Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng làm mờ đi phần lớn những thay đổi, khiến thành phố rơi vào mông lung, khiến người ta sinh ra ảo giác tất cả vẫn giống như cũ. Lúc Tiêu Chiến bước ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác đang nửa đứng nửa ngồi bên cạnh tường ngắm Dừa.

Vương Nhất Bác mặc một thân áo khoác, lúc khom lưng xuống, gió đêm vẽ ra một đường nét gầy gò, chẳng khác gì với hình ảnh thiếu niên trêu chó mười năm trước, đến cả chú chó dưới chân cũng vẫn cùng một con. Dừa vẫn thích ngủ ngoài cổng, giống như đang chờ đợi chủ nhân chưa quay về. Nhưng nó đã không còn sức lực chơi đùa cùng Vương Nhất Bác nữa, chỉ lười nhác nằm đó vẫy vẫy tai.

Tiêu Chiến mím môi, nhìn cậu rất lâu, tận tới khi đối phương quay người lại, hai người đối mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Vương Nhất Bác trong sáng và bình lặng, giống như đã đứng đó đợi rất nhiều năm, lại ngắn ngủi như chiều thứ bảy tan học đợi anh cùng nhau đi Học viện Mỹ thuật.

"Em đến rồi." Trên mặt Tiêu Chiến tràn ra một nụ cười, "Chúng ta đi thôi."

Hai chiếc bóng dưới đèn đường thân thiết kề bên nhau, còn chưa ra khỏi ngõ, tay Tiêu Chiến đã thò ra từ trong túi áo, túm tay Vương Nhất Bác lại, anh ngước mắt, trông thấy ánh nhìn dịu dàng của Vương Nhất Bác, hỏi: "Sao anh không hỏi em đã nói gì với bố em?"

Vương Nhất Bác lặng lẽ thu năm ngón tay lại, đáp: "Anh đợi em tự nói cho anh." Cậu ngừng một lát, quay mặt sang, nghiêm túc nói, "Tiêu Chiến, em phải học được cách tự nói với anh."

Tiêu Chiến sững sờ trong giây lát, đột nhiên nhớ lại năm đó mình vội vã chạy trốn đến Quảng Châu, lại đem tâm trạng thất bại tan nát quay về, Vương Nhất Bác đến sân bay đón anh, xoa xoa tóc gáy anh, hỏi đi hỏi lại anh đã xảy ra chuyện gì, anh từ đầu tới cuối đều không chịu nói.

Tâm tư của thiếu niên rất đơn giản, Tiêu Chiến tuổi mười bảy gắt gao ngậm chặt bản tính tự cao thậm chí còn không dày bằng một chiếc lá, anh tưởng Vương Nhất Bác chỉ thích dáng vẻ anh khi cười, thế nên đem tất cả những nước mưa của đau khổ và chua xót gom lại một chỗ, cắn răng tự mình nuốt xuống. Ai ngờ mưa càng lúc càng lớn, tích lũy lâu ngày thành một hồ nước sâu, cuối cùng biến thành mười năm vắt ngang giữa cuộc đời bọn họ.

"Vâng." Tiêu Chiến gật đầu, ngón tay đan lấy tay cậu siết chặt thêm mấy phần, "Nếu như lúc đó em nói với anh, nhất định sẽ có cách giải quyết, sau đó cũng không đến nỗi......" Anh không nói tiếp về sau, hai môi mím thành một đường thẳng, đáy mắt mập mờ ẩn chứa một tia tiếc nuối.

Hai người đứng bên đường đợi xe, Vương Nhất Bác nhìn sang những cột đèn đường san sát nhau không có điểm tận cùng, trong màn đêm, chúng tỏa ra những ánh sáng không được xem là chói lóa, nhưng lại dệt thành một mảng sáng rõ như ban ngày. Cậu nói: "Có lúc anh thường nghĩ, nếu lúc đó anh để ý thêm một chút, cũng sớm nên phát hiện ra em không bình thường."

