Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ nửa đêm, Bắc Kinh đón một trận tuyết lớn, tuyết rơi dày đặc ở phần lớn các khu vực......"

Lúc Tiêu Chiến lau tóc đi ra khỏi nhà tắm, Vương Nhất Bác đang nửa ngồi khoanh chân, nghiêng đầu xem nghe TV phát đi phát lại cảnh báo thời tiết xấu. Tóc cậu vừa được sấy xong, mềm mại rủ xuống, mặc áo phông và quần đùi của Tiêu Chiến, trông giống một cậu học sinh cấp ba cực kỳ ngoan ngoãn.

Dường như cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng, Vương Nhất Bác quay đầu lại, trông thấy Tiêu Chiến, độ cong trên khuôn mặt không nói rõ được là đã thay đổi ở chỗ nào, nhưng cả người đều trở nên mềm mại lạ thường, trong đáy mắt như lờ mờ có ánh sáng đang chuyển động vậy, cậu đưa tay ra, nói: "Lại đây."

Tiêu Chiến không hiểu chuyện gì, ngoan ngoãn đi tới, liền bị ấn ngồi xuống, chỉ cảm thấy Vương Nhất Bác rút mất chiếc khăn trên vai anh, tai ngứa lên từng trận, sau đó tiếng ồn vang lên, gió ấm của máy sấy thổi từ đằng sau tới.

Những ngày mùa đông bình thường, Tiêu Chiến bật máy sưởi xong sẽ lười không sấy tóc, chỉ toàn tùy tiện lau vài cái rồi đi rót cafe, ngồi trên tấm thảm ngoài phòng khách làm việc. Anh bắt đầu làm việc thì không có khái niệm thời gian, lúc để ý thì tóc đã khô lâu rồi. Đã rất lâu không sấy tóc, Tiêu Chiến cảm thấy từ tai đến cổ chỗ nào cũng ngứa, lại không tiện ngó ngoáy nên cứ ngồi thẳng tưng như thế một lúc, tưởng tượng dáng vẻ Vương Nhất Bác đứng phía sau vén tóc mình.

"Ngồi thẳng như thế làm gì?" Vương Nhất Bác điều chỉnh mức gió nhỏ hơn, nắn nắn vai gáy anh cười anh, "Thả lỏng chút."

Tiêu Chiến quay đầu lại trong gió ấm, đôi mắt cười híp lại: "Ở tiệm cắt tóc không phải đều như vậy à?"

Vương Nhất Bác dường như không hài lòng với việc Tiêu Chiến coi cậu là thợ cắt tóc lắm, một tay ôm lấy eo anh, kéo anh di chuyển về phía sau, để Tiêu Chiến nghiêng người nằm ngửa trong lòng cậu. Tiêu Chiến thích ý nhắm mắt lại, nghe tiếng gió vù vù kêu, giống như làn gió muộn mùa xuân lỡ bước nhầm vào tiếng ve mùa hạ.

Có thể do ngày hôm đó đã quá mệt mỏi, thời gian cũng sắp tới bốn giờ, dần dần, Tiêu Chiến vậy mà cứ thế ngủ quên luôn. Vương Nhất Bác hạ mắt xuống nhìn hai mí mắt như đang đánh nhau của anh không nhịn được cười, rút dây máy sấy, cúi đầu hôn lên mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng dụi mắt, chui vào lòng cậu cọ cọ hai cái, lầm rầm hỏi: "Sấy xong rồi à?"

"Ừ." Vương Nhất Bác đặt máy sấy sang một bên, cúi đầu xuống trông thấy anh nhắm mắt lại, tưởng anh lại ngủ mất rồi, đang định đưa tay ra bế anh lên, đột nhiên nghe thấy Tiêu Chiến nằm trên ngực mình nhỏ giọng nói: "Vương Nhất Bác, tuyết rơi lớn ghê."

Bọn họ không bật đèn, chỉ có ánh sáng TV và một chiếc đèn tường, nhẹ nhàng tới mức không giống như cảnh tượng chân thực. Lông mi Vương Nhất Bác động đậy, nhắm mắt lại cúi đầu xuống chăm chú hôn anh, một lúc lâu sau, Tiêu Chiến nghe thấy cậu nói: "Ừ, tuyết rất lớn rất lớn."

