Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè sau khi thi đại học xong, Tiêu Chiến về Hàng Châu thăm mộ Thư Tịnh một lần.

Tháng bảy ở Hàng Châu thật sự như nấu chín thịt người, buổi trưa ánh nắng chiếu thẳng xuống giống như lò lửa, dù cho Tiêu Chiến không ở lại nghĩa trang quá lâu, lúc ra ngoài cũng gần như sắp bị đốt cho cháy thành vệt cổ áo.

Tán cây như chiếc vung, chặt chẽ đan vào nhau che ra một mảng bóng râm, Tiêu Chiến đứng ở trạm xe buýt một hồi, ngây ngốc nhìn luồng không khí trên mặt đường bị chưng tới biến dạng, thầm nghĩ đóa hoa hồng trắng ban nãy liệu có bị nướng thành hoa khô không.

Lại đợi thêm một lát, xe vẫn chưa tới, Tiêu Chiến có chút bực dọc tháo mắt kính trên sống mũi xuống, dùng áo phông lau đi lau lại.

Thật ra trước đây anh đã cận không nhẹ, chỉ là vì muốn đẹp nên trước giờ không chịu đeo kính. Về sau năm ôn tập và học lại đó, đối với rất nhiều chuyện cũng dần dần bắt đầu không còn cố chấp như ban đầu.

Tiếng ve âm ỉ kêu lên, trải ra một thịnh hạ tương tự nhưng lại hoàn toàn không giống trước. Một chiếc xe buýt khác dừng lại trước mặt anh, tuyến số 16, con số anh không thể nào quen thuộc hơn, là tuyến xe chạy vào trong thành phố. Tiêu Chiến chần chừ một giây, bước chân vọt lên xe.

Thật ra Tiêu Chiến cũng không biết, mình quay về thành phố thì lại có thể đi đâu, về nhà hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì, khi đó lúc nhẫn tâm lên không giữ lại phương thức liên lạc của bất cứ ai, các bạn học cũng đều đã mất liên lạc.

Tiêu Chiến ngồi trên vị trí mà anh thích ngồi nhất trên tuyến xe số 16, ghế giáp cửa sổ hàng thứ ba từ dưới lên, nhìn bầu trời xanh thẳm vạn dặm không có nổi một sợi mây, cảm thấy mình còn giống đám mây hơn.

Xe đi vào trong thành phố, tốp năm tốp ba những học sinh cấp ba lục tục lên xe. Nghỉ hè không cần mặc đồng phục, bọn họ đeo balo, hoặc là xách những chiếc túi vải của các cơ sở đào tạo, bên trong đại khái đựng đầy những tập tài liệu ôn tập nặng trịch và chai nước ngọt có gas chưa uống hết. Tiêu Chiến chỉ nhìn một cái liền biết là cơ sở đào tạo tiếng Anh bên cạnh cửa hàng đồ lạnh, mùa hè năm lớp mười Vương Nhất Bác từng học thêm tiếng Anh ở đó.

Xe lại đi về phía trước thêm hai trạm nữa, Tiêu Chiến xuống xe, anh đứng dưới bóng cây, lấy một chiếc mũ lưỡi trai trong balo nhỏ ra đội lên đầu, chầm chậm đi ra ngoài.

Mỗi người đại khái cũng đều phải trải qua giây phút như thế này, thật ra trong đầu bạn chẳng nghĩ gì, nhưng sớm đã biết mình muốn đi đâu. Mùa hè ở Hàng Châu thật sự là nóng tới quá quắt, dù cho Tiêu Chiến đội nắng trên lưng để đi, cả người vẫn đầm đìa mồ hôi, thấm ướt cả chiếc áo phông trắng.

Dần dần đi vào khu vực có cây cối xanh tốt hơn, những tầng lá đan xen chặt chẽ vào nhau chắn đi phần lớn những tia nắng khiến người ta khó chịu. Tiêu Chiến đứng trước cổng một lúc, bên cạnh có một chú tài xế taxi đang ngủ trưa dưới bóng cây, Tiêu Chiến bấy giờ mới nhớ ra, sáng sớm hôm anh không mặc áo khoác điên cuồng chạy ra ngoài, đây chính là nơi mà anh vừa hay gặp được Vương Nhất Bác.