"Nhưng anh quá nóng lòng. Nóng lòng làm xong hết tất cả mọi chuyện, sau đó mới ở bên em, lúc đó anh cảm thấy thứ mình có chính là thời gian......" Vừa nghĩ lại chuyện mà Tiêu Chiến kể trong phòng chiếu phim tối tăm hôm đó, Vương Nhất Bác liền cảm thấy mình vẫn đau như chính bản thân tự trải qua chuyện ấy. Nó lưu lại trên cơ thể của Tiêu Chiến khi anh còn niên thiếu, rồi lại vượt thời gian đến đây, khiến Vương Nhất Bác cảm thông sâu sắc.

Tiêu Chiến không nói gì, nhẹ nhàng nắn bóp bàn tay Vương Nhất Bác, nói: "Có lúc em không biết.....nói với anh thế nào." Sóng mắt anh dao động, chần chừ giây lát, lại nói, "Bởi vì ở bên nhau rất vui vẻ, thế nên chỉ muốn giữ lại những kí ức tốt đẹp."

Lúc anh cực kỳ tuyệt vọng, vứt bỏ niềm tin cũng vứt bỏ cả người yêu. Mãi tới sau này khi bỏ qua kết cục mà nhớ lại, tự mình lún sâu, khư khư cố cấp, đều là tự mua dây buộc mình, làm cũng đủ lớn, kéo cả Vương Nhất Bác vào buộc ở bên trong.

Xe đã đến, cuộc đối thoại không tiếp tục nữa, vướng tài xế ở đây, hai người cũng chỉ có thể im lặng cả đường. Trong lòng Tiêu Chiến ủ dột, giống như đổ một trận mưa.

Vị trí quán bar mà bạn Vương Nhất Bác mở rất quen mắt, đợi hai người đi xuống xe, Tiêu Chiến mới phát hiện đây chính là chỗ bên cạnh quán cơm tư nhân lần trước bọn họ tới đón Noah. Tiêu Chiến đột nhiên có chút căng thẳng, bất giác kéo kéo tay áo Vương Nhất Bác: "Bạn anh là những bạn nào thế?"

"Không có người khác, Noah thì em gặp rồi. Chắc có thể có cả một hai cậu bạn nước ngoài cùng đến, không biết có ở đây không." Hôm nay gió đêm dịu nhẹ, Vương Nhất Bác quyết tâm đem những chuyện cũ năm xưa gác lại, giọng điệu của cậu mềm xuống rất nhiều, nói, "Tuy ngày mai là cuối tuần, em cũng đừng uống thành bộ dạng lần trước."

Tiêu Chiến trợn tròn mắt, chớp chớp mấy cái, giống một chú thỏ con: "Em làm sao cơ?"

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, không còn cách nào mà thở dài một hơi.

Đi vào trong quán bar tên BACK này, Tiêu Chiến liếc mắt một cái liền trông thấy Noah đang ngồi trên ghế dài, hôm nay cậu không đội chiếc mũ beret kia nữa, mặc một chiếc áo len màu xám, ngồi bên đối diện là hai người con trai, đang nói chuyện, nhưng điểm chú ý của anh hiển nhiên rơi lên cô gái ngồi bên cạnh. Cô gái đó để tóc đen xoăn dài, tay đang viết lách gì đó, Noah dính lấy người ta sáp vai qua, bị người ta lấy đầu ngón tay đẩy đi.

Vương Nhất Bác đứng ở quầy bar gọi đồ uống, thấy Tiêu Chiến trố tròn mắt ra nhìn như đang hóng chuyện, bèn nói: "Đó là bạn gái của Noah, chị Tiểu Lâm, lớn hơn cậu ấy năm tuổi. Chị ấy là đầu bếp chính ở quán ăn tư nhân ngay bên cạnh, cũng là bà chủ của quán bar này."