Ngày thứ ba của trận tuyết lớn ở Bắc Kinh, vì trên đường có quá nhiều tuyết đọng, giao thông rơi vào trạng thái nửa tê liệt. Các chuyến bay ở sân bay bị hủy hơn một nửa, may mà Vương Nhất Bác cũng không vội vã quay về Hàng Châu, vừa hay đáp mấy cuộc họp sang cho Noah xử lý, mượn cơ hội ở lại đây liên tiếp mấy ngày liền.

Xe vận chuyển hàng tươi sống của siêu thị dưới lầu bị kẹt giữa đường, những người dân đợi mua đồ ăn đã xếp thành hàng dài. Xe dọn tuyết đi vòng vòng trong tiểu khu để làm việc, nhưng tuyết đọng gần như cao tới đùi người, cứ rơi rồi ngừng, rơi rồi ngừng, mặt đường xử lý xong vẫn có vụn băng, trơn trượt không thôi, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bọc một lớp áo ngoài dày cộp bên ngoài bộ đồ ngủ, chỉ có thể đỡ lấy nhau đi sang phía đối diện mua một ít thực phẩm đông lạnh về nấu lẩu.

Khả năng thăng bằng của Vương Nhất Bác khá tốt, đi phía trước ôm cổ tay Tiêu Chiến vào lòng, ai ngờ không biết từ đâu có một chú mèo chạy ra, chui qua giữa hai chân Tiêu Chiến, làm anh giật mình. Chân Tiêu Chiến trượt một cái, vậy mà lại kéo theo cả Vương Nhất Bác, may mà bên cạnh chính là một đống tuyết lớn, hai người cùng nhau bổ nhào vào trong tuyết, Vương Nhất Bác luống cuống tay chân ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt toàn là tuyết, đến lông mi cũng dính vụn băng.

May mà trước lúc ra khỏi cửa Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác dùng thủ pháp gói bánh chưng để quấn một chiếc khăn lông cừu to lên cổ, không gặp họa nhiều lắm, Tiêu Chiến vội vàng tháo khăn quàng cổ ra cho Vương Nhất Bác lau mặt. Con mèo nhỏ vừa chạy qua vẫn đang đứng trên bồn hoa xem trò hề của bọn họ, hai người vừa đối mắt nhìn nhau đã cười thành tiếng.

"Em còn cười!" Vương Nhất Bác nhấc tay phủi phủi tuyết dính trên tóc mái của Tiêu Chiến, trừng mắt lườm anh, nhưng giọng nói lại không nghe ra chút quở trách nào, "Bám lấy anh còn ngã lộn nhào được? Một mình em ngày tuyết rơi thì đi đứng kiểu gì?"

"Không phải......" Tiêu Chiến ăn đầy mồm lông của chiếc khăn trên cổ, vừa tháo vừa tủi thân chỉ sang phía bồn hoa: "Là nó! Tự nhiên chui qua, làm em giật cả mình!"

Hai người cùng lúc nhìn sang tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện lúc này vẫn đang đứng trên bồn hoa xem náo nhiệt, có vẻ là một chú mèo Mỹ lông ngắn có màu cafe, chắc là chạy từ trong nhà ra ngoài chơi, trên cổ có đeo vòng, đang nghiêng đầu nhìn bọn họ.

Vương Nhất Bác di chuyển hỏa lực, quay sang nói với con mèo: "Là mày à, qua đây cho tao!"

Con mèo mở tròn đôi mắt ra nhìn cậu, dáng vẻ hơi cảnh giác, bàn chân di chuyển lùi về sau, cảm giác có thể chuồn bất cứ lúc nào.

Vương Nhất Bác lại nói: "Mày làm vợ tao ngã đau rồi, xuống đây đền tiền."

"Này......" Tiêu Chiến trợn tròn mắt, còn ngây ngô hơn cả mèo, sau khi phản ứng ra mặt liền đỏ như quả cà chua, "Anh gọi cái gì thế......"