Trên cửa kính xe taxi có rất nhiều bụi, khiến người ta nhìn không rõ ảnh phản chiếu của mình. Nhưng lúc Tiêu Chiến đi ngang qua vẫn soi một chút, anh nghĩ đi nghĩ lại, tháo mũ xuống cầm trên tay, lại cảm thấy gọng kính kia trông quá mọt sách, bèn tháo nó xuống cất vào trong balo.

Có thể do thấy Tiêu Chiến tuổi tác còn nhỏ khuôn mặt lại thuần khiết, bảo vệ cũng không làm khó anh nhiều. Lúc Tiêu Chiến đi vào trong đột nhiên cảm thấy có chút hô hấp khó khăn, anh cầm mũ che trước mặt, sợ mình bị trúng nắng.

Tiêu Chiến chỉ đến đây hai ba lần, thậm chí còn nghi ngờ mình sẽ nhớ nhầm vị trí nhà Vương Nhất Bác. May mà cây hồng đậu kia xuất hiện đúng lúc, ở ngay phía không xa. Tiêu Chiến đứng bên cạnh vườn hoa nhà người khác một lúc, bất giác siết chặt quai cặp sách trong tay, anh cảm thấy đầu mình giống như đang bốc khói, chẳng có bất cứ suy nghĩ gì, hơi nóng gần như cuộn trào khắp trong cơ thể anh hết trận này tới trận khác.

Một lúc sau, cánh cổng kéo nhỏ đang đóng chặt kia được mở ra, có một người đi ra từ trong nhà. Tiêu Chiến nhận ra đó là dì Trần - người phụ trách việc nội trợ của gia đình Vương Nhất Bác. Bà có vẻ đang định tưới nước cho hoa, bên chân có một con mèo xám đi theo, là Lagrange.

Không biết tại sao, Tiêu Chiến nhìn thấy Lagrange lại cảm thấy hơi muốn khóc. Anh đứng nguyên tại chỗ quay một vòng, cúi đầu nhìn những quầng sáng lốm đốm trên mặt đất, một lúc lâu sau cuối cùng mới lấy hết dũng khí đi sang.

Dì Trần chỉ từng thấy Tiêu Chiến một lần, còn là lần tổ chức sinh nhật cho Vương Nhất Bác, lẫn trong một đám trẻ con, bà ngước mắt lên, thấy Tiêu Chiến có vẻ quen mắt bèn cười hỏi: "Cháu đến tìm Nhất Bác à? Hình như dì từng gặp cháu, cháu là bạn học của Nhất Bác sao?"

Tiêu Chiến mím môi, gật gật đầu, giọng nói vừa gượng gạo vừa ấp úng, nghe còn không giống chính mình: "Cậu ấy......có nhà không ạ?"

Dì Trần lắc lắc đầu, lấy làm tiếc nói: "Nhất Bác còn không về nhà nghỉ hè nữa, bảo là có đề bài......gì đó thì phải? Dì cũng không hiểu, nhưng Nhất Bác của chúng ta là đứa trẻ thông minh, học trường tốt như thế, chắc chắn là đang làm một nghiên cứu gì đó rất lợi hại......"

Nghe tới "không về nhà nghỉ hè", Tiêu Chiến liền giống như một quả bóng mất hơi, chút căng thẳng khiến toàn thân cứng đơ đã tan biến, nhưng đống tinh thần được anh nâng lên cũng biến mất luôn. Anh cố gắng kéo khóe môi lên cười cười, nói: "Vậy ạ......" Nói xong lại không biết giải thích cho ai nghe, "Không sao, cháu chỉ vừa hay đi ngang qua."

Dì Trần nhiệt tình mời anh vào uống ly nước rồi hẵng đi, Tiêu Chiến chỉ lắc đầu, nói: "Cảm ơn dì, cháu vẫn còn có việc, cháu đi trước đây ạ."

Dù sao cũng không phải chủ nhà thật sự, dì Trần cũng không giữ anh lại nhiều, chỉ kêu anh đội mũ lên, cẩn thận bị cảm nắng. Tiêu Chiến gật gật đầu, tầm mắt di chuyển xuống phía dưới cây hồng đậu, di chuyển đến lớp đất mới xới trong vườn hoa, Lagrange đang nằm liếm lông trên con đường rải đá ngay bên cạnh. "Dì ơi, cháu có thể sờ con mèo này một chút không?" Giọng của Tiêu Chiến vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, anh cười nói: "Nó đáng yêu ghê."