Tiêu Chiến "a" lên một tiếng, nhất thời không biết nên kinh ngạc cô gái kia tài giỏi trước hay kinh ngạc Noah là trai thẳng trước. Nhớ lại mấy hôm trước anh còn ghen tuông với người ta, nhất thời lại cảm thấy có chút buồn cười.

Vương Nhất Bác ấn cho anh một ly rượu được pha đặc biệt để anh nếm thử, tiếp tục nói: "Bên đối diện kia là một người bạn khác ở Mỹ của bọn anh, A Sâm, người Quảng Đông, cũng được xem như một trong những nhà sáng lập của Infi. Anh chơi với cậu ấy không nhiều, lúc anh về nước không ngờ cậu ấy cũng về nước rồi đến Hàng Châu. Người còn lại là Lão Bùi, bạn cùng phòng thời đại học của anh, làm nghiên cứu phát triển."

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, cười hỏi: "Sao còn có cả bạn cùng phòng thế?"

Vương Nhất Bác đáp: "Anh khá là bận, bọn họ liền chơi với nhau luôn."

BACK là một quán bar sạch sẽ, ánh đèn ấm áp và u tối bao trùm, rất có không khí, ánh mắt của Tiêu Chiến lướt qua từng người từng người, bàn tay cầm ly rượu hơi dừng lại, anh nói: "Ngưỡng mộ bọn họ ghê."

Vương Nhất Bác hỏi: "Ngưỡng mộ gì?"

Tiêu Chiến hạ mi mắt xuống lắc lắc khối đá trong ly rượu, chần chừ một lát, nhẹ giọng nói: "Ở bên cạnh anh mười năm này."

Trong lúc nói chuyện, Noah cuối cùng cũng rời mắt khỏi người chị cậu ta, quay đầu lại, hướng đến bên này vẫy tay.

Trong mấy người chỉ có mỗi Noah từng gặp Tiêu Chiến, cậu còn tưởng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau đi từ công ty tới, vội vàng kéo Tiêu Chiến ngồi xuống: "Sean cũng đến à? Các cậu tăng ca muộn quá đấy!"

Dựa trên đặc thù công việc của Tiêu Chiến, không công khai quan hệ trước mặt người ngoài gần như là ước định ngầm giữa hai người bọn họ. Nghe Noah nói hai người tăng ca, Tiêu Chiến vội vàng nhìn Vương Nhất Bác, đối phương vốn dĩ không hề để ý, bị anh chột dạ nhìn một cái, liền bất giác mím môi lại nén cười.

"Cũng tạm." Tiêu Chiến đáp theo bản năng, không ngờ lại đồng thanh nói cùng lúc với Vương Nhất Bác.

Chị Tiểu Lâm vốn dĩ đang đối soát lại danh sách nhập kho xuất kho của đồ uống, lúc này đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn sang Vương Nhất Bác, cười nói: "Ấy? Đây có phải lần đầu tiên Nhất Bác dẫn bạn đến không?"

Tiêu Chiến thấy mấy người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, vô cùng chột dạ, không đánh tự khai: "A, em và Vương Nhất Bác là bạn học cấp ba. Không biết sao lại gặp được nhau, cũng khá trùng hợp ha ha."

Ra vẻ đạo mạo trước mặt người khác quả thực không dễ dàng gì, Tiêu Chiến nói xong lại nhìn sang phía đối diện, Vương Nhất Bác đang ngửa đầu uống một ngụm rượu, cách chiếc ly thủy tinh Tiêu Chiến lại trông thấy cậu đang cười.

"Thật hay giả thế? Trùng hợp vậy?" Lão Bùi kinh ngạc nói, "Cái này là xác suất gì thế!"

Vương Nhất Bác "ừm" một tiếng, âm thanh truyền ra từ trong chiếc ly thủy tinh, ồm ồm, cực có từ tính, gãi cho Tiêu Chiến thấy ngứa ngáy cả trái tim.