Con mèo nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn sang Tiêu Chiến, quay đầu chạy về phía hầm để xe dưới hành lang, chạy cực kỳ nhanh, một lát đến cái bóng cũng không thấy đâu nữa.

Vương Nhất Bác ra vẻ đạo mạo, lại đưa tay sang nắm lấy tay Tiêu Chiến, giống như câu "vợ" vừa nãy không phải do cậu nói vậy: "Bám chặt vào, còn ngã nữa thì lúc nào chúng ta mới được ăn lẩu?"

Tuyết rơi mấy ngày liền, khắp nơi đều là màu trắng tới chói mắt. Hai người không nói gì suốt dọc đường, đi cả nửa ngày mới tới siêu thị, giũ tuyết bước vào, Tiêu Chiến đến nhìn cũng không dám nhìn cậu, trực tiếp rẽ thẳng sang quầy đồ đông lạnh, miệng lầm rầm: "Ăn loại viên nào đây?"

Chiếc khăn lông cừu bị kéo xuống một chút, lúc Vương Nhất Bác bị kéo lên phía trước mới phát hiện tai Tiêu Chiến vẫn đang đỏ ửng, gò má cũng hơi ửng hồng, giống như bông hoa đào không nên xuất hiện vào mùa này, da mặt chẳng dày hơn hồi thiếu niên được chút nào.

Vương Nhất Bác mím môi lại, cảm giác trái tim mình cũng giống như cây liễu mùa xuân, âm thầm nảy mầm, khiến cậu ngứa ngáy. Cậu im hơi lặng tiếng trốn dưới lớp tay áo khều khều lòng bàn tay Tiêu Chiến, làm cho Tiêu Chiến quay đầu lại lườm, Vương Nhất Bác cười, thế là Tiêu Chiến lại quay lại véo cậu, lúc tức giận cũng chẳng có tí uy hiếp nào, giọng nói mềm như bông: "Anh có thể đừng gọi linh tinh được không!"

"Sao lại gọi linh tinh?" Vương Nhất Bác cầm lấy gói cá viên mà Tiêu Chiến đang nhìn bỏ vào trong giỏ, hỏi, "Gọi sai à?"

Tiêu Chiến sắp bị sự vô sỉ của người này làm cho tam quan đổi mới, suýt chút không vớ lấy một chiếc bánh kem đáp vào trong cổ cậu, áp chế lửa giận nhỏ giọng ấp úng: "Không được gọi trước mặt người ngoài."

Vương Nhất Bác nhớ lại con mèo Mỹ lông ngắn lúc nãy, không cho là đúng nói: "Làm gì có người ngoài, chỉ có một con mèo ngoài."

Hai người đấu võ mồm tới tận quầy thu ngân, em gái thu ngân nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn sang Vương Nhất Bác, vừa quét mã vừa cúi đầu xuống lén cười.

Không ngờ tới lúc chuẩn bị thanh toán, Vương Nhất Bác lại mặt không đổi sắc vứt hai hộp bao cao su vào trong giỏ, cảm giác xấu hổ của Tiêu Chiến vừa mới hạ xuống lại bị nụ cười không thể đè nén của em gái thu ngân kích thích cho cuồn cuộn trào dâng, vừa ra khỏi cửa, trông thấy tuyết trên lùm cây bên đường, không nhịn được liền nắm một quả cầu tuyết đáp lên người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ôm một túi đồ to không cách nào động thủ, mặc cho anh đáp hai quả vẫn không trả đòn, thấy Tiêu Chiến ném tuyết đến ghiền, cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, đặt chiếc túi xuống bên cạnh, xắn tay áo lên chuẩn bị phản kích.

Cậu còn chưa nặn xong cầu tuyết, Tiêu Chiến đã rụt cổ lại trốn về phía sau, cười tới mức mặt mày đều cong cong, xán lạn như cảnh xuân tươi đẹp. Thời gian Vương Nhất Bác ngây người ra nhìn anh lại bị đáp thêm một quả, cúi đầu xuống nhìn, cầu tuyết mà Tiêu Chiến nặn chẳng có cái nào chặt, ném tới chỗ cậu đều rơi rớt như sương muối cả rồi.

