn ào hưng phấn mà các cô gái không đè nén được bị cánh cửa sau lưng ngăn cách lại. Vương Nhất Bác đưa anh vượt qua chiếc hành lang dài như dải ngân hà đó, quang minh chính đại đi vào trong văn phòng, trở tay đóng cửa lại.

"Sean, ngồi đi." Vương Nhất Bác vẫn gọi anh là Sean.

Cánh tay Tiêu Chiến vẫn kẹp lấy máy tính, lúc nghe thấy tiếng khóa cửa mặt đã đỏ ửng lên, lại bị trêu đùa một trận, không hề có tí uy hiếp nào ngước mắt lên lườm Vương Nhất Bác một cái: "Không được gọi Sean......"

Vương Nhất Bác đưa tay đón lấy máy tính của anh đặt lên bàn làm việc, cả mặt như lẽ dĩ nhiên: "Thời gian làm việc tại sao không được gọi Sean?"

Tiêu Chiến liếc thấy một đống văn kiện trên bàn Vương Nhất Bác, mặt mày thất vọng: "Anh tìm em nói chuyện công việc thật à?"

Vương Nhất Bác tựa cười mà không phải cười: "Không thì sao?"

Tiêu Chiến dẹt miệng ra, tự nhiên không hợp lúc nghĩ, Vương Nhất Bác quả thực có tố chất này. Trước đây lúc yêu nhau, Vương Nhất Bác thật sự có thể ngồi lù lù ở đó giảng đề thi Olympic cho anh nghe, Tiêu Chiến ngủ gật còn bị day má cho tỉnh. Bây giờ nghĩ lại, bằng khen giải ba cấp thành phố của anh chắc cũng đến như vậy.

"Em còn tưởng anh tìm em để yêu đương cơ." Tiêu Chiến giận dỗi, lại bất giác đem theo rất nhiều âm đuôi làm nũng, "Em không nói chuyện công việc với anh, anh sẽ mê hoặc em, hễ nói gì em đều đồng ý, đến lúc đó em bị bắt......ư....."

Vương Nhất Bác không để anh nói nốt mấy lời không may mắn, đầu lưỡi vừa thò ra đã chặn người ta lại. Tiêu Chiến bị cú đánh lén này làm cho tim đập không thôi, lập tức mềm nhũn cả eo ra, cơ thể suýt chút ngửa lên mặt bàn phía sau. Tay anh vô thức túm lấy áo Vương Nhất Bác, khiến phần áo trước ngực cậu bị túm thành một nắm.

Bọn họ quấn lấy nhau hôn hít, quấn quýt si mê khó có thể tách rời, còn có thể nghe thấy tiếng nói nói cười cười của người qua lại ngoài hành lang, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng của người khác lại càng căng thẳng, dáng vẻ lông mi phát run giống như một chú thỏ con bị túm gáy, túm lấy cổ áo người ta tận tới khi đối phương đã buông ra vẫn quên không thả.

Tiêu Chiến mặt mày đầy vẻ bị lừa gạt, đuôi mắt bị hôn cho phiếm hồng, lờ mờ ánh lên ánh nước.

"Quả thực là đến tìm em để yêu đương." Vương Nhất Bác cười, quay người đi đến giá áo lấy khăn quàng cổ lên quấn cho anh, cậu mạnh tay đem gò má đỏ ửng của Tiêu Chiến quấn chặt một nửa, tiếp tục nói, "Có thể tan làm sớm một chút không anh Sean."

Sóng vai cùng Vương Nhất Bác đi khỏi sảnh lớn của Infi, Tiêu Chiến cảm thấy cái người này đúng là giết người trong vô hình, một câu "anh Sean" đã đốt vành tai Tiêu Chiến nóng tới tận bây giờ.

Anh cũng không biết Vương Nhất Bác muốn đưa mình đi đâu, chỉ đành đi từng bước nhỏ theo Vương Nhất Bác.

Chỗ này cách nhà anh khá gần, chẳng qua cũng chỉ 3-4km, cách Trường trung học Số 19 còn gần hơn, anh nghi ngờ Vương Nhất Bác muốn đưa anh đi ôn lại quãng thời gian cấp ba. Tâm trạng Tiêu Chiến rất tốt, nhìn thế giới màu trắng xám của mùa đông cũng thấy toàn là màu sắc, lúc thì nhìn lá rụng, lát lại ngắm màu trời, khi lại nhìn nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đi bên cạnh anh, đột nhiên hỏi: "Thế nên 'dính dính' có nghĩa là gì?"