"Tất nhiên là được." Dì Trần tươi cười mở chiếc hàng rào đi vào vườn, "Cháu vào đây ngồi một lát đi, dì đi lấy nước cho cháu."

Lagrange liếm lông xong, muốn đi vào trong nhà, vừa hay Tiêu Chiến ngồi ngay ở bậc thang chỗ cửa kéo, nó liền dừng lại nhìn Tiêu Chiến, dường như có chút cảnh giác. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn đôi mắt giống như hai quả cầu thủy tinh của nó, nhấc tay lên, nhưng chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, lướt qua bộ lông mềm mượt của nó.

Sờ xong cái này, Tiêu Chiến giống như sợ mạo phạm phải chú mèo Anh cao quý vậy, nhanh chóng thu tay về quy củ đặt lên trên đầu gối. Lagrange nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến một lát, tự nhiên đi đến bên cạnh anh nằm xuống.

Tiêu Chiến ngây người, anh nhìn Lagrange gác chiếc chân mềm mại của nó lên đùi mình vươn vai, sau đó lại cọ vào anh rồi lật mình, thuận đà nằm ngửa, lộ chiếc bụng tròn xoe ra cho anh vuốt ve.

Anh cẩn thận từng tí một đưa tay ra, dùng tay xoa bụng nó, gãi gãi cằm nó, nghe thấy tiếng rừ rừ thỏa mãn của mèo con.

Mùa hè đại khái vĩnh viễn là mùa mất đi thành phần muối, lúc nước mắt trào lên cũng chẳng có dấu hiệu đề phòng. Dưới bóng cây đang động đậy, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắn nắn chiếc móng mèo của Lagrange, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Dường như mỗi người ai cũng đều thích năm chữ "bắt đầu lại từ đầu". Tiêu Chiến lúc mới vào đại học cũng đã nghĩ như vậy. Anh đem những bộ quần áo mới tinh, chiếc máy tính mới tinh, thậm chí là một mái tóc mới cắt đến Bắc Kinh, nhưng vào giây phút bước chân xuống máy bay, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu lại là "Đây là thành phố Vương Nhất Bác đang ở".

Hóa ra tất cả đều là mới, chỉ có bản thân mình là cũ.

Anh nỗ lực hòa nhập vào cộng đồng, đi học tan học, tham gia xã đoàn, làm tình nguyện viên, gặp phải lời tỏ tình ở khắp các ngõ ngách trong khuôn viên trường, đi ăn đêm uống rượu với bạn cùng phòng, chứng kiến bọn họ yêu đương rồi lại thất tình.

Tiêu Chiến trở thành một hải vực sâu không thấy đáy trong những lời đồn ở trường học, ôn hòa xa cách, vĩnh viễn sẽ không rung động. Khi chính Tiêu Chiến lướt thấy bài đăng này trên diễn đàn trường, anh chẳng vui vẻ gì mà bật cười.

Cười mãi cười mãi, Tiêu Chiến liền nằm sấp xuống, nghiêng mặt gác lên khuỷu tay, bắt đầu nghĩ về từ "rung động".

Anh đột nhiên xuất hiện trong đêm mưa mùa đông khiến người ta ghét nhất, nước mưa cứ rơi xuống dưới như không có điểm tận cùng, cánh tay anh kề bên Vương Nhất Bác, bọn họ chen chúc dưới cùng một chiếc ô đỏ, đi rất lâu rất lâu, lâu đến mức không biết là đầu đường ở nơi nào, nước mưa trong suốt biến thành hoa tuyết trắng tinh, xoay tròn giữa không trung, bay từ trên trời xuống.

Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ, có thể tuyết là tự do mà anh hướng về, là tình yêu và chấp niệm của anh.

Nhưng Bắc Kinh đã rơi bao nhiêu trận tuyết như thế, sao chẳng có bông tuyết nào rơi lên cánh vai anh.

Tháng mà Dư Lão Tam thất tình, cũng trùng hợp là mùa đông - không thể nói là trùng hợp, có lẽ do mùa đông ở Bắc Kinh quả thực quá dài.

Tiêu Chiến vứt đồ cùng bạn xong, liền một mình ngồi mất hồn trên sân tập. Trời lạnh, pin điện thoại sụt giảm rất nhanh, anh tiện tay lướt chiếc blog mà mình hay thích dạo xem trong đó, phát hiện người mà hệ thống đề xuất cách đây không lâu là học sinh Trường trung học Số 19, cậu trai học cùng trường đại học với Vương Nhất Bác vừa mới post một bài viết mới. Cậu ta thích viết tùy bút, cách hành văn cũng giống những nam sinh học hóa lý bình thường, những lời văn bạch thoại thông thường, cũng đem theo chút cảm giác lý thú và than phiền.