"Không phải nặn như vậy, ngốc ạ." Vương Nhất Bác vẫy tay gọi anh qua, Tiêu Chiến vừa tranh thủ trốn ra tít xa cảnh giác nhìn cậu, xác định cậu không đánh lén mới chầm chậm đi tới.

Đại sư ném tuyết Vương Nhất Bác vốc một vốc tuyết lên, nắn chặt rồi vo viên, dùng lòng bàn tay ấn chắc, không bao lâu đã có một quả cầu tuyết tròn ung ủng được hình thành.

Tiêu Chiến trợn tròn mắt nói: "To thế á! Cái này đáp người ta không đau à?"

Trước lúc năm tuổi Vương Nhất Bác đều sống ở Bắc Kinh, là đứa trẻ nhỏ nhất trong đám trẻ con mà cậu chơi cùng, nhưng đám con trai chơi đánh trận tuyết mới là không nương tay nhất, Vương Nhất Bác còn nhỏ xíu đã luyện được kỹ thuật nặn tuyết ném người chắc chuẩn ác, cậu nghe Tiêu Chiến nói như vậy cũng rất ngạc nhiên: "Chính là phải đáp đau thì mới có tác dụng mà!"

Định nghĩa của Tiêu Chiến về "đánh trận tuyết" so với Vương Nhất Bác thì hoàn toàn là hai thế giới, có cảm giác như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, chỉ đành đáng thương mà xin tha: "Anh nắn quả nhỏ để đáp em thôi, đừng lấy cái này đáp em."

Vương Nhất Bác bị anh chọc cười, trái tim cũng mềm cả ra, cậu nâng quả cầu tuyết kia trong tay, lại nắn thêm một lúc nữa, nắn nó thành hình trái tim rồi đưa cho Tiêu Chiến, nói: "Em có thể lấy cái này để đáp anh."

Tiêu Chiến đâu có nỡ, anh nâng quả cầu tuyết hình trái tim to lớn kia lên, trông còn dễ vui vẻ hơn cả Vương Nhất Bác lúc năm tuổi.

Trên đường quay về đi qua một thảm cỏ, tuyết trên thảm cỏ không có ai dọn dẹp, tích lại thành một tầng dày. Niềm vui của Tiêu Chiến lại đến rồi, anh giơ quả cầu tuyết hình trái tim đó lên, ngửa mình ngã lên thảm cỏ, in một hình người trên nền tuyết trắng xóa, Vương Nhất Bác cũng đi tới cạnh anh, nằm thành hình chữ đại.

Trận tuyết vừa nãy ngừng rơi giờ lại bắt đầu đổ xuống, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, cảm nhận hoa tuyết chầm chậm rơi lên trên mặt, anh đột nhiên nhớ tới câu nói lúc nãy của Vương Nhất Bác "Một mình em ngày tuyết rơi thì đi đứng kiểu gì?", anh nghĩ một lát, nói: "Em cũng quả thực từng té nhào trong ngày trời đổ tuyết, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, bị trật chân, nghỉ dưỡng ở nhà một tuần, cái gì cũng phải dựa vào đồ ship."

Thấy Vương Nhất Bác quay đầu sang nhìn mình, Tiêu Chiến vừa cười vừa giải thích: "Mặt đường có băng, trơn quá ấy mà......" Nói đến đây, anh có chút tiếc nuối, "Nghĩ như vậy, em hình như thật sự không có năng khiếu trượt băng gì, chẳng trách học thế nào cũng trượt không được tốt lắm......"

Tuyết rơi hơi lớn, dù cho bọn họ mặc áo dày cũng thấy hơi lạnh. Vương Nhất Bác không nói gì cả, chống người đứng dậy, khom lưng xuống đưa tay ra với Tiêu Chiến.

Trên tóc Vương Nhất Bác vẫn còn tuyết chưa tan, làm nền cho mái tóc cậu càng đen hơn, giống một bức tranh có màu sắc rõ ràng, cậu nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, nói: "Bám chặt lấy anh, đừng buông tay."