Tiêu Chiến vẫn chưa nghĩ xong nên giải thích xem đầu óc mình sao tự nhiên lại nghĩ tới việc gửi cho Vương Nhất Bác cái này, vừa nghiêng mặt đã thấy Vương Nhất Bác sáp tới, vô cùng chân thành hỏi: "Mặt dính vào mặt? Hay là em muốn chỗ nào dính vào chỗ nào?"

Dù có cố tỏ ra không có việc gì đi chăng nữa, Tiêu Chiến cũng nghe ra đối phương đang nói ý cái gì, anh không thể nhịn nổi véo lên tay Vương Nhất Bác một cái, nói: "Giữa ban ngày ban mặt, anh nói nữa là em đào hố chui xuống đất đấy, anh phải đi cùng em."

Vương Nhất Bác bị động tác tìm lỗ khắp nơi của anh làm cho cute không chịu nổi, cười đáp: "Sao anh phải cùng em?"

Tiêu Chiến nói liên thiên: "Nhỡ đâu em định cư luôn dưới lỗ thì cũng xây một căn nhà ba gian ở bên trong, một phòng ngủ, một phòng chiếu phim, anh cứ ngoan ngoãn xem phim với em đi, đừng hòng chạy."

Vương Nhất Bác cảm thấy thần kinh của mình đã nhạy cảm rồi, nghe những lời vó ngựa tung bay như đang phi xe lửa của Tiêu Chiến liền cảm thấy hạnh phúc tới nỗi muốn nhảy xuống Hồ Tây bơi giữa mùa đông luôn, cậu mím mím môi, đè nén độ cong quá mức rõ ràng trên khóe môi mình, đổi sang chủ đề khác: "Nhà ba gian sao lại chỉ có hai phòng? Vẫn còn một cái để làm gì?"

Tiêu Chiến sửng sốt, rất nhanh đã hạ mi mắt xuống, nhàn nhạt cười: "Có chút kỳ lạ, trong đầu em vừa nãy là hình ảnh của phòng vẽ, tự em cũng không nghĩ nhiều." Anh ngẩng mặt lên, nhìn sang hướng nhà mình ở phía không xa, nói, "Có thể do ngày nhỏ trong nhà có một phòng vẽ."

Vương Nhất Bác im lặng giây lát, nắm lấy tay anh đút vào túi áo mình, hỏi: "Về sau em có đến Dream City lần nào nữa không?"

"Không." Tiêu Chiến lắc lắc đầu, "Thời gian em với bố chuyển nhà trạng thái tinh thần đều rất kém, đồ đạc cũng thu dọn rất qua loa. Hôm đi trời mưa rất lớn, Dream City trùng hợp đang phá dỡ, anh nói xem bao nhiêu năm như vậy, cứ nói dỡ nhưng mãi vẫn không dỡ, lại dỡ đúng ngày hôm đó."

Tiêu Chiến ẩn một chút ý cười, càng lộ rõ vẻ bi thương mù mịt: "Có lúc em cảm thấy, đây chắc chính là ý trời. Xe lái ra ngoài một đoạn em mới nghe thấy những tiếng động ầm ầm, âm thanh cực kỳ lớn, giống như sấm vậy. Em chạy ra khỏi ghế sau, kết quả trời mưa đường trơn, chưa chạy được mấy bước đã ngã rồi."

Màn mưa phủ khắp đất trời, lạnh lẽo không gì tả nổi, đến tận ngày hôm nay Tiêu Chiến vẫn nhớ cảm giác lúc ấy. Anh biết tòa nhà nhỏ ở Dream City sẽ biến thành gạch ngói, biến thành cát sỏi, biến thành tro bụi.

Những màu sắc sống động trên bức tường bao của anh, không có bất cứ nét nào có thể chống đỡ nổi những gầu máy giơ cao, tất cả đều sẽ biến thành một màu xám xịt không có gì khác biệt. Cộng với cả những giấc mơ đẹp đẽ thời niên thiếu của anh, cùng nhau trộn lẫn vào nước mưa, biến thành một đống bùn cát.

Sự miêu tả hời hợt của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác nghe mà thấy lạnh lòng, cậu nắm chặt tay Tiêu Chiến, mười ngón tay đan vào nhau, dùng sức siết chặt: "Anh đưa em đến một nơi."

Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng ra đã bị Vương Nhất Bác kéo tay rảo bước nhanh về phía trước. Vương Nhất Bác càng đi càng nhanh, về sau gần như chạy. Gió mùa đông đang rít gào bên tai, bọn họ rất nhanh đã đi qua Trường trung học Số 19, không biết là vì học sinh vẫn chưa tan học, trời cũng chưa tối, hay tại thành phố đã chấn chỉnh lại bộ mặt, không cho những sạp hàng rong bày bán nữa, con ngõ ở cổng sau vẫn chưa có khói lửa gì.

Nhưng những thứ này cũng không phải mục đích của Vương Nhất Bác, cậu dẫn Tiêu Chiến đi qua một giao lộ, giống với tuyến đường mà lúc xưa bọn họ ngày nào cũng đều đi qua, đi về phía trước thêm một đoạn, rẽ trái, qua một chiếc đèn giao thông là đến bên ngoài bức tường bao.

Sau này Tiêu Chiến nằm mơ thấy rất nhiều giấc mơ liên quan tới chỗ này, Dream City trong giấc mơ phần lớn đều là đống hoang tàn với màu xám xịt, trạm gác bảo vệ mà Lão Trần hay ngồi đã chẳng còn ai, chỉ có một chiếc TV cũ đang chiếu cảnh hoa tuyết.

"Đợi một lát......" Chỉ trong giây lát, chỉ mỗi việc nhớ lại rằng mình từng nghe nói ngày Dream City khởi công xây dựng, chuyện thương tâm của Tiêu Chiến liền như sóng sau xô sóng trước, cuồn cuộn kéo nhau quay về, cảm xúc đó còn sâu sắc và nặng nề hơn so với tưởng tượng của Tiêu Chiến nhiều, giống như tình cảm của anh đối với Vương Nhất Bác vậy, chôn sâu dưới mặt băng nhưng chưa từng tan rã.

"Em không muốn đi." Tiêu Chiến túm lấy một cánh tay Vương Nhất Bác, thành khẩn nói, "Em không muốn đi......"

Vương Nhất Bác dừng lại nhìn anh, ánh mắt dịu dàng tới cực độ, dường như ngay lập tức vỗ về trái tim lo lắng bất an của Tiêu Chiến, cậu đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi của Tiêu Chiến: "Đi theo anh, không sao."

Đèn giao thông vẫn là chiếc đèn giao thông năm đó, có thể do khu vực phía gần nhà Tiêu Chiến có nhà cũ của người nổi tiếng, những kiến trúc khởi công xây dựng ở gần đây cũng không tính là nhiều, cảnh phố xung quanh hiện lên càng lúc càng thân thuộc.

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đi một đường về phía trước, đột nhiên, Tiêu Chiến sững người.

Ánh nắng màu vàng kim nhạt xuyên qua tầng mây xám, có hai cô gái đang chụp ảnh, cười xán lạn như hoa. Đó là một bức tường màu trắng, bên trên viết vẽ chi chít những cái tên và hình vẽ nguệch ngoạc.

Bức tường này không ai quen thuộc hơn Tiêu Chiến. Mặt chính diện bức tường là nơi học sinh Trường 19 thích vẽ lên trên nhất, nơi đó từng viết đầy tên của Vương Nhất Bác, có một nửa là của các chị em yêu thầm cậu trong Trường 19, và cả một nửa nữa đều là Tiêu Chiến viết.

Lúc đó một mình Tiêu Chiến đi tản bộ, đi đến đây sẽ để lại cho Vương Nhất Bác một câu. Có khi là về thời tiết, có lúc là tâm trạng, anh còn cực kỳ đùa ác ý, thích viết 1823 trong những ngóc ngách, lại đổi qua đổi lại viết 3218, tin chắc rằng không ai có thể hiểu mật mã morse giữa anh và Vương Nhất Bác.

Mặt sau bức tường, trước đây từng bị trạm bảo vệ của Lão Trần cản lại, chẳng mấy ai vào trong. Đó là hoa viên bí mật của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, bức tường dài hơn mười mét, gần như toàn bộ đều đã vẽ kín, tất cả những sự vật đẹp đẽ mà Tiêu Chiến thích trên thế giới này đều ở đó.

Tuyết, ánh chiều tà, cún con, Giáng sinh, thiếu niên đánh bóng, gió có mang theo hương vị.

Còn cả cây, cây thông Noel mà Vương Nhất Bác vẽ cho anh, được anh dùng những bông hoa tuyết màu trắng ôm lấy, nhìn qua là một cái cây ngốc nghếch nhất và cũng ấm áp nhất trên đời.

Tiêu Chiến cảm nhận được một cảm giác nghẹn cứng và nóng bỏng trong yết hầu, anh đưa tay ra sờ lên những tảng màu sớm đã khô cạn nhiều năm, ấp úng nói: "Sao lại......vẫn còn?"

Vương Nhất Bác đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net