Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạn đời".

Trên thế giới sao lại có hai chữ dùng để khái quát mối quan hệ không phụ thuộc vào huyết thống tối nghĩa và nồng nhiệt nhưng lại thân thiết đến cực độ như vậy chứ.

Tiêu Chiến tỉnh dậy trong khuỷu tay Vương Nhất Bác, sắc trời u tối, không nhìn ra là mấy giờ mấy phút. Anh cẩn thận đưa tay ra, chạm sáng chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, màn hình có hình nền ông Thần Tài màu đỏ sáng lên, đã bảy giờ hai mươi rồi. Vương Nhất Bác ôm anh rất chặt, Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng nhấc cánh tay lên một chút như thế đã làm cậu tỉnh giấc, Vương Nhất Bác nhíu mày, giọng nói đầy vẻ ngái ngủ hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ hai mươi rồi, lát nữa là em phải đi."Tiêu Chiến hôn lên khóe môi cậu, dịu dàng nói.

Hai ngày gần đây tuy là cuối tuần, nhưng công việc của Vương Nhất Bác vẫn vô cùng bận rộn, giống như những chuyện tích tụ lại mấy ngày trước toàn bộ đều đang chờ quyết định của cậu. Tiêu Chiến cũng bận, ngày cuối tuần đang yên đang lành hai người ngồi hai bên bàn tăng ca gần hai ngày, eo của Tiêu Chiến không tốt lắm, ngồi lâu sẽ bị mỏi, thế là ngồi bàn làm việc mệt rồi, hai người lại di chuyển lên sofa, Vương Nhất Bác ngồi gõ chữ, Tiêu Chiến nằm trên đùi cậu đọc email.

Thứ hai ở sở có chuyện cần xử lý, Tiêu Chiến vốn định mua vé chuyến bay tối chủ nhật để bay về Bắc Kinh, nhưng Vương Nhất Bác dính người như viên kẹo cao su vậy, nhìn anh thêm một cái đã khiến anh nhũn cả tim, thời gian cứ đẩy lùi về sau lùi về sau, dứt khoát delay tới sáng thứ hai. Vương Nhất Bác vừa ôm anh vừa họp qua điện thoại, Tiêu Chiến đợi cậu kết thúc đợi tới mức ngủ quên luôn, trong lúc mơ màng cảm thấy giọng của Vương Nhất Bác nghe rất an tâm, giấc ngủ này say sưa kéo dài tới tận khi trời sáng, vừa nhìn dưới mắt Vương Nhất Bác một cái Tiêu Chiến đã biết tối qua cậu thức tới rất khuya.

"Anh đưa em đi." Vương Nhất Bác dụi dụi mắt, đã ngồi dậy chuẩn bị xuống giường. Tiêu Chiến phảng phất nhớ lại hồi đi học lớp đội tuyển, Vương Nhất Bác toàn không kéo dài tới giây phút cuối cùng thì không chịu dậy, chỉ dậy thôi cũng phải làm nũng bán manh, nhất định phải đòi được tí gì từ chỗ Tiêu Chiến mới chịu. Tiêu Chiến hơi ngây người, một phát túm lấy Vương Nhất Bác vừa mới xỏ chân vào dép lê, hỏi: "Giờ anh không ngủ lười tí nào nữa à?"

Vương Nhất Bác quay mặt lại, có chút hơi ngoài dự đoán mà chớp mắt hai cái, đáp: "Anh đã lớn bằng từng này rồi, ai còn ngủ lười chứ."

Tiêu Chiến có chút tiếc nuối chu mỏ ra, nói: "Vậy à...... Em đã chuẩn bị để dỗ anh rồi."

Vương Nhất Bác ý thức được Tiêu Chiến đang nói gì liền quay lại, khó khăn nhịn cười, nhìn sang phía nghiêng bên cạnh, má sữa phồng lên rất cao, miệng cũng sắp ngoác tới tận mang tai. Tiêu Chiến có cảm giác như đang bị cười nhạo, một phát lật chăn ra, giận đùng đùng không thèm để ý đến cậu nữa. Ai ngờ Vương Nhất Bác thuận đà nằm ngang xuống trước mắt anh, kéo chăn lên quá đỉnh đầu, giọng ồm ồm nói: "Em dỗ đi, anh chuẩn bị xong rồi."

Tiêu Chiến sắp bị cậu làm cho tức chết, vừa hay cách một lớp chăn đánh cho người kia một trận: "Vương Nhất Bác! Anh tự ở nhà mà ngủ đi!"

Vương Nhất Bác chui trong chăn vừa cười vừa xin tha, một lúc lâu mới thoát được khỏi đống chăn quấn chặt vào nhau kia, đưa tay về phía Tiêu Chiến: "Kéo anh một cái."

Tiêu Chiến thò tay ra kéo cậu, còn chưa dùng sức đã không hề đề phòng mà bị kéo vào lòng đối phương. Vương Nhất Bác đùa mệt rồi, cũng đùa đủ rồi, lấy cằm cọ cọ lên tóc trên đỉnh đầu Tiêu Chiến, giọng nói nhẹ đi rất nhiều: "Có thể đừng đi không?"

Ngoài cửa sổ hình như đang mưa, Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh tí ta tí tách, trước đây anh không thích mưa mùa đông, vừa lạnh vừa kìm nén, thật kì lạ, cuộn người trong lòng Vương Nhất Bác, tiếng mưa cũng trở nên ẩm ướt và dịu dàng. Anh nhắm mắt lại, chui vào lòng người ta thêm một chút, nhỏ giọng làm nũng: "Em cũng không muốn đi."

Bên ngoài quả thực đang mưa.

Chỉ đi mỗi một tuần, Tiêu Chiến không về nhà để thu dọn đồ đạc nữa, chỉ gọi một cuộc cho Tiêu Tuấn Ninh, tự mình thay một bộ quần áo sạch sẽ, toàn bộ đều do Vương Nhất Bác đưa. Quần áo bẩn của anh được Vương Nhất Bác giữ lại, bảo là sẽ giặt sạch rồi phơi khô cho anh, quay về mặc tiếp. Tiêu Chiến ngồi lên ghế phụ, vừa cài dây an toàn vừa cười: "Sao trước đây không phát hiện anh lại chăm sóc gia đình thế?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu sang, quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy áo khoác và áo len của mình đều cực kì vừa với người Tiêu Chiến, vừa hài lòng vừa không vui, miệng bất giác chu ra một chút, nói: "Em mà không về anh sẽ đem quần áo của em rải lên nhà làm thảm trải sàn."

Tiêu Chiến bị sự uy hiếp không có tí sức lực nào này của cậu chọc cười, xe vừa đúng lúc dừng trước đèn giao thông, anh giơ ngón cái và ngón trỏ ra, bắn một trái tim bên cạnh khuôn mặt đang hờn giận của Vương Nhất Bác, dỗ dành nói: "Quần áo tính là gì chứ, tim em cũng để ở chỗ anh rồi, không về thì em hết cách sống mất."

Vương Nhất Bác bấy giờ mới dường như thật sự bật cười.

Nước mưa đan thành một mảng trên tấm kính chắn gió, nước mưa rả rích cùng với hơi lạnh ngấm vào từ ngoài cửa xe, Tiêu Chiến thò tay ra chạm vào gió ấm mà điều hòa phả ra, cảm nhận phút giây yên tĩnh trong không gian xe im lìm.

Phía trước đã gần tới sân bay, nơi này hình như bao năm qua vẫn chẳng hề thay đổi. Anh tiễn Vương Nhất Bác ở đây, từng gặp bão tuyết ở đây, cùng cậu tựa vào nhau một đêm, dùng tư thế yếu đuối nhất nhào vào lòng đối phương ở đây, cũng từng cầu nguyện rơi thêm một trận tuyết lớn nữa, khiến máy bay bị delay rồi hủy bỏ, đừng có mang người anh yêu đi nữa, ai cũng không hay biết vừa cách biệt lại là cả nhiều năm.

Tiêu Chiến rất hiểu sự bất an của Vương Nhất Bác, trên thực tế, bản thân Tiêu Chiến cũng đâu phải không như vậy. Khoảng thời gian hỗn độn mỗi ngày trước khi ngủ và tỉnh dậy, tiềm thức đều chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc sẽ rơi về hiện thực, có thể do đã nằm mơ thấy giấc mơ như thế này quá nhiều lần, thế nên lúc nào cũng lo nghĩ tới việc giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ đẹp đẽ.

Mỗi ngày tỉnh dậy trông thấy cánh tay Vương Nhất Bác đang được gối dưới cổ mình, lông mi động đậy, yên tĩnh như một đứa trẻ sơ sinh, liền giống như vô duyên vô cớ có lại một bảo bối quan trọng mà mình đã đánh mất.

"Em xuống máy bay sẽ gọi điện thoại cho anh ngay, được không?" Tiêu Chiến không có hành lý gì cần ký gửi, vì vậy gần như đến sân bay sát giờ, vừa vào đã phải đổi thẻ lên máy bay rồi. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu, kéo tay anh không chịu buông, cứ đưa mãi vào tận tới cửa kiểm tra không vào trong được nữa mới lưu luyến thả tay Tiêu Chiến ra.

Lúc đó Tiêu Chiến cũng như vậy, mặc áo của cậu đứng ở cửa kiểm tra tiễn cậu, chiếc áo bông màu đen rộng thùng thình, anh vẫy vẫy tay, giống một chú chim cánh cụt đang lắc la lắc lư. Tay Vương Nhất Bác đút trong túi áo, đứng yên tại chỗ nhìn anh đi qua cửa kiểm tra, xách giỏ tháo áo khoác ra, đi qua cửa, giơ dài hai tay ra cho nhân viên kiểm tra, lúc quay người, ánh mắt lại cách mấy chục mét giao nhau với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bấy giờ mới phát giác ra dáng vẻ ngây ngốc đứng nhìn của mình hơi mất mặt, chột dạ di chuyển ánh mắt sang hướng khác, không ngờ quay đầu lại, Tiêu Chiến sớm đã đi qua bên kia mất. Cửa kiểm tra lại có một tốp người đi qua, chắc là một đoàn du lịch, đứng chắn chật ních ở đầu bên đó.

Mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng rơi, Vương Nhất Bác nhìn bầu trời tối tăm mù mịt một cái, sự lạc lõng trong lòng vừa mới dâng lên, điện thoại cũng theo đó rung lên rè rè.

"Alo......"Giọng Tiêu Chiến nghe có vẻ buồn rầu, giống như đã bị ngâm quá lâu trong áp suất thấp của ngày mưa, "Có trông thấy em không?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, trông thấy Tiêu Chiến đứng bên cạnh một bồn cây ở phía sau cửa kiểm tra không xa, đang vẫy tay với cậu, Vương Nhất Bác mím môi lại, đáp, "Trông thấy. Em không vào à? Sắp cất cánh rồi thì phải."

"Em rất biết căn thời gian đó." Tiêu Chiến học cậu đút tay vào túi áo, nhưng anh thích dùng chân vẽ linh tinh trên mặt đất, thế nên trông chẳng ngầu chút nào, giống một chiếc compa thon dài, "Có phải anh đang khóc không đấy?"

Vương Nhất Bác không vui vẻ gì bật cười: "Cũng không yếu đuối đến mức đó."

"Ồ......vậy sao?" Giọng nói của Tiêu Chiến nũng nịu kéo dài ra, tiếng hô hấp cũng nặng hơn một chút, "Nhưng em hơi muốn khóc. Em thật sự rất là không chịu nổi bản thân, hai năm nữa là ba mươi tới nơi rồi, ôi trời ơi, em cũng kì lạ quá đi mất......"

Dáng vẻ anh nói dông nói dài thật quen thuộc, dường như chẳng khác biệt gì so với lúc nằm lì trong lòng Vương Nhất Bác kêu cậu đừng đi Bắc Kinh, khiến trái tim Vương Nhất Bác dâng lên một luồng nhiệt nóng bỏng.

Trong phút chốc Vương Nhất Bác cảm thấy, Tiêu Chiến căn bản không phải là biết điểm yếu của cậu ở đâu, mà sống ở ngay trên điểm yếu của cậu. Dù cho đã trải qua nhiều năm, mỗi lời nói cử động, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, đều có thể khiến cậu rung động.

"Không kì lạ, đâu mà ba mươi rồi?" Sân bay đang phát thông báo về chuyến bay của Tiêu Chiến, anh nhấc chân chạy về phía cửa đăng ký, điện thoại vẫn chưa tắt. Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng gió thổi qua micro khi anh chạy, lẳng lặng đi về phía bãi đỗ xe.

Đợi khi cậu đi đến cửa tự động, cũng nghe thấy Tiêu Chiến ở bên kia kiểm tra vé xong đi vào hành lang, có vài âm thanh ầm ầm trầm đục của máy bay, Tiêu Chiến thở ra một hơi, cười nói: "Chưa ba mươi cũng sắp rồi, hôm đó em ăn cơm với bố em, ông ấy nói con trai nhà chú út đã mười tám tuổi, lên đại học rồi, trong trí nhớ của em nó vẫn còn là một thằng nhóc bé xíu."

Vương Nhất Bác giương ô lên, đứng trong màn mưa nghe tiếng nước mưa đáp lên mặt ô, thấp giọng cười nói, "Em cũng mười tám."

Cậu liếm liếm môi: "Những năm không ở bên cạnh anh, đều không tính."

Lúc Tiêu Chiến mơ mơ màng màng chui vào sảnh lớn của công ty, đầu óc vẫn đang nghĩ tới câu nói kia của Vương Nhất Bác. Trong lúc đợi thang máy, Tiêu Chiến lặng lẽ suy tư một hồi, tại sao có một bộ não thiên tài toán học như vậy, nhưng Vương Nhất Bác luôn có thể nói ra những câu nói ngọt ngào như thế. May mà trong hai ba tuần khi Tiêu Chiến đi vắng, Bắc Kinh đã ấm áp hơn, khiến gò má đột nhiên ửng đỏ của anh cũng có được lời giải thích.

Lauren đợi Tiêu Chiến trong văn phòng, lúc anh bước vào chị vẫn đang lạch cạch gõ chữ, lông mày cau chặt như đang xoắn vào nhau, vừa nhìn đã biết là gặp phải khách hàng phiền phức. Tiêu Chiến thấy chị gõ xong chữ cuối cùng trên tay, vừa ngẩng đầu thấy mình đã quay lại, đống sương mù băn khoăn giữa trán rất nhanh đã đổi thành vẻ vui mừng hóng hớt: "Trời ơi, em cuối cùng cũng quay lại rồi!"

"Nói đi, em với Vương Nhất Bác có chuyện gì?" Lauren nhấc chiếc bình nước 5 lít của mình lên, mạnh mẽ rót cho Tiêu Chiến một cốc không biết là loại trà dưỡng sinh gì, trách móc nói, "Lúc thì đòi rời khỏi Infi, lúc nói ai đuổi cũng không đi, lúc lại kêu muốn đi."

Lauren híp mắt lại, uống một ngụm trà nóng, ra vẻ dày dạn kinh nghiệm hỏi: "Chị coi như cũng hiểu rồi, ảnh hưởng tính độc lập chứ gì? Mau nói cho chị nghe xem ảnh hưởng kiểu gì nào?"

Tiêu Chiến bị một loạt những suy luận của Lauren làm cho khuất phục, tự nhủ giác quan thứ sáu của phụ nữ quả nhiên đáng sợ, anh và Lauren cũng là chỗ bạn bè lâu năm, lần này hổ thẹn với chị ấy, cũng không định giấu diếm gì, nghĩ tới việc mình và Vương Nhất Bác dây dưa với nhau, lại khiến người ta bị giày vò đi giày vò lại mấy lần, có chút ngại ngùng cười nói: "Yêu đương ấy mà, quả thực có hơi quá trớn."

Cả người Lauren đều hừng hực tinh thần: "Em thật sự là được quá đấy Sean, trước đây chị còn nghĩ ai có thể lọt vào mắt thần của em, giỏi lắm, cái người lần này chị phục. Lần trước lúc ký hợp đồng nghiệp vụ cậu ấy có ở đó mà, trực tiếp khiến chị đẹp trai đến ngây người luôn, mà không đúng...... Em hai ba tuần đã thu phục được người ta rồi á?"

Vành tai Tiêu Chiến hơi đỏ lên, dexiben nhỏ hơn lúc vừa nãy, anh nói: "Không phải, anh ấy là mối tình đầu của em."

Bọn họ vốn đã chuẩn bị phải cùng nhau đi gặp một khách hàng, Tiêu Chiến dứt khoát tranh thủ lúc đi đường kể đơn giản một số nguyên do bên trong cho Lauren nghe, đã lược bỏ rất nhiều những tình tiết dễ khiến người ta xúc động, nhưng Lauren vẫn nghe tới đỏ cả vành mắt, Tiêu Chiến đã quen thấy dáng vẻ vô tư quả quyết của chị, tự nhiên bị dọa cho giật mình: "Ui chị khóc cái gì chứ?"

Lauren bỏ qua ánh mắt của tài xế, rút "soạt" một tờ giấy trong hộp giấy của người ta, hỏi: "Em có từng nghĩ xem mười năm là một khoảng thời gian dài thế nào không?"

Tiêu Chiến bị chị hỏi cho cứng đơ, chậm chạp chớp mắt một cái, ánh mắt anh bay ra ngoài cửa sổ, đáp: "Quả thực rất lâu, nhưng em hình như chẳng có cảm giác gì cả...... Cứ sống như vậy, thế là qua thôi."

Lauren khịt khịt mũi, hận rèn sắt không thành kim nói: "Em biết tại sao bọn em nhanh như vậy đã có thể làm lành không? Cái gì mà những năm qua không gặp được người thích hợp, đều là kiếm cớ. Các em chính là không có một ai thật sự bước ra ngoài...... Thế nên lúc gặp lại mới phát hiện đối phương cũng cùng mình đứng yên tại chỗ cũ."

Tiêu Chiến nhớ lại bóng dáng Vương Nhất Bác đứng ở đầu ngõ nhìn theo bước chân anh đi về nhà, trong lòng liền chua xót, gật gật đầu.

Lauren thở dài một hơi, nói: "Hồi năm trước, chị gặp lại bạn trai cũ ở đồn Tam Lý, lúc đầu chị còn không nhận ra. Còn định chế giễu anh ta, chia tay với chị ba năm người giống như béo lên tận mười cân vậy. Anh ta đứng ở ngoài cửa hình như đang đợi người, chị ngồi ngay trong Starbucks nhìn anh ta, nghĩ cả nửa ngày xem có nên đi tới chào hỏi không, cười nhạo anh ta cũng được, kết quả chưa tới hai phút thì phải, có một cô gái đi tới tay dắt một đứa trẻ, anh ta một phát ôm lấy đứa trẻ đó, cười vô cùng vui vẻ."

Tiêu Chiến nghe tới mức mắt đỏ cả lên, anh cũng từng nằm mơ thấy giấc mơ như vậy, mơ thấy gặp Vương Nhất Bác trên đường, cậu đã kết hôn và sinh con, thậm chí không còn nhớ Tiêu Chiến nữa. Tỉnh dậy khỏi giấc mơ, anh vùi mình vào trong gối, khóc vô thanh nhưng lại tê tâm liệt phế, cả trái tim đều giống như bị người ta móc rỗng từ bên trong.

Lauren nói tới đây lại bắt đầu nghẹn ngào: "Em biết con người mà, là một sinh vật thay đổi cực kì nhanh. Hôm nay nói yêu em, ngày mai lại trông rất hạnh phúc trên tờ giấy kết hôn khác. Hai bọn em mười năm đều không bước ra ngoài, là phải yêu đối phương biết bao chứ, yêu đối phương như vậy tại sao lại bỏ lỡ lâu như thế......"

Tiêu Chiến không khống chế nổi bắt đầu thấy đau lòng, nhớ tới sự trân trọng mỗi lần Vương Nhất Bác ôm anh, nhớ tới dáng vẻ tối hôm đó khi Vương Nhất Bác uống say, nằm ở sau gáy anh. Hóa ra nuối tiếc là vĩnh hằng, giống như hình xăm không thể xóa trên cơ thể, mỗi lần nhìn một cái, đều có thể nhớ lại nỗi đau khi mũi kim đâm xuống.

Một người phụ nữ có lý tưởng nghề nghiệp kiên cường độc lập như Lauren, cảm xúc thay đổi rất nhanh, năm phút trước lúc xuống xe đã nhanh chóng dặm lại phấn, chấn chỉnh tinh thần để tham gia buổi họp chiều với khách hàng, trời vừa tối đã tạm biệt Tiêu Chiến, không biết là quay về tăng ca hay là đi Hậu Hải uống rượu rồi.

Tiêu Chiến bận rộn cả một ngày, trong lòng vẫn cứ nghẹn chặt một cảm giác lắng đọng mãi không tan, vốn dĩ tuần này anh vẫn đang kéo dài kỳ nghỉ, không muốn vội vàng quay về tăng ca, bèn chậm rãi leo lên tàu điện ngầm một cách không có mục đích, ngẩng đầu nhìn tên các trạm, tuyến đường này vậy mà lại vừa hay có thể đi tới trường của Vương Nhất Bác.

Căn thời gian thấy Vương Nhất Bác có vẻ cũng chuẩn bị tan làm, Tiêu Chiến gọi điện thoại cho cậu, "alo" một tiếng rất nhanh và nhẹ.

Lúc trước công ty quảng cáo xảy ra chút sự cố, gây nguy hiểm cho kế hoạch quảng cáo gần mười triệu của Infi, Vương Nhất Bác sứt đầu mẻ trán xử lý công việc cả buổi chiều, suy nghĩ rối như tơ vò, khó khăn lắm mới giải quyết xong, đem theo một thân buồn bực tan làm, vừa đi đến bãi đậu xe thì nhận được điện thoại của Tiêu Chiến. Đột nhiên sự mệt mỏi toàn thân bị tiếng "alo" nhẹ nhàng kia nhẹ nhàng thổi cho tan thành mây khói.

"Tan làm rồi à?" Tiêu Chiến nghe có vẻ như đang đi trong gió, tuy nhiệt độ không khí ở Bắc Kinh thấp, nhưng vẫn chưa đến mức không thể đi lại ngoài đường. Trước lúc đi Vương Nhất Bác nhét cho anh một chiếc khăn quàng cổ lông cừu, lúc này đã phát huy tác dụng, nó ấm áp quấn trên cổ Tiêu Chiến, nhân tiện bảo vệ luôn cả nửa non khuôn mặt Tiêu Chiến vào bên trong.

"Anh đoán xem em đang ở đâu?" Tiêu Chiến mở camera, khuôn mặt trong ống kính ngốc nghếch vùi trong khăn quàng cổ, vừa xoay đi, liền biến thành một con đường. Vương Nhất Bác không cần nhìn kỹ cũng biết, đây là cổng chính trường đại học của cậu. Không ít học sinh đang ra ra vào vào, Tiêu Chiến mặc áo khoác của cậu, quấn chiếc khăn quàng cổ lông cừu kẻ caro, hoàn hảo kết hợp thành một thể với chúng.

"Sao em lại chạy đến trường anh rồi?" Vương Nhất Bác nói, "Anh còn lâu lắm không quay về."

"Đến xem ấy mà." Tiêu Chiến chỉ chỉ chiếc cổng lớn ở cách đó không xa, nói, "Bây giờ không vào được nữa rồi, chắc phải báo cáo với thầy cô mới được, đợi lúc nào anh đến Bắc Kinh lại đưa em vào trong đi dạo."

Anh quay camera lại, nhấc cằm lên, giải phóng cho nửa khuôn mặt đang vùi trong khăn của mình được tự do, cười ngốc nói: "Em còn chưa ăn tối nè, mau giới thiệu cho em xem bên cạnh trường anh có gì ngon."

Vương Nhất Bác nhìn ống kính rung lắc một trận liền biết anh lại đi đứng không cẩn thận, đi hai bước đã không nhịn được mà nhảy tung tăng, cậu cười nói: "Em muốn ăn đồ nóng không? Bên ngoài cổng tây có một quán thịt chần, hồi đó bạn bè đại học bọn anh toàn tụ tập ở đó."

Tiêu Chiến đi theo sự chỉ huy của GPS người thật từ xa, đi một đường, lúc đầu còn líu ra líu ríu nói chuyện, đến nơi, anh ngẩng đầu nhìn một cái, đột nhiên trầm mặc xuống. Vương Nhất Bác vừa lái xe về tới nhà, đỗ xe xong hỏi anh: "Sao thế? Không muốn ăn cái này à?"

"Em không muốn tự mình ăn cái này." Giọng điệu của Tiêu Chiến nghe đã thấy trầm xuống rõ rệt, "Lần sau anh đưa em đến ăn nhé."

Dù có trì độn hơn nữa, Vương Nhất Bác cũng phát giác ra tâm trạng của Tiêu Chiến giảm sút quá nhanh, giống như vừa bị đánh cho một gậy. Cậu bắt đầu nhớ lại, hồi học cấp ba Tiêu Chiến vẫn khá thích ăn lẩu dê Bắc Kinh, bọn họ từng ăn cùng nhau một lần, Tiêu Chiến còn vui vẻ ngồi đó đánh giá sự khác nhau giữa thịt chần Bắc Kinh và lẩu ở Trùng Khánh.

Tiêu Chiến cúi đầu xuống đi ra ngoài, ống kính trên tay cứ chúi lên chiếc bóng trên mặt đất mãi. Đột nhiên, anh dừng bước chân lại, dường như vừa nhớ ra câu nói "Tiêu Chiến, em phải tự mình nói cho anh" kia của Vương Nhất Bác, anh lên tiếng, giọng nói ngập tràn sự tủi thân: "Anh không nhớ nữa à? Em đến tìm anh, anh bảo em đi, chính là ở quán đó."

Vương Nhất Bác sững người, dường như nghe không hiểu anh đang nói gì. Chỉ thấy Tiêu Chiến tiếp tục lẩm bẩm tự nói: "Tuy rằng đều là lỗi của em...... Nhưng anh cũng không thể đổ oan cho em chứ, hôm đó anh còn nói em mười năm không đến tìm anh, sao anh không nhớ anh đã bảo em đi như thế nào? Rõ ràng em cũng rất tổn thương......"

"Đợi đã......" Vương Nhất Bác bỗng nhiên trợn tròn mắt, vội vàng ngắt lời anh, "Em nói cái gì tìm anh? Lúc nào?"

Lần này tới lượt Tiêu Chiến sững sờ, anh quay camera lại về phía mình, trố tròn mắt giống như một chú thỏ: "Anh không nhớ nữa rồi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net