Lông mi Tiêu Chiến hơi động đậy, trái tim nóng lên, dường như quay trở lại sân trượt băng đó, sau một buổi trưa ngày mùa đông. Anh đưa tay ra, vịn lên tay Vương Nhất Bác, nắm chặt lấy ngón tay cái của cậu, nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.

Quả cầu tuyết hình trái tim đó được Tiêu Chiến bưng về nhà, cất nó trong ngăn đá tủ lạnh giống như có được của báu, cho vào trong rồi còn kêu Vương Nhất Bác chụp cho mình một tấm ảnh.

Thay quần áo xong, Tiêu Chiến đi tìm ổ điện để cắm nồi lẩu, Vương Nhất Bác thì đem đồ ăn rửa sạch bày ra đĩa. Bát đũa đã sắp xong hết mà Tiêu Chiến vẫn chưa quay lại, Vương Nhất Bác vừa cầm điện thoại lên liền lướt thấy bài đăng mới nhất của Tiêu Chiến trên newfeed, ảnh đăng kèm là tấm ảnh Tiêu Chiến nâng quả cầu tuyết cười ngốc mà ban nãy Vương Nhất Bác chụp cho anh, Tiêu Chiến nói, "Sau này không sợ bị ngã nữa rồi!"

Vương Nhất Bác xem đi xem lại tấm ảnh đó mấy lần liền, lại lưu về máy đặt làm hình nền. Vừa hay Tiêu Chiến xoa xoa mặt đi từ trong phòng ra, anh cắm nồi lẩu vào, biểu cảm vừa buồn bực vừa ngượng ngùng, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.

Anh bấm điện thoại một lúc, hỏi: "Sao bọn họ đều hỏi em có phải là đang yêu không, rõ ràng đến thế cơ à?"

"Rõ ràng không? Anh xem nào." Vương Nhất Bác rõ ràng biết còn cố hỏi, cậu đón lấy điện thoại của Tiêu Chiến, lại mở newfeed ra xem một lần, tấm ảnh đó vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, từ đuôi mắt tới khóe môi, mỗi một độ cong đều viết hai chữ hạnh phúc, bên dưới còn có ba bốn mươi bình luận đều đang hỏi có phải yêu rồi không, Tiêu Chiến trả lời từng người một "Sao cậu nhìn ra thế?" "Rõ ràng lắm sao?", giống như một con thỏ tinh cẩn thận sợ lộ ra chiếc tai của mình vậy.

Vương Nhất Bác kéo xuống dưới, trông thấy một bình luận được Tiêu Chiến trả lời xong lại nói: "Trước nay chưa từng trông thấy biểu cảm này của em bao giờ, chúc phúc em."

Câu trả lời này khiến chuông cảnh báo của Vương Nhất Bác kêu ầm ĩ, cậu giơ điện thoại lên, hỏi Tiêu Chiến đây là ai.

Tiêu Chiến lập tức căng thẳng, thành thật khai báo: "Một đàn anh ở trường đại học, em với anh ấy......từng ra ngoài vài lần." Nói xong Tiêu Chiến lại cảm thấy như sợ người ta hiểu lầm, lại giải thích thêm, "Chỉ là đi xem phim ăn cơm, chưa từng yêu nhau! Anh ấy khá tốt, nên không xóa......"

Vương Nhất Bác hơi ghen tuông hỏi: "Khá tốt sao không yêu nhau?"

Tiêu Chiến dùng đũa khuấy khuấy gia vị chưa tan trong nước dùng, hơi nóng bốc lên để lại một vệt đỏ hồng trên má anh, Tiêu Chiến nói: "Rõ ràng anh biết."

Lẩu từ từ sôi lên, bọn họ đem từng đĩa đồ ăn đổ vào trong, ánh mắt giao nhau giữa hơi nóng đang bốc lên ở giữa.

Vương Nhất Bác sao lại không biết chứ? Mười năm đều không có một mối tình tử tế nào, nguyên nhân duy nhất khiến những vận đào hoa ngắn ngủi đó đều kết thúc thất bại.

Vẫn ở chốn cũ, vẫn yêu em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net