Tối thứ sáu, rượu bia là thứ tất nhiên không thể thiếu. Tiêu Chiến bận rộn với công việc, cũng rất lâu không tụ tập với bạn bè. Thấy Noah với chị Tiểu Lâm liếc mắt đưa tình, nghe Lão Bùi kể lể mấy chuyện trong công việc, A Sâm kể về con vẹt nhà hàng xóm, Tiêu Chiến cũng thấy vui vẻ và thoải mái hơn, anh không nói nhiều, chỉ uống rượu nhìn mọi người cười nói, cảm thấy tự tại một cách hiếm có.

Lão Bùi là một chủ trì rất biết cách tán gẫu, uống một lúc liền không thu nổi lòng hứng khởi bừng bừng, hai mắt sáng lên nói: "Hôm nay cuối cùng cũng coi như tóm được bạn học của Bác ca rồi, có một vấn đề quấy nhiễu tôi rất nhiều năm, không biết Sean có thể giải đáp cho tôi không?"

Tiêu Chiến cong khóe môi lên cười, đáp: "Vấn đề gì thế?"

Lão Bùi còn chưa kịp nói gì, Vương Nhất Bác ở bên kia đã chĩa ngang một cánh tay sang, ngăn người ta lại: "Cậu khỏi hỏi đi, miệng chó không nhổ được răng voi."

Hai người rõ ràng có quan hệ rất tốt, Lão Bùi cười nói: "Thế này đi, gặp phải câu hỏi mà cậu không muốn tôi hỏi, thì cậu uống một ly, thế nào? Công bằng chưa? Hôm nay bọn tôi sẽ lập hội chỉnh cậu! Hê hê!"

Noah hóng chuyện vui cũng không ngại góp sức, bắt đầu ồn ào: "Hỏi! Hỏi! Hỏi đến chết thì thôi!" Lão Bùi cũng mặc kệ Vương Nhất Bác có phản đối hay không, xoa xoa hai lòng bàn tay, tuyên bố bản thân bị lộ tẩy bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có cơ hội để phản kích.

"Tôi muốn hỏi, Bác ca hồi học cấp ba đã được mến mộ như thế rồi à?" Lão Bùi trầm ngâm một lát, nói, "Mấy cậu không biết hồi học đại học Bác ca tham gia vào xã đoàn gì đâu nhỉ, năm thứ hai lúc tuyển thành viên, các em gái xếp hàng nhiều ấy à......nói là người đông nghìn nghịt cũng không ngoa."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ tới mức trực tiếp lắc đầu, đẩy đẩy ly rượu về phía trước, xem ra không định uống. Kêu Tiêu Chiến nhớ lại việc anh trông thấy lời mà những người mến mộ Vương Nhất Bác viết đầy trên bức tường lời nhắn ở Dream City thời học cấp ba, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh anh dõng dạc nói: "Người thích tôi quả thực rất nhiều."

"Cực kỳ nhiều." Tiêu Chiến trực tiếp gật đầu, nhịn cười bắt đầu nói láo, "Chính là kiểu, lúc cậu ấy trực nhật phải ở lại thêm một lát, phát đề phải giành phát tờ của cậu ấy, đi xe buýt du xuân mọi người đều muốn ngồi cùng với cậu ấy......"

Vương Nhất Bác nhấc mắt nhìn anh, khẽ đá lông mày một cái, ngắt lời rằng: "Điểm này thì là thật. Bởi vì lúc xe buýt đi qua đường hầm là có thể làm chuyện xấu."

Mấy người gào lên với nhau, bị câu nói này của Vương Nhất Bác làm cho nổ tung, Lão Bùi chắp tay vái, gào lên: "Bác ca! Hóa ra cậu là người như vậy! Quả nhiên dê ngầm, hiểu biết của bọn tôi về cậu mấy năm nay vẫn chưa đủ sâu sắc!"

Tiêu Chiến gần như ngay lập tức đã đỏ cả tai, vừa giả vờ giả vịt uống rượu, vừa lấy chân ngấm ngầm đá Vương Nhất Bác dưới ngăn bàn một cái để cậu chú ý hơn.