"Hôm nay phải tới quán thịt chần ở cổng tây để tụ tập, nghe nói các em gái ở đội nhảy bên cạnh cũng đi, vốn dĩ còn định làm một kiểu tóc thật đẹp, anh Tuấn nói Vương Nhất Bác cũng đến, đột nhiên không muốn làm nữa! Ha ha! Không có so sánh sẽ không có đau thương!"

Tiêu Chiến gần như lập tức bừng tỉnh, đây là lần đầu tiên trông thấy tên Vương Nhất Bác trên blog của cậu ta, lúc sực tỉnh lại tay Tiêu Chiến cũng hơi run. Tiếc là lúc anh trông thấy bài tùy bút này đã không còn sớm nữa, Tiêu Chiến vội vội vàng vàng chạy ra khỏi cổng trường, nhưng bất kể đi thế nào, từ trường anh tới trường Vương Nhất Bác kiểu gì cũng phải một tiếng đồng hồ.

Trên đường đi Tiêu Chiến không ngừng nhìn thời gian trên điện thoại, hết lần này tới lần khác phỏng đoán, tính toán, cuộc tụ tập sẽ bắt đầu từ lúc mấy giờ, rồi liệu sẽ tan cuộc lúc mấy giờ...... Anh cố gắng không nghĩ, trường học giống như trường của Vương Nhất Bác, mọi người đều là học sinh giỏi, dù cho ngày hôm sau có là cuối tuần cũng sẽ không làm càn tới quá muộn, nhỡ không gặp được thì sao?

Nghĩ xong những điều này, anh lại bắt đầu nghĩ, không biết dì Trần có nói với Vương Nhất Bác mình từng đến nhà tìm cậu ấy không, nếu như Vương Nhất Bác biết thì sẽ có phản ứng như thế nào? Cậu ấy có ngạc nhiên không, hay là chẳng thèm để tâm, hoặc là không có phản ứng......

Những hàng quán gần cổng trường lúc nào cũng đều rất đông khách, nhưng qua giờ đó, cũng tốp năm tốp ba lần lượt dọn hàng, lúc Tiêu Chiến đi vào trông thấy nhân viên đang lau bàn, lòng dường như đã nguội lạnh đi hơn một nửa.

Anh không chết tâm, quét mắt khắp phòng lớn không trông thấy người mình muốn gặp, lại lần lượt mở từng phòng bao ra xem, không ngờ khi cánh cửa thứ ba mở ra, ánh mắt Tiêu Chiến đã thật sự giao nhau với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác trước lúc mở cửa không biết đang đợi người hay đang nghịch điện thoại, chiếc bàn trước mắt cậu vẫn còn một đống tàn cuộc chưa thu dọn, xem ra bạn bè vừa mới đi. Tóc cậu dài ra thêm một chút, vừa chạm đến phía trên mắt, gần hai năm rồi, trông có vẻ càng tráng kiện và phóng khoáng hơn.

Nếu một người được phác họa bằng tưởng tượng và kí ức quá lâu, tới khi thật sự gặp được, ngược lại bất cứ một chi tiết nhỏ bé nào thay đổi đều có thể khiến người ta ngỡ ngàng. Tiêu Chiến cứ đứng đó không động đậy, lúc phản ứng ra mới đóng cửa lại đi đến gần.

So sánh với nhau, Vương Nhất Bác không thể hiện ra bất cứ sự ngạc nhiên nào. Sắc mặt cậu như bình thường, chầm chậm chớp mắt một cái, đột nhiên cười nói: "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến thề rằng có một giây tim anh thật sự lỡ nhịp, người mà anh ngày nhớ đêm mong ở ngay trước mắt, anh nghĩ kĩ rồi, anh có thể xin lỗi trước, sau đó khóc, Vương Nhất Bác không chịu được nhất chính là thấy anh khóc......

Vương Nhất Bác dường như không biết anh đang nghĩ gì, cậu nói chuyện vô cùng bình tĩnh, nhiệt độ rơi xuống vài độ, giống như đang chất vấn, lại giống như bị ép cho không còn cách nào, mắt híp lại mấy phần: "Sao em lại đến nữa thế."

Cả người Tiêu Chiến đều cứng đơ. Quả nhiên dì Trần đã nói chuyện mình tới nhà tìm Vương Nhất Bác cho Vương Nhất Bác nghe, cậu ấy biết rồi...... Câu "Sao em lại đến nữa thế" kia khiến Tiêu Chiến cảm thấy mình giống như một tên ăn mày mặt dày, giữa ngày mùa đông lạnh giá thấu xương hòng mưu cầu cho mình vài phần hơi ấm.

Vương Nhất Bác đứng dậy, cậu cúi đầu xuống, đầu ngón tay ma sát trên thành ghế. Cậu ngập ngừng, nói: "Tiêu Chiến à, em lại đến rồi, muốn thế nào nữa đây."

Tiêu Chiến không biết nên trả lời thế nào. Anh còn muốn tình yêu của Vương Nhất Bác nữa ư? Anh xứng sao? Anh có muốn nổi không? Hay là muốn tha thứ đây? Nhỡ đâu sau khi tha thứ xong, Vương Nhất Bác liền muốn cắt đứt toàn bộ với anh...... Anh thà bị người ấy ghi hận cả đời.

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ ửng lên, nước mắt không ngừng rơi xuống dưới. Anh giống như một tên đao phủ chưa mất toàn bộ lương tâm, câu chất vấn của Vương Nhất Bác anh vĩnh viễn cũng không đưa ra được đáp án.

Tiêu Chiến đi về phía trước hai bước, không quan tâm gì nhào vào lòng Vương Nhất Bác.

Đó là hơi ấm mà anh không thể quen thuộc hơn, còn ấm hơn chính bản thân anh, thậm chí có chút khiến người ta muốn bỏng, anh đã lưu luyến nhớ nhung hơi ấm của vòng tay này như thế, lưu luyến tới mức sau khi xa nhau anh không dám mặc lại chiếc áo khoác đen kia của Vương Nhất Bác dù chỉ một lần, sợ làm bẩn làm mất, sợ mình vĩnh viễn bị nhốt trong vòng tay sẽ không bao giờ thuộc về mình nữa.

Nhưng lần này Vương Nhất Bác không ôm lại anh, cậu mặc cho Tiêu Chiến tựa vào cậu ôm lấy cậu, giọng nói khản đặc mất lực, nhưng lại bình tĩnh lạ thường: "Xin em đấy, đừng đến nữa có được không."

Tiêu Chiến giống như bị sét đánh một, đối mắt với ánh mắt của đối phương, giống một đầm nước mưa cuối thu, vừa bi thương vừa bất lực. Vương Nhất Bác đưa tay ra, ngón tay cái nhẹ nhàng lau qua dưới mắt anh, khiến Tiêu Chiến xuất hiện một ảo giác rất dịu dàng.

Anh nghe thấy Vương Nhất Bác lặp lại: "Đừng đến nữa. Anh không có cách nào với em...... Nhưng mà, đừng đến nữa."

Tiêu Chiến không nhớ anh đã đi về ký túc xá như thế nào, anh chỉ nhớ, đêm hôm đó trời đã đổ tuyết. Trong bóng tối, anh nằm trên giường ôm chiếc điện thoại cũ kia, cho tới cuối cùng vẫn không thể nào vứt bỏ.

Tuyết rơi có âm thanh không?

Tuyết rơi hình như sẽ càng yên tĩnh.

Bởi vì tuyết sẽ hấp thu tạp âm?

Tiêu Chiến mất rất nhiều thời gian để nghĩ đến ý nghĩa trong những lời nói kia của Vương Nhất Bác, thử tìm cách tìm ra sự ấm áp và an ủi trong đó, tìm ra điểm yếu, tìm ra khả năng.

Anh thậm chí bắt đầu nghĩ, mùa đông khó trải qua quá, đợi mùa xuân tới rồi, khắp nơi đều có mầm non đâm chồi, biết đâu giữa bọn họ có thể mọc ra một cơ hội sống mới?

Tiếc rằng mùa xuân ở Bắc Kinh mưa sa bão táp. Thời tiết se lạnh của mùa xuân còn chưa đi qua, thậm chí còn chưa có đóa hoa nào nở, Tiêu Chiến đã từ chiếc blog kia nghe được tin Vương Nhất Bác ra nước ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net