Có thể do rượu pha đặc biệt cũng có thành phần cồn, pha lẫn với đá cũng không thể giải trừ cơn khát, uống xong tai Tiêu Chiến càng đỏ, trái tim cũng nóng ran lên.

Trong đường hầm tối tăm, bốn phía yên tĩnh, hơi thở nóng tới bỏng người, cánh môi đột nhiên áp tới, tất cả dường như gần ngay trước mắt.

Hóa ra áng mây hồng từng thấy thời mối tình đầu, cứ trốn trong trái tim rồi cháy mãi tới ngày hôm nay.

Lão Bùi không hề giữ miệng, cái gì mà Vương Nhất Bác từng yêu mấy cô, hồi cấp ba Vương Nhất Bác để tóc như thế nào, chuyện xấu của Vương Nhất Bác......chuyện gì cũng muốn hỏi, thật ra Tiêu Chiến nào biết nhiều chuyện vặt vãnh thường ngày như thế, thời gian mà anh và Vương Nhất Bác cùng nhau trải qua đều là thời khắc thân mật, rất nhiều chuyện chỉ có hai người bọn họ biết, còn lâu mới nỡ chia sẻ cho người khác.

Vương Nhất Bác hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, "ừng ực" uống liên tiếp vài ly, may mà cậu uống rượu không lên mặt, trông vẫn bình thản ung dung như thường.

"Có thể đổi sang tôi hỏi không?" Tiêu Chiến túm lấy bàn tay Vương Nhất Bác đang tiếp tục rót rượu, rất nhanh đã thả ra, "Tôi cũng muốn hỏi......"

Vương Nhất Bác bị dáng vẻ làm nũng mà không tự biết của Tiêu Chiến làm cho trái tim mềm nhũn, tự dưng nhớ tới Tiêu Chiến ngồi dưới ánh đèn chọc chọc cán bút năn nỉ cậu giảng đề, ngập ngừng một lát đáp: "Vậy em hỏi đi."

Mấy người cười nói: "Bác ca hôm nay bị chĩa mũi nhọn rồi! Cậu cũng có ngày hôm nay!"

"Muốn biết ấn tượng của mọi người khi gặp Vương Nhất Bác lần đầu tiên." Rượu lại được rót thêm một vòng, Tiêu Chiến nhìn những màu sắc khác nhau của chất lỏng trong ly thủy tinh, nghĩ một lát nói, "Không biết những năm nay có thay đổi nhiều không."

Anh giống như một tên trộm thông minh, thử tìm cách dùng góc nhìn của người khác để nhìn thấy những giây phút mà mình bỏ lỡ, chắp vá lại, tạo thành một bức tranh ghép thật lớn, từng chút từng chút lấp đầy.

"Lần đầu tiên tôi gặp Vương Nhất Bác ấy à......" Lão Bùi vuốt cằm bắt đầu nhớ lại, "Trong ký túc xá thì phải, chúng tôi nằm giường đối diện nhau. Tôi đang trải ga đệm, cửa vừa mở ra, một soái ca u buồn đi vào. Khá lắm, đẹp trai ấy à, làm tôi khiếp sợ luôn...... Ấn tượng đầu tiên chính là, thật sự không thích nói chuyện, cứ cảm thấy tâm trạng không tốt. Tuy sau này chơi thân với nhau, cảm thấy tính cách khá là tốt, chỉ có điều hơi tuyệt tình với phái nữ."

"Quả thực cũng khá tuyệt tình!" Noah tiếp lời, "Tôi quen Vương Nhất Bác hình như là vì cậu ấy sửa giáo trình mỹ thuật ở Học viện bọn tôi, bạn thân tôi với cậu ấy học cùng một môn học, còn khen cậu ấy là một người học toán mà thẩm mỹ khá tốt, sau đó cô gái kia, chính là Carol, muốn tỏ tình với cậu ấy. Vương Nhất Bác trực tiếp nói, không hứng thú, cậu thích người khác đi."

Tiêu Chiến không dám tin vào tai mình, hỏi lại: "Môn mỹ thuật?"

"Đúng vậy!" Noah nói tới chuyện này còn tấm tắc lấy làm kỳ, "Mọi người đều nói Yibo.Wang là icy beauty! Sau đó mới biết là cậu ấy ở cùng chung cư bên cạnh với A Sâm, chơi với nhau mấy lần mới thân thiết."

A Sâm bị nhắc tới nên gật gật đầu, cậu thở ra một hơi, nói: "Lần đầu tiên tôi tới Boston, trời mưa, tôi kéo hành lý lại không mang theo ô. Xuống taxi còn phải đi một đoạn vào chung cư, là Vương Nhất Bác cho tôi mượn ô."

Giọng nói của cậu trở nên dịu dàng, dường như cảm thấy chuyện này có chút buồn cười: "Tôi cũng tưởng cậu ấy trông có vẻ là kiểu lạnh lùng, bởi vì lúc đó cậu ấy hình như đang vội ra ngoài, tự mình cầm ô cũng không che đã chạy ra ngoài rồi. Nhưng cậu ấy lo việc xong quay về liền lập tức gõ cửa phòng tôi đòi tôi trả ô, cũng khá là trái ngược."

Vương Nhất Bác vẫn đang im lìm uống rượu nghe mọi người nói đột nhiên tiếp lời: "Hôm đó là tôi phải đi tìm giáo sư, khá vội, cầm nhầm ô, nhưng thấy cậu dầm mưa bèn cho cậu mượn."

A Sâm hình như cũng là lần đầu tiên nghe được nguyên do này, kỳ lạ hỏi: "Sao lại gọi là cầm nhầm ô, nhà cậu còn chia ra ô đi nắng ô đi mưa à?" Cậu ta híp mắt lại bóc phốt, "Lúc cầm trả cậu tôi cũng xem rồi, cũng không phải thương hiệu nổi tiếng gì, chỉ là một chiếc ô đỏ bình thường thôi mà......"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ "ừm" một tiếng, lại ngửa đầu uống một ly nữa.

Vào giây phút A Sâm nói ra chữ ô đỏ, Tiêu Chiến sững người, một tia tê dại lan rộng từ trái tim ra bên ngoài. Anh nhớ ra Vương Nhất Bác từng chiếm một chiếc ô từ chỗ anh đi, chiếc ô mà anh thích nhất. Lúc đầu đông Vương Nhất Bác chạy từ phía sau nhào vào trong chiếc ô này, mùa mưa dầm Vương Nhất Bác cầm chiếc ô này đứng trước cổng trường đón anh tan học, trong đoàn người, bọn họ trốn dưới tán ô hôn nhau.

Tuy chiếc ô này không che được những trận mưa phía sau, nhưng anh ngàn lần không ngờ rằng, Vương Nhất Bác lại đem nó tới tận nước Mỹ.

Buổi tối quả thực đã uống không ít. Vương Nhất Bác tựa lên chiếc ghế bọc da, hơi hơi ngửa đầu, yết hầu cử động, gợi cảm muốn chết.

Sắc mặt cậu như thường, nhưng mắt đã nhắm lại, hơi thở yên ắng nhẹ nhàng, giống như đã ngủ quên. Tiêu Chiến cảm thấy cậu như thế này có chút đáng yêu, đang định đưa tay ra đỡ cậu ngồi dậy, lại đột nhiên nghe thấy cậu lầm rầm gọi: "Tiêu Chiến......"

Tiêu Chiến đang định hỏi cậu sao thế liền nghe thấy Noah nói: "Thấy chưa, lại nữa rồi!"

Thấy Tiêu Chiến đưa tới một ánh mắt không hiểu, Noah và Lão Bùi cười nói: "Cậu ấy uống rượu không lên mặt, không nhìn ra gì cả, hễ uống say là bắt đầu gọi tên người ta, sau đó chúng tôi lấy cái này để nhận định Vương Nhất Bác có phải đã uống nhiều hay không."

Tiêu Chiến sững sờ: "Tên ai anh ấy cũng gọi sao?"

"Đâu có." Lão Bùi xua xua tay, "Chỉ gọi Tiêu Chiến thôi, ban đầu bọn tôi còn tưởng là Tiểu Trạm, sau đó nghe nhiều rồi mới phát hiện là Tiêu...... Cậu nói xem đây là tên con gái à? Bọn tôi còn hỏi cậu ấy mà, không chịu nói, chỉ bảo sau này không uống nữa. Cậu nói xem Tiêu Chiến này là ai thế......"

Đèn trong quán bar hình như tắt đi một ngọn, Tiêu Chiến lại cảm thấy mình đang bị thời gian lăng trì trong im lặng, nỗi đau đớn khó khăn lắm mới đè nén xuống được lại lần nữa cuồn cuộn trào lên gấp bội, giống như hồng thủy ngập trời. Nước mắt anh gần như đã chảy cạn, vành mắt chua xót đau đớn, nóng rát.

"Là tôi...... Tôi là Tiêu Chiến."

Nhóm người cười nói ồn ào gần như im lặng ngay tức khắc, trong ánh mắt kinh ngạc, Tiêu Chiến đứng dậy, đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, nắm chặt lấy lòng bàn tay cậu, khom lưng xuống nhẹ giọng nói: "Vương Nhất Bác, em đây."

Vành mắt anh đỏ lên một mảng, nắm lấy tay Vương Nhất Bác, ôm trọn giữa hai lòng bàn tay mình, lặp lại: "Nhất Bác, em đây."

Vương Nhất Bác chầm chậm mở mắt ra, giọng nói mềm như bị ngâm qua nước, cậu hỏi: "Về nhà chưa?"

Đêm khuya, sau khi chào tạm biệt mọi người, Tiêu Chiến dìu Vương Nhất Bác ra ngoài, cậu đã tỉnh táo khá nhiều, chỉ là đi đứng không được vững cho lắm, không biết có phải cố ý không, cứ dựa rồi lại treo trên người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hết cách, chỉ có thể đưa tay ra ôm lấy eo cậu, chưa đi ra ngoài .được mấy bước, Tiêu Chiến đã giận dỗi nói: "Anh tỉnh rồi sao không tự đi?"

Vương Nhất Bác tựa lên bên cổ Tiêu Chiến, không để ý tới câu hỏi của anh, chỉ cười. Ánh mắt dịu dàng như đã tích tụ ánh trăng suốt mấy nghìn năm. Tiêu Chiến gần như bị quỷ say làm cho đứng không vững, đổi sang chủ đề khác nói: "A Sâm có ý với anh, anh có biết không?"

"Vậy sao?" Vương Nhất Bác dường như không thể hiện cảm xúc ngạc nhiên gì với vấn đề này. Cậu nhích tới gần, sáp tới bên cổ Tiêu Chiến hỏi, "Vậy em thì sao?"

"Em cũng có ý với anh." Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười, thuận theo lời của cậu nói tiếp, rất có điệu bộ đang dỗ dành.

Vương Nhất Bác lắc đầu, hơi nóng mang theo mùi rượu phả lên cổ Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến, em có yêu anh không?"

Tiêu Chiến chưa từng nói những lời như vậy, nhưng giây phút này, anh cảm thấy trái tim mình hẫng đi một nhịp, rồi lại nặng nề rơi về chỗ cũ, anh nói: "Em yêu anh."

Vương Nhất Bác dường như đã tin, lại dường như không tin, cậu ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng một cái, lại quay đầu về nhìn Tiêu Chiến. Trong ánh trăng, cậu nhẹ nhàng hỏi: "Thế sao tận mười năm mà em chẳng đến tìm anh